Đối với diễn viên múa mà nói, bước vào cuộc sống gia đình quá sớm, sinh con xong, lúc ngươi muốn trở lại, công chúng có lẽ cũng đã quên ngươi, công việc này luôn không thiếu người mới, trong lòng Tống Hiểu Hoa cũng không chắc, nếu như cô cứ như vậy dừng lại, có phải hay không sẽ nhạt nhòa trong giới vũ đạo.
Thẩm Cảnh đậu xe ở ven đường, sau đó mở cửa xe, nói với cô: Lên xe đi.
Tống Hiểu Hoa lên xe, nghiêng mặt nhìn anh, phát hiện ra anh một chút biến hóa cũng không có, trước sau đều một bộ dáng.
Nhưng trời mới biết trong đầu Thẩm Cảnh bây giờ hoàn toàn loạn, anh mới vừa có ý tưởng, hôm nay đứa nhỏ này giống như là phối hợp với mình mà tới, nói thật tâm tình của anh bây giờ không chỉ là vui mừng hưng phấn, còn có chút thấp thỏm, anh có con của mình, đứa bé kia về sau trưởng thành sẽ trở thành người như thế nào?
Tống Hiểu Hoa cúi đầu, không tự chủ nhìn bụng của mình, cảm giác không thể tưởng tượng nổi, lúc chính mình phát hiện trong bụng mình đang có một sự sống, mà sinh mạng này là sự kết tinh của cô và Thẩm Cảnh.
Nếu như là bé trai, nhất định có thể giống như Thẩm Cảnh rất đẹp trai.
Nếu là bé gái, tốt nhất cũng giống như Thẩm Cảnh thật xinh đẹp.
Âm thanh của Thẩm Cảnh từ bên cạnh truyền tới, anh cố gắng thở bình thường áp chế âm thanh đang run, để cho mình không có vẻ kích động, anh nói: Bác sĩ nói thế nào?
Tống Hiểu Hoa chần chừ mấy giây, cuối cùng trả lời: Bác sĩ nói thai rất khỏe mạnh, chỉ nói em quá gầy như vậy đối với đứa bé không tốt lắm, khuyên em bình thường nên ăn nhiều một chút.
Thẩm Cảnh gật đầu, mím môi tựa như đang suy tư điều gì.
Về đến nhà, Tống Hiểu Hoa vừa ngồi xuống, Thẩm Cảnh đã chạy vào phòng bếp, tự mình ra tay, chưa được bao lâu trên bàn ăn đã đầy các món ăn.
Anh gọi Tống Hiểu Hoa vào dùng cơm, sau đó lần lượt gọi điện thoại cho bố vợ mẹ vợ còn gọi cho ba mẹ mình để nói.
Tống Hiểu Hoa cơm nước xong, như là phản xạ có điều kiện định đi rửa chén, lại thấy Thẩm Cảnh đoạt lại, nói: Để anh.
Tống Hiểu Hoa sững sờ, quay đầu lại nói: Em chỉ là mang thai mà thôi, anh làm gì mà khẩn trương như vậy?
Thẩm Cảnh nhíu mày, nói: Anh nghe nói phụ nữ mang thai cơ thể rất yếu, anh không muốn em xảy ra bất cứ chuyện gì.
Tống Hiểu Hoa nghẹn ngào, không biết là bởi vì biết mình mang thai hay vì điều gì, tóm lại chỉ một câu nói, cô đã thấy cảm động không thôi.
Sau đó cô nói: Anh rất muốn đứa nhỏ này sao?
Thẩm Cảnh dừng một chút, hỏi Em thì sao?
Tống Hiểu Hoa không ngờ Thẩm Cảnh sẽ vứt lại vấn đề này cho mình, cô nói: Anh cũng biết đặc thù công việc của em, em sợ, em rất muốn đứa bé, nhưng em lại càng sợ sau khi sinh con xong, sự nghiệp của em sẽ mất.
Thẩm Cảnh mấp máy, đổ nước rửa bát vào miếng bọt biển, rửa sạch chén đĩa, sau đó nhẹ giọng nói: Anh cũng không thích trẻ con, nhưng nếu là đứa bé của em và anh, anh thật sự rất mong đợi, em cũng có ý nghĩ của em, anh đương nhiên sẽ không phản đối, chúng ta còn trẻ còn nhiều cơ hội.
Tống Hiểu Hoa nhìn thấy đáy mắt anh lướt qua vẻ cô đơn, bình thường rất ít khi anh để mình nhìn thấy mặt yếu đuổi, không biết vì sao trong lòng cô đột nhiên có chút nhẹ nhõm.
Nếu như trước đó cô còn chưa quyết định, hiện tại cuối cùng cô cũng đã có quyết định của mình, cô vươn tay véo véo má của Thẩm Cảnh, nói: Lừa gạt anh dó, tốt xấu gì em cũng là trụ cột chính trong đoàn, tạm thời vẫn sẽ không bị sóng sau đánh vào bờ, mấy tháng này anh hãy chuẩn bị mà chăm sóc em thật tốt đi. . . . . . Cô cúi đầu sờ
Thẩm Cảnh đậu xe ở ven đường, sau đó mở cửa xe, nói với cô: Lên xe đi.
Tống Hiểu Hoa lên xe, nghiêng mặt nhìn anh, phát hiện ra anh một chút biến hóa cũng không có, trước sau đều một bộ dáng.
Nhưng trời mới biết trong đầu Thẩm Cảnh bây giờ hoàn toàn loạn, anh mới vừa có ý tưởng, hôm nay đứa nhỏ này giống như là phối hợp với mình mà tới, nói thật tâm tình của anh bây giờ không chỉ là vui mừng hưng phấn, còn có chút thấp thỏm, anh có con của mình, đứa bé kia về sau trưởng thành sẽ trở thành người như thế nào?
Tống Hiểu Hoa cúi đầu, không tự chủ nhìn bụng của mình, cảm giác không thể tưởng tượng nổi, lúc chính mình phát hiện trong bụng mình đang có một sự sống, mà sinh mạng này là sự kết tinh của cô và Thẩm Cảnh.
Nếu như là bé trai, nhất định có thể giống như Thẩm Cảnh rất đẹp trai.
Nếu là bé gái, tốt nhất cũng giống như Thẩm Cảnh thật xinh đẹp.
Âm thanh của Thẩm Cảnh từ bên cạnh truyền tới, anh cố gắng thở bình thường áp chế âm thanh đang run, để cho mình không có vẻ kích động, anh nói: Bác sĩ nói thế nào?
Tống Hiểu Hoa chần chừ mấy giây, cuối cùng trả lời: Bác sĩ nói thai rất khỏe mạnh, chỉ nói em quá gầy như vậy đối với đứa bé không tốt lắm, khuyên em bình thường nên ăn nhiều một chút.
Thẩm Cảnh gật đầu, mím môi tựa như đang suy tư điều gì.
Về đến nhà, Tống Hiểu Hoa vừa ngồi xuống, Thẩm Cảnh đã chạy vào phòng bếp, tự mình ra tay, chưa được bao lâu trên bàn ăn đã đầy các món ăn.
Anh gọi Tống Hiểu Hoa vào dùng cơm, sau đó lần lượt gọi điện thoại cho bố vợ mẹ vợ còn gọi cho ba mẹ mình để nói.
Tống Hiểu Hoa cơm nước xong, như là phản xạ có điều kiện định đi rửa chén, lại thấy Thẩm Cảnh đoạt lại, nói: Để anh.
Tống Hiểu Hoa sững sờ, quay đầu lại nói: Em chỉ là mang thai mà thôi, anh làm gì mà khẩn trương như vậy?
Thẩm Cảnh nhíu mày, nói: Anh nghe nói phụ nữ mang thai cơ thể rất yếu, anh không muốn em xảy ra bất cứ chuyện gì.
Tống Hiểu Hoa nghẹn ngào, không biết là bởi vì biết mình mang thai hay vì điều gì, tóm lại chỉ một câu nói, cô đã thấy cảm động không thôi.
Sau đó cô nói: Anh rất muốn đứa nhỏ này sao?
Thẩm Cảnh dừng một chút, hỏi Em thì sao?
Tống Hiểu Hoa không ngờ Thẩm Cảnh sẽ vứt lại vấn đề này cho mình, cô nói: Anh cũng biết đặc thù công việc của em, em sợ, em rất muốn đứa bé, nhưng em lại càng sợ sau khi sinh con xong, sự nghiệp của em sẽ mất.
Thẩm Cảnh mấp máy, đổ nước rửa bát vào miếng bọt biển, rửa sạch chén đĩa, sau đó nhẹ giọng nói: Anh cũng không thích trẻ con, nhưng nếu là đứa bé của em và anh, anh thật sự rất mong đợi, em cũng có ý nghĩ của em, anh đương nhiên sẽ không phản đối, chúng ta còn trẻ còn nhiều cơ hội.
Tống Hiểu Hoa nhìn thấy đáy mắt anh lướt qua vẻ cô đơn, bình thường rất ít khi anh để mình nhìn thấy mặt yếu đuổi, không biết vì sao trong lòng cô đột nhiên có chút nhẹ nhõm.
Nếu như trước đó cô còn chưa quyết định, hiện tại cuối cùng cô cũng đã có quyết định của mình, cô vươn tay véo véo má của Thẩm Cảnh, nói: Lừa gạt anh dó, tốt xấu gì em cũng là trụ cột chính trong đoàn, tạm thời vẫn sẽ không bị sóng sau đánh vào bờ, mấy tháng này anh hãy chuẩn bị mà chăm sóc em thật tốt đi. . . . . . Cô cúi đầu sờ
/113
|