Hoàng Thượng Thay Tôi Đấu Trí Trong Hậu Cung

Chương 65: Phiên ngoại 3: Cố Tranh và A Y Mộ

/66


Cuối mùa thu ở Mạc Bắc, hơn phân nửa thảo nguyên đã chuyển vàng, xa xa nhìn qua, như một thảm lúa vàng. Chỉ có vài con dê là đang thưởng thức mớ cỏ già, cậu bé chăn dê cưỡi ngựa chậm rãi chăn dắt.

Khung cảnh nhìn có chút tiêu điều.

Mà Xuân thành cách đó không xa, lại một trời một vực.

Trời mới tờ mờ sáng, bá tánh đã chen đầy đường phố tham gia họp chợ, âm thanh rao bán trả giá, vô cùng náo nhiệt.

Mới vừa làm tốt bánh bao chiên có nhân, còn nóng hôi hổi bốc hơi.

Thực khách đã sôi nổi đứng chờ trước cửa quán, dê nướng mới vừa ra lò đã bị khách tranh mua không còn con nào. Có rất nhiều thương nhân đến từ mọi miền tập trung tới nơi này trao đổi mua bán. Có người Hán, cũng có không ít người Đột Quyết.

“Vị khách quan này, khăn ở trong tiệm chúng tôi đều xuất sứ từ tay các nữ tử thêu thùa giỏi nhất Giang Nam, ngài xem, đường kim mũi chỉ thật là tinh xảo, mấy cửa hàng khác không thể tốt hơn được.”

Ông chủ nhấn mạnh hai chữ “Giang Nam”, quả nhiên thấy người đang chọn khăn tay ngừng động tác.

Ông chủ hiểu ý, sờ sờ râu. Người khách trước mắt này, tuy mặc trang phục người Hán, nhưng ngũ quan không khó nhìn ra là người Đột Quyết, nhìn thần thái, cũng biết không giàu cũng quý.

Thông thường, dưới loại tình huống này, chỉ cần nhắc tới Giang Nam, cộc mua bán nào cũng thành.

Tuy nói là Xuân thành, nhưng Tây Bắc bão cát nào có thể so với phương Nam sông nước phồn vinh, mà người Đột Quyết, lại rất yêu thích Giang Nam, một nơi bốn mùa như mùa Xuân.

“Vậy lấy cái này.”

“Dạ, được.”

Rởi khỏi cửa hàng, A Y Mộ nhịn không được lẩm bẩm: “Cũng không có gì đặc biệt, ta cũng có thể thêu được.”

Vừa mới nói xong, đầu tóc đã bị xoa xoa, người kia cố nén cười, giọng cũng hơi run rẩy: “Đúng vậy, A Y Mộ của chúng ta thông minh như vậy mà.”

Còn chưa tròn mười tuổi, A Y Mộ học theo bộ dáng người lớn, thở dài, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.

Phụ hoàng của nàng thích văn hóa người Hán, chị sợ toàn bộ Đột Quyết đều biết. Nhưng mà vua của một nước lại cải trang lén chạy ra ngoài làm giao dịch với người Hán, sợ là ai cũng không thể ngờ đến.

Ngày này, theo thường lệ, bọn họ lại gạt mọi người, lén chạy ra ngoài. Tuy mối quan hệ ngoại giao giữa hai nước không còn cứng đờ như ngày xưa, nhưng ở Vương thất có mấy người lên tiếng phản đối qua lại với Đại Chu, đặc biệt là thúc phụ, hắn ta là người cực lực phản đối nhất.

Phụ hoàng của nàng sau khi rời khỏi cửa hàng tơ lụa lại vào tiệm bán thuốc, thấy nàng uể oải, cho nàng chút tiền đi vòng vòng chơi. A Y Mộ trong lòng vui vẻ, trên mặt lại bình tĩnh không gợn sóng. Có một cửa hàng điểm tâm này, nàng ăn qua một lần vẫn luôn nhớ mãi không quên.

Xuân thành vô cùng náo nhiệt, chẳng sợ ngõ nhỏ cũng có gánh hàng rao bán, A Y Mộ cẩn thận tránh né, nhưng vẫn bị mấy đứa trẻ chạy đuổi đụng trúng. Đi vài bước, chợt nhớ tới điều gì đó, sờ bên hông, túi tiền biến mất.

A Y Mộ phục hồi tinh thần lại, xoay người cất bước đuổi theo, ngõ nhỏ bảy cong tám quẹo, nhưng vẫn bị nàng tìm được rồi. Mấy đứa nhỏ vừa nhìn như vô tình đụng vào nàng, đang tụ tập ở bên nhau, trong tay đều cầm mấy đồng tiền, ăn chia với nhau.

Thấy nàng, hoảng sợ chạy tứ tán.

A Y Mộ cắn răng, lập tức đuổi theo.

Nhưng tụi nhỏ quá đông, nháy mắt thấy phải vuột mất, nàng chuyển kế sách, nhanh chóng quyết định chỉ đuổi theo một mục tiêu, chạy theo người đó quẹo vào một hẻm nhỏ khác. Người này nhìn giống như tên cầm đầu, trong tay cầm túi tiền của nàng.

Hẻm nhỏ này không có người, chạy vài bước đã tới ngõ cụt, A Y Mộ còn chưa kịp vui mừng… Trực giác sống còn trên thảo nguyên nói cho nàng, sẽ có nguy hiểm. Quả nhiên, thấy người phía trước dừng bước chân, xoay người, hung ác mà nhìn chằm chằm nàng.

Không phải đối thủ của hắn.

Nhìn hắn dần dần tới gần mình, A Y Mộ lui về phía sau, bắt đầu phân tích.

Còn chưa kịp làm ra phản ứng, có một cơn gió từ bên cạnh thổi qua, có người đã vọt lên. Là một người Hán, nhìn lớn hơn nàng một hai tuổi, cơ thể hơi gầy, nhưng nắm đấm lại rất có lực. Tên cầm đầu kia cũng không tầm thường, hai người không phân thắng bại, khó phân cao thấp.

Tên cầm đầu thoáng nhìn nàng, cười âm hiểm, làm một động tác giả, nhào đánh về phía nàng.

Nữ nhi thảo nguyên đều có tập võ, A Y Mộ thực mau làm ra phản ứng, lập tức nghiêng người né tránh. Nhưng mà tên cầm đầu còn chưa có tới gần nàng, đã bị người phía sau đánh ngã.

Tuy cuối cùng người đó mặt đầy vết thương, nhưng vẫn đánh bại được tên cầm đầu.

A Y Mộ mới vừa nhẹ nhàng thở ra, sau lưng lại truyền đến bước chân vội vàng. Quay đầu lại xem, là binh lính Đại Chu.

A Y Mộ lập tức cảnh giác, mấy binh lính lại thẳng tắp đi ngang qua nàng, tiến lại ngăn chặn áp giải tên cầm đầu, nâng người kia dậy, sốt ruột hỏi: “Biểu thiếu gia, ngài không sao chứ?”

Sắc mặt người kia có chút tái nhợt, xương gò má sưng đỏ, đứng lên, lắc lắc đầu.

Hắn đi tới gần nàng, đưa túi tiền. A Y Mộ tiếp nhận, trong đầu vẫn rất hỗn loạn. Sau lưng, binh lính đè nặng tên cầm đầu, cột tay hắn. Nàng nhìn thoáng qua, thấy bọn họ không để ý, xoay người chạy.

Trong đó có một binh lính ngạc nhiên: “Biểu thiếu gia, yêu cầu đuổi theo sao!”

Cố Tranh nhìn, thấy bóng người biến mất ở đầu hẻm, lắc đầu: “Không cần, áp giải người này về quy án.”

Lúc rút tầm mắt về, vô tình thoáng nhìn, lại thấy có một miếng ngọc nho nhỏ nằm trên mặt đất.

A Y Mộ chạy về bên cạnh phụ hoàng, còn chưa có phục hồi tinh thần lại, đã bị hỏi, cũng chỉ lắc đầu không chịu nói.

Sau khi trở về, mấy ngày nay nàng đều nhớ đến chuyện khi đó, có chút hối hận về biểu hiện của bản thân, ngay cả tiếng cảm ơn cũng không nói với người ta.

Trở lại Xuân thành thêm một lần nữa đã là chuyện một tháng sau, A Y Mộ cẩn thận quan sát suốt dọc đường đi, nhưng lại không phát hiện người bản thân muốn tìm.

Đang muốn từ bỏ, lại phát hiện bóng dáng người đó đứng chung với binh lính canh giữ cửa thành.

Vết thương trên mặt đã khỏi, gương mặt nghiêm túc, mắt nhìn thẳng về phía trước. Nàng không thể lại gần hỏi chuyện, cũng sợ bị phụ hoàng phát hiện.

Đang nóng vội lo âu, thì thấy bọn họ thay đổi người. A Y Mộ vui mừng, nhanh chân đuổi kịp. Đi vài bước, có một binh lính dừng lại bước chân, xoay người, chạy tới gần nàng.

“Tiểu thư, đây là đồ vật ngài làm rơi, biểu thiếu gia nhờ ta giao trả lại cho ngài.”

A Y Mộ nói tiếng Hàn không rành lắm, nhưng đều nghe hiểu. Tiếp nhận miếng ngọc không biết làm rơi khi nào, cắn môi không nói gì.

Trên làn da ngăm đen của người binh lính kia hiện lên xấu hổ, gãi gãi đầu, xoay người chạy về, đuổi theo đội ngũ.

A Y Mộ cúi đầu nhìn miếng ngọc kia, sắc mặt có chút phức tạp. Không thể nói lời cảm ơn, cũng không biết hắn tên là gì.

Nhưng mà không bao lâu sau, A Y Mộ đã biết tên của hắn, cũng biết hắn là ai.

Là con nuôi của vị Cố tướng quân nổi tiếng khắp Tây Bắc, Cố Tranh.

Tuy tuổi nhỏ, nhưng lại có tài lãnh binh, không ỷ vào thân phận ức hiếp người khác, làm từ thấp lên cao, không có câu oán hận. Dù là vương thất hoàng tộc Đột Quyết cũng chưa chắc làm được như vậy.

Biên giới cách Đại Chu không xa, có một sườn núi, mặt trên được Đột Quyết xây thành trạm biên phòng, bò lên cao mới nhìn thấy quân doanh Đại Chu, nhưng chỉ là mơ hồ không rõ.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, A Y Mộ bò lên rất nhiều lần, ngẩng cổ nhìn xung quanh, nhưng lại nhìn không thấy gì. Binh lính tuần tra lại nhìn đến sợ bay hồn phách, nhắc nhở: “Công chúa, bên này cách Đại Chu khá gần, cẩn thận thì tốt hơn.”

A Y Mộ cũng nói không rõ bản thân mình đang làm cái gì, tại sao lại canh cánh trong lòng đối với một người gặp qua chưa tới vài lần như thế. Thở ra một hơi thật mạnh, cuối cùng liếc một cái, nàng xoay người rời đi.

Nhưng mà, có khi duyên phận chính là kỳ diệu như thế, lúc nhớ mong, phần lớn cầu mà không được. Đợi đến khi nàng buông xuống không muốn quan tâ m đến nữa, xác suất cực kỳ bé nhỏ đó lại va phải nàng.

Khu rừng cây nhỏ này là nàng trong lúc đi săn vô tình phát hiện, bên trong có một hồ nước, kích cỡ bằng một bồn tắm rộng, tán lá che bọc xunh quanh hồ, nơi này khá bí ẩn, nên không có người nào biết.

Nhưng A Y Mộ lại rất thích nơi này, ban đêm, sẽ có rất nhiều đom đóm tụ tập, khung cảnh vô cùng xinh đẹp.

Ngày hôn nay, mặt trời còn chưa buông xuống, ánh trăng cũng đã dần xuất hiện. A Y Mộ đi vào rừng cây nhỏ, dựa theo thói quen, đi thẳng đến khu vực hồ nước, lại nhìn thấy một người nam nhân đang ngồi ở kia.

Hai người đều giật mình, trước mắt A Y Mộ thoảng qua một vệt sáng, thấy người nọ đứng lên lấy đoản đao, vô cùng cảnh giác.

Sau khi nhìn thấy rõ người đối diện, cả hai đều là ngạc nhiên.

Cố Tranh chậm rãi bỏ đao xuống, đánh giá nàng, quay người ngồi trở về vị trí cũ.

Mùi máu tươi nhàn nhạt chui vào xoang mũi, A Y Mộ chú ý đến vải bố trắng quấn trên cánh tay, hắn đang băng bó vết thương.

“À, cảm ơn ngươi.” A Y Mộ dùng tiếng Hán không rành của mình nói ra tiếng cảm ơn vẫn luôn giữ ở trong lòng.

Cố Tranh không nói gì, lo tiếp tục động tác của mình.

A Y Mộ nhìn thoáng qua, xoay người rời đi, nhưng đi chưa được mấy bước lại dừng lại, hít sâu một hơi, quay đầu trở về.

“Ngươi, ngươi còn nhớ rõ ta không?” Ngực tự nhiên tức tức nghẹn nghẹn.

“Nhớ rõ.” Đây là lần đầu tiên nàng nghe hắn mở miệng nói chuyện, giọng lạnh nhạt giống như trong tưởng tượng của nàng.

A Y Mộ im lặng, lẳng lặng nhìn, thấy hắn dùng tay trái khó khăn mà băng bó, nhịn không được mở miệng nói: “Ta tới giúp ngươi.”

Nhưng vừa nói ra miệng, lại có chút hối hận. Làm tốt tinh thần bị xem nhẹ, ngoài dự đoán, hắn nâng tay lên, ý nảo nàng làm.

Không kịp kinh ngạc, A Y Mộ vội ngồi xổm xuống, tiếp nhận vải bố, bắt đầu băng bó cho hắn.

“Quấn chặt.” Hắn lặng im một hồi, đột nhiên mở miệng nói.

A Y Mộ gật đầu, tăng thêm sức, lại nghe hắn kêu lên một tiếng.

“Xin, xin lỗi, ta không cố ý.” Nàng nắm vải bố, không dám quấn tiếp.

“Không sao, tiếp tục.”

A Y Mộ nhìn vải bố trong tay, cúi đầu, càng thêm chuyên chú băng bó, cột chặt lại mới thở ra một hơi.

Cố Tranh không lên tiếng, hạ tay áo che dấu vết băng bó.

A Y Mộ cắn môi, không nói gì.

Nàng biết, hắn tên Cố Tranh, là người Đại Chu. Ít ngày nữa trước dẫn một đội quân nhỏ xuất chinh, lấy ít thắng nhiều, đánh lui đám người gây chuyện ở biên giới. Nghe nói, còn cứu mấy người Đột Quyết, không có khó xử, thả bọn họ rời đi.

Mấy tháng qua, A Y Mộ đã không còn nhớ đến hắn. Nhưng anh hùng thiếu niên, thanh danh như sóng triều, hơn nữa hắn có dung mạo anh tuấn, tên của hắn luôn xuất hiện trong miệng mọi người, đặc biệt là nữ tử, muốn tránh cũng trốn không thoát.

Cũng không biết tại sao hắn lại bị thương, tại sao lại chạy tới này có một mình?

Nhưng đảo mắt, lại thấy hắn lấy đoản đao ra, bắt đầu mài giũa, như là đã quên trên người còn bị thương.

Thật ra, ở lại lâu như vậy là không thích hợp, không phải nàng sợ phong tục nam nữ không thể ở gần nhau. Mà hắn là người Hán, nàng là người Đột Quyết.

Nhưng A Y Mộ lại không muốn rời đi, nói không ra nguyên nhân. Lại như là sợ hắn hiểu lầm, mất tự nhiên giải thích: “Nơi này ta phát hiện ra trước.”

Thấy hắn không trả lời, đi đến bên kia ngồi xuống, ôm đầu gối nhìn hồ nước.

Khóe mắt vẫn luôn chú ý đến người nào đó, nghe âm thanh mài đao, tâm tình cũng lăn tăn theo dòng nước mặt hồ.

“Ta tên là A Y Mộ.”

Âm thanh mài đao ngừng lại, nửa ngày mới vang lên tiếp: “Cố Tranh.”

Đêm đó bọn họ nói cái gì, A Y Mộ không nhớ rõ, nhưng trong trí nhớ thì cái gì cũng chưa nói. Chỉ nhớ rõ đêm đó gió rất nhẹ nhàng, thời gian như bị kéo dài, thật sự rất chậm.

Tuy chưa từng hứa hẹn qua, nhưng hai người lại đạt thành hiệp nghị. Ngày mười lăm hằng tháng, bọn họ đều sẽ đi đến hồ nước này gặp mặt.

Hắn dạy nàng tiếng Hán, dạy nàng văn hóa người Hán, cũng sẽ cầm nhánh cây khoa tay múa chân dạy nàng viết chữ Hán. Ngẫu nhiên cũng sẽ nhắc đến cuộc sống ở trong quân đội, hôm kia đánh thắng ai, thua mấy trận.

Ngược lại, nàng cũng dạy hắn tiếng Đột Quyết, chỉ hắn cách cưỡi ngựa sao cho êm, bắn cung chính xác nhất.

Linh tinh vụn vặt, những nói mãi không hết chuyện.

Nàng chưa bao giờ gọi tên hắn, lại lén học cách phát âm tên hắn, học cách viết tên hắn. Một lần lại một lần, không biết nàng đã luyện hai chữ Cố Tranh bao nhiêu lần.

Thời gian cứ như vậy thoảng qua đi, năm nàng tròn mười lăm tuổi, bọn họ cũng đã quen biết được năm năm.

A Y Mộ mười lăm tuổi đã trở thành một cô nương tự nhiên hào phóng, dung mạo xuất chúng khiến cho không ít người nhớ thương, đi đến chỗ nào đều có người theo đuổi. Người đến cầu hôn thì vô số kể, phụ hoàng cũng nói chuyện này với nàng, nhưng nàng cũng chỉ liều mạng lắc đầu.

Trong lòng nàng ẩn giấu một bí mật, ở một rừng cây nhỏ không biết tên, có một hồ nước. Tuy hồ nước không đẹp, không rộng lớn, nhưng có một thiếu niên hay ngồi ở trên phiến đá chờ nàng, bí mật này chỉ có nàng biết.

Sau đó nàng mới biết được, mười lăm tháng tám, là ngày lễ quan trọng của người Hán, cũng sinh nhật của hắn. Ngày đó, người Hán gọi là Tết Trung Thu.

Cố Tranh từng nói với nàng, ngày trăng tròn người nhà thường tề tụ ở bên nhau, tượng trưng cho đoàn viên.

Ngày ấy, nàng thay váy đỏ mà mình yêu thích nhất, lén chạy tới. Lại thất vọng, phát hiện trên mặt đất có ký hiệu.

Thời gian có thể thay đổi tất cả, mấy năm gần đây, danh tiếng của Cố Tranh càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng bận.

Rất nhiều lần, hắn không có thời gian tới chỗ hẹn. Nhưng đều sẽ vẽ ký hiệu mà chỉ có hai người bọn họ biết trên nền đất ướt. Ngẫu nhiên còn sẽ tặng một ít quà cho nàng, cũng không quý giá, nhưng đều được nàng cẩn thận giữ gìn.

Nàng cắn cắn môi, đặt quà tặng sinh thần của hắn gần ký hiệu. Nghĩ nghĩ, lại lấy ra tờ giấy đã chuẩn bị ngay từ đầu, đè ở phía dưới.

Trên tờ giấy chỉ có hai chữ, nàng dùng nét bút tinh tế, viết xuống hai chữ “Cố Tranh”.

Hai chữ này đầy ngập tâm sự trong lòng nàng, như là sợ hắn biết, cũng sợ hắn không biết.

Chờ lần gặp mặt tiếp theo, nàng muốn hỏi hắn, quà nàng tặng, hắn có thích không. Sinh nhật thần của nàng cũng gần tới rồi, trăm triệu đừng quên mất.

Chỉ là… A Y Mộ có làm thế nào cũng không ngờ tới, lúc bọn họ gặp lại nhau, đã là chuyện của năm năm sau.

Nàng là phi tử của hoàng đế Đại Chu, hắn là Cố tiểu tướng quân lập công lớn nổi danh khắp tứ quốc.

Hết chương 65 – Phiên ngoại 3

/66

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status