Cố Linh Quân không thể không cảm khái, người Đột Quyết vẫn là có chút thủ đoạn, thật biết cách huấn luyện thú cưng, nàng chưa bao giờ gặp qua con mèo nào dính người như thế, đây là lần đầu tiên thấy.
Mèo con thử tính cọ cọ chân nàng, lại nâng lên đầu nhỏ tròn tròn, nghiêng đầu nhìn nàng, cũng nhỏ nhỏ mà kêu một tiếng.
Cố Linh Quân nghe xong, cả con tim đều tan chảy, cúi người đang muốn bế lên, mọi người xung quanh cơ hồ là trăm miệng một lời, đều mở miệng ngăn cản hành động này của nàng.
Đặng công công: “Nương nương không thể!!!”
Lục Trúc: “Nương nương cẩn thận!!!”
Cung nhân mang mèo đến chạy chậm nửa bước, gấp gáp dùng chân ngăn cách, nói tiếp: “Nương nương, con mèo này nhìn như dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng dù sao cũng còn chưa trải qua kiểm chứng, nương nương cẩn thận bị thương. Hơn nữa lại là do người Đột Quyết đưa tới, chỉ sợ sẽ có vấn đề.”
Mèo con thấy động tác ngăn cản của người cung nhân kia, nhảy ra phía sau vài bước, hơi có chút ủy khuất kêu vài tiếng.
Ánh mắt Cố Linh Quân không thể không dính vào nàng thể nho nhỏ toàn lông xù xù của nó: “Mèo con đáng yêu như vậy, sao sẽ có vấn đề. Đưa đến ta nơi này chắc đã kiểm tra, vậy có phát hiện điều gì khác thường không?!”
Cung nhân lộ vẻ mặt khó xử, do dự nói: “Tạm thời còn chưa phát hiện điều gì khác thường, nhưng…”
“Nhưng gì?! Đừng ấm úng, nói cho hết câu!” Cố Linh Quân không để ở trong lòng, ngồi xổm xuống, thật cẩn thận vươn tay tới gần mèo con.
Có lẽ mèo con mới vừa bị hoảng sợ, xù lông, cảnh giác với mọi thứ đến gần mình.
Cố Linh Quân giơ tay nửa ngày, nó mới thử tới gần. Cố Linh Quân nhẹ nhàng sờ sờ đầu nhỏ của nó, thấy nó dần dần thả lỏng cơ thể, mới bế nó lên ôm vào trong ngực. Cố Linh Quân cười tươi rói, đi đến trên giường ngồi xuống, cúi đầu cẩn thận nhìn cục bông nhỏ trong lòng.
Đời trước, nàng đã muốn nuôi một con mèo, nhưng lại thuộc dạng làm công ăn lương, ông chủ tối ngày ép tăng ca, đòi cả tổ mỗi tháng đều phải đạt KPI. Cho nên, mỗi lần trong đầu vừa xuất hiện ý nghĩ này thì đều tự động bóp tắt.
Mà hiện tại, nàng không những có mèo, còn có người chuyên chăm sóc. Huống chi… Cố Linh Quân bế mèo con giơ lên đến trước mặt.
Con mèo này thật sự là quá đáng yêu, Cố Linh Quân nhịn không được dùng mặt cọ cọ lớp lông mềm mại của nó.
Đặng công công và Lục Trúc đứng ở một bên nhìn, thấy con mèo này vẫn luôn ngoan ngoãn, lúc này mới buông xuống. Lại nhìn thêm hai lần, cũng nhịn không được duỗi tay muốn chạm vào.
“Mắt của con mèo náy khác nhau nha, đây là lần đầu tiên nô tỳ thấy đó, thật đúng là hiếm lạ.” Lục Trúc duỗi tay khẽ chạm vào móng vuốt nhỏ.
“Nếu là không hiếm lạ, làm sao có thể làm cống phẩm, đương nhiên là vật độc nhất vô nhị rồi. Chỉ cần nương nương muốn, bệ hạ đã lập tức đưa tới cho nương nương rồi.” Đặng công công cười nói.
Nhắc tới Tiêu Dục Hành, Cố Linh Quân dừng động tác vuốt mèo, ý cười trên mặt càng đậm.
Hai ngày liên tiếp Cố Linh Quân đều vùi đầu ở trong cung của mình, như là trẻ con mới có được món đồ chơi mới lạ, nửa bước không rời, hết sức chuyên chú mà chơi với mèo.
Lục Trúc nhìn, cũng là pha chút bất đắc dĩ.
Lúc Liễu Phiêu Phiêu bước vào, chính là nhìn đến cảnh tượng này.
Cố Linh Quân dựa ở giường mỹ nhân, mèo con đứng ở trên mặt đất, đang nhảy bắt gậy lông chọc mèo do Đặng công công chế tạo ra, mỗi lần sắp bắt được, Cố Linh Quân lại giật lên cao, cứ như thế lặp đi lặp lại, làm không biết mệt.
Liễu Phiêu Phiêu nhìn mà lo thay, kêu một tiếng: “Nương nương!”
Cố Linh Quân đã sớm nhìn thấy Liễu Phiêu Phiêu, nhưng tâm tư còn dừng lại ở trên người mèo con, nàng ta rống một tiếng to như vậy, làm mèo con hoảng sợ, chui tọt vào dưới giường mỹ nhân.
“Có chuyện gì?!” Cố Linh Quân ngồi thẳng cơ thể, tò mò hỏi.
Đây là lần đầu tiên thấy nàng nhìn thấy Liễu Phiêu Phiêu hoảng loạn như vậy.
Liễu Phiêu Phiêu dậm chân, sốt ruột nói: “Nương nương, sao ngài còn có tâm trạng ở đây chơi với mèo, lửa sắp cháy rồi kìa!”
Dưới giường, mèo con từ một nơi khác dò đầu ra, mới vừa đi hai bước đã bị Lục Trúc bế lên, nhỏ giọng kêu, vặn vẹo giãy giụa muốn thoát khỏi kiềm chế.
Cố Linh Quân cũng không rảnh lo mèo con bên kia, sắc mặt nghiêm trọng hỏi: “Chính là xảy ra chuyện gì?! Nói nhanh!”
Liễu Phiêu Phiêu thở dài, biểu tình hận sắt không thành thép, căm giận mà chỉ chỉ kia con mèo: “Nương nương, đây là địch nhân đưa tới mê hoặc ngài, sao ngài lại dễ dàng mắc mưu như vậy!”
Đặng công công ở bên cạnh nghe xong nửa ngày, thấy Liễu Phiêu Phiêu còn chưa nói đến vấn đề chính, không thể không nóng nảy: “Liễu tài tử, người cũng đừng úp úp mở mở, rốt cuộc là có chuyện gì?!”
Liễu Phiêu Phiêu bĩu môi: “Nương nương có biết hiện tại bệ hạ đang làm cái gì không?!”
“Quả thật Đại Chu có khác, dưới trời tuyết trắng xóa thế này vậy mà còn có thể nhìn thấy hoa cỏ xanh tốt như thế.” Hoàng tử Tây Lương bước vào Ngự Hoa Viên, khen suốt một đường, nhìn thấy hoa cỏ trước mắt vẫn xanh biếc, trên mặt hiện rõ sự kinh ngạc.
“Cái cây này cũng là có chút lai lịch, mười mấy năm trước được vận chuyển từ Giang Nam lại đây, những cây cùng loại không chịu được thời tiết ở đây, đều héo úa chết hết, chỉ duy nhất cái cây này là còn sống. Hoàng tử có từng đi qua Giang Nam?! Nơi đó quanh năm như mùa xuân, khung cảnh càng độc đáo.” Cần vương đi ở bên cạnh hắn, cười ha hả mà nói.
Hoàng tử Đông tề đã từng nghe nói qua, trong lòng vẫn luôn muốn tới thăm, lại hỏi Cần vương thêm hai câu.
Mà phía sau bọn họ, là một đám người đứng lặng im chờ đợi, người đứng bên cạnh Tiêu Dục Hành, chính là kia Công chúa Đột Quyết, khoảng cách không xa không gần.
Hôm nay Công chúa Đột Quyết cố ý mặc quần áo nữ tử của Đại Chu, trang điểm bình thường không cầu kỳ, nhưng vẫn mang khăn che mặt. Tuy có chút không phối hợp, nhưng cũng xem như là một nét đẹp khác lạ.
Trương Đức Phúc ở sau lưng nhìn, trong lòng nảy ra chút suy đoán.
Hôm nay là ngày bệ hạ tiếp kiến sứ giả ba nước, thương lượng thảo luận chuyện quan trọng.
Đều là đại diện cho lợi ích đất nước, tất nhiên là không tránh được có xung đột. Cục diện rơi vào cục diện bế tắc, Hoàng tử Tây Lương vẫn luôn đặt mình nằm ngoài trận chiến lợi ích này, đột nhiên lên tiếng đề nghị.
“Nếu không hay đến Ngự Hoa Viên ngắm cảnh…”
Tất nhiên là được mọi người nhất trí đồng ý, bước vào Ngự Hoa Viên, mọi người dưới đáy lòng khen ngợi hắn ta đưa ra ý kiến hay, lại phát hiện hắn ta thật sự chỉ muốn tham quan Ngự Hoa Viên của Hoàng đế Đại Chu.
Không biết sao tiểu hoàng tử Đột Quyết đột nhiên cảm thấy cơ thể không khoẻ, Mạc Ất Sa làm bạn hắn cùng nhau đi ra cung, chỉ để lại Công chúa Đột Quyết cùng với mấy người hầu.
Nhưng ở trong mắt Trương Đức Phúc, như là cố tình sáng tạo một cơ hội.
Lại nhìn sang Hoàng tử Tây Lương, cũng không biết là có liên quan gì không, mà một đường đều phấn khởi khác thường.
Ngay cả hình dạng cục đá cũng ngạc nhiên, còn hỏi đến chuyện một ngày tưới nước mấy lần. Mọi người bu lại vây quanh hắn ta, nói cười vui rôm rả, dần dần chỉ chừa lại mỗi bệ hạ bọn họ và Công chúa Đột Quyết.
Ông vẫn luôn quan sát, nhìn thấy Công chúa Đột Quyết nhìn lén bệ hạ bọn họ vài lần. Trương Đức Phúc ngẩng đầu nhìn nhìn trời, dưới đáy lòng bất đắc dĩ thầm thở dài.
“Bệ hạ tôn kính.”
Công chúa Đột Quyết một đường im lặng đột nhiên lên tiếng, chỉ là ngắn ngủn bốn chữ, nhưng vì giọng nói của nàng như tiếng chuông bạc, có vẻ phá lệ du dương uyển chuyển. Càng hiếm thấy chính là, nàng nói được câu chữ rõ ràng, không giống những người Đột Quyết khác, âm điệu vẫn còn dày đặc giọng địa phương.
Trương Đức Phúc cũng nhịn không được ghé mắt quan sát, chờ đợi nàng nói tiếp.
Công chúa Đột Quyết khẽ mỉm cười, duỗi tay đi nhẹ nhàng phủi tuyết dính trên một đóa hoa: “Vườn hoa của ngài thật sự rất xinh đẹp, cho dù là bị tuyết lớn che đậy, cũng không thể che giấu vẻ đẹp của chúng.”
Chỉ đơn giản một câu, nhưng từ nàng nói ra, có vẻ phá lệ chân thành.
Tiêu Dục Hành mắt nhìn phía trước, cười như không cười, nhàn nhạt trả lời” “Quý quốc cũng không tồi.”
Công chúa Đột Quyết lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Quê quán của thần đúng thật là không tệ, nhưng tới mùa đông, tất cả mọi vật đều bị tuyết lớn bao trùm. Cảnh sắc xinh đẹp như thế này là nhìn không tới.”
Không biết tại sao, câu này của nàng nói đến phá lệ thương cảm.
Mà Tiêu Dục Hành lại ngẩn người không biết đang suy nghĩ điều gì, Công chúa Đột Quyết đợi nửa ngày cũng không thấy đáp lại.
Trương Đức Phúc không đành lòng, tiến lên trả lời: “Đông đi xuân tới, bốn mùa luân phiên thay đổi, công chúa cần gì phải cảm thấy đau thương như vậy, không phải màu đông cũng có một hương vị khác biệt sao?! Tuyết trắng xóa cũng rất đẹp.”
Công chúa Đột Quyết ánh mắt hơi lóe, cúi đầu không nói.
“Chuyện thành do người, giống như cái cây kia vậy, thật ra nó không nên có mặt ở đây. Nếu Công chúa có lòng, thì sao lại không nhìn tới cảnh sắc tốt đẹp của mùa đông.” Ngoài dự đoán, Tiêu Dục Hành đột nhiên trở về một câu.
Công chúa Đột Quyết cảm xúc có chút kích động, cánh tay dưới tay áo run nhè nhẹ.
Trên mặt không hiển lộ chút nào, quay đầu thẳng tắp nhìn Tiêu Dục Hành, ánh mắt ướt át như nước, yếu ớt nói: “Cố ý từ Giang Nam vận chuyển đến kinh thành, chắc là tốn không ít công sức. Nếu thần cũng muốn chuyển một cây trở về Đột Quyết…”
Đoạn sau còn chưa kịp nói đã hóa thành một tiếng la đầy giật mình, Công chúa Đột Quyết như là cố nói chuyện, không chú ý đến hòn đá nhỏ dưới chân. Nhất thời dẫm lên, trật chân, nghiêng người vào lòng Tiêu Dục Hành.
Cung nữ đứng phía sau vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, muốn tiến lên lại không kịp, miệng nửa mở, còn chưa kịp nói chuyện, lại nghe được một giọng nữ giật mình khác…
“Á!!!”
Cố Linh Quân nghe Liễu Phiêu Phiêu nói, Tiêu Dục Hành đi dạo Ngự Hoa Viên với Công chúa Đột Quyết, theo trực giác, đầu tiên là không tin.
“Là thật đó nương nương, tỳ nữ thận cận của thần thiếp tận mắt nhìn thấy, tuyệt không một lời giả dối!”
Cố Linh Quân bán tín bán nghi, đang do dự, Liễu Phiêu Phiêu đã gấp không thể chờ, luôn miệng thúc giục: “Nương nương, là thật là giả đi là biết. Nếu là giả vậy đương nhiên tốt nhất, nếu là sự thật, vậy không phải tặng cho nàng ta một cơ hội sao?!”
“Ở trong hậu cung, là muốn giây phút cảnh giác tất cả nữ nhân tiếp xúc gần với Hoàng Thượng.”
Sắc mặt Cố Linh Quân có chút phức tạp, rất muốn nhắc nhở Liễu Phiêu Phiêu…
Ngươi cũng là một trong những phi tần của Hoàng Thượng… Vậy mà hiện tại ngươi đang làm cái gì?!!!
Tuy rằng nghĩ như thế, nhưng Cố Linh Quân vẫn là đi theo nàng ta đến Ngự Hoa Viên. Trên đường đi, trong đầu nàng vẫn luôn suy nghĩ.
Nếu là sự thật thì nàng làm cái gì bây giờ?!
Chỉ cần bọc hết đoạn cong trước mắt là đến Ngự Hoa Viên, mới vừa đi hết đã nhìn thấy một đám người mênh mông, hoàng tử Tây Lương, hoàng tử Đông tề đều có mặt.
Cố Linh Quân tỉnh ngộ, đang muốn trách cứ Liễu Phiêu Phiêu “Nói dối quân tình”, đã bị nàng ta đột nhiên ôm chặt cánh tay, một cái tay khác run rẩy chỉ vào nơi khác.
Cố Linh Quân nhìn theo, trùng hợp nhìn thấy được một màn này.
Công chúa Đột Quyết chuẩn bị trình diễn tình tiết trật chân của phim thần tượng tám giờ tối.
Cũng không biết tại sao, Tiêu Dục Hành lại đi chung với nàng ta. Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên là Công chúa Đột Quyết sẽ không bỏ qua, mắt nhìn muốn nhào vào trong lòng ngực Tiêu Dục Hành.
Động tác này dừng ở trong mắt Cố Linh Quân giống như là một đoạn phim quay chậm, nàng nhìn rõ ràng cẩn thận.
Có lẽ là bị tiếng la thình lình của Liễu Phiêu Phiêu dọa sợ, Tiêu Dục Hành lui về phía sau một bước, giơ lên cánh tay. Công chúa Đột Quyết thuận thế vịn chặt, mượn lực đứng vững, cung nữ phía sau lập tức chạy lên, nâng đỡ Công chúa Đột Quyết.
Trương Đức Phúc hoảng sợ, vừa định thở phào nhẹ nhõm, giương mắt thì nhìn thấy Quý Phi, những gì muốn nói đều nuốt trọn vào bụng.
Động tĩnh bên này khiến cho đám người Hoàng tử Tây Lương chú ý, bọn họ đang muốn đi tới xem có chuyện gì, lại phát hiện cách đó không xa là Quý Phi Đại Chu đang đứng.
Nhất thời lòng sinh nghi hoặc, đứng im tại chỗ.
Vẫn là Cần vương bước ra, vừa đi vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì?!”
Công chúa Đột Quyết cúi đầu, giọng điệu mang theo một chút nghĩ mà sợ, nói: “Là ta không cẩn thận, dẫm lên đá nên mới...”
Bộ dáng yếu ớt đáng thương, làm người nhìn thấy thương.
“Có việc gì không?! Có muốn mời ngự y đến nhìn xem không?!” Hoàng tử Tây Lương nghe xong, cũng nhịn không được tiến lên nói lời quan tâm.
Công chúa Đột Quyết lắc đầu, nhìn về phía Cố Linh Quân: “Cũng không có gì đáng lo ngại, nghỉ ngơi một lát là được.”
“Vậy đưa công chúa trở về trước.” Vẫn luôn im lặng, Tiêu Dục Hành mở miệng nói.
Hoàng đế đã nói như thế, người khác cũng không dám nhiều lời, cung nữ đỡ Công chúa Đột Quyết rời đi.
Hoàng tử Tây Lương cũng không muốn ở lâu, nhưng lại rất hợp rơ với Cần vương, kết bạn cùng nhau rời đi. Hoàng tử Đông tề thấy mọi người tan, cũng tìm lấy cớ rời đi.
Ngự Hoa Viên đang ồn ào náo nhiệt, đột nhiên yên tĩnh lại.
Tiêu Dục Hành nâng mắt, nhìn về phía Cố Linh Quân đang đứng hướng đối diện.
Công chúa Đột Quyết ngồi trên xe ngựa, mười ngón tay đang nắm chặt mới buông ra. Nếu có người nhìn thấy bộ dáng này của nàng, nhất định sẽ cảm thấy kinh ngạc. Cặp mắt quyến rũ dưới màn che mặt kia đã không còn yếu ớt đáng thương như trước đó, mà lại lộ ra tàn nhẫn.
Cũng chỉ có nàng và Hoàng đế Đại Chu biết, vừa mới ngã kia, trong nhát mắt nàng nhỏ giọng hỏi một câu: “Bệ hạ có nguyện ý trợ giúp thần…”
Không có được đến hồi phục, lòng nàng không phải không hoảng loạn. Nhẹ nhắm mắt, đang muốn bình tĩnh lại, thì xe ngựa lại đột nhiên ngừng. Bên ngoài truyền đến một loạt âm thanh xôn xao, Công chúa Đột Quyết hơi hơi vén rèm, thì nhìn thấy được một con ngựa màu đen rất đẹp, đang thở hồng hộc, phun ra hơi thở như khói.
Co một nam tử cao lớn đang ngồi trên lưng ngựa, thấy nàng, khóe môi hơi cong, khẽ mở môi mỏng.
“A Y Mộ!”
Hết chương 45
“Công chúa A Y Mộ.” Nam tử lại kêu thêm một tiếng.
Người Đột Quyết bị ngăn lại đã trong lòng bắt đầu hoảng loạn, lại thấy rõ người tới, đáy lòng nhịn không được nổi lên sợ hãi.
Bọn họ có người đã từng ở trên chiến trường, tất nhiên là liếc mắt một cái đã nhận ra vị Ngọc Diện Tu La này. Một trận chiến Tây Bắc đã thành danh, chỉ mang năm ngàn người ngựa đã dám trực diện chống chọi với ba chục ngàn đại quân phía bọn họ.
Sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, cho nên vừa rồi hắn trực tiếp kêu tên công chúa, bọn họ cũng không chú ý tới.
Giọng run rẫy: “Cố… Cố tướng quân!”
Cố Tranh giật giật dây cương, ổn định không để ngựa di chuyển qua lại, lời ít ý nhiều: “Trong lúc diễn ra triều cống, tại hạ phụng mệnh trợ giúp cấm quân bảo vệ kinh thành, người ra vào cung đều giống nhau, đều phải bị kiểm tra, mong Công chúa A Y Mộ thứ lỗi.”
Người Đột Quyến lưỡng lự, không dám làm ra hành động xung đột, nhưng cũng sợ chậm trễ công chúa bọn họ, đang rơi vào thế khó xử, thì phía sau mành truyền đến một giọng nữ.
“Cố tướng quân cũng là làm theo việc công, cần gì nói tới đắc tội!!”
Cố Tranh gật đầu, được lệnh, phó quan bắt đầu kiểm tra, không có phát hiện bất kỳ điều gì khác thường.
“Xin mời công chúa hạ màn.” Phó quan đang muốn cho đi, nhưng Cố Tranh giơ tay ngăn lại, nghe xong hắn nói, mọi người đều nhịn không được lộ ra sắc mặt khó chịu.
Ngườ Đột Quyết kiêng kị Cố Tranh, nhưng giờ phút này, trên mặt đều tràn đầy tức giận, đi lên trước xe ngựa giơ lên vũ khí trong tay, gắt gao trừng mắt.
“Cố tướng quân có ý gì, đây lễ phép đối đãi sứ thần của hoàng đế quý quốc đối với công chúa chúng ta?! Xin mời tướng quân tôn trọng!” Trong đó, có một người tiến lên, mang theo khẩu âm, gắng từng chữ một nói.
“Không được vô lễ, mau lui ra sau.”
Công chúa Đột Quyết vén rèm lên, quát lớn tùy tùng, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Mời Cố tướng quân.”
Phó quan căng da đầu tiến lên, nhưng cũng không dám làm càn quá mức, chỉ đứng ở trước xe ngựa nhìn nhìn vào trong.
A Y Mộ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt người đang ngồi trên lưng ngựa kia: “Cố tướng quân có cần tự mình soát người!”
“Đắc tội.” Cố Tranh kéo kéo dây cương, nói.
Tuy đoàn người Đột Quyết có khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể từ bỏ.
Đợi đoàn người bọn họ kiểm tra xong, rời khỏi phạm vi tầm mắt, phó quan nhịn không được cẩn thận hỏi: “Tướng quân, tại sao vừa mới nãy phải kiên trì kiểm tra xe ngựa Công chúa Đột Quyết, tuy chúng ta nhận lệnh trợ giúp, nhưng cũng không cần làm đến mức đó. Nói như thế nào cũng là khách quý…”
Tuy hắn đi theo Cố Tranh nhiều năm, nhưng cũng không hiểu cách làm của ngài ấy. Nhưng hắn mẫn cảm cảm nhận được, tướng quân bọn họ có chút không thích hợp.
Cố Tranh thu hồi tầm mắt, biểu tình không có bao lớn biến hóa: “Cẩn thận một chút, luôn là không sai.”
Nhìn Tiêu Dục Hành từng bước một đi tới trước mặt bọn họ, không biết tại sao Liễu Phiêu Phiêu đột nhiên cảm thấy chột dạ, khẩn trương lui về phía sau một bước, khí thế hồi nãy biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Đợi Tiêu Dục Hành đi đến trước mặt, Liễu Phiêu Phiêu đầu đã cúi đến không thể lại thấp hơn. Cố Linh Quân nhìn bộ dáng của nàng như là có tật giật mình, trong lòng cũng có chút hoảng loạn.
Cố Linh Quân ngẩng đầu, nhỏ giọng: “Bệ hạ.”
“Sao lại tới nơi này!”
Cố Linh Quân hơi hơi nhíu mày, trong đầu sưu tầm cái cớ, khóe mắt liếc thấy tuyết đọng, trả lời: “Tụi thần thiếp tới ngắm tuyết!”
Liễu Phiêu Phiêu đứng ở một bên vội vàng gật đầu.
Tiêu Dục Hành cười khẽ, nhìn về phía Liễu Phiêu Phiêu, miệng nửa mở, nhưng lại không có thể nói lên tiếng. Cố Linh Quân không đành lòng, giải thích: “Đây là Liễu tài tử.”
“Trước đưa Liễu tài tử trở về cung.” Tiêu Dục Hành nói.
Liễu Phiêu Phiêu nhẹ nhàng thở ra, nhìn Cố Linh Quân, không chút do dự xoay người rời đi.
Người không liên quan đều đã lui ra, ngay cả Trương Đức Phúc cũng rất có mắt mà mang theo cung nhân lui lại mấy bước.
“Bệ hạ” Cố Linh Quân bất an kêu một tiếng.
Cẩn thận hỏi: “Vừa mới nãy trở ngại ngài nói chuyện chính sự sao?!”
“Không có nói chuyện gì.” Nghe hắn nói như vậy, Cố Linh Quân nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại nhớ tới một màn kia. Không có nói chính sự, nhưng lại đi gần như vậy… Rốt cuộc là đang làm cái gì?!
“Vậy vừa mới nãy bệ hạ và Công chúa Đột Quyết…” Ngay cả bản thân Cố Linh Quân cũng không nhận thấy được, tim hơi hơi thắt lại, nói chuyện có chút chua lòm.
“Là có việc muốn nói riêng với nàng ta.” Tiêu Dục Hành nhàn nhạt nói.
Cố Linh Quân nghe xong, lập tức liếc hắn.
Tiêu Dục Hành cúi đầu, có lẽ chính bản thân nàng cũng không biết, những suy nghĩ dưới đáy lòng của nàng đều biểu hiện ở trên mặt. Chẳng sợ hắn nghe không rõ tiếng lòng của nàng, thì cũng có thể suy đoán ra, càng không cần phải nói tiếng lòng của nàng đã lập tức truyền vào trong tai hắn một cách rõ ràng.
--- “Quả nhiên, nam nhân trên đời này đều giống nhau, lớn lên đẹp trai cũng không ngoại lệ!”
--- “Không đáng tin cậy, không đáng tin cậy…”
Cố Linh Quân dưới đáy lòng thầm thở dài, ánh mắt dừng ở nơi khác, có chút khó chịu hỏi: “Vây bệ hạ cảm thấy Công chúa Đột Quyết lớn lên đẹp sao?!”
Tiêu Dục Hành nhìn nàng: “Không có chú ý nàng ta trông như thế nào.”
Câu trả lời này làm tâm trạng Cố Linh Quân tốt hơn một chút, khóe miệng nàng cong cong, muốn hỏi thêm một câu: “Vậy thần thiếp đẹp hay là nàng ta đẹp?!”, nhưng lại bị nàng nghẹn xuống.
Tiêu Dục Hành đã đi ra vài bước, thấy nàng còn ngốc lăng tại chỗ, dừng lại, quay đầu nhìn nàng. Cố Linh Quân lấy lại tinh thần, vội vàng bước nhó chạy đuổi theo.
Lại đi vài bước, hắn lại đột nhiên mở miệng: “Trẫm nói chuyện Đột Quyết với nàng ta.”
Cơ hồ là phản ứng vô ý thức, Cố Linh Quân “Ờ” một tiếng.
Hậu tri hậu giác, nàng mới phát hiện, Tiêu Dục Hành đây là chủ động tự giải thích với nàng, lại bật thốt lên “A” một tiếng, trong giọng nói mang theo vui sướng ngoài ý muốn.
“Vậy nói chuyện có thuận lợi không?!” Cố Linh Quân ra vẻ đứng đắn hỏi.
“Ừm.”
Hai người như vậy câu được câu không trò chuyện, thế nhưng đi trở về trước cung của nàng.
“Bệ hạ có muốn vào nhìn thử mèo của thần thiếp không?!” Cố Linh Quân theo bản năng không muốn hắn đi, tìm lấy cái cớ, hiển nhiên là đã quên đây là món quà mà người nào đó mới tặng cho nàng cách đây hai ngày.
Tiêu Dục Hành cũng hồ đồ, không nhắc nhở nàng, cứ đi theo vào.
Cung nhân sợ mèo con chạy loạn làm đổ đồ vật, cho nên sau khi bọn họ đi thì ôm tới thiên điện. Cố Linh Quân vào trong nhìn nhìn, cũng không phát hiện, đang muốn tiếp đón Tiêu Dục Hành ngồi xuống, xoay người phát hiện hắn cực kỳ tự giác đi vào bên trong, bá chiếm giường yêu của nàng.
Thật không biết là cái gì đam mê, Cố Linh Quân nhỏ giọng nói thầm.
Sau khi Tiêu Dục Hành ngồi lên, đánh giá khắp nơi trong phòng, một đoạn thời gian không có tới, chỗ của nàng cũng đã có chút thay đổi, đồ vật trang trí đã thay đổi hết. Trên giường phủ kín thảm mềm lông xù xù, trên bàn nhỏ lúc trước đặt đầy tiểu thuyết, giờ phút này chất đầy đồ chơi cho mèo.
Cố Linh Quân căn dặn Lục Trúc ôm mèo tới, đang chờ ở bên ngoài, không ngờ lại chờ đến một nhân vật... Tổng quản Phủ Nội Vụ còn chưa bước vào thì tiếng đã vọng vào trong: “Nương nương, nô tài mang đồ tới cho ngài đây.”
Sau khi vào trong, gương mặt tươi cười nói: “Nương nương, đây đều là triều cống năm nay của các nước, Hoàng Thượng cố ý phân phó nô tài chọn chút đồ vật tới tặng cho nương nương.”
Thấy sắc mặt Cố Linh Quân khác thường, Tổng quản Phủ Nội Vụ đoán chắc nương nương nhớ đến vụ hắn làm giả lương tháng, mới vừa đưa tới lại xui xẻo gặp phải Hoàng Thượng.
“Nương nương yên tâm, lần này thật sự là ý của bệ hạ. Cống phẩm các nước đưa đến rất quý, ngay từ đầu nô tài cũng còn lưỡng lự. Hoàng Thượng lại làm nô tài tận tình chọn lựa, không cần cố kỵ. Trong hậu cung này, người có thể nhận được đãi ngộ này, ngoài nương nương thì không còn ai khác.”
Tổng quản Phủ Nội Vụ vừa giơ tay, ý bảo tiểu thái giám phía sau đưa đồ vật lên, mặt mày hớn hở.
Một nửa là thực tế, một nửa là hắn thêm muối thêm dấm.
Bên trong, Trương Đức Phúc đứng ở bên cạnh Tiêu Dục Hành, nghe xong hận không thể lao ra mắng một trận. Rõ ràng Hoàng Thượng căn dặn ông, ông lại phái người truyền lại. Tuy rằng đều là ý của bệ hạ, nhưng sao lại nói như là bệ hạ tự mình hạ lệnh vậy.
Hơn nữa, hắn rõ ràng nói chính là “Quý Phi thích đồ vật hiếm lạ, tận lực chọn vài thứ”, như thế nào tới trong miệng hắn, tất cả đều thay đổi thành cách nói như lúc ăn đòn trước đó, ngã một lần, vậy mà còn chưa rút kinh nghiệm.
Tổng quản Phủ Nội Vụ nhớ tới vụ ăn phạt lần trước, ẩn ẩn cảm thấy chỗ eo có chút đau đau. Theo lý thuyết, ngã một lần khôn hơn một chút, nhưng hắn thuộc số lượng ít người biết vào ngày sinh nhật của mình, bệ hạ lại tặng quà cho nương nương.
Quý Phi được Hoàng Thượng chiều chuộng như vậy, sợ là sau này sẽ ngồi lên vị trí Hoàng Hậu.
Muốn hưởng phú quý thì phải vượt qua nguy hiểm cầu xin, so sánh với những người không dám tùy tiện đến nịnh nọt, tất nhiên là hắn không muốn buông tha cơ hội lần này.
Huống hồ hắn cũng không tin, hắn sẽ xui xẻo như thế, lại có thể ngã vào một chỗ những hai lần.
Nhưng mà, hiện thực chính là như thế tàn khốc, Tổng quản Phủ Nội Vụ mới vừa nghĩ ở trong lòng, thì nhìn thấy Tiêu Dục Hành từ phòng trong đi ra, trên mặt tươi cười còn chưa kịp buông. Mà Trương Đức Phúc đi theo phía sau Tiêu Dục Hành vẻ mặt tràn đầy đau lòng nhìn hắn lắc lắc đầu.
Trong nháy mắt, trong đầu Tổng quản Phủ Nội Vụ hiện lên rất nhiều ý nghĩ, nhưng cuối cùng hắn chỉ là ngu người tại chỗ, mặt xám như tro tàn, môi run rẩy, nói không nên lời.
Tiêu Dục Hành lập tức vòng qua hắn, đi đến phía trước.
Tổng quản Phủ Nội Vụ đều như thế, huống chi một đám tiểu thái giám ôm cống phẩm trong tay, tất nhiên là đồng loạt sợ run như cầy sấy. Tùy ý quét mắt, biểu tình như cũ, không nhiều thay đổi gì nhiều.
Cố Linh Quân cũng không được tự nhiên, muốn nói gì đó, miệng mở nửa ngày cũng không nói ra một chữ.
“Tại sao mứt Tây Lương thượng cống lại không đưa tới?!”
Không có lờ trách phạt như trong tưởng tượng, đột nhiên nói một câu làm mọi người đều mơ hồ, vẫn là Trương Đức Phúc phản ứng trước, vội vàng tiến lên nói: “Nhìn ngươi kìa, lão hồ đồ, như vậy mà cũng quên, còn không nhanh chóng chạy trở về mang đồ đưa tới.”
Tổng quản Phủ Nội Vụ ngạc nhiên một hồi lâu, bị Trương Đức Phúc trộm đá mấy chân mới lấy lại tinh thần, sống sót sau tai nạn, liên tục dạ dạ vâng vâng.
Lục Trúc ôm mèo tới, đứng ở ngoài cửa đợi một hồi lâu, đi vào trong đặt vào trong lòng ngực Cố Linh Quân.
Mèo con nằm ở trong lòng ngực nàng cũng không ồn ào, còn vùi đầu vào trong. Cố Linh Quân ôm, lại nhìn nhìn đống cống phẩm được một đám tiểu thái giám nâng ở trước mắt, có chút không biết làm sao.
“Đưa xuống đi.” Vẫn là Tiêu Dục Hành mở miệng ra lệnh.
Lục Trúc lại có chút khó xử, ậm ừ nói: “Nương nương… Nhà kho…”
“Làm sao vậy?!” Cố Linh Quân tò mò hỏi.
Lục Trúc nhìn nàng, lại nhìn Tiêu Dục Hành, cuối cùng xin giúp đỡ nhìn về phía Đặng công công.
Đặng công công hiểu ý: “Thưa nương nương, phần quà lần trước Hoàng Thượng tặng cho nương nương… Đã lấp đầy nhà kho bên chúng ta rồi.”
Cố Linh Quân: “…”
Không ngờ ta giàu như vậy!!!
“Vậy tìm một cung điện trống gần đây, đặt tạm ở đó đo.” Tiêu Dục Hành không để bụng.
Đặng công công được lệnh, mang theo một đám người mênh mông cuồn cuộn đi ra ngoài. Giờ phút này, Cố Linh Quân không biết hình dung tâm trạng hiện tại của mình ra sao, nhưng khóe miệng vẫn khống chế không được cong lên.
Tiêu Dục Hành lại lần nữa ngồi trở lại trên giường, Cố Linh Quân ôm mèo theo qua, vừa vuốt lông mèo, vừa trả lời: “Bệ hạ, cống phẩm cứ như vậy đưa cho thần thiếp… Có không quá thỏa đáng hay không?!”
Được tiện nghi còn khoe mẽ, đúng là hình dung tâm trạng giờ phút này của Cố Linh Quân.
“Có gì không ổn?” Tiêu Dục Hành cong khóe miệng, hỏi.
Lập tức, đáy lòng Cố Linh Quân giống rót mật, cúi đầu không nói. Mà mèo con trong lòng ngực nàng lại giãy giụa lên, tựa như kháng nghị nàng xem nhẹ nó.
Cố Linh Quân vừa định cúi đầu nhìn, một bàn tay đã duỗi lại đây, nắm sau cổ mèo con, xách khỏi lòng ngực của nàng.
Hết chương 46
/66
|