Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng
Chương 99: Truy tìm! Rốt cuộc là ai bắt nàng.
/111
|
“Hoàng huynh, đệ… đều là do đệ. Xin lỗi…” Sơ Tuyết cũng nôn nóng, gấp đến độ nước mắt đều rơi.
Trong lòng bất an mà vẫn lưỡng lự đứng trong đại sảnh.
Rõ ràng thật là cao hứng đến đây, kết quả lại phát sinh loại chuyện này.
Vẻ mặt Mộ Dung Cảnh hơi khựng lại, trông thấy thần sắc Sơ Tuyết, đột nhiên phát hiện… Tỉnh táo nào, hắn đột nhiên rút ra một chủy thủ, đâm một nhát vào cánh tay mình. Hắn nhắm mắt lại, từ từ ngồi xuống ghế.
Sơ Tuyết thấy thế, kinh hãi. Nhanh chóng đoạt dao trong tay Mộ Dung Cảnh rồi kinh ngạc hỏi: “Hoàng huynh, huynh định làm gì?”
Hắn vừa định gọi người, nhưng lại bị Mộ Dung Cảnh ngăn lại. “Sơ Tuyết, đừng lo lắng. Ta chỉ là muốn tỉnh táo một chút.” Vừa rồi rất mất bình tĩnh! Nếu bình tĩnh một chút, cũng sẽ không để gian tặc chạy thoát. Mà ngay từ đầu vốn hắn chỉ định âm thầm trông theo bọn họ, bây giờ lại làm trái với ước nguyện ban đầu, còn để người ta lợi dụng.
Sơ Tuyết sai người cầm kim sang dược, bắt đầu băng bó cho Mộ Dung Cảnh.
Nhờ sự đau đớn trên tay, Mộ Dung Cảnh dần dần bình tĩnh trở lại.
Ai? Ai lại nắm được hành tung bọn họ như vậy? Ngay cả thời gian cũng nắm chắc được tốt như vậy? Người này nhất định là quen thuộc với bất kỳ ai trong số họ. Ngay cả sự xuất hiện của tiểu nhị, cũng đóng vai khéo léo như vậy.
Mộ Dung Cảnh hỏi: “Sơ Tuyết, đệ trách Hoàng huynh không?”
Sơ Tuyết ngẩn ra, mơ hồ mà bật thốt lên hỏi lại: “Vì sao đệ phải trách Hoàng huynh?” Đôi mắt tinh khiết nhìn Mộ Dung Cảnh hỏi một câu đầy ngơ ngác
Mộ Dung Cảnh xấu hổ, nếu Sơ Tuyết trách móc thì cũng không là Sơ Tuyết.
Lúc này, hắn đeo mặt nạ lên.
“Sơ Tuyết, thân phận ta là Tư Mã Lạc. Đệ không nên để lộ ra ngoài.”
“Hoàng huynh, việc này…?” Sơ Tuyết khó hiểu.
“Có một số việc sau này sẽ nói cho đệ, hiện tại việc quan trọng là tìm ra Hoàng tẩu.”
“Đúng.”
Hiện tại làm thế nào để tìm? Trần Thủ đã phái người ở bên ngoài tìm kiếm. Mà hắn cũng lục soát một lần vùng lân cận này. Đứng ở chỗ cao nhất của Túy Nguyệt Lâu, trên nóc nhà, cũng nhìn không thấy hình bóng gì.
Rốt cuộc là ai? Ai lại bắt Tố Nhi đi?
Hôm qua hắn mới tới Kinh thành, hẳn là không nhiều người biết được hành tung.
Lúc này có hai loại khả năng: Một là con tin, loại thứ hai là cướp người.
Là con tin thì phiền phức, bởi vì kẻ thù của hắn hai mươi mấy năm qua nhiều lắm, trong tối ngoài sáng, hắn cũng tính không hết được.
Biết rõ Tố nhi là người của hắn còn dám cướp, người như thế không nhiều lắm.
Mặc kệ mục đích đối phương thế nào, xem ra hiện tại Tố Nhi cũng không có nguy hiểm. Chẳng qua có phải chịu chút khổ cực hay không thì không chắc
“Hoàng huynh, có thể nhị Hoàng huynh cũng tới chăng?” Sơ Tuyết cũng suy đoán, chỉ là nghĩ đến có điểm là lạ. Hắn là dựa vào trực giác.
Mộ Dung Cảnh nghe xong, trái lại con mắt tối sầm, tránh né ánh mắt Sơ Tuyết “Không phải là đệ đó.”
Sơ Tuyết nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”
“Sơ Tuyết, ta đã nói với đệ, đệ không nên… Tạm thời không nên nói với mẫu hậu.”
“Được.”Nghe nói như vậy, nội tâm Sơ Tuyết cả kinh, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
Mộ Dung Cảnh nói vắn tắt chuyện Tư Mã Lạc hôn mê, Sơ Tuyết chấn động nói không ra lời.
“Hoàng huynh, tại sao lại phát sinh chuyện như vậy?”
“Đều là ta không tốt, không có cố gắng bảo vệ đệ ấy.”
Sơ Tuyết khổ sở nói: “Cái này… cũng không thể trách Hoàng huynh. Nhị Hoàng huynh sẽ khá hơn, nhất định sẽ như vậy. Không phải có sư phụ của huynh ấy sao? Sư phụ huynh ấy nhất định rất lợi hại.”
“Uhm…”
Qua một hồi lâu, hai người trầm lặng chờ tin tức.
Có đôi lúc, gặp chuyện mà giữ được bình tĩnh, lựa chọn không rời đi thì tốt hơn. Yên lặng chờ tin tức cũng là một loại quyết định sáng suốt, bởi vì nếu như thật sự làm con tin thì hẳn là sẽ có người chủ động đến đây liên lạc.
“Sơ Tuyết, Hoàng Phủ Dịch có tìm đến các ngươi hay không ?” Mộ Dung Cảnh đột nhiên hỏi.
“Hoàng Phủ Dịch? Chưa từng thấy. Nhưng mà rất lâu trước đây, thật sự rất lâu rồi. Sau khi phát sinh vụ án tại Hàm Thành không bao lâu thì đệ nghe Hoàng tẩu nói qua, hắn tìm đến Hoàng tẩu, đồng thời đồng ý hỗ trợ tìm huynh. Chỉ là sau đó chúng ta chỉ thấy hắn gửi một phong thơ, chỉ có hai chữ: mạnh khỏe. Cũng không còn liên lạc nữa. Ách! Hoàng huynh hoài nghi là hắn sao?”
“Ừ. . . Hắn thích Hoàng tẩu.”
“Hả?…” Sơ Tuyết lấy làm kinh hãi, cái này thật sự là rất phiền toái.
Sơ Tuyết lại suy nghĩ một chút, hình như cũng không phải chuyện đáng giật mình. Nữ nhân kì lạ giống như Tố Nhi, hình như ai gặp đều sẽ thích. Nghe nói Hoàng Phủ Dịch và nàng cũng ở chung một thời gian, nếu như không thích nàng thì mới kỳ quái. Trong mắt hắn, trên người Trầm Tố Nhi có một loại khí chất khá đặc biệt, nữ nhân có xuất thân thấp hèn khác không có. Không thể nói tới một loại cảm giác đặc biệt, tựa như mây trôi ở chân trời, gió mát lúc tảng sáng, mà khi ở chung thì người khác rất thoải mái, cũng không kiềm chế nổi cảm giác. Những điều này chính là thứ vị thiếu trong cuộc đời phải kiềm chế của bọn hắn, cũng là khát vọng trong mộng của đời người.
Phút chốc, đôi mắt Mộ Dung Cảnh lạnh lẽo, “Vào đi, gọi Trần Thủ lại đây.”
“Vâng” ngoài cửa có một tên thị vệ đáp rồi xoay người rời đi.
Một khắc sau, Trần Thủ xuất hiện. Trần Thủ bẩm báo rằng tạm thời không có tin tức gì.
Mộ Dung Cảnh tỉnh táo hỏi: “Ngươi biết tình hình của Tiếu Trọng Chi không?”
Trần Thủ ngẩn ra, chuyện này làm thế nào lại động tới Tiếu Trọng Chi?”Không biết. Nhưng mà bọn nô tài của phủ tướng quân đã cho thôi việc hết rồi. Nghe nói sáng mai, hắn sẽ mang theo tro cốt lão tướng gia rời khỏi Kinh thành.”
Mộ Dung Cảnh sắc mặt sầm xuống, lãnh đạm nói: “Ngươi tự mình đi giám sát hắn. Mười hai canh giờ, một khắc cũng không thể sơ sẩy. Lập tức đi!”
Trần Thủ mặc dù có nghi hoặc trong lòng, nhưng là Mộ Dung Cảnh hạ mệnh lệnh nên hắn cũng không hỏi lại, chỉ biết trung thực chấp hành.
Chờ sau khi hắn lui xuống, Sơ Tuyết thì lại kinh ngạc, con ngươi hơi lóe lên việc hoài nghi liệu có phải Mộ Dung Cảnh mượn việc quan báo tư thù hay không. Chuyện này làm thế nào mà lại động tới Tiếu Trọng Chi?”Hoàng huynh, tại sao huynh lại soi mói Tiếu đại ca ?”
“Tiếu Trọng Chi là người thứ nhất biết ta trở về, cũng là người khả nghi nhất.” Nếu như không có cuộc nói chuyện tối hôm qua thì hắn cũng sẽ không hoài nghi. Bây giờ nhìn lại, Tiếu Trọng Chi che dấu cá tính phản nghịch rất khá. Hai mươi mấy năm không lộ dấu vết. Dần dần, hắn bắt đầu hơi hơi lo lắng. Nếu như thật sự là Tiếu Trọng Chi, rất có thể là trả thù? Đúng vậy! Nghe hắn nói, hình như một mực đều là Mộ Dung hoàng gia nợ Tiếu gia. Chuyện gì đã xảy ra? Vì vậy, Mộ Dung Cảnh cứ quyết định trước hết phải biết rõ ràng chân tướng “Sơ Tuyết, đệ hãy nói thật cho huynh, tại sao đệ không xử trí Tiếu Trọng Chi? Nhưng lại còn buông tha cho hắn. Còn hậu táng lão tướng gia?”
“Hoàng huynh, chúng ta không truy cứu chuyện của Tiếu gia. Bọn họ cũng chỉ là… thân bất do kỉ.” Sơ Tuyết nói mập mờ, nhìn ra được là có chút khó khăn nên xoay người sang chỗ khác, hình như không muốn nói về đề tài này.
Nghi hoặc trong lòng Mộ Dung Cảnh càng sâu, mày kiếm nhăn lại mà chất vấn: “Rốt cuộc là cái gì mà thân bất do kỉ? Giết ta là vạn bất đắc dĩ sao?”
“Hoàng huynh! Việc này… huynh có thể… đừng hỏi hay không? Dù sao Tiếu gia, chúng ta… không động đến được.” Sơ Tuyết lần đầu tiên không dám nói ra điều giấu trong lòng ở trước mặt Mộ Dung Cảnh.
Giấu đi chân tướng khiến trong lòng cũng giằng co. Hắn cũng không phải là một người am hiểu che dấu bí mật, đặc biệt lại trước mặt người thân mà chính mình tín nhiệm. Có một số người có lẽ hiểu rất rõ, nếu như một người quen sống thẳng thắn vô tư, nếu như trong lòng phải che dấu một bí mật cực lớn thì đối với hắn mà nói đó cũng là một loại dày vò. Thường xuyên muốn tìm người chia sẻ, lại phát giác lại không thể tìm được. Muốn tìm người để nói một chút rồi lại phát giác không thể nói. Cuộc sống như thế có tư vị gì? Hắc hắc, rất nhiều người đều biết.
Mộ Dung Cảnh cũng hiểu rằng có gì đó khó có thể tin nổi, Sơ Tuyết lại muốn che dấu chân tướng không nói? Xem ra này chuyện này không phải chuyện đùa. Mà chuỵên này không nghi ngờ có liên quan tới mình, hoặc là liên quan đến rất nhiều thân nhân của mình. Tạm thời, hắn cảm giác được có lẽ để cho qua đã, trước hết hãy giám thị Tiếu Trọng Chi. Nếu như lần này thật sự là hắn gây nên, Mộ Dung Cảnh cảm giác chính mình tuyệt đối sẽ lại không bỏ qua cho hắn.
Mộ Dung Cảnh im lặng khiến trong lòng Sơ Tuyết giống như có con kiến đang bò, toàn thân không được tự nhiên. Lúc này, hắn suy nghĩ một chút rồi vẫn nói ra một việc: “Hoàng huynh, huynh có biết hay không, kỳ thật Tiếu gia, chính là… Bắc Uyển Thái Bình Sứ, hơn nữa có Thái Bình Lệnh trong tay.” Thái Bình Lệnh có hình thù thế nào thì hắn cũng còn chưa thấy tận mắt. Nhưng tư liệu lịch sử trong Tàng Thư Các có tranh vẽ làm chứng, mà lại còn nói rõ cặn kẽ, ngay cả chi tiết cũng có ghi chép. Từ rất lâu trước kia, hắn thân là con cháu Hoàng gia nên bắt buộc phải học, Mộ Dung Cảnh tự nhiên cũng rất quen thuộc.
Nghe vậy, Mộ Dung Cảnh trái lại ngơ ngẩn mà kinh ngạc hỏi: “Thái Bình Sứ? Thứ tồn tại trong truyền thuyết? Thật sự là có sao?” Nếu như thực sự là như vậy thì có vẻ phiền toái. Có điều là, cho dù là như vậy thì đã sao? Lại dám âm thầm giết mình? Nếu như lần này còn dám động nữ nhân của mình? Thì sẽ không bỏ qua!
Sơ Tuyết thấy ánh mắt dò hỏi của Mộ Dung Cảnh thì khẽ cau mày mà gật gật đầu.
Có điều là Mộ Dung Cảnh lại không cùng nhận thức “Sơ Tuyết, coi như hắn là Thái Bình Sứ thì cũng không được quản! Người nhà của Đế vương mà cũng tới lượt hắn giết sao?” Trong giọng nói của Mộ Dung Cảnh chỉ ra điểm đáng ngờ lớn nhất.
Sơ Tuyết cụp mắt nhìn đi chỗ khác.
Mộ Dung Cảnh thấy hắn như thế, đã biết trong lòng hắn khẳng định có điều muốn che dấu. Chỉ là bí mật này rốt cuộc là cái gì? Chẳng bao lâu hẳn sẽ lộ ra chân tướng thôi.
Đột nhiên, hắn nghe thấy dưới lầu có một chút xôn xao.
Lúc này, cũng có một người thị vệ bắt đầu về báo. Hắn quỳ gối trước mặt Sơ Tuyết rồi nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, có một người dân trồng rau, nói đã nhìn thấy có một người đàn ông ôm lấy một nữ nhân vượt tường phía tây hậu viện Túy Nguyệt Lâu đi ra ngoài. Người nông phu này lúc ấy đang vội tới Túy Nguyệt Lâu đưa rau, đúng lúc rời đi thì thấy.”
“Truyền!” Sơ Tuyết và Mộ Dung Cảnh đồng thời run lên, vội vàng truyền gọi nông phu.
Cộp cộp cộp… Thị vệ xuống lầu, không bao lâu lại dẫn theo một lão nông bốn năm mươi tuổi.
Lão nông này nhìn thấy Sơ Tuyết lập tức quỳ xuống. Phỏng đoán là vài đời cũng không có phúc khí được nhìn thấy Thiên Tử, lão có vẻ mặt khép nép lại căng thẳng. Nói năng cũng lắp bắp. Khiến cho Mộ Dung Cảnh và Sơ Tuyết phải dùng tới sự nhẫn nại rất lớn mới hiểu được điều lão nói. Thì ra là sáng sớm lão đưa rau tới đây, lại đến quầy tính tiền. Lại từ cửa sau rời đi, khi đi qua sân thì nhìn thấy. Nói tới đây…
“Ngươi xác định thân hình nam nhân kia là của một người lớn? Không phải của đứa bé vài tuổi chứ?” Mộ Dung Cảnh hỏi thêm vào một câu.
“Đứa bé vài tuổi? Khẳng định không phải đứa bé. Cô gái bị ôm kia chính là người lớn, đứa bé thì làm thế nào có thể ôm được? Hơn nữa, thảo dân tuyệt đối không nhìn lầm. Đó là một người lớn, hơn nữa là nam nhân cao lớn, một nam nhân vóc người rất cao.” Nông phu có vẻ đôn hậu, tuyệt không như là đang nói dối.
Lần này, nỗi nghi ngờ về Hoàng Phủ Dịch cũng không. Còn lại ai đây?
Mộ Dung Cảnh hỏi nông phu: “Nếu như hiện tại hắn đứng ở trước mặt ngươi thì ngươi sẽ nhận được chứ?”
Nông phu nói lảng đi: “Không có, không nhìn được rõ ràng, chỉ là một bên mặt. Tiểu nhân có cảm giác rất tuấn tú bởi cách cũng hơi xa, hơn nữa… nam nhân kia có tốc độ rất nhanh, lập tức đã vượt qua bên kia tường. Nhưng mà, mặc dù có mơ hồ, nếu gặp lại người đó thì… vẫn có thể nhìn ra vài điểm.”
“Uh! Ta tin ngươi.” Mộ Dung Cảnh nháy mắt với Sơ Tuyết.
Sơ Tuyết lập tức hiểu, hắn nói với thị vệ chung quanh: “Các ngươi xuống trước đi. Không có mệnh lệnh của Trẫm thì bất luận kẻ nào cũng không được lên đây.”
Thị vệ nhận được mệnh lệnh, lập tức lui xuống.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại có Sơ Tuyết và Mộ Dung Cảnh, còn có người nông phu kia.
Mộ Dung Cảnh tháo mặt nạ xuống, nhìn người nông phu mà hỏi: “Ngẩng đầu lên, nhìn ta đi. Có phải giống ta hay không?” Hắn tự động nghiêng người sang bên cạnh.
Nông phu sửng sốt, thân thể cũng cứng đờ, sợ hãi nghe thấy bèn rụt rè ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dung Cảnh, nhìn một hồi lại lắc đầu “Không, không giống.”
“Không giống?” Mộ Dung Cảnh nhướng mày.”Ngươi nhìn cẩn thận nữa đi.”
“Quả là không giống, nam nhân kia không đẹp như ngài.” Nông phu cũng không biết phải hình dung như thế nào liền nói như vậy.
Nghe hắn vừa nói như thế, nỗi hiềm nghi có phải Tư Mã Lạc hay không cũng không còn? Vậy rốt cuộc là ai?
Sơ Tuyết nghiêm nghị bảo: “Ngươi không thể nói dối, nói dối Hoàng thượng là tội khi quân tội, là sẽ mất đầu. Lời nói vừa rồi Trẫm coi như không nghe thấy, ngươi phải nói thật bắt đầu từ bây giờ.”
Nông phu vừa nghe, thân thể cứng đờ, nơm nớp lo sợ vội vàng dập đầu nói run rẩy: “Vâng, vâng… Thảo dân biết, thảo dân tuyệt đối cũng không nói dối nửa câu.”
Nông phu quỳ rạp trên mặt đất, không dám đứng lên, thân thể vẫn còn run nhè nhẹ. Hẳn là do chưa từng thấy việc đời nên có vẻ thật sự do sợ hãi gây trên.
Sơ Tuyết hỏi ôn hòa: “Lão nhân gia, ngươi thử nghĩ thêm xem nam nhân kia có chỗ khác gì đặc biệt ? Tỷ như trên người có gì đặc thù, hoặc là đồ vật nào đó? Kiếm hay gì gì đó?” Có vài đầu mối rất nhỏ cũng tốt, hắn giữ tâm lý cầu may mà hỏi.
“Không có kiếm. A! Đúng, nam kia còn giống như mặc đồ trắng, có điểm kỳ quái.” Phút chốc nông phu như bừng tỉnh, ánh mắt sáng ngời, tựa hồ như nghĩ tới điều gì đó.
Nông phu nói kích động: “Đúng, màu trắng! Hình như là đồ tang! Lúc ấy thảo dân còn đang suy nghĩ, tại sao nam nhân đang để tang còn đi tìm nữ nhân.” Nông phu càng nói càng nhỏ giọng, có vài suy nghĩ có lẽ không nên nói ra, sợ ý nghĩ trong lòng mình không tinh thuần sẽ làm ô uế tai của Thánh thượng thì cũng không tốt.
Mộ Dung Cảnh cả kinh! Tiếp theo, ánh mắt đột nhiên phát lạnh “Sơ Tuyết, lập tức dẫn người vây quanh phủ tướng quân. Đúng, người nông phu này cũng mang theo. Để hắn gặp Tiếu Trọng Chi một lần, xem có phải là hắn ta hay không.”
Trừ A Lạc và Hoàng Phủ Dịch ra thì còn có ai dám động thủ trên đầu Thái Tuế? Lúc này, bọn họ không có hiềm nghi, như vậy chỉ có Tiếu Trọng Chi là hiềm nghi lớn nhất, bởi vì hắn biết chính mình đến Kinh thành. Nếu như Tiếu gia hắn thật sự là Thái Bình Sứ, như vậy cũng có thể sẽ lưu ý hành tung và hướng đi của hắn. Dù sao lần này hắn tới đây là đại diện cho Nam Man, chỉ sợ hắn cũng sớm nhận được tin.
Không sai, ở Kinh thành cũng chỉ có Tiếu Trọng Chi có năng lực nhanh chóng nắm giữ hành tung và hướng đi của Sơ Tuyết. Trước mắt, cẩn thận ngẫm lại, người có thể đồng thời biết chuyện của Mộ Dung Cảnh và Sơ Tuyết, người cũng hiểu rõ cá tính của Trần Thủ và Sơ Tuyết, hơn nữa còn phản ứng nhanh chóng như vậy, thật sự ngoại trừ Tiếu Trọng Chi ra thì không tìm thấy người thứ hai.
Thời gian cấp bách, Mộ Dung Cảnh ra lệnh xong thì chính mình cũng lắc người nhanh chóng ra khỏi Túy Nguyệt Lâu, chạy thẳng tới phủ Tướng quân.
Sơ Tuyết để lại một người ở chỗ này chờ tin tức còn lại sau đó, chính mình cũng mang theo thị vệ chạy tới phủ tướng quân.
Trước mắt Trần Thủ cũng có thể vẫn còn ở phủ Tướng quân, chỉ là không biết tình huống như thế nào? Từ Túy Nguyệt Lâu chạy tới phủ Tướng quân, thi triển khinh công, cũng cần một chút thời gian. Tuy nhiên, bọn họ lòng như lửa đốt nên không đến nửa canh giờ đã đến phủ Tướng quân.
Cánh cửa phủ Tướng quân có đôi sư tử đá ở hai bên canh chừng vẫn đang đóng chặt. Cửa lớn phủ kín phướn trắng, câu đối phúng điếu màu trắng, đèn lồng trắng vẫn tren trên cao, thanh khiết sâu lắng, không khí đậm đặc vẻ đau thương. Lúc này, lại bị cấm quân vây kín chung quanh.
Đột nhiên, cánh cửa lớn mởra. Trần Thủ từ bên trong đi ra ngoài.
“Tình huống thế nào?” Mộ Dung Cảnh hỏi.
Trần Thủ cung kính đáp: “Khi vi thần đến thì hắn vẫn một mực ở đó. Hiện tại đang ở trên linh đường.”
Mộ Dung Cảnh và Sơ Tuyết quả quyết bước qua cửa mà vào.
Phủ tướng quân bình thường cũng không phải là náo nhiệt, sau khi gia nhân tản đi thì càng thêm tĩnh mịch yên tĩnh.
Ở đại đường, khi hai người chạy vào thì trên chiếc chiếu tròn trước linh đường có một người đang quì.
Tiếu Trọng Chi quỳ gối trước linh đường, nhắm mắt. Vẻ mặt trang nghiêm, khó nén nổi đau thương. Trong làn khói đàn hương lượn lờ bên cạnh linh đường đang có một lão nô đốt tiền vàng bạc.
Cho dù Mộ Dung Cảnh và Sơ Tuyết tiến vào, Tiếu Trọng Chi không hề di chuyển, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay sang.
Trái lại lão nô đang đốt tiền thì kinh ngạc một lát, khi nhìn thấy Sơ Tuyết thì vội vàng quỳ lạy.
Sơ Tuyết ngăn lại đám thị vệ còn lại tiến vào, cũng sai Trần Thủ lưu ở bên ngoài, còn mình âm thầm xem xét phủ tướng quân một lượt.
Không thể không nói, nếu như bọn họ gồm một số đông người mang theo binh khí xông vào linh đường, quấy nhiễu sự yên tĩnh của người chết là không hợp với lễ. Cho dù là có mục đích, nhưng trước khi chưa có bằng chứng thì điều đó cũng tương đương hành động quá phận.
Mắt thấy cảnh này, Mộ Dung Cảnh trái lại trở nên bình tĩnh. Tiếu Trọng Chi ở đây, như vậy nếu như thật sự là hắn đem người đi thì Tố Nhi cũng có thể sẽ ở quanh đây.
Sơ Tuyết nhìn lên linh bài lão tướng gia, trong lòng cũng có xúc động. Hắn tiến lên, lấy ra sáu thẻ đàn hương. Hắn châm vào cây nên ở phía trước, giao ba thẻ cho Mộ Dung Cảnh, chờ đợi trong mắt mà không nói gì. Tuy nhiên Mộ Dung Cảnh cũng có thể nhìn ra, hắn hy vọng mình dâng hương cho lão tướng gia.
Nói cho cùng, dưới đáy lòng Mộ Dung Cảnh cũng không phải vô cảm, người này thiếu chút nữa hại chết chính mình, lại suýt hại chết huynh đệ của mình. Tuy nhiên, vào lúc này, hắn lại phải dâng hương cho lão? Nhưng mà Mộ Dung Cảnh cũng không phải một nam nhân không biết cầm được thì thả được. Đối mặt một người chết, bất cứ ân oán gì cũng không nhất thiết lại mang lên bàn để cùng so đo.
Hắn cũng nhận lấy bước lên với vẻ lạnh lùng. Tiếp nhận cây hương Sơ Tuyết đưa tới với vẻ mặt trang nghiêm. Thành tâm và cung kính muốn lên, chỉ là khi đến gần thì lại đột nhiên có một cánh tay chặn ngang trước mặt Mộ Dung Cảnh. Là Tiếu Trọng Chi vẫn một mực nhắm mắt.
Tiếu Trọng Chi đứng thẳng lên, đưa lưng về phía Mộ Dung Cảnh, nhưng một cánh tay chắn lối này không nghi ngờ là cự tuyệt hắn dâng hương.
“Tiếu đại ca, có ân oán gì tạm thời không thể bỏ được sao?” Trong mắt Sơ Tuyết nổi lên nỗi lo lắng.
Tiếu Trọng Chi vẻ mặt nghiêm túc, nhìn linh bài cha mình mà nói: “Cha ta khi còn sống chú trọng nhất chính là Hoàng thượng, nếu như Hoàng thượng tự mình đến dâng một nén hương thì người sẽ rất cao hứng.”
Vẻ lo lắng trong mắt Sơ Tuyết càng sâu, hắn nhìn thoáng qua Mộ Dung Cảnh. Sự ngăn cách giữa hai người hiển nhiên rất sâu đậm.
Mộ Dung Cảnh lui một bước, đồng thời giao thẻ đàn hương cầm trong tay cho Sơ Tuyết. Không nghi ngờ là nhường lại vị trí.
Lúc này, Mộ Dung Cảnh cũng không tức giận vì chuyện này. Hắn dâng hương, mà là đối phương cự tuyệt hắn dâng hương, đều là rất bình thường. Nói cho cùng, mục đích hắn tới đây cũng không phải để dâng hương cho lão già kia.
Sơ Tuyết cũng không nói gì nữa, tiến lên cung kính thi lễ với linh vị rồi tự mình cắm hương lên lư hương.
Việc này, không cần Mộ Dung Cảnh mở miệng. Sơ Tuyết nói: “Tiếu đại ca, có một số việc cần mời đi ra bên ngoài bàn lại. Trẫm không muốn quấy rầy đến sự thanh tịnh của lão tướng gia.” Trước mắt, Tiếu Trọng Chi đã từ bỏ chức tướng quân, Sơ Tuyết cũng đổi cách xưng hô cứ gọi hắn một tiếng đại ca, giống như trước đây.
Tiếu Trọng Chi không nói gì. Nhưng mà, trong mắt, khóe miệng đều lộ ra một nụ cười lạnh. Bên ngoài có nhiều người canh chừng như vậy là vì cái gì? Tiếu Trọng Chi thật sự rất sảng khoái. Một câu cũng không nói, liền bước dài ra khỏi linh đường. Hôm nay hình như hắn cũng không còn có gì phải sợ nữa. Có cái gì sợ hãi sao, việc sống còn đối với hắn mà nói chính là sống không bằng chết, là một loại hành hạ. Có điều là hắn lại không có tư cách chết, như vậy hắn chỉ có sống tự do hơn một chút, kiêu ngạo một chút, không có chỗ nào phải e ngại. Mặc một bộ đồ tang đạp vào mắt, đứng ở giữa đình viện trước đại sảnh đường. Chung quanh có đầy thị vệ bảo vệ, ngay cả Trần Thủ cũng nhìn chòng chọc vào hắn.
Mộ Dung Cảnh và Sơ Tuyết hơi bất ngờ, hắn thật sự rất phối hợp? Hai người cũng đi theo ra ngoài. Mộ Dung Cảnh ở trước mặt mọi người thì cũng không tiện ra mặt. Dù sao lúc này, hắn mang mặt nạ nên chính là đang dùng thân phận của Tư Mã Lạc. Sơ Tuyết ở trước mặt người ngoài cũng sẽ không gọi hăn là Hoàng huynh.
Tiếu Trọng Chi nhìn cục diện này, trái lại thản nhiên không sợ hãi, khóe miệng ngầm mang nụ cười mà hỏi: “Hoàng thượng, hôm nay thị vệ của ngài thật sự là nhiều hơn. Có điều là làm sao mọi người nhìn thảo dân hình như là soi mói vào kẻ trộm vậy?” Lúc này, ánh mắt của hắn cũng lưu ý đến nông phu ở một bên mà không khỏi nhíu mày.
Mộ Dung Cảnh và Sơ Tuyết đồng thời nhìn về phía nông phu, chỉ thấy nông phu quỳ xuống mà nói: “Giống như, như là người đó… chính là cùng một bộ quần áo, trang phục.” Thân thể đang run rẩy, hình như cũng không nghĩ tới nam nhân này là Đại Tướng quân.
Sơ Tuyết đầu tiên chất vấn: “Tiếu đại ca, có người nói, là ngươi tại Túy Nguyệt Lâu cướp đi Thái Hậu. Đây có phải là sự thực không?”
Phút chốc, Tiếu Trọng Chi cười to, cơ hồ cười đến nước mắt nước mũi đều chảy ra “Hoàng thượng, ngài chỉ bằng lời nói của một bên? Vừa rồi hắn nói gì đó? Giống như… như là thảo dân. Hơn nữa, thảo dân ăn mặc thế này, trang phục này? Chẳng lẽ toàn bộ Kinh thành chỉ có phủ tướng quân của thảo dân đang xử lý việc tang?” Hắn tự giễu cười một tiếng, kéo kéo đồ tang trên người mình tiếp tục châm chọc: “Các ngươi vừa nói như thế làm thảo dân hận cha mình. Người làm sao không chết sớm hơn hay muộn hơn mà lại mất đúng lúc Thái Hậu không thấy đâu?”
Trong mắt của hắn thì thật sự là cực kỳ châm chọc. Có điều là hắn đang châm chọc cái gì? Ngay cả bản thân hắn đều không rõ ràng lắm. Chỉ là có một chút có thể khẳng định, thứ hắn châm chọc không phải là người trước mắt mà là tình huống trước mắt, hoặc là cả cuộc đời thất bại của hắn. Các tướng sĩ đã từng đi theo hắn, sự kiêu ngạo trước đây cũng đã tan thành mây khói cùng với đêm hôm đó. Nếu như đêm đó ở Hàm Thành làm thay đổi cuộc đời của rất nhiều người thì thay đổi lớn nhất trong đó không phải Mộ Dung Cảnh cũng không phải Tư Mã Lạc, mà là Tiếu Trọng Chi. Đêm hôm đó có thể nói hắn đã đánh mất tất cả, là một cơn ác mộng mà cả cuộc đời của hắn vĩnh viễn cũng không có cách nào tỉnh lại .
Mộ Dung Cảnh sầm mặt xuống, trầm giọng hỏi: “Tiếu Trọng Chi, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
“Ha ha ha…” Tiếu Trọng Chi vẫn cười to. Nhưng một tia vui mừng trong mắt cũng không có. Phút chốc, hắn dừng cười, nhìn về phía Mộ Dung Cảnh rồi nhướn mày hỏi: “Ngươi hiện tại lấy thân phận gì mà nói với ta?”
Mộ Dung Cảnh nhìn thẳng vào mắt Tiếu Trọng Chi, bốn mắt nhìn nhau. Giống như hai quả núi lửa, phảng phất lúc nào cũng có thể bộc phát.
Mộ Dung Cảnh nói: “Tiếu Trọng Chi, ngươi hận ta thì hướng về phía ta mà làm. Đừng động đến nữ nhân ” Hắn hận đến cắn răng, nàng rõ ràng đang ở trước mắt mà hắn lại không coi vào mình đâu cứ bắt cóc, loại sỉ nhục không cách nào hình dung nổi. Tương lai, hắn còn có mặt mũi nào gặp lại nàng?
Tiếu Trọng Chi đùa cợt khẽ cười, không thèm để ý đến.
Lúc này, có thị vệ quay lại báo, nói trong phủ tướng quân không lục soát thấy người, cũng không phát hiện bất cứ dị thường nào.
Mộ Dung Cảnh quét mắt về phía nông phu vừa rồi mà lạnh lùng bảo: “Ngươi lại cẩn thận nhìn rõ ràng hơn xem có phải hắn hay không? Nếu như nói đúng sự thật, tất có trọng thưởng. Nhưng nếu dám nói dối một câu…” Hắn nói từ tốn, tuy nhiên giữa những câu chữ lại ẩn chứa một vẻ uy nghiêm, cảm giác áp bách không cho phép nghi ngờ. Phảng phất nông phu nếu dám nói dối một câu thì liền sẽ có máu tươi chảy tại chỗ.
Lúc này, mọi ánh mắt đều hướng về nông phu. Một người dân bình thường, làm sao mà gặp phải loại trận trận chiến này!
Nông phu xanh cả mặt, đã sớm bị dọa quỳ trên mặt đất không dám đứng lên, thân thể không ngừng run rẩy, chỉ liên tiếp dập đầu, dập không ngừng, trán đã vỡ ra chảy máu, “Hoàng thượng, Hoàng thượng tha mạng, tha mạng, là… là…”
“Là ta làm, thì sao?” Trước lúc nông phu kịp nói ra, Tiếu Trọng Chi thẳng thắn.
Sơ Tuyết cả kinh, vội vã tới gần Tiếu Trọng Chi hỏi: “Tiếu đại ca, vì sao phải làm vậy?”
“Các ngươi khiến ta không vừa mắt!” Tiếu Trọng Chi nói.
Thân hình Mộ Dung Cảnh chợt lóe, đã cắt ngang khoảng cách giữa hai người kia. Trực giác cho hắn biết rằng Tiếu Trọng Chi của hiện tại rất nguy hiểm. Vào loại thời điểm này, hắn tuyệt không để Sơ Tuyết tới gần Tiếu Trọng Chi dù chỉ nửa bước, “Trần Thủ, bảo hộ Hoàng thượng, không để cho bất luận kẻ nào khiến hắn bị thương dù chỉ là một sợi tóc.”
“Trẫm…” Sơ Tuyết vừa muốn nói gì, nhưng đụng tới ánh mắt tối sầm của Mộ Dung Cảnh thì biết mình mà ngậm miệng lại.
Trần Thủ xác nhận, lập tức đến bảo vệ bên cạnh Sơ Tuyết. Thi vệ cũng tiến lên tầng tầng lớp lớp bảo vệ Sơ Tuyết.
Chỉ là kỳ quái ở chỗ, ngược lại Mộ Dung Cảnh không có thị vệ bảo hộ. Bởi vì sao? Đó là bởi vì Cấm vệ quân, trực tiếp nghe lệnh của Hoàng thượng cùng Trần Thủ. Hơn nữa, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ vẫn chưa rõ ràng, nam tử đeo mặt nạ trước mắt là ai, có thân phận gì? Dù sao bọn họ cũng không nhận ra Tư Mã Lạc, cho dù đã gặp mặt thì cũng chẳng biết Tư Mã Lạc là Thái tử Nam Man.
Tiếu Trọng Chi nhìn thấy tình huống trước mặt, đột nhiên muốn cười. Tất cả trò diễn ngày hôm nay thật là khôi hài. Là huynh đệ bọn hắn diễn trò, mà bản thân không thể không cùng tham gia?
Mộ Dung Cảnh lớn tiếng hỏi: “Tiếu Trọng Chi, Tố Nhi đâu?”
“Biết cũng không nói cho ngươi.” Nhíu mày, chính là không nói.
“Ngươi muốn chết?” Phẫn nộ sắp bạo phát.
Không ngờ, Tiếu Trọng Chi lại ung dung mỉm cười, gẩy gẩy móng tay, lạnh lùng nói: “Chọc đến ngươi, ta đã không nghĩ muốn sống rồi.”
Mộ Dung Cảnh hận đến nghiến răng, chỉ là vết thương trên vai nhắc nhở hắn, phải bình tĩnh, không thể để Tiếu Trọng Chi nắm mũi dắt đi, “Ngươi… rốt cuộc muốn thế nào?” Nghĩ đến Trầm Tố Nhi, nhớ đến thiên hạ trong lòng không biết giờ đang nơi nào, hắn cắn chặt răng, buộc bản thân nhẫn nhịn!
Trong lòng bất an mà vẫn lưỡng lự đứng trong đại sảnh.
Rõ ràng thật là cao hứng đến đây, kết quả lại phát sinh loại chuyện này.
Vẻ mặt Mộ Dung Cảnh hơi khựng lại, trông thấy thần sắc Sơ Tuyết, đột nhiên phát hiện… Tỉnh táo nào, hắn đột nhiên rút ra một chủy thủ, đâm một nhát vào cánh tay mình. Hắn nhắm mắt lại, từ từ ngồi xuống ghế.
Sơ Tuyết thấy thế, kinh hãi. Nhanh chóng đoạt dao trong tay Mộ Dung Cảnh rồi kinh ngạc hỏi: “Hoàng huynh, huynh định làm gì?”
Hắn vừa định gọi người, nhưng lại bị Mộ Dung Cảnh ngăn lại. “Sơ Tuyết, đừng lo lắng. Ta chỉ là muốn tỉnh táo một chút.” Vừa rồi rất mất bình tĩnh! Nếu bình tĩnh một chút, cũng sẽ không để gian tặc chạy thoát. Mà ngay từ đầu vốn hắn chỉ định âm thầm trông theo bọn họ, bây giờ lại làm trái với ước nguyện ban đầu, còn để người ta lợi dụng.
Sơ Tuyết sai người cầm kim sang dược, bắt đầu băng bó cho Mộ Dung Cảnh.
Nhờ sự đau đớn trên tay, Mộ Dung Cảnh dần dần bình tĩnh trở lại.
Ai? Ai lại nắm được hành tung bọn họ như vậy? Ngay cả thời gian cũng nắm chắc được tốt như vậy? Người này nhất định là quen thuộc với bất kỳ ai trong số họ. Ngay cả sự xuất hiện của tiểu nhị, cũng đóng vai khéo léo như vậy.
Mộ Dung Cảnh hỏi: “Sơ Tuyết, đệ trách Hoàng huynh không?”
Sơ Tuyết ngẩn ra, mơ hồ mà bật thốt lên hỏi lại: “Vì sao đệ phải trách Hoàng huynh?” Đôi mắt tinh khiết nhìn Mộ Dung Cảnh hỏi một câu đầy ngơ ngác
Mộ Dung Cảnh xấu hổ, nếu Sơ Tuyết trách móc thì cũng không là Sơ Tuyết.
Lúc này, hắn đeo mặt nạ lên.
“Sơ Tuyết, thân phận ta là Tư Mã Lạc. Đệ không nên để lộ ra ngoài.”
“Hoàng huynh, việc này…?” Sơ Tuyết khó hiểu.
“Có một số việc sau này sẽ nói cho đệ, hiện tại việc quan trọng là tìm ra Hoàng tẩu.”
“Đúng.”
Hiện tại làm thế nào để tìm? Trần Thủ đã phái người ở bên ngoài tìm kiếm. Mà hắn cũng lục soát một lần vùng lân cận này. Đứng ở chỗ cao nhất của Túy Nguyệt Lâu, trên nóc nhà, cũng nhìn không thấy hình bóng gì.
Rốt cuộc là ai? Ai lại bắt Tố Nhi đi?
Hôm qua hắn mới tới Kinh thành, hẳn là không nhiều người biết được hành tung.
Lúc này có hai loại khả năng: Một là con tin, loại thứ hai là cướp người.
Là con tin thì phiền phức, bởi vì kẻ thù của hắn hai mươi mấy năm qua nhiều lắm, trong tối ngoài sáng, hắn cũng tính không hết được.
Biết rõ Tố nhi là người của hắn còn dám cướp, người như thế không nhiều lắm.
Mặc kệ mục đích đối phương thế nào, xem ra hiện tại Tố Nhi cũng không có nguy hiểm. Chẳng qua có phải chịu chút khổ cực hay không thì không chắc
“Hoàng huynh, có thể nhị Hoàng huynh cũng tới chăng?” Sơ Tuyết cũng suy đoán, chỉ là nghĩ đến có điểm là lạ. Hắn là dựa vào trực giác.
Mộ Dung Cảnh nghe xong, trái lại con mắt tối sầm, tránh né ánh mắt Sơ Tuyết “Không phải là đệ đó.”
Sơ Tuyết nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”
“Sơ Tuyết, ta đã nói với đệ, đệ không nên… Tạm thời không nên nói với mẫu hậu.”
“Được.”Nghe nói như vậy, nội tâm Sơ Tuyết cả kinh, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
Mộ Dung Cảnh nói vắn tắt chuyện Tư Mã Lạc hôn mê, Sơ Tuyết chấn động nói không ra lời.
“Hoàng huynh, tại sao lại phát sinh chuyện như vậy?”
“Đều là ta không tốt, không có cố gắng bảo vệ đệ ấy.”
Sơ Tuyết khổ sở nói: “Cái này… cũng không thể trách Hoàng huynh. Nhị Hoàng huynh sẽ khá hơn, nhất định sẽ như vậy. Không phải có sư phụ của huynh ấy sao? Sư phụ huynh ấy nhất định rất lợi hại.”
“Uhm…”
Qua một hồi lâu, hai người trầm lặng chờ tin tức.
Có đôi lúc, gặp chuyện mà giữ được bình tĩnh, lựa chọn không rời đi thì tốt hơn. Yên lặng chờ tin tức cũng là một loại quyết định sáng suốt, bởi vì nếu như thật sự làm con tin thì hẳn là sẽ có người chủ động đến đây liên lạc.
“Sơ Tuyết, Hoàng Phủ Dịch có tìm đến các ngươi hay không ?” Mộ Dung Cảnh đột nhiên hỏi.
“Hoàng Phủ Dịch? Chưa từng thấy. Nhưng mà rất lâu trước đây, thật sự rất lâu rồi. Sau khi phát sinh vụ án tại Hàm Thành không bao lâu thì đệ nghe Hoàng tẩu nói qua, hắn tìm đến Hoàng tẩu, đồng thời đồng ý hỗ trợ tìm huynh. Chỉ là sau đó chúng ta chỉ thấy hắn gửi một phong thơ, chỉ có hai chữ: mạnh khỏe. Cũng không còn liên lạc nữa. Ách! Hoàng huynh hoài nghi là hắn sao?”
“Ừ. . . Hắn thích Hoàng tẩu.”
“Hả?…” Sơ Tuyết lấy làm kinh hãi, cái này thật sự là rất phiền toái.
Sơ Tuyết lại suy nghĩ một chút, hình như cũng không phải chuyện đáng giật mình. Nữ nhân kì lạ giống như Tố Nhi, hình như ai gặp đều sẽ thích. Nghe nói Hoàng Phủ Dịch và nàng cũng ở chung một thời gian, nếu như không thích nàng thì mới kỳ quái. Trong mắt hắn, trên người Trầm Tố Nhi có một loại khí chất khá đặc biệt, nữ nhân có xuất thân thấp hèn khác không có. Không thể nói tới một loại cảm giác đặc biệt, tựa như mây trôi ở chân trời, gió mát lúc tảng sáng, mà khi ở chung thì người khác rất thoải mái, cũng không kiềm chế nổi cảm giác. Những điều này chính là thứ vị thiếu trong cuộc đời phải kiềm chế của bọn hắn, cũng là khát vọng trong mộng của đời người.
Phút chốc, đôi mắt Mộ Dung Cảnh lạnh lẽo, “Vào đi, gọi Trần Thủ lại đây.”
“Vâng” ngoài cửa có một tên thị vệ đáp rồi xoay người rời đi.
Một khắc sau, Trần Thủ xuất hiện. Trần Thủ bẩm báo rằng tạm thời không có tin tức gì.
Mộ Dung Cảnh tỉnh táo hỏi: “Ngươi biết tình hình của Tiếu Trọng Chi không?”
Trần Thủ ngẩn ra, chuyện này làm thế nào lại động tới Tiếu Trọng Chi?”Không biết. Nhưng mà bọn nô tài của phủ tướng quân đã cho thôi việc hết rồi. Nghe nói sáng mai, hắn sẽ mang theo tro cốt lão tướng gia rời khỏi Kinh thành.”
Mộ Dung Cảnh sắc mặt sầm xuống, lãnh đạm nói: “Ngươi tự mình đi giám sát hắn. Mười hai canh giờ, một khắc cũng không thể sơ sẩy. Lập tức đi!”
Trần Thủ mặc dù có nghi hoặc trong lòng, nhưng là Mộ Dung Cảnh hạ mệnh lệnh nên hắn cũng không hỏi lại, chỉ biết trung thực chấp hành.
Chờ sau khi hắn lui xuống, Sơ Tuyết thì lại kinh ngạc, con ngươi hơi lóe lên việc hoài nghi liệu có phải Mộ Dung Cảnh mượn việc quan báo tư thù hay không. Chuyện này làm thế nào mà lại động tới Tiếu Trọng Chi?”Hoàng huynh, tại sao huynh lại soi mói Tiếu đại ca ?”
“Tiếu Trọng Chi là người thứ nhất biết ta trở về, cũng là người khả nghi nhất.” Nếu như không có cuộc nói chuyện tối hôm qua thì hắn cũng sẽ không hoài nghi. Bây giờ nhìn lại, Tiếu Trọng Chi che dấu cá tính phản nghịch rất khá. Hai mươi mấy năm không lộ dấu vết. Dần dần, hắn bắt đầu hơi hơi lo lắng. Nếu như thật sự là Tiếu Trọng Chi, rất có thể là trả thù? Đúng vậy! Nghe hắn nói, hình như một mực đều là Mộ Dung hoàng gia nợ Tiếu gia. Chuyện gì đã xảy ra? Vì vậy, Mộ Dung Cảnh cứ quyết định trước hết phải biết rõ ràng chân tướng “Sơ Tuyết, đệ hãy nói thật cho huynh, tại sao đệ không xử trí Tiếu Trọng Chi? Nhưng lại còn buông tha cho hắn. Còn hậu táng lão tướng gia?”
“Hoàng huynh, chúng ta không truy cứu chuyện của Tiếu gia. Bọn họ cũng chỉ là… thân bất do kỉ.” Sơ Tuyết nói mập mờ, nhìn ra được là có chút khó khăn nên xoay người sang chỗ khác, hình như không muốn nói về đề tài này.
Nghi hoặc trong lòng Mộ Dung Cảnh càng sâu, mày kiếm nhăn lại mà chất vấn: “Rốt cuộc là cái gì mà thân bất do kỉ? Giết ta là vạn bất đắc dĩ sao?”
“Hoàng huynh! Việc này… huynh có thể… đừng hỏi hay không? Dù sao Tiếu gia, chúng ta… không động đến được.” Sơ Tuyết lần đầu tiên không dám nói ra điều giấu trong lòng ở trước mặt Mộ Dung Cảnh.
Giấu đi chân tướng khiến trong lòng cũng giằng co. Hắn cũng không phải là một người am hiểu che dấu bí mật, đặc biệt lại trước mặt người thân mà chính mình tín nhiệm. Có một số người có lẽ hiểu rất rõ, nếu như một người quen sống thẳng thắn vô tư, nếu như trong lòng phải che dấu một bí mật cực lớn thì đối với hắn mà nói đó cũng là một loại dày vò. Thường xuyên muốn tìm người chia sẻ, lại phát giác lại không thể tìm được. Muốn tìm người để nói một chút rồi lại phát giác không thể nói. Cuộc sống như thế có tư vị gì? Hắc hắc, rất nhiều người đều biết.
Mộ Dung Cảnh cũng hiểu rằng có gì đó khó có thể tin nổi, Sơ Tuyết lại muốn che dấu chân tướng không nói? Xem ra này chuyện này không phải chuyện đùa. Mà chuỵên này không nghi ngờ có liên quan tới mình, hoặc là liên quan đến rất nhiều thân nhân của mình. Tạm thời, hắn cảm giác được có lẽ để cho qua đã, trước hết hãy giám thị Tiếu Trọng Chi. Nếu như lần này thật sự là hắn gây nên, Mộ Dung Cảnh cảm giác chính mình tuyệt đối sẽ lại không bỏ qua cho hắn.
Mộ Dung Cảnh im lặng khiến trong lòng Sơ Tuyết giống như có con kiến đang bò, toàn thân không được tự nhiên. Lúc này, hắn suy nghĩ một chút rồi vẫn nói ra một việc: “Hoàng huynh, huynh có biết hay không, kỳ thật Tiếu gia, chính là… Bắc Uyển Thái Bình Sứ, hơn nữa có Thái Bình Lệnh trong tay.” Thái Bình Lệnh có hình thù thế nào thì hắn cũng còn chưa thấy tận mắt. Nhưng tư liệu lịch sử trong Tàng Thư Các có tranh vẽ làm chứng, mà lại còn nói rõ cặn kẽ, ngay cả chi tiết cũng có ghi chép. Từ rất lâu trước kia, hắn thân là con cháu Hoàng gia nên bắt buộc phải học, Mộ Dung Cảnh tự nhiên cũng rất quen thuộc.
Nghe vậy, Mộ Dung Cảnh trái lại ngơ ngẩn mà kinh ngạc hỏi: “Thái Bình Sứ? Thứ tồn tại trong truyền thuyết? Thật sự là có sao?” Nếu như thực sự là như vậy thì có vẻ phiền toái. Có điều là, cho dù là như vậy thì đã sao? Lại dám âm thầm giết mình? Nếu như lần này còn dám động nữ nhân của mình? Thì sẽ không bỏ qua!
Sơ Tuyết thấy ánh mắt dò hỏi của Mộ Dung Cảnh thì khẽ cau mày mà gật gật đầu.
Có điều là Mộ Dung Cảnh lại không cùng nhận thức “Sơ Tuyết, coi như hắn là Thái Bình Sứ thì cũng không được quản! Người nhà của Đế vương mà cũng tới lượt hắn giết sao?” Trong giọng nói của Mộ Dung Cảnh chỉ ra điểm đáng ngờ lớn nhất.
Sơ Tuyết cụp mắt nhìn đi chỗ khác.
Mộ Dung Cảnh thấy hắn như thế, đã biết trong lòng hắn khẳng định có điều muốn che dấu. Chỉ là bí mật này rốt cuộc là cái gì? Chẳng bao lâu hẳn sẽ lộ ra chân tướng thôi.
Đột nhiên, hắn nghe thấy dưới lầu có một chút xôn xao.
Lúc này, cũng có một người thị vệ bắt đầu về báo. Hắn quỳ gối trước mặt Sơ Tuyết rồi nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, có một người dân trồng rau, nói đã nhìn thấy có một người đàn ông ôm lấy một nữ nhân vượt tường phía tây hậu viện Túy Nguyệt Lâu đi ra ngoài. Người nông phu này lúc ấy đang vội tới Túy Nguyệt Lâu đưa rau, đúng lúc rời đi thì thấy.”
“Truyền!” Sơ Tuyết và Mộ Dung Cảnh đồng thời run lên, vội vàng truyền gọi nông phu.
Cộp cộp cộp… Thị vệ xuống lầu, không bao lâu lại dẫn theo một lão nông bốn năm mươi tuổi.
Lão nông này nhìn thấy Sơ Tuyết lập tức quỳ xuống. Phỏng đoán là vài đời cũng không có phúc khí được nhìn thấy Thiên Tử, lão có vẻ mặt khép nép lại căng thẳng. Nói năng cũng lắp bắp. Khiến cho Mộ Dung Cảnh và Sơ Tuyết phải dùng tới sự nhẫn nại rất lớn mới hiểu được điều lão nói. Thì ra là sáng sớm lão đưa rau tới đây, lại đến quầy tính tiền. Lại từ cửa sau rời đi, khi đi qua sân thì nhìn thấy. Nói tới đây…
“Ngươi xác định thân hình nam nhân kia là của một người lớn? Không phải của đứa bé vài tuổi chứ?” Mộ Dung Cảnh hỏi thêm vào một câu.
“Đứa bé vài tuổi? Khẳng định không phải đứa bé. Cô gái bị ôm kia chính là người lớn, đứa bé thì làm thế nào có thể ôm được? Hơn nữa, thảo dân tuyệt đối không nhìn lầm. Đó là một người lớn, hơn nữa là nam nhân cao lớn, một nam nhân vóc người rất cao.” Nông phu có vẻ đôn hậu, tuyệt không như là đang nói dối.
Lần này, nỗi nghi ngờ về Hoàng Phủ Dịch cũng không. Còn lại ai đây?
Mộ Dung Cảnh hỏi nông phu: “Nếu như hiện tại hắn đứng ở trước mặt ngươi thì ngươi sẽ nhận được chứ?”
Nông phu nói lảng đi: “Không có, không nhìn được rõ ràng, chỉ là một bên mặt. Tiểu nhân có cảm giác rất tuấn tú bởi cách cũng hơi xa, hơn nữa… nam nhân kia có tốc độ rất nhanh, lập tức đã vượt qua bên kia tường. Nhưng mà, mặc dù có mơ hồ, nếu gặp lại người đó thì… vẫn có thể nhìn ra vài điểm.”
“Uh! Ta tin ngươi.” Mộ Dung Cảnh nháy mắt với Sơ Tuyết.
Sơ Tuyết lập tức hiểu, hắn nói với thị vệ chung quanh: “Các ngươi xuống trước đi. Không có mệnh lệnh của Trẫm thì bất luận kẻ nào cũng không được lên đây.”
Thị vệ nhận được mệnh lệnh, lập tức lui xuống.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại có Sơ Tuyết và Mộ Dung Cảnh, còn có người nông phu kia.
Mộ Dung Cảnh tháo mặt nạ xuống, nhìn người nông phu mà hỏi: “Ngẩng đầu lên, nhìn ta đi. Có phải giống ta hay không?” Hắn tự động nghiêng người sang bên cạnh.
Nông phu sửng sốt, thân thể cũng cứng đờ, sợ hãi nghe thấy bèn rụt rè ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dung Cảnh, nhìn một hồi lại lắc đầu “Không, không giống.”
“Không giống?” Mộ Dung Cảnh nhướng mày.”Ngươi nhìn cẩn thận nữa đi.”
“Quả là không giống, nam nhân kia không đẹp như ngài.” Nông phu cũng không biết phải hình dung như thế nào liền nói như vậy.
Nghe hắn vừa nói như thế, nỗi hiềm nghi có phải Tư Mã Lạc hay không cũng không còn? Vậy rốt cuộc là ai?
Sơ Tuyết nghiêm nghị bảo: “Ngươi không thể nói dối, nói dối Hoàng thượng là tội khi quân tội, là sẽ mất đầu. Lời nói vừa rồi Trẫm coi như không nghe thấy, ngươi phải nói thật bắt đầu từ bây giờ.”
Nông phu vừa nghe, thân thể cứng đờ, nơm nớp lo sợ vội vàng dập đầu nói run rẩy: “Vâng, vâng… Thảo dân biết, thảo dân tuyệt đối cũng không nói dối nửa câu.”
Nông phu quỳ rạp trên mặt đất, không dám đứng lên, thân thể vẫn còn run nhè nhẹ. Hẳn là do chưa từng thấy việc đời nên có vẻ thật sự do sợ hãi gây trên.
Sơ Tuyết hỏi ôn hòa: “Lão nhân gia, ngươi thử nghĩ thêm xem nam nhân kia có chỗ khác gì đặc biệt ? Tỷ như trên người có gì đặc thù, hoặc là đồ vật nào đó? Kiếm hay gì gì đó?” Có vài đầu mối rất nhỏ cũng tốt, hắn giữ tâm lý cầu may mà hỏi.
“Không có kiếm. A! Đúng, nam kia còn giống như mặc đồ trắng, có điểm kỳ quái.” Phút chốc nông phu như bừng tỉnh, ánh mắt sáng ngời, tựa hồ như nghĩ tới điều gì đó.
Nông phu nói kích động: “Đúng, màu trắng! Hình như là đồ tang! Lúc ấy thảo dân còn đang suy nghĩ, tại sao nam nhân đang để tang còn đi tìm nữ nhân.” Nông phu càng nói càng nhỏ giọng, có vài suy nghĩ có lẽ không nên nói ra, sợ ý nghĩ trong lòng mình không tinh thuần sẽ làm ô uế tai của Thánh thượng thì cũng không tốt.
Mộ Dung Cảnh cả kinh! Tiếp theo, ánh mắt đột nhiên phát lạnh “Sơ Tuyết, lập tức dẫn người vây quanh phủ tướng quân. Đúng, người nông phu này cũng mang theo. Để hắn gặp Tiếu Trọng Chi một lần, xem có phải là hắn ta hay không.”
Trừ A Lạc và Hoàng Phủ Dịch ra thì còn có ai dám động thủ trên đầu Thái Tuế? Lúc này, bọn họ không có hiềm nghi, như vậy chỉ có Tiếu Trọng Chi là hiềm nghi lớn nhất, bởi vì hắn biết chính mình đến Kinh thành. Nếu như Tiếu gia hắn thật sự là Thái Bình Sứ, như vậy cũng có thể sẽ lưu ý hành tung và hướng đi của hắn. Dù sao lần này hắn tới đây là đại diện cho Nam Man, chỉ sợ hắn cũng sớm nhận được tin.
Không sai, ở Kinh thành cũng chỉ có Tiếu Trọng Chi có năng lực nhanh chóng nắm giữ hành tung và hướng đi của Sơ Tuyết. Trước mắt, cẩn thận ngẫm lại, người có thể đồng thời biết chuyện của Mộ Dung Cảnh và Sơ Tuyết, người cũng hiểu rõ cá tính của Trần Thủ và Sơ Tuyết, hơn nữa còn phản ứng nhanh chóng như vậy, thật sự ngoại trừ Tiếu Trọng Chi ra thì không tìm thấy người thứ hai.
Thời gian cấp bách, Mộ Dung Cảnh ra lệnh xong thì chính mình cũng lắc người nhanh chóng ra khỏi Túy Nguyệt Lâu, chạy thẳng tới phủ Tướng quân.
Sơ Tuyết để lại một người ở chỗ này chờ tin tức còn lại sau đó, chính mình cũng mang theo thị vệ chạy tới phủ tướng quân.
Trước mắt Trần Thủ cũng có thể vẫn còn ở phủ Tướng quân, chỉ là không biết tình huống như thế nào? Từ Túy Nguyệt Lâu chạy tới phủ Tướng quân, thi triển khinh công, cũng cần một chút thời gian. Tuy nhiên, bọn họ lòng như lửa đốt nên không đến nửa canh giờ đã đến phủ Tướng quân.
Cánh cửa phủ Tướng quân có đôi sư tử đá ở hai bên canh chừng vẫn đang đóng chặt. Cửa lớn phủ kín phướn trắng, câu đối phúng điếu màu trắng, đèn lồng trắng vẫn tren trên cao, thanh khiết sâu lắng, không khí đậm đặc vẻ đau thương. Lúc này, lại bị cấm quân vây kín chung quanh.
Đột nhiên, cánh cửa lớn mởra. Trần Thủ từ bên trong đi ra ngoài.
“Tình huống thế nào?” Mộ Dung Cảnh hỏi.
Trần Thủ cung kính đáp: “Khi vi thần đến thì hắn vẫn một mực ở đó. Hiện tại đang ở trên linh đường.”
Mộ Dung Cảnh và Sơ Tuyết quả quyết bước qua cửa mà vào.
Phủ tướng quân bình thường cũng không phải là náo nhiệt, sau khi gia nhân tản đi thì càng thêm tĩnh mịch yên tĩnh.
Ở đại đường, khi hai người chạy vào thì trên chiếc chiếu tròn trước linh đường có một người đang quì.
Tiếu Trọng Chi quỳ gối trước linh đường, nhắm mắt. Vẻ mặt trang nghiêm, khó nén nổi đau thương. Trong làn khói đàn hương lượn lờ bên cạnh linh đường đang có một lão nô đốt tiền vàng bạc.
Cho dù Mộ Dung Cảnh và Sơ Tuyết tiến vào, Tiếu Trọng Chi không hề di chuyển, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay sang.
Trái lại lão nô đang đốt tiền thì kinh ngạc một lát, khi nhìn thấy Sơ Tuyết thì vội vàng quỳ lạy.
Sơ Tuyết ngăn lại đám thị vệ còn lại tiến vào, cũng sai Trần Thủ lưu ở bên ngoài, còn mình âm thầm xem xét phủ tướng quân một lượt.
Không thể không nói, nếu như bọn họ gồm một số đông người mang theo binh khí xông vào linh đường, quấy nhiễu sự yên tĩnh của người chết là không hợp với lễ. Cho dù là có mục đích, nhưng trước khi chưa có bằng chứng thì điều đó cũng tương đương hành động quá phận.
Mắt thấy cảnh này, Mộ Dung Cảnh trái lại trở nên bình tĩnh. Tiếu Trọng Chi ở đây, như vậy nếu như thật sự là hắn đem người đi thì Tố Nhi cũng có thể sẽ ở quanh đây.
Sơ Tuyết nhìn lên linh bài lão tướng gia, trong lòng cũng có xúc động. Hắn tiến lên, lấy ra sáu thẻ đàn hương. Hắn châm vào cây nên ở phía trước, giao ba thẻ cho Mộ Dung Cảnh, chờ đợi trong mắt mà không nói gì. Tuy nhiên Mộ Dung Cảnh cũng có thể nhìn ra, hắn hy vọng mình dâng hương cho lão tướng gia.
Nói cho cùng, dưới đáy lòng Mộ Dung Cảnh cũng không phải vô cảm, người này thiếu chút nữa hại chết chính mình, lại suýt hại chết huynh đệ của mình. Tuy nhiên, vào lúc này, hắn lại phải dâng hương cho lão? Nhưng mà Mộ Dung Cảnh cũng không phải một nam nhân không biết cầm được thì thả được. Đối mặt một người chết, bất cứ ân oán gì cũng không nhất thiết lại mang lên bàn để cùng so đo.
Hắn cũng nhận lấy bước lên với vẻ lạnh lùng. Tiếp nhận cây hương Sơ Tuyết đưa tới với vẻ mặt trang nghiêm. Thành tâm và cung kính muốn lên, chỉ là khi đến gần thì lại đột nhiên có một cánh tay chặn ngang trước mặt Mộ Dung Cảnh. Là Tiếu Trọng Chi vẫn một mực nhắm mắt.
Tiếu Trọng Chi đứng thẳng lên, đưa lưng về phía Mộ Dung Cảnh, nhưng một cánh tay chắn lối này không nghi ngờ là cự tuyệt hắn dâng hương.
“Tiếu đại ca, có ân oán gì tạm thời không thể bỏ được sao?” Trong mắt Sơ Tuyết nổi lên nỗi lo lắng.
Tiếu Trọng Chi vẻ mặt nghiêm túc, nhìn linh bài cha mình mà nói: “Cha ta khi còn sống chú trọng nhất chính là Hoàng thượng, nếu như Hoàng thượng tự mình đến dâng một nén hương thì người sẽ rất cao hứng.”
Vẻ lo lắng trong mắt Sơ Tuyết càng sâu, hắn nhìn thoáng qua Mộ Dung Cảnh. Sự ngăn cách giữa hai người hiển nhiên rất sâu đậm.
Mộ Dung Cảnh lui một bước, đồng thời giao thẻ đàn hương cầm trong tay cho Sơ Tuyết. Không nghi ngờ là nhường lại vị trí.
Lúc này, Mộ Dung Cảnh cũng không tức giận vì chuyện này. Hắn dâng hương, mà là đối phương cự tuyệt hắn dâng hương, đều là rất bình thường. Nói cho cùng, mục đích hắn tới đây cũng không phải để dâng hương cho lão già kia.
Sơ Tuyết cũng không nói gì nữa, tiến lên cung kính thi lễ với linh vị rồi tự mình cắm hương lên lư hương.
Việc này, không cần Mộ Dung Cảnh mở miệng. Sơ Tuyết nói: “Tiếu đại ca, có một số việc cần mời đi ra bên ngoài bàn lại. Trẫm không muốn quấy rầy đến sự thanh tịnh của lão tướng gia.” Trước mắt, Tiếu Trọng Chi đã từ bỏ chức tướng quân, Sơ Tuyết cũng đổi cách xưng hô cứ gọi hắn một tiếng đại ca, giống như trước đây.
Tiếu Trọng Chi không nói gì. Nhưng mà, trong mắt, khóe miệng đều lộ ra một nụ cười lạnh. Bên ngoài có nhiều người canh chừng như vậy là vì cái gì? Tiếu Trọng Chi thật sự rất sảng khoái. Một câu cũng không nói, liền bước dài ra khỏi linh đường. Hôm nay hình như hắn cũng không còn có gì phải sợ nữa. Có cái gì sợ hãi sao, việc sống còn đối với hắn mà nói chính là sống không bằng chết, là một loại hành hạ. Có điều là hắn lại không có tư cách chết, như vậy hắn chỉ có sống tự do hơn một chút, kiêu ngạo một chút, không có chỗ nào phải e ngại. Mặc một bộ đồ tang đạp vào mắt, đứng ở giữa đình viện trước đại sảnh đường. Chung quanh có đầy thị vệ bảo vệ, ngay cả Trần Thủ cũng nhìn chòng chọc vào hắn.
Mộ Dung Cảnh và Sơ Tuyết hơi bất ngờ, hắn thật sự rất phối hợp? Hai người cũng đi theo ra ngoài. Mộ Dung Cảnh ở trước mặt mọi người thì cũng không tiện ra mặt. Dù sao lúc này, hắn mang mặt nạ nên chính là đang dùng thân phận của Tư Mã Lạc. Sơ Tuyết ở trước mặt người ngoài cũng sẽ không gọi hăn là Hoàng huynh.
Tiếu Trọng Chi nhìn cục diện này, trái lại thản nhiên không sợ hãi, khóe miệng ngầm mang nụ cười mà hỏi: “Hoàng thượng, hôm nay thị vệ của ngài thật sự là nhiều hơn. Có điều là làm sao mọi người nhìn thảo dân hình như là soi mói vào kẻ trộm vậy?” Lúc này, ánh mắt của hắn cũng lưu ý đến nông phu ở một bên mà không khỏi nhíu mày.
Mộ Dung Cảnh và Sơ Tuyết đồng thời nhìn về phía nông phu, chỉ thấy nông phu quỳ xuống mà nói: “Giống như, như là người đó… chính là cùng một bộ quần áo, trang phục.” Thân thể đang run rẩy, hình như cũng không nghĩ tới nam nhân này là Đại Tướng quân.
Sơ Tuyết đầu tiên chất vấn: “Tiếu đại ca, có người nói, là ngươi tại Túy Nguyệt Lâu cướp đi Thái Hậu. Đây có phải là sự thực không?”
Phút chốc, Tiếu Trọng Chi cười to, cơ hồ cười đến nước mắt nước mũi đều chảy ra “Hoàng thượng, ngài chỉ bằng lời nói của một bên? Vừa rồi hắn nói gì đó? Giống như… như là thảo dân. Hơn nữa, thảo dân ăn mặc thế này, trang phục này? Chẳng lẽ toàn bộ Kinh thành chỉ có phủ tướng quân của thảo dân đang xử lý việc tang?” Hắn tự giễu cười một tiếng, kéo kéo đồ tang trên người mình tiếp tục châm chọc: “Các ngươi vừa nói như thế làm thảo dân hận cha mình. Người làm sao không chết sớm hơn hay muộn hơn mà lại mất đúng lúc Thái Hậu không thấy đâu?”
Trong mắt của hắn thì thật sự là cực kỳ châm chọc. Có điều là hắn đang châm chọc cái gì? Ngay cả bản thân hắn đều không rõ ràng lắm. Chỉ là có một chút có thể khẳng định, thứ hắn châm chọc không phải là người trước mắt mà là tình huống trước mắt, hoặc là cả cuộc đời thất bại của hắn. Các tướng sĩ đã từng đi theo hắn, sự kiêu ngạo trước đây cũng đã tan thành mây khói cùng với đêm hôm đó. Nếu như đêm đó ở Hàm Thành làm thay đổi cuộc đời của rất nhiều người thì thay đổi lớn nhất trong đó không phải Mộ Dung Cảnh cũng không phải Tư Mã Lạc, mà là Tiếu Trọng Chi. Đêm hôm đó có thể nói hắn đã đánh mất tất cả, là một cơn ác mộng mà cả cuộc đời của hắn vĩnh viễn cũng không có cách nào tỉnh lại .
Mộ Dung Cảnh sầm mặt xuống, trầm giọng hỏi: “Tiếu Trọng Chi, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
“Ha ha ha…” Tiếu Trọng Chi vẫn cười to. Nhưng một tia vui mừng trong mắt cũng không có. Phút chốc, hắn dừng cười, nhìn về phía Mộ Dung Cảnh rồi nhướn mày hỏi: “Ngươi hiện tại lấy thân phận gì mà nói với ta?”
Mộ Dung Cảnh nhìn thẳng vào mắt Tiếu Trọng Chi, bốn mắt nhìn nhau. Giống như hai quả núi lửa, phảng phất lúc nào cũng có thể bộc phát.
Mộ Dung Cảnh nói: “Tiếu Trọng Chi, ngươi hận ta thì hướng về phía ta mà làm. Đừng động đến nữ nhân ” Hắn hận đến cắn răng, nàng rõ ràng đang ở trước mắt mà hắn lại không coi vào mình đâu cứ bắt cóc, loại sỉ nhục không cách nào hình dung nổi. Tương lai, hắn còn có mặt mũi nào gặp lại nàng?
Tiếu Trọng Chi đùa cợt khẽ cười, không thèm để ý đến.
Lúc này, có thị vệ quay lại báo, nói trong phủ tướng quân không lục soát thấy người, cũng không phát hiện bất cứ dị thường nào.
Mộ Dung Cảnh quét mắt về phía nông phu vừa rồi mà lạnh lùng bảo: “Ngươi lại cẩn thận nhìn rõ ràng hơn xem có phải hắn hay không? Nếu như nói đúng sự thật, tất có trọng thưởng. Nhưng nếu dám nói dối một câu…” Hắn nói từ tốn, tuy nhiên giữa những câu chữ lại ẩn chứa một vẻ uy nghiêm, cảm giác áp bách không cho phép nghi ngờ. Phảng phất nông phu nếu dám nói dối một câu thì liền sẽ có máu tươi chảy tại chỗ.
Lúc này, mọi ánh mắt đều hướng về nông phu. Một người dân bình thường, làm sao mà gặp phải loại trận trận chiến này!
Nông phu xanh cả mặt, đã sớm bị dọa quỳ trên mặt đất không dám đứng lên, thân thể không ngừng run rẩy, chỉ liên tiếp dập đầu, dập không ngừng, trán đã vỡ ra chảy máu, “Hoàng thượng, Hoàng thượng tha mạng, tha mạng, là… là…”
“Là ta làm, thì sao?” Trước lúc nông phu kịp nói ra, Tiếu Trọng Chi thẳng thắn.
Sơ Tuyết cả kinh, vội vã tới gần Tiếu Trọng Chi hỏi: “Tiếu đại ca, vì sao phải làm vậy?”
“Các ngươi khiến ta không vừa mắt!” Tiếu Trọng Chi nói.
Thân hình Mộ Dung Cảnh chợt lóe, đã cắt ngang khoảng cách giữa hai người kia. Trực giác cho hắn biết rằng Tiếu Trọng Chi của hiện tại rất nguy hiểm. Vào loại thời điểm này, hắn tuyệt không để Sơ Tuyết tới gần Tiếu Trọng Chi dù chỉ nửa bước, “Trần Thủ, bảo hộ Hoàng thượng, không để cho bất luận kẻ nào khiến hắn bị thương dù chỉ là một sợi tóc.”
“Trẫm…” Sơ Tuyết vừa muốn nói gì, nhưng đụng tới ánh mắt tối sầm của Mộ Dung Cảnh thì biết mình mà ngậm miệng lại.
Trần Thủ xác nhận, lập tức đến bảo vệ bên cạnh Sơ Tuyết. Thi vệ cũng tiến lên tầng tầng lớp lớp bảo vệ Sơ Tuyết.
Chỉ là kỳ quái ở chỗ, ngược lại Mộ Dung Cảnh không có thị vệ bảo hộ. Bởi vì sao? Đó là bởi vì Cấm vệ quân, trực tiếp nghe lệnh của Hoàng thượng cùng Trần Thủ. Hơn nữa, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ vẫn chưa rõ ràng, nam tử đeo mặt nạ trước mắt là ai, có thân phận gì? Dù sao bọn họ cũng không nhận ra Tư Mã Lạc, cho dù đã gặp mặt thì cũng chẳng biết Tư Mã Lạc là Thái tử Nam Man.
Tiếu Trọng Chi nhìn thấy tình huống trước mặt, đột nhiên muốn cười. Tất cả trò diễn ngày hôm nay thật là khôi hài. Là huynh đệ bọn hắn diễn trò, mà bản thân không thể không cùng tham gia?
Mộ Dung Cảnh lớn tiếng hỏi: “Tiếu Trọng Chi, Tố Nhi đâu?”
“Biết cũng không nói cho ngươi.” Nhíu mày, chính là không nói.
“Ngươi muốn chết?” Phẫn nộ sắp bạo phát.
Không ngờ, Tiếu Trọng Chi lại ung dung mỉm cười, gẩy gẩy móng tay, lạnh lùng nói: “Chọc đến ngươi, ta đã không nghĩ muốn sống rồi.”
Mộ Dung Cảnh hận đến nghiến răng, chỉ là vết thương trên vai nhắc nhở hắn, phải bình tĩnh, không thể để Tiếu Trọng Chi nắm mũi dắt đi, “Ngươi… rốt cuộc muốn thế nào?” Nghĩ đến Trầm Tố Nhi, nhớ đến thiên hạ trong lòng không biết giờ đang nơi nào, hắn cắn chặt răng, buộc bản thân nhẫn nhịn!
/111
|