Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng
Chương 97: Tiếu gia! Tiếu gia đặc thù.
/111
|
“Vẫn là Trần Tổng quản hiểu Trẫm rất rõ.” Một giọng nói ôn hòa lại lạnh lùng vang lên.
Phản ứng đầu tiên là Trần Thủ, cùng một số thị vệ căng thẳng sẵn sàng đón quân địch. Tiếp theo là vài tên cung nữ và thái giám. Sau đó mới tới lượt Sơ Tuyết mặc cẩm bào vàng đang thong dong chậm bước. Trên gương mặt tuấn tú ẩn chứa nụ cười lãnh đạm yếu ớt, có cảm giác như đang cười chế nhạo. Nó hoà với sự tinh khiết trong mắt như vậy lại làm cho người ta có một loại cảm giác êm dịu như gió nhẹ lướt qua giữa ngày hè. Hắn nhìn lướt qua hai người duy nhất trong phòng đang giật mình mà nói: “Làm sao vậy? Tiếp tục nói đi.”
“Hoàng thượng? ” Trong mắt Trần Tổng quản lộ ra vẻ ngạc nhiên. Hoàng thượng làm thế nào mà xuất hiện ở chỗ này? Hơn nữa còn vào đúng lúc này? Thái Hậu đâu rồi? Hắn quên cả hành lễ mà nhìn ra cửa.
Hai người bình thường đều ở chung một chỗ. Quả nhiên không phụ kỳ vọng của Trần Tổng quản, có một người đang bước rất khoan thai, chậm rãi xuất hiện. Khi bước vào trong phòng thì mang theo một mùi hoa thoang thoảng. Nàng sành sỏi cười thoáng mà nhìn mọi người trong phòng.
Ở phía sau nàng lại tiến vào một người. Đúng là tên tiểu thái giám làm việc cho Trần Tổng quản đang sợ đến xanh mặt, cả người vẫn còn đang run rẩy, vừa vào đến trong phòng liền quì xuống mà run bần bật, đập đầu xuống đất không dám lên tiếng.
Trần Tổng quản nhìn thấy tên tiểu thái giám kia thì lập tức mặt xám như tro, ngã quỳ xuống.
“Hoàng thượng, Thái, Thái Hậu. . .”
Trầm Tố Nhi khẽ cười nói: “Trần Tổng quản, ngươi đang bị cái gì thế?”
Đang bị cái gì thế? Bị gì thế? Làm sao mà nàng lại không biết? Cố ý hỏi một câu, quả thực là trào phúng tới cực điểm.
Lúc này, Tiếu Trọng Chi cũng quỳ xuống hành lễ với Sơ Tuyết.
Sơ Tuyết bước vào đầu tiên đến ngồi xuống trên ghế. Mà Trầm Tố Nhi cũng ngồi ở bên cạnh hắn.
Bầu không khí có hơi quỷ dị. Hai vị chính chủ giống như là con mèo, mà người đang quì trước mắt liền như con chuột già. Trò chơi mèo vờn chuột, bắt được nhưng lại không vội mà ăn, chỉ kinh tởm nhìn con chuột già đang thất kinh đầy vẻ lo lắng đề phòng. Xem ra nếu nhanh chóng ban cho bọn hắn một cái chết sảng khoái thì vẫn còn hơn hành hạ người ta.
Hôm nay xem ra sự thật đã rất rõ ràng…
Trần Tổng quản đang làm việc cho Tiếu gia , rất có thể cũng chính là gian tế trong cung.
Thành thật mà nói thì việc hắn nghe lệnh Tiếu gia cũng có điểm hơi quá. Dù sao Trần Tổng quản cũng được coi như là có địa vị cao. Ở trong cung ngoại trừ ba người ra thì không người nào dám không nể mặt mũi hắn. Mà ngay cả đám quan lớn triều đình cũng không dám đắc tội với hắn. Vậy là vì sao? Quyền, danh, lợi? Nói đến lợi thì cũng là có. Nhưng mà người khôn khéo giống như Trần Tổng quản thì làm sao sẽ vì cái lợi nhất thời mà phải mạo hiểm lớn như vậy? Bởi vì không cần phải làm thế. Tầm cỡ giống như Tổng quản, coi như không phải mạo hiểm thì cũng có rất nhiều người tranh nhau đưa tiền cho hắn, trong cung có rất nhiều quy tắc ngầm.
“Trần Tổng quản, ngươi thử nói qua xem có chuyện gì xảy ra?” Sơ Tuyết nhếch miệng khẽ cười, vô hình trung lại toả ra một cảm giác đè nén làm người khác xấu hổ.
“Hoàng, Hoàng thượng, lão nô đang khuyên bảo… Khuyên bảo tướng quân…”
“Khuyên bảo Tiếu Tướng quân uống một chén rượu kia sao?” Trầm Tố Nhi mỉm cười nói tiếp.
“Vâng, đúng thế…” Hắn cúi đầu không dám nhìn thẳng.
“Ai gia ban thưởng rượu, Tiếu Tướng quân ghét bỏ chăng?”
Trần Tổng quản nói mà phát run, trên người mồ hôi lạnh chảy ròng tìm cách lấp liếm: “Không, không phải, Thái Hậu nương nương, tướng quân là…”
Bỗng nhiên, Sơ Tuyết phẫn nộ vỗ bàn trà mà cả giận nói: “Trần Tổng quản, vẫn còn nói dối thì phải bị tội gì?”
“Nô tài, tội, tội đáng chết vạn lần! Cầu Hoàng thượng tha mạng, Thái Hậu tha mạng. ” Trần Tổng quản sợ đến thực sự run rẩy, những giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán chảy xuống. Chuyện này không phải việc nhỏ, nếu để bắt được thì thành tội lớn mất đầu. Hơn nữa, Hoàng thượng dù sao cũng là Hoàng thượng, coi như là nhân từ thì cũng cần giữ pháp luật. Hơn nữa quan trọng là Thái Hậu đang ở đây, tâm tình nàng vốn khó chịu thì có đem hắn để khai đao cũng không phải chuyện không có khả năng.
Lúc này, Tiếu Trọng Chi cười gượng, nhưng trong mắt nhìn về phía Sơ Tuyết và Trầm Tố Nhi thì lại lộ ra vài phần thản nhiên. Hắn cầu khẩn: “Hoàng thượng, tội thần xin hỏi một câu, chuyện cần phải làm của tiểu thái giám này có phải không thành công chăng?” Hắn lớn mật suy đoán, Trần Tổng quản muốn thông tri cho mình chuyện của phụ thân đã thất bại hoặc ngay từ đầu Trần Tổng quản chính là một cái bẫy để dụ hắn cắn câu. Nếu như vào lúc đó mà Trần Tổng quản còn tìm được cớ, không nghi ngờ là tội nặng thêm một bậc.
Sơ Tuyết hỏi: “Ý của Tiếu Tướng quân là thế nào?”
“Cảm tạ Thái Hậu đã ban thưởng rượu ngon. Vừa rồi tội thần không nỡ một hơi uống hết nên hơi chậm trễ, cầu xin thứ tội. Bây giờ thần liền uống hết!” Tiếu Trọng Chi lập tức cầm lấy chén rượu trên bàn. Đang muốn uống thì, Sơ Tuyết lắc người, sinh tử phảng phất trong nháy mắt, kịp thời giữ lấy tay Tiếu Trọng Chi.
Sơ Tuyết vội vàng bảo: “Chậm đã!”
“Hoàng thượng còn có điều gì căn dặn?” Trong mắt Tiếu Trọng Chi hiện lên vẻ kinh ngạc bèn cung kính hỏi một câu.
Sơ Tuyết chớp mắt một cái mà bảo: “Rượu này cứ để lát nữa. Bỏ xuống, trước hết cứ bỏ xuống.” Hắn chậm rãi đưa chén rượu ra phía sau Tiếu Trọng Chi, lại khẽ đặt xuống trên bàn rõ là kiểu giấu đầu hở đuôi, hình như hắn cũng không nghĩ sẽ lập tức giết Tiếu Trọng Chi.
Nỗi kinh hoàng trong lòng của Trần Tổng quản lập tức dịu đi, hắn âm thầm toát mồ hôi lạnh.
Trầm Tố Nhi thì lại có vẻ không hề sợ hãi sóng gió, nàng lạnh nhạt nhìn mọi thứ phát sinh trong phòng.
“Tiếu Tướng quân, trước khi uống nốt, trước hết ngươi và phụ thân gặp nhau một lần đi. Ai gia đã phái người mời lão nhân gia vào cung.” Nàng chặt đứt ý định tiếp tục uống rượu của Tiếu Trọng Chi.
“Thái Hậu, ngài ” Tiếu Trọng Chi kinh hãi, nàng muốn làm cái gì?
“Ai gia cảm giác có một số việc có lẽ tìm người chủ trì lại đây nói chính diện sẽ tốt hơn. Mặc dù ai gia không biết lai lịch Tiếu gia, nhưng ai gia cũng tình nguyện tin tưởng gia tộc các ngươi thật sự có chức trách gì đó. Bằng không, liên lụy đến người vô tội luôn luôn không tốt.” Trong lời của Trầm Tố Nhi có ý tứ gì khác.
Lúc này đám cung nữ cũng dâng lên hai chén trà sâm nóng hổi. Nàng tao nhã uống một hớp, khẽ dựa vào lưng ghế, vẻ uể oải cố ý ẩn giấu dưới ánh mắt từ từ lộ ra. Hoặc là nàng đã thờ ơ với việc che giấu.
Thời gian thật sự quá nhàm chán, bởi vì người mình lưu tâm không ở bên cạnh nên nàng có cảm giác sinh mệnh cũng chẳng trọn vẹn. Điều còn khiến nàng có hứng thú với công việc, cũng chỉ là tâm tư chờ đợi mà thôi.
Chỉ là lão đáng chết này lại lôi kéo con của mình cùng nhau giở trò cũng đủ lâu. Hẳn là nàng nên cho bọn hắn một lời cảnh cáo. Ngoài ra, không phải lão đáng chết này bị bệnh nặng sao? Làm thế nào bị bệnh gần một năm mà vẫn còn chưa chết? Nàng kỳ quái! Định vờ vịt sao?
Trầm Tố Nhi buồn bực chán ngán liếc mắt quét qua kẻ đang quì. “Tiểu thái giám Trần Tổng quản phái đi đang xuất cung thì bị thị vệ ngăn cản, lúc tra hỏi đã nói ra toàn bộ câu chuyện. Ôi Trần Tổng quản kia. Hoàng thượng và ai gia từ trước tới nay đối đãi ngươi cũng không tệ. Vậy mà lại dám làm chuyện này? Hơn nữa, trước đó ngươi giả truyền chỉ dụ Thái Hoàng Thái Hậu, ngay cả Hoàng thượng và ai gia cũng dám đùa giỡn? Ngươi thật đúng là lớn mật!”
“Thái Hậu tha mạng…”
“Người đâu! Kéo ra ngoài, trước đánh ba mươi trượng, nếu không chết hãy lại kéo vào đây.” Nàng lớn tiếng hạ lệnh cực kỳ uy nghiêm.
“Thái Hậu ” Trần Tổng quản run rẩy như lá rụng trong gió thu.
Bọn thị vệ nhanh nhẹn xốc hắn lên rồi lập tức kéo đến tiểu đình viện bên ngoài. Không bao lâu sau, mọi người bên trong đều nghe tiếng nện, còn có cả tiếng của Trần Tổng quản khóc thét cầu xin tha thứ. Dù sao cũng là một ông lão, ba mươi trượng mà vẫn có thể chịu đựng nổi hay không là cả một vấn đề.
Tiếu Trọng Chi quỳ gối trước mặt Trầm Tố Nhi. Vẻ mặt trang nghiêm, không có bất kính, cũng không có hèn mọn ti tiện. Tình thế như vậy cũng không phải hắn có thể khống chế .
Sơ Tuyết nhíu mày hỏi: “Tiếu Tướng quân, có nói ra chân tướng hay không đối với ngươi mà nói có thì quan trọng như vậy sao?”
“Hoàng thượng? “
“Trẫm nghĩ mà không hiểu, người nhà những tướng sĩ này ở trong lòng ngươi được coi là cái gì? Hay là ngươi cho rằng Trẫm đúng như lời Trần Tổng quản nói, sẽ không phán bọn họ chịu tử tội?” Sơ Tuyết hừ nhẹ một chút mà hơi cười khẩy, “Hay là các ngươi đánh giá Trẫm rất thấp? Hoàng huynh ta là nhân vật ra sao? Khi huynh ấy tại vị thì trị quốc như thế nào Trẫm cũng thấy thập phần rõ ràng. Đối với chấp pháp huynh ấy làm rất hợp lý. Nếu như dựa theo luật pháp Bắc Uyển, thân nhân tướng sĩ cũng sẽ phải chịu liên lụy. Cho dù Trẫm không đành lòng với tâm của mình như thế nào thì cũng chỉ có thể làm theo.”
Tiếu Trọng Chi giằng co không thôi. Kỳ thật chuyện này không phải hắn không muốn nói, mà là không thể nói ra ngoài. Không nói là bởi vì sao? Là bởi vì rằng…
“Hoàng thượng! Tội thần nói, có thể, nhưng mà xin có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Thần chỉ nói cho một mình ngài, hơn nữa ngài hãy thề sẽ không nói lại đối với bất cứ người nào.” Tiếu Trọng Chi đành lui bước. Nhớ tới những tướng sĩ này, hắn cũng không khỏi không thể không làm một ít chuyện. Nếu như vẫn còn liên lụy đến người nhà bọn họ thì cho dù hắn chết cũng không còn thể diện xuống Địa Ngục gặp bọn họ.
Trầm Tố Nhi ngây người. Tiếu Trọng Chi làm như thế có lẽ không ngoài cự tuyệt để bắt nàng ở ngoài cửa? Nhưng điều này cũng tuyệt không là gì. Có một số việc Sơ Tuyết không nói thì nàng cũng có thể nhìn ra được.
Sơ Tuyết vẻ khó nói đưa mắt nhìn về phía Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi khẽ cười, nhìn hắn rồi gật gật đầu: “Ai gia đi ra ngoài một lát.” Nàng chậm rãi đứng lên, từ từ bước ra khỏi phòng. Khi đi qua bên cạnh Tiếu Trọng Chi thì dừng một chút, nhìn ra mái nhà bên ngoài cửa sổ mà nói thản nhiên “Tiếu Trọng Chi, đại trượng phu trên đời có cái nên làm mà có việc không nên làm. Cứ luôn để tiền bối sai khiến thì đó không phải là trung, cũng không phải hiếu, mà là mù quáng không biết gì.”
Dứt lời, nàng bước ra khỏi cửa. Cung nhân cũng cùng theo đi ra ngoài rồi tiện tay đóng cửa, lui ra khỏi cửa hơn hai mươi bộ.
Lúc này trong phòng có nói gì thì cũng không ai có thể nghe được.
Mà ở ngoài cửa cách đó không xa, Trần Tổng quản bị đánh ba mươi trượng lớn đang than vãn ô hô ai tai.
Trầm Tố Nhi hờ hững nhìn.
Trần Tổng quản thiếu chút nữa thì hôn mê bất tỉnh. Chỉ là bị dội một chậu nước lạnh nên tỉnh lại.
Nàng chậm rãi bước đến trước mặt Trần Tổng quản.
“Trần Tổng quản, ngươi có biết mình sai ở đâu không?”
“Nô tài biết sai rồi, biết tội rồi. Thái Hậu tha nô tài một lần đi…” Hắn thở phì phò, thoi thóp. Bộ dạng nhếch nhác thật thảm hại, so với một Trần Tổng quản khéo léo ngày thường khác rất xa.
Bỗng chốc, Trầm Tố Nhi nghĩ tới một chuyện. Có một số việc có lẽ nàng cũng không cần thông qua Tiếu Trọng Chi mới biết được? Hoặc là Trần Tổng quản cũng biết đôi điều. Vì vậy nàng chậm rãi đi đến trong tiểu đình viện, lại quay đầu liếc nhìn qua gian phòng đóng cửa. Với cự ly này thì cho dù là Tiếu Trọng Chi ở trong phòng cũng không thể nghe được .
Nàng sai người lôi Trần Tổng quản tới trước mặt mình.
“Trần Tổng quản, trong hoàng cung mà dám đùa giỡnvới Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng thượng và ai gia cùng một lúc thì cũng chỉ có ngươi.”
“Thái Hậu tha mạng, cứ cho là vì nô tài tính tình nôn nóng. Cũng là vì tốt cho người thôi. Bởi vì có những điều mà ngài không biết xem ra còn tốt hơn so với biết. Lúc ấy cứ nhìn Tiếu Tướng quân nói, nếu mà nói ra chuyện này thì nữ nhân hậu cung phải hoàn toàn không được nghe. Bằng không sẽ cho tru sát…”
“Tru sát?”
“Vâng.”
“Có ý tứ gì? Tiếu gia có quyền giết ai gia sao?”
“Cái… này…” Trong mắt Trần Tổng quản lại lộ ra vẻ lúng túng, muốn nói lại thôi.
“Ai gia có thể tha cho ngươi khỏi chết, nhưng phải nói thật.” Trầm Tố Nhi nói với cung nữ và thái giám chung quanh: “Tất cả các ngươi lui hết ra bên ngoài viện.” Một đám cung nhân vâng dạ rồi vội vàng lui ra ngoài. Trần Thủ cũng mang theo thị vệ rút lui đến cửa viện.
Lúc này, Trầm Tố Nhi quay đầu lại nhìn Trần Tổng quản “Hiện tại có thể nói chưa?”
“Thái Hậu, việc… này…”
Nàng lạnh lùng đổi giọng, lên tiếng: “Ai gia không có kiên nhẫn chờ ngươi! Cũng không nhất định phải chờ ngươi nói. Hiện tại Hoàng thượng và Tiếu Tướng quân đang nói chuyện ở bên trong, chờ ngài đi ra thì ai gia cũng có thể biết chân tướng. Hừ! Người đâu! Mang Trần Tổng quản đi chém ” Nàng phất tay áo xoay người, giọng nói hàm chứa sự lạnh lùng và dứt khoát.
Lúc này, đám người của Trần Thủ nhanh chóng đi vào.
Trần Tổng quản nhìn mặt Trần Thủ lập tức rùng mình một cái. Thái Hậu này có thể nói không phải là đùa giỡn.
Phẩy tay một cái, hắn liền nhanh chóng được mang đi ra ngoài. Không, nói cho đúng thì là bị kéo ra ngoài mới thỏa đáng hơn.
Trần Tổng quản sợ đến mặt cắt không có chút máu “Thái Hậu tha mạng a! Tha mạng…” Mắt thấy sẽ bị kéo ra ngoài viện, ra đến bên ngoài thì chính là hắn chết chắc rồi! Người đã chết thì còn giữ bí mật gì nữa! “Thần nói thần nói! Thái Hậu tha mạng…”
Trầm Tố Nhi khinh thường khẽ hé miệng, người cổ đại cũng không có khí phách, trời ạ! Không sợ hù dọa. Quả thực mới một lần hù dọa như vậy liền khai? Cũng không biết liệu có sợ đến vãi cả ra quần hay không đây? Nàng lại quay đầu nhìn theo, chỗ vừa kéo Trần Tổng quản qua có một vệt nước. Nhưng cũng có thể là bởi vì vừa rồi bị hắt nước.
Trần Thủ nghe Trần Tổng quản vừa nói thì không đợi Trầm Tố Nhi lên tiếng liền ngừng lại, chờ đợi ý kiến của nàng.
Trầm Tố Nhi nào biết đâu rằng, trong lòng mình cũng chỉ muốn dọa sơ sơ Trần Tổng quản. Nhưng thực sự vừa rồi theo mệnh lệnh của nàng thì bọn thị vệ kéo người với khí thế căn bản là không phải diễn trò. Bởi vì trước đó nàng không đoán được với lời của mình thì khẩu dụ cũng là hạ mệnh lệnh. Trần Tổng quản nếu như bị lôi ra ngoài thì đó là thực sự để giết, bọn thị vệ cũng sẽ không hề nghi ngờ mà chấp hành. Cái này cũng khó trách Trần Tổng quản bị chấn động! Chỉ là đến mức độ này thì trong khoảng thời gian ngắn Trầm Tố Nhi còn chưa ý thức được. Trầm Tố Nhi lại ra lệnh khác đưa Trần Tổng quản trở về. Lại lệnh cho đám người của Trần Thủ lui ra ngoài.
“Nói! Ai gia liền cho ngươi một cơ hội nữa.”
Trần Tổng quản quì rạp trên mặt đất, lần lượt hít vào hơi rồi nghẹn ngào dập đầu trên mặt đất mà bẩm: “Thái Hậu, Tiếu gia là trung lương nhiều thế hệ nên có thân phận đặc thù tại Bắc Uyển: Thái Bình Sứ. Mấy vị đại quân vương trước kia cũng phải nể mặt bọn họ.”
Trầm Tố Nhi nghi hoặc hỏi: “Thái Bình Sứ là cái gì? Thái Bình Sứ?”
“Ý tứ không khác lắm. Đó là chuyện mà thế hệ trước mới hiểu được. Bởi vì vài thập niên gần đây Tiếu gia rất khiêm tốn nên dần dần lớp người trẻ tuổi quên lãng. Nhưng những người của thế hệ trước, bao gồm phần rất lớn các lão đại thần hiện ở trong triều cũng biết chuyện này.”
“Vậy là sao?” Nghe mơ mơ hồ hồ, bí mật này của Hoàng gia thật đúng là không phải quá mức bình thường.
Trần Tổng quản dập đầu tiếp tục run rẩy nói: “Ý tứ… chính là Tiếu gia có quyền đặc thù Thanh Quân Trắc (loại bỏ vua tồi), nhiều thế hệ có trong tay Thái Bình Lệnh của Bắc Uyển. Thái Bình Lệnh đã có từ thời Bắc Uyển mới khai quốc. Đó là trên có thể loại bỏ hôn quân, dưới có thể giết nịnh thần. Nô tài bị bọn họ bắt được nhược điểm, nếu như… nếu như không nghe lời, bọn họ lúc nào cũng có thể giết… giết nô tài.”
Trần Tổng quản nói đứt quãng về sự thực. Hắn nói, tự nhiên cũng không phải tất cả đều là sự thật. Con người rất tự nhiên sẽ hướng tới chuyện cố gắng nói những điều có lợi đối với chính mình. Bản thân mình làm bao nhiêu chuyện xấu, tất nhiên sẽ không dại dột tự mình nói ra. “Thái Hậu, các chủ nhân của hậu cung bị nghiêm cấm tham gia chính sự, ngài… ngài giúp Hoàng thượng xử lý triều chánh. Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, chỉ sợ… ngay cả Hoàng thượng cũng không cứu được ngài. Cho nên nô tài lo lắng… lo Tiếu Tướng quân phát hiện ngài tại Ngự Thư Phòng.”
Nỗi lo lắng thuần tuý dư thừa, lý do cũng gượng gạo. Nhưng mà Trầm Tố Nhi nghe xong vẫn thấy rất nhiều nghi hoặc không giải thích được. Chỉ là dần dần, hình như cũng có một chút rõ ràng.
Tiếu gia có quyền Thanh Quân Trắc (loại bỏ vua tồi), nhưng ở đâu ra chuyện có quyền giết vua? Chẳng lẽ chính bởi vì điều này nên mới chịu xếp đặt mưu dẫn dụ Mộ Dung Cảnh đến Hàm Thành rồi ám sát sao? Thanh Quân Trắc, ngay cả vua của một nước cũng giết?
“Trần Tổng quản tiếp tục nói.”
“Nói… nói cái gì? Nô tài đã nói toàn bộ.”
Trầm Tố Nhi lạnh mặt quát: “Nói toàn bộ? Thái Bình Sứ chính là Thái Bình Sứ, Thanh Quân Trắc chính là Thanh Quân Trắc, chuyện nhỏ này cũng đáng cho ngươi giữ gìn không nói?”
“Không, không phải! Thái Hậu nương nương, đó là bởi lão tướng gia không cho phép nô tài nói lung tung. Sự tình liên quan với Tiếu gia cũng không có thể loạn giảng. Nói bừa liền sẽ giết nô tài, ngài nói nô tài chịu nguy hiểm cái mạng tàn này thì dám nói sao?” Trần Tổng quản nước mắt tung hoành, khóc đến thật là bi thương. Nếu như hắn là đang diễn trò, như vậy cũng có thể được giải thưởng Oscar .
“Hừ!” Trầm Tố Nhi hừ lạnh một tiếng, “Ngươi coi ai gia là trẻ con để đùa giỡn sao? Tiếu gia có Thái Bình Lệnh gì. Không phải mấy năm trước bị Hoàng thượng nhốt vào tử lao, thiếu chút nữa bị diệt tam tộc sao?”
“Cái… này… nô tài cũng không biết a. Nô tài cũng tìm được cơ hội đã một lần hỏi lão tướng gia thì chỉ thấy nói, đặc quyền là Thanh Quân Trắc, Thái Bình Lệnh là Thái Bình Lệnh cho thiên hạ chứ không phải tấm bùa để bảo vệ tánh mạng Tiếu gia. Lão tướng gia một đời công bằng chính trực, khi đó ông ta không cần thì cũng không kỳ quái.” Trần Tổng quản vừa nói vừa lặng lẽ ngẩng đầu xem phản ứng của Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi nhíu mày. Cho dù như thế thì Tiếu gia cũng quản quá rộng! Chuyện Mộ Dung Cảnh cũng không phải thứ để bọn họ phải làm. Trực tiếp ám sát thì coi là cái gì? Hừ, biện pháp công bằng chính trực nhất không phải là mang vào triều đình để cho văn võ bá quan cùng quyết định sao? Không, trong đó khẳng định vẫn còn có chuyện. Vấn đề này có lẽ là thực sự cũng chỉ có người của Tiếu gia có thể giải đáp.
Hiện tại cũng xem như không phải không có thu hoạch, ít nhất đã biết về chuyện của Thanh Quân Trắc, Thái Bình Lệnh. Chuyện này thì còn phải tìm thời gian để đến Tàng Thư Các điều tra thêm ghi chép của sử quan.
“Trần Tổng quản, ngươi thử nói qua xem. Lão tướng gia đã có đặc quyền này, làm sao phải che dấu lâu như vậy?”
“Việc này… Thái Hậu, ngài cẩn thận ngẫm lại là có thể hiểu.”
“Không, ai gia muốn nghe ngươi nói. Nhớ cho kỹ, nếu không thể làm cho ai gia vừa lòng, đầu của ngươi… Hừ…” Nàng lạnh lùng cười một tiếng, lại thở dài một cái, ý tứ có thể rơi đầu không cần nói mà đã rõ.
Trần Tổng quản thở phì phò lại càng run rẩy, ở trước mặt nàng đúng là không thể so với trước mặt Hoàng thượng. Nàng nói giết, thì đó chính là giết, “Nô tài biết. Người của Tiếu gia chưa từng nhắc đến Thái Bình Lệnh ở trước mặt người ngoài, các đời đều một mực thận trọng từ lời nói đến việc làm. Giữa quân và thần cũng đều là biết mà không nói. Thái Hậu thông minh hơn người, nếu như đặc quyền của thần tử quá lớn, đối với Quân vương mà nói cũng là một loại giữ lại uy hiếp. Bởi thế chỉ vô ý một chút cũng sẽ nhanh chóng trở thành họa diệt môn. Kiểu như vụ án Tiếu quý phi hồi trước, kỳ thật trong lòng các cựu thần rất nhiều người đều cho là… Tiếu gia gặp tai nạn khó tránh. Có điều là đột nhiên trong lúc đó lại… Chuyện này đã khiến không ít người cực kỳ giật mình.”
“A? Là như vậy sao? Xem ra cũng có chút đạo lý.” Trầm Tố Nhi mở to mắt. Mộ Dung Cảnh lúc ấy đã biết Tiếu gia có đặc quyền này sao? “Vừa rồi ngươi đã nói, lớp người trẻ tuổi hình như cũng không biết người của Tiếu gia có đặc quyền này?”
“Dạ!”
“Bao gồm cả tân Đế sao?” Nàng nghi hoặc chính Mộ Dung Cảnh.
“Việc này nô tài không biết.” Trần Tổng quản cũng không dám đoán loạn.
“Thế trong lòng ngươi suy đoán ra sao?”
“Nô tài… không nghĩ ra được.” Trần Tổng quản quỳ rạp trên mặt đất không dám ngẩng đầu, cũng không dám lộn xộn. Khớp xương toàn thân đều muốn rời ra từng mảnh, đặc biệt trên mông phía sau thì máu chảy đầm đìa. Hắn không dám nói giả dối. Mộ Dung Cảnh tâm tư khó dò, rốt cuộc có biết hay không thì đích thật là hắn không nghĩ ra được. Mặc dù hắn cũng hiểu khả năng không biết có thể hơi cao. Dù sao với tính tình của Mộ Dung Cảnh, nếu như thực sự đã biết mà lại vẫn còn tha cho Tiếu thị tam tộc thì quá không hợp lý.
“Ta xem là ngươi không muốn đoán thì phải.”
Trầm Tố Nhi còn muốn nói điều gì. Thì lúc này, ở ngoài cửa viện có chút xôn xao. Trần Thủ đi vào bẩm báo, nói là lão tướng gia đến.
Trầm Tố Nhi cười gằn “Cho mời vào.” Thanh Quân Trắc à, Thái Bình Lệnh ư. Nàng chưa từng sợ, sống hay chết không phải chỉ là một chuyện như vậy thôi sao. Nàng đã tham gia vào chính sự thì thế nào? Cứ thế rồi cho là nàng phá hoại sao? Vậy các việc kia được xử lý có gì không hợp tình hợp lý? Nếu như một mặt chỉ vì lề thói của tổ tiên mà đã xử lý nàng, vậy thì lão tướng gia cũng có thể chết sớm một chút chứ đừng để mất mặt xấu hổ, làm giá lạnh nhân tâm thế gian. Tuy nhiên, trên đời đúng là có nhiều oan khuất. Dòng họ Đế vương thì càng là nhiều không kể xiết. Trầm Tố Nhi cũng không để cho đầu óc bối rối mà đi thừa nhận chuyện này. Mọi việc phải chú ý tới chứng cớ.
Lúc này, lão tướng gia tóc mai trắng xoá được cung nhân dùng nhuyễn kiệu khiêng tới, lại chậm rãi lệnh cho người ta hạ cỗ kiệu.
Ông ta chậm rãi vịn người khác đi về phía Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi cũng cẩn thận đánh giá ông ta. So với lần gặp đầu tiên, hình như là bốn năm trước, khi đó nàng còn nói chuyện với Tiếu gia bọn họ ở trên đại điện. Xa cách vài năm, người già càng già, thần sắc rõ ràng có bệnh, nhìn bộ dáng thì thời gian thực sự không còn nhiều. Nhưng thời gian không nhiều thì như thế nào lại sống một năm, thật sự là làm khó cho ông ta. Dù nói như thế nào, Trầm Tố Nhi có địa vị đã cao hơn lão tướng gia. Lão tướng gia bước đến gần đang muốn hành lễ với nàng, nàng cười nhạt mà nói đoan trang: “Lão tướng gia, không cần hành lễ. Ai gia chịu không nổi.” Nàng làm ra vẻ đoan trang để thủ lễ.
“Tạ Thái Hậu.” Lão tướng gia trông mặt mũi hiền lành, ánh mắt hòa nhã thực là bình tĩnh không sợ hãi. Cho dù có bệnh tật trong người thì cũng cố gắng đứng thẳng lưng.
Nếu như không hiểu được câu chuyện đằng sau thì Trầm Tố Nhi thật sự không gắn kết lão cùng với việc ám sát Mộ Dung Cảnh. Một ông lão hiền lành ân cần như vậy thì làm thế nào đủ độc ác để có tâm địa ám sát một đời minh quân? Mộ Dung Cảnh không làm tốt sao? Không đủ công bằng chính trực sao? Chỉ bởi vì hoài nghi Mộ Dung Cảnh có bụng dạ thân với Nam Man là muốn giết?
“Lão tướng gia, hôm nay mới rảnh mời ngài lại đây…” Trầm Tố Nhi khẽ cười, vừa định nói đến công việc. Không ngờ đột nhiên đúng lúc đó từ trong phòng truyền đến một tiếng hét!
“Tiếu Tướng quân! Không nên uống!” Là một tiếng kinh hô của Sơ Tuyết, rõ ràng đang lên tiếng ngăn lại chuyện gì. Giọng điệu lộ ra sự kinh hoảng và gấp gáp tựa như đang có chuyện vạn phần nguy cấp phát sinh. Tiếng kêu kia phát ra từ nội tâm như thể sau một khắc Tiếu Trọng Chi sẽ chết…
Trầm Tố Nhi ngẩn ra!
Lão tướng gia cũng ngầm lấy làm kinh hãi.
Trần Tổng quản thì càng kinh hãi! Hắn cả kinh biến sắc mặt “Sao, sao … uống?” Rượu độc đó? Tiếu Trọng Chi uống hết chỗ rượu độc?
Lúc này, trong phòng lại truyền đến một tiếng thét kinh hãi…
“Tiếu Tướng quân! Mau nhổ ra! Người đâu! Người đâu!” Sơ Tuyết quay về phía ngoài cửa hô to, âm thanh run rẩy đầy sợ hãi. Hắn là một thiếu niên lương thiện, nay nhìn thấy có người chết ở trước mặt mình thì cho dù đó là kẻ tội ác tày trời cũng làm hắn động trắc ẩn lòng.
Trần Thủ xông vào trước tiên, mang theo mấy người thị vệ. Hai cánh cửa phòng lập tức bị đẩy ra!
“A a… Trời ạ, Tiếu Tướng quân…” Trần Tổng quản sắc mặt trắng bệch, kinh hãi nhìn chăm chú cảnh hoàn toàn hỗn loạn trong phòng.
Lão tướng gia không nhanh không chậm liếc mắt nhìn Trần Tổng quản “Có chuyện gì xảy ra?” Lão chỉ biết là Hoàng thượng hạ chỉ mời tới, nhưng về chuyện gì thì vẫn còn mơ hồ.
“Lão tướng gia, rượu kia… rượu kia… có, có. . .” Trần Tổng quản run run môi, một hồi thật lâu mới nói ra hai chữ “Rượu độc”.
Nghe vậy, lão tướng gia hoàn toàn kinh hãi, ánh mắt trợn trừng, tiếp theo phun ra một ngụm máu tươi lớn! Lại tiếp theo, liền cứ thế ngã nhào xuống đất…
Trần Tổng quản toàn thân đau đớn vẫn còn đứng vững phía sau lưng của lão, còn cung nữ và thái giám cũng vội vàng đỡ lão tướng gia.
Trầm Tố Nhi nhíu mày nhìn. Nàng hạ lệnh cung nhân đỡ lão tướng gia đi tới phòng.
Mà lúc này thì trận ồn ào trong phòng hình như ngừng lại, từ bên trong có một người phóng vọt ra. Đúng là Tiếu Trọng Chi, hắn khẩn cấp kêu: “Cha! Làm sao thế này?” Kết quả là tình huống có vẻ hỗn loạn. Người đỡ thì đỡ người, kẻ xông vào nhà thì chạy vào nhà, người tìm thái y thì tìm thái y. Chỉ có người biết sự việc thì trong lòng thấy thật là kỳ quái, Tiếu Trọng Chi uống xong độc dược làm sao lại còn không ngã xuống?
Sơ Tuyết nghi hoặc đưa mắt nhìn về phía Trầm Tố Nhi vẫn đứng ở ngoài đình viện. Mà Trầm Tố Nhi dường như không có việc gì quay lại khẽ cười. Trần Thủ cũng nghi hoặc, nhưng nghi hoặc nhất có lẽ là Trần Tổng quản.
Dần dần, Tiếu Trọng Chi mới vừa rồi còn nóng lòng không biết, nay cũng lấy làm kỳ quái. Ý thức được chính mình vừa uống xong rượu độc cũng đã được một thời gian… Nhìn cái chén rỗng trên bàn, hắn lại nhìn sang phía Sơ Tuyết và Trầm Tố Nhi mới vào. Kịch độc không hề phát tác? Không phải rượu độc sao? Rõ ràng đã uống xong mà tại sao không bị chết? Trần Tổng quản nói dối chăng? Có lẽ là bị lừa? Có lẽ căn bản là nàng không định bụng giết hắn? Không thể nói đến cảm nhận dưới đáy lòng. Có những lúc, khi mà hơi ích kỷ thì hắn hy vọng chính mình thật sự đã chết, được nàng ban cho cái chết. Hình như đó cũng là một kết quả không tệ, cũng là khát vọng tận đáy lòng.
Thái y đã vội vã tới, vội vàng bắt mạch, châm cứu cho lão tướng gia. Mà lão tướng gia vẫn còn thở hắt một hơi rồi nói với âm thanh run rẩy: “Trọng… Trọng…” Cho dù nhẫn tâm như thế nào thì đó vẫn là con của mình.
“Cha! Đừng lo lắng. Con không sao.”
“Rượu kia…”
“Rượu? Đúng vậy. Thái Hậu nương nương ban thưởng cho con một chén hoa mai. Con thật may mắn, trong lòng rất cảm kích. Cha đừng lo lắng, hiện tại con rất tốt.” Tiếu Trọng Chi đứng ở trước giường, cầm tay lão tướng gia.
Lúc này, thái y nói cần giữ yên tĩnh để châm cứu. Đám người nhốn nháo tạm thời phải đi ra ngoài. Sơ Tuyết lệnh cho những người đó đi ra ngoài trước. Mà Tiếu Trọng Chi cũng đi theo ra tới cửa. Mọi chuyện rốt cuộc hẳn là cũng nên có hồi kết.
Sơ Tuyết đứng nghiêm trước cửa, nói quả quyết: “Người đâu, đi mời Thôi thần y lại đây xem bệnh cho lão tướng gia.” Lúc này, có một tiểu thái giám nhận lệnh vội vã chạy đi. Sơ Tuyết lại cao giọng nói: “Lão tướng gia đức cao vọng trọng, Trẫm đặc biệt cho phép ở lại trong cung dưỡng bệnh để được điều trị tốt nhất. Tiếu Tướng quân thân đang bị biếm chức nên cứ giữ hiếu đạo mà ở lại hầu hạ xung quanh. Trần Thủ, một mình Tiếu Tướng quân cũng không thể luôn luôn chú ý đến mọi điều, khanh cần chú ý nhiều hơn.”
Tiếu Trọng Chi tạ ơn.
Trần Thủ lĩnh chỉ.
Chỉ có Trầm Tố Nhi khóe miệng hơi lộ sự vui vẻ. Lúc nãy cho dù Tiếu Trọng Chi nói cho Sơ Tuyết chân tướng là cái gì, nhưng một chiêu này của Sơ Tuyết bề ngoài thì nêu rõ Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, bên trong không phải là mượn cơ hội vây khốn hai cha con bọn họ? Giữ ở Hoàng cung, cho dù bọn họ muốn xuất cung thì phải có sự đồng ý của hắn. Một chiêu này cực kỳ cao minh! Sau thời gian này, hai cha con Tiếu thị đều nằm dưới sự giám thị của hắn, ở trong vòng khống chế của hắn. Điều đó giống như là đại cục đều dưới sự khống chế của hắn, vậy còn gi phải lo nữa?
Chỉ nghe Sơ Tuyết còn nói thêm: “Trần Tổng quản khi quân phạm thượng, trước đánh đòn sau nhập đại lao, chờ ngày tái thẩm. Đúng rồi, lại phái thái y đến khám cho hắn, ở trong lao trước hết cũng phải trị thương cho tốt.”
“Tạ ơn Hoàng thượng không giết.” Trần Tổng quản dập đầu.
Lúc này, có mấy người thị vệ liền mang Trần Tổng quản đi. Mà Sơ Tuyết lại nói với Tiếu Trọng Chi một câu, hãy chăm sóc lão tướng gia cho tốt. Khi rảnh hắn sẽ quay lại thăm…
Sơ Tuyết ra khỏi thái y viện. Trầm Tố Nhi đi theo bên người. Hai người cũng không nói chuyện vô nghĩa. Sơ Tuyết bỏ kiệu không ngồi, mà Trầm Tố Nhi cũng không ngồi kiệu. Từ sau khi nói chuyện với Tiếu Trọng Chi, sắc mặt Sơ Tuyết không được tốt lắm, có cảm giác đã hơi khác. Có phải thực sự có chuyện gì sao?
“Tiểu Tam. Có một số việc không nên suy nghĩ nhiều, một lát nữa còn phải đến Mai viên ăn bữa tối cùng mẫu hậu.” Trầm Tố Nhi khẽ nói, giọng điệu có hơi vui vẻ. Nàng nhìn con đường phía trước, hình như không bị chắn lối mà lại cũng tuyệt không có chỗ rẽ. Sơ Tuyết khẽ ừ một tiếng, ngước mắt nhìn về chân trời phía Tây. Đúng vậy, lại là hoàng hôn .
“Hoàng tẩu, tẩu thích hoàng hôn sao?”
“Thích.”
“Hôm đó đi ra?”
“Cũng thích.” Trả lời thật sự bình tĩnh, mặc dù nàng biết trong lòng Sơ Tuyết giấu kín chuyện này.
“Vậy tẩu thích nhất nhìn mặt trời mọc hay ngắm hoàng hôn?”
Trầm Tố Nhi cười nhạt mà chậm rãi đáp lại: “Mặt trời mọc hay mặt trời lặn kỳ thật cũng chỉ là một. Không có cái nào quan trọng nhất, quan trọng là… vào lúc đó ai có thể ngắm nhìn cùng đệ. Hiểu chưa?”
“Không hiểu. Nếu như một mình thì sao?” Đại khái là hắn không suy nghĩ cẩn thận!
“Vậy thì sẽ xem tâm tình của đệ. Tâm tình tốt mà nhìn mặt trời mọc thì sẽ cảm giác vạn vật tràn ngập sức sống. Mặt trời lặn cũng thế, coi nó như bước khởi đầu của mặt trời mọc. Dù sao không có mặt trời lặn thì làm thế nào sẽ có mặt trời mọc? Lúc tâm tình không tốt thì nhìn mặt trời mọc làm đệ có cảm giác rất chói mắt, mặt trời lặn thì đệ sẽ có cảm giác kết thúc.”
“Hoàng tẩu…” Giọng nói có điểm là lạ.
Trầm Tố Nhi ngẩn ra, nhẹ nhàng hỏi: “Đệ đang khổ sở?”
“Đệ, đệ không có…” Sơ Tuyết tránh né ánh mắt của Trầm Tố Nhi, chớp chớp mắt rồi không nhìn nàng.
“Liệu có phải là chuyện Tiếu Trọng Chi nói chăng?” Nàng nghĩ tám phần là như vậy.
“Đúng!” Sơ Tuyết muốn nói lại thôi “Đệ đã đồng ý với Tiếu Trọng Chi rồi.”
“Không cần phải nói ra. Chuyện đã đồng ý với người khác thì cố làm cho được. Sơ Tuyết, cuộc sống không dễ dàng. Thời gian cũng không nhiều đâu, đảo mắt liền qua vài thập niên. Quay đầu mà ngẫm lại, kỳ thật là sự thật, sự thật không có gì là đáng giá cho đệ phải đau lòng, phải chịu khổ sở.” Đôi mắt mơ màng của nàng vẫn cứ nhìn vể phía chân trời trước mặt. Hình như bây giờ nàng lại nhìn thấu rất nhiều chuyện. Một năm qua cũng đủ cho nàng trưởng thành. Lúc quay đầu nhìn lại, đối với chính mình lúc đó thì nàng không lưu luyến, lại cũng không hối hận, dù sao đó cũng là cuộc sống của mình. Lúc ép buộc mình đi về phía trước thì nàng tưởng như sẽ không nhìn thấy sau này muốn trải qua như thế nào? Điều chờ đợi duy nhất trong lòng là cái gì? Đó hẳn là người nên xuất hiện thì hãy xuất hiện nhanh lên một chút. Nếu như đã thay lòng đổi dạ ? Nếu đã không còn cần nàng nữa thì cũng vẫn hy vọng có thể xuất hiện nhanh lên một chút. Ít nhất hãy nói cho nàng một tiếng, để nàng không cần chờ đợi thêm nữa. Ánh nắng chiều chiếu tới làm thay đổi nàng, vẻ điềm tĩnh giống như tiên nữ hạ phàm.
“Hoàng tẩu, đệ nghĩ tới Hoàng huynh. Chỉ là không biết rốt cuộc phải đến lúc nào thì huynh ấy mới trở về.” Sơ Tuyết rất sầu não “Trước kia có huynh ấy bên người thì không cảm thấy có gì, hiện tại huynh vắng mặt thì mới biết được Hoàng huynh là một người quan trọng dường nào. Làm Hoàng đế một thời gian thì đệ cũng mới biết. Ngày đó quấy rầy như vậy, lại còn gây ra nhiều chuyện như thế. Phải biết nhiều như vậy thì chính mình lại không muốn biết chân tướng…”
Trầm Tố Nhi chậm rãi lắc đầu, khẽ cười bảo “Đám trẻ con nói, người ta chỉ cần còn sống là không ngừng trưởng thành. Càng lớn lại càng thấy nhiều chuyện hơn, chuyện bất bình cũng càng nhiều hơn. Trong lòng có chút chính nghĩa thì sẽ muốn giúp đỡ, nhưng rồi lại phát giác những chuyện không thể giúp cũng càng ngày càng nhiều. Tới lúc đó trong lòng khó tránh khỏi không thoải mái, nhưng cứ để lâu thì lại sẽ từ từ thích ứng.”
“Vâng” Trên thế giới những điều không biết sẽ càng nhiều. Có một số việc mà ngay cả người bình thường có muốn cũng không nghĩ ra được.
Ánh mắt của Sơ Tuyết dần dần kỳ quái nhìn sang Trầm Tố Nhi.
“Hoàng tẩu, tên thật của tẩu là gì?”
“Hả?” Trầm Tố Nhi ngẩn ra. Sơ Tuyết vừa rồi hỏi gì? Cảm giác rất kỳ quái! Ánh mắt nhìn nàng thì lại nghi hoặc, nỗi nghi ngờ trong lòng nàng nổi lên. “Đệ gọi ta là gì?”
“Đệ muốn nghe tẩu nói.”
“Cái này… thì… Việc này… Tiểu Tam, có phải đệ đã biết chuyện gì hay không?” Vẻ mặt Trầm Tố Nhi hơi mất tự nhiên. Chuyện của Tiếu gia đã nằm trong sự khống chế, tạm thời nàng cũng không cần phải suy nghĩ nhiều. Chỉ là lúc này, hình như là không phải đã để lộ chuyện gì?
“Hừ, hẳn là đệ biết chuyện gì sao? Hoàng tẩu đừng có quên, những điều mà tẩu nói và những chuyện tẩu làm được quá không tương xứng với tuổi. Ha ha. Tẩu so với đệ thì ít hơn hai tuổi, nhưng nói ra đạo lý lại có nhiều điều quá phận. Đúng rồi, làm thế nào mà tẩu hiểu được nhiều như vậy?”
“Cái này… Tiểu Tam, có một số người đầu óc thiên tài nên không giống người khác. Họ thông minh tuyệt đỉnh, khi gặp chuyện còn có thể suy một ra ba. Ha ha, vừa khéo là có một người như thế đứng ở trước mặt đệ.” Đúng là mặt dày mà sơn son thếp vàng cho mình. Nếu không thì phải giải thích như thế nào? Giải thích tuổi của chính mình kỳ thật sắp đến ba muơi à?
Sơ Tuyết nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không phụ họa theo. Hàn huyên được vài câu làm tâm tình khá hơn.
Hắn quay lại chuyện chính: “Hoàng tẩu, tẩu thử nói một chút đệ nên làm gì? Nhốt lão tướng gia và Tiếu Trọng Chi ở trong Hoàng cung, so với thả bọn họ ở bên ngoài thì yên ổn hơn một chút, ít nhất không dễ dàng uy hiếp chúng ta như vậy.”
“Uh! Một chiêu này cũng không tệ. Xem đệ làm mà ta đều rất bất ngờ. Tiểu Tam đã trưởng thành, thủ đoạn cũng càng ngày càng giỏi giang.” Mục đích ban đầu của hắn và nàng chỉ là muốn vạch mặt gian tế, vạch trần nguồn gốc của Trần Tổng quản. Không nghĩ tới chuyện phát triển lại biến thành như vậy, đối với bọn họ càng ngày càng có lợi.
Sơ Tuyết được nàng khen ngợi đến mức hơi xấu hổ.
Im lặng một hồi….
Trầm Tố Nhi hỏi. “Sơ Tuyết, Bắc Uyển của đệ… có nói gì về Thái Bình Sứ?”
Sơ Tuyết nghi hoặc một hồi rồi nhìn Trầm Tố Nhi hỏi: “Hả? Làm sao đột nhiên hỏi cái này? Trong tư liệu lịch sử của Bắc Uyển vào thời kiến quốc đích thật là từng có. Nhưng đã ba bốn trăm năm, gần như đều không có chuyện gì xuất hiện trong tư liệu lịch sử. Đệ cũng hoài nghi có phải thật như vậy hay không?”
Trầm Tố Nhi lưu ý vẻ mặt của Sơ Tuyết, nhất cử nhất động lúc nói chuyện. Nàng nhìn thật cẩn thận thật kỹ lưỡng, càng nhìn càng kinh ngạc. Sơ Tuyết không hề biết Tiếu gia là Thái Bình Sứ? Chuyện gì đã xảy ra? Nói như vậy là Tiếu Trọng Chi và Sơ Tuyết không hề nói gì tới Thái Bình Lệnh? Vậy đó là nguyên nhân gì? Hơn nữa lại còn là nguyên nhân làm cho Sơ Tuyết thương cảm ?
Choáng, nàng cảm giác đầu sắp nổ tung. Rốt cuộc có bao nhiêu chân tướng bị che giấu? Chỉ đáng tiếc, hiện tại Sơ Tuyết không thể nói ra được. Như vậy, nàng chỉ có thể tự mình tìm kiếm chân tướng.
Trần Tổng quản không có diễn, bởi vì đó là chân tướng mà hình như hắn cũng không biết. Thực sự uy hiếp hắn chỉ là Thái Bình Lệnh Tiếu gia có thể tùy thời giết chết hắn. Mà việc Tiếu gia làm thì cũng tự nhiên không thương lượng với hắn.
Vậy còn có ai biết chân tướng đây?
Lão tướng gia? Ông ta sẽ nói ra sao? Khó lòng xuống tay trên người ông ta.
Tiếu Trọng Chi? Nếu như muốn để nàng biết thì cũng đã sớm nói, còn cần gì phải tách nàng và Sơ Tuyết để nói chuyện riêng? Thế này cũng không tiện ra tay. Như vậy, còn ai vào đây mà biết nguyên do? Khó ơi là khó!
“Hoàng tẩu, làm sao lại không nói lời nào?” Sơ Tuyết lo lắng quay đầu nhìn nàng.
Trầm Tố Nhi khẽ cười một tiếng “Đang suy nghĩ mấy chuyện. Chức Thái Bình Sứ này, ta đã biết từ trong miệng Trần Tổng quản. Không biết là vì nguyên nhân gì? Ta đang nghĩ, có Hoàng đế quốc gia nào lại ngốc như vậy để thiết lập chức Thái Bình Sứ uy hiếp chính giang sơn của mình.”
“Ha ha!” Sơ Tuyết nghe đến đó thì lại cười “Hoàng tẩu khẳng định là chưa đọc tư liệu lịch sử. Bắc Uyển lúc mới kiến quốc là có hai bộ lạc, trong đó một cái chính là tổ tiên Mộ Dung gia chúng ta. Bởi vì quan hệ hôn nhân nên sau đó cùng xây dựng Bắc Uyển. Tổ tiên chúng ta làm hoàng đế. Còn bộ tộc kia? Thì có được thân phận và đặc quyền của Thái Bình Sứ . Đúng rồi, tẩu không nói thì đệ còn không nhớ ra. Thủ lĩnh bộ lạc kia họ Tiếu, là tổ tiên Tiếu thị…”
Nói đến đây thì hắn ngớ ra… Sơ Tuyết nhìn Trầm Tố Nhi, kinh ngạc hỏi: “Hoàng tẩu, Tiếu gia… chả lẽ là Thái Bình Sứ sao?”
Trầm Tố Nhi gật đầu bất đắc dĩ “Phải.”
Sơ Tuyết đứng lặng tại chỗ, kinh ngạc một hồi lâu. Mãi sau mới hỏi: “Chuyện này không hề nghe người nào nói tới. Hoàng tẩu, là thiệt hay giả?”
“Trần Tổng quản nói, còn lời nói của hắn là thật hay giả thì ta cũng không biết. Nhưng Trần Tổng quản nói, hắn phải chịu khuất phục mọi việc với Tiếu gia là bởi vì Tiếu gia có Thái Bình Lệnh. Trên có thể lật đổ hôn quân, dưới có thể đánh nịnh thần. Hi hi…” Trầm Tố Nhi đùa cợt cười một tiếng rồi tiếp tục nói: “Trần Tổng quản là một kẻ nịnh thần. Điều này không cần hoài nghi, nói Tiếu gia nắm được thóp của hắn cũng là thật sự.”
Thái Bình Sứ, Thái Bình Lệnh, vừa nghe Sơ Tuyết nói như thế thì Trầm Tố Nhi cũng không còn hoài nghi sự thật về việc tồn tại của nó.
Sơ Tuyết trầm lặng. Trầm Tố Nhi cũng không nói gì. Bước chậm rãi trong hoàng hôn. Được dịp nhàn nhã đi chơi khó có nên rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra lưu luyến.
Sơ Tuyết nhớ ra một chuyện bèn nhẹ giọng hỏi: “Hoàng tẩu, chén rượu mà Tiếu Trọng Chi kia đã uống thì tẩu đánh tráo lúc nào.”
“Vào lúc đệ tìm Trần Tổng quản nói chuyện, không phải ta đã nói muốn cho đệ cố ý tìm hắn trò chuyện sao?”
“Thì ra là thế. Nhưng tại sao cũng không sớm nói cho đệ. Lúc ấy vẫn còn hại đệ lo lắng, sau đó hắn thật sự uống…” Giờ nhớ lại, có lẽ hắn cảm giác mình còn quá non nớt, làm chuyện cỏn con thì không được sợ hãi.
Trầm Tố Nhi cười một tiếng nói xin lỗi:”Nếu nói trước với đệ thì sẽ khó lòng giả vờ, mà chúng ta phải diễn trò trước mặt ai? Trần Tổng quản, hắn là người nhìn đệ lớn lên nên rất có thể sẽ lộ ra sơ hở gì đó.”
“Cũng phải.” Sơ Tuyết không tức giận “Nhưng hiện tại phải xử trí Trần Tổng quản như thế nào đây?”
“Thì đệ cứ xử lý đi. Dù sao đệ cũng là Hoàng thượng.”
“Phải, ta sẽ xử lý.” Sơ Tuyết hít sâu một hơi.
Hai người đi tới Mai viên.
. . .
Thời gian nhanh chóng đã ba ngày trôi qua…
Trong cung rất bình yên.
Sơ Tuyết vốn bụng dạ thiện lương nên cuối cùng vẫn cho Trần Tổng quản một khoản phí ổn định cuộc sống rồi cho hắn xuất cung về quê.
Mà lão tướng gia bởi vì có bàn tay thần diệu của Thôi thần y nên cũng tạm thời kéo dài được mạng sống. Thôi thần y nói ông ta đã cố hết sức, nói cần phải chuẩn bị tâm lý, thu xếp hậu sự… thời gian còn lại cũng chỉ là vài ngày.
Từ lúc Sơ Tuyết hạ mệnh lệnh giữ bọn họ ở lại trong cung, bề ngoài là dưỡng bệnh, bên trong kỳ thật là giam lỏng thì Tiếu Trọng Chi đã hiểu, lão tướng gia đương nhiên cũng biết rõ. Chỉ là trong lòng lão nhân đã không có còn gì tiếc nuối, nhìn thấy đứa con độc nhất của mình bình an thì coi như là an tâm. Nhưng cuối cùng, Tiếu Trọng Chi cắn răng dập đầu khẩn cầu Sơ Tuyết. Nói muốn mang phụ thân về phủ tướng quân sống nốt những ngày cuối cùng, đồng thời cũng có thể thông tri cho thân thích ở kinh thành đến gặp mặt. Hắn cũng cam đoan tuyệt đối sẽ không làm những chuyện phản bội Bắc Uyển. Sau này hắn cũng ẩn cư, không hề hỏi tới việc cung đình nữa. Sơ Tuyết đứng trước loại thỉnh cầu này thì ngay cả cự tuyệt cũng không nói nên lời. Chỉ có thể đồng ý…
Trầm Tố Nhi nghe xong quyết định của Sơ Tuyết thì cũng không nói gì. Đích xác, nếu như vào lúc này mà vẫn còn gượng ép giữ bọn họ ở lại trong cung thì hơi không có nhân tình. Đối với người sắp chết, nàng cũng không có điều gì có thể nói. Nếu như lão tướng gia mất đi, Tiếu Trọng Chi là một người hiểu chuyện thì hẳn là cũng dễ nói chuyện hơn một chút.
Vì vậy, Tiếu Trọng Chi đạt được nguyện vọng mang theo cha mình xuất cung. Sơ Tuyết cũng phái một tên thái y đi theo.
Buổi tối hai ngày sau, Tiếu Trọng Chi cực nhọc ngày đêm không hề yên ổn nghỉ ngơi, tự mình ở một bên để hầu hạ phụ thân uống thuốc. Xong xuôi đâu đấy, lấy khăn lau đi nước thuốc dính bên môi rồi an ủi: “Cha, đừng nghĩ quá nhiều, cứ an tâm dưỡng bệnh. Thái y trong cung có y thuật cao minh, khẳng định so với bên ngoài cung thì tốt hơn.” Dưới vẻ bình tĩnh, hắn bất giác đau lòng.
“Con à! Cha không qua được rồi. Sau này… khụ khụ, còn có một tâm nguyện. Tiếu gia chính thất chỉ còn lại có một mình con. Cho dù như thế nào thì con đều phải sống sót. Tuyệt không có thể ở thế hệ của con bị cắt đứt hương khói…” Lão tướng gia thở phì phò, không ngừng ho khan, nhiều lần đều ho đến xuất huyết.
Tiếu Trọng Chi rưng rưng, ánh mắt đỏ hồng mà nói nức nở: “Con đã hiểu. Xin cha yên tâm, con sẽ không phụ kỳ vọng của cha.”
“Uh! Vậy là tốt rồi… khụ khụ… khụ.”
Lão tướng gia một tay run rẩy, chậm rãi lấy ra từ dưới gối đầu một chiếc lệnh bài bằng ngọc xanh được điêu khắc hình thù kỳ quái. Hình khắc trên mặt lệnh bài kia rất giống hình khắc quả chuông lớn ở gác chuông Thượng Cổ tại Kinh thành. Ngoài ra còn có một ít văn tự kỳ quái.
“Cha, đây là…” Tiếu Trọng Chi vẻ mặt trang nghiêm dị thường mà tiếp nhận lệnh bài.
Lão tướng gia khẩn cấp thở phì phò, dáng vẻ rất khó nhọc.
“Cha, xin cha đừng nói nữa. Chú ý nghỉ ngơi một lát.”
“Không. Hãy nghe cha nói. Cái này… chính là… Thái Bình Lệnh. Chỉ Thái Bình Sứ trong truyền thuyết mới có Thái Bình Lệnh. Không được làm mất, nó là vinh quang và kiêu ngạo của con cháu Tiếu thị chúng ta, là tượng trưng cho thân phận chúng ta. Mặc dù chúng ta chỉ còn lại có một người cuối cùng thì cũng không được vứt bỏ…” Đột nhiên, hơi thở giống như làm thế nào cũng liên tiếp không thoát ra được, vẻ mặt đau đớn, tiếp theo là mắt trợn ngược. Lão ngoẹo đầu thì hơi thở kia liền… đứt đoạn!
“Cha!…”
Tiếu Trọng Chi cầm chặt tay phụ thân, nỗi đau đớn không cách nào ức chế nổi…
Lão tướng gia vừa chết. Phủ tướng quân lập tức lo liệu chuyện tang lễ. Lúc này đã có rất nhiều người thân thuộc chạy tới. Hắn cũng quyết định trước hết trông coi bảy bảy bốn mươi chín ngày rồi sẽ chọn ngày mang theo tro cốt của cha quay về quê hương.
********
Mọi chuyện bởi vì lão tướng gia đã chết nên hình như đột nhiên gió êm sóng lặng, mọi ân oán trong nháy mắt tan thành mây khói.
Còn như Tiếu Trọng Chi và Sơ Tuyết thì sau khi nói chuyện riêng một hồi. Giữa hai người hình như có một loại kết cục cam chịu, đối với vụ án ở Hàm Thành, Sơ Tuyết gác lại việc xử lý. Không ai nhắc lại nữa.
Mà trong Hoàng cung, mọi sự cũng bắt đầu yên lặng. Những phi tần của Mộ Dung Cảnh đã sớm được Sơ Tuyết sai người cấp phát tiền rồi cho hồi hương, việc tuyển tú cũng bị Sơ Tuyết đình chỉ. Trong hậu cung thật sự yên tĩnh hơn rất nhiều, Hoàng cung lớn như vậy nhưng lại có cảm giác chỉ một nhà ở, ba người. Bọn họ ngày ngày liền ở chung một chỗ nói nói cười cười một chút vào lúc ăn cơm.
Chuyện Triều chính vốn Sơ Tuyết không muốn để Trầm Tố Nhi làm. Kết quả vẫn là không nói nổi nàng. Vì vậy hai người vẫn cùng chia sẻ mọi thứ.
Thời gian kéo dài thì có một vấn đề xuất hiện. Tân Hoàng đăng cơ đã một năm, mà hậu cung vẫn không phi tần, không hoàng hậu nên có điểm không thể nào nói nổi. Các đại thần phủ Nội vụ bắt đầu không ngừng tham khảo sách vở. Nói đến tuyển tú nữ thì bị Sơ Tuyết cự tuyệt, sau lại đổi thành nói là tuyển một Quốc mẫu. Gây khó dễ bằng cách nói một nước không thể trường kỳ không có Hoàng hậu. Sơ Tuyết lại cười bảo rằng chỉ nghe nói một nước không thể trường kỳ không có vua chứ chưa nghe nói qua không thể không có Hoàng hậu. Kết quả dù đại thần tấu thỉnh như thế nào thì vẫn bị hắn cố ý gạt đi.
Phản ứng đầu tiên là Trần Thủ, cùng một số thị vệ căng thẳng sẵn sàng đón quân địch. Tiếp theo là vài tên cung nữ và thái giám. Sau đó mới tới lượt Sơ Tuyết mặc cẩm bào vàng đang thong dong chậm bước. Trên gương mặt tuấn tú ẩn chứa nụ cười lãnh đạm yếu ớt, có cảm giác như đang cười chế nhạo. Nó hoà với sự tinh khiết trong mắt như vậy lại làm cho người ta có một loại cảm giác êm dịu như gió nhẹ lướt qua giữa ngày hè. Hắn nhìn lướt qua hai người duy nhất trong phòng đang giật mình mà nói: “Làm sao vậy? Tiếp tục nói đi.”
“Hoàng thượng? ” Trong mắt Trần Tổng quản lộ ra vẻ ngạc nhiên. Hoàng thượng làm thế nào mà xuất hiện ở chỗ này? Hơn nữa còn vào đúng lúc này? Thái Hậu đâu rồi? Hắn quên cả hành lễ mà nhìn ra cửa.
Hai người bình thường đều ở chung một chỗ. Quả nhiên không phụ kỳ vọng của Trần Tổng quản, có một người đang bước rất khoan thai, chậm rãi xuất hiện. Khi bước vào trong phòng thì mang theo một mùi hoa thoang thoảng. Nàng sành sỏi cười thoáng mà nhìn mọi người trong phòng.
Ở phía sau nàng lại tiến vào một người. Đúng là tên tiểu thái giám làm việc cho Trần Tổng quản đang sợ đến xanh mặt, cả người vẫn còn đang run rẩy, vừa vào đến trong phòng liền quì xuống mà run bần bật, đập đầu xuống đất không dám lên tiếng.
Trần Tổng quản nhìn thấy tên tiểu thái giám kia thì lập tức mặt xám như tro, ngã quỳ xuống.
“Hoàng thượng, Thái, Thái Hậu. . .”
Trầm Tố Nhi khẽ cười nói: “Trần Tổng quản, ngươi đang bị cái gì thế?”
Đang bị cái gì thế? Bị gì thế? Làm sao mà nàng lại không biết? Cố ý hỏi một câu, quả thực là trào phúng tới cực điểm.
Lúc này, Tiếu Trọng Chi cũng quỳ xuống hành lễ với Sơ Tuyết.
Sơ Tuyết bước vào đầu tiên đến ngồi xuống trên ghế. Mà Trầm Tố Nhi cũng ngồi ở bên cạnh hắn.
Bầu không khí có hơi quỷ dị. Hai vị chính chủ giống như là con mèo, mà người đang quì trước mắt liền như con chuột già. Trò chơi mèo vờn chuột, bắt được nhưng lại không vội mà ăn, chỉ kinh tởm nhìn con chuột già đang thất kinh đầy vẻ lo lắng đề phòng. Xem ra nếu nhanh chóng ban cho bọn hắn một cái chết sảng khoái thì vẫn còn hơn hành hạ người ta.
Hôm nay xem ra sự thật đã rất rõ ràng…
Trần Tổng quản đang làm việc cho Tiếu gia , rất có thể cũng chính là gian tế trong cung.
Thành thật mà nói thì việc hắn nghe lệnh Tiếu gia cũng có điểm hơi quá. Dù sao Trần Tổng quản cũng được coi như là có địa vị cao. Ở trong cung ngoại trừ ba người ra thì không người nào dám không nể mặt mũi hắn. Mà ngay cả đám quan lớn triều đình cũng không dám đắc tội với hắn. Vậy là vì sao? Quyền, danh, lợi? Nói đến lợi thì cũng là có. Nhưng mà người khôn khéo giống như Trần Tổng quản thì làm sao sẽ vì cái lợi nhất thời mà phải mạo hiểm lớn như vậy? Bởi vì không cần phải làm thế. Tầm cỡ giống như Tổng quản, coi như không phải mạo hiểm thì cũng có rất nhiều người tranh nhau đưa tiền cho hắn, trong cung có rất nhiều quy tắc ngầm.
“Trần Tổng quản, ngươi thử nói qua xem có chuyện gì xảy ra?” Sơ Tuyết nhếch miệng khẽ cười, vô hình trung lại toả ra một cảm giác đè nén làm người khác xấu hổ.
“Hoàng, Hoàng thượng, lão nô đang khuyên bảo… Khuyên bảo tướng quân…”
“Khuyên bảo Tiếu Tướng quân uống một chén rượu kia sao?” Trầm Tố Nhi mỉm cười nói tiếp.
“Vâng, đúng thế…” Hắn cúi đầu không dám nhìn thẳng.
“Ai gia ban thưởng rượu, Tiếu Tướng quân ghét bỏ chăng?”
Trần Tổng quản nói mà phát run, trên người mồ hôi lạnh chảy ròng tìm cách lấp liếm: “Không, không phải, Thái Hậu nương nương, tướng quân là…”
Bỗng nhiên, Sơ Tuyết phẫn nộ vỗ bàn trà mà cả giận nói: “Trần Tổng quản, vẫn còn nói dối thì phải bị tội gì?”
“Nô tài, tội, tội đáng chết vạn lần! Cầu Hoàng thượng tha mạng, Thái Hậu tha mạng. ” Trần Tổng quản sợ đến thực sự run rẩy, những giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán chảy xuống. Chuyện này không phải việc nhỏ, nếu để bắt được thì thành tội lớn mất đầu. Hơn nữa, Hoàng thượng dù sao cũng là Hoàng thượng, coi như là nhân từ thì cũng cần giữ pháp luật. Hơn nữa quan trọng là Thái Hậu đang ở đây, tâm tình nàng vốn khó chịu thì có đem hắn để khai đao cũng không phải chuyện không có khả năng.
Lúc này, Tiếu Trọng Chi cười gượng, nhưng trong mắt nhìn về phía Sơ Tuyết và Trầm Tố Nhi thì lại lộ ra vài phần thản nhiên. Hắn cầu khẩn: “Hoàng thượng, tội thần xin hỏi một câu, chuyện cần phải làm của tiểu thái giám này có phải không thành công chăng?” Hắn lớn mật suy đoán, Trần Tổng quản muốn thông tri cho mình chuyện của phụ thân đã thất bại hoặc ngay từ đầu Trần Tổng quản chính là một cái bẫy để dụ hắn cắn câu. Nếu như vào lúc đó mà Trần Tổng quản còn tìm được cớ, không nghi ngờ là tội nặng thêm một bậc.
Sơ Tuyết hỏi: “Ý của Tiếu Tướng quân là thế nào?”
“Cảm tạ Thái Hậu đã ban thưởng rượu ngon. Vừa rồi tội thần không nỡ một hơi uống hết nên hơi chậm trễ, cầu xin thứ tội. Bây giờ thần liền uống hết!” Tiếu Trọng Chi lập tức cầm lấy chén rượu trên bàn. Đang muốn uống thì, Sơ Tuyết lắc người, sinh tử phảng phất trong nháy mắt, kịp thời giữ lấy tay Tiếu Trọng Chi.
Sơ Tuyết vội vàng bảo: “Chậm đã!”
“Hoàng thượng còn có điều gì căn dặn?” Trong mắt Tiếu Trọng Chi hiện lên vẻ kinh ngạc bèn cung kính hỏi một câu.
Sơ Tuyết chớp mắt một cái mà bảo: “Rượu này cứ để lát nữa. Bỏ xuống, trước hết cứ bỏ xuống.” Hắn chậm rãi đưa chén rượu ra phía sau Tiếu Trọng Chi, lại khẽ đặt xuống trên bàn rõ là kiểu giấu đầu hở đuôi, hình như hắn cũng không nghĩ sẽ lập tức giết Tiếu Trọng Chi.
Nỗi kinh hoàng trong lòng của Trần Tổng quản lập tức dịu đi, hắn âm thầm toát mồ hôi lạnh.
Trầm Tố Nhi thì lại có vẻ không hề sợ hãi sóng gió, nàng lạnh nhạt nhìn mọi thứ phát sinh trong phòng.
“Tiếu Tướng quân, trước khi uống nốt, trước hết ngươi và phụ thân gặp nhau một lần đi. Ai gia đã phái người mời lão nhân gia vào cung.” Nàng chặt đứt ý định tiếp tục uống rượu của Tiếu Trọng Chi.
“Thái Hậu, ngài ” Tiếu Trọng Chi kinh hãi, nàng muốn làm cái gì?
“Ai gia cảm giác có một số việc có lẽ tìm người chủ trì lại đây nói chính diện sẽ tốt hơn. Mặc dù ai gia không biết lai lịch Tiếu gia, nhưng ai gia cũng tình nguyện tin tưởng gia tộc các ngươi thật sự có chức trách gì đó. Bằng không, liên lụy đến người vô tội luôn luôn không tốt.” Trong lời của Trầm Tố Nhi có ý tứ gì khác.
Lúc này đám cung nữ cũng dâng lên hai chén trà sâm nóng hổi. Nàng tao nhã uống một hớp, khẽ dựa vào lưng ghế, vẻ uể oải cố ý ẩn giấu dưới ánh mắt từ từ lộ ra. Hoặc là nàng đã thờ ơ với việc che giấu.
Thời gian thật sự quá nhàm chán, bởi vì người mình lưu tâm không ở bên cạnh nên nàng có cảm giác sinh mệnh cũng chẳng trọn vẹn. Điều còn khiến nàng có hứng thú với công việc, cũng chỉ là tâm tư chờ đợi mà thôi.
Chỉ là lão đáng chết này lại lôi kéo con của mình cùng nhau giở trò cũng đủ lâu. Hẳn là nàng nên cho bọn hắn một lời cảnh cáo. Ngoài ra, không phải lão đáng chết này bị bệnh nặng sao? Làm thế nào bị bệnh gần một năm mà vẫn còn chưa chết? Nàng kỳ quái! Định vờ vịt sao?
Trầm Tố Nhi buồn bực chán ngán liếc mắt quét qua kẻ đang quì. “Tiểu thái giám Trần Tổng quản phái đi đang xuất cung thì bị thị vệ ngăn cản, lúc tra hỏi đã nói ra toàn bộ câu chuyện. Ôi Trần Tổng quản kia. Hoàng thượng và ai gia từ trước tới nay đối đãi ngươi cũng không tệ. Vậy mà lại dám làm chuyện này? Hơn nữa, trước đó ngươi giả truyền chỉ dụ Thái Hoàng Thái Hậu, ngay cả Hoàng thượng và ai gia cũng dám đùa giỡn? Ngươi thật đúng là lớn mật!”
“Thái Hậu tha mạng…”
“Người đâu! Kéo ra ngoài, trước đánh ba mươi trượng, nếu không chết hãy lại kéo vào đây.” Nàng lớn tiếng hạ lệnh cực kỳ uy nghiêm.
“Thái Hậu ” Trần Tổng quản run rẩy như lá rụng trong gió thu.
Bọn thị vệ nhanh nhẹn xốc hắn lên rồi lập tức kéo đến tiểu đình viện bên ngoài. Không bao lâu sau, mọi người bên trong đều nghe tiếng nện, còn có cả tiếng của Trần Tổng quản khóc thét cầu xin tha thứ. Dù sao cũng là một ông lão, ba mươi trượng mà vẫn có thể chịu đựng nổi hay không là cả một vấn đề.
Tiếu Trọng Chi quỳ gối trước mặt Trầm Tố Nhi. Vẻ mặt trang nghiêm, không có bất kính, cũng không có hèn mọn ti tiện. Tình thế như vậy cũng không phải hắn có thể khống chế .
Sơ Tuyết nhíu mày hỏi: “Tiếu Tướng quân, có nói ra chân tướng hay không đối với ngươi mà nói có thì quan trọng như vậy sao?”
“Hoàng thượng? “
“Trẫm nghĩ mà không hiểu, người nhà những tướng sĩ này ở trong lòng ngươi được coi là cái gì? Hay là ngươi cho rằng Trẫm đúng như lời Trần Tổng quản nói, sẽ không phán bọn họ chịu tử tội?” Sơ Tuyết hừ nhẹ một chút mà hơi cười khẩy, “Hay là các ngươi đánh giá Trẫm rất thấp? Hoàng huynh ta là nhân vật ra sao? Khi huynh ấy tại vị thì trị quốc như thế nào Trẫm cũng thấy thập phần rõ ràng. Đối với chấp pháp huynh ấy làm rất hợp lý. Nếu như dựa theo luật pháp Bắc Uyển, thân nhân tướng sĩ cũng sẽ phải chịu liên lụy. Cho dù Trẫm không đành lòng với tâm của mình như thế nào thì cũng chỉ có thể làm theo.”
Tiếu Trọng Chi giằng co không thôi. Kỳ thật chuyện này không phải hắn không muốn nói, mà là không thể nói ra ngoài. Không nói là bởi vì sao? Là bởi vì rằng…
“Hoàng thượng! Tội thần nói, có thể, nhưng mà xin có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Thần chỉ nói cho một mình ngài, hơn nữa ngài hãy thề sẽ không nói lại đối với bất cứ người nào.” Tiếu Trọng Chi đành lui bước. Nhớ tới những tướng sĩ này, hắn cũng không khỏi không thể không làm một ít chuyện. Nếu như vẫn còn liên lụy đến người nhà bọn họ thì cho dù hắn chết cũng không còn thể diện xuống Địa Ngục gặp bọn họ.
Trầm Tố Nhi ngây người. Tiếu Trọng Chi làm như thế có lẽ không ngoài cự tuyệt để bắt nàng ở ngoài cửa? Nhưng điều này cũng tuyệt không là gì. Có một số việc Sơ Tuyết không nói thì nàng cũng có thể nhìn ra được.
Sơ Tuyết vẻ khó nói đưa mắt nhìn về phía Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi khẽ cười, nhìn hắn rồi gật gật đầu: “Ai gia đi ra ngoài một lát.” Nàng chậm rãi đứng lên, từ từ bước ra khỏi phòng. Khi đi qua bên cạnh Tiếu Trọng Chi thì dừng một chút, nhìn ra mái nhà bên ngoài cửa sổ mà nói thản nhiên “Tiếu Trọng Chi, đại trượng phu trên đời có cái nên làm mà có việc không nên làm. Cứ luôn để tiền bối sai khiến thì đó không phải là trung, cũng không phải hiếu, mà là mù quáng không biết gì.”
Dứt lời, nàng bước ra khỏi cửa. Cung nhân cũng cùng theo đi ra ngoài rồi tiện tay đóng cửa, lui ra khỏi cửa hơn hai mươi bộ.
Lúc này trong phòng có nói gì thì cũng không ai có thể nghe được.
Mà ở ngoài cửa cách đó không xa, Trần Tổng quản bị đánh ba mươi trượng lớn đang than vãn ô hô ai tai.
Trầm Tố Nhi hờ hững nhìn.
Trần Tổng quản thiếu chút nữa thì hôn mê bất tỉnh. Chỉ là bị dội một chậu nước lạnh nên tỉnh lại.
Nàng chậm rãi bước đến trước mặt Trần Tổng quản.
“Trần Tổng quản, ngươi có biết mình sai ở đâu không?”
“Nô tài biết sai rồi, biết tội rồi. Thái Hậu tha nô tài một lần đi…” Hắn thở phì phò, thoi thóp. Bộ dạng nhếch nhác thật thảm hại, so với một Trần Tổng quản khéo léo ngày thường khác rất xa.
Bỗng chốc, Trầm Tố Nhi nghĩ tới một chuyện. Có một số việc có lẽ nàng cũng không cần thông qua Tiếu Trọng Chi mới biết được? Hoặc là Trần Tổng quản cũng biết đôi điều. Vì vậy nàng chậm rãi đi đến trong tiểu đình viện, lại quay đầu liếc nhìn qua gian phòng đóng cửa. Với cự ly này thì cho dù là Tiếu Trọng Chi ở trong phòng cũng không thể nghe được .
Nàng sai người lôi Trần Tổng quản tới trước mặt mình.
“Trần Tổng quản, trong hoàng cung mà dám đùa giỡnvới Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng thượng và ai gia cùng một lúc thì cũng chỉ có ngươi.”
“Thái Hậu tha mạng, cứ cho là vì nô tài tính tình nôn nóng. Cũng là vì tốt cho người thôi. Bởi vì có những điều mà ngài không biết xem ra còn tốt hơn so với biết. Lúc ấy cứ nhìn Tiếu Tướng quân nói, nếu mà nói ra chuyện này thì nữ nhân hậu cung phải hoàn toàn không được nghe. Bằng không sẽ cho tru sát…”
“Tru sát?”
“Vâng.”
“Có ý tứ gì? Tiếu gia có quyền giết ai gia sao?”
“Cái… này…” Trong mắt Trần Tổng quản lại lộ ra vẻ lúng túng, muốn nói lại thôi.
“Ai gia có thể tha cho ngươi khỏi chết, nhưng phải nói thật.” Trầm Tố Nhi nói với cung nữ và thái giám chung quanh: “Tất cả các ngươi lui hết ra bên ngoài viện.” Một đám cung nhân vâng dạ rồi vội vàng lui ra ngoài. Trần Thủ cũng mang theo thị vệ rút lui đến cửa viện.
Lúc này, Trầm Tố Nhi quay đầu lại nhìn Trần Tổng quản “Hiện tại có thể nói chưa?”
“Thái Hậu, việc… này…”
Nàng lạnh lùng đổi giọng, lên tiếng: “Ai gia không có kiên nhẫn chờ ngươi! Cũng không nhất định phải chờ ngươi nói. Hiện tại Hoàng thượng và Tiếu Tướng quân đang nói chuyện ở bên trong, chờ ngài đi ra thì ai gia cũng có thể biết chân tướng. Hừ! Người đâu! Mang Trần Tổng quản đi chém ” Nàng phất tay áo xoay người, giọng nói hàm chứa sự lạnh lùng và dứt khoát.
Lúc này, đám người của Trần Thủ nhanh chóng đi vào.
Trần Tổng quản nhìn mặt Trần Thủ lập tức rùng mình một cái. Thái Hậu này có thể nói không phải là đùa giỡn.
Phẩy tay một cái, hắn liền nhanh chóng được mang đi ra ngoài. Không, nói cho đúng thì là bị kéo ra ngoài mới thỏa đáng hơn.
Trần Tổng quản sợ đến mặt cắt không có chút máu “Thái Hậu tha mạng a! Tha mạng…” Mắt thấy sẽ bị kéo ra ngoài viện, ra đến bên ngoài thì chính là hắn chết chắc rồi! Người đã chết thì còn giữ bí mật gì nữa! “Thần nói thần nói! Thái Hậu tha mạng…”
Trầm Tố Nhi khinh thường khẽ hé miệng, người cổ đại cũng không có khí phách, trời ạ! Không sợ hù dọa. Quả thực mới một lần hù dọa như vậy liền khai? Cũng không biết liệu có sợ đến vãi cả ra quần hay không đây? Nàng lại quay đầu nhìn theo, chỗ vừa kéo Trần Tổng quản qua có một vệt nước. Nhưng cũng có thể là bởi vì vừa rồi bị hắt nước.
Trần Thủ nghe Trần Tổng quản vừa nói thì không đợi Trầm Tố Nhi lên tiếng liền ngừng lại, chờ đợi ý kiến của nàng.
Trầm Tố Nhi nào biết đâu rằng, trong lòng mình cũng chỉ muốn dọa sơ sơ Trần Tổng quản. Nhưng thực sự vừa rồi theo mệnh lệnh của nàng thì bọn thị vệ kéo người với khí thế căn bản là không phải diễn trò. Bởi vì trước đó nàng không đoán được với lời của mình thì khẩu dụ cũng là hạ mệnh lệnh. Trần Tổng quản nếu như bị lôi ra ngoài thì đó là thực sự để giết, bọn thị vệ cũng sẽ không hề nghi ngờ mà chấp hành. Cái này cũng khó trách Trần Tổng quản bị chấn động! Chỉ là đến mức độ này thì trong khoảng thời gian ngắn Trầm Tố Nhi còn chưa ý thức được. Trầm Tố Nhi lại ra lệnh khác đưa Trần Tổng quản trở về. Lại lệnh cho đám người của Trần Thủ lui ra ngoài.
“Nói! Ai gia liền cho ngươi một cơ hội nữa.”
Trần Tổng quản quì rạp trên mặt đất, lần lượt hít vào hơi rồi nghẹn ngào dập đầu trên mặt đất mà bẩm: “Thái Hậu, Tiếu gia là trung lương nhiều thế hệ nên có thân phận đặc thù tại Bắc Uyển: Thái Bình Sứ. Mấy vị đại quân vương trước kia cũng phải nể mặt bọn họ.”
Trầm Tố Nhi nghi hoặc hỏi: “Thái Bình Sứ là cái gì? Thái Bình Sứ?”
“Ý tứ không khác lắm. Đó là chuyện mà thế hệ trước mới hiểu được. Bởi vì vài thập niên gần đây Tiếu gia rất khiêm tốn nên dần dần lớp người trẻ tuổi quên lãng. Nhưng những người của thế hệ trước, bao gồm phần rất lớn các lão đại thần hiện ở trong triều cũng biết chuyện này.”
“Vậy là sao?” Nghe mơ mơ hồ hồ, bí mật này của Hoàng gia thật đúng là không phải quá mức bình thường.
Trần Tổng quản dập đầu tiếp tục run rẩy nói: “Ý tứ… chính là Tiếu gia có quyền đặc thù Thanh Quân Trắc (loại bỏ vua tồi), nhiều thế hệ có trong tay Thái Bình Lệnh của Bắc Uyển. Thái Bình Lệnh đã có từ thời Bắc Uyển mới khai quốc. Đó là trên có thể loại bỏ hôn quân, dưới có thể giết nịnh thần. Nô tài bị bọn họ bắt được nhược điểm, nếu như… nếu như không nghe lời, bọn họ lúc nào cũng có thể giết… giết nô tài.”
Trần Tổng quản nói đứt quãng về sự thực. Hắn nói, tự nhiên cũng không phải tất cả đều là sự thật. Con người rất tự nhiên sẽ hướng tới chuyện cố gắng nói những điều có lợi đối với chính mình. Bản thân mình làm bao nhiêu chuyện xấu, tất nhiên sẽ không dại dột tự mình nói ra. “Thái Hậu, các chủ nhân của hậu cung bị nghiêm cấm tham gia chính sự, ngài… ngài giúp Hoàng thượng xử lý triều chánh. Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, chỉ sợ… ngay cả Hoàng thượng cũng không cứu được ngài. Cho nên nô tài lo lắng… lo Tiếu Tướng quân phát hiện ngài tại Ngự Thư Phòng.”
Nỗi lo lắng thuần tuý dư thừa, lý do cũng gượng gạo. Nhưng mà Trầm Tố Nhi nghe xong vẫn thấy rất nhiều nghi hoặc không giải thích được. Chỉ là dần dần, hình như cũng có một chút rõ ràng.
Tiếu gia có quyền Thanh Quân Trắc (loại bỏ vua tồi), nhưng ở đâu ra chuyện có quyền giết vua? Chẳng lẽ chính bởi vì điều này nên mới chịu xếp đặt mưu dẫn dụ Mộ Dung Cảnh đến Hàm Thành rồi ám sát sao? Thanh Quân Trắc, ngay cả vua của một nước cũng giết?
“Trần Tổng quản tiếp tục nói.”
“Nói… nói cái gì? Nô tài đã nói toàn bộ.”
Trầm Tố Nhi lạnh mặt quát: “Nói toàn bộ? Thái Bình Sứ chính là Thái Bình Sứ, Thanh Quân Trắc chính là Thanh Quân Trắc, chuyện nhỏ này cũng đáng cho ngươi giữ gìn không nói?”
“Không, không phải! Thái Hậu nương nương, đó là bởi lão tướng gia không cho phép nô tài nói lung tung. Sự tình liên quan với Tiếu gia cũng không có thể loạn giảng. Nói bừa liền sẽ giết nô tài, ngài nói nô tài chịu nguy hiểm cái mạng tàn này thì dám nói sao?” Trần Tổng quản nước mắt tung hoành, khóc đến thật là bi thương. Nếu như hắn là đang diễn trò, như vậy cũng có thể được giải thưởng Oscar .
“Hừ!” Trầm Tố Nhi hừ lạnh một tiếng, “Ngươi coi ai gia là trẻ con để đùa giỡn sao? Tiếu gia có Thái Bình Lệnh gì. Không phải mấy năm trước bị Hoàng thượng nhốt vào tử lao, thiếu chút nữa bị diệt tam tộc sao?”
“Cái… này… nô tài cũng không biết a. Nô tài cũng tìm được cơ hội đã một lần hỏi lão tướng gia thì chỉ thấy nói, đặc quyền là Thanh Quân Trắc, Thái Bình Lệnh là Thái Bình Lệnh cho thiên hạ chứ không phải tấm bùa để bảo vệ tánh mạng Tiếu gia. Lão tướng gia một đời công bằng chính trực, khi đó ông ta không cần thì cũng không kỳ quái.” Trần Tổng quản vừa nói vừa lặng lẽ ngẩng đầu xem phản ứng của Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi nhíu mày. Cho dù như thế thì Tiếu gia cũng quản quá rộng! Chuyện Mộ Dung Cảnh cũng không phải thứ để bọn họ phải làm. Trực tiếp ám sát thì coi là cái gì? Hừ, biện pháp công bằng chính trực nhất không phải là mang vào triều đình để cho văn võ bá quan cùng quyết định sao? Không, trong đó khẳng định vẫn còn có chuyện. Vấn đề này có lẽ là thực sự cũng chỉ có người của Tiếu gia có thể giải đáp.
Hiện tại cũng xem như không phải không có thu hoạch, ít nhất đã biết về chuyện của Thanh Quân Trắc, Thái Bình Lệnh. Chuyện này thì còn phải tìm thời gian để đến Tàng Thư Các điều tra thêm ghi chép của sử quan.
“Trần Tổng quản, ngươi thử nói qua xem. Lão tướng gia đã có đặc quyền này, làm sao phải che dấu lâu như vậy?”
“Việc này… Thái Hậu, ngài cẩn thận ngẫm lại là có thể hiểu.”
“Không, ai gia muốn nghe ngươi nói. Nhớ cho kỹ, nếu không thể làm cho ai gia vừa lòng, đầu của ngươi… Hừ…” Nàng lạnh lùng cười một tiếng, lại thở dài một cái, ý tứ có thể rơi đầu không cần nói mà đã rõ.
Trần Tổng quản thở phì phò lại càng run rẩy, ở trước mặt nàng đúng là không thể so với trước mặt Hoàng thượng. Nàng nói giết, thì đó chính là giết, “Nô tài biết. Người của Tiếu gia chưa từng nhắc đến Thái Bình Lệnh ở trước mặt người ngoài, các đời đều một mực thận trọng từ lời nói đến việc làm. Giữa quân và thần cũng đều là biết mà không nói. Thái Hậu thông minh hơn người, nếu như đặc quyền của thần tử quá lớn, đối với Quân vương mà nói cũng là một loại giữ lại uy hiếp. Bởi thế chỉ vô ý một chút cũng sẽ nhanh chóng trở thành họa diệt môn. Kiểu như vụ án Tiếu quý phi hồi trước, kỳ thật trong lòng các cựu thần rất nhiều người đều cho là… Tiếu gia gặp tai nạn khó tránh. Có điều là đột nhiên trong lúc đó lại… Chuyện này đã khiến không ít người cực kỳ giật mình.”
“A? Là như vậy sao? Xem ra cũng có chút đạo lý.” Trầm Tố Nhi mở to mắt. Mộ Dung Cảnh lúc ấy đã biết Tiếu gia có đặc quyền này sao? “Vừa rồi ngươi đã nói, lớp người trẻ tuổi hình như cũng không biết người của Tiếu gia có đặc quyền này?”
“Dạ!”
“Bao gồm cả tân Đế sao?” Nàng nghi hoặc chính Mộ Dung Cảnh.
“Việc này nô tài không biết.” Trần Tổng quản cũng không dám đoán loạn.
“Thế trong lòng ngươi suy đoán ra sao?”
“Nô tài… không nghĩ ra được.” Trần Tổng quản quỳ rạp trên mặt đất không dám ngẩng đầu, cũng không dám lộn xộn. Khớp xương toàn thân đều muốn rời ra từng mảnh, đặc biệt trên mông phía sau thì máu chảy đầm đìa. Hắn không dám nói giả dối. Mộ Dung Cảnh tâm tư khó dò, rốt cuộc có biết hay không thì đích thật là hắn không nghĩ ra được. Mặc dù hắn cũng hiểu khả năng không biết có thể hơi cao. Dù sao với tính tình của Mộ Dung Cảnh, nếu như thực sự đã biết mà lại vẫn còn tha cho Tiếu thị tam tộc thì quá không hợp lý.
“Ta xem là ngươi không muốn đoán thì phải.”
Trầm Tố Nhi còn muốn nói điều gì. Thì lúc này, ở ngoài cửa viện có chút xôn xao. Trần Thủ đi vào bẩm báo, nói là lão tướng gia đến.
Trầm Tố Nhi cười gằn “Cho mời vào.” Thanh Quân Trắc à, Thái Bình Lệnh ư. Nàng chưa từng sợ, sống hay chết không phải chỉ là một chuyện như vậy thôi sao. Nàng đã tham gia vào chính sự thì thế nào? Cứ thế rồi cho là nàng phá hoại sao? Vậy các việc kia được xử lý có gì không hợp tình hợp lý? Nếu như một mặt chỉ vì lề thói của tổ tiên mà đã xử lý nàng, vậy thì lão tướng gia cũng có thể chết sớm một chút chứ đừng để mất mặt xấu hổ, làm giá lạnh nhân tâm thế gian. Tuy nhiên, trên đời đúng là có nhiều oan khuất. Dòng họ Đế vương thì càng là nhiều không kể xiết. Trầm Tố Nhi cũng không để cho đầu óc bối rối mà đi thừa nhận chuyện này. Mọi việc phải chú ý tới chứng cớ.
Lúc này, lão tướng gia tóc mai trắng xoá được cung nhân dùng nhuyễn kiệu khiêng tới, lại chậm rãi lệnh cho người ta hạ cỗ kiệu.
Ông ta chậm rãi vịn người khác đi về phía Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi cũng cẩn thận đánh giá ông ta. So với lần gặp đầu tiên, hình như là bốn năm trước, khi đó nàng còn nói chuyện với Tiếu gia bọn họ ở trên đại điện. Xa cách vài năm, người già càng già, thần sắc rõ ràng có bệnh, nhìn bộ dáng thì thời gian thực sự không còn nhiều. Nhưng thời gian không nhiều thì như thế nào lại sống một năm, thật sự là làm khó cho ông ta. Dù nói như thế nào, Trầm Tố Nhi có địa vị đã cao hơn lão tướng gia. Lão tướng gia bước đến gần đang muốn hành lễ với nàng, nàng cười nhạt mà nói đoan trang: “Lão tướng gia, không cần hành lễ. Ai gia chịu không nổi.” Nàng làm ra vẻ đoan trang để thủ lễ.
“Tạ Thái Hậu.” Lão tướng gia trông mặt mũi hiền lành, ánh mắt hòa nhã thực là bình tĩnh không sợ hãi. Cho dù có bệnh tật trong người thì cũng cố gắng đứng thẳng lưng.
Nếu như không hiểu được câu chuyện đằng sau thì Trầm Tố Nhi thật sự không gắn kết lão cùng với việc ám sát Mộ Dung Cảnh. Một ông lão hiền lành ân cần như vậy thì làm thế nào đủ độc ác để có tâm địa ám sát một đời minh quân? Mộ Dung Cảnh không làm tốt sao? Không đủ công bằng chính trực sao? Chỉ bởi vì hoài nghi Mộ Dung Cảnh có bụng dạ thân với Nam Man là muốn giết?
“Lão tướng gia, hôm nay mới rảnh mời ngài lại đây…” Trầm Tố Nhi khẽ cười, vừa định nói đến công việc. Không ngờ đột nhiên đúng lúc đó từ trong phòng truyền đến một tiếng hét!
“Tiếu Tướng quân! Không nên uống!” Là một tiếng kinh hô của Sơ Tuyết, rõ ràng đang lên tiếng ngăn lại chuyện gì. Giọng điệu lộ ra sự kinh hoảng và gấp gáp tựa như đang có chuyện vạn phần nguy cấp phát sinh. Tiếng kêu kia phát ra từ nội tâm như thể sau một khắc Tiếu Trọng Chi sẽ chết…
Trầm Tố Nhi ngẩn ra!
Lão tướng gia cũng ngầm lấy làm kinh hãi.
Trần Tổng quản thì càng kinh hãi! Hắn cả kinh biến sắc mặt “Sao, sao … uống?” Rượu độc đó? Tiếu Trọng Chi uống hết chỗ rượu độc?
Lúc này, trong phòng lại truyền đến một tiếng thét kinh hãi…
“Tiếu Tướng quân! Mau nhổ ra! Người đâu! Người đâu!” Sơ Tuyết quay về phía ngoài cửa hô to, âm thanh run rẩy đầy sợ hãi. Hắn là một thiếu niên lương thiện, nay nhìn thấy có người chết ở trước mặt mình thì cho dù đó là kẻ tội ác tày trời cũng làm hắn động trắc ẩn lòng.
Trần Thủ xông vào trước tiên, mang theo mấy người thị vệ. Hai cánh cửa phòng lập tức bị đẩy ra!
“A a… Trời ạ, Tiếu Tướng quân…” Trần Tổng quản sắc mặt trắng bệch, kinh hãi nhìn chăm chú cảnh hoàn toàn hỗn loạn trong phòng.
Lão tướng gia không nhanh không chậm liếc mắt nhìn Trần Tổng quản “Có chuyện gì xảy ra?” Lão chỉ biết là Hoàng thượng hạ chỉ mời tới, nhưng về chuyện gì thì vẫn còn mơ hồ.
“Lão tướng gia, rượu kia… rượu kia… có, có. . .” Trần Tổng quản run run môi, một hồi thật lâu mới nói ra hai chữ “Rượu độc”.
Nghe vậy, lão tướng gia hoàn toàn kinh hãi, ánh mắt trợn trừng, tiếp theo phun ra một ngụm máu tươi lớn! Lại tiếp theo, liền cứ thế ngã nhào xuống đất…
Trần Tổng quản toàn thân đau đớn vẫn còn đứng vững phía sau lưng của lão, còn cung nữ và thái giám cũng vội vàng đỡ lão tướng gia.
Trầm Tố Nhi nhíu mày nhìn. Nàng hạ lệnh cung nhân đỡ lão tướng gia đi tới phòng.
Mà lúc này thì trận ồn ào trong phòng hình như ngừng lại, từ bên trong có một người phóng vọt ra. Đúng là Tiếu Trọng Chi, hắn khẩn cấp kêu: “Cha! Làm sao thế này?” Kết quả là tình huống có vẻ hỗn loạn. Người đỡ thì đỡ người, kẻ xông vào nhà thì chạy vào nhà, người tìm thái y thì tìm thái y. Chỉ có người biết sự việc thì trong lòng thấy thật là kỳ quái, Tiếu Trọng Chi uống xong độc dược làm sao lại còn không ngã xuống?
Sơ Tuyết nghi hoặc đưa mắt nhìn về phía Trầm Tố Nhi vẫn đứng ở ngoài đình viện. Mà Trầm Tố Nhi dường như không có việc gì quay lại khẽ cười. Trần Thủ cũng nghi hoặc, nhưng nghi hoặc nhất có lẽ là Trần Tổng quản.
Dần dần, Tiếu Trọng Chi mới vừa rồi còn nóng lòng không biết, nay cũng lấy làm kỳ quái. Ý thức được chính mình vừa uống xong rượu độc cũng đã được một thời gian… Nhìn cái chén rỗng trên bàn, hắn lại nhìn sang phía Sơ Tuyết và Trầm Tố Nhi mới vào. Kịch độc không hề phát tác? Không phải rượu độc sao? Rõ ràng đã uống xong mà tại sao không bị chết? Trần Tổng quản nói dối chăng? Có lẽ là bị lừa? Có lẽ căn bản là nàng không định bụng giết hắn? Không thể nói đến cảm nhận dưới đáy lòng. Có những lúc, khi mà hơi ích kỷ thì hắn hy vọng chính mình thật sự đã chết, được nàng ban cho cái chết. Hình như đó cũng là một kết quả không tệ, cũng là khát vọng tận đáy lòng.
Thái y đã vội vã tới, vội vàng bắt mạch, châm cứu cho lão tướng gia. Mà lão tướng gia vẫn còn thở hắt một hơi rồi nói với âm thanh run rẩy: “Trọng… Trọng…” Cho dù nhẫn tâm như thế nào thì đó vẫn là con của mình.
“Cha! Đừng lo lắng. Con không sao.”
“Rượu kia…”
“Rượu? Đúng vậy. Thái Hậu nương nương ban thưởng cho con một chén hoa mai. Con thật may mắn, trong lòng rất cảm kích. Cha đừng lo lắng, hiện tại con rất tốt.” Tiếu Trọng Chi đứng ở trước giường, cầm tay lão tướng gia.
Lúc này, thái y nói cần giữ yên tĩnh để châm cứu. Đám người nhốn nháo tạm thời phải đi ra ngoài. Sơ Tuyết lệnh cho những người đó đi ra ngoài trước. Mà Tiếu Trọng Chi cũng đi theo ra tới cửa. Mọi chuyện rốt cuộc hẳn là cũng nên có hồi kết.
Sơ Tuyết đứng nghiêm trước cửa, nói quả quyết: “Người đâu, đi mời Thôi thần y lại đây xem bệnh cho lão tướng gia.” Lúc này, có một tiểu thái giám nhận lệnh vội vã chạy đi. Sơ Tuyết lại cao giọng nói: “Lão tướng gia đức cao vọng trọng, Trẫm đặc biệt cho phép ở lại trong cung dưỡng bệnh để được điều trị tốt nhất. Tiếu Tướng quân thân đang bị biếm chức nên cứ giữ hiếu đạo mà ở lại hầu hạ xung quanh. Trần Thủ, một mình Tiếu Tướng quân cũng không thể luôn luôn chú ý đến mọi điều, khanh cần chú ý nhiều hơn.”
Tiếu Trọng Chi tạ ơn.
Trần Thủ lĩnh chỉ.
Chỉ có Trầm Tố Nhi khóe miệng hơi lộ sự vui vẻ. Lúc nãy cho dù Tiếu Trọng Chi nói cho Sơ Tuyết chân tướng là cái gì, nhưng một chiêu này của Sơ Tuyết bề ngoài thì nêu rõ Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, bên trong không phải là mượn cơ hội vây khốn hai cha con bọn họ? Giữ ở Hoàng cung, cho dù bọn họ muốn xuất cung thì phải có sự đồng ý của hắn. Một chiêu này cực kỳ cao minh! Sau thời gian này, hai cha con Tiếu thị đều nằm dưới sự giám thị của hắn, ở trong vòng khống chế của hắn. Điều đó giống như là đại cục đều dưới sự khống chế của hắn, vậy còn gi phải lo nữa?
Chỉ nghe Sơ Tuyết còn nói thêm: “Trần Tổng quản khi quân phạm thượng, trước đánh đòn sau nhập đại lao, chờ ngày tái thẩm. Đúng rồi, lại phái thái y đến khám cho hắn, ở trong lao trước hết cũng phải trị thương cho tốt.”
“Tạ ơn Hoàng thượng không giết.” Trần Tổng quản dập đầu.
Lúc này, có mấy người thị vệ liền mang Trần Tổng quản đi. Mà Sơ Tuyết lại nói với Tiếu Trọng Chi một câu, hãy chăm sóc lão tướng gia cho tốt. Khi rảnh hắn sẽ quay lại thăm…
Sơ Tuyết ra khỏi thái y viện. Trầm Tố Nhi đi theo bên người. Hai người cũng không nói chuyện vô nghĩa. Sơ Tuyết bỏ kiệu không ngồi, mà Trầm Tố Nhi cũng không ngồi kiệu. Từ sau khi nói chuyện với Tiếu Trọng Chi, sắc mặt Sơ Tuyết không được tốt lắm, có cảm giác đã hơi khác. Có phải thực sự có chuyện gì sao?
“Tiểu Tam. Có một số việc không nên suy nghĩ nhiều, một lát nữa còn phải đến Mai viên ăn bữa tối cùng mẫu hậu.” Trầm Tố Nhi khẽ nói, giọng điệu có hơi vui vẻ. Nàng nhìn con đường phía trước, hình như không bị chắn lối mà lại cũng tuyệt không có chỗ rẽ. Sơ Tuyết khẽ ừ một tiếng, ngước mắt nhìn về chân trời phía Tây. Đúng vậy, lại là hoàng hôn .
“Hoàng tẩu, tẩu thích hoàng hôn sao?”
“Thích.”
“Hôm đó đi ra?”
“Cũng thích.” Trả lời thật sự bình tĩnh, mặc dù nàng biết trong lòng Sơ Tuyết giấu kín chuyện này.
“Vậy tẩu thích nhất nhìn mặt trời mọc hay ngắm hoàng hôn?”
Trầm Tố Nhi cười nhạt mà chậm rãi đáp lại: “Mặt trời mọc hay mặt trời lặn kỳ thật cũng chỉ là một. Không có cái nào quan trọng nhất, quan trọng là… vào lúc đó ai có thể ngắm nhìn cùng đệ. Hiểu chưa?”
“Không hiểu. Nếu như một mình thì sao?” Đại khái là hắn không suy nghĩ cẩn thận!
“Vậy thì sẽ xem tâm tình của đệ. Tâm tình tốt mà nhìn mặt trời mọc thì sẽ cảm giác vạn vật tràn ngập sức sống. Mặt trời lặn cũng thế, coi nó như bước khởi đầu của mặt trời mọc. Dù sao không có mặt trời lặn thì làm thế nào sẽ có mặt trời mọc? Lúc tâm tình không tốt thì nhìn mặt trời mọc làm đệ có cảm giác rất chói mắt, mặt trời lặn thì đệ sẽ có cảm giác kết thúc.”
“Hoàng tẩu…” Giọng nói có điểm là lạ.
Trầm Tố Nhi ngẩn ra, nhẹ nhàng hỏi: “Đệ đang khổ sở?”
“Đệ, đệ không có…” Sơ Tuyết tránh né ánh mắt của Trầm Tố Nhi, chớp chớp mắt rồi không nhìn nàng.
“Liệu có phải là chuyện Tiếu Trọng Chi nói chăng?” Nàng nghĩ tám phần là như vậy.
“Đúng!” Sơ Tuyết muốn nói lại thôi “Đệ đã đồng ý với Tiếu Trọng Chi rồi.”
“Không cần phải nói ra. Chuyện đã đồng ý với người khác thì cố làm cho được. Sơ Tuyết, cuộc sống không dễ dàng. Thời gian cũng không nhiều đâu, đảo mắt liền qua vài thập niên. Quay đầu mà ngẫm lại, kỳ thật là sự thật, sự thật không có gì là đáng giá cho đệ phải đau lòng, phải chịu khổ sở.” Đôi mắt mơ màng của nàng vẫn cứ nhìn vể phía chân trời trước mặt. Hình như bây giờ nàng lại nhìn thấu rất nhiều chuyện. Một năm qua cũng đủ cho nàng trưởng thành. Lúc quay đầu nhìn lại, đối với chính mình lúc đó thì nàng không lưu luyến, lại cũng không hối hận, dù sao đó cũng là cuộc sống của mình. Lúc ép buộc mình đi về phía trước thì nàng tưởng như sẽ không nhìn thấy sau này muốn trải qua như thế nào? Điều chờ đợi duy nhất trong lòng là cái gì? Đó hẳn là người nên xuất hiện thì hãy xuất hiện nhanh lên một chút. Nếu như đã thay lòng đổi dạ ? Nếu đã không còn cần nàng nữa thì cũng vẫn hy vọng có thể xuất hiện nhanh lên một chút. Ít nhất hãy nói cho nàng một tiếng, để nàng không cần chờ đợi thêm nữa. Ánh nắng chiều chiếu tới làm thay đổi nàng, vẻ điềm tĩnh giống như tiên nữ hạ phàm.
“Hoàng tẩu, đệ nghĩ tới Hoàng huynh. Chỉ là không biết rốt cuộc phải đến lúc nào thì huynh ấy mới trở về.” Sơ Tuyết rất sầu não “Trước kia có huynh ấy bên người thì không cảm thấy có gì, hiện tại huynh vắng mặt thì mới biết được Hoàng huynh là một người quan trọng dường nào. Làm Hoàng đế một thời gian thì đệ cũng mới biết. Ngày đó quấy rầy như vậy, lại còn gây ra nhiều chuyện như thế. Phải biết nhiều như vậy thì chính mình lại không muốn biết chân tướng…”
Trầm Tố Nhi chậm rãi lắc đầu, khẽ cười bảo “Đám trẻ con nói, người ta chỉ cần còn sống là không ngừng trưởng thành. Càng lớn lại càng thấy nhiều chuyện hơn, chuyện bất bình cũng càng nhiều hơn. Trong lòng có chút chính nghĩa thì sẽ muốn giúp đỡ, nhưng rồi lại phát giác những chuyện không thể giúp cũng càng ngày càng nhiều. Tới lúc đó trong lòng khó tránh khỏi không thoải mái, nhưng cứ để lâu thì lại sẽ từ từ thích ứng.”
“Vâng” Trên thế giới những điều không biết sẽ càng nhiều. Có một số việc mà ngay cả người bình thường có muốn cũng không nghĩ ra được.
Ánh mắt của Sơ Tuyết dần dần kỳ quái nhìn sang Trầm Tố Nhi.
“Hoàng tẩu, tên thật của tẩu là gì?”
“Hả?” Trầm Tố Nhi ngẩn ra. Sơ Tuyết vừa rồi hỏi gì? Cảm giác rất kỳ quái! Ánh mắt nhìn nàng thì lại nghi hoặc, nỗi nghi ngờ trong lòng nàng nổi lên. “Đệ gọi ta là gì?”
“Đệ muốn nghe tẩu nói.”
“Cái này… thì… Việc này… Tiểu Tam, có phải đệ đã biết chuyện gì hay không?” Vẻ mặt Trầm Tố Nhi hơi mất tự nhiên. Chuyện của Tiếu gia đã nằm trong sự khống chế, tạm thời nàng cũng không cần phải suy nghĩ nhiều. Chỉ là lúc này, hình như là không phải đã để lộ chuyện gì?
“Hừ, hẳn là đệ biết chuyện gì sao? Hoàng tẩu đừng có quên, những điều mà tẩu nói và những chuyện tẩu làm được quá không tương xứng với tuổi. Ha ha. Tẩu so với đệ thì ít hơn hai tuổi, nhưng nói ra đạo lý lại có nhiều điều quá phận. Đúng rồi, làm thế nào mà tẩu hiểu được nhiều như vậy?”
“Cái này… Tiểu Tam, có một số người đầu óc thiên tài nên không giống người khác. Họ thông minh tuyệt đỉnh, khi gặp chuyện còn có thể suy một ra ba. Ha ha, vừa khéo là có một người như thế đứng ở trước mặt đệ.” Đúng là mặt dày mà sơn son thếp vàng cho mình. Nếu không thì phải giải thích như thế nào? Giải thích tuổi của chính mình kỳ thật sắp đến ba muơi à?
Sơ Tuyết nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không phụ họa theo. Hàn huyên được vài câu làm tâm tình khá hơn.
Hắn quay lại chuyện chính: “Hoàng tẩu, tẩu thử nói một chút đệ nên làm gì? Nhốt lão tướng gia và Tiếu Trọng Chi ở trong Hoàng cung, so với thả bọn họ ở bên ngoài thì yên ổn hơn một chút, ít nhất không dễ dàng uy hiếp chúng ta như vậy.”
“Uh! Một chiêu này cũng không tệ. Xem đệ làm mà ta đều rất bất ngờ. Tiểu Tam đã trưởng thành, thủ đoạn cũng càng ngày càng giỏi giang.” Mục đích ban đầu của hắn và nàng chỉ là muốn vạch mặt gian tế, vạch trần nguồn gốc của Trần Tổng quản. Không nghĩ tới chuyện phát triển lại biến thành như vậy, đối với bọn họ càng ngày càng có lợi.
Sơ Tuyết được nàng khen ngợi đến mức hơi xấu hổ.
Im lặng một hồi….
Trầm Tố Nhi hỏi. “Sơ Tuyết, Bắc Uyển của đệ… có nói gì về Thái Bình Sứ?”
Sơ Tuyết nghi hoặc một hồi rồi nhìn Trầm Tố Nhi hỏi: “Hả? Làm sao đột nhiên hỏi cái này? Trong tư liệu lịch sử của Bắc Uyển vào thời kiến quốc đích thật là từng có. Nhưng đã ba bốn trăm năm, gần như đều không có chuyện gì xuất hiện trong tư liệu lịch sử. Đệ cũng hoài nghi có phải thật như vậy hay không?”
Trầm Tố Nhi lưu ý vẻ mặt của Sơ Tuyết, nhất cử nhất động lúc nói chuyện. Nàng nhìn thật cẩn thận thật kỹ lưỡng, càng nhìn càng kinh ngạc. Sơ Tuyết không hề biết Tiếu gia là Thái Bình Sứ? Chuyện gì đã xảy ra? Nói như vậy là Tiếu Trọng Chi và Sơ Tuyết không hề nói gì tới Thái Bình Lệnh? Vậy đó là nguyên nhân gì? Hơn nữa lại còn là nguyên nhân làm cho Sơ Tuyết thương cảm ?
Choáng, nàng cảm giác đầu sắp nổ tung. Rốt cuộc có bao nhiêu chân tướng bị che giấu? Chỉ đáng tiếc, hiện tại Sơ Tuyết không thể nói ra được. Như vậy, nàng chỉ có thể tự mình tìm kiếm chân tướng.
Trần Tổng quản không có diễn, bởi vì đó là chân tướng mà hình như hắn cũng không biết. Thực sự uy hiếp hắn chỉ là Thái Bình Lệnh Tiếu gia có thể tùy thời giết chết hắn. Mà việc Tiếu gia làm thì cũng tự nhiên không thương lượng với hắn.
Vậy còn có ai biết chân tướng đây?
Lão tướng gia? Ông ta sẽ nói ra sao? Khó lòng xuống tay trên người ông ta.
Tiếu Trọng Chi? Nếu như muốn để nàng biết thì cũng đã sớm nói, còn cần gì phải tách nàng và Sơ Tuyết để nói chuyện riêng? Thế này cũng không tiện ra tay. Như vậy, còn ai vào đây mà biết nguyên do? Khó ơi là khó!
“Hoàng tẩu, làm sao lại không nói lời nào?” Sơ Tuyết lo lắng quay đầu nhìn nàng.
Trầm Tố Nhi khẽ cười một tiếng “Đang suy nghĩ mấy chuyện. Chức Thái Bình Sứ này, ta đã biết từ trong miệng Trần Tổng quản. Không biết là vì nguyên nhân gì? Ta đang nghĩ, có Hoàng đế quốc gia nào lại ngốc như vậy để thiết lập chức Thái Bình Sứ uy hiếp chính giang sơn của mình.”
“Ha ha!” Sơ Tuyết nghe đến đó thì lại cười “Hoàng tẩu khẳng định là chưa đọc tư liệu lịch sử. Bắc Uyển lúc mới kiến quốc là có hai bộ lạc, trong đó một cái chính là tổ tiên Mộ Dung gia chúng ta. Bởi vì quan hệ hôn nhân nên sau đó cùng xây dựng Bắc Uyển. Tổ tiên chúng ta làm hoàng đế. Còn bộ tộc kia? Thì có được thân phận và đặc quyền của Thái Bình Sứ . Đúng rồi, tẩu không nói thì đệ còn không nhớ ra. Thủ lĩnh bộ lạc kia họ Tiếu, là tổ tiên Tiếu thị…”
Nói đến đây thì hắn ngớ ra… Sơ Tuyết nhìn Trầm Tố Nhi, kinh ngạc hỏi: “Hoàng tẩu, Tiếu gia… chả lẽ là Thái Bình Sứ sao?”
Trầm Tố Nhi gật đầu bất đắc dĩ “Phải.”
Sơ Tuyết đứng lặng tại chỗ, kinh ngạc một hồi lâu. Mãi sau mới hỏi: “Chuyện này không hề nghe người nào nói tới. Hoàng tẩu, là thiệt hay giả?”
“Trần Tổng quản nói, còn lời nói của hắn là thật hay giả thì ta cũng không biết. Nhưng Trần Tổng quản nói, hắn phải chịu khuất phục mọi việc với Tiếu gia là bởi vì Tiếu gia có Thái Bình Lệnh. Trên có thể lật đổ hôn quân, dưới có thể đánh nịnh thần. Hi hi…” Trầm Tố Nhi đùa cợt cười một tiếng rồi tiếp tục nói: “Trần Tổng quản là một kẻ nịnh thần. Điều này không cần hoài nghi, nói Tiếu gia nắm được thóp của hắn cũng là thật sự.”
Thái Bình Sứ, Thái Bình Lệnh, vừa nghe Sơ Tuyết nói như thế thì Trầm Tố Nhi cũng không còn hoài nghi sự thật về việc tồn tại của nó.
Sơ Tuyết trầm lặng. Trầm Tố Nhi cũng không nói gì. Bước chậm rãi trong hoàng hôn. Được dịp nhàn nhã đi chơi khó có nên rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra lưu luyến.
Sơ Tuyết nhớ ra một chuyện bèn nhẹ giọng hỏi: “Hoàng tẩu, chén rượu mà Tiếu Trọng Chi kia đã uống thì tẩu đánh tráo lúc nào.”
“Vào lúc đệ tìm Trần Tổng quản nói chuyện, không phải ta đã nói muốn cho đệ cố ý tìm hắn trò chuyện sao?”
“Thì ra là thế. Nhưng tại sao cũng không sớm nói cho đệ. Lúc ấy vẫn còn hại đệ lo lắng, sau đó hắn thật sự uống…” Giờ nhớ lại, có lẽ hắn cảm giác mình còn quá non nớt, làm chuyện cỏn con thì không được sợ hãi.
Trầm Tố Nhi cười một tiếng nói xin lỗi:”Nếu nói trước với đệ thì sẽ khó lòng giả vờ, mà chúng ta phải diễn trò trước mặt ai? Trần Tổng quản, hắn là người nhìn đệ lớn lên nên rất có thể sẽ lộ ra sơ hở gì đó.”
“Cũng phải.” Sơ Tuyết không tức giận “Nhưng hiện tại phải xử trí Trần Tổng quản như thế nào đây?”
“Thì đệ cứ xử lý đi. Dù sao đệ cũng là Hoàng thượng.”
“Phải, ta sẽ xử lý.” Sơ Tuyết hít sâu một hơi.
Hai người đi tới Mai viên.
. . .
Thời gian nhanh chóng đã ba ngày trôi qua…
Trong cung rất bình yên.
Sơ Tuyết vốn bụng dạ thiện lương nên cuối cùng vẫn cho Trần Tổng quản một khoản phí ổn định cuộc sống rồi cho hắn xuất cung về quê.
Mà lão tướng gia bởi vì có bàn tay thần diệu của Thôi thần y nên cũng tạm thời kéo dài được mạng sống. Thôi thần y nói ông ta đã cố hết sức, nói cần phải chuẩn bị tâm lý, thu xếp hậu sự… thời gian còn lại cũng chỉ là vài ngày.
Từ lúc Sơ Tuyết hạ mệnh lệnh giữ bọn họ ở lại trong cung, bề ngoài là dưỡng bệnh, bên trong kỳ thật là giam lỏng thì Tiếu Trọng Chi đã hiểu, lão tướng gia đương nhiên cũng biết rõ. Chỉ là trong lòng lão nhân đã không có còn gì tiếc nuối, nhìn thấy đứa con độc nhất của mình bình an thì coi như là an tâm. Nhưng cuối cùng, Tiếu Trọng Chi cắn răng dập đầu khẩn cầu Sơ Tuyết. Nói muốn mang phụ thân về phủ tướng quân sống nốt những ngày cuối cùng, đồng thời cũng có thể thông tri cho thân thích ở kinh thành đến gặp mặt. Hắn cũng cam đoan tuyệt đối sẽ không làm những chuyện phản bội Bắc Uyển. Sau này hắn cũng ẩn cư, không hề hỏi tới việc cung đình nữa. Sơ Tuyết đứng trước loại thỉnh cầu này thì ngay cả cự tuyệt cũng không nói nên lời. Chỉ có thể đồng ý…
Trầm Tố Nhi nghe xong quyết định của Sơ Tuyết thì cũng không nói gì. Đích xác, nếu như vào lúc này mà vẫn còn gượng ép giữ bọn họ ở lại trong cung thì hơi không có nhân tình. Đối với người sắp chết, nàng cũng không có điều gì có thể nói. Nếu như lão tướng gia mất đi, Tiếu Trọng Chi là một người hiểu chuyện thì hẳn là cũng dễ nói chuyện hơn một chút.
Vì vậy, Tiếu Trọng Chi đạt được nguyện vọng mang theo cha mình xuất cung. Sơ Tuyết cũng phái một tên thái y đi theo.
Buổi tối hai ngày sau, Tiếu Trọng Chi cực nhọc ngày đêm không hề yên ổn nghỉ ngơi, tự mình ở một bên để hầu hạ phụ thân uống thuốc. Xong xuôi đâu đấy, lấy khăn lau đi nước thuốc dính bên môi rồi an ủi: “Cha, đừng nghĩ quá nhiều, cứ an tâm dưỡng bệnh. Thái y trong cung có y thuật cao minh, khẳng định so với bên ngoài cung thì tốt hơn.” Dưới vẻ bình tĩnh, hắn bất giác đau lòng.
“Con à! Cha không qua được rồi. Sau này… khụ khụ, còn có một tâm nguyện. Tiếu gia chính thất chỉ còn lại có một mình con. Cho dù như thế nào thì con đều phải sống sót. Tuyệt không có thể ở thế hệ của con bị cắt đứt hương khói…” Lão tướng gia thở phì phò, không ngừng ho khan, nhiều lần đều ho đến xuất huyết.
Tiếu Trọng Chi rưng rưng, ánh mắt đỏ hồng mà nói nức nở: “Con đã hiểu. Xin cha yên tâm, con sẽ không phụ kỳ vọng của cha.”
“Uh! Vậy là tốt rồi… khụ khụ… khụ.”
Lão tướng gia một tay run rẩy, chậm rãi lấy ra từ dưới gối đầu một chiếc lệnh bài bằng ngọc xanh được điêu khắc hình thù kỳ quái. Hình khắc trên mặt lệnh bài kia rất giống hình khắc quả chuông lớn ở gác chuông Thượng Cổ tại Kinh thành. Ngoài ra còn có một ít văn tự kỳ quái.
“Cha, đây là…” Tiếu Trọng Chi vẻ mặt trang nghiêm dị thường mà tiếp nhận lệnh bài.
Lão tướng gia khẩn cấp thở phì phò, dáng vẻ rất khó nhọc.
“Cha, xin cha đừng nói nữa. Chú ý nghỉ ngơi một lát.”
“Không. Hãy nghe cha nói. Cái này… chính là… Thái Bình Lệnh. Chỉ Thái Bình Sứ trong truyền thuyết mới có Thái Bình Lệnh. Không được làm mất, nó là vinh quang và kiêu ngạo của con cháu Tiếu thị chúng ta, là tượng trưng cho thân phận chúng ta. Mặc dù chúng ta chỉ còn lại có một người cuối cùng thì cũng không được vứt bỏ…” Đột nhiên, hơi thở giống như làm thế nào cũng liên tiếp không thoát ra được, vẻ mặt đau đớn, tiếp theo là mắt trợn ngược. Lão ngoẹo đầu thì hơi thở kia liền… đứt đoạn!
“Cha!…”
Tiếu Trọng Chi cầm chặt tay phụ thân, nỗi đau đớn không cách nào ức chế nổi…
Lão tướng gia vừa chết. Phủ tướng quân lập tức lo liệu chuyện tang lễ. Lúc này đã có rất nhiều người thân thuộc chạy tới. Hắn cũng quyết định trước hết trông coi bảy bảy bốn mươi chín ngày rồi sẽ chọn ngày mang theo tro cốt của cha quay về quê hương.
********
Mọi chuyện bởi vì lão tướng gia đã chết nên hình như đột nhiên gió êm sóng lặng, mọi ân oán trong nháy mắt tan thành mây khói.
Còn như Tiếu Trọng Chi và Sơ Tuyết thì sau khi nói chuyện riêng một hồi. Giữa hai người hình như có một loại kết cục cam chịu, đối với vụ án ở Hàm Thành, Sơ Tuyết gác lại việc xử lý. Không ai nhắc lại nữa.
Mà trong Hoàng cung, mọi sự cũng bắt đầu yên lặng. Những phi tần của Mộ Dung Cảnh đã sớm được Sơ Tuyết sai người cấp phát tiền rồi cho hồi hương, việc tuyển tú cũng bị Sơ Tuyết đình chỉ. Trong hậu cung thật sự yên tĩnh hơn rất nhiều, Hoàng cung lớn như vậy nhưng lại có cảm giác chỉ một nhà ở, ba người. Bọn họ ngày ngày liền ở chung một chỗ nói nói cười cười một chút vào lúc ăn cơm.
Chuyện Triều chính vốn Sơ Tuyết không muốn để Trầm Tố Nhi làm. Kết quả vẫn là không nói nổi nàng. Vì vậy hai người vẫn cùng chia sẻ mọi thứ.
Thời gian kéo dài thì có một vấn đề xuất hiện. Tân Hoàng đăng cơ đã một năm, mà hậu cung vẫn không phi tần, không hoàng hậu nên có điểm không thể nào nói nổi. Các đại thần phủ Nội vụ bắt đầu không ngừng tham khảo sách vở. Nói đến tuyển tú nữ thì bị Sơ Tuyết cự tuyệt, sau lại đổi thành nói là tuyển một Quốc mẫu. Gây khó dễ bằng cách nói một nước không thể trường kỳ không có Hoàng hậu. Sơ Tuyết lại cười bảo rằng chỉ nghe nói một nước không thể trường kỳ không có vua chứ chưa nghe nói qua không thể không có Hoàng hậu. Kết quả dù đại thần tấu thỉnh như thế nào thì vẫn bị hắn cố ý gạt đi.
/111
|