Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng
Chương 80: Mộ Dung! Hắn chỉ là ca ca mà thôi
/111
|
Trầm Tố Nhi nhìn Hoàng Phủ Khuynh Thành ở trước mắt liền cảm thấy rùng mình. Làm sao hắn lại tới nơi này chứ? “Hoàng Phủ điện hạ, ngọn gió nào đã thổi ngài tới đây?” Trầm Tố Nhi che giấu tâm tư mà hỏi một cách hời hợt, đồng thời cũng chậm chạp đi vào trong phòng.
Hoàng Phủ Khuynh Thành câu hồn cười một tiếng, dung mạo tuyệt mỹ như hoa nở. Trong mắt hứng thú là nồng đậm, “Hoàng Hậu? Nàng là Hoàng Hậu? Vừa là Nam Man Thái Tử phi đồng thời là Bắc Uyển Hoàng Hậu? Thực sự không đơn giản. . . Nếu như mấy ngày hôm trước nàng đồng ý thành thân với Dịch thì lại còn là Vương Tử phi Đại Tang quốc chúng ta.” Nghe giọng hắn như vậy, hắn hẳn là đến rất sớm.
Trầm Tố Nhi giật mình, khẽ mỉm cười: “Ta thực sự chỉ là một người bình thường, chỉ là ngài suy nghĩ nhiều.” Nàng cũng ngồi xuống đối diện hắn. Nhìn hắn ăn có vẻ rất ngon, liền hỏi tiếp “Rất thơm sao?”
“Ừ, không tệ. Bình thường không có cơ hội ăn được món này.”
“Đây là đương nhiên, một người có thân phận tôn quý thì làm sao có thể ăn được món ăn bình dân của dân chúng được.”
“Ngược lại thì có. Thì ra khoai lang nướng ăn ngon như vậy. Khoai lang này còn đặc biệt vì do hoàng đế Bắc Uyển tự mình nướng, ha ha ha!” Bộ dáng rất kiêu ngạo cùng đắc ý, không thèm che dấu chút nào.
“Ngươi đến đây không phải vì ăn khoai lang chứ.”
“Gặp người quen cũ a.” Hắn trả lời qua quýt.
“. . .” Im lặng là tốt nhất
“Được rồi, không đùa nữa. Vốn ta chỉ là muốn mang đồ tới cho nàng.” Hoàng Phủ Khuynh Thành lấy ra phượng ấn Nam Man rồi đặt ở trên mặt bàn, “Vật này không được làm mất, sau này ngươi phải cất giữ cẩn thận. Có điều, nàng là Bắc Uyển Hoàng Hậu… vật này cũng thật sự là kỳ quái.” Hắn chỉ là giúp hoàng đệ của mình thu thập tàn cuộc một lần vậy.
“Xin đa tạ.”
“Mất đi phượng ấn Nam Man này, Nam Man sớm muộn cũng sẽ tìm tới cửa, không bằng trực tiếp trả về tránh phiền toái sau này. Bổn vương như thế nào cũng không nghĩ tới bí mật nàng lại là Bắc Uyển Hoàng Hậu? Bổn vương nghĩ nàng là Thái Tử phi Nam Man . . .” mọi chuyện quả là thật giả khó phân.
Hắn làm ra vẻ chấn động hồi lâu, rồi giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh, không có gì kỳ quái cả !
Trầm Tố Nhi chậm rãi cầm lấy phượng ấn rồi nói xem ra như rất tùy ý: “Ngươi biết đây là vật gì không? Đã từng thấy?”
Hoàng Phủ Khuynh Thành cười nói: “May mắn ta đã đến Nam Man nên cũng nhận biết được một vài thứ. Về phượng ấn Thái Tử phi đây, hi hi! Thật ra là lần đầu tiên nhìn thấy.” Trầm Tố Nhi nghe xong cảm thấy thật mơ hồ.
Nàng nghi ngờ hỏi: “Phượng ấn Thái Tử phi? Ngươi dựa vào vật này mà nghĩ ta là Thái Tử phi Nam Man?”
“Đúng a, không phải Nam Man Thái Tử phi thì làm thế nào mà có phượng ấn Thái Tử phi? Vật này không có khả năng là đồ chơi của mọi nhà, người nào cũng có được.” Hoàng Phủ Khuynh Thành nói không khách khí. Nữ nhân trước mắt thật không phải người bình thường, nhìn thế nào cũng không phải hạng tầm thường. Phút chốc, hắn hướng về phía Tố Nhi mập mờ chớp chớp mắt “Nàng . . . thấy ta thế nào?”
Giọng giống như đang đợi người khác đánh giá… Quẫn!
Trầm Tố Nhi hơi lúng túng, thật ý tứ quét mắt nhìn hắn một cái mới thốt ra hai chữ :”A nương!”
“A nương?” Có ý gì.
“Chính là rất ẻo lả.”
“? ? ! Nàng nói cái gì? Có muốn… tự mình thử xem… ta có phải nam nhân thực sự hay không?” Mắt lộ ra một vẻ tà mị.
“Ngươi trông ẻo lả như vậy nên không khơi gợi được hứng thú của ta .”
Sau một khắc, một khuôn mặt khuynh thành bỗng dưng kề sát, một đôi mắt phượng câu hồn mê người khẽ mỉm cười. Nụ cười nhẹ như đang giấu điều gì đó cực kỳ khó nói trong lòng rồi khe khẽ cám dỗ “Ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị cũng tốt a. . . Không đổi một lần thì làm sao biết một người nào đó tốt đây?”
“Ngươi đang đùa giỡn ta?” Nàng cũng mỉm cười, chỉ là trong mắt rõ ràng không hề mang theo một tia tạp niệm.
Hoàng Phủ Khuynh Thành nhìn vào đôi mắt nàng liền nhụt chí, không có ngưỡng mộ, cũng không có kinh ngạc.”Hoàng Hậu, người không phải nói Bổn vương chỉ có mỗi một bộ dạng nghiêng nước nghiêng thành sao? Làm sao mà nàng lại không có hứng thú? ! Nhưng thật ra thì cũng có điểm ý tứ.”
“Ờ, nói đến nghiêng nước nghiêng thành thì trên đời này cũng cũng không phải chỉ có một người là ngươi. Nhìn nhiều sẽ miễn dịch . . . Ách, đúng là sức đề kháng sẽ mạnh hơn.”
“Có người có bộ dáng có thể so sánh với Bổn vương sao?”
“Đương nhiên là có. Trong mắt ta thì có rất nhiều nom khá hơn ngươi như là: Mộ Dung Cảnh, Tư Mã Lạc…”
“Công bình mà nói bọn họ làm sao mà soái được hơn ta?” Mắt nàng ta có vấn đề sao ? Có lẽ nàng cố ý trêu đùa hắn? Có điều nàng nói có hơi quá lời.
“Được rồi, mỗi người mỗi vẻ. Khó có thể nói ai trông được hơn ai. Trong hoàng cung Bắc Uyển còn có một người ta thấy cũng được… Hắn cũng đẹp trai như ngươi. Thật sự so với vẻ đẹp của ngươi thì trông ngươi rất… yêu nghiệt, hắn thích hợp với khẩu vị của nữ nhân hơn. Ở trong cung mà thẳng thắn, minh bạch, đơn thuần nên ở cùng hắn… tựa như cùng gió mát và trăng sao.”
Trầm Tố Nhi đương nhiên sẽ không nói thẳng: Hoàng Phủ điện hạ nhà ngươi quá mưu tính, bụng dạ quá khó dò, trong mắt lúc nào cũng muốn tính kế người khác. Mà người nàng nghĩ chính là Sơ Tuyết, so với Hoàng Phủ Khuynh Thành thì đích xác trong lòng thấy Sơ Tuyết hơn hẳn, đó chỉ thuần túy là ấn tượng ban đầu thôi!
Trời ạ! Đơn giản là hai người không thể so sánh được với nhau.
Trầm Tố Nhi trực tiếp chà đạp hắn! Cố tình chê bai hắn. Nam nhân này ỷ vào vài phần đẹp mắt của mình lại dám đuà giỡn nàng? Không giẫm được hắn dưới lòng bàn chân thì sẽ làm… thất vọng chính mình?
Hoàng Phủ Khuynh Thành đã nghe quá nhiều lời khen ngợi nhưng đột nhiên lại nghe có người cay độc với mình mà vẫn không tức giận. Khuôn mặt tuyệt mỹ mỉm cười, chỉ là đáy mắt lại không cười, bí hiểm!
“Nam nhân có một loại tật xấu, Hoàng Hậu nàng có biết là gì không?”
“Ta xin lắng nghe.”
“Nữ nhân càng chiếm không được càng muốn… “
“Đây là bị coi thường.”
“Ha ha, hình dung rất khá.” Hoàng Phủ Khuynh Thành đột nhiên di chuyển vị trí đến ngồi ở bên cạnh Trầm Tố Nhi. Khoảng cách gần trong gang tấc, làm cho hắn có thể kéo nàng vào trong lòng. Nhưng mà hắn không có làm, mị nhãn như tơ, hơi thở như lan ( khép hờ đôi mắt, hơi thở thơm ngát) mà ghé tới gần quan sát nàng. Dường như đến gần rồi lại hơi né xa, giống hệt xích lỏa mỹ nhân choàng một tầng lụa mỏng lên người , muốn câu dẫn rồi lại cố làm bộ e dè.
Trầm Tố Nhi ngửi thấy được trên người hắn hơi thở thơm ngát, mơ hồ thoang thoảng hương vị cây tường vi.
Sự nghi hoặc tăng lên! Hoàn toàn là tò mò, tò mò! Có phải trên người nam nhân tuyệt mỹ thì sẽ có mùi thơm? Trên người Sơ Tuyết cũng có mùi hoa mai có lẽ là do quanh năm ở tại mai viên. Tư Mã Lạc cũng có, nam nhân ở trước mắt cũng có. Ờ, cũng không phải tất cả đều có. Trên người Mộ Dung Cảnh không có mùi hoa nào cả, hoàn hảo, có một người bình thường. Trên người Mộ Dung Cảnh, nàng chỉ ngửi thấy khí tức của nam nhân sạch sẽ, rất dễ chịu, mùi hương hoàn toàn là thuộc về hắn.
“Đang suy nghĩ cái gì?” Hắn hỏi, dễ nghe lại mê người.
“Ngươi muốn biết?” nàng cũng không né tránh, chớp mắt nhìn.
Hoàng Phủ Khuynh Thành có điểm thất vọng, rõ ràng là chính mình câu dẫn đã thất bại. Trong mắt nàng không có một tia dục vọng, cũng không có một tia mê luyến cùng kinh ngạc. Hắn cũng không phải là người tuyệt không cảm nhận được, chỉ là muốn thử một chút, muốn nhìn một chút kết quả. Không thể nói đến tâm tư trong lòng, nguyên lai trên đời này lại còn có nữ nhân không vì chính mình xinh đẹp mà động tâm. Biết kính nể người, hắn cũng không thể lại làm ra hành động quá mức.
Lui về vị trí ban đầu, giọng điệu cũng khách khí, “Hoàng Hậu, đã mạo phạm người nhiều, xin chớ để ở trong lòng. Bổn vương hiện tại cũng rõ ràng, bọn họ tại sao lại coi trọng nàng.” Nữ nhân như nàng nếu như ở chung lâu mà không thích thì mới là lạ. Là một nam nhân cao cao tại thượng, có ngàn vạn người sủng ái, đã thấy nhiều nhưng nữ nhân phấn son lòe loẹt, cho dù bề ngoài sắm vai nổi tiếng tráng lệ thì trong lòng cũng trốn không thoát cá tính không rộng lượng.
Trầm Tố Nhi nghe vậy cũng cảm thấy kinh ngạc, “Hoàng Phủ điện hạ, ngài cũng là một nam nhân quang minh lỗi lạc a.”
“Xem ra ấn tượng trước đây của nàng về Bổn vương không tốt cho lắm.”
Nàng cười thản nhiên cũng rất thông minh bảo trì trầm mặc.
Một hồi lâu, hai người không nói gì.
Kỳ quái, hắn đường đường là Vương Tử sao lại nhàn như vậy? Mặc dù chưa tối nhưng nam nữ có khác, ở cùng một chỗ lâu quá có thể hay không đưa tới dị nghị? Nàng thì không sao nhưng hắn lại là người cổ đại ni? Không phải tối chú trọng danh dự sao?
“Hoàng Phủ điện hạ, ta muốn hỏi chút chuyện được không?”
“Nàng hỏi đi.”
“Tiểu Bảo thế nào? Hắn có được khỏe?”
Hắn thoáng kinh ngạc rồi cười một tiếng “Thì ra nàng vẫn còn quan tâm hắn a.”
“Ừ, nói một chút xem hắn có khỏe?”
“Nương tử mới cưới bị người ta đoạt, nàng nghĩ hắn có khỏe không ?”
“Cái này…” nàng cụp mắt. Đích xác, chuyện này xảy ra với ai thì cũng sẽ không tốt.
“Dịch là một thiếu niên thiện lương, nhưng từ nhỏ vận mệnh đã lận đận nên ảnh hưởng đến tính tình cũng không nhỏ. Khi đã không thích thì gì hắn cũng sẽ không thèm liếc mắt, nếu thích sẽ vô cùng chấp nhất.” Hoàng Phủ Khuynh Thành nói có căn cứ. Hãy xem sự cố chấp của Dịch đối với Vân phi là biết, mười năm như một ngày.
Hoàng Phủ Khuynh Thành dừng một chút, thấy nàng không nói lời nào, hắn hỏi: “Hôm nay Hoàng thượng các người không phải lại trên Linh Vân sơn trang sao?”
“Ngươi là nói, hắn có thể là đi gặp Tiểu Bảo?” Nếu như Hoàng thượng phải đi gặp Tiểu Bảo, Trầm Tố Nhi trái lại không hiểu sao lại có chút an tâm.
Theo nàng thì Tiểu Bảo sẽ không giết Mộ Dung Cảnh, chỉ là không biết bọn họ trong lúc đó sẽ làm những gì?
“Các ngươi muốn Tuyết Liên ngàn năm sao?” Hoàng Phủ Khuynh Thành hỏi thẳng, chuyển hướng nội dung trò chuyện vừa rồi.
Trầm Tố Nhi có điểm mơ hồ, cùng nam nhân nói chuyện phiếm, đặc biệt cái loại nam nhân bí hiểm thế này mà nói chuyện phiếm thì hơi thiếu trí tuệ đều sẽ không biết đạo mục đích của hắn là cái gì, đang nói chuyện gì “Đúng vậy, bởi vì có thân nhân ngã bệnh.”
“Việc này Bổn vương cũng có nghe thấy, người thân này có khả năng chính là nam nhân đơn thuần mà nàng vừa mới nói.” Vào lúc này trong mắt nàng thì hắn vẫn còn là nam nhân dễ coi.
Nàng nhướn mi, thì ra Hoàng Phủ Khuynh Thành sớm đã tra được không ít điều, vào lúc cùng mình nói chuyện phiếm thì trong lòng hắn đã biết rõ ràng. Quả nhiên là bí hiểm, sâu xa khó hiểu. MMD, rốt cuộc hắn muôn muốn chơi đùa cái gì? Nàng đương nhiên biết hắn là có mục đích mà đến, nếu như đơn giản chỉ là vì phượng ấn thì như thế nào mà làm phiền hắn tự mình đại giá? Có phải hay không quá phô trương?
Trầm Tố Nhi trong lòng đang mắng người a, chỉ là ở mặt ngoài mềm yếu nhu nhược cười yếu ớt phát huy được vô cùng nhuần nhuyễn.
Hoàng Phủ Khuynh Thành tiếp tục nói: “Trở lại chuyện lúc nãy, hoàng đế các ngươi cho dù hao tổn tâm cơ như thế nào thì cũng sẽ không tìm được nữa. Linh Vân sơn trang đã không còn Tuyết Liên ngàn năm. Hy vọng nàng sẽ khuyên nhủ hắn, sớm bỏ ý nghĩ này đi, để tìm cách khác. Tránh để bị thương cùng bực bội sẽ làm chậm trễ việc chữa bệnh choTam vương gia.”
Trầm Tố Nhi trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc “Tuyết Liên ngàn năm? Tuyết Liên Ngàn năm không phải đã bị Mộ Dung Cảnh trộm rồi sao? Nàng không khỏi nghi vấn: ” Tuyết Liên Ngàn năm của… linh Vân sơn trang không phải đã bị trộm rồi sao?” Nàng hình như không hề biết chân tướng gì cả
“Nàng nói chuyện đó sao? Tuyết Liên bị đánh cắp không có khả năng là Tuyết Liên ngàn năm. Chỉ là một gốc cây Tuyết Liên mà Dịch tìm được trên Tuyết Sơn mà thôi. Nhưng nó cũng là vô cùng trân quý.” Hoàng Phủ Khuynh Thành không muốn cùng Bắc Uyển kết thù kết oán, gây ra chuyện không vui với nước với dân cũng đều không lợi. Chỉ là… nếu như bị kẹp giữa hai nước kia thì cũng phiền toái.
Nghe Hoàng Phủ Dịch nói như thế, Trầm Tố Nhi tỉnh ngộ. Khó trách Mộ Dung Cảnh còn muốn đi gặp Tiểu Bảo. Nếu như hắn không cầu xin gì thì tại sao vẫn còn ở đó?
“Ý ngươi là hy vọng ta khuyên khuyên Mộ Dung Cảnh từ bỏ việc tìm Tuyết Liên ngàn năm?” Nếu như đúng như này, nàng trái lại có thể hiểu được. Việc Hoàng đế luôn tìm tới cửa nhất định là phức tạp và phiền toái. Thử hỏi trên đời này ai dám đắc tội hoàng đế? Đây cũng là ý nghĩ của dân chúng, nhưng trên đời này chính là có một người không sợ hoàng đế. Tâm tư của người này thật khó lường,
Hoàng Phủ Khuynh Thành chậm rãi nhìn trời đánh giá thời gian, lại nhìn chăm chú Trầm Tố Nhi chốc lát, chậm rãi lắc đầu. Trong mắt ẩn chứa một vẻ xin lỗi mà không nhanh không chậm nhẹ nhàng nói: “Có một phần là nguyên nhân đó, nhưng không phải là mục đích cuối cùng. Bởi vì hôm nay ta tới cũng là vạn bất đắc dĩ… là đến bắt cóc nàng, trước nói một tiếng xin lỗi.”
“? ? . . .” Trầm Tố Nhi kinh ngạc trừng mắt nhìn. Bắt cóc? Có ý tứ? !
Sau một khắc, nàng chưa kịp hỏi, thân thể đã không thể động đậy. Nàng đã bị điểm huyệt, á huyệt cũng điểm.
Hoàng Phủ Khuynh Thành lấy ra một chiếc áo choàng rồi bao bọc Trầm Tố Nhi, lại ôm nàng lên, “Hoàng Hậu a, mạo phạm, xin thứ cho tội. Dù nói như thế nào, ta cũng chỉ là một Vương Tử tiểu quốc. Vì thần dân chính mình cũng đành đắc tội với người không đắc tội nổi và làm những chuyện không làm không được. Thứ lỗi cho ta a. . . .”
Trầm Tố Nhi quẫn. Biết mục đích hắn tới không đơn giản, nhưng lại thật không ngờ là đến bắt chính mình.
Nàng muốn hỏi vài câu để tỏ vẻ một phen căm hận! Đáng tiếc không có kết quả, bởi vì á huyệt đã bị điểm. . .
****** *****
Trên đỉnh núi phía sau Linh Vân sơn trang.
Mặt trời đã lặn. Những tia sáng còn sót lại đan xen chằng chịt, áng mây đỏ đầy trời.
Lúc này, có một thân hình nho nhỏ ngồi xếp bằng trên tảng đá ở ngọn núi cao nhất.
Có người nói, một người đứng ở chỗ cao, chỉ biết ngẩng đầu nhìn lên. Tuy nhiên, người này lại đang cúi đầu nhìn sương trắng lượn vòng phía dưới, nhìn xuống khe sâu vạn trượng không thấy tới đáy. Ngọn núi này, Tiểu Bảo gọi là gọi là Linh Vân phong. Bên dưới sâu không thấy đáy, quanh năm lúc nào cũng thấy mây trắng, cũng không thấy một ngày mây tan.
Mộ Dung Cảnh thi triển khinh công, nhanh chóng hiện thân.. Hắn trì hoãn một thời gian, để thị vệ của mình đuổi theo kịp. Lệnh cho bọn hắn canh giữ ở chân núi, còn một mình đi lên.
Trên đỉnh núi vốn là nơi những tảng đá lởm chởm, lại thật sự san ra một cái đài cao. Hiển nhiên ở đây là chỗ có người quanh năm luyện võ.
Hắn nhìn thấy cạnh vách núi trên tảng đá lớn có một bóng lưng.
“Đến đây, không cần nhìn. Nơi này không có mai phục.” Âm thanh lạnh lùng của Tiểu Bảo vang lên . Hình như không cần quay đầu thì hắn cũng biết Mộ Dung Cảnh đang làm gì.”Ngươi cũng cảnh cáo dưới chân núi những người đó, đừng hành động thiếu suy nghĩ. Ta ghét nhất lúc đang nói chuyện mà có người quấy rầy .”
Mộ Dung Cảnh khẽ nhíu mày, dưới chân núi có người mà hắn cũng biết sao? Nhưng sự kinh ngạc đáy lòng cũng không biểu hiện ra trên mặt, hắn chỉ hờ hững nhếch mép “Tìm Trẫm đến có chuyện gì?” Nói thẳng, dù sao không phải bạn cũ gặp nhau.
Nghe vậy, Tiểu Bảo chậm rãi xoay người . Đã biết bao nhiêu lần, khuôn mặt ngây thơ nhỏ nhắn kia đã tìm không được một niềm vui, mái tóc xanh hơi rối bời phản ảnh vài phần bạc nhược, cũng mang theo một vẻ tiều tụy. Hơn nữa, đôi mắt xinh đẹp lại đầy tơ máu. Một bộ quần áo đẹp đẽ quý giá cũng giống như nhiễm gió sương! Chẳng lẽ từ khi Tố Nhi rời đi thì hắn liền một mực chưa từng nghỉ ngơi sao?
“Tại sao ngươi muốn muốn Tuyết Liên ngàn năm?” Tiểu Bảo cũng trực tiếp hỏi . Hắn quanh năm tách rời cuộc sống, đối với chuyện tình trước đây của người khác thì không nghe thấy cũng không hỏi, đương nhiên không biết chuyện của Mộ Dung Cảnh. Cũng là mấy ngày nay hắn mới nghe ngoại tổ nói cho biết Bắc Uyển hoàng đế từng vài lần bí mật quay về tìm ông ngoại vì muốn Tuyết Liên ngàn năm, mà ông ngoại lại trực tiếp từ chối .
“Trẫm có cần phải trả lời sao?”
“. . .” Tiểu Bảo trầm mặc, chỉ là hờ hững nhìn chăm chú Mộ Dung Cảnh.
Mộ Dung Cảnh có việc cầu người, dù sao cũng là bị động nên nói :”Trẫm có một Hoàng đệ bị bệnh nặng, cần gấp bách linh dược. Chỉ một lần dùng gốc Tuyết Liên kia là có thể cứu một năm sinh mệnh của nó.”
Tiểu Bảo hiểu rõ dường như nhíu mày, ánh mắt đánh giá Mộ Dung Cảnh phút chốc chợt lóe mà hỏi thẳng : “Ngươi thật sự là Mộ Dung Cảnh sao?” Trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, đó là nghi hoặc về thân phận đối với người trước mắt. Sự biến hóa nhỏ đó hắn đều nhìn ra được… Mặc dù là dung mạo gần như là giống nhau như đúc nhưng vẫn có sự khác nhau .
Mộ Dung Cảnh đầu tiên là ngây ngốc, tiếp theo trầm giọng nói: “Hoàn toàn không giả.”
“Vậy mấy ngày hôm trước tại đại đường là ai?” Hắn cũng là lần đầu tiên thấy hoàng đế Bắc Uyển. Hôm đó tại đại đường trên là lần gặp đầu tiên nên ấn tượng đối với một người là sâu sắc nhất. Người trước mắt căn bản không phải là cùng dạng người. Để phân biệt một người, đối với người bình thường mà nói thì chỉ nhìn tướng mạo, thân hình. Nhưng trừ những điều này ra còn có khí tức cùng võ công cao thấp.
Trọng điểm là…
Tiểu Bảo thấy Mộ Dung Cảnh nghi hoặc nên cũng trực tiếp vạch trần ra “Ta tin tưởng ngươi chính là Hoàng đế. Chỉ là ngươi có uống Tuyết Liên Lộ? Mà người mấy ngày hôm trước thì căn bản là không uống. Lúc ấy ta đã kỳ quái, thương thế của ngươi làm thế nào mà tốt nhanh được như vậy. Bây giờ nhìn lại thì người kia căn bản không phải là ngươi. Mà trước mắt, ngươi cứ nói là vì hoàng đệ mình tới xin thuốc. Nhưng mà… một đạo tặc ăn trộm Tuyết Liên nửa năm trước giờ lại còn muốn Tuyết Liên, nhân phẩm như vậy khó có thể làm người khác tin phục. Rồi lại đến đây muốn Tuyết Liên ngàn năm thì liệu có thể lại lén lấy hay không?”
Mộ Dung Cảnh mặt lạnh băng, cảm giác làm cho người ta hoài nghi đích xác khó chịu. Nhưng mà, việc này căn bản là khó giải thích. Hắn cũng không nghĩ muốn lôi kéo Tư Mã Lạc vào đây, lại càng không muốn người khác biết chính mình cùng Tư Mã Lạc giống nhau như đúc. Kẻ có tâm nếu như tra ra hai người là huynh đệ rồi truyền ra ngoài, cục diện chính trị nhất định sẽ hỗn loạn.
Trước mắt hắn chỉ có thể nhịn! Nhẫn! Chịu đựng việc làm cho người ta hiểu lầm. Hắn không thể xúc động nói ra chân tướng. Có lúc, nhẫn cũng là một loại sức mạnh. Không để cho người khác nắm được điểm yếu chính mình. Lúc này tình thế cho dù bất cứ về phương diện nào đối với hắn cũng không lợi. Hắn ngay cả một điều kiện có lợi để ra tay cũng không có. Hoàn toàn bị vây trong cục diện bị động.
Hai mươi mấy năm đứng trên đỉnh cao nhất, mạnh mẽ hô phong hoán vũ. Hắn chưa bao giờ nghẹn khuất như hiện giờ.
Mạnh mẽ cắn răng chống đở. Nhưng Sơ Tuyết là nhược điểm trí mạng của hắn.
Có lúc, hắn cũng muốn dùng sức mạnh tới lấy, bắt toàn bộ bọn họ lại, từng bước từng bước dùng nghiêm hình tra hỏi. Tuy nhiên, nếu thực sự làm như vậy, khi Sơ Tuyết thiện lương biết hắn chiếm được Tuyết Liên ngàn năm bằng cách đó, Sơ Tuyết cũng sẽ cự tuyệt dùng, cũng sẽ không sống được yên tâm thoải mái.
Mộ Dung Cảnh nghĩ tới đệ đệ Sơ Tuyết, tâm liền đau.
Hắn nhịn, nói cho chính mình có thể chịu! Bất cứ chuyện gì đều phải nhẫn. Cho dù phải khuất nhục…
“Hoàng Phủ thiếu gia, người mấy ngày trước trên đại đường chỉ là giả trang. Trẫm là Mộ Dung Cảnh, điểm này ngươi không cần hoài nghi.” Lúc này, Mộ Dung Cảnh từ trên người lấy ra lệnh bài màu vàng, mặt trên có khắc dòng chữ “Như trẫm đích thân tới” “Còn như tại sao lại dùng Tuyết Liên Lộ thì cũng là bái tạ ngươi ban tặng. Trẫm không dùng liền không có cơ hội đứng ở chỗ này cùng nói chuyện với ngươi.”
Tiểu Bảo lại im lặng, như Mộ Dung Cảnh đã nói thì cũng không phải hắn hoài nghi toàn bộ .
Lúc ấy đả thương Mộ Dung Cảnh khá nặng thì hắn đã biết. Bởi vì hắn dốc tận lực, mặc dù không giết nổi Mộ Dung Cảnh nhưng cũng sẽ làm hắn ba tháng khó khôi phục lại. Chỉ là cách xa nhau mới hơn nửa tháng thì hắn đã khoẻ lại.
“Ta có thể giao ra Tuyết Liên nhưng ta muốn Hinh Nhi. Ngươi lấy Hinh Nhi đến trao đổi.”
“Hinh Nhi?”
“Tân nương của ta, một nữ nhân mà ngươi cướp đi.”
“Vậy không có khả năng!” Mộ Dung Cảnh không chút nghĩ ngợi liền quả quyết cự tuyệt .
“Đường đường Hoàng đế, ngay cả một nữ nhân cũng không nỡ? Hừ!” Tiểu Bảo hừ lạnh, mắt lộ ra khinh thường “Ta không muốn biết Hinh Nhi cùng Tư Mã Lạc là cái gì quan hệ, cũng không muốn biết ngươi là người nào của Hinh Nhi. Nếu ngươi có thể không coi ta vào đâu mà mang nàng đi thì cũng sẽ có biện pháp đem nàng trở về.”
Như vậy xem ra Tiểu Bảo cũng không biết nhiều chuyện. Từ ngày đó hắn đã cự tuyệt gặp Hoàng Phủ Khuynh Thành, như vậy cho dù Hoàng Phủ Khuynh Thành muốn nói nói chuyện cũng là không có khả năng.
Mộ Dung Cảnh cau mày, thầm tự nhủ rồi thản nhiên nói ra nghi ngờ :”Hoàng Phủ Dịch, có phải ngươi còn không biết Hinh Nhi mà ngươi nói là ai hay không?” Hoàng Hậu của một nước, há là người bên ngoài nói muốn là được? Truyền ra ngoài thì cho dù là hắn cho, hoặc là hắn muốn, đều sẽ làm cho người trong thiên hạ nhạo báng.
“Vừa rồi ta nói, ta không muốn biết.” Tiểu Bảo cũng cố chấp.
Mộ Dung Cảnh thần sắc lạnh lẽo, dùng ngữ điệu lạnh như băng mà nói ra chân tướng “Nàng cùng Tư Mã Lạc không có quan hệ gì. Nàng là Hoàng Hậu của Trẫm! Là Bắc Uyển quốc mẫu, ngươi còn muốn sao?” Cuối cùng một câu hừ lạnh, dường như phì ra từ mũi.
Bỗng nhiên, Tiểu Bảo giống như bị thiên lôi đánh vào người, ngây ra như phỗng! Bắc, Bắc Uyển Hoàng Hậu. . . “Hoàng Hậu… Như thế nào lại là Hoàng Hậu? Ngươi nói láo!” Không có khả năng, như thế nào có thể là Hoàng Hậu? Đường đường Hoàng Hậu sẽ ở bên ngoài phiêu bạt sao? Hắn rung động, khó trách nàng nói, nàng cùng hắn không có kết quả. Khó trách nàng nói, người kia không thể đắc tội, khó trách nàng không muốn thành thân. . .
Mộ Dung Cảnh lạnh mắt, rất vừa lòng phản ứng của Tiểu Bảo, loại phản ứng cũng nói rõ hắn vẫn còn có một chút đạo lý có khả năng cùng nói chuyện “Nàng không phải là Hinh Nhi. Nàng tên là Trầm Tố Nhi, nếu như hoài nghi thì ngươi có thể phái người tra một chút tin tức sẽ biết được chân tướng.”
Một hồi lâu, Tiểu Bảo cũng không phục hồi được tinh thần lại. Lại một lát sau, hắn chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía Mộ Dung Cảnh. Đứng im lặng không nói gì.
Mộ Dung Cảnh không vội , chỉ là tình thế cũng không hề có điểm chuyển biến tốt đẹp nào. Lấy người trao đổi thuốc, căn bản là là không thể thực hiện được. Nếu như Tố Nhi chỉ là một cung nữ bình thường, hắn sẽ đồng ý thật sảng khoái, nhưng là nàng không phải, nàng là Hoàng Hậu! Là nữ nhân hắn yêu mến, thậm chí chỉ có mỗi nàng là người được hắn yêu.
Nếu như hắn cho dù lãnh huyết vô tình đáp ứng lấy người đổi thuốc, đồng dạng cũng sẽ rơi vào kết quả người người xa lánh.
“Hoàng Phủ thiếu gia, trừ… Tố Nhi ra, ngươi nghĩ muốn nữ nhân nào cũng đều có thể.” Mộ Dung Cảnh thay đổi giọng điệu, trong hòa hoãn lộ vài phần ôn hòa . Chuyện thật sự rất khó giải quyết. Chỉ là vì một gốc Tuyết Liên ngàn năm, vì có thể cứu Sơ Tuyết, hắn cơ hồ đã ép chính mình đến tuyệt cảnh, cơ hồ sắp phải từ bỏ sự tôn nghiêm của Đế vương .
Lúc này hắn chỉ là một nam nhân bình thường muốn cứu đệ đệ của mình. Nhu nhược cũng tốt, vô năng cũng được. Chỉ cần có thể cứu Sơ Tuyết…
“Ha ha ha! . . .” Tiểu Bảo đột nhiên ngửa đầu mà cười, cười đến có chút si, cũng có chút cuồng, “Vô dụng! Vô dụng, ta chỉ muốn nàng, chỉ cần nàng! Hoàng Hậu thì thế nào? Hoàng Hậu liền Hoàng Hậu, coi như nhượng người trong thiên hạ phỉ nhổ thì thế nào? Mộ Dung Cảnh, không có thương lượng!
Ta muốn nàng! Hơn nữa ta cho ngươi biết một bí mật, khắp thiên hạ chỉ có ta biết Tuyết Liên ngàn năm ở nơi nào!”
Mộ Dung Cảnh tâm tình trầm xuống, cơ hồ rơi xuống đáy cốc . . .
Hoàng Phủ Khuynh Thành câu hồn cười một tiếng, dung mạo tuyệt mỹ như hoa nở. Trong mắt hứng thú là nồng đậm, “Hoàng Hậu? Nàng là Hoàng Hậu? Vừa là Nam Man Thái Tử phi đồng thời là Bắc Uyển Hoàng Hậu? Thực sự không đơn giản. . . Nếu như mấy ngày hôm trước nàng đồng ý thành thân với Dịch thì lại còn là Vương Tử phi Đại Tang quốc chúng ta.” Nghe giọng hắn như vậy, hắn hẳn là đến rất sớm.
Trầm Tố Nhi giật mình, khẽ mỉm cười: “Ta thực sự chỉ là một người bình thường, chỉ là ngài suy nghĩ nhiều.” Nàng cũng ngồi xuống đối diện hắn. Nhìn hắn ăn có vẻ rất ngon, liền hỏi tiếp “Rất thơm sao?”
“Ừ, không tệ. Bình thường không có cơ hội ăn được món này.”
“Đây là đương nhiên, một người có thân phận tôn quý thì làm sao có thể ăn được món ăn bình dân của dân chúng được.”
“Ngược lại thì có. Thì ra khoai lang nướng ăn ngon như vậy. Khoai lang này còn đặc biệt vì do hoàng đế Bắc Uyển tự mình nướng, ha ha ha!” Bộ dáng rất kiêu ngạo cùng đắc ý, không thèm che dấu chút nào.
“Ngươi đến đây không phải vì ăn khoai lang chứ.”
“Gặp người quen cũ a.” Hắn trả lời qua quýt.
“. . .” Im lặng là tốt nhất
“Được rồi, không đùa nữa. Vốn ta chỉ là muốn mang đồ tới cho nàng.” Hoàng Phủ Khuynh Thành lấy ra phượng ấn Nam Man rồi đặt ở trên mặt bàn, “Vật này không được làm mất, sau này ngươi phải cất giữ cẩn thận. Có điều, nàng là Bắc Uyển Hoàng Hậu… vật này cũng thật sự là kỳ quái.” Hắn chỉ là giúp hoàng đệ của mình thu thập tàn cuộc một lần vậy.
“Xin đa tạ.”
“Mất đi phượng ấn Nam Man này, Nam Man sớm muộn cũng sẽ tìm tới cửa, không bằng trực tiếp trả về tránh phiền toái sau này. Bổn vương như thế nào cũng không nghĩ tới bí mật nàng lại là Bắc Uyển Hoàng Hậu? Bổn vương nghĩ nàng là Thái Tử phi Nam Man . . .” mọi chuyện quả là thật giả khó phân.
Hắn làm ra vẻ chấn động hồi lâu, rồi giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh, không có gì kỳ quái cả !
Trầm Tố Nhi chậm rãi cầm lấy phượng ấn rồi nói xem ra như rất tùy ý: “Ngươi biết đây là vật gì không? Đã từng thấy?”
Hoàng Phủ Khuynh Thành cười nói: “May mắn ta đã đến Nam Man nên cũng nhận biết được một vài thứ. Về phượng ấn Thái Tử phi đây, hi hi! Thật ra là lần đầu tiên nhìn thấy.” Trầm Tố Nhi nghe xong cảm thấy thật mơ hồ.
Nàng nghi ngờ hỏi: “Phượng ấn Thái Tử phi? Ngươi dựa vào vật này mà nghĩ ta là Thái Tử phi Nam Man?”
“Đúng a, không phải Nam Man Thái Tử phi thì làm thế nào mà có phượng ấn Thái Tử phi? Vật này không có khả năng là đồ chơi của mọi nhà, người nào cũng có được.” Hoàng Phủ Khuynh Thành nói không khách khí. Nữ nhân trước mắt thật không phải người bình thường, nhìn thế nào cũng không phải hạng tầm thường. Phút chốc, hắn hướng về phía Tố Nhi mập mờ chớp chớp mắt “Nàng . . . thấy ta thế nào?”
Giọng giống như đang đợi người khác đánh giá… Quẫn!
Trầm Tố Nhi hơi lúng túng, thật ý tứ quét mắt nhìn hắn một cái mới thốt ra hai chữ :”A nương!”
“A nương?” Có ý gì.
“Chính là rất ẻo lả.”
“? ? ! Nàng nói cái gì? Có muốn… tự mình thử xem… ta có phải nam nhân thực sự hay không?” Mắt lộ ra một vẻ tà mị.
“Ngươi trông ẻo lả như vậy nên không khơi gợi được hứng thú của ta .”
Sau một khắc, một khuôn mặt khuynh thành bỗng dưng kề sát, một đôi mắt phượng câu hồn mê người khẽ mỉm cười. Nụ cười nhẹ như đang giấu điều gì đó cực kỳ khó nói trong lòng rồi khe khẽ cám dỗ “Ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị cũng tốt a. . . Không đổi một lần thì làm sao biết một người nào đó tốt đây?”
“Ngươi đang đùa giỡn ta?” Nàng cũng mỉm cười, chỉ là trong mắt rõ ràng không hề mang theo một tia tạp niệm.
Hoàng Phủ Khuynh Thành nhìn vào đôi mắt nàng liền nhụt chí, không có ngưỡng mộ, cũng không có kinh ngạc.”Hoàng Hậu, người không phải nói Bổn vương chỉ có mỗi một bộ dạng nghiêng nước nghiêng thành sao? Làm sao mà nàng lại không có hứng thú? ! Nhưng thật ra thì cũng có điểm ý tứ.”
“Ờ, nói đến nghiêng nước nghiêng thành thì trên đời này cũng cũng không phải chỉ có một người là ngươi. Nhìn nhiều sẽ miễn dịch . . . Ách, đúng là sức đề kháng sẽ mạnh hơn.”
“Có người có bộ dáng có thể so sánh với Bổn vương sao?”
“Đương nhiên là có. Trong mắt ta thì có rất nhiều nom khá hơn ngươi như là: Mộ Dung Cảnh, Tư Mã Lạc…”
“Công bình mà nói bọn họ làm sao mà soái được hơn ta?” Mắt nàng ta có vấn đề sao ? Có lẽ nàng cố ý trêu đùa hắn? Có điều nàng nói có hơi quá lời.
“Được rồi, mỗi người mỗi vẻ. Khó có thể nói ai trông được hơn ai. Trong hoàng cung Bắc Uyển còn có một người ta thấy cũng được… Hắn cũng đẹp trai như ngươi. Thật sự so với vẻ đẹp của ngươi thì trông ngươi rất… yêu nghiệt, hắn thích hợp với khẩu vị của nữ nhân hơn. Ở trong cung mà thẳng thắn, minh bạch, đơn thuần nên ở cùng hắn… tựa như cùng gió mát và trăng sao.”
Trầm Tố Nhi đương nhiên sẽ không nói thẳng: Hoàng Phủ điện hạ nhà ngươi quá mưu tính, bụng dạ quá khó dò, trong mắt lúc nào cũng muốn tính kế người khác. Mà người nàng nghĩ chính là Sơ Tuyết, so với Hoàng Phủ Khuynh Thành thì đích xác trong lòng thấy Sơ Tuyết hơn hẳn, đó chỉ thuần túy là ấn tượng ban đầu thôi!
Trời ạ! Đơn giản là hai người không thể so sánh được với nhau.
Trầm Tố Nhi trực tiếp chà đạp hắn! Cố tình chê bai hắn. Nam nhân này ỷ vào vài phần đẹp mắt của mình lại dám đuà giỡn nàng? Không giẫm được hắn dưới lòng bàn chân thì sẽ làm… thất vọng chính mình?
Hoàng Phủ Khuynh Thành đã nghe quá nhiều lời khen ngợi nhưng đột nhiên lại nghe có người cay độc với mình mà vẫn không tức giận. Khuôn mặt tuyệt mỹ mỉm cười, chỉ là đáy mắt lại không cười, bí hiểm!
“Nam nhân có một loại tật xấu, Hoàng Hậu nàng có biết là gì không?”
“Ta xin lắng nghe.”
“Nữ nhân càng chiếm không được càng muốn… “
“Đây là bị coi thường.”
“Ha ha, hình dung rất khá.” Hoàng Phủ Khuynh Thành đột nhiên di chuyển vị trí đến ngồi ở bên cạnh Trầm Tố Nhi. Khoảng cách gần trong gang tấc, làm cho hắn có thể kéo nàng vào trong lòng. Nhưng mà hắn không có làm, mị nhãn như tơ, hơi thở như lan ( khép hờ đôi mắt, hơi thở thơm ngát) mà ghé tới gần quan sát nàng. Dường như đến gần rồi lại hơi né xa, giống hệt xích lỏa mỹ nhân choàng một tầng lụa mỏng lên người , muốn câu dẫn rồi lại cố làm bộ e dè.
Trầm Tố Nhi ngửi thấy được trên người hắn hơi thở thơm ngát, mơ hồ thoang thoảng hương vị cây tường vi.
Sự nghi hoặc tăng lên! Hoàn toàn là tò mò, tò mò! Có phải trên người nam nhân tuyệt mỹ thì sẽ có mùi thơm? Trên người Sơ Tuyết cũng có mùi hoa mai có lẽ là do quanh năm ở tại mai viên. Tư Mã Lạc cũng có, nam nhân ở trước mắt cũng có. Ờ, cũng không phải tất cả đều có. Trên người Mộ Dung Cảnh không có mùi hoa nào cả, hoàn hảo, có một người bình thường. Trên người Mộ Dung Cảnh, nàng chỉ ngửi thấy khí tức của nam nhân sạch sẽ, rất dễ chịu, mùi hương hoàn toàn là thuộc về hắn.
“Đang suy nghĩ cái gì?” Hắn hỏi, dễ nghe lại mê người.
“Ngươi muốn biết?” nàng cũng không né tránh, chớp mắt nhìn.
Hoàng Phủ Khuynh Thành có điểm thất vọng, rõ ràng là chính mình câu dẫn đã thất bại. Trong mắt nàng không có một tia dục vọng, cũng không có một tia mê luyến cùng kinh ngạc. Hắn cũng không phải là người tuyệt không cảm nhận được, chỉ là muốn thử một chút, muốn nhìn một chút kết quả. Không thể nói đến tâm tư trong lòng, nguyên lai trên đời này lại còn có nữ nhân không vì chính mình xinh đẹp mà động tâm. Biết kính nể người, hắn cũng không thể lại làm ra hành động quá mức.
Lui về vị trí ban đầu, giọng điệu cũng khách khí, “Hoàng Hậu, đã mạo phạm người nhiều, xin chớ để ở trong lòng. Bổn vương hiện tại cũng rõ ràng, bọn họ tại sao lại coi trọng nàng.” Nữ nhân như nàng nếu như ở chung lâu mà không thích thì mới là lạ. Là một nam nhân cao cao tại thượng, có ngàn vạn người sủng ái, đã thấy nhiều nhưng nữ nhân phấn son lòe loẹt, cho dù bề ngoài sắm vai nổi tiếng tráng lệ thì trong lòng cũng trốn không thoát cá tính không rộng lượng.
Trầm Tố Nhi nghe vậy cũng cảm thấy kinh ngạc, “Hoàng Phủ điện hạ, ngài cũng là một nam nhân quang minh lỗi lạc a.”
“Xem ra ấn tượng trước đây của nàng về Bổn vương không tốt cho lắm.”
Nàng cười thản nhiên cũng rất thông minh bảo trì trầm mặc.
Một hồi lâu, hai người không nói gì.
Kỳ quái, hắn đường đường là Vương Tử sao lại nhàn như vậy? Mặc dù chưa tối nhưng nam nữ có khác, ở cùng một chỗ lâu quá có thể hay không đưa tới dị nghị? Nàng thì không sao nhưng hắn lại là người cổ đại ni? Không phải tối chú trọng danh dự sao?
“Hoàng Phủ điện hạ, ta muốn hỏi chút chuyện được không?”
“Nàng hỏi đi.”
“Tiểu Bảo thế nào? Hắn có được khỏe?”
Hắn thoáng kinh ngạc rồi cười một tiếng “Thì ra nàng vẫn còn quan tâm hắn a.”
“Ừ, nói một chút xem hắn có khỏe?”
“Nương tử mới cưới bị người ta đoạt, nàng nghĩ hắn có khỏe không ?”
“Cái này…” nàng cụp mắt. Đích xác, chuyện này xảy ra với ai thì cũng sẽ không tốt.
“Dịch là một thiếu niên thiện lương, nhưng từ nhỏ vận mệnh đã lận đận nên ảnh hưởng đến tính tình cũng không nhỏ. Khi đã không thích thì gì hắn cũng sẽ không thèm liếc mắt, nếu thích sẽ vô cùng chấp nhất.” Hoàng Phủ Khuynh Thành nói có căn cứ. Hãy xem sự cố chấp của Dịch đối với Vân phi là biết, mười năm như một ngày.
Hoàng Phủ Khuynh Thành dừng một chút, thấy nàng không nói lời nào, hắn hỏi: “Hôm nay Hoàng thượng các người không phải lại trên Linh Vân sơn trang sao?”
“Ngươi là nói, hắn có thể là đi gặp Tiểu Bảo?” Nếu như Hoàng thượng phải đi gặp Tiểu Bảo, Trầm Tố Nhi trái lại không hiểu sao lại có chút an tâm.
Theo nàng thì Tiểu Bảo sẽ không giết Mộ Dung Cảnh, chỉ là không biết bọn họ trong lúc đó sẽ làm những gì?
“Các ngươi muốn Tuyết Liên ngàn năm sao?” Hoàng Phủ Khuynh Thành hỏi thẳng, chuyển hướng nội dung trò chuyện vừa rồi.
Trầm Tố Nhi có điểm mơ hồ, cùng nam nhân nói chuyện phiếm, đặc biệt cái loại nam nhân bí hiểm thế này mà nói chuyện phiếm thì hơi thiếu trí tuệ đều sẽ không biết đạo mục đích của hắn là cái gì, đang nói chuyện gì “Đúng vậy, bởi vì có thân nhân ngã bệnh.”
“Việc này Bổn vương cũng có nghe thấy, người thân này có khả năng chính là nam nhân đơn thuần mà nàng vừa mới nói.” Vào lúc này trong mắt nàng thì hắn vẫn còn là nam nhân dễ coi.
Nàng nhướn mi, thì ra Hoàng Phủ Khuynh Thành sớm đã tra được không ít điều, vào lúc cùng mình nói chuyện phiếm thì trong lòng hắn đã biết rõ ràng. Quả nhiên là bí hiểm, sâu xa khó hiểu. MMD, rốt cuộc hắn muôn muốn chơi đùa cái gì? Nàng đương nhiên biết hắn là có mục đích mà đến, nếu như đơn giản chỉ là vì phượng ấn thì như thế nào mà làm phiền hắn tự mình đại giá? Có phải hay không quá phô trương?
Trầm Tố Nhi trong lòng đang mắng người a, chỉ là ở mặt ngoài mềm yếu nhu nhược cười yếu ớt phát huy được vô cùng nhuần nhuyễn.
Hoàng Phủ Khuynh Thành tiếp tục nói: “Trở lại chuyện lúc nãy, hoàng đế các ngươi cho dù hao tổn tâm cơ như thế nào thì cũng sẽ không tìm được nữa. Linh Vân sơn trang đã không còn Tuyết Liên ngàn năm. Hy vọng nàng sẽ khuyên nhủ hắn, sớm bỏ ý nghĩ này đi, để tìm cách khác. Tránh để bị thương cùng bực bội sẽ làm chậm trễ việc chữa bệnh choTam vương gia.”
Trầm Tố Nhi trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc “Tuyết Liên ngàn năm? Tuyết Liên Ngàn năm không phải đã bị Mộ Dung Cảnh trộm rồi sao? Nàng không khỏi nghi vấn: ” Tuyết Liên Ngàn năm của… linh Vân sơn trang không phải đã bị trộm rồi sao?” Nàng hình như không hề biết chân tướng gì cả
“Nàng nói chuyện đó sao? Tuyết Liên bị đánh cắp không có khả năng là Tuyết Liên ngàn năm. Chỉ là một gốc cây Tuyết Liên mà Dịch tìm được trên Tuyết Sơn mà thôi. Nhưng nó cũng là vô cùng trân quý.” Hoàng Phủ Khuynh Thành không muốn cùng Bắc Uyển kết thù kết oán, gây ra chuyện không vui với nước với dân cũng đều không lợi. Chỉ là… nếu như bị kẹp giữa hai nước kia thì cũng phiền toái.
Nghe Hoàng Phủ Dịch nói như thế, Trầm Tố Nhi tỉnh ngộ. Khó trách Mộ Dung Cảnh còn muốn đi gặp Tiểu Bảo. Nếu như hắn không cầu xin gì thì tại sao vẫn còn ở đó?
“Ý ngươi là hy vọng ta khuyên khuyên Mộ Dung Cảnh từ bỏ việc tìm Tuyết Liên ngàn năm?” Nếu như đúng như này, nàng trái lại có thể hiểu được. Việc Hoàng đế luôn tìm tới cửa nhất định là phức tạp và phiền toái. Thử hỏi trên đời này ai dám đắc tội hoàng đế? Đây cũng là ý nghĩ của dân chúng, nhưng trên đời này chính là có một người không sợ hoàng đế. Tâm tư của người này thật khó lường,
Hoàng Phủ Khuynh Thành chậm rãi nhìn trời đánh giá thời gian, lại nhìn chăm chú Trầm Tố Nhi chốc lát, chậm rãi lắc đầu. Trong mắt ẩn chứa một vẻ xin lỗi mà không nhanh không chậm nhẹ nhàng nói: “Có một phần là nguyên nhân đó, nhưng không phải là mục đích cuối cùng. Bởi vì hôm nay ta tới cũng là vạn bất đắc dĩ… là đến bắt cóc nàng, trước nói một tiếng xin lỗi.”
“? ? . . .” Trầm Tố Nhi kinh ngạc trừng mắt nhìn. Bắt cóc? Có ý tứ? !
Sau một khắc, nàng chưa kịp hỏi, thân thể đã không thể động đậy. Nàng đã bị điểm huyệt, á huyệt cũng điểm.
Hoàng Phủ Khuynh Thành lấy ra một chiếc áo choàng rồi bao bọc Trầm Tố Nhi, lại ôm nàng lên, “Hoàng Hậu a, mạo phạm, xin thứ cho tội. Dù nói như thế nào, ta cũng chỉ là một Vương Tử tiểu quốc. Vì thần dân chính mình cũng đành đắc tội với người không đắc tội nổi và làm những chuyện không làm không được. Thứ lỗi cho ta a. . . .”
Trầm Tố Nhi quẫn. Biết mục đích hắn tới không đơn giản, nhưng lại thật không ngờ là đến bắt chính mình.
Nàng muốn hỏi vài câu để tỏ vẻ một phen căm hận! Đáng tiếc không có kết quả, bởi vì á huyệt đã bị điểm. . .
****** *****
Trên đỉnh núi phía sau Linh Vân sơn trang.
Mặt trời đã lặn. Những tia sáng còn sót lại đan xen chằng chịt, áng mây đỏ đầy trời.
Lúc này, có một thân hình nho nhỏ ngồi xếp bằng trên tảng đá ở ngọn núi cao nhất.
Có người nói, một người đứng ở chỗ cao, chỉ biết ngẩng đầu nhìn lên. Tuy nhiên, người này lại đang cúi đầu nhìn sương trắng lượn vòng phía dưới, nhìn xuống khe sâu vạn trượng không thấy tới đáy. Ngọn núi này, Tiểu Bảo gọi là gọi là Linh Vân phong. Bên dưới sâu không thấy đáy, quanh năm lúc nào cũng thấy mây trắng, cũng không thấy một ngày mây tan.
Mộ Dung Cảnh thi triển khinh công, nhanh chóng hiện thân.. Hắn trì hoãn một thời gian, để thị vệ của mình đuổi theo kịp. Lệnh cho bọn hắn canh giữ ở chân núi, còn một mình đi lên.
Trên đỉnh núi vốn là nơi những tảng đá lởm chởm, lại thật sự san ra một cái đài cao. Hiển nhiên ở đây là chỗ có người quanh năm luyện võ.
Hắn nhìn thấy cạnh vách núi trên tảng đá lớn có một bóng lưng.
“Đến đây, không cần nhìn. Nơi này không có mai phục.” Âm thanh lạnh lùng của Tiểu Bảo vang lên . Hình như không cần quay đầu thì hắn cũng biết Mộ Dung Cảnh đang làm gì.”Ngươi cũng cảnh cáo dưới chân núi những người đó, đừng hành động thiếu suy nghĩ. Ta ghét nhất lúc đang nói chuyện mà có người quấy rầy .”
Mộ Dung Cảnh khẽ nhíu mày, dưới chân núi có người mà hắn cũng biết sao? Nhưng sự kinh ngạc đáy lòng cũng không biểu hiện ra trên mặt, hắn chỉ hờ hững nhếch mép “Tìm Trẫm đến có chuyện gì?” Nói thẳng, dù sao không phải bạn cũ gặp nhau.
Nghe vậy, Tiểu Bảo chậm rãi xoay người . Đã biết bao nhiêu lần, khuôn mặt ngây thơ nhỏ nhắn kia đã tìm không được một niềm vui, mái tóc xanh hơi rối bời phản ảnh vài phần bạc nhược, cũng mang theo một vẻ tiều tụy. Hơn nữa, đôi mắt xinh đẹp lại đầy tơ máu. Một bộ quần áo đẹp đẽ quý giá cũng giống như nhiễm gió sương! Chẳng lẽ từ khi Tố Nhi rời đi thì hắn liền một mực chưa từng nghỉ ngơi sao?
“Tại sao ngươi muốn muốn Tuyết Liên ngàn năm?” Tiểu Bảo cũng trực tiếp hỏi . Hắn quanh năm tách rời cuộc sống, đối với chuyện tình trước đây của người khác thì không nghe thấy cũng không hỏi, đương nhiên không biết chuyện của Mộ Dung Cảnh. Cũng là mấy ngày nay hắn mới nghe ngoại tổ nói cho biết Bắc Uyển hoàng đế từng vài lần bí mật quay về tìm ông ngoại vì muốn Tuyết Liên ngàn năm, mà ông ngoại lại trực tiếp từ chối .
“Trẫm có cần phải trả lời sao?”
“. . .” Tiểu Bảo trầm mặc, chỉ là hờ hững nhìn chăm chú Mộ Dung Cảnh.
Mộ Dung Cảnh có việc cầu người, dù sao cũng là bị động nên nói :”Trẫm có một Hoàng đệ bị bệnh nặng, cần gấp bách linh dược. Chỉ một lần dùng gốc Tuyết Liên kia là có thể cứu một năm sinh mệnh của nó.”
Tiểu Bảo hiểu rõ dường như nhíu mày, ánh mắt đánh giá Mộ Dung Cảnh phút chốc chợt lóe mà hỏi thẳng : “Ngươi thật sự là Mộ Dung Cảnh sao?” Trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, đó là nghi hoặc về thân phận đối với người trước mắt. Sự biến hóa nhỏ đó hắn đều nhìn ra được… Mặc dù là dung mạo gần như là giống nhau như đúc nhưng vẫn có sự khác nhau .
Mộ Dung Cảnh đầu tiên là ngây ngốc, tiếp theo trầm giọng nói: “Hoàn toàn không giả.”
“Vậy mấy ngày hôm trước tại đại đường là ai?” Hắn cũng là lần đầu tiên thấy hoàng đế Bắc Uyển. Hôm đó tại đại đường trên là lần gặp đầu tiên nên ấn tượng đối với một người là sâu sắc nhất. Người trước mắt căn bản không phải là cùng dạng người. Để phân biệt một người, đối với người bình thường mà nói thì chỉ nhìn tướng mạo, thân hình. Nhưng trừ những điều này ra còn có khí tức cùng võ công cao thấp.
Trọng điểm là…
Tiểu Bảo thấy Mộ Dung Cảnh nghi hoặc nên cũng trực tiếp vạch trần ra “Ta tin tưởng ngươi chính là Hoàng đế. Chỉ là ngươi có uống Tuyết Liên Lộ? Mà người mấy ngày hôm trước thì căn bản là không uống. Lúc ấy ta đã kỳ quái, thương thế của ngươi làm thế nào mà tốt nhanh được như vậy. Bây giờ nhìn lại thì người kia căn bản không phải là ngươi. Mà trước mắt, ngươi cứ nói là vì hoàng đệ mình tới xin thuốc. Nhưng mà… một đạo tặc ăn trộm Tuyết Liên nửa năm trước giờ lại còn muốn Tuyết Liên, nhân phẩm như vậy khó có thể làm người khác tin phục. Rồi lại đến đây muốn Tuyết Liên ngàn năm thì liệu có thể lại lén lấy hay không?”
Mộ Dung Cảnh mặt lạnh băng, cảm giác làm cho người ta hoài nghi đích xác khó chịu. Nhưng mà, việc này căn bản là khó giải thích. Hắn cũng không nghĩ muốn lôi kéo Tư Mã Lạc vào đây, lại càng không muốn người khác biết chính mình cùng Tư Mã Lạc giống nhau như đúc. Kẻ có tâm nếu như tra ra hai người là huynh đệ rồi truyền ra ngoài, cục diện chính trị nhất định sẽ hỗn loạn.
Trước mắt hắn chỉ có thể nhịn! Nhẫn! Chịu đựng việc làm cho người ta hiểu lầm. Hắn không thể xúc động nói ra chân tướng. Có lúc, nhẫn cũng là một loại sức mạnh. Không để cho người khác nắm được điểm yếu chính mình. Lúc này tình thế cho dù bất cứ về phương diện nào đối với hắn cũng không lợi. Hắn ngay cả một điều kiện có lợi để ra tay cũng không có. Hoàn toàn bị vây trong cục diện bị động.
Hai mươi mấy năm đứng trên đỉnh cao nhất, mạnh mẽ hô phong hoán vũ. Hắn chưa bao giờ nghẹn khuất như hiện giờ.
Mạnh mẽ cắn răng chống đở. Nhưng Sơ Tuyết là nhược điểm trí mạng của hắn.
Có lúc, hắn cũng muốn dùng sức mạnh tới lấy, bắt toàn bộ bọn họ lại, từng bước từng bước dùng nghiêm hình tra hỏi. Tuy nhiên, nếu thực sự làm như vậy, khi Sơ Tuyết thiện lương biết hắn chiếm được Tuyết Liên ngàn năm bằng cách đó, Sơ Tuyết cũng sẽ cự tuyệt dùng, cũng sẽ không sống được yên tâm thoải mái.
Mộ Dung Cảnh nghĩ tới đệ đệ Sơ Tuyết, tâm liền đau.
Hắn nhịn, nói cho chính mình có thể chịu! Bất cứ chuyện gì đều phải nhẫn. Cho dù phải khuất nhục…
“Hoàng Phủ thiếu gia, người mấy ngày trước trên đại đường chỉ là giả trang. Trẫm là Mộ Dung Cảnh, điểm này ngươi không cần hoài nghi.” Lúc này, Mộ Dung Cảnh từ trên người lấy ra lệnh bài màu vàng, mặt trên có khắc dòng chữ “Như trẫm đích thân tới” “Còn như tại sao lại dùng Tuyết Liên Lộ thì cũng là bái tạ ngươi ban tặng. Trẫm không dùng liền không có cơ hội đứng ở chỗ này cùng nói chuyện với ngươi.”
Tiểu Bảo lại im lặng, như Mộ Dung Cảnh đã nói thì cũng không phải hắn hoài nghi toàn bộ .
Lúc ấy đả thương Mộ Dung Cảnh khá nặng thì hắn đã biết. Bởi vì hắn dốc tận lực, mặc dù không giết nổi Mộ Dung Cảnh nhưng cũng sẽ làm hắn ba tháng khó khôi phục lại. Chỉ là cách xa nhau mới hơn nửa tháng thì hắn đã khoẻ lại.
“Ta có thể giao ra Tuyết Liên nhưng ta muốn Hinh Nhi. Ngươi lấy Hinh Nhi đến trao đổi.”
“Hinh Nhi?”
“Tân nương của ta, một nữ nhân mà ngươi cướp đi.”
“Vậy không có khả năng!” Mộ Dung Cảnh không chút nghĩ ngợi liền quả quyết cự tuyệt .
“Đường đường Hoàng đế, ngay cả một nữ nhân cũng không nỡ? Hừ!” Tiểu Bảo hừ lạnh, mắt lộ ra khinh thường “Ta không muốn biết Hinh Nhi cùng Tư Mã Lạc là cái gì quan hệ, cũng không muốn biết ngươi là người nào của Hinh Nhi. Nếu ngươi có thể không coi ta vào đâu mà mang nàng đi thì cũng sẽ có biện pháp đem nàng trở về.”
Như vậy xem ra Tiểu Bảo cũng không biết nhiều chuyện. Từ ngày đó hắn đã cự tuyệt gặp Hoàng Phủ Khuynh Thành, như vậy cho dù Hoàng Phủ Khuynh Thành muốn nói nói chuyện cũng là không có khả năng.
Mộ Dung Cảnh cau mày, thầm tự nhủ rồi thản nhiên nói ra nghi ngờ :”Hoàng Phủ Dịch, có phải ngươi còn không biết Hinh Nhi mà ngươi nói là ai hay không?” Hoàng Hậu của một nước, há là người bên ngoài nói muốn là được? Truyền ra ngoài thì cho dù là hắn cho, hoặc là hắn muốn, đều sẽ làm cho người trong thiên hạ nhạo báng.
“Vừa rồi ta nói, ta không muốn biết.” Tiểu Bảo cũng cố chấp.
Mộ Dung Cảnh thần sắc lạnh lẽo, dùng ngữ điệu lạnh như băng mà nói ra chân tướng “Nàng cùng Tư Mã Lạc không có quan hệ gì. Nàng là Hoàng Hậu của Trẫm! Là Bắc Uyển quốc mẫu, ngươi còn muốn sao?” Cuối cùng một câu hừ lạnh, dường như phì ra từ mũi.
Bỗng nhiên, Tiểu Bảo giống như bị thiên lôi đánh vào người, ngây ra như phỗng! Bắc, Bắc Uyển Hoàng Hậu. . . “Hoàng Hậu… Như thế nào lại là Hoàng Hậu? Ngươi nói láo!” Không có khả năng, như thế nào có thể là Hoàng Hậu? Đường đường Hoàng Hậu sẽ ở bên ngoài phiêu bạt sao? Hắn rung động, khó trách nàng nói, nàng cùng hắn không có kết quả. Khó trách nàng nói, người kia không thể đắc tội, khó trách nàng không muốn thành thân. . .
Mộ Dung Cảnh lạnh mắt, rất vừa lòng phản ứng của Tiểu Bảo, loại phản ứng cũng nói rõ hắn vẫn còn có một chút đạo lý có khả năng cùng nói chuyện “Nàng không phải là Hinh Nhi. Nàng tên là Trầm Tố Nhi, nếu như hoài nghi thì ngươi có thể phái người tra một chút tin tức sẽ biết được chân tướng.”
Một hồi lâu, Tiểu Bảo cũng không phục hồi được tinh thần lại. Lại một lát sau, hắn chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía Mộ Dung Cảnh. Đứng im lặng không nói gì.
Mộ Dung Cảnh không vội , chỉ là tình thế cũng không hề có điểm chuyển biến tốt đẹp nào. Lấy người trao đổi thuốc, căn bản là là không thể thực hiện được. Nếu như Tố Nhi chỉ là một cung nữ bình thường, hắn sẽ đồng ý thật sảng khoái, nhưng là nàng không phải, nàng là Hoàng Hậu! Là nữ nhân hắn yêu mến, thậm chí chỉ có mỗi nàng là người được hắn yêu.
Nếu như hắn cho dù lãnh huyết vô tình đáp ứng lấy người đổi thuốc, đồng dạng cũng sẽ rơi vào kết quả người người xa lánh.
“Hoàng Phủ thiếu gia, trừ… Tố Nhi ra, ngươi nghĩ muốn nữ nhân nào cũng đều có thể.” Mộ Dung Cảnh thay đổi giọng điệu, trong hòa hoãn lộ vài phần ôn hòa . Chuyện thật sự rất khó giải quyết. Chỉ là vì một gốc Tuyết Liên ngàn năm, vì có thể cứu Sơ Tuyết, hắn cơ hồ đã ép chính mình đến tuyệt cảnh, cơ hồ sắp phải từ bỏ sự tôn nghiêm của Đế vương .
Lúc này hắn chỉ là một nam nhân bình thường muốn cứu đệ đệ của mình. Nhu nhược cũng tốt, vô năng cũng được. Chỉ cần có thể cứu Sơ Tuyết…
“Ha ha ha! . . .” Tiểu Bảo đột nhiên ngửa đầu mà cười, cười đến có chút si, cũng có chút cuồng, “Vô dụng! Vô dụng, ta chỉ muốn nàng, chỉ cần nàng! Hoàng Hậu thì thế nào? Hoàng Hậu liền Hoàng Hậu, coi như nhượng người trong thiên hạ phỉ nhổ thì thế nào? Mộ Dung Cảnh, không có thương lượng!
Ta muốn nàng! Hơn nữa ta cho ngươi biết một bí mật, khắp thiên hạ chỉ có ta biết Tuyết Liên ngàn năm ở nơi nào!”
Mộ Dung Cảnh tâm tình trầm xuống, cơ hồ rơi xuống đáy cốc . . .
/111
|