Mộ Dung Cảnh ôm Tố Nhi nhanh chóng chạy ra ngõ nhỏ. Lại rẽ ở một giao lộ đã có một cỗ xe ngựa đẹp đẽ quý giá đậu ở chỗ này. Trần thủ cùng Tiếu Trọng Chi dắt con ngựa cẩn thận đứng bên cạnh xe. Vừa nhìn thấy Mộ Dung Cảnh liền vén màn xe lên. Mộ Dung Cảnh nhanh chóng lên xe. “Ra khỏi thành! Dùng tốc độ nhanh nhất.” Mộ Dung Cảnh hạ lệnh. Không thể đợi lát nữa, phải lập tức rời đi.
Bản thân hắn hiểu rõ người đệ đệ này, vừa rồi làm thành như vậy, chỉ sợ đối với hắn thành kiến càng sâu. Nếu tự do, nhất định phải cướp người trước.
Xe ngựa do bị trì hoãn nên lúc này phải khẩn cấp, dần dần chạy như bay trên đường.
Thẳng đến cửa thành… Ra khỏi thành, để an toàn …..
Mộ Dung Cảnh hạ lệnh, đóng cửa thành trước giờ. Trước bình minh, không cho phép bất luận kẻ nào ra khỏi thành, như vậy có lẽ sẽ ngăn được Tư Mã Lạc một lúc.
Thế nhưng, hắn biết rõ sẽ không ngăn được lâu. Bởi vì Tư Mã Lạc không phải người bình thường, hắn tự nhiên có cách của hắn.
Mặc dù Mộ Dung Cảnh hạ lệnh không được mở cửa thành, hắn cũng sẽ có biện pháp ra khỏi thành, hoặc cưỡng chế khiến người canh gác mở cửa
Tiếng vó ngựa lóc cóc, xe ngựa phi nhanh trên đường.
Mộ Dung Cảnh hai tay mạnh mẽ không hề buông ra, im lặng ôm chặt cả người nàng trong ngực mình. Cảm giác được nhịp tim cùng hô hấp của nàng. Sự bối rối cùng gấp rút vừa rồi đã dần dần bình ổn.
Từ lúc bắt đầu tiến vào trong xe, hai người cũng không nói lời nào, một chữ cũng không có nói ra. Im lặng hơn lên tiếng, cứ như vậy lẳng lặng ôm.
Thời gian lại trôi qua…
Ngoài cửa sổ xe, ánh trăng trầm ngâm yên tĩnh, cảnh vật lướt qua như bay thực mờ ảo, mê mê mang mang.
Trong xe treo hai ngọn đèn lồng. Theo sự lắc lư của xe ngựa mà chúng đong đưa. Ánh đèn đỏ hồng soi vào bóng hình trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt phảng phất như được phớt qua một lớp phấn trắng nom mềm mại như nụ hoa buổi sớm. Hàng lông mi dài dưới ánh nến hắt ra một bóng mờ nhàn nhạt giống như gió nhẹ lướt qua mặt nước. Ngoảnh lại nhìn làm hắn chết trân tại chỗ, hai hàng lông mày cong cong mơ hồ như che phủ một nỗi u sầu không thôi….
Nàng vẫn không hỏi, cũng không nói gì. Chỉ dịu dàng mà nằm ở trong lòng hắn. Tùy hắn mang theo chính mình mặc kệ là đi nơi nào cũng đều không có vấn đề gì. Dường như chỉ cần có hắn hết thẩy đều không quan trọng…
Mộ Dung Cảnh nhẹ hôn lên những sợi tóc trên trán nàng, trong mắt tràn đầy yêu thương, mí mắt kia cứ nhắm chặt một mực không có mở ra… Tuy rằng nàng vẫn không nói gì, nhưng lúc này đây, hắn có thể tinh tường cảm giác được đáy lòng nàng đang sợ hãi, “Tố Nhi, đừng sợ …. Ta đang ở đây.”
Kéo đôi tay vẫn đang siết chặt của nàng.
Chậm rãi, run rẫy, tự trong ngực có một đôi tay thon dài vươn ra, mềm mại quấn quanh cổ hắn.
Nàng khẽ động, nhắm mắt lại mà không có lảng ra, nhưng là thân thể cũng đang chạm vào ngực của hắn.
Áo gấm kia thoáng trượt xuống, hơn phân nữa xuân sắc trước ngực lộ ra …
Nàng dường như chưa có phát hiện ra, vẫn tựa đầu vào cổ hắn.
Nàng sít sao dán trên người hắn, thật chặt. Giống như nếu không cảm giác được sự hiện hữu của hắn thì không cảm giác được một xíu an toàn.
“Tố Nhi…” Mộ Dung Cảnh lo lắng khép mi lại
Mặc dù như vậy, hắn vẫn không có khả năng khiến nàng an tâm. .
“Hoàng thượng, ngươi liệu có giết ta hay không?” Có thể hay không? ! Hỏi ra lời này thì trong lòng nàng đang run rẩy. Lúc này, nàng mới phát giác, tại trước mắt hắn nàng lại nhu nhược lại vô dụng như vậy, chỉ là muốn dựa vào trên người hắn … Có điều đáy lòng lại đang sợ hãi, sợ hãi có một ngày hắn sẽ giết nàng. Giống như hai năm trước ở trên thuyền, hắn nói sẽ giết nàng…
Đây không phải là lời nói dối, nàng tưởng đã quên, nhưng mơ hồ trong đó còn là cảm thấy đây không phải là lời nói dối…Đổi lại là người khác nàng sẽ không sợ như vậy. Thế nhưng vì sao kẻ muốn giết nàng lại là hắn chứ? Không giết thì cái giá phải trả là vĩnh viễn không gặp mặt, thế nhưng gặp mặt có đúng hay không lại muốn giết? !
Nhung nhớ là giả, ôn nhu cũng là giả. Hiện tại đối tốt với nàng cũng chỉ là giả!
Có một ngày cũng sẽ không còn gì nữa, có một ngày toàn bộ sẽ quay trở lại nguyên hình!
Có một ngày, có một ngày…
Tưởng tượng không được! Tại giờ khắc này, lòng nàng trở nên yếu ớt, trở nên nhạy cảm, cũng trở nên đa nghi, tâm bất an, bất an… Cực kỳ bất an!
Nỗi sợ hãi kia là đến từ sâu trong đáy lòng!
Đằng sau sự giả vờ thản nhiên là tận lực muốn quên đi nỗi sợ hãi!
Giờ khắc này, dường như toàn bộ đều hiện ra… Cái gì cũng hiện ra!
.Đã không còn kiên cường, cũng không có ngụy trang, không có bất luận phòng bị gì …
“Hoàng thượng, ngươi nói… Ngươi có thể giết ta hay không?” Rốt cuộc khắc chế không được giọt lệ trong mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi thật sâu ở trong lòng hắn, nhẹ nhàng nấc nghẹn, lại càng khắc chế không khóc lớn thành tiếng.
Mộ Dung Cảnh giật mình! Tỉnh ngộ mà mang theo vẻ không dám tin!
Nàng nói cái gì? Nàng hỏi hắn có thể giết nàng hay không? Lẽ nào nàng vẫn nghĩ hắn sẽ giết nàng nên mới bỏ trốn sao? Một lần bỏ trốn cũng là hai năm?
Yêu thương cứ thế tiếp tục tràn ra …
“Đứa ngốc, trẫm sẽ không giết ngươi, Sẽ không! Tuyệt đối sẽ không!” Rồi hôn xuống trên trán nàng, giữa lông mày, trượt xuống mắt, hôn tới trên gương mặt đẫm lệ, mặn mặn, lại ấm áp nước mắt. Vừa hôn, lại liên tiếp cam đoan, thì thào cam đoan. “ Tố Nhi, không phải sợ, Trấm sẽ không giết nàng, đau còn không kịp… Đều là Trẫm không tốt, làm nàng sợ. Từ nay về sau sẽ không…”
Phảng phất lại mơ mơ màng màng, môi hắn dời đi chênh chếch sang bên tới ngậm lấy vành tai mẫn cảm của nàng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mà trêu chọc. Nhất thời thân thể nàng run rẩy, khí lực toàn thân giống như đều bị hút lấy, không tự giác mà phát ra một tiếng ưm “Uh…”
Âm thanh sao thật tiêu hồn, giống như lời mời động lòng người.
Sau một khắc, đôi môi cực nóng mà mềm mại dán lên cái miệng xinh xắn khéo léo chu lên của nàng. Dường như đã chờ đợi rất lâu, rốt cuộc cũng chờ được tới như vậy, từ miệng nàng thoát ra một tiếng ngâm khẽ thõa mãn.
Nàng vì đáp lại, ngoài ý muốn mà động tác vụng về lại không lưu loát, như lâu thật lâu cũng không có hôn qua nên quên mất cảm giác cũng quên đi động tác kia. Cần thời gian, muốn thích ứng, muốn tìm lại, tìm về hồi ức xưa khi thân thể nàng thuộc về hắn…
Nụ hôn dán lên càng ngày càng gấp, càng ngày càng sâu, trằn trọc, triền miên không dứt!
Từ đáy lòng nàng rung động không ngừng mà truyền đến khắp toàn thân.
Hắn hôn càng sâu, cơ hồ khí tức cả người như phải bỏng, cường hãn tấn công lại không mất đi ôn nhu, làm người nàng mềm nhũn như bún ngã vào trên người hắn, mặc ý cho hắn công phá thành trì không kiêng nể gì cả. Giờ khắc này, nàng cũng không có nghĩ gì nữa, trong đầu chỉ còn lại trống rống…
Phảng phất không biết thỏa mãn, hô hấp càng ngày càng như phát hỏa, càng ngày càng nhiễu loạn. Hai người thân thể càng dán càng chặt, theo nụ hôn mà nóng lên, càng ngày càng phát nhiệt…
Áo khoác cẩm bào trên thân nàng đã hoàn toàn rơi xuống, kéo theo quần áo để lộ ra, căn bản là không che được cảnh xuân gì cả. Nửa người trên cơ hồ như xích lỏa, hai con ngươi mê say bởi vì kích tình giống như đốm sáng lung linh tràn ngập các loại màu sắc . . . thực dụ hồn hút phách.
Lúc này, một bàn tay nữ nhi nhỏ bé đang xâm nhập vào trong vạt áo trước ngực hắn, vạt áo đang mở tung ra, nguy hiểm thập phần….
“Tố Nhi, đừng động đậy!” Mộ Dung Cảnh hô hấp lại nặng nề, lý trí còn? không có, hoàn toàn đánh mất.
Hắn muốn đẩy nàng ra, nhưng cơ thể hắn lại phản bội chính mình. Trọng điểm là hắn ngừng lại, nàng lại không muốn dừng lại! Lại còn sử dụng răng môi thật lợi hại, càng ra sức liếm, đùa giỡn, dẫn dụ, theo đường cong hoàn mỹ từ cổ hắn đi một đường xuống dưới, hắn hoàn mỹ tựa được điêu khắc giống như ‘khóa cốt” khiến người ta lưu luyến quên đường về, khẽ cắn, rồi lại mút thật mạnh, khiến cho hắn ngày càng thở dốc.
Nàng chung quy là như vậy , luôn luôn bất an tại những lúc như thế này… Chỉ có như vậy, nàng mới có thể quên đi lo lắng trong lòng!
Chỉ là giờ khắc này, nàng mới có thể cái gì cũng không nhớ, cái gì cũng quên đi…Hai năm nay, nàng một mực đều không có quên, đêm hôm đó, nàng không hề quên! Không thể quên được, coi như là nàng mỗi ngày đang ngủ, mỗi ngày không mở mắt, nàng cũng không có cách nào xóa chuyện tình đêm hôm đó ra khỏi đầu! Không chỉ hắn, nàng cũng vậy! Đêm hôm đó tiêu hồn, đêm hôm đó…
“Tố Nhi, đây là ở trên xe ngựa, không nên lại tiếp tục …” Hắn cắn răng, ép buộc chính mình thanh tỉnh. Lúc này đây, không thể lại để nàng dẫn dụ. Nàng vừa mới trải qua cái loại sự tình này, nếu như tâm tình không kiểm soát được…Hắn lo lắng cho mình sẽ không cẩn thận làm bị thương nàng.
Nàng dừng một chút! Toàn thân khát vọng đã dừng không được rồi! Quan trọng là nàng không muốn dừng lại.
Nàng nằm ở trên người hắn, kéo ra toàn bộ vạt áo hắn, bàn tay nhỏ bé theo thắt lưng đi xuống, tiếp tục tại trên người hắn đốt lên mầm hỏa… Nàng không phải ngu ngốc, cư nhiên biết rõ hắn cũng bị trêu chọc mà khơi lên, chỉ là hắn tự chủ so với chình mình tốt hơn mà thôi!
“Tố Nhi….” Trán hắn đã thấm mồ hôi, con ngươi thẫm lại vội vàng bắt lấy đôi tay nhỏ bé đang làm việc xấu kia mà kêu gọi rất đau khổ. Loại đau khổ này không phải từ nội tâm mà cơ thể không chiếm được thỏa mãn, không được xoa dịu để khắc chế cảm giác đau nhức kia!
Một lát sau, nàng như tức giận! Tự tức giận mà hung hăng cắn trên môi hắn, khi hắn đang thấy đau nhức thì lại nhanh chóng dùng cái lưỡi đinh hương linh hoạt thăm dò vào trong miệng. Một chút lại một chút, nhẹ nhàng quấy, dò xét, càng quấy càng tiêu hồn, càng dò xét càng sâu… trong đầu chỉ có một ý niệm ngoài ra cũng không có nghĩ gì khác. Chỉ mong muốn trở lại đêm hôm đó, có thể được trở lại đêm hôm đó!
Thân thể đã phát nhiệt, hành động vừa rồi lại khiến tiểu nữ nhân yếu đuối kia chợt biến mất! Nàng ngầm cắn răng, đè nén sự xấu hổ xuống tận đáy lòng, như người nảy sinh tức giận mà cảnh cáo. “Mộ Dung Cảnh, ta muốn ngươi! Không cho phép phản kháng! Nếu không ta ném ngươi xuống xe!”
“? ? ? !” Người nào đó chỉ kinh ngạc một lát, khóe miệng giật giật, đáy lòng đột nhiên trào dâng khác – thường, vui sướng không ngừng kéo dài… Chưa từng có một nữ nhân bạo dạn như vậy, cũng chưa từng có một nữ nhân có dũng khí như thế này đối chính mình nói chuyện, càng không có một người nào, không có một nữ nhân nào giống như vậy làm hắn hận không thể đem nàng ăn sống nuốt tươi.
Nàng thực sự rất mê người! Cũng quá đáng yêu!
Một câu nói, trong nháy mắt so với bất luận cái gì dụ hoặc càng khiến người khác hư hỏng mất …
Không cần lại cố kỵ cái gì! Bởi vì có một người có được lý do tốt — hắn không muốn bị ném xuống xe!
Chỉ có thể biến bị động thành chủ động, dùng hết bản lĩnh của mình để lấy lòng nàng….
Vì vậy, xe ngựa càng thêm chòng chành….
Ở ngoài xe, bóng cây lay động, gió mát đảo qua. Trong xe, xuân sắc khôn cùng, yêu kiều thở gấp càng thêm khí thế ngất trời …
************
Phía đông, dần dần nổi lên một vùng sáng.
Trời sáng! Trong xe đèn lồng đã tắt.
Bên trong hai người mệt mỏi mà ôm lấy nhau, khóe môi nhếch lên cười thỏa mãn.
Chợp mắt được một lát sau Mộ Dung Cảnh chậm rãi mở mắt, trong con ngươi lóng lánh hiện ra như tình cảm dập dờn. Ôn nhu kéo lên chiếc áo ngủ bằng gấm bị trượt xuống trên vai nàng . Giờ khắc này, nàng ngủ được ngon như vậy. Trước kia trong đôi mắt kia thấp thoáng một mảnh ưu sầu, nay bởi vì một phen tình cảm mãnh liệt đã biến mất, trái lại thêm vào như một hài tử hồn nhiên cùng thỏa mãn.
Ngón tay thon thả trắng muốt không khỏi nhè nhẹ vỗ về cẩn thận khuôn mặt nàng.
Nhìn nàng như thế, cứ như vậy mà nhìn, hình như cả đời nhìn cũng không đủ.
Phút chốc, hàng lông mi mảnh mai nhẹ nhàng run rẩy, hắn sợ tới mức lập tức dừng lại!
Như thể tiểu hài tử đang trộm kẹo, cứ như vậy mà cẩn cẩn thận thận, sợ chính mình sẽ làm ồn giấc ngủ của nàng …
Tại một chỗ trong đại trạch viện…
Trầm Tố Nhi mơ mơ màng màng mở mắt. Trong lúc mơ mơ màng màng thì hình như nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú. Trong nháy mắt nàng chậm rãi, thật sự là chậm rãi mà xấu hổ trừng mắt nhìn.
Hàng mi khẽ rung động, chậm rãi cùng e thẹn rủ xuống mắt… Nhưng mà, đáy mắt lại hiện lên một mảnh mê man cùng không thể tin được, tối qua đều không phải đang nằm mơ? !
“Ha ha!” Trên đầu có một tiếng cười to sảng khoái, lại sau một khắc, hắn chặt chẽ ôm nàng vào trong lòng! “Hoàng hậu, thì ra… Nàng cũng xấu hổ à? !” Rõ ràng là nhìn có chút hả hê!
Thành công, rất thành công! Mộ Dung Cảnh giọng điệu trêu chọc , rất thành công khơi dậy bản tính bình thường của nữ nhân nào đó, cũng quét đi sạch sẽ sự xấu hổ vừa rồi.
Lại sau một khắc, bàn tay nhỏ bé nào đó ác liệt ở bên hông hắn nhéo một cái!
“Ôi… bé con xấu xa này, đau!” Hắn nhanh chóng bắt được bàn tay nhỏ bé của nàng, miễn cho nàng lại làm ác. Lại cũng dự kiến trước, ngậm lấy đôi môi của nàng, nặng nề mà hít một hơi “ Dám làm mấy chuyện xấu này nữa, đừng trách Trẫm không khách khí!”
“Không khách khí thì không khách khí, ai sợ ai a? !” Vừa mạnh miệng nói xong, không nghĩ tới bụng lại thầm vang lên, kháng nghị a!
Mộ Dung Cảnh mỉm cười nhìn vào mắt nàng, lại lướt xuống phia dưới.
Nàng nhỏ giọng lúng túng. “Tại không khách khí trước … Cái kia … Trước lấy một ít đồ ăn haha.”
Hắn dịu dàng vén sợi tóc vương trên trán nàng ra sau tai, nhẹ nhàng nói: “Ừ. Ta đã phân phó cho người chuẩn bị. Đứng lên đi.” Dứt lời, hắn làm động tác vừa định đứng lên, thân thể mới rời khỏi giường thì phút chốc, thắt lưng đã bị nữ nhân nào đó ôm vào, cả người lại ngã xuống giường.
Lập tức, nàng nằm ở trên người hắn! Không hề động đậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng như dán trên lồng ngực hắn, không hề động!
“Hoàng thượng, có đúng là thiếp đang nằm mơ à? …” Rất chân thưc.
Hình như đang nằm mơ… Không đúng, hiện tại cũng giống như trong mơ …
Càng ôm càng căng thẳng, sự căng thẳng chưa bao giờ có. Hồi hộp tim đập càng nhanh…
“Hoàng thượng, thiếp sợ… Trước mắt.. chàng có phải là thật sự hay không.” Thật sự, nàng lo lắng trước mắt hắn chỉ là một ảo ảnh, một ảo giác, tỉnh mộng lại sẽ biến mất .
“Hai năm, cuối cùng thiếp đã làm được như trong mộng, làm được giấc mộng đêm hôm đó. Đến lúc tỉnh, chàng đã không thấy tăm hơi! Cho nên thiếp một mực ngủ, buổi tối ngủ, ban ngày cũng ngủ, vẫn luôn luôn ngủ, chính là hy vọng ở trong mộng có thể lại nhìn thấy chàng! Càng hy vọng cứ ở trong mộng không cần phải tỉnh lại. Lúc này đây nếu thiếp tỉnh dậy, chàng có phải lại sẽ không thấy nữa chăng? Có thể hay không?” Mặc dù hiện tại nàng vẫn còn trong trạng thái không thể tin được!
Mộ Dung cảnh trong lòng kích động không thôi. Kích động khiến toàn thân đều đang run rẩy, máu toàn thân đều sôi trào.
Nàng, nàng vừa nói cái gì?Nàng nói hai năm đều đang nghĩ về hắn?
Đều đang nghĩ, cùng hắn đều nghĩ đến! Cũng không phải chỉ có tự mình một mình trải qua nhớ nhung! Nỗ lực hết thẩy như đều được đáp lại, nàng đã đáp lại. Cô bé xấu xa mang vẻ người lớn kia lại ũng muốn nhớ tới hắn! . . . Kích động đến không có cách nào nói nên lời. Từng đợt kích động vang dội dưới đáy lòng , vang dội thật lâu ! Ngoại trừ dùng sức ôm nàng chặt chẽ, hắn cái gì cũng không làm được! Giờ khắc này, hắn thực sự cái gì cũng không làm được…
Dần dần, cảm giác được bên tai có tiếng tim đập. Đầu óc của nữ nhân nào đó đã hoàn toàn thanh tỉnh! Mới từ trong lúc ngủ mơ mà tỉnh lại! Đến khi ý thức được bây giờ mình thực sự nằm ở trong ngực Mộ Dung Cảnh, nàng có một loại xúc động muốn ngất ! Hai năm nay đã thành thói quen, chính là tỉnh ngủ thì cũng không tinh tường được … Ách, tựa như mỗi ngày lên công đường, để cho người ta kéo dậy mà vẫn còn phải gục ở trên công đường ngủ một hồi. Khi đó nàng. . . Coi như là cùng người ta nói chuyện, lại đi trên đường thì đầu óc cũng là lộn xà lộn xộn, mơ mơ màng màng!
Vừa… Vừa rồi nàng nói cái gì? Dường như trong mộng làm được nhiều việc lắm!
“Khụ khụ…” nàng chậm rãi từ trên người Mộ Dung Cảnh bò dậy.
Liếc nhìn đôi mắt trong trẻo lóe lên không giống với ánh nhìn bình thường, đáy lòng nàng thấy lúng túng!
“Hoàng thượng, vừa rồi thiếp còn chưa có tỉnh ngủ.”
“Trẫm biết.” nụ cười dịu dàng, ánh mắt ôn nhu như nước.
“Hoàng thượng, vừa rồi thiếp nói chỉ là nói mơ thôi.”
“Trẫm rõ…”
“Vâng, ngươi không nên tưởng thiệt nga.”
“Ừ. Trẩm biết rõ tâm ý của nàng.” Đôi mắt xinh đẹp lóng la lóng lánh như sắp tràn ra, sắp sửa rơi xuống!
Trầm Tố Nhi nhìn lên mà muốn đâm đầu chết đi! Cũng thực sự đụng phải, chỉ là húc vào trên ngực hắn!
Mộ Dung Cảnh để tùy nàng.
Nàng lúc này thẹn thùng như thiếu nữ mới yêu.Nhưng mà, loại ngốc nghếch này của nàng, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy. Sau đó, hắn muốn nhìn thế suốt.
Có người nói, yêu sẽ khiến cho nữ nhân trở nên ngu ngu ngốc ngốc. Mà mỗ nữ cũng thành công mà ngốc một hồi… Chỉ ở trước mặt hắn mà trở nên ngốc nghếch. Đúng lúc mà ngu ngốc một chút, cũng là một loại thú vị, cũng là một loại hạnh phúc ngọt ngào
Bản thân hắn hiểu rõ người đệ đệ này, vừa rồi làm thành như vậy, chỉ sợ đối với hắn thành kiến càng sâu. Nếu tự do, nhất định phải cướp người trước.
Xe ngựa do bị trì hoãn nên lúc này phải khẩn cấp, dần dần chạy như bay trên đường.
Thẳng đến cửa thành… Ra khỏi thành, để an toàn …..
Mộ Dung Cảnh hạ lệnh, đóng cửa thành trước giờ. Trước bình minh, không cho phép bất luận kẻ nào ra khỏi thành, như vậy có lẽ sẽ ngăn được Tư Mã Lạc một lúc.
Thế nhưng, hắn biết rõ sẽ không ngăn được lâu. Bởi vì Tư Mã Lạc không phải người bình thường, hắn tự nhiên có cách của hắn.
Mặc dù Mộ Dung Cảnh hạ lệnh không được mở cửa thành, hắn cũng sẽ có biện pháp ra khỏi thành, hoặc cưỡng chế khiến người canh gác mở cửa
Tiếng vó ngựa lóc cóc, xe ngựa phi nhanh trên đường.
Mộ Dung Cảnh hai tay mạnh mẽ không hề buông ra, im lặng ôm chặt cả người nàng trong ngực mình. Cảm giác được nhịp tim cùng hô hấp của nàng. Sự bối rối cùng gấp rút vừa rồi đã dần dần bình ổn.
Từ lúc bắt đầu tiến vào trong xe, hai người cũng không nói lời nào, một chữ cũng không có nói ra. Im lặng hơn lên tiếng, cứ như vậy lẳng lặng ôm.
Thời gian lại trôi qua…
Ngoài cửa sổ xe, ánh trăng trầm ngâm yên tĩnh, cảnh vật lướt qua như bay thực mờ ảo, mê mê mang mang.
Trong xe treo hai ngọn đèn lồng. Theo sự lắc lư của xe ngựa mà chúng đong đưa. Ánh đèn đỏ hồng soi vào bóng hình trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt phảng phất như được phớt qua một lớp phấn trắng nom mềm mại như nụ hoa buổi sớm. Hàng lông mi dài dưới ánh nến hắt ra một bóng mờ nhàn nhạt giống như gió nhẹ lướt qua mặt nước. Ngoảnh lại nhìn làm hắn chết trân tại chỗ, hai hàng lông mày cong cong mơ hồ như che phủ một nỗi u sầu không thôi….
Nàng vẫn không hỏi, cũng không nói gì. Chỉ dịu dàng mà nằm ở trong lòng hắn. Tùy hắn mang theo chính mình mặc kệ là đi nơi nào cũng đều không có vấn đề gì. Dường như chỉ cần có hắn hết thẩy đều không quan trọng…
Mộ Dung Cảnh nhẹ hôn lên những sợi tóc trên trán nàng, trong mắt tràn đầy yêu thương, mí mắt kia cứ nhắm chặt một mực không có mở ra… Tuy rằng nàng vẫn không nói gì, nhưng lúc này đây, hắn có thể tinh tường cảm giác được đáy lòng nàng đang sợ hãi, “Tố Nhi, đừng sợ …. Ta đang ở đây.”
Kéo đôi tay vẫn đang siết chặt của nàng.
Chậm rãi, run rẫy, tự trong ngực có một đôi tay thon dài vươn ra, mềm mại quấn quanh cổ hắn.
Nàng khẽ động, nhắm mắt lại mà không có lảng ra, nhưng là thân thể cũng đang chạm vào ngực của hắn.
Áo gấm kia thoáng trượt xuống, hơn phân nữa xuân sắc trước ngực lộ ra …
Nàng dường như chưa có phát hiện ra, vẫn tựa đầu vào cổ hắn.
Nàng sít sao dán trên người hắn, thật chặt. Giống như nếu không cảm giác được sự hiện hữu của hắn thì không cảm giác được một xíu an toàn.
“Tố Nhi…” Mộ Dung Cảnh lo lắng khép mi lại
Mặc dù như vậy, hắn vẫn không có khả năng khiến nàng an tâm. .
“Hoàng thượng, ngươi liệu có giết ta hay không?” Có thể hay không? ! Hỏi ra lời này thì trong lòng nàng đang run rẩy. Lúc này, nàng mới phát giác, tại trước mắt hắn nàng lại nhu nhược lại vô dụng như vậy, chỉ là muốn dựa vào trên người hắn … Có điều đáy lòng lại đang sợ hãi, sợ hãi có một ngày hắn sẽ giết nàng. Giống như hai năm trước ở trên thuyền, hắn nói sẽ giết nàng…
Đây không phải là lời nói dối, nàng tưởng đã quên, nhưng mơ hồ trong đó còn là cảm thấy đây không phải là lời nói dối…Đổi lại là người khác nàng sẽ không sợ như vậy. Thế nhưng vì sao kẻ muốn giết nàng lại là hắn chứ? Không giết thì cái giá phải trả là vĩnh viễn không gặp mặt, thế nhưng gặp mặt có đúng hay không lại muốn giết? !
Nhung nhớ là giả, ôn nhu cũng là giả. Hiện tại đối tốt với nàng cũng chỉ là giả!
Có một ngày cũng sẽ không còn gì nữa, có một ngày toàn bộ sẽ quay trở lại nguyên hình!
Có một ngày, có một ngày…
Tưởng tượng không được! Tại giờ khắc này, lòng nàng trở nên yếu ớt, trở nên nhạy cảm, cũng trở nên đa nghi, tâm bất an, bất an… Cực kỳ bất an!
Nỗi sợ hãi kia là đến từ sâu trong đáy lòng!
Đằng sau sự giả vờ thản nhiên là tận lực muốn quên đi nỗi sợ hãi!
Giờ khắc này, dường như toàn bộ đều hiện ra… Cái gì cũng hiện ra!
.Đã không còn kiên cường, cũng không có ngụy trang, không có bất luận phòng bị gì …
“Hoàng thượng, ngươi nói… Ngươi có thể giết ta hay không?” Rốt cuộc khắc chế không được giọt lệ trong mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi thật sâu ở trong lòng hắn, nhẹ nhàng nấc nghẹn, lại càng khắc chế không khóc lớn thành tiếng.
Mộ Dung Cảnh giật mình! Tỉnh ngộ mà mang theo vẻ không dám tin!
Nàng nói cái gì? Nàng hỏi hắn có thể giết nàng hay không? Lẽ nào nàng vẫn nghĩ hắn sẽ giết nàng nên mới bỏ trốn sao? Một lần bỏ trốn cũng là hai năm?
Yêu thương cứ thế tiếp tục tràn ra …
“Đứa ngốc, trẫm sẽ không giết ngươi, Sẽ không! Tuyệt đối sẽ không!” Rồi hôn xuống trên trán nàng, giữa lông mày, trượt xuống mắt, hôn tới trên gương mặt đẫm lệ, mặn mặn, lại ấm áp nước mắt. Vừa hôn, lại liên tiếp cam đoan, thì thào cam đoan. “ Tố Nhi, không phải sợ, Trấm sẽ không giết nàng, đau còn không kịp… Đều là Trẫm không tốt, làm nàng sợ. Từ nay về sau sẽ không…”
Phảng phất lại mơ mơ màng màng, môi hắn dời đi chênh chếch sang bên tới ngậm lấy vành tai mẫn cảm của nàng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mà trêu chọc. Nhất thời thân thể nàng run rẩy, khí lực toàn thân giống như đều bị hút lấy, không tự giác mà phát ra một tiếng ưm “Uh…”
Âm thanh sao thật tiêu hồn, giống như lời mời động lòng người.
Sau một khắc, đôi môi cực nóng mà mềm mại dán lên cái miệng xinh xắn khéo léo chu lên của nàng. Dường như đã chờ đợi rất lâu, rốt cuộc cũng chờ được tới như vậy, từ miệng nàng thoát ra một tiếng ngâm khẽ thõa mãn.
Nàng vì đáp lại, ngoài ý muốn mà động tác vụng về lại không lưu loát, như lâu thật lâu cũng không có hôn qua nên quên mất cảm giác cũng quên đi động tác kia. Cần thời gian, muốn thích ứng, muốn tìm lại, tìm về hồi ức xưa khi thân thể nàng thuộc về hắn…
Nụ hôn dán lên càng ngày càng gấp, càng ngày càng sâu, trằn trọc, triền miên không dứt!
Từ đáy lòng nàng rung động không ngừng mà truyền đến khắp toàn thân.
Hắn hôn càng sâu, cơ hồ khí tức cả người như phải bỏng, cường hãn tấn công lại không mất đi ôn nhu, làm người nàng mềm nhũn như bún ngã vào trên người hắn, mặc ý cho hắn công phá thành trì không kiêng nể gì cả. Giờ khắc này, nàng cũng không có nghĩ gì nữa, trong đầu chỉ còn lại trống rống…
Phảng phất không biết thỏa mãn, hô hấp càng ngày càng như phát hỏa, càng ngày càng nhiễu loạn. Hai người thân thể càng dán càng chặt, theo nụ hôn mà nóng lên, càng ngày càng phát nhiệt…
Áo khoác cẩm bào trên thân nàng đã hoàn toàn rơi xuống, kéo theo quần áo để lộ ra, căn bản là không che được cảnh xuân gì cả. Nửa người trên cơ hồ như xích lỏa, hai con ngươi mê say bởi vì kích tình giống như đốm sáng lung linh tràn ngập các loại màu sắc . . . thực dụ hồn hút phách.
Lúc này, một bàn tay nữ nhi nhỏ bé đang xâm nhập vào trong vạt áo trước ngực hắn, vạt áo đang mở tung ra, nguy hiểm thập phần….
“Tố Nhi, đừng động đậy!” Mộ Dung Cảnh hô hấp lại nặng nề, lý trí còn? không có, hoàn toàn đánh mất.
Hắn muốn đẩy nàng ra, nhưng cơ thể hắn lại phản bội chính mình. Trọng điểm là hắn ngừng lại, nàng lại không muốn dừng lại! Lại còn sử dụng răng môi thật lợi hại, càng ra sức liếm, đùa giỡn, dẫn dụ, theo đường cong hoàn mỹ từ cổ hắn đi một đường xuống dưới, hắn hoàn mỹ tựa được điêu khắc giống như ‘khóa cốt” khiến người ta lưu luyến quên đường về, khẽ cắn, rồi lại mút thật mạnh, khiến cho hắn ngày càng thở dốc.
Nàng chung quy là như vậy , luôn luôn bất an tại những lúc như thế này… Chỉ có như vậy, nàng mới có thể quên đi lo lắng trong lòng!
Chỉ là giờ khắc này, nàng mới có thể cái gì cũng không nhớ, cái gì cũng quên đi…Hai năm nay, nàng một mực đều không có quên, đêm hôm đó, nàng không hề quên! Không thể quên được, coi như là nàng mỗi ngày đang ngủ, mỗi ngày không mở mắt, nàng cũng không có cách nào xóa chuyện tình đêm hôm đó ra khỏi đầu! Không chỉ hắn, nàng cũng vậy! Đêm hôm đó tiêu hồn, đêm hôm đó…
“Tố Nhi, đây là ở trên xe ngựa, không nên lại tiếp tục …” Hắn cắn răng, ép buộc chính mình thanh tỉnh. Lúc này đây, không thể lại để nàng dẫn dụ. Nàng vừa mới trải qua cái loại sự tình này, nếu như tâm tình không kiểm soát được…Hắn lo lắng cho mình sẽ không cẩn thận làm bị thương nàng.
Nàng dừng một chút! Toàn thân khát vọng đã dừng không được rồi! Quan trọng là nàng không muốn dừng lại.
Nàng nằm ở trên người hắn, kéo ra toàn bộ vạt áo hắn, bàn tay nhỏ bé theo thắt lưng đi xuống, tiếp tục tại trên người hắn đốt lên mầm hỏa… Nàng không phải ngu ngốc, cư nhiên biết rõ hắn cũng bị trêu chọc mà khơi lên, chỉ là hắn tự chủ so với chình mình tốt hơn mà thôi!
“Tố Nhi….” Trán hắn đã thấm mồ hôi, con ngươi thẫm lại vội vàng bắt lấy đôi tay nhỏ bé đang làm việc xấu kia mà kêu gọi rất đau khổ. Loại đau khổ này không phải từ nội tâm mà cơ thể không chiếm được thỏa mãn, không được xoa dịu để khắc chế cảm giác đau nhức kia!
Một lát sau, nàng như tức giận! Tự tức giận mà hung hăng cắn trên môi hắn, khi hắn đang thấy đau nhức thì lại nhanh chóng dùng cái lưỡi đinh hương linh hoạt thăm dò vào trong miệng. Một chút lại một chút, nhẹ nhàng quấy, dò xét, càng quấy càng tiêu hồn, càng dò xét càng sâu… trong đầu chỉ có một ý niệm ngoài ra cũng không có nghĩ gì khác. Chỉ mong muốn trở lại đêm hôm đó, có thể được trở lại đêm hôm đó!
Thân thể đã phát nhiệt, hành động vừa rồi lại khiến tiểu nữ nhân yếu đuối kia chợt biến mất! Nàng ngầm cắn răng, đè nén sự xấu hổ xuống tận đáy lòng, như người nảy sinh tức giận mà cảnh cáo. “Mộ Dung Cảnh, ta muốn ngươi! Không cho phép phản kháng! Nếu không ta ném ngươi xuống xe!”
“? ? ? !” Người nào đó chỉ kinh ngạc một lát, khóe miệng giật giật, đáy lòng đột nhiên trào dâng khác – thường, vui sướng không ngừng kéo dài… Chưa từng có một nữ nhân bạo dạn như vậy, cũng chưa từng có một nữ nhân có dũng khí như thế này đối chính mình nói chuyện, càng không có một người nào, không có một nữ nhân nào giống như vậy làm hắn hận không thể đem nàng ăn sống nuốt tươi.
Nàng thực sự rất mê người! Cũng quá đáng yêu!
Một câu nói, trong nháy mắt so với bất luận cái gì dụ hoặc càng khiến người khác hư hỏng mất …
Không cần lại cố kỵ cái gì! Bởi vì có một người có được lý do tốt — hắn không muốn bị ném xuống xe!
Chỉ có thể biến bị động thành chủ động, dùng hết bản lĩnh của mình để lấy lòng nàng….
Vì vậy, xe ngựa càng thêm chòng chành….
Ở ngoài xe, bóng cây lay động, gió mát đảo qua. Trong xe, xuân sắc khôn cùng, yêu kiều thở gấp càng thêm khí thế ngất trời …
************
Phía đông, dần dần nổi lên một vùng sáng.
Trời sáng! Trong xe đèn lồng đã tắt.
Bên trong hai người mệt mỏi mà ôm lấy nhau, khóe môi nhếch lên cười thỏa mãn.
Chợp mắt được một lát sau Mộ Dung Cảnh chậm rãi mở mắt, trong con ngươi lóng lánh hiện ra như tình cảm dập dờn. Ôn nhu kéo lên chiếc áo ngủ bằng gấm bị trượt xuống trên vai nàng . Giờ khắc này, nàng ngủ được ngon như vậy. Trước kia trong đôi mắt kia thấp thoáng một mảnh ưu sầu, nay bởi vì một phen tình cảm mãnh liệt đã biến mất, trái lại thêm vào như một hài tử hồn nhiên cùng thỏa mãn.
Ngón tay thon thả trắng muốt không khỏi nhè nhẹ vỗ về cẩn thận khuôn mặt nàng.
Nhìn nàng như thế, cứ như vậy mà nhìn, hình như cả đời nhìn cũng không đủ.
Phút chốc, hàng lông mi mảnh mai nhẹ nhàng run rẩy, hắn sợ tới mức lập tức dừng lại!
Như thể tiểu hài tử đang trộm kẹo, cứ như vậy mà cẩn cẩn thận thận, sợ chính mình sẽ làm ồn giấc ngủ của nàng …
Tại một chỗ trong đại trạch viện…
Trầm Tố Nhi mơ mơ màng màng mở mắt. Trong lúc mơ mơ màng màng thì hình như nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú. Trong nháy mắt nàng chậm rãi, thật sự là chậm rãi mà xấu hổ trừng mắt nhìn.
Hàng mi khẽ rung động, chậm rãi cùng e thẹn rủ xuống mắt… Nhưng mà, đáy mắt lại hiện lên một mảnh mê man cùng không thể tin được, tối qua đều không phải đang nằm mơ? !
“Ha ha!” Trên đầu có một tiếng cười to sảng khoái, lại sau một khắc, hắn chặt chẽ ôm nàng vào trong lòng! “Hoàng hậu, thì ra… Nàng cũng xấu hổ à? !” Rõ ràng là nhìn có chút hả hê!
Thành công, rất thành công! Mộ Dung Cảnh giọng điệu trêu chọc , rất thành công khơi dậy bản tính bình thường của nữ nhân nào đó, cũng quét đi sạch sẽ sự xấu hổ vừa rồi.
Lại sau một khắc, bàn tay nhỏ bé nào đó ác liệt ở bên hông hắn nhéo một cái!
“Ôi… bé con xấu xa này, đau!” Hắn nhanh chóng bắt được bàn tay nhỏ bé của nàng, miễn cho nàng lại làm ác. Lại cũng dự kiến trước, ngậm lấy đôi môi của nàng, nặng nề mà hít một hơi “ Dám làm mấy chuyện xấu này nữa, đừng trách Trẫm không khách khí!”
“Không khách khí thì không khách khí, ai sợ ai a? !” Vừa mạnh miệng nói xong, không nghĩ tới bụng lại thầm vang lên, kháng nghị a!
Mộ Dung Cảnh mỉm cười nhìn vào mắt nàng, lại lướt xuống phia dưới.
Nàng nhỏ giọng lúng túng. “Tại không khách khí trước … Cái kia … Trước lấy một ít đồ ăn haha.”
Hắn dịu dàng vén sợi tóc vương trên trán nàng ra sau tai, nhẹ nhàng nói: “Ừ. Ta đã phân phó cho người chuẩn bị. Đứng lên đi.” Dứt lời, hắn làm động tác vừa định đứng lên, thân thể mới rời khỏi giường thì phút chốc, thắt lưng đã bị nữ nhân nào đó ôm vào, cả người lại ngã xuống giường.
Lập tức, nàng nằm ở trên người hắn! Không hề động đậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng như dán trên lồng ngực hắn, không hề động!
“Hoàng thượng, có đúng là thiếp đang nằm mơ à? …” Rất chân thưc.
Hình như đang nằm mơ… Không đúng, hiện tại cũng giống như trong mơ …
Càng ôm càng căng thẳng, sự căng thẳng chưa bao giờ có. Hồi hộp tim đập càng nhanh…
“Hoàng thượng, thiếp sợ… Trước mắt.. chàng có phải là thật sự hay không.” Thật sự, nàng lo lắng trước mắt hắn chỉ là một ảo ảnh, một ảo giác, tỉnh mộng lại sẽ biến mất .
“Hai năm, cuối cùng thiếp đã làm được như trong mộng, làm được giấc mộng đêm hôm đó. Đến lúc tỉnh, chàng đã không thấy tăm hơi! Cho nên thiếp một mực ngủ, buổi tối ngủ, ban ngày cũng ngủ, vẫn luôn luôn ngủ, chính là hy vọng ở trong mộng có thể lại nhìn thấy chàng! Càng hy vọng cứ ở trong mộng không cần phải tỉnh lại. Lúc này đây nếu thiếp tỉnh dậy, chàng có phải lại sẽ không thấy nữa chăng? Có thể hay không?” Mặc dù hiện tại nàng vẫn còn trong trạng thái không thể tin được!
Mộ Dung cảnh trong lòng kích động không thôi. Kích động khiến toàn thân đều đang run rẩy, máu toàn thân đều sôi trào.
Nàng, nàng vừa nói cái gì?Nàng nói hai năm đều đang nghĩ về hắn?
Đều đang nghĩ, cùng hắn đều nghĩ đến! Cũng không phải chỉ có tự mình một mình trải qua nhớ nhung! Nỗ lực hết thẩy như đều được đáp lại, nàng đã đáp lại. Cô bé xấu xa mang vẻ người lớn kia lại ũng muốn nhớ tới hắn! . . . Kích động đến không có cách nào nói nên lời. Từng đợt kích động vang dội dưới đáy lòng , vang dội thật lâu ! Ngoại trừ dùng sức ôm nàng chặt chẽ, hắn cái gì cũng không làm được! Giờ khắc này, hắn thực sự cái gì cũng không làm được…
Dần dần, cảm giác được bên tai có tiếng tim đập. Đầu óc của nữ nhân nào đó đã hoàn toàn thanh tỉnh! Mới từ trong lúc ngủ mơ mà tỉnh lại! Đến khi ý thức được bây giờ mình thực sự nằm ở trong ngực Mộ Dung Cảnh, nàng có một loại xúc động muốn ngất ! Hai năm nay đã thành thói quen, chính là tỉnh ngủ thì cũng không tinh tường được … Ách, tựa như mỗi ngày lên công đường, để cho người ta kéo dậy mà vẫn còn phải gục ở trên công đường ngủ một hồi. Khi đó nàng. . . Coi như là cùng người ta nói chuyện, lại đi trên đường thì đầu óc cũng là lộn xà lộn xộn, mơ mơ màng màng!
Vừa… Vừa rồi nàng nói cái gì? Dường như trong mộng làm được nhiều việc lắm!
“Khụ khụ…” nàng chậm rãi từ trên người Mộ Dung Cảnh bò dậy.
Liếc nhìn đôi mắt trong trẻo lóe lên không giống với ánh nhìn bình thường, đáy lòng nàng thấy lúng túng!
“Hoàng thượng, vừa rồi thiếp còn chưa có tỉnh ngủ.”
“Trẫm biết.” nụ cười dịu dàng, ánh mắt ôn nhu như nước.
“Hoàng thượng, vừa rồi thiếp nói chỉ là nói mơ thôi.”
“Trẫm rõ…”
“Vâng, ngươi không nên tưởng thiệt nga.”
“Ừ. Trẩm biết rõ tâm ý của nàng.” Đôi mắt xinh đẹp lóng la lóng lánh như sắp tràn ra, sắp sửa rơi xuống!
Trầm Tố Nhi nhìn lên mà muốn đâm đầu chết đi! Cũng thực sự đụng phải, chỉ là húc vào trên ngực hắn!
Mộ Dung Cảnh để tùy nàng.
Nàng lúc này thẹn thùng như thiếu nữ mới yêu.Nhưng mà, loại ngốc nghếch này của nàng, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy. Sau đó, hắn muốn nhìn thế suốt.
Có người nói, yêu sẽ khiến cho nữ nhân trở nên ngu ngu ngốc ngốc. Mà mỗ nữ cũng thành công mà ngốc một hồi… Chỉ ở trước mặt hắn mà trở nên ngốc nghếch. Đúng lúc mà ngu ngốc một chút, cũng là một loại thú vị, cũng là một loại hạnh phúc ngọt ngào
/111
|