Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng
Chương 75: Phí công vô ích! Căn bản là không có đáp án
/111
|
Mộ Dung Cảnh suy nghĩ một chút, nói : “Không rõ ràng lắm, nhưng hắn vẫn nên nhận ra ngươi chứ. Một nam nhân lớn lên lại giống mĩ nữ, rất đẹp, thật sự rất đẹp.”Dùng từ “đẹp” để miêu tả một nam nhân, quả thật có hơi kì quặc. Tư Mã Lạc nhíu mày : “Nam nhân lại đẹp như nữ nhân?” Trong đầu bỗng lóe lên một nam nhân. Vừa rồi trên công đường, hắn cũng thấy nam nhân kia dáng vẻ có hơi quen thuộc. Hóa ra buổi tối kia người mình nhìn thấy là hắn?!
Khi đó hắn ở ngoài vườn hoa, ánh sáng hơi mờ, trông cũng không được rõ lắm
Nam nhân trước mắt này, xem ra cũng có quan hệ với Linh Vân sơn trang. Hoàng Phủ Khuynh Thành? Không phải cùng họ với tên Hoàng Phủ Dịch chứ?
Lần đổi vai này, cũng có chút ý nghĩa.
Tư Mã Lạc không tính nói việc này với Mộ Dung Cảnh. Hôm nay cứu Tố Nhi ra thuận lợi, mà hắn cũng đã tìm Hoàng Phủ Dịch để xả hết oán khí trong người, như vậy thời gian hợp tác cũng dừng ở đây.
“Đưa Tố Nhi cho ta.” Tư Mã Lạc ngồi một bên ra lệnh. Tố Nhi nằm trong lòng ngực hắn, nhìn hắn ôm nàng thật chướng mắt. Mới vừa rồi, lúc đi vào còn không có cảm thấy gì, bây giờ càng coi càng khó chịu.
Hai tay Mộ Dung Cảnh nắm chặt căng thẳng, trong mắt hiện lên nỗi xót xa. Muốn hắn trực tiếp đối mặt với giờ phút này ra sao đây?
Mộ Dung Cảnh không đáp lại. Đợi trong chốc lát, Tư Mã Lạc không thấy họ Mộ Dung Cảnh trả lời thì khinh mắt, cười hỏi : “Sao vậy? Đừng nói với ta, ngươi yêu thích Tố Nhi nhé. Như vậy, ngươi không thấy rằng mình sẽ chết rất thảm sao?”
Mộ Dung Cảnh nhìn ngắm thiên hạ trong lòng. Muốn hắn buông tay, làm sao có thể chứ? Vấn đề là, tên này lại muốn tính toán gì đây? Bản thân mình và đệ đệ cùng tranh một nữ nhân? Nhưng xa nhau hai năm, muốn hắn cứ thế buông tay, hắn không cam lòng. Thế là ngay sau đó, hắn giả bộ lãnh đạm, dửng dưng đề nghị: “Chơi một trò chơi, thế nào? Kết quả sẽ quyết định hôm nay ai mang Tố Nhi đi.”
“Trò chơi gì?”
“Để tự bản thân Tố Nhi quyết định…”
Một người đơn giản giờ đây nắm quyền quyết định. Trầm Tố Nhi bị đẩy đến cục diện này, tất cả cũng tại hai người bọn hắn.
*********
Chạng vạng…
Trầm Tố Nhi dần tỉnh lại
Vừa mở mắt, lập tức trông thấy Mộ Dung Cảnh ngồi trước giường của mình, một thân đồ đen dài, tuấn nhã lạ thường. Ánh mắt dịu dàng tựa như nước chảy. Từ lúc nàng tỉnh dậy, ánh mắt hắn nhìn nàng không dời sang nơi khác. Dường như con ngươi đen u ám kia muốn nói rằng hắn nguyện ý chỉ nhìn một mình nàng, một mình nàng mà thôi.
Bên cạnh hắn là Trần Thủ
Trầm Tố Nhi chống hai tay ngồi dậy, mà Mộ Dung Cảnh cũng quan tâm đỡ nàng, sắp xếp lại chăn gối để nàng thoải mái mà tựa lưng trên giường. Kì thật nàng cũng không có bệnh gì, mới tỉnh lại cũng không cần người hầu hạ chăm sóc tỉ mỉ như vậy, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc: “Ngươi mang ta ra khỏi sơn trang từ lúc nào vậy?”
Thật ra cứu nàng cũng vô ích, suy cho cùng, kể cả đợi tại sơn trang cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, chưa nói tới có cứu hay không, chỉ là khiến cho người đoạt tới cướp đi mà thôi.
Chán đến chết mất!!!
“Trẫm cứu ngươi ra, ngươi không vui sao? Cũng không có nửa phần cảm kích Trẫm sao?”
Trầm Tố Nhi nhẹ nhàng chớp chớp mắt, lại liếc về Trần Thủ đại nhân nghiêm chỉnh đứng bên cạnh. Nhìn dáng vẻ không chớp mắt kia, thật sự rất dễ thương “ Thì, cảm ơn Hoàng thượng, cũng cảm ơn Trần Thủ đại nhân.”
Trong mắt Mộ Dung Cảnh hiện lên chút hờn giận “Nhìn thấy Trẫm, ngươi không vui?”
“Vui” Muốn vui thì ta vui.Thoáng cái, khuôn mặt Trầm Tố Nhi lập tức tươi cười, ít nhất thì nàng cũng đang cười.Lúc này ánh mắt nàng đảo qua, vẫn còn một người đang tựa mình bên cửa sổ, rất yên lặng mà nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ cái gì đó, khá là mê mải. Nam nhân kia một thân trường sam nhẹ nhàng, một chiếc khăn choàng, một vài sợi tóc buông xuống trên trán, giữa gió đêm nhẹ lay động, có vài phần tiêu sái lại có thêm vẻ xuất trần.
*Thanh sam (hình như là trường sam màu xanh) có vẻ như là sở thích của Tư Mã Lạc.
Mỗi một lần nàng nhìn thấy Tư Mã Lạc, dường như hắn đều mặc thanh sam.
Lúc này, gương mặt hắn nhìn nghiêng, quả là hoàn mỹ không chút tỳ vết, quả là đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ là…
Chết tiệt! Hai người này lại đang diễn trò gì nữa đây? Không lẽ muốn trêu chọc nàng? Sao lại ăn mặc giống nhau như đúc? Còn có Trần Thủ, tại sao lại phải canh giữ ở … Lại sắp có chuyện gì sao?
Chết tiệt! CMN! Người ở trước mắt tự xưng là Trẫm, nhưng rõ ràng là Tư Mã Lạc! Nàng hiện giờ liếc mắt một cái là nhận ra ngay!
Về chuyện xa cách hai năm, tại sao nàng có thể liếc mắt liền nhận ra, thật ra nàng không biết. Đó là lí do mà ban nãy Tư Mã Lạc hỏi cái gì biết ơn cái gì cảm kích, vẫn còn xưng là Trẫm thì nàng nhắc tới Trần Thủ. Thông cảm cho Trần Thủ một chút, rõ ràng là bị bức, bất đắc dĩ phải cùng bọn họ diễn trò.
Cẩn thận nhìn dáng vẻ Mộ Dung Cảnh đứng ở bên cửa sổ, chẳng lẽ lại là Tư Mã Lạc? Loại khí chất này khiến nàng nhớ đến bức chân dung. Nói đến đây, nàng cũng không biết có phải Tư Mã Lạc hay không, chỉ thấy Mộ Dung Cảnh biểu lộ ra loại khí tức này… Cái đó với người trong bức tranh quả thực không khác gì nhau, không chừng người trong bức tranh kia chính là hắn? QJ(có gian tình) nha..
Có phải là qua hai năm, tính cách con người cũng có thể thay đổi.
Trầm Tố Nhi vẫn nhớ lại lúc trước, người kia là một nam nhân cuồng vọng tự cao tự đại, lấy vỏ kiếm tự đâm vào lòng bàn tay mình, sự quyết đoán ấy thật đáng xem trọng. Bây giờ ngẫm lại, chẳng lẽ lúc đó cũng chỉ là diễn trò? Nghĩ tới đây, trong lòng nàng không khỏi cay đắng.
Nhìn cảnh trước mắt, hai người này thật sự rất giống nhau! Nếu giống nhau cả quần áo, càng khó có thể phân biệt.Lúc này, nếu có người nói bọn họ không phải thân huynh đệ, có đánh chết nàng cũng không tin.
Chỉ hơi kì quái, một người là Nam Man Thái tử, một người là Bắc Uyển Đế vương, chuyện gì đã xảy ra chứ?
Không nghĩ nữa, trong lòng nàng còn có việc khác muốn biết: “Linh Vân sơn trang ra sao rồi?” Tiểu Bảo sao rồi? Tại sao nàng đột nhiên rời khỏi sơn trang, chuyện gì cũng không hề hay biết.
Nàng chỉ đang thử giá y thì bỗng nhiên ngửi thấy mùi hương lạ, một chốc nữa thì thấy mắt mình nặng trĩu rồi gục xuống bàn mà ngủ, kết quả hình như là ngủ đến bây giờ. Tỉnh lại đã thấy bọn họ, có chút bất ngờ, hình như là chuyện gì đó đã xảy ra
Tư Mã Lạc đáp: “ Linh Vân sơn trang rất ổn, tất cả vẫn như cũ”
“Uh … thế Tiểu Bảo kia thế nào?”
“Xem ra ngươi rất quan tâm tới hắn.Lẽ nào ngươi xem trọng hắn?” Cau mày, nam nhân kia chẳng khác nào tiểu tử, có cái gì khiến nàng quan tâm như vậy?
“Tiểu Bảo đối xử với ta tốt lắm” Trong tâm âm thầm cảm kích
“…” Sắc mặt trầm xuống, đầy giận dữ quát: “ Lẽ nào ngươi thật sự muốn gả cho hắn?”
Nghe vậy, Trầm Tố Nhi bỗng cảm thấy một phen mồ hôi lạnh. Lạnh sống lưng, không phải là vì Tư Mã Lạc đang tức giận, mà là do hắn diễn vai Mộ Dung Cảnh nhưng thật ra lại giống y như đúc. Thật sự, rất giống, rất giống …
Bọn họ sẽ không là muốn ngay cả thân phận cũng đổi cho nhau chứ? Một người tại Bắc Uyển làm Đế vương, người kia quay về Nam Man. Nói đổi là đổi sao? Đời người quả là nhiều chuyện phải tự trải nghiệm thấy mới tin được. Gác chuyện này sang một bên, mục đích là gì? Danh lợi?Ân oán? Tình cừu? Trở lại hiện thực, đó e chỉ là điều viển vông.Muốn hoán đổi thân phận họ đúng là có khả năng thực hiện, nhưng dù sao thân phận hai người cũng là quá đặc biệt. Loại công tử bột một ngày chỉ biết ăn ba bát cơm thì còn có thể, nhưng “cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”, thời gian càng dài sẽ càng dễ bị phát hiện.
“Ta chưa từng nghĩ là phải gả cho Tiểu Bảo, cũng không có nghĩ tới phải gả cho bất kì ai khác.”
“Hắn như vậy đối xử với ngươi, bức ngươi thành thân, ngươi lại có thể nói hắn tốt?”
Trầm Tố Nhi khẽ cười nhạt, nhớ tới Tiểu Bảo đã từng cứu mình, một điểm này, nàng sẽ không hận hắn, một chút chán ghét còn có thể, trả lời: “ Chuyện này gác sang một bên, có một việc chắc các ngươi không biết. Nếu không có Tiểu Bảo, ta cũng không thể sống đến ngày hôm nay”
Lời này vừa nói ra, Tư Mã Lạc cả kinh, kể cả Mộ Dung Cảnh đang tựa bên cửa sổ cũng cứng đờ.
Nàng đã từng trải qua nguy hiểm?! Trong thời gian không có bọn họ ở bên … Ngẫm lại trong lòng bỗng sợ hãi…
Tư Mã Lạc hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Ta từng bị rắn độc cắn, là hắn cứu ta, lại hút độc giúp ta. Phần ân huệ này rất lớn, ta từng mong hắn đủ khỏe mạnh để không bị ảnh hưởng bởi độc tính, dù cho hắn lợi hại đến thế đi chăng nữa, ta vẫn nên báo ân” Như đang âm thầm cầu xin hai người bọn hắn không cần đi tìm Tiểu Bảo tính sổ. Trầm Tố Nhi vô tâm hại người, cũng không hi vọng bởi vì mình tùy hứng mà gây họa.Tam quốc bây giờ vẫn giống như hồi đó, hòa bình yên ổn, tốt nhất đừng tạo ra nào là cục diện căng thẳng, rồi lại chiến tranh liên miên.
Tư Mã Lạc khẽ mím môi, hôm nay trên công đường, hắn nhìn thấy Hoàng Phủ Dịch giận mà không dám nói gì, cũng cảm thấy vui vẻ vì có thể trả thù một phần nào đó. Nhìn đối thủ càng tức giận, bản thân mình lại càng vui vẻ.Đáp ứng đóng vai Mộ Dung Cảnh diễn hoàng đế cũng là có mục đích.Hiện giờ đột nhiên nghe nàng nói như vậy, trong lòng chợt nảy sinh cảm giác tội lỗi.
Trầm Tố Nhi cũng không nói gì. Có câu người tốt tất sẽ được báo đáp, nàng tin tưởng câu nói này, thế nhưng chẳng lẽ nàng chưa đủ tốt, nên mới không được báo đáp chăng? Nàng chỉ thỉnh thoảng trêu chó chọc mèo, đắc tội một số ít người không nên đắc tội, gây ra một chút phiền toái nho nhỏ thôi mà.Nghĩ muốn sống yên bình cũng không được.Nhìn đi nhìn đi, huyện Đào Nguyên hẻo lánh hoang vu như vậy mà cũng bị tóm lấy là sao. Trong lòng nàng có dự cảm, dù không biết Mộ Dung Cảnh và Tư Mã Lạc đang chơi trò gì, nhưng chắc chắn không phải là việc tốt. Nàng lại là người nói ra lời này, quả thật có phần không thích hợp.
Đột nhiên ngẫm lại, nàng bỗng muốn quay về huyện Đào Nguyên.
Con người, tình cảm, tất cả đều không còn xa lạ như hai năm trước, cũng không còn gì để nàng băn khoăn, tựa như khi đó trên nóc nhà diễn thuyết, nàng chính là nàng, cuộc sống về sau của nàng là do bản thân quyết định, bản thân mình muốn sống thế nào thì được sống như thế. Nếu được quay trở lại quá khứ, nàng vẫn sẽ chọn sống dựa vào bản thân mình, hay là sẽ chọn sống dưới sự bảo vệ của huynh đệ bọn họ.
“Ta đói bụng, có thể ăn chút điểm tâm không?” Nàng hỏi rất không khách khí.
Tư Mã Lạc ngẩn ra: “Nàng cần gì phải dùng giọng điệu này đối với Trẫm?”
“Ừm, coi như thói quen đi …”
“Thói quen?”
“Thật ra trước giờ ta vẫn luôn thẳng thắn như vậy” Trầm Tố Nhi lãnh đạm hỏi: “Vậy thưa bệ hạ, tiểu nữ có thể kiếm chút gì đó để ăn chưa? Tiểu nữ thật sự rất đói a, giống như suốt một ngày đêm chưa được ăn gì cả”
Nàng vừa nói, vừa xuống giường, mặc y phục, đi giày thêu tím. Nằm lâu khiến cơ thể có phần khó chịu.
“Đây là nơi nào?” Nàng quan sát một chút, vẫn không nhận ra. Lời này nàng hỏi Trần Thủ
Trần Thủ kinh ngạc, không nghĩ tới việc nàng hỏi mình, tuy nhiên, hắn vẫn cung kính đáp lại: “Đây là một dịch trạm dưới chân Vân Sơn”
“Ờ, thế có cái gì ăn chưa?” Thật sự là ba câu lòng vòng vẫn không rời chuyện ăn uống. Có thực mới vực được đạo, đừng trách nàng nha!
Tư Mã lạc nói: “Xuống phía dưới phân phó một chút, chuẩn bị đồ cho Hoàng hậu ăn.”
“Tìm cái gì cũng được, quan trọng là nhanh chóng, càng nhanh càng tốt” Trầm Tố Nhi bổ sung thêm.
Trần Thủ nhận mệnh, lập tức đi phân phó.
Bây giờ, trong phòng còn lại ba người, hai người giống nhau như đúc, người còn lại là Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi lãnh đạm, nhìn Tư Mã Lạc và Mộ Dung Cảnh trong một lát “Nói, các ngươi có phải là thân huynh đệ không?”Cứ thắc mắc trong lòng, không bằng thử hỏi thẳng xem, có lẽ sẽ có được đáp án.
Câu hỏi của nàng thật hữu dụng, ngay lập tức khiến cho hai nam nhân kinh ngạc trong chốc lát.
Giọng điệu này là sao đây? Hoàn toàn như người ngoài cuộc
Hai người trầm mặc nhìn Trầm Tố Nhi, vẫn không trả lời
Trầm Tố Nhi tỏ vẻ không hề gì cười cười: “Không phải cũng không có gì lạ, ngoại trừ lớn lên giống nhau như một cặp song sinh thì cũng không có gì.”
“Qua đây với bản vương.” Mộ Dung Cảnh đứng bên cửa sổ cuối cùng cũng lên tiếng, trong tiếng quát có phần ngang ngược, nhưng thanh âm kia lại là giọng nói cực kì giống Tư Mã Lạc
Trầm Tố Nhi rất muốn ngất. Bọn họ lại đùa giỡn nàng? Hay nàng nhìn lầm rồi?!
Nàng có hơi hoài nghi mình bị ảo giác rồi! Có phải nàng lăn lộn trở nên ngốc, hoặc là nhìn lầm rồi? Đứng ở bên giường là Mộ Dung Cảnh chính là Mộ Dung Cảnh, đứng ở cửa sổ là Tư Mã Lạc vẫn là Tư Mã Lạc.
“Ách, coi như quên đi… Ta ngồi ở chỗ này là tốt rồi.” Trầm Tố Nhi ngồi xuống cái ghế bên cạnh, thuận tay lấy một ly trà giải khát. Khát nước, giải khát, cũng tốt, mượn ly trà này giúp đầu óc tỉnh táo một chút, kéo dài thời gian, ngẫm lại xem trước mắt chuyện gì đang xảy ra.
Không quá yên tĩnh, hoàn hảo. Chút yên tĩnh khiến người ta có cảm giác như bản thân là một con khỉ, để người khác vui đùa, chén rượu này giống như nhân sinh.
Mộ Dung Cảnh tâm trạng thay đổi mâu thuẫn nhau, không thể nói rõ là vui mừng hay là không vui. Mâu thuẫn ngay lúc nàng cự tuyệt, không biết nàng cự tuyệt mình, hay là cự tuyệt Tư Mã Lạc.
Bởi vì cho đến bây giờ, chưa có người nào có khả năng phân biệt rõ hai người.
Tư Mã Lạc cũng có tâm tư như Mộ Dung Cảnh.
Đột nhiên phát hiện, trò chơi này rất buồn chán… Chơi đi chơi lại một khúc nhạc dạo cũng không có gì thú vị, hàn huyên một hồi, nàng cũng không còn xác định rõ ai là ai, mà chủ ý của bọn họ chính là muốn nàng phát hiện rõ, hết lần này tới lần khác nàng đối với hai người đều rất khách sáo, thản nhiên, với lại trọng điểm là… nàng đối xử bình đẳng, giống như hai người đều là Hoàng đế hoặc hai người cùng là Thái tử.
Đúng là chỉ có một chữ khổ mới có thể miêu tả tình trạng Trầm Tố Nhi lúc này. Bọn họ muốn diễn thì nàng cùng bồi bọn họ diễn cũng không sao. Chỉ là diễn đủ rồi, có đúng hay không phải nói ra mục đích chứ?
May mắn thay, Trần Thủ vừa lúc phân phó đem đồ ăn lên.
“A, các ngươi có muốn cùng nhau ăn không? Đừng có xa cách như thế chứ.”Nàng không khách sáo bắt đầu ăn.Bụng nàng quả thật rất đói.Trần Thủ phải không ngừng đưa thêm cơm.
Trầm tố nhi cười nói: “Trần đại nhân a, hai năm không gặp có khỏe không?”
“Nhờ phúc nương nương, quả thực rất tốt.”
“Vậy thì tốt rồi.”
“Vâng…” Rất tốt mới lạ, hai năm nay không có ngày nào tốt lành, tìm không được nàng còn phải chịu cơn thịnh nộ của Hoàng đế! Những lời này tất nhiên là ở trước mặt Hoàng đế đại nhân thì Trần đại nhân của chúng ta có bị đánh chết cũng không dám nói.
“Kết hôn chưa?”
“Vẫn chưa …”
“A, ngươi cũng trưởng thành rồi, hẳn là nên tìm một nữ nhân đi chứ”
“…”
Cứ như vậy, mỗ nữ nào đó đem hai đại soái ca tuấn tú dễ nhìn để sang một bên không đoái hoài gì đến. Cư nhiên tại bàn ăn, một bên không ngừng gắp thức ăn, một bên nói chuyện phiếm với Trần Thủ như bình thường.
Bầu không khí có điểm quái dị. Trần Thủ nơm nớp lo sợ, càng ngày lông gáy càng dựng đứng lên. Hai đạo ánh mắt kia của Hoàng đế như muốn giết người, còn có cái nhìn lạnh lẽo của Tư Mã Lạc thái tử điện hạ.
Tâm tình hai vị soái ca trầm xuống, nếu bây giờ trực tiếp đi ra hỏi, tất cả những gì vừa làm đều không còn giá trị gì nữa. Ý định ban đầu của bọn họ là muốn thăm dò một chút xem nàng có thể hay không phân biệt hai thân phận, thế nhưng xem ra trước mắt, nàng giống như phân biệt không ra, lại giống như phân biệt được, nói ngắn gọn lại, như thật như giả.
“Ăn no rồi, đồ ăn ngon thật, tay nghề của đầu bếp này rất tốt.” Trầm Tố Nhi thỏa mãn mà xoa xoa cái bụng.“Hai năm không gặp, tính tình mọi người dường như cũng không đổi. Được rồi, Sơ Tuyết đâu? Hắn có khỏe không?”Rốt cuộc nàng cũng hỏi, trong bụng nóng lòng muốn biết.
Nàng vô tâm hỏi câu này, bầu không khí trong nháy mắt lại càng thêm quỷ dị.
Đúng vậy! Sơ Tuyết đâu? Sơ Tuyết đi đâu rồi chứ?
Trần thủ thần sắc tối sầm lại, im miệng không nói.
Trầm Tố Nhi nhìn thần sắc ba người, có phải là đã xảy ra chuyện gì? Lúc này Tư Mã Lạc chậm rãi bước đến trước mặt Trầm Tố Nhi “Sơ Tuyết ở kinh thành, quay về kinh là ngươi có thể thấy hắn. Ngày mai khởi hành.”
“Ngươi cũng đi?”Giọng nói có chút nghi hoặc.
“Hử?” Tư Mã Lạc chau mi, hình như nghe ra có gì đó khúc mắc.
Nét mặt Mộ Dung Cảnh ngưng trệ trong chốc lát, nhìn chăm chú vào Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi âm thần than nhẹ, lời vừa nói lúc nãy, Tư Mã Lạc có lẽ cũng không biết hắn đã lộ tẩy rồi. Nếu thật sự là Mộ Dung Cảnh, căn bản sẽ không làm bất cứ việc gì khiến nàng quay về kinh. Nếu có thì đã từ hai năm trước rồi. Bây giờ chuyện này lại liên quan đến Tiểu Bảo… Thật sự là nghiệt duyên, muốn bỏ cũng bỏ không được.
Trầm Tố Nhi đứng lên, phủi phủi quần áo trên người, quả nhiên chỉ là nội y. May mắn là áo ngủ thời xưa cũng giống như hiện đại, dễ mặc.
“Có thể cho ta chuẩn bị vài bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày? Trần đại nhân, nam nhân đi trên đường thì tiền bạc phải dư dật a.” Tiền? Có mang ra chưa? Nàng sờ sờ trên người, thoáng cái an tâm trở lại, túi tiền của nàng vẫn ở đó mà. Bởi vì nàng cư trú không cố định, cho nên chuyển hết thành ngân phiếu cất bên người, chính là ở cái túi tiền trong kẽ hở trên áo, chỉ chuyên để tiền, phòng ngừa một ngày nào đó phải chạy trốn, tình hình đặc biệt lúc ấy bản thân không rõ rơi vào hoàn cảnh nào, hiện giờ ngẫm lại thấy bản thân mình thật là có tầm nhìn xa.
Tiền đã có, chỉ còn một vấn đề lớn hơn nữa xuất hiện… ngọc bội Tư Mã Lạc cho ở đâu cơ chứ? Lúc đó tân nương đang thay giá y, ngoài nội y ra, chỉ còn lại trang sức do các nha hoàn đeo lên cho, vậy khối ngọc bội kia hình như để tại trên bàn trang điểm.
Mồ hôi lạnh! Tuyệt đối không thể nói như vậy được, sao nàng lại có thể đánh mất? Trầm Tố Nhi lén lút liếc Tư Mã lạc một cái, có chút ân hận.
Trần Thủ đi ra, rất nhanh đã trở về. Năng suất rất cao, cao đến nỗi Trầm Tố Nhi phải bội phục. Khó tránh khỏi lại tán thưởng vài câu.
Nàng quay vào sau bình phong, ở bên trong mặc quần áo, khi quay ra lại giống một thiếu niên nhanh nhẹn. Cười khanh khách, người nào đó lúc nào trên mặt cũng mang theo ý cười, vẻ mặt hớn hở.
Nàng như vậy nhàn nhã, thanh thản dễ chịu, Tư Mã Lạc và Mộ Dung Cảnh đều nhanh diễn không nổi nữa. Cảm thấy nàng tỉnh lại thật sự hoàn hảo vô khuyết, không giống như bọn họ từng nghĩ.
Hiện nay bọn họ ăn mặc giống nhau như đúc, lại tận lực quấy nhiễu đối phương, còn cùng nhau nói chuyện với Trần Thủ. Dựa vào trí thông minh của nàng, nếu không thể phân biệt hai người, cũng có thể từ chỗ sơ hở của họ để tìm ra ai là ai, tuy rằng ai bắt chước ai cũng chưa biết, nhưng biểu hiện giả dối cũng là một loại phản ứng.
Thế nhưng nàng không nhận lầm người, cũng không thèm phân biệt họ, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Tư Mã Lạc và Mộ Dung Cảnh nhìn nhau một cái. Tiếp tục kéo dài thêm nữa, cũng không phải biện pháp hay.
Bỗng nhiên, Mộ Dung Cảnh nhảy vọt ra ngoài cửa sổ. Tư Mã Lạc cũng đi ra ngoài bằng cửa chính.
Trầm Tố Nhi kinh ngạc một chút.
Coi đi coi lại trước cửa sổ, lại nhìn nhìn ở cửa phòng, cũng không thấy bóng dáng của ai.
Trần Thủ cung kính nói :”Nương nương, có một việc thế này. Vi thần làm người trung gian, muốn mời nương nương nói ra, ai là Hoàng thượng, ai là Tư Mã thái tử.”
“Chỉ như vậy?”
“Vâng.”
“Mục đích là gì?”
“Việc này… chỉ có Hoàng thượng và Tư Mã thái tử mới có thể trả lời.” Trần Thủ dù biết rõ cũng không dám nói. Trước khi phân biệt rõ quan hệ với hai người thì phải quyết định trước mắt đi với ai. Nếu nương nương trong lòng vẫn còn lo lắng, muốn đi với ai thì nói nhận ra người đó trước, như vậ… đối với người còn lại thực không công bằng.
Trầm Tố Nhi hết nói nổi rồi: “Bọn họ bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn chơi trò đố vui này như tiểu hài tử?” Đích thật chỉ có tiểu hài tử mới có thể đoán sai.
“Nương nương cái này…” Xấu hổ quá, quả thật là rất trẻ con.
“Không cần đoán, ta liếc mắt liền nhận ra bọn họ ai là ai.”
“A??!”Trần thủ kinh ngạc.
Kinh ngạc còn có hai người ở ngoài phòng. Thật hay giả vậy? Nàng thật có thể liếc mắt là nhìn ra?
Trầm tố nhi bất đắc dĩ cười, “Hai năm, ta không phải Trầm Tố Nhi của trước đây. Mà các ngươi hình như càng ngày càng trẻ con, hai vị đang đứng bên ngoài cũng đều vào đi.”
Lúc này, từ bên cửa sổ, một bóng người thanh sam nhẹ nhàng tiến vào, từ cửa chính cũng có một người tiến vào. Hai thần sắc cùng thản nhiên lãnh đạm tựa hồ giống nhau như đúc.
Trầm tố nhi nhìn lên, càng đau đầu. Hai người rốt cuộc đang giở trò gì? Ấu trĩ đến chết tiệt! Lại còn hoán đổi vị trí khi đi vào! Vừa mới bắt đầu, Tư Mã Lạc đi ra ngoài bằng cửa chính, hiện tại là Mộ Dung Cảnh đi vào. Vừa rồi Mộ Dung Cảnh bay ra ngoài theo cửa sổ, hiện tại thấy Tư Mã Lạc từ cửa sổ nhảy vào? Vì sao? Nghe nhìn lẫn lộn?
Trầm tố nhi nhàn nhạt liếc nhìn hai người bọn họ: “Được rồi, ta cũng không cùng các ngươi đóng kịch, thẳng thắn mà nói, ta có thể nhận ra hai người các ngươi. Dù có hoán đổi thế nào cũng không có kết quả gì cả, cũng không phải do cử chỉ nói năng của các ngươi, mà là… nói như thế nào nhỉ?” Ngẫm lại, nàng cũng không biết phải giải thích thế nào cho rõ. Thế nhưng, nàng biết chính là biết thôi.
Hai con ngươi trong trẻo mà lạnh lùng cùng lúc nhìn về phía Trần Thủ.
Trần thủ âm thầm kêu khổ, “Nương nương, mời nói ra. Ai là ai? Dù sao… Đã biết, cũng phải nói ra mới tính…”
Trầm tố Nhi ha hả cười, thú tính lại nổi lên, Vì vậy quay về phía trần thủ trừng mắt nhìn, cười nói: “Chủ trì đại nhân, đoán đúng được thưởng cái gì vậy? Một cái hôn nhẹ?” Đùa giỡn, trơ trẽn đùa giỡn! Hơn nữa lại là làm trò trước mặt hai người.
“Cái kia…” Trần thủ đường đường là nam tử hán, thấy nàng nhìn chằm chằm mình như vậy, bên tai không ngờ lại đỏ ửng
Hai người nào đó âm thầm nghiến răng. Sao lại có cảm giác chính mình bị đem ra đùa giỡn?! Không sai, nàng thật sự đang đùa với hai vị đại soái ca, vậy thì làm sao?!
“Được rồi, ta không đùa nữa. Mộ Dung tiên sinh, Tư Mã tiên sinh, bản quan … Ách, bản công tử trước hết xin cáo từ. Các người cứ từ từ chơi với nhau. Hôm nay mang ta ra khỏi Linh Vân sơn trang, cảm tạ nhị vị. Ân này quá lớn, bản công tử không thể báo đáp, kiếp sau xin làm trâu làm ngựa đền ơn.” Lời này nói ra, khi gọi Mộ Dung tiên sinh, nàng nhìn về cửa chính, khi gọi Tư Mã tiên sinh, nàng nhìn về phía cửa sổ, hoàn toàn bình thường.
Chẳng qua chỉ là trêu chọc một chút, lại vô tình tự xưng bản quan.
Trầm Tố Nhi khi nói lời này, uyển chuyển nhẹ nhàng đi về phía cửa phòng.
Đưa lưng về phía Tư Mã Lạc thì tự nhiên là đối mặt với Mộ Dung Cảnh.
Mộ Dung Cảnh đứng lặng hồi lâu trước cánh cửa, con ngươi sâu thẳm kia khóa tại trên người nàng chặt chẽ. Nàng cũng không dám nhìn thẳng hắn, cũng không dám liếc hắn một cái, tại khoảng cách gần như vậy mà thật xa cách, nàng âm thầm sợ hãi. Sợ sẽ trầm luân, sợ sẽ luyến tiếc không nỡ rời đi. Ở bên cạnh hắn, gặp gỡ hắn, khóe miệng xinh xắn thoáng cười, một tia cười yếu ớt có chút bất đắc dĩ, cũng có chút cay đắng, còn có một tia khổ sở …
Sau một khắc, cổ tay trái bị một bàn tay to nắm lấy.
Nàng không quay đầu lại.
Hắn cũng không quay đầu lại.
“Người đầu tiên ngươi nhận ra là ai?”Hắn nhẹ nhàng hỏi.
“Cái này quan trọng sao?”
“Quan trọng …” trong lòng căng thẳng, giọng nói dường như còn đang run rẩy. Không khí trong phòng cũng khẩn trương theo.
Trầm Tố Nhi thẳng thắn nói “Tư Mã Lạc. Người đầu tiên ta nhận ra.” Mà đó là thật mà, người đầu tiên nàng nhìn thấy là Tư Mã Lạc.
Cả người Mộ Dung Cảnh đông cứng, không chỉ thân xác, mà còn cả tâm …
“Ta thắng, ha ha!” Tư Mã Lạc cười không ngừng.
Trầm Tố Nhi thoát khỏi tay Mộ Dung Cảnh. Cũng không quay đầu lại mà đạp cửa đi ra. Điều nàng muốn là tự do, không thèm đùa với họ.
Nhẹ nhàng hít thở trong chốc lát. Cảm thấy không khí bên ngoài bỗng thật dễ chịu. Hoàn toàn không nghe được người nào đó phía sau đang tan nát cõi lòng … Vỡ thành hàng nghìn mảnh hàng vạn mảnh, tàn khốc, trơ trụi, nhưng dường như khó chắp vá lại, tâm, lại nát!
Tư Mã Lạc chậm rãi cười nhìn chằm chằm Mộ Dung Cảnh, thẳng đến khi hắn dừng lại, khóe miệng lại cong lên, chế nhạo “Nghe thấy chưa? Mộ Dung Cảnh, ha ha! Vẻ mặt của ngươi hiện giờ thật quá khó nhìn! Đừng si tâm vọng tưởng nữa, nàng là của ta, vĩnh viễn là của ta. Trong lòng nàng, vị trí quan trọng nhất mãi mãi là ta.Ha ha!” Tư Mã Lạc cuồng vọng cười to, cười như chưa bao giờ hả hê như giờ khắc này. Đó là cảm giác hả hê khi dẫm nát Mộ Dung Cảnh dưới chân, nhìn hắn thống khổ, nhìn hắn chật vật, nhìn ánh mắt hắn đau đớn tưởng chết đi sống lại, trong lòng rất vui vẻ lại dễ chịu! Đó là sự thích thú khi phục thù thành công! Ngày hôm nay thật là ngày may mắn của hắn. Chỉnh Hoàng Phủ Dịch một trận, lại thành công khiến Mộ Dung Cảnh nếm thử mùi đau khổ.
“Ca ca! Dựa theo ước định của trò chơi thì sau này… Tố Nhi sẽ tùy ta mang đến đưa đi. He he he.” Một câu đắc ý này, đơn giản giống như kiếm bén vô hình đâm mạnh vào trái tim Mộ Dung Cảnh.
Ước định, đúng vậy, huynh đệ bọn họ đã giao ước sẵn… Nàng nhận ra ai đầu tiên thì nàng sẽ do người đó mang đi.
Tuy rằng chỉ là ước định tạm thời, thế nhưng… Đối với bọn họ mà nói chính là một trận phân thắng bại! Không có tạm thời!
Mộ Dung Cảnh nắm chặt hai bàn tay, từng giọt máu chảy xuống. Móng tay vô tình cắm sâu vào thịt… Kia một giọt lại một giọt máu, tâm hắn cũng thế, đỏ tươi, vừa nhìn thấy mà phát hoảng!
Trần thủ vừa thấy! Hốt hoảng! Tại sao kết cục lại như thế này?! Không thể như thế này a!
Vì vậy, hắn chạy ra khỏi cửa, đứng trước bậc thang hô to về phía Trầm Tố Nhi: “Nương nương, người xác định người đầu tiên mà người nhận ra đúng là Tư Mã thái tử chứ? Điều này rất quan trọng! Nương nương nhất định phải thận trọng cân nhắc trước mới được nói ra.” Nếu câu trả lời thật sự là thế nàng sẽ không thể hồi cung với Hoàng thượng!
Trầm Tố Nhi nghi hoặc. Quay đầu lại, thấy Trần Thủ sốt ruột nôn nóng, lại nhìn đến mặt mày rạng rỡ của Tư Mã Lạc, liếc mắt thấy vẻ mặt Mộ Dung Cảnh cứng ngắc, đôi mi thanh tú nhẹ nhàng cau lại, khó hiểu nói: “Lúc ta tỉnh lại người nhìn thấy đầu tiên là hắn, như vậy mỗi một mắt mở ra tự nhiên nhận ra hắn, có cái gì cần xác thực lại nữa?”
“A? …”
“? ? ? !”
“! ! !”
Ba người đồng thời kinh ngạc?Nói kiểu gì vậy? Vẻ mặt đang cứng ngắc trong lúc đó…
Mộ Dung Cảnh khẩn trương! Bỗng nhiên quay đầu lại chạy ra khỏi cánh cửa, khẩn thiết nắm lấy hai vai gầy yếu của nàng, chưa bao giờ sốt ruột như vậy, vồn vã hỏi: “Vừa rồi nàng nói là có ý gì? Người đầu tiên nhận ra, ý là vì khi tỉnh lại người đầu tiên nàng nhìn thấy là hắn?”Ánh mắt hỗn loạn, nét mặt bức thiết, tâm càng ngày càng khẩn trương.
Cái này rất quan trọng, thật sự rất quan trọng! Nếu như nàng nói không phải, như vậy thì hắn ngay cả một cái cớ giữ nàng lại cũng không có!
Hắn khẩn trương khiến Trầm Tố Nhi cảm thấy nghi hoặc, “Gì nữa đây? Nếu lúc đó ngươi đứng bên giường, người đầu tiên ta thấy cũng là ngươi a. Đã sớm nói, hai người các ngươi … Ách, hiện tại ta chỉ cần liếc mắt là nhìn ra.” Nói ra không thèm xấu hổ.
“Nếu Trẫm đứng bên giường, người đầu tiên nàng nhận ra sẽ là Trẫm …” Ha ha! Bỗng nhiên Mộ Dung Cảnh nghĩ muốn cất tiếng cười to! Mà sau một khắc, hắn ôm chặt nàng vào lòng mình.Vẻ lo lắng vừa rồi bỗng chốc bị quét sạch. Thua, cũng không tính là thua, bởi vì chỉ là người đầu tiên nàng thấy không phải mình mà thôi, cũng không phải trong lòng nàng không có hắn! Cũng không phải hắn không quan trọng bằng A Lạc.
Kỳ thật, nói chính xác ra, Trầm Tố Nhi có thể nhận ra Mộ Dung Cảnh. Nàng có thể nhận ra Mộ Dung Cảnh, tự nhiên cũng có thể nhìn ra Tư Mã Lạc.
Chỉ là một cái đạo lý này, mỗ nữ nào đó có lẽ cũng không có để ý đến …
Khi Trầm Tố Nhi biết mục đích của hai người thì, nàng nghĩ muốn thổ huyết kiêm té xỉu … Cái quái gì đang xảy ra thế này? “Đồ đần, sao không trực tiếp hỏi ta, làm cho ta mất công đoán tới đoán lui, phức tạp như vầy để làm gì? Người thông minh thực bi ai a… Ai …!”
Sắc mặt Tư Mã Lạc đại biến, lại giật mình sợ run. Đột nhiên phát hiện, đây thực sự là một chủ ý siêu cấp thối rữa. Đáp án căn bản là… Không có đáp án… Hoàn toàn là một trò cười!
Sai! Cũng không phải hoàn toàn không có ý nghĩa, chí ít hắn xác nhận được một chuyện, Mộ Dung Cảnh đã yêu mến Tố Nhi rồi!
Như vậy…
“Mộ Dung Cảnh, ôm đủ chưa? Đủ rồi thì nói lời tạm biệt nhanh lên, bản vương muốn sớm mang Tố Nhi đi.” Mặc dù ẩn hàm trong đó có cải biến, nhưng có một sự thật không có cách nào thay đổi, người đầu tiên Tố Nhi nhận ra là hắn.
Ước định chính là ước định, tuy rằng thắng không quá quang vinh, nhưng hắn vẫn thắng!
Khi đó hắn ở ngoài vườn hoa, ánh sáng hơi mờ, trông cũng không được rõ lắm
Nam nhân trước mắt này, xem ra cũng có quan hệ với Linh Vân sơn trang. Hoàng Phủ Khuynh Thành? Không phải cùng họ với tên Hoàng Phủ Dịch chứ?
Lần đổi vai này, cũng có chút ý nghĩa.
Tư Mã Lạc không tính nói việc này với Mộ Dung Cảnh. Hôm nay cứu Tố Nhi ra thuận lợi, mà hắn cũng đã tìm Hoàng Phủ Dịch để xả hết oán khí trong người, như vậy thời gian hợp tác cũng dừng ở đây.
“Đưa Tố Nhi cho ta.” Tư Mã Lạc ngồi một bên ra lệnh. Tố Nhi nằm trong lòng ngực hắn, nhìn hắn ôm nàng thật chướng mắt. Mới vừa rồi, lúc đi vào còn không có cảm thấy gì, bây giờ càng coi càng khó chịu.
Hai tay Mộ Dung Cảnh nắm chặt căng thẳng, trong mắt hiện lên nỗi xót xa. Muốn hắn trực tiếp đối mặt với giờ phút này ra sao đây?
Mộ Dung Cảnh không đáp lại. Đợi trong chốc lát, Tư Mã Lạc không thấy họ Mộ Dung Cảnh trả lời thì khinh mắt, cười hỏi : “Sao vậy? Đừng nói với ta, ngươi yêu thích Tố Nhi nhé. Như vậy, ngươi không thấy rằng mình sẽ chết rất thảm sao?”
Mộ Dung Cảnh nhìn ngắm thiên hạ trong lòng. Muốn hắn buông tay, làm sao có thể chứ? Vấn đề là, tên này lại muốn tính toán gì đây? Bản thân mình và đệ đệ cùng tranh một nữ nhân? Nhưng xa nhau hai năm, muốn hắn cứ thế buông tay, hắn không cam lòng. Thế là ngay sau đó, hắn giả bộ lãnh đạm, dửng dưng đề nghị: “Chơi một trò chơi, thế nào? Kết quả sẽ quyết định hôm nay ai mang Tố Nhi đi.”
“Trò chơi gì?”
“Để tự bản thân Tố Nhi quyết định…”
Một người đơn giản giờ đây nắm quyền quyết định. Trầm Tố Nhi bị đẩy đến cục diện này, tất cả cũng tại hai người bọn hắn.
*********
Chạng vạng…
Trầm Tố Nhi dần tỉnh lại
Vừa mở mắt, lập tức trông thấy Mộ Dung Cảnh ngồi trước giường của mình, một thân đồ đen dài, tuấn nhã lạ thường. Ánh mắt dịu dàng tựa như nước chảy. Từ lúc nàng tỉnh dậy, ánh mắt hắn nhìn nàng không dời sang nơi khác. Dường như con ngươi đen u ám kia muốn nói rằng hắn nguyện ý chỉ nhìn một mình nàng, một mình nàng mà thôi.
Bên cạnh hắn là Trần Thủ
Trầm Tố Nhi chống hai tay ngồi dậy, mà Mộ Dung Cảnh cũng quan tâm đỡ nàng, sắp xếp lại chăn gối để nàng thoải mái mà tựa lưng trên giường. Kì thật nàng cũng không có bệnh gì, mới tỉnh lại cũng không cần người hầu hạ chăm sóc tỉ mỉ như vậy, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc: “Ngươi mang ta ra khỏi sơn trang từ lúc nào vậy?”
Thật ra cứu nàng cũng vô ích, suy cho cùng, kể cả đợi tại sơn trang cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, chưa nói tới có cứu hay không, chỉ là khiến cho người đoạt tới cướp đi mà thôi.
Chán đến chết mất!!!
“Trẫm cứu ngươi ra, ngươi không vui sao? Cũng không có nửa phần cảm kích Trẫm sao?”
Trầm Tố Nhi nhẹ nhàng chớp chớp mắt, lại liếc về Trần Thủ đại nhân nghiêm chỉnh đứng bên cạnh. Nhìn dáng vẻ không chớp mắt kia, thật sự rất dễ thương “ Thì, cảm ơn Hoàng thượng, cũng cảm ơn Trần Thủ đại nhân.”
Trong mắt Mộ Dung Cảnh hiện lên chút hờn giận “Nhìn thấy Trẫm, ngươi không vui?”
“Vui” Muốn vui thì ta vui.Thoáng cái, khuôn mặt Trầm Tố Nhi lập tức tươi cười, ít nhất thì nàng cũng đang cười.Lúc này ánh mắt nàng đảo qua, vẫn còn một người đang tựa mình bên cửa sổ, rất yên lặng mà nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ cái gì đó, khá là mê mải. Nam nhân kia một thân trường sam nhẹ nhàng, một chiếc khăn choàng, một vài sợi tóc buông xuống trên trán, giữa gió đêm nhẹ lay động, có vài phần tiêu sái lại có thêm vẻ xuất trần.
*Thanh sam (hình như là trường sam màu xanh) có vẻ như là sở thích của Tư Mã Lạc.
Mỗi một lần nàng nhìn thấy Tư Mã Lạc, dường như hắn đều mặc thanh sam.
Lúc này, gương mặt hắn nhìn nghiêng, quả là hoàn mỹ không chút tỳ vết, quả là đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ là…
Chết tiệt! Hai người này lại đang diễn trò gì nữa đây? Không lẽ muốn trêu chọc nàng? Sao lại ăn mặc giống nhau như đúc? Còn có Trần Thủ, tại sao lại phải canh giữ ở … Lại sắp có chuyện gì sao?
Chết tiệt! CMN! Người ở trước mắt tự xưng là Trẫm, nhưng rõ ràng là Tư Mã Lạc! Nàng hiện giờ liếc mắt một cái là nhận ra ngay!
Về chuyện xa cách hai năm, tại sao nàng có thể liếc mắt liền nhận ra, thật ra nàng không biết. Đó là lí do mà ban nãy Tư Mã Lạc hỏi cái gì biết ơn cái gì cảm kích, vẫn còn xưng là Trẫm thì nàng nhắc tới Trần Thủ. Thông cảm cho Trần Thủ một chút, rõ ràng là bị bức, bất đắc dĩ phải cùng bọn họ diễn trò.
Cẩn thận nhìn dáng vẻ Mộ Dung Cảnh đứng ở bên cửa sổ, chẳng lẽ lại là Tư Mã Lạc? Loại khí chất này khiến nàng nhớ đến bức chân dung. Nói đến đây, nàng cũng không biết có phải Tư Mã Lạc hay không, chỉ thấy Mộ Dung Cảnh biểu lộ ra loại khí tức này… Cái đó với người trong bức tranh quả thực không khác gì nhau, không chừng người trong bức tranh kia chính là hắn? QJ(có gian tình) nha..
Có phải là qua hai năm, tính cách con người cũng có thể thay đổi.
Trầm Tố Nhi vẫn nhớ lại lúc trước, người kia là một nam nhân cuồng vọng tự cao tự đại, lấy vỏ kiếm tự đâm vào lòng bàn tay mình, sự quyết đoán ấy thật đáng xem trọng. Bây giờ ngẫm lại, chẳng lẽ lúc đó cũng chỉ là diễn trò? Nghĩ tới đây, trong lòng nàng không khỏi cay đắng.
Nhìn cảnh trước mắt, hai người này thật sự rất giống nhau! Nếu giống nhau cả quần áo, càng khó có thể phân biệt.Lúc này, nếu có người nói bọn họ không phải thân huynh đệ, có đánh chết nàng cũng không tin.
Chỉ hơi kì quái, một người là Nam Man Thái tử, một người là Bắc Uyển Đế vương, chuyện gì đã xảy ra chứ?
Không nghĩ nữa, trong lòng nàng còn có việc khác muốn biết: “Linh Vân sơn trang ra sao rồi?” Tiểu Bảo sao rồi? Tại sao nàng đột nhiên rời khỏi sơn trang, chuyện gì cũng không hề hay biết.
Nàng chỉ đang thử giá y thì bỗng nhiên ngửi thấy mùi hương lạ, một chốc nữa thì thấy mắt mình nặng trĩu rồi gục xuống bàn mà ngủ, kết quả hình như là ngủ đến bây giờ. Tỉnh lại đã thấy bọn họ, có chút bất ngờ, hình như là chuyện gì đó đã xảy ra
Tư Mã Lạc đáp: “ Linh Vân sơn trang rất ổn, tất cả vẫn như cũ”
“Uh … thế Tiểu Bảo kia thế nào?”
“Xem ra ngươi rất quan tâm tới hắn.Lẽ nào ngươi xem trọng hắn?” Cau mày, nam nhân kia chẳng khác nào tiểu tử, có cái gì khiến nàng quan tâm như vậy?
“Tiểu Bảo đối xử với ta tốt lắm” Trong tâm âm thầm cảm kích
“…” Sắc mặt trầm xuống, đầy giận dữ quát: “ Lẽ nào ngươi thật sự muốn gả cho hắn?”
Nghe vậy, Trầm Tố Nhi bỗng cảm thấy một phen mồ hôi lạnh. Lạnh sống lưng, không phải là vì Tư Mã Lạc đang tức giận, mà là do hắn diễn vai Mộ Dung Cảnh nhưng thật ra lại giống y như đúc. Thật sự, rất giống, rất giống …
Bọn họ sẽ không là muốn ngay cả thân phận cũng đổi cho nhau chứ? Một người tại Bắc Uyển làm Đế vương, người kia quay về Nam Man. Nói đổi là đổi sao? Đời người quả là nhiều chuyện phải tự trải nghiệm thấy mới tin được. Gác chuyện này sang một bên, mục đích là gì? Danh lợi?Ân oán? Tình cừu? Trở lại hiện thực, đó e chỉ là điều viển vông.Muốn hoán đổi thân phận họ đúng là có khả năng thực hiện, nhưng dù sao thân phận hai người cũng là quá đặc biệt. Loại công tử bột một ngày chỉ biết ăn ba bát cơm thì còn có thể, nhưng “cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”, thời gian càng dài sẽ càng dễ bị phát hiện.
“Ta chưa từng nghĩ là phải gả cho Tiểu Bảo, cũng không có nghĩ tới phải gả cho bất kì ai khác.”
“Hắn như vậy đối xử với ngươi, bức ngươi thành thân, ngươi lại có thể nói hắn tốt?”
Trầm Tố Nhi khẽ cười nhạt, nhớ tới Tiểu Bảo đã từng cứu mình, một điểm này, nàng sẽ không hận hắn, một chút chán ghét còn có thể, trả lời: “ Chuyện này gác sang một bên, có một việc chắc các ngươi không biết. Nếu không có Tiểu Bảo, ta cũng không thể sống đến ngày hôm nay”
Lời này vừa nói ra, Tư Mã Lạc cả kinh, kể cả Mộ Dung Cảnh đang tựa bên cửa sổ cũng cứng đờ.
Nàng đã từng trải qua nguy hiểm?! Trong thời gian không có bọn họ ở bên … Ngẫm lại trong lòng bỗng sợ hãi…
Tư Mã Lạc hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Ta từng bị rắn độc cắn, là hắn cứu ta, lại hút độc giúp ta. Phần ân huệ này rất lớn, ta từng mong hắn đủ khỏe mạnh để không bị ảnh hưởng bởi độc tính, dù cho hắn lợi hại đến thế đi chăng nữa, ta vẫn nên báo ân” Như đang âm thầm cầu xin hai người bọn hắn không cần đi tìm Tiểu Bảo tính sổ. Trầm Tố Nhi vô tâm hại người, cũng không hi vọng bởi vì mình tùy hứng mà gây họa.Tam quốc bây giờ vẫn giống như hồi đó, hòa bình yên ổn, tốt nhất đừng tạo ra nào là cục diện căng thẳng, rồi lại chiến tranh liên miên.
Tư Mã Lạc khẽ mím môi, hôm nay trên công đường, hắn nhìn thấy Hoàng Phủ Dịch giận mà không dám nói gì, cũng cảm thấy vui vẻ vì có thể trả thù một phần nào đó. Nhìn đối thủ càng tức giận, bản thân mình lại càng vui vẻ.Đáp ứng đóng vai Mộ Dung Cảnh diễn hoàng đế cũng là có mục đích.Hiện giờ đột nhiên nghe nàng nói như vậy, trong lòng chợt nảy sinh cảm giác tội lỗi.
Trầm Tố Nhi cũng không nói gì. Có câu người tốt tất sẽ được báo đáp, nàng tin tưởng câu nói này, thế nhưng chẳng lẽ nàng chưa đủ tốt, nên mới không được báo đáp chăng? Nàng chỉ thỉnh thoảng trêu chó chọc mèo, đắc tội một số ít người không nên đắc tội, gây ra một chút phiền toái nho nhỏ thôi mà.Nghĩ muốn sống yên bình cũng không được.Nhìn đi nhìn đi, huyện Đào Nguyên hẻo lánh hoang vu như vậy mà cũng bị tóm lấy là sao. Trong lòng nàng có dự cảm, dù không biết Mộ Dung Cảnh và Tư Mã Lạc đang chơi trò gì, nhưng chắc chắn không phải là việc tốt. Nàng lại là người nói ra lời này, quả thật có phần không thích hợp.
Đột nhiên ngẫm lại, nàng bỗng muốn quay về huyện Đào Nguyên.
Con người, tình cảm, tất cả đều không còn xa lạ như hai năm trước, cũng không còn gì để nàng băn khoăn, tựa như khi đó trên nóc nhà diễn thuyết, nàng chính là nàng, cuộc sống về sau của nàng là do bản thân quyết định, bản thân mình muốn sống thế nào thì được sống như thế. Nếu được quay trở lại quá khứ, nàng vẫn sẽ chọn sống dựa vào bản thân mình, hay là sẽ chọn sống dưới sự bảo vệ của huynh đệ bọn họ.
“Ta đói bụng, có thể ăn chút điểm tâm không?” Nàng hỏi rất không khách khí.
Tư Mã Lạc ngẩn ra: “Nàng cần gì phải dùng giọng điệu này đối với Trẫm?”
“Ừm, coi như thói quen đi …”
“Thói quen?”
“Thật ra trước giờ ta vẫn luôn thẳng thắn như vậy” Trầm Tố Nhi lãnh đạm hỏi: “Vậy thưa bệ hạ, tiểu nữ có thể kiếm chút gì đó để ăn chưa? Tiểu nữ thật sự rất đói a, giống như suốt một ngày đêm chưa được ăn gì cả”
Nàng vừa nói, vừa xuống giường, mặc y phục, đi giày thêu tím. Nằm lâu khiến cơ thể có phần khó chịu.
“Đây là nơi nào?” Nàng quan sát một chút, vẫn không nhận ra. Lời này nàng hỏi Trần Thủ
Trần Thủ kinh ngạc, không nghĩ tới việc nàng hỏi mình, tuy nhiên, hắn vẫn cung kính đáp lại: “Đây là một dịch trạm dưới chân Vân Sơn”
“Ờ, thế có cái gì ăn chưa?” Thật sự là ba câu lòng vòng vẫn không rời chuyện ăn uống. Có thực mới vực được đạo, đừng trách nàng nha!
Tư Mã lạc nói: “Xuống phía dưới phân phó một chút, chuẩn bị đồ cho Hoàng hậu ăn.”
“Tìm cái gì cũng được, quan trọng là nhanh chóng, càng nhanh càng tốt” Trầm Tố Nhi bổ sung thêm.
Trần Thủ nhận mệnh, lập tức đi phân phó.
Bây giờ, trong phòng còn lại ba người, hai người giống nhau như đúc, người còn lại là Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi lãnh đạm, nhìn Tư Mã Lạc và Mộ Dung Cảnh trong một lát “Nói, các ngươi có phải là thân huynh đệ không?”Cứ thắc mắc trong lòng, không bằng thử hỏi thẳng xem, có lẽ sẽ có được đáp án.
Câu hỏi của nàng thật hữu dụng, ngay lập tức khiến cho hai nam nhân kinh ngạc trong chốc lát.
Giọng điệu này là sao đây? Hoàn toàn như người ngoài cuộc
Hai người trầm mặc nhìn Trầm Tố Nhi, vẫn không trả lời
Trầm Tố Nhi tỏ vẻ không hề gì cười cười: “Không phải cũng không có gì lạ, ngoại trừ lớn lên giống nhau như một cặp song sinh thì cũng không có gì.”
“Qua đây với bản vương.” Mộ Dung Cảnh đứng bên cửa sổ cuối cùng cũng lên tiếng, trong tiếng quát có phần ngang ngược, nhưng thanh âm kia lại là giọng nói cực kì giống Tư Mã Lạc
Trầm Tố Nhi rất muốn ngất. Bọn họ lại đùa giỡn nàng? Hay nàng nhìn lầm rồi?!
Nàng có hơi hoài nghi mình bị ảo giác rồi! Có phải nàng lăn lộn trở nên ngốc, hoặc là nhìn lầm rồi? Đứng ở bên giường là Mộ Dung Cảnh chính là Mộ Dung Cảnh, đứng ở cửa sổ là Tư Mã Lạc vẫn là Tư Mã Lạc.
“Ách, coi như quên đi… Ta ngồi ở chỗ này là tốt rồi.” Trầm Tố Nhi ngồi xuống cái ghế bên cạnh, thuận tay lấy một ly trà giải khát. Khát nước, giải khát, cũng tốt, mượn ly trà này giúp đầu óc tỉnh táo một chút, kéo dài thời gian, ngẫm lại xem trước mắt chuyện gì đang xảy ra.
Không quá yên tĩnh, hoàn hảo. Chút yên tĩnh khiến người ta có cảm giác như bản thân là một con khỉ, để người khác vui đùa, chén rượu này giống như nhân sinh.
Mộ Dung Cảnh tâm trạng thay đổi mâu thuẫn nhau, không thể nói rõ là vui mừng hay là không vui. Mâu thuẫn ngay lúc nàng cự tuyệt, không biết nàng cự tuyệt mình, hay là cự tuyệt Tư Mã Lạc.
Bởi vì cho đến bây giờ, chưa có người nào có khả năng phân biệt rõ hai người.
Tư Mã Lạc cũng có tâm tư như Mộ Dung Cảnh.
Đột nhiên phát hiện, trò chơi này rất buồn chán… Chơi đi chơi lại một khúc nhạc dạo cũng không có gì thú vị, hàn huyên một hồi, nàng cũng không còn xác định rõ ai là ai, mà chủ ý của bọn họ chính là muốn nàng phát hiện rõ, hết lần này tới lần khác nàng đối với hai người đều rất khách sáo, thản nhiên, với lại trọng điểm là… nàng đối xử bình đẳng, giống như hai người đều là Hoàng đế hoặc hai người cùng là Thái tử.
Đúng là chỉ có một chữ khổ mới có thể miêu tả tình trạng Trầm Tố Nhi lúc này. Bọn họ muốn diễn thì nàng cùng bồi bọn họ diễn cũng không sao. Chỉ là diễn đủ rồi, có đúng hay không phải nói ra mục đích chứ?
May mắn thay, Trần Thủ vừa lúc phân phó đem đồ ăn lên.
“A, các ngươi có muốn cùng nhau ăn không? Đừng có xa cách như thế chứ.”Nàng không khách sáo bắt đầu ăn.Bụng nàng quả thật rất đói.Trần Thủ phải không ngừng đưa thêm cơm.
Trầm tố nhi cười nói: “Trần đại nhân a, hai năm không gặp có khỏe không?”
“Nhờ phúc nương nương, quả thực rất tốt.”
“Vậy thì tốt rồi.”
“Vâng…” Rất tốt mới lạ, hai năm nay không có ngày nào tốt lành, tìm không được nàng còn phải chịu cơn thịnh nộ của Hoàng đế! Những lời này tất nhiên là ở trước mặt Hoàng đế đại nhân thì Trần đại nhân của chúng ta có bị đánh chết cũng không dám nói.
“Kết hôn chưa?”
“Vẫn chưa …”
“A, ngươi cũng trưởng thành rồi, hẳn là nên tìm một nữ nhân đi chứ”
“…”
Cứ như vậy, mỗ nữ nào đó đem hai đại soái ca tuấn tú dễ nhìn để sang một bên không đoái hoài gì đến. Cư nhiên tại bàn ăn, một bên không ngừng gắp thức ăn, một bên nói chuyện phiếm với Trần Thủ như bình thường.
Bầu không khí có điểm quái dị. Trần Thủ nơm nớp lo sợ, càng ngày lông gáy càng dựng đứng lên. Hai đạo ánh mắt kia của Hoàng đế như muốn giết người, còn có cái nhìn lạnh lẽo của Tư Mã Lạc thái tử điện hạ.
Tâm tình hai vị soái ca trầm xuống, nếu bây giờ trực tiếp đi ra hỏi, tất cả những gì vừa làm đều không còn giá trị gì nữa. Ý định ban đầu của bọn họ là muốn thăm dò một chút xem nàng có thể hay không phân biệt hai thân phận, thế nhưng xem ra trước mắt, nàng giống như phân biệt không ra, lại giống như phân biệt được, nói ngắn gọn lại, như thật như giả.
“Ăn no rồi, đồ ăn ngon thật, tay nghề của đầu bếp này rất tốt.” Trầm Tố Nhi thỏa mãn mà xoa xoa cái bụng.“Hai năm không gặp, tính tình mọi người dường như cũng không đổi. Được rồi, Sơ Tuyết đâu? Hắn có khỏe không?”Rốt cuộc nàng cũng hỏi, trong bụng nóng lòng muốn biết.
Nàng vô tâm hỏi câu này, bầu không khí trong nháy mắt lại càng thêm quỷ dị.
Đúng vậy! Sơ Tuyết đâu? Sơ Tuyết đi đâu rồi chứ?
Trần thủ thần sắc tối sầm lại, im miệng không nói.
Trầm Tố Nhi nhìn thần sắc ba người, có phải là đã xảy ra chuyện gì? Lúc này Tư Mã Lạc chậm rãi bước đến trước mặt Trầm Tố Nhi “Sơ Tuyết ở kinh thành, quay về kinh là ngươi có thể thấy hắn. Ngày mai khởi hành.”
“Ngươi cũng đi?”Giọng nói có chút nghi hoặc.
“Hử?” Tư Mã Lạc chau mi, hình như nghe ra có gì đó khúc mắc.
Nét mặt Mộ Dung Cảnh ngưng trệ trong chốc lát, nhìn chăm chú vào Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi âm thần than nhẹ, lời vừa nói lúc nãy, Tư Mã Lạc có lẽ cũng không biết hắn đã lộ tẩy rồi. Nếu thật sự là Mộ Dung Cảnh, căn bản sẽ không làm bất cứ việc gì khiến nàng quay về kinh. Nếu có thì đã từ hai năm trước rồi. Bây giờ chuyện này lại liên quan đến Tiểu Bảo… Thật sự là nghiệt duyên, muốn bỏ cũng bỏ không được.
Trầm Tố Nhi đứng lên, phủi phủi quần áo trên người, quả nhiên chỉ là nội y. May mắn là áo ngủ thời xưa cũng giống như hiện đại, dễ mặc.
“Có thể cho ta chuẩn bị vài bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày? Trần đại nhân, nam nhân đi trên đường thì tiền bạc phải dư dật a.” Tiền? Có mang ra chưa? Nàng sờ sờ trên người, thoáng cái an tâm trở lại, túi tiền của nàng vẫn ở đó mà. Bởi vì nàng cư trú không cố định, cho nên chuyển hết thành ngân phiếu cất bên người, chính là ở cái túi tiền trong kẽ hở trên áo, chỉ chuyên để tiền, phòng ngừa một ngày nào đó phải chạy trốn, tình hình đặc biệt lúc ấy bản thân không rõ rơi vào hoàn cảnh nào, hiện giờ ngẫm lại thấy bản thân mình thật là có tầm nhìn xa.
Tiền đã có, chỉ còn một vấn đề lớn hơn nữa xuất hiện… ngọc bội Tư Mã Lạc cho ở đâu cơ chứ? Lúc đó tân nương đang thay giá y, ngoài nội y ra, chỉ còn lại trang sức do các nha hoàn đeo lên cho, vậy khối ngọc bội kia hình như để tại trên bàn trang điểm.
Mồ hôi lạnh! Tuyệt đối không thể nói như vậy được, sao nàng lại có thể đánh mất? Trầm Tố Nhi lén lút liếc Tư Mã lạc một cái, có chút ân hận.
Trần Thủ đi ra, rất nhanh đã trở về. Năng suất rất cao, cao đến nỗi Trầm Tố Nhi phải bội phục. Khó tránh khỏi lại tán thưởng vài câu.
Nàng quay vào sau bình phong, ở bên trong mặc quần áo, khi quay ra lại giống một thiếu niên nhanh nhẹn. Cười khanh khách, người nào đó lúc nào trên mặt cũng mang theo ý cười, vẻ mặt hớn hở.
Nàng như vậy nhàn nhã, thanh thản dễ chịu, Tư Mã Lạc và Mộ Dung Cảnh đều nhanh diễn không nổi nữa. Cảm thấy nàng tỉnh lại thật sự hoàn hảo vô khuyết, không giống như bọn họ từng nghĩ.
Hiện nay bọn họ ăn mặc giống nhau như đúc, lại tận lực quấy nhiễu đối phương, còn cùng nhau nói chuyện với Trần Thủ. Dựa vào trí thông minh của nàng, nếu không thể phân biệt hai người, cũng có thể từ chỗ sơ hở của họ để tìm ra ai là ai, tuy rằng ai bắt chước ai cũng chưa biết, nhưng biểu hiện giả dối cũng là một loại phản ứng.
Thế nhưng nàng không nhận lầm người, cũng không thèm phân biệt họ, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Tư Mã Lạc và Mộ Dung Cảnh nhìn nhau một cái. Tiếp tục kéo dài thêm nữa, cũng không phải biện pháp hay.
Bỗng nhiên, Mộ Dung Cảnh nhảy vọt ra ngoài cửa sổ. Tư Mã Lạc cũng đi ra ngoài bằng cửa chính.
Trầm Tố Nhi kinh ngạc một chút.
Coi đi coi lại trước cửa sổ, lại nhìn nhìn ở cửa phòng, cũng không thấy bóng dáng của ai.
Trần Thủ cung kính nói :”Nương nương, có một việc thế này. Vi thần làm người trung gian, muốn mời nương nương nói ra, ai là Hoàng thượng, ai là Tư Mã thái tử.”
“Chỉ như vậy?”
“Vâng.”
“Mục đích là gì?”
“Việc này… chỉ có Hoàng thượng và Tư Mã thái tử mới có thể trả lời.” Trần Thủ dù biết rõ cũng không dám nói. Trước khi phân biệt rõ quan hệ với hai người thì phải quyết định trước mắt đi với ai. Nếu nương nương trong lòng vẫn còn lo lắng, muốn đi với ai thì nói nhận ra người đó trước, như vậ… đối với người còn lại thực không công bằng.
Trầm Tố Nhi hết nói nổi rồi: “Bọn họ bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn chơi trò đố vui này như tiểu hài tử?” Đích thật chỉ có tiểu hài tử mới có thể đoán sai.
“Nương nương cái này…” Xấu hổ quá, quả thật là rất trẻ con.
“Không cần đoán, ta liếc mắt liền nhận ra bọn họ ai là ai.”
“A??!”Trần thủ kinh ngạc.
Kinh ngạc còn có hai người ở ngoài phòng. Thật hay giả vậy? Nàng thật có thể liếc mắt là nhìn ra?
Trầm tố nhi bất đắc dĩ cười, “Hai năm, ta không phải Trầm Tố Nhi của trước đây. Mà các ngươi hình như càng ngày càng trẻ con, hai vị đang đứng bên ngoài cũng đều vào đi.”
Lúc này, từ bên cửa sổ, một bóng người thanh sam nhẹ nhàng tiến vào, từ cửa chính cũng có một người tiến vào. Hai thần sắc cùng thản nhiên lãnh đạm tựa hồ giống nhau như đúc.
Trầm tố nhi nhìn lên, càng đau đầu. Hai người rốt cuộc đang giở trò gì? Ấu trĩ đến chết tiệt! Lại còn hoán đổi vị trí khi đi vào! Vừa mới bắt đầu, Tư Mã Lạc đi ra ngoài bằng cửa chính, hiện tại là Mộ Dung Cảnh đi vào. Vừa rồi Mộ Dung Cảnh bay ra ngoài theo cửa sổ, hiện tại thấy Tư Mã Lạc từ cửa sổ nhảy vào? Vì sao? Nghe nhìn lẫn lộn?
Trầm tố nhi nhàn nhạt liếc nhìn hai người bọn họ: “Được rồi, ta cũng không cùng các ngươi đóng kịch, thẳng thắn mà nói, ta có thể nhận ra hai người các ngươi. Dù có hoán đổi thế nào cũng không có kết quả gì cả, cũng không phải do cử chỉ nói năng của các ngươi, mà là… nói như thế nào nhỉ?” Ngẫm lại, nàng cũng không biết phải giải thích thế nào cho rõ. Thế nhưng, nàng biết chính là biết thôi.
Hai con ngươi trong trẻo mà lạnh lùng cùng lúc nhìn về phía Trần Thủ.
Trần thủ âm thầm kêu khổ, “Nương nương, mời nói ra. Ai là ai? Dù sao… Đã biết, cũng phải nói ra mới tính…”
Trầm tố Nhi ha hả cười, thú tính lại nổi lên, Vì vậy quay về phía trần thủ trừng mắt nhìn, cười nói: “Chủ trì đại nhân, đoán đúng được thưởng cái gì vậy? Một cái hôn nhẹ?” Đùa giỡn, trơ trẽn đùa giỡn! Hơn nữa lại là làm trò trước mặt hai người.
“Cái kia…” Trần thủ đường đường là nam tử hán, thấy nàng nhìn chằm chằm mình như vậy, bên tai không ngờ lại đỏ ửng
Hai người nào đó âm thầm nghiến răng. Sao lại có cảm giác chính mình bị đem ra đùa giỡn?! Không sai, nàng thật sự đang đùa với hai vị đại soái ca, vậy thì làm sao?!
“Được rồi, ta không đùa nữa. Mộ Dung tiên sinh, Tư Mã tiên sinh, bản quan … Ách, bản công tử trước hết xin cáo từ. Các người cứ từ từ chơi với nhau. Hôm nay mang ta ra khỏi Linh Vân sơn trang, cảm tạ nhị vị. Ân này quá lớn, bản công tử không thể báo đáp, kiếp sau xin làm trâu làm ngựa đền ơn.” Lời này nói ra, khi gọi Mộ Dung tiên sinh, nàng nhìn về cửa chính, khi gọi Tư Mã tiên sinh, nàng nhìn về phía cửa sổ, hoàn toàn bình thường.
Chẳng qua chỉ là trêu chọc một chút, lại vô tình tự xưng bản quan.
Trầm Tố Nhi khi nói lời này, uyển chuyển nhẹ nhàng đi về phía cửa phòng.
Đưa lưng về phía Tư Mã Lạc thì tự nhiên là đối mặt với Mộ Dung Cảnh.
Mộ Dung Cảnh đứng lặng hồi lâu trước cánh cửa, con ngươi sâu thẳm kia khóa tại trên người nàng chặt chẽ. Nàng cũng không dám nhìn thẳng hắn, cũng không dám liếc hắn một cái, tại khoảng cách gần như vậy mà thật xa cách, nàng âm thầm sợ hãi. Sợ sẽ trầm luân, sợ sẽ luyến tiếc không nỡ rời đi. Ở bên cạnh hắn, gặp gỡ hắn, khóe miệng xinh xắn thoáng cười, một tia cười yếu ớt có chút bất đắc dĩ, cũng có chút cay đắng, còn có một tia khổ sở …
Sau một khắc, cổ tay trái bị một bàn tay to nắm lấy.
Nàng không quay đầu lại.
Hắn cũng không quay đầu lại.
“Người đầu tiên ngươi nhận ra là ai?”Hắn nhẹ nhàng hỏi.
“Cái này quan trọng sao?”
“Quan trọng …” trong lòng căng thẳng, giọng nói dường như còn đang run rẩy. Không khí trong phòng cũng khẩn trương theo.
Trầm Tố Nhi thẳng thắn nói “Tư Mã Lạc. Người đầu tiên ta nhận ra.” Mà đó là thật mà, người đầu tiên nàng nhìn thấy là Tư Mã Lạc.
Cả người Mộ Dung Cảnh đông cứng, không chỉ thân xác, mà còn cả tâm …
“Ta thắng, ha ha!” Tư Mã Lạc cười không ngừng.
Trầm Tố Nhi thoát khỏi tay Mộ Dung Cảnh. Cũng không quay đầu lại mà đạp cửa đi ra. Điều nàng muốn là tự do, không thèm đùa với họ.
Nhẹ nhàng hít thở trong chốc lát. Cảm thấy không khí bên ngoài bỗng thật dễ chịu. Hoàn toàn không nghe được người nào đó phía sau đang tan nát cõi lòng … Vỡ thành hàng nghìn mảnh hàng vạn mảnh, tàn khốc, trơ trụi, nhưng dường như khó chắp vá lại, tâm, lại nát!
Tư Mã Lạc chậm rãi cười nhìn chằm chằm Mộ Dung Cảnh, thẳng đến khi hắn dừng lại, khóe miệng lại cong lên, chế nhạo “Nghe thấy chưa? Mộ Dung Cảnh, ha ha! Vẻ mặt của ngươi hiện giờ thật quá khó nhìn! Đừng si tâm vọng tưởng nữa, nàng là của ta, vĩnh viễn là của ta. Trong lòng nàng, vị trí quan trọng nhất mãi mãi là ta.Ha ha!” Tư Mã Lạc cuồng vọng cười to, cười như chưa bao giờ hả hê như giờ khắc này. Đó là cảm giác hả hê khi dẫm nát Mộ Dung Cảnh dưới chân, nhìn hắn thống khổ, nhìn hắn chật vật, nhìn ánh mắt hắn đau đớn tưởng chết đi sống lại, trong lòng rất vui vẻ lại dễ chịu! Đó là sự thích thú khi phục thù thành công! Ngày hôm nay thật là ngày may mắn của hắn. Chỉnh Hoàng Phủ Dịch một trận, lại thành công khiến Mộ Dung Cảnh nếm thử mùi đau khổ.
“Ca ca! Dựa theo ước định của trò chơi thì sau này… Tố Nhi sẽ tùy ta mang đến đưa đi. He he he.” Một câu đắc ý này, đơn giản giống như kiếm bén vô hình đâm mạnh vào trái tim Mộ Dung Cảnh.
Ước định, đúng vậy, huynh đệ bọn họ đã giao ước sẵn… Nàng nhận ra ai đầu tiên thì nàng sẽ do người đó mang đi.
Tuy rằng chỉ là ước định tạm thời, thế nhưng… Đối với bọn họ mà nói chính là một trận phân thắng bại! Không có tạm thời!
Mộ Dung Cảnh nắm chặt hai bàn tay, từng giọt máu chảy xuống. Móng tay vô tình cắm sâu vào thịt… Kia một giọt lại một giọt máu, tâm hắn cũng thế, đỏ tươi, vừa nhìn thấy mà phát hoảng!
Trần thủ vừa thấy! Hốt hoảng! Tại sao kết cục lại như thế này?! Không thể như thế này a!
Vì vậy, hắn chạy ra khỏi cửa, đứng trước bậc thang hô to về phía Trầm Tố Nhi: “Nương nương, người xác định người đầu tiên mà người nhận ra đúng là Tư Mã thái tử chứ? Điều này rất quan trọng! Nương nương nhất định phải thận trọng cân nhắc trước mới được nói ra.” Nếu câu trả lời thật sự là thế nàng sẽ không thể hồi cung với Hoàng thượng!
Trầm Tố Nhi nghi hoặc. Quay đầu lại, thấy Trần Thủ sốt ruột nôn nóng, lại nhìn đến mặt mày rạng rỡ của Tư Mã Lạc, liếc mắt thấy vẻ mặt Mộ Dung Cảnh cứng ngắc, đôi mi thanh tú nhẹ nhàng cau lại, khó hiểu nói: “Lúc ta tỉnh lại người nhìn thấy đầu tiên là hắn, như vậy mỗi một mắt mở ra tự nhiên nhận ra hắn, có cái gì cần xác thực lại nữa?”
“A? …”
“? ? ? !”
“! ! !”
Ba người đồng thời kinh ngạc?Nói kiểu gì vậy? Vẻ mặt đang cứng ngắc trong lúc đó…
Mộ Dung Cảnh khẩn trương! Bỗng nhiên quay đầu lại chạy ra khỏi cánh cửa, khẩn thiết nắm lấy hai vai gầy yếu của nàng, chưa bao giờ sốt ruột như vậy, vồn vã hỏi: “Vừa rồi nàng nói là có ý gì? Người đầu tiên nhận ra, ý là vì khi tỉnh lại người đầu tiên nàng nhìn thấy là hắn?”Ánh mắt hỗn loạn, nét mặt bức thiết, tâm càng ngày càng khẩn trương.
Cái này rất quan trọng, thật sự rất quan trọng! Nếu như nàng nói không phải, như vậy thì hắn ngay cả một cái cớ giữ nàng lại cũng không có!
Hắn khẩn trương khiến Trầm Tố Nhi cảm thấy nghi hoặc, “Gì nữa đây? Nếu lúc đó ngươi đứng bên giường, người đầu tiên ta thấy cũng là ngươi a. Đã sớm nói, hai người các ngươi … Ách, hiện tại ta chỉ cần liếc mắt là nhìn ra.” Nói ra không thèm xấu hổ.
“Nếu Trẫm đứng bên giường, người đầu tiên nàng nhận ra sẽ là Trẫm …” Ha ha! Bỗng nhiên Mộ Dung Cảnh nghĩ muốn cất tiếng cười to! Mà sau một khắc, hắn ôm chặt nàng vào lòng mình.Vẻ lo lắng vừa rồi bỗng chốc bị quét sạch. Thua, cũng không tính là thua, bởi vì chỉ là người đầu tiên nàng thấy không phải mình mà thôi, cũng không phải trong lòng nàng không có hắn! Cũng không phải hắn không quan trọng bằng A Lạc.
Kỳ thật, nói chính xác ra, Trầm Tố Nhi có thể nhận ra Mộ Dung Cảnh. Nàng có thể nhận ra Mộ Dung Cảnh, tự nhiên cũng có thể nhìn ra Tư Mã Lạc.
Chỉ là một cái đạo lý này, mỗ nữ nào đó có lẽ cũng không có để ý đến …
Khi Trầm Tố Nhi biết mục đích của hai người thì, nàng nghĩ muốn thổ huyết kiêm té xỉu … Cái quái gì đang xảy ra thế này? “Đồ đần, sao không trực tiếp hỏi ta, làm cho ta mất công đoán tới đoán lui, phức tạp như vầy để làm gì? Người thông minh thực bi ai a… Ai …!”
Sắc mặt Tư Mã Lạc đại biến, lại giật mình sợ run. Đột nhiên phát hiện, đây thực sự là một chủ ý siêu cấp thối rữa. Đáp án căn bản là… Không có đáp án… Hoàn toàn là một trò cười!
Sai! Cũng không phải hoàn toàn không có ý nghĩa, chí ít hắn xác nhận được một chuyện, Mộ Dung Cảnh đã yêu mến Tố Nhi rồi!
Như vậy…
“Mộ Dung Cảnh, ôm đủ chưa? Đủ rồi thì nói lời tạm biệt nhanh lên, bản vương muốn sớm mang Tố Nhi đi.” Mặc dù ẩn hàm trong đó có cải biến, nhưng có một sự thật không có cách nào thay đổi, người đầu tiên Tố Nhi nhận ra là hắn.
Ước định chính là ước định, tuy rằng thắng không quá quang vinh, nhưng hắn vẫn thắng!
/111
|