Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng
Chương 46: Tính toán! Nên đi nơi nào?
/111
|
“Hoàng huynh, làm sao lại đánh bọn nô tài ở Triều Phượng cung?” Vừa đúng lúc, một giọng nói ấm áp can thiệp vào. Sơ Tuyết đã đến, bước đi trên nền tuyết trắng, giống như một trích tiên. “Có phải Hoàng huynh đã quên cái gì không, chẳng hạn như lời hứa lúc ở Túy Nguyệt Lâu?” Ánh mắt của Mộ Dung Cảnh tối sầm lại, hắn hiểu rồi, nghiến chặt răng, không khỏi phẫn nộ!
Thì ra . . . Thì ra nàng đã nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay? !
Một hồi lâu, cuối cùng thì Mộ Dung Cảnh phất tay có ý bảo ngừng lại. Tám người quả là tìm được đường sống trong chỗ chết. Cả đám quỳ rạp trên mặt đất không dám động đậy, phần mông mặc dù đã trúng vài gậy nhưng trong lòng dứt khoát bái lạy Sơ Tuyết làm thần. Nếu không phải hắn đến thì bọn họ chết chắc rồi! Ô ô. . .
Sơ Tuyết tóc dài phiêu dật, áo trắng như tuyết, lạnh lùng tựa người lên cửa, cố gắng triệt để áp chế ý định bước chân vào “Hoàng huynh, Hoàng tẩu đã không có ở trong cung .” Giọng nói thản nhiên, nhưng cũng khẳng định.
Ánh mắt thâm trầm của Mộ Dung Cảnh chợt lóe, khoảnh khắc nhìn thấy Sơ Tuyết thì lửa giận trong lòng đã hoàn toàn bị đè ép xuống nên cũng dần dần yên tĩnh trở lại.
“Toàn bộ lui xuống đi!”
Mộ Dung Cảnh ra lệnh một tiếng, cả một đám người đang quỳ khóc thầm trong lòng vì cuối cùng đã giữ được mạng nhỏ, cung kính lui ra ngoài.
Trần tổng quản cũng âm thầm thở dài. Quả nhiên, sức ảnh hưởng của Tam Vương gia vẫn rất lớn.
Bỗng chốc chỉ còn lại một mình Sơ Tuyết. Khoảng cách của hai người rất xa, một người ngồi ở vị trí chủ thượng, còn một người đứng ở cửa.
“Bên ngoài lạnh lắm, vào đi rồi hẵng nói.” Mộ Dung Cảnh chỉ dựa vào một câu của Sơ Tuyết là đã hiểu được hắn biết chuyện gì đó. Trầm Tố Nhi muốn ra khỏi cung, nhất định phải có người trong cung hỗ trợ. Chỉ dựa vào một mình nàng, cho bay cũng không bay thoát.
Sơ Tuyết chậm rãi đi vào, Mộ Dung Cảnh đưa chén trà nóng chưa uống qua của mình cho hắn. Sơ Tuyết cũng không nói nhiều liền cầm lên uống một hớp cho ấm người.
“Là đệ cho nàng ấy lệnh bài và trang phục thái giám.” Sơ Tuyết cũng không thể nói trong tâm lúc này có tư vị gì. Khi nghe nói nàng ta chưa trở về Triều Phượng cung thì hắn đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác mất mác chưa từng có.
Trong lòng Sơ Tuyết cũng biết nàng ấy chọn mấy món đồ kia thì đã đoán được nàng ta có ý định xuất cung. Lúc ấy ngẫm nghĩ thì cũng chỉ cho rằng nàng ấy ham chơi nên muốn giữ lại cho mình để sau này dùng khi xuất cung. Giống như hắn ở trong cung buồn phiền liền chuồn ra đi chơi rồi lại trở về. Nhưng thật không ngờ lại nhanh như vậy, lại thừa dịp ngày có tuyết thì bỏ đi.
Rất hiển nhiên, đây là trốn chứ không phải chơi đùa.
Sơ Tuyết thừa nhận là chính mình đã tạo cơ hội cho nàng xuất cung.
Cho dù hắn không nói thì Mộ Dung Cảnh cũng có thể tra ra được chuyện này.
Lúc này, Trần Thủ ở bên ngoài xin cầu kiến.
Mộ Dung Cảnh cho hắn đi vào.
Trần Thủ hành lễ rồi bẩm báo: “Hoàng thượng, thị vệ ở Cư Thủ Môn nói khi vừa mới mở cửa thành thì có một tiểu thái giám xuất cung. Nghe nói là cầm Kim Long lệnh của hoàng thượng để xuất cung.”
Kim Long lệnh, đúng là loại lệnh bài mà Trầm Tố Nhi dùng để xuất cung.
Là lệnh bài chuyên dụng của hoàng đế, ngoại trừ loại lệnh bài “Như Trẫm Thân Lâm” thì đây là loại lệnh bài có quyền lực lớn nhất.
Kim Long lệnh xuất hiện thì tất cả quan viên các nơi đều nghe lệnh. Nếu gặp việc bất bình thì có thể tiền trảm hậu tấu.
Mộ Dung Cảnh trầm tĩnh nhìn về phía Sơ Tuyết, chỉ thấy Sơ Tuyết vẻ mặt hờ hững giống như đang mải uống trà. Hắn âm thầm cắn răng, nữ nhân chết tiệt này, hắn hoàn toàn không ngờ nàng lại dùng đến chiêu chạy trốn. Đúng là chỉ toàn gây thêm phiền phức cho hắn!
Mộ Dung Cảnh tức giận mà không biết trút vào đâu. Sơ Tuyết thì không thể phạt, cũng không thể mắng rồi! Nhưng đối mặt Trầm Tố Nhi thì càng làm hắn lực bất tòng tâm hơn.
“Sao đệ lại đưa Kim Long lệnh cho nàng ta?” Mới vừa rồi Sơ Tuyết nhắc tới lệnh bài thì hắn còn tưởng rằng chỉ là lệnh bài xuất cung bình thường.
Sơ Tuyết như ăn phải thuốc đắng, đó căn bản không phải mình đưa cho, là bị ăn trộm! Nhưng mà cũng vì hắn ta cố ý ngầm dung túng nữa chứ. “Hoàng huynh, đệ cảm thấy đưa lệnh bài bình thường thì không bằng, cho nên Kim Long lệnh sẽ tốt hơn nhiều.” Có hơi buồn bực, tiểu Tố nhi kia chỉ biết là lệnh bài có thể xuất cung, không nhất thiết phải biết bên ngoài cung thì nó còn có tác dụng lớn hơn nữa. Trên đánh nịnh thần, dưới trị tham quan, quyền lực lớn quá rồi.
Mộ Dung Cảnh tranh cãi vô ích! Đụng tới hai người bọn họ thì liệu có tính là ông trời khảo nghiệm hắn hay không đây? !
“Được, hoàng huynh, còn lệnh phù của Vương gia đâu? Nghe nói, lúc trước hồi phụ vương còn sống thì có cho huynh. Tại sao đệ lớn như vậy mà vẫn còn không nhìn thấy? Liêu có phải huynh không cẩn thận đã đánh mất hay không? Cái … kia thì làm sao bây giờ a. . .” Sơ Tuyết bắt đầu dần dần nghĩ muốn nhận lại quyền lợi Vương gia đồng ý cho mình.
Trước kia thì không cảm thấy có gì, nay đột nhiên muốn dùng thì mới phát giác chính mình không khác gì phi tần trong cung của hoàng huynh, về xuất cung cũng có hạn chế. Nghe nói, nếu có lệnh phù tượng trưng thân phận Vương gia thì có khả năng tùy ý xuất cung.
Ai, ở tại hoàng cung đến sắp mốc meo cả rồi!
Mộ Dung Cảnh đột nhiên phát giác
Sơ Tuyết trước mắt cùng người nào đó rất giống nhau!
Cách nói chuyện, thần thái? Ít nhất có tám phần tương tự !
Chỉ tùy tiện nói một chút là có thể khiến hắn tức chết đi được.
Nói cái gì mà đòi lấy lệnh phù? Tranh cãi vô ích! Thực tức tối.
Chuyện của Trầm Tố Nhi còn chưa đối phó xong, Sơ Tuyết lại muốn góp một chân tham gia?
Bất cứ chuyện gì thì đợi đến khi tìm được nữ nhân đáng chết kia rồi hãy nói. Nếu như nàng ta có xảy ra chuyện gì thì tình thế sẽ càng thêm phức tạp! Hắn liền hạ lệnh : “Trần Thủ, phong tỏa tin tức. Chuyện Hoàng Hậu xuất cung tuyệt đối không thể để truyền ra ngoài, phàm là kẻ nào dám nói lung tung thì giết không tha! Ngươi lại nhanh chóng dẫn người đi ra ngoài tra tìm, nhưng tuyệt không được ồn ào, náo loạn, cứ lặng lẽ đưa Hoàng Hậu trở về.”
“Vâng “
“Được, sắp xếp những ai đã gặp qua Hoàng hậu trấn giữ ở cửa thành, cả đường thủy ra khỏi thành nữa.”
“Vâng, thần tuân chỉ.” Trần Thủ nhanh chóng lui ra ngoài.
Mộ Dung Cảnh lo lắng cũng vô dụng.
Thân là đế vương nên hắn không thể tùy tiện xuất cung.
Đặc biệt khi lâm triều, nếu vô cớ vắng mặt thì cũng sẽ khiến văn võ bá quan hoài nghi.
Ở trong triều nhất định là có cơ sở ngầm của Tư Mã Lạc, chỉ là những người đó là ai? Hắn phải tìm ra.
Bây giờ, trong phòng khách chỉ còn có Sơ Tuyết và Mộ Dung Cảnh .
“Sơ Tuyết, chốc nữa trẫm phải lên triều. Trời hơi lạnh, đệ có muốn đến chỗ của huynh không? Hoặc là đến cung của mẫu hậu?” Đang giận dữ nên có lẽ vị trưởng bối này hơi ân cần quá mức.
Sơ Tuyết than nhẹ, hơi cúi đầu suy nghĩ mà không trả lời.
Mộ Dung Cảnh thoáng lộ ra vẻ u sầu.
Im lặng một hồi “Tâm tư của đệ thế nào hoàng huynh rất rõ ràng. Có phải đang nghĩ đến chuyện ra khỏi cung đi tìm nàng ta hay không? Sơ Tuyết không nên quá để tâm vào đó . . .” Chuyện lo lắng nhất cùng lắm thì cũng chỉ như thế này thôi. Nữ nhân! Tuyệt đối không thể bởi vì một nữ nhân huyên náo mà làm huynh đệ bất hòa.
“Đệ không có yêu cầu xa vời gì, chỉ là muốn cùng Hoàng tẩu ở chung một chỗ, coi như là người thân sống vui vẻ với nhau. Hoàng huynh, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?” Trong lúc Sơ Tuyết thưởng thức chén trà, hắn nhìn một mảnh lá trà ở trong chén mà nói rất lạnh nhạt, cũng không ao ước đòi hỏi gì. “Thật sự, chỉ rất đơn thuần là muốn cùng hoàng tẩu ở chung một chỗ. Đệ cũng không biết tại sao, chỉ cần sinh hoạt cùng nhau là sẽ cảm giác thấy rất vui vẻ. Khiến đệ muốn . . . đệ muốn sống thật tốt.”
Mộ Dung Cảnh hơi khựng lại, trong mắt hiện lên một vẻ đau đớn.
Hắn mím môi giống như đã già đi nửa đời, rốt cục nói ra một câu: “Lệnh phù ở chỗ mẫu hậu.”
“Cám ơn hoàng huynh.”
“Đệ cũng muốn xuất cung?”
“Vâng, có lẽ.” Chỉ nhẹ nhàng một câu có lẽ, kỳ thật đã là khẳng định .
Mộ Dung Cảnh nói: “Trẫm sẽ nhanh chóng tìm được hoàng tẩu rồi mang về cung. Mấy ngày nay có tuyết lớn, không cho đệ xuất cung. Muốn ra . . . Cũng phải chờ tuyết ngừng, tiết trời ấm hơn.” Trong lòng giằng co một hồi rồi đành nhường một bước . Sơ Tuyết dù sao cũng không phải phi tần trong cung, mà đường đường là Vương gia, hắn có tự do và quyền lợi.
“Vâng.” Sơ Tuyết vẫn chỉ khẽ ừ mà không đáp lại.
Sơ Tuyết rời đi rồi.
Mộ Dung Cảnh lập tức thu xếp gọi Trần tổng quản tìm người để ý.
Trước khi trận tuyết lớn tạnh hẳn thì tuyệt đối không cho phép Tam vương gia xuất cung, đây là yêu cầu thấp nhất của Mộ Dung Cảnh.
Mộ Dung Cảnh cũng có sự kiên quyết của Mộ Dung Cảnh chứ.
Một đêm không ngủ nhưng vẫn chủ trì được triều chánh trước sau như một.
Vẫn xử lý việc nước liên tục trôi chảy, ngăn nắp, rồi sau đó hình như trong cung cũng không phát sinh chuyện gì.
Tuy nhiên, một cảm giác đau khổ và chua xót thì chỉ mỗi mình hắn biết được . . .
****** ****** ****** ***
Trầm Tố Nhi tùy tiện tìm một khách điếm rồi vội vã ăn no cho no bụng. Sau đó nàng hỏi thăm một chút về đường tới bến đò. Trước kia nàng được Tư Mã Lạc mang đi, đường đi lối lại nàng đã âm thầm ghi nhớ trong lòng. Nhưng mà đó là con đường từ gác chuông tới bến đò chứ không phải hướng Hoàng cung.
Hồi tưởng vị trí một lát, từ xa nàng có thể nhìn về phía gác chuông cao ngất dựng giữa Kinh thành. Như vậy, vừa đi vừa hỏi, hẳn là có thể tìm được đường đến đó.
Để đảm bảo an toàn, lúc trên đường nàng vẫn còn mua mười mấy cái bánh bao để phòng khi đói bụng. Kỳ thật, nàng thật sự không thích ăn bánh bao, nếu được chuẩn bị thì bánh nướng càng thích hơn. Nhưng trên đường tạm thời cũng không nhìn thấy chỗ bán bánh nướng, chỉ có bánh bao. Đang đi trốn thì đành chấp nhận thôi, chờ khi yên ổn thì mới có thể phát huy khả năng chọn lựa.
Trầm Tố Nhi đi bộ một lúc lâu.
Trong lúc đi đi lại lại giữa đám đông, nàng giữ phong thái không nhanh không chậm, cố gắng đi chậm lại.
Nếu vội vã thì sẽ dễ dàng tạo nên cảm giác không hài hòa, cũng dễ dàng khiến cho người ta chú ý.
Hiện tại, Trầm Tố Nhi phỏng đoán đại khái Mộ Dung Cảnh sau khi biết mình chạy ra khỏi cung, thì hành động tiếp theo có thể là phái người ra khỏi cung tìm kiếm. Còn về tìm kiếm công khai hay âm thầm thì có thể tính mỗi thứ một nửa.
Cảnh tượng đi rất vội vã đích thực dễ dàng khiến cho thị vệ chú ý.
Người được phái đi, nếu như đổi lại chính mình mà gặp cảnh tượng người đi đường vội vã thì khẳng định sẽ đưa ra nghi vấn ngay, dù sao người chạy trốn còn có thể nhàn nhã đi chơi không? Khó khăn lắm!
Hiện tại nàng thay đổi trang phục, đầu đội mũ có chàng mạng, gương mặt bị che lại nên sẽ không có người nhìn rõ dung mạo, tự nhiên cũng khó nhận ra nàng. Mặc dù là người quen đi qua, nếu không lưu ý thì cũng khó nhận ra. Vả lại, nàng thật sự là một nữ nhân rất bình thường, không có điểm đặc biệt gì gì đó trời ban hay là mùi thơm lạ lùng có thể thu hút ong bướm.
Trầm Tố Nhi đi đến một ngã tư, lúc ngẩng đầu nhìn gác chuông cao lớn thì không khỏi liên tưởng đến việc đứng ở trên đó nhìn về hoàng cung, rồi lại ngắm về vị trí của bến đò.
Về đạo lý mà nói, hẳn là cứ đi thẳng, rồi nhập bọn với mấy vị giang hồ cũng đang hỏi đường.
Đang muốn tiếp tục đi về phía trước thì Trầm Tố Nhi bỗng ngừng bước, phía trước . . . Toát mồ hôi, có thị vệ đại nội ở phía trước? Mặc y phục thường? Mặc y phục thường để làm rắm thì có, bản thân Trần Thủ cho dù giả trang thành tên ăn mày thì nàng cũng có thể nhận ra.
Không kể hắn mặc y phục thường, lại còn phối hợp với hai viên quan nhỏ nha môn cùng kiểm tra.
Nữ nhân nào đó rất tự giác bước lui lại phía sau.
Hơi không lưu ý nên mới đi thụt lùi vài bước lại đụng vào một người khác. Trong lòng cả kinh, bánh bao cất trong bụng lại bị rơi ra lăn xuống trên mặt đất. MMD, lại cả kinh, lại dẫm lên chân người ở phía sau? Trời ạ, đừng làm chuyện gì kinh động chứ, chỉ cần bắt đầu ầm ĩ là vừa khéo để thu hút sự chú ý của Trần Thủ.
Trầm Tố Nhi nhanh chóng xoay người, vội vàng nhỏ giọng cúi đầu khom lưng cười nói xin lỗi “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, không để ý.” Cũng không nhìn kỹ người đó, chỉ vội vàng nói xin lỗi rồi khom lưng vài cái. Cái mạng che khuôn mặt nhỏ nhắn lại không cẩn thận bị tuột rơi xuống mắc ở trên cổ.
Nàng vừa ngẩng đầu thì nam nhân trước mắt đúng lúc nhìn rõ dung mạo của nàng liền có vẻ mặt ngây ngốc.
Trầm Tố Nhi cũng không có lưu ý người ta, bánh bao rơi trên mặt đất cũng không nhặt chỉ vội vàng hướng tới chỗ kín đáo bí mật lướt đi.
Trong lòng thực sự bi thương, không nghĩ tới tốc độ của Mộ Dung Cảnh nhanh như vậy.
Có điều may là, người vừa đụng phải cũng không nói gì. Nếu người đó giống như cái lần Sơ Tuyết kéo mạng che của mình thì thật sự là xui xẻo đành quay về!
Trầm Tố Nhi an toàn thoát khỏ tầm mắt của Trần Thủ, chỉ có thể nhìn từ xa. Hình như đường đến bến đò phải đi qua đoạn đường này.
Trực tiếp ra khỏi thành cũng không tính là gì. Có điều vừa không biết đường, cũng không biết thành thị tiếp theo xa tới đâu, mấu chốt nhất chính là có một nguyên nhân nói không nên lời.
Nàng hơi có nỗi sợ hãi đi một mình, đặc biệt ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, không quen cách sống sót, mà chính mình căn bản không có năng lực tự bảo vệ mình. Chỉ hơi đụng tới một tên sơn tặc, hoặc là lưu manh ngu ngốc truy bắt, bản thân mình thì làm sao có đủ sức lực đối phó? Còn muốn chờ đợi anh hùng cứu mỹ nhân, đó dù sao chỉ là một trường hợp ít ỏi trên TV, theo tỉ lệ mà tính thì cửa chết hẳn cao hơn. Cho nên, nàng sẽ ra sức tránh rơi vào tình huống một người độc hành.
Vì vậy, rời đi theo đường thủy là lựa chọn sáng suốt nhất.
Ở trên thuyền dù nhỏ sẽ không chỉ có một người. Cho dù là xa lạ thì cũng là một người đồng hành, ít nhất lúc đêm khuya yên tĩnh cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi.
Hẳn sẽ có người cảm giác là cá tính của nàng quá yếu đuối. MMD, có nói yếu đuối thì một mình ngươi thử xuất môn xem? Đừng có mà luôn bảo là chưa có kinh nghiệm, đồ khua môi múa mép! Ô ô, thực tế dù sao vẫn là thực tế, những nữ nhân nói cái gì mà không sợ trời không sợ đất, tùy tiện chen chân là có thể sinh tồn được, thực sự chỉ có trong tiểu thuyết bại não mới có. Đặt ở thời hiện đại mà ngẫm xem, có một nữ nhân muốn nghỉ chân, tự nhiên thu hút sự chú ý của mấy tên hám gái thì có thể sống cuộc sống cao cao tại thượng, thuận buồm xuôi gió sao?
Những tiểu thuyết hơi một tí là dùng sức, hơi một tí liền giết người, hơi một tí lấy bản thân làm ông trời thì càng là bại não. Thử hỏi, một nữ nhân trong tay dính đầy máu tanh của vô số tánh mạng, cho dù đó là kẻ đáng chết hoặc là người không nên giết thì nàng ta còn ngủ yên được sao? Sẽ không gặp ác mộng? ! Còn có thể có được niềm vui? Còn có thể có được cuộc đời hạnh phúc? Quả là rác rưởi!
Đối với mạng sống thì mỗi người đều bình đẳng, cũng không ai có tư cách muốn lấy tánh mạng ai.
Suy bụng ta ra bụng người mà suy nghĩ một chút, lấy lương tâm suy nghĩ một chút, giết người thực sự có thể làm được vô cảm?
Người như thế đã không tính là người, là dã thú, là thấp hơn động vật.
Những kẻ sùng bái lấy việc giết người làm thú vui, Trầm Tố Nhi thật sự không có cách nào đồng tình bừa, đó là một loại hứng thú độc ác, một nhân sinh méo mó. A, ngẫu nhiên . . . Ách, kỳ thật thì nàng cũng không phải là người thanh cao gì. Thừa nhận rằng khi nằm mơ thì cũng có lúc mình giận quá giới hạn hay trong lòng bi phẫn không chỗ phát tiết thì dẫn đến tưởng tượng sẽ lôi người kia thiên đao vạn đánh, lăng trì xử tử! Bất đắc dĩ khi tỉnh mộng, đối diện với kẻ mắc lỗi thì đành phải hừ hừ nhẫn nhịn cho qua?
Còn như bản tính con người, rốt cuộc là bản thiện hay là bản ác? ! Đây là một đề tài có tính tranh luận, có lẽ nên để cho người có học thức suy nghĩ.
MMD, càng tán dóc càng xa .
Lúc nhàn rỗi vô sự thì đôi khi ý nghĩ thật sự rất không đáng tin cậy, ngẫm lại . . . những người không thừa nhận thì liền quên đi.
Trầm Tố Nhi cũng không đi xa, mà là chậm rãi đến một quán nhỏ ven đường. Nàng ngồi xuống lưu ý tình huống trên đường từ rất xa. Để có thể danh chánh ngôn thuận ngồi lâu hơn, nàng gọi một bát mì nước. Nàng không tin những tên thị vệ này sẽ canh đường cả ngày.
Con người, không phải, là quan sai thì cuối cùng cũng có lúc lười biếng, xưa nay, nếu không lười biếng thì cũng phải có lúc ăn cơm nghỉ ngơi chứ.
Nàng chưa thuộc đường nên cũng không biết có thể đi vòng qua đoạn đường này không. Nàng lo lắng càng đi vòng sẽ càng lãng phí nhiều thời gian. Nếu như cứ làm liều sẽ lại càng khiến phiền toái tăng thêm.
Nhưng, để đảm bảo thì nàng có lẽ nên hỏi ông chủ quán ”Ông ơi, xin hỏi một câu, từ chỗ này đi đến bến đò lớn nhất Kinh thành thì về hướng nào?” Muốn chọn bến sông thì đương nhiên phải chọn cái lớn nhất. Nếu như vận khí tốt thì có thể chọn lấy mấy chỗ để có thêm sự lựa chọn.
“Tiểu tử, đi thẳng phía trước mặt, đại khái khoảng thời gian một chén trà thì sẽ thấy một gốc cây cổ thụ, lại đi tiếp hơn mười trượng là có thể nhìn thấy.” Ông chủ quán quả là người dễ dàng nói chuyện “Tiểu tử là người từ nơi khác? Nói bằng giọng của người vùng khác.”
“Vâng, từ nơi khác tới nên không biết đường.” Trong lòng Trầm Tố Nhi bắt đầu thấy quẫn bách. Con đường ông ta chỉ không ngờ lại vốn là con đường nàng muốn đi. “Ông ơi, ngoại trừ con đường này ra thì liệu còn có con đường nào khác có thể đi hay không?”
“A? Không hiểu, là muốn đi theo đường vòng đến bến đò sao?” Có kẻ ngu như vậy sao? Bỏ gần kiếm xa?
Trầm Tố Nhi cười cười, sợ làm cho ông ấy chú ý bèn giải thích: “Không phải, chỉ là tùy tiện hỏi thăm. Ông cũng biết, khi đi ra ngoài thì nên biết nhiều hơn một chút luôn tốt hơn.”
“Có đấy.” Ông ta ngẫm lại thấy cũng được nên không nghi ngờ trả lời. Đúng lúc mỗ nữ nổi lên một tia hy vọng thì lập tức lại bị rót một gáo nước lạnh, ông ấy thân thiện bảo: “Đường trong kinh thành là những con đường thông với nhau. Có muốn đi đâu đó thì đều sẽ có mấy lối, có điều vấn đề là thời gian dài ngắn thôi. Đường khác, nếu như cậu đi từ đây thì ít nhất phải mất hai ba canh giờ. Còn con đường này, nhiều nhất là trong thời gian một nén hương. Cậu ơi, nếu đi thì cũng không rẽ nhiều lần.”
Trầm Tố Nhi choáng váng gục xuống, hai ba canh giờ? Nói theo cách hiện đại thì chính là bốn đến sáu giờ ? Đi đường suốt mấy giờ thì còn sống nổi sao? Hơn nữa, cũng không thể cam đoan ở những ngã rẽ của con đường đó không có đại nội thị vệ trông coi.
Thời gian kéo dài càng lâu thì càng bất lợi a.
“Tiểu tử này muốn đi đâu?” Ông ta thúc tùy ý hỏi một câu, nhưng rất trọng điểm !
Nghe vậy, trong mắt Trầm Tố Nhi hiện lên vẻ mờ mịt ngắn ngủi.
Đi đến nơi nào, thì làm sao nàng biết được? Căn bản là không có mục đích. Hơn nữa trước mắt thì ngay cả tình hình trong nước của Bắc Uyển quốc như thế nào, rộng lớn tới đâu, dân cư bao nhiêu, có bao nhiêu châu huyện, có bao nhiêu tòa thành gì gì đó thì nàng vẫn luôn không biết. Nó thuộc về quốc gia nghèo khó ? Hay là giàu có hương? Binh có mạnh không? Ngựa cao lớn không? Tất cả đều không rõ ràng lắm.
Hỏi nàng đi đâu ư? Ngoại trừ biết Bắc Uyển quốc có một tòa Hoài Thành thì thực sự ngay cả địa danh nàng cũng không biết nhiều hơn được một cái tên. Dù sao một người vừa đến đây thì làm sao mà lưu ý những điều này? Hơn nữa một nữ nhân vốn sống trong khuê phòng thì đâu có cơ hội tiếp xúc những thứ này? Xem ra sau khi xuất cung thì tất cả sẽ được bắt đầu lại, lại một cuộc sống nữa. Cuộc đời sau này có khả năng thực sự phải dựa vào chính mình,sẽ không có ai nuôi nữa.
“Ông ơi, nơi nào ở Bắc Uyển quốc chơi bời tốt nhất? Nhiều người nhất, cũng phồn vinh nhất.”
“Kinh thành.” Không hề suy nghĩ thêm.
“Ngoài Kinh thành ra?” Quẫn! Là thủ đô thì còn kém nơi nào được nữa? Vấn đề là nàng muốn rời Kinh thành.
“Ha ha, vậy đương nhiên là Tê Thành. Nghe nói nơi đó cũng phồn hoa a, so với Kinh thành thì khá tốt, có bán nhiều món đồ quý . Giống như ngươi ăn mì sợi thì ở đâu còn bán với giá một văn tiền.” Tiếp theo đó, ông ta còn nói một đống chuyện về Tê Thành ra sức ba hoa chích choè, nói tới mức làm cho Trầm Tố Nhi ngứa ngáy trong lòng, nhưng mà cuối cùng nàng lại bồi thêm một câu: ta chưa qua đó.
Trầm Tố Nhi thiếu chút nữa làm cho người ta ngã ghế!
Nói cùng người đã từng đi qua, kết quả chỉ là lời đồn.
Nhưng mà nàng cũng quyết định đi ngao du một chút, chỗ dừng chân cũng phải từ từ tìm. “Ông ơi, đi Tê Thành lối nào?”
“Nếu đi đường thủy thì có lẽ qua Lục Đạo .”
“Đường thủy.”
“Thì cứ ngồi thuyền mà đi, có thuyền tới đó. Khi đến bến đò thì nhìn một lượt, ở bên trên đều có treo biển hành nghề, muốn đi các địa phương đều có cả .”
“Cám ơn, đại khái cần bao nhiêu tiền đây?” Nàng có lẽ nghe qua một lượt giá thị trường, không muốn đến lúc đó lại coi tiền như rác mà còn không biết.
Nghe qua một lượt giá thị trường, không muốn giống như coi tiền như rác.
Ông ta ngừng tay làm việc, nhớ lại một lát rồi nói: “Một lượng đến hai lượng. Còn do người ta chọn thuyền nào. Nếu là thuyền lớn thì thường hai lượng.”
Trầm Tố Nhi gật gật đầu, đạo lý kia thì nàng hiểu được. Cũng như phương tiện giao thông hiện đại, có rẻ có đắt. Nếu đắt thì tự nhiên người đi sẽ được ăn ngon. Nghe ông ta nói, giao thông tiện lợi thì cũng không thể ngạc nhiên với một thành thị phát triển phồn vinh. Bất kể là triều đại nào, một thành thị phồn hoa thì đa số phải giao thông đi tứ phương? Có lái buôn thì hàng hóa lưu thông mới nhanh.
Nghĩ đến Mộ Dung Cảnh lại thấy đau đầu.
Trầm Tố Nhi vừa chăm chú nhìn Trần Thủ, vừa cùng ông ta trò chuyện giời ơi đất hỡi. Nghe qua một số thói quen và cùng tục lệ lề thói, hoàn toàn giống như một người lữ khách mới đang phải lo công việc. Đồng thời, nàng cũng biết từ Kinh thành đến Tê Thành mà đi đường thủy thì nhanh nhất cũng phải hết nửa tháng.
Một lát sau, Trần Thủ đúng như nàng nghĩ, hắn chỉ đợi ở ngã tư đường một chốc, xem xét qua một lượt rồi hạ lệnh thủ hạ của mình ở đây tiếp, rồi liền vội vã đi nơi khác.
Trần Thủ đi rồi, nhưng có khả năng thủ hạ vẫn còn.
Một số mặc y phục thường, cũng có hai người mặc sai nha quan phục, lại nói đang truy tra bọn cướp sông cướp biển, đúng là treo đầu dê bán thịt chó. MMD, nàng không thừa nhận cũng không được, một chiêu này rất hiệu nghiệm, không sẽ khiến dân chúng e ngaị hoảng sợ. Dù sao từng bước từng bước đều kiểm tra, không thấy vấn đề mới là kỳ lạ.
Trầm Tố Nhi đang tính toán phải làm như thế nào để thoát qua.
Dần dần, nàng phát giác một vấn đề thú vị, chính là thói quen tra hỏi của bọn họ.
Đảo mắt một vòng, thấy có một bà già gánh một gánh thức ăn đi qua, nàng lập tức đi đến cùng bà ta hàn huyên trò chuyện, thanh toán tiền mì sợi, đường đường Hoàng Hậu lại đi lựa chọn thức ăn trong quang gánh! Thầm cười trong mắt, nàng thong dong cùng bà già đi qua chỗ khám.
Khi qua bên cạnh đám thị vệ, thực sự, thực sự, thật sự không có tra hỏi? !
Người khác thì ông đây cũng không quản?
Ha ha! Mỗ nữ trong lòng căng thẳng mà lại kích thích, lại còn hơi hưng phấn nói không ra lời.
Vừa rồi nàng đột nhiên phát giác trên đường những người gánh gồng đi chợ về cũng không ít. Quan sát một hồi lâu, thấy thị vệ cùng quan sai cũng không tiến đến kiểm tra. Mục tiêu cơ bản là nữ nhân đi lại một mình, hoặc là nam nhân đi một mình có hành tung khả nghi.
Vừa vặn cho nàng một lối thoát nữa rồi! ! ~
Thì ra . . . Thì ra nàng đã nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay? !
Một hồi lâu, cuối cùng thì Mộ Dung Cảnh phất tay có ý bảo ngừng lại. Tám người quả là tìm được đường sống trong chỗ chết. Cả đám quỳ rạp trên mặt đất không dám động đậy, phần mông mặc dù đã trúng vài gậy nhưng trong lòng dứt khoát bái lạy Sơ Tuyết làm thần. Nếu không phải hắn đến thì bọn họ chết chắc rồi! Ô ô. . .
Sơ Tuyết tóc dài phiêu dật, áo trắng như tuyết, lạnh lùng tựa người lên cửa, cố gắng triệt để áp chế ý định bước chân vào “Hoàng huynh, Hoàng tẩu đã không có ở trong cung .” Giọng nói thản nhiên, nhưng cũng khẳng định.
Ánh mắt thâm trầm của Mộ Dung Cảnh chợt lóe, khoảnh khắc nhìn thấy Sơ Tuyết thì lửa giận trong lòng đã hoàn toàn bị đè ép xuống nên cũng dần dần yên tĩnh trở lại.
“Toàn bộ lui xuống đi!”
Mộ Dung Cảnh ra lệnh một tiếng, cả một đám người đang quỳ khóc thầm trong lòng vì cuối cùng đã giữ được mạng nhỏ, cung kính lui ra ngoài.
Trần tổng quản cũng âm thầm thở dài. Quả nhiên, sức ảnh hưởng của Tam Vương gia vẫn rất lớn.
Bỗng chốc chỉ còn lại một mình Sơ Tuyết. Khoảng cách của hai người rất xa, một người ngồi ở vị trí chủ thượng, còn một người đứng ở cửa.
“Bên ngoài lạnh lắm, vào đi rồi hẵng nói.” Mộ Dung Cảnh chỉ dựa vào một câu của Sơ Tuyết là đã hiểu được hắn biết chuyện gì đó. Trầm Tố Nhi muốn ra khỏi cung, nhất định phải có người trong cung hỗ trợ. Chỉ dựa vào một mình nàng, cho bay cũng không bay thoát.
Sơ Tuyết chậm rãi đi vào, Mộ Dung Cảnh đưa chén trà nóng chưa uống qua của mình cho hắn. Sơ Tuyết cũng không nói nhiều liền cầm lên uống một hớp cho ấm người.
“Là đệ cho nàng ấy lệnh bài và trang phục thái giám.” Sơ Tuyết cũng không thể nói trong tâm lúc này có tư vị gì. Khi nghe nói nàng ta chưa trở về Triều Phượng cung thì hắn đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác mất mác chưa từng có.
Trong lòng Sơ Tuyết cũng biết nàng ấy chọn mấy món đồ kia thì đã đoán được nàng ta có ý định xuất cung. Lúc ấy ngẫm nghĩ thì cũng chỉ cho rằng nàng ấy ham chơi nên muốn giữ lại cho mình để sau này dùng khi xuất cung. Giống như hắn ở trong cung buồn phiền liền chuồn ra đi chơi rồi lại trở về. Nhưng thật không ngờ lại nhanh như vậy, lại thừa dịp ngày có tuyết thì bỏ đi.
Rất hiển nhiên, đây là trốn chứ không phải chơi đùa.
Sơ Tuyết thừa nhận là chính mình đã tạo cơ hội cho nàng xuất cung.
Cho dù hắn không nói thì Mộ Dung Cảnh cũng có thể tra ra được chuyện này.
Lúc này, Trần Thủ ở bên ngoài xin cầu kiến.
Mộ Dung Cảnh cho hắn đi vào.
Trần Thủ hành lễ rồi bẩm báo: “Hoàng thượng, thị vệ ở Cư Thủ Môn nói khi vừa mới mở cửa thành thì có một tiểu thái giám xuất cung. Nghe nói là cầm Kim Long lệnh của hoàng thượng để xuất cung.”
Kim Long lệnh, đúng là loại lệnh bài mà Trầm Tố Nhi dùng để xuất cung.
Là lệnh bài chuyên dụng của hoàng đế, ngoại trừ loại lệnh bài “Như Trẫm Thân Lâm” thì đây là loại lệnh bài có quyền lực lớn nhất.
Kim Long lệnh xuất hiện thì tất cả quan viên các nơi đều nghe lệnh. Nếu gặp việc bất bình thì có thể tiền trảm hậu tấu.
Mộ Dung Cảnh trầm tĩnh nhìn về phía Sơ Tuyết, chỉ thấy Sơ Tuyết vẻ mặt hờ hững giống như đang mải uống trà. Hắn âm thầm cắn răng, nữ nhân chết tiệt này, hắn hoàn toàn không ngờ nàng lại dùng đến chiêu chạy trốn. Đúng là chỉ toàn gây thêm phiền phức cho hắn!
Mộ Dung Cảnh tức giận mà không biết trút vào đâu. Sơ Tuyết thì không thể phạt, cũng không thể mắng rồi! Nhưng đối mặt Trầm Tố Nhi thì càng làm hắn lực bất tòng tâm hơn.
“Sao đệ lại đưa Kim Long lệnh cho nàng ta?” Mới vừa rồi Sơ Tuyết nhắc tới lệnh bài thì hắn còn tưởng rằng chỉ là lệnh bài xuất cung bình thường.
Sơ Tuyết như ăn phải thuốc đắng, đó căn bản không phải mình đưa cho, là bị ăn trộm! Nhưng mà cũng vì hắn ta cố ý ngầm dung túng nữa chứ. “Hoàng huynh, đệ cảm thấy đưa lệnh bài bình thường thì không bằng, cho nên Kim Long lệnh sẽ tốt hơn nhiều.” Có hơi buồn bực, tiểu Tố nhi kia chỉ biết là lệnh bài có thể xuất cung, không nhất thiết phải biết bên ngoài cung thì nó còn có tác dụng lớn hơn nữa. Trên đánh nịnh thần, dưới trị tham quan, quyền lực lớn quá rồi.
Mộ Dung Cảnh tranh cãi vô ích! Đụng tới hai người bọn họ thì liệu có tính là ông trời khảo nghiệm hắn hay không đây? !
“Được, hoàng huynh, còn lệnh phù của Vương gia đâu? Nghe nói, lúc trước hồi phụ vương còn sống thì có cho huynh. Tại sao đệ lớn như vậy mà vẫn còn không nhìn thấy? Liêu có phải huynh không cẩn thận đã đánh mất hay không? Cái … kia thì làm sao bây giờ a. . .” Sơ Tuyết bắt đầu dần dần nghĩ muốn nhận lại quyền lợi Vương gia đồng ý cho mình.
Trước kia thì không cảm thấy có gì, nay đột nhiên muốn dùng thì mới phát giác chính mình không khác gì phi tần trong cung của hoàng huynh, về xuất cung cũng có hạn chế. Nghe nói, nếu có lệnh phù tượng trưng thân phận Vương gia thì có khả năng tùy ý xuất cung.
Ai, ở tại hoàng cung đến sắp mốc meo cả rồi!
Mộ Dung Cảnh đột nhiên phát giác
Sơ Tuyết trước mắt cùng người nào đó rất giống nhau!
Cách nói chuyện, thần thái? Ít nhất có tám phần tương tự !
Chỉ tùy tiện nói một chút là có thể khiến hắn tức chết đi được.
Nói cái gì mà đòi lấy lệnh phù? Tranh cãi vô ích! Thực tức tối.
Chuyện của Trầm Tố Nhi còn chưa đối phó xong, Sơ Tuyết lại muốn góp một chân tham gia?
Bất cứ chuyện gì thì đợi đến khi tìm được nữ nhân đáng chết kia rồi hãy nói. Nếu như nàng ta có xảy ra chuyện gì thì tình thế sẽ càng thêm phức tạp! Hắn liền hạ lệnh : “Trần Thủ, phong tỏa tin tức. Chuyện Hoàng Hậu xuất cung tuyệt đối không thể để truyền ra ngoài, phàm là kẻ nào dám nói lung tung thì giết không tha! Ngươi lại nhanh chóng dẫn người đi ra ngoài tra tìm, nhưng tuyệt không được ồn ào, náo loạn, cứ lặng lẽ đưa Hoàng Hậu trở về.”
“Vâng “
“Được, sắp xếp những ai đã gặp qua Hoàng hậu trấn giữ ở cửa thành, cả đường thủy ra khỏi thành nữa.”
“Vâng, thần tuân chỉ.” Trần Thủ nhanh chóng lui ra ngoài.
Mộ Dung Cảnh lo lắng cũng vô dụng.
Thân là đế vương nên hắn không thể tùy tiện xuất cung.
Đặc biệt khi lâm triều, nếu vô cớ vắng mặt thì cũng sẽ khiến văn võ bá quan hoài nghi.
Ở trong triều nhất định là có cơ sở ngầm của Tư Mã Lạc, chỉ là những người đó là ai? Hắn phải tìm ra.
Bây giờ, trong phòng khách chỉ còn có Sơ Tuyết và Mộ Dung Cảnh .
“Sơ Tuyết, chốc nữa trẫm phải lên triều. Trời hơi lạnh, đệ có muốn đến chỗ của huynh không? Hoặc là đến cung của mẫu hậu?” Đang giận dữ nên có lẽ vị trưởng bối này hơi ân cần quá mức.
Sơ Tuyết than nhẹ, hơi cúi đầu suy nghĩ mà không trả lời.
Mộ Dung Cảnh thoáng lộ ra vẻ u sầu.
Im lặng một hồi “Tâm tư của đệ thế nào hoàng huynh rất rõ ràng. Có phải đang nghĩ đến chuyện ra khỏi cung đi tìm nàng ta hay không? Sơ Tuyết không nên quá để tâm vào đó . . .” Chuyện lo lắng nhất cùng lắm thì cũng chỉ như thế này thôi. Nữ nhân! Tuyệt đối không thể bởi vì một nữ nhân huyên náo mà làm huynh đệ bất hòa.
“Đệ không có yêu cầu xa vời gì, chỉ là muốn cùng Hoàng tẩu ở chung một chỗ, coi như là người thân sống vui vẻ với nhau. Hoàng huynh, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?” Trong lúc Sơ Tuyết thưởng thức chén trà, hắn nhìn một mảnh lá trà ở trong chén mà nói rất lạnh nhạt, cũng không ao ước đòi hỏi gì. “Thật sự, chỉ rất đơn thuần là muốn cùng hoàng tẩu ở chung một chỗ. Đệ cũng không biết tại sao, chỉ cần sinh hoạt cùng nhau là sẽ cảm giác thấy rất vui vẻ. Khiến đệ muốn . . . đệ muốn sống thật tốt.”
Mộ Dung Cảnh hơi khựng lại, trong mắt hiện lên một vẻ đau đớn.
Hắn mím môi giống như đã già đi nửa đời, rốt cục nói ra một câu: “Lệnh phù ở chỗ mẫu hậu.”
“Cám ơn hoàng huynh.”
“Đệ cũng muốn xuất cung?”
“Vâng, có lẽ.” Chỉ nhẹ nhàng một câu có lẽ, kỳ thật đã là khẳng định .
Mộ Dung Cảnh nói: “Trẫm sẽ nhanh chóng tìm được hoàng tẩu rồi mang về cung. Mấy ngày nay có tuyết lớn, không cho đệ xuất cung. Muốn ra . . . Cũng phải chờ tuyết ngừng, tiết trời ấm hơn.” Trong lòng giằng co một hồi rồi đành nhường một bước . Sơ Tuyết dù sao cũng không phải phi tần trong cung, mà đường đường là Vương gia, hắn có tự do và quyền lợi.
“Vâng.” Sơ Tuyết vẫn chỉ khẽ ừ mà không đáp lại.
Sơ Tuyết rời đi rồi.
Mộ Dung Cảnh lập tức thu xếp gọi Trần tổng quản tìm người để ý.
Trước khi trận tuyết lớn tạnh hẳn thì tuyệt đối không cho phép Tam vương gia xuất cung, đây là yêu cầu thấp nhất của Mộ Dung Cảnh.
Mộ Dung Cảnh cũng có sự kiên quyết của Mộ Dung Cảnh chứ.
Một đêm không ngủ nhưng vẫn chủ trì được triều chánh trước sau như một.
Vẫn xử lý việc nước liên tục trôi chảy, ngăn nắp, rồi sau đó hình như trong cung cũng không phát sinh chuyện gì.
Tuy nhiên, một cảm giác đau khổ và chua xót thì chỉ mỗi mình hắn biết được . . .
****** ****** ****** ***
Trầm Tố Nhi tùy tiện tìm một khách điếm rồi vội vã ăn no cho no bụng. Sau đó nàng hỏi thăm một chút về đường tới bến đò. Trước kia nàng được Tư Mã Lạc mang đi, đường đi lối lại nàng đã âm thầm ghi nhớ trong lòng. Nhưng mà đó là con đường từ gác chuông tới bến đò chứ không phải hướng Hoàng cung.
Hồi tưởng vị trí một lát, từ xa nàng có thể nhìn về phía gác chuông cao ngất dựng giữa Kinh thành. Như vậy, vừa đi vừa hỏi, hẳn là có thể tìm được đường đến đó.
Để đảm bảo an toàn, lúc trên đường nàng vẫn còn mua mười mấy cái bánh bao để phòng khi đói bụng. Kỳ thật, nàng thật sự không thích ăn bánh bao, nếu được chuẩn bị thì bánh nướng càng thích hơn. Nhưng trên đường tạm thời cũng không nhìn thấy chỗ bán bánh nướng, chỉ có bánh bao. Đang đi trốn thì đành chấp nhận thôi, chờ khi yên ổn thì mới có thể phát huy khả năng chọn lựa.
Trầm Tố Nhi đi bộ một lúc lâu.
Trong lúc đi đi lại lại giữa đám đông, nàng giữ phong thái không nhanh không chậm, cố gắng đi chậm lại.
Nếu vội vã thì sẽ dễ dàng tạo nên cảm giác không hài hòa, cũng dễ dàng khiến cho người ta chú ý.
Hiện tại, Trầm Tố Nhi phỏng đoán đại khái Mộ Dung Cảnh sau khi biết mình chạy ra khỏi cung, thì hành động tiếp theo có thể là phái người ra khỏi cung tìm kiếm. Còn về tìm kiếm công khai hay âm thầm thì có thể tính mỗi thứ một nửa.
Cảnh tượng đi rất vội vã đích thực dễ dàng khiến cho thị vệ chú ý.
Người được phái đi, nếu như đổi lại chính mình mà gặp cảnh tượng người đi đường vội vã thì khẳng định sẽ đưa ra nghi vấn ngay, dù sao người chạy trốn còn có thể nhàn nhã đi chơi không? Khó khăn lắm!
Hiện tại nàng thay đổi trang phục, đầu đội mũ có chàng mạng, gương mặt bị che lại nên sẽ không có người nhìn rõ dung mạo, tự nhiên cũng khó nhận ra nàng. Mặc dù là người quen đi qua, nếu không lưu ý thì cũng khó nhận ra. Vả lại, nàng thật sự là một nữ nhân rất bình thường, không có điểm đặc biệt gì gì đó trời ban hay là mùi thơm lạ lùng có thể thu hút ong bướm.
Trầm Tố Nhi đi đến một ngã tư, lúc ngẩng đầu nhìn gác chuông cao lớn thì không khỏi liên tưởng đến việc đứng ở trên đó nhìn về hoàng cung, rồi lại ngắm về vị trí của bến đò.
Về đạo lý mà nói, hẳn là cứ đi thẳng, rồi nhập bọn với mấy vị giang hồ cũng đang hỏi đường.
Đang muốn tiếp tục đi về phía trước thì Trầm Tố Nhi bỗng ngừng bước, phía trước . . . Toát mồ hôi, có thị vệ đại nội ở phía trước? Mặc y phục thường? Mặc y phục thường để làm rắm thì có, bản thân Trần Thủ cho dù giả trang thành tên ăn mày thì nàng cũng có thể nhận ra.
Không kể hắn mặc y phục thường, lại còn phối hợp với hai viên quan nhỏ nha môn cùng kiểm tra.
Nữ nhân nào đó rất tự giác bước lui lại phía sau.
Hơi không lưu ý nên mới đi thụt lùi vài bước lại đụng vào một người khác. Trong lòng cả kinh, bánh bao cất trong bụng lại bị rơi ra lăn xuống trên mặt đất. MMD, lại cả kinh, lại dẫm lên chân người ở phía sau? Trời ạ, đừng làm chuyện gì kinh động chứ, chỉ cần bắt đầu ầm ĩ là vừa khéo để thu hút sự chú ý của Trần Thủ.
Trầm Tố Nhi nhanh chóng xoay người, vội vàng nhỏ giọng cúi đầu khom lưng cười nói xin lỗi “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, không để ý.” Cũng không nhìn kỹ người đó, chỉ vội vàng nói xin lỗi rồi khom lưng vài cái. Cái mạng che khuôn mặt nhỏ nhắn lại không cẩn thận bị tuột rơi xuống mắc ở trên cổ.
Nàng vừa ngẩng đầu thì nam nhân trước mắt đúng lúc nhìn rõ dung mạo của nàng liền có vẻ mặt ngây ngốc.
Trầm Tố Nhi cũng không có lưu ý người ta, bánh bao rơi trên mặt đất cũng không nhặt chỉ vội vàng hướng tới chỗ kín đáo bí mật lướt đi.
Trong lòng thực sự bi thương, không nghĩ tới tốc độ của Mộ Dung Cảnh nhanh như vậy.
Có điều may là, người vừa đụng phải cũng không nói gì. Nếu người đó giống như cái lần Sơ Tuyết kéo mạng che của mình thì thật sự là xui xẻo đành quay về!
Trầm Tố Nhi an toàn thoát khỏ tầm mắt của Trần Thủ, chỉ có thể nhìn từ xa. Hình như đường đến bến đò phải đi qua đoạn đường này.
Trực tiếp ra khỏi thành cũng không tính là gì. Có điều vừa không biết đường, cũng không biết thành thị tiếp theo xa tới đâu, mấu chốt nhất chính là có một nguyên nhân nói không nên lời.
Nàng hơi có nỗi sợ hãi đi một mình, đặc biệt ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, không quen cách sống sót, mà chính mình căn bản không có năng lực tự bảo vệ mình. Chỉ hơi đụng tới một tên sơn tặc, hoặc là lưu manh ngu ngốc truy bắt, bản thân mình thì làm sao có đủ sức lực đối phó? Còn muốn chờ đợi anh hùng cứu mỹ nhân, đó dù sao chỉ là một trường hợp ít ỏi trên TV, theo tỉ lệ mà tính thì cửa chết hẳn cao hơn. Cho nên, nàng sẽ ra sức tránh rơi vào tình huống một người độc hành.
Vì vậy, rời đi theo đường thủy là lựa chọn sáng suốt nhất.
Ở trên thuyền dù nhỏ sẽ không chỉ có một người. Cho dù là xa lạ thì cũng là một người đồng hành, ít nhất lúc đêm khuya yên tĩnh cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi.
Hẳn sẽ có người cảm giác là cá tính của nàng quá yếu đuối. MMD, có nói yếu đuối thì một mình ngươi thử xuất môn xem? Đừng có mà luôn bảo là chưa có kinh nghiệm, đồ khua môi múa mép! Ô ô, thực tế dù sao vẫn là thực tế, những nữ nhân nói cái gì mà không sợ trời không sợ đất, tùy tiện chen chân là có thể sinh tồn được, thực sự chỉ có trong tiểu thuyết bại não mới có. Đặt ở thời hiện đại mà ngẫm xem, có một nữ nhân muốn nghỉ chân, tự nhiên thu hút sự chú ý của mấy tên hám gái thì có thể sống cuộc sống cao cao tại thượng, thuận buồm xuôi gió sao?
Những tiểu thuyết hơi một tí là dùng sức, hơi một tí liền giết người, hơi một tí lấy bản thân làm ông trời thì càng là bại não. Thử hỏi, một nữ nhân trong tay dính đầy máu tanh của vô số tánh mạng, cho dù đó là kẻ đáng chết hoặc là người không nên giết thì nàng ta còn ngủ yên được sao? Sẽ không gặp ác mộng? ! Còn có thể có được niềm vui? Còn có thể có được cuộc đời hạnh phúc? Quả là rác rưởi!
Đối với mạng sống thì mỗi người đều bình đẳng, cũng không ai có tư cách muốn lấy tánh mạng ai.
Suy bụng ta ra bụng người mà suy nghĩ một chút, lấy lương tâm suy nghĩ một chút, giết người thực sự có thể làm được vô cảm?
Người như thế đã không tính là người, là dã thú, là thấp hơn động vật.
Những kẻ sùng bái lấy việc giết người làm thú vui, Trầm Tố Nhi thật sự không có cách nào đồng tình bừa, đó là một loại hứng thú độc ác, một nhân sinh méo mó. A, ngẫu nhiên . . . Ách, kỳ thật thì nàng cũng không phải là người thanh cao gì. Thừa nhận rằng khi nằm mơ thì cũng có lúc mình giận quá giới hạn hay trong lòng bi phẫn không chỗ phát tiết thì dẫn đến tưởng tượng sẽ lôi người kia thiên đao vạn đánh, lăng trì xử tử! Bất đắc dĩ khi tỉnh mộng, đối diện với kẻ mắc lỗi thì đành phải hừ hừ nhẫn nhịn cho qua?
Còn như bản tính con người, rốt cuộc là bản thiện hay là bản ác? ! Đây là một đề tài có tính tranh luận, có lẽ nên để cho người có học thức suy nghĩ.
MMD, càng tán dóc càng xa .
Lúc nhàn rỗi vô sự thì đôi khi ý nghĩ thật sự rất không đáng tin cậy, ngẫm lại . . . những người không thừa nhận thì liền quên đi.
Trầm Tố Nhi cũng không đi xa, mà là chậm rãi đến một quán nhỏ ven đường. Nàng ngồi xuống lưu ý tình huống trên đường từ rất xa. Để có thể danh chánh ngôn thuận ngồi lâu hơn, nàng gọi một bát mì nước. Nàng không tin những tên thị vệ này sẽ canh đường cả ngày.
Con người, không phải, là quan sai thì cuối cùng cũng có lúc lười biếng, xưa nay, nếu không lười biếng thì cũng phải có lúc ăn cơm nghỉ ngơi chứ.
Nàng chưa thuộc đường nên cũng không biết có thể đi vòng qua đoạn đường này không. Nàng lo lắng càng đi vòng sẽ càng lãng phí nhiều thời gian. Nếu như cứ làm liều sẽ lại càng khiến phiền toái tăng thêm.
Nhưng, để đảm bảo thì nàng có lẽ nên hỏi ông chủ quán ”Ông ơi, xin hỏi một câu, từ chỗ này đi đến bến đò lớn nhất Kinh thành thì về hướng nào?” Muốn chọn bến sông thì đương nhiên phải chọn cái lớn nhất. Nếu như vận khí tốt thì có thể chọn lấy mấy chỗ để có thêm sự lựa chọn.
“Tiểu tử, đi thẳng phía trước mặt, đại khái khoảng thời gian một chén trà thì sẽ thấy một gốc cây cổ thụ, lại đi tiếp hơn mười trượng là có thể nhìn thấy.” Ông chủ quán quả là người dễ dàng nói chuyện “Tiểu tử là người từ nơi khác? Nói bằng giọng của người vùng khác.”
“Vâng, từ nơi khác tới nên không biết đường.” Trong lòng Trầm Tố Nhi bắt đầu thấy quẫn bách. Con đường ông ta chỉ không ngờ lại vốn là con đường nàng muốn đi. “Ông ơi, ngoại trừ con đường này ra thì liệu còn có con đường nào khác có thể đi hay không?”
“A? Không hiểu, là muốn đi theo đường vòng đến bến đò sao?” Có kẻ ngu như vậy sao? Bỏ gần kiếm xa?
Trầm Tố Nhi cười cười, sợ làm cho ông ấy chú ý bèn giải thích: “Không phải, chỉ là tùy tiện hỏi thăm. Ông cũng biết, khi đi ra ngoài thì nên biết nhiều hơn một chút luôn tốt hơn.”
“Có đấy.” Ông ta ngẫm lại thấy cũng được nên không nghi ngờ trả lời. Đúng lúc mỗ nữ nổi lên một tia hy vọng thì lập tức lại bị rót một gáo nước lạnh, ông ấy thân thiện bảo: “Đường trong kinh thành là những con đường thông với nhau. Có muốn đi đâu đó thì đều sẽ có mấy lối, có điều vấn đề là thời gian dài ngắn thôi. Đường khác, nếu như cậu đi từ đây thì ít nhất phải mất hai ba canh giờ. Còn con đường này, nhiều nhất là trong thời gian một nén hương. Cậu ơi, nếu đi thì cũng không rẽ nhiều lần.”
Trầm Tố Nhi choáng váng gục xuống, hai ba canh giờ? Nói theo cách hiện đại thì chính là bốn đến sáu giờ ? Đi đường suốt mấy giờ thì còn sống nổi sao? Hơn nữa, cũng không thể cam đoan ở những ngã rẽ của con đường đó không có đại nội thị vệ trông coi.
Thời gian kéo dài càng lâu thì càng bất lợi a.
“Tiểu tử này muốn đi đâu?” Ông ta thúc tùy ý hỏi một câu, nhưng rất trọng điểm !
Nghe vậy, trong mắt Trầm Tố Nhi hiện lên vẻ mờ mịt ngắn ngủi.
Đi đến nơi nào, thì làm sao nàng biết được? Căn bản là không có mục đích. Hơn nữa trước mắt thì ngay cả tình hình trong nước của Bắc Uyển quốc như thế nào, rộng lớn tới đâu, dân cư bao nhiêu, có bao nhiêu châu huyện, có bao nhiêu tòa thành gì gì đó thì nàng vẫn luôn không biết. Nó thuộc về quốc gia nghèo khó ? Hay là giàu có hương? Binh có mạnh không? Ngựa cao lớn không? Tất cả đều không rõ ràng lắm.
Hỏi nàng đi đâu ư? Ngoại trừ biết Bắc Uyển quốc có một tòa Hoài Thành thì thực sự ngay cả địa danh nàng cũng không biết nhiều hơn được một cái tên. Dù sao một người vừa đến đây thì làm sao mà lưu ý những điều này? Hơn nữa một nữ nhân vốn sống trong khuê phòng thì đâu có cơ hội tiếp xúc những thứ này? Xem ra sau khi xuất cung thì tất cả sẽ được bắt đầu lại, lại một cuộc sống nữa. Cuộc đời sau này có khả năng thực sự phải dựa vào chính mình,sẽ không có ai nuôi nữa.
“Ông ơi, nơi nào ở Bắc Uyển quốc chơi bời tốt nhất? Nhiều người nhất, cũng phồn vinh nhất.”
“Kinh thành.” Không hề suy nghĩ thêm.
“Ngoài Kinh thành ra?” Quẫn! Là thủ đô thì còn kém nơi nào được nữa? Vấn đề là nàng muốn rời Kinh thành.
“Ha ha, vậy đương nhiên là Tê Thành. Nghe nói nơi đó cũng phồn hoa a, so với Kinh thành thì khá tốt, có bán nhiều món đồ quý . Giống như ngươi ăn mì sợi thì ở đâu còn bán với giá một văn tiền.” Tiếp theo đó, ông ta còn nói một đống chuyện về Tê Thành ra sức ba hoa chích choè, nói tới mức làm cho Trầm Tố Nhi ngứa ngáy trong lòng, nhưng mà cuối cùng nàng lại bồi thêm một câu: ta chưa qua đó.
Trầm Tố Nhi thiếu chút nữa làm cho người ta ngã ghế!
Nói cùng người đã từng đi qua, kết quả chỉ là lời đồn.
Nhưng mà nàng cũng quyết định đi ngao du một chút, chỗ dừng chân cũng phải từ từ tìm. “Ông ơi, đi Tê Thành lối nào?”
“Nếu đi đường thủy thì có lẽ qua Lục Đạo .”
“Đường thủy.”
“Thì cứ ngồi thuyền mà đi, có thuyền tới đó. Khi đến bến đò thì nhìn một lượt, ở bên trên đều có treo biển hành nghề, muốn đi các địa phương đều có cả .”
“Cám ơn, đại khái cần bao nhiêu tiền đây?” Nàng có lẽ nghe qua một lượt giá thị trường, không muốn đến lúc đó lại coi tiền như rác mà còn không biết.
Nghe qua một lượt giá thị trường, không muốn giống như coi tiền như rác.
Ông ta ngừng tay làm việc, nhớ lại một lát rồi nói: “Một lượng đến hai lượng. Còn do người ta chọn thuyền nào. Nếu là thuyền lớn thì thường hai lượng.”
Trầm Tố Nhi gật gật đầu, đạo lý kia thì nàng hiểu được. Cũng như phương tiện giao thông hiện đại, có rẻ có đắt. Nếu đắt thì tự nhiên người đi sẽ được ăn ngon. Nghe ông ta nói, giao thông tiện lợi thì cũng không thể ngạc nhiên với một thành thị phát triển phồn vinh. Bất kể là triều đại nào, một thành thị phồn hoa thì đa số phải giao thông đi tứ phương? Có lái buôn thì hàng hóa lưu thông mới nhanh.
Nghĩ đến Mộ Dung Cảnh lại thấy đau đầu.
Trầm Tố Nhi vừa chăm chú nhìn Trần Thủ, vừa cùng ông ta trò chuyện giời ơi đất hỡi. Nghe qua một số thói quen và cùng tục lệ lề thói, hoàn toàn giống như một người lữ khách mới đang phải lo công việc. Đồng thời, nàng cũng biết từ Kinh thành đến Tê Thành mà đi đường thủy thì nhanh nhất cũng phải hết nửa tháng.
Một lát sau, Trần Thủ đúng như nàng nghĩ, hắn chỉ đợi ở ngã tư đường một chốc, xem xét qua một lượt rồi hạ lệnh thủ hạ của mình ở đây tiếp, rồi liền vội vã đi nơi khác.
Trần Thủ đi rồi, nhưng có khả năng thủ hạ vẫn còn.
Một số mặc y phục thường, cũng có hai người mặc sai nha quan phục, lại nói đang truy tra bọn cướp sông cướp biển, đúng là treo đầu dê bán thịt chó. MMD, nàng không thừa nhận cũng không được, một chiêu này rất hiệu nghiệm, không sẽ khiến dân chúng e ngaị hoảng sợ. Dù sao từng bước từng bước đều kiểm tra, không thấy vấn đề mới là kỳ lạ.
Trầm Tố Nhi đang tính toán phải làm như thế nào để thoát qua.
Dần dần, nàng phát giác một vấn đề thú vị, chính là thói quen tra hỏi của bọn họ.
Đảo mắt một vòng, thấy có một bà già gánh một gánh thức ăn đi qua, nàng lập tức đi đến cùng bà ta hàn huyên trò chuyện, thanh toán tiền mì sợi, đường đường Hoàng Hậu lại đi lựa chọn thức ăn trong quang gánh! Thầm cười trong mắt, nàng thong dong cùng bà già đi qua chỗ khám.
Khi qua bên cạnh đám thị vệ, thực sự, thực sự, thật sự không có tra hỏi? !
Người khác thì ông đây cũng không quản?
Ha ha! Mỗ nữ trong lòng căng thẳng mà lại kích thích, lại còn hơi hưng phấn nói không ra lời.
Vừa rồi nàng đột nhiên phát giác trên đường những người gánh gồng đi chợ về cũng không ít. Quan sát một hồi lâu, thấy thị vệ cùng quan sai cũng không tiến đến kiểm tra. Mục tiêu cơ bản là nữ nhân đi lại một mình, hoặc là nam nhân đi một mình có hành tung khả nghi.
Vừa vặn cho nàng một lối thoát nữa rồi! ! ~
/111
|