Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Chương 43: Nữ nhân! Đừng có tùy tiện trêu hoa ghẹo nguyệt

/111


Từ lúc trở về, Trầm Tố Nhi cũng không ra khỏi Triều Phượng cung. Nhàn rỗi chẳng có việc gì, cứ nằm dài trên nhuyễn tháp.

Im lặng một hồi, nàng lại nghĩ tới Tuyết phi trong lời nói của Trần Thủ, nếu đoán không nhầm thì chính là tiền Hoàng hậu của Mộ Dung Cảnh, vừa thấy tội nghiệp lại vừa thấy xót thương cho nữ nhân này. Nghe nói nàng đã từng rất được sủng ái, ngày hôm nay lại biến thành như vậy, thật đúng là thế sự khó liệu, nếu lúc này nàng đi theo Mộ Dung Cảnh, có phải một ngày nào đấy cũng có kết cục thế này hay không? Kỳ thực, nỗi bất hạnh này đã từng xảy đến với rất nhiều người, đó là một tấm gương, có thể là một tấm gương để bản thân nàng nhìn vào đó. Nhắc nhở nàng đừng nên dẫm vào vết xe đổ nữa.

Thân là nữ nhân của Đế Vương, có thể chết một cách yên lành thực sự quá ít.

Nàng không chắc chắn có thể khiến cho trái tim của Đế Vương hướng vào một mình nàng, dù sao hắn cũng là một nam nhân có quyền thế, các mỹ nữ chạy theo như vịt, bày ra trước mắt cho hắn lựa chọn rất nhiều. Có lẽ một, hai năm sẽ không chán ghét nàng, thế nhưng ba năm thì sao? Còn mười năm, hai mươi năm? Lúc đó nàng đã là hoa tàn bướm chẳng thèm đậu? Đem so sánh một lão thái bà với một thiếu nữ còn xuân sắc, hắn sẽ lựa chọn ai? Đứa ngốc cũng sẽ chọn lấy người trẻ tuổi, xinh đẹp.

Thói hư tật xấu của nam nhân nghìn năm vẫn không đổi, ở xã hội hiện đại nơi chế độ một vợ một chồng là bắt buộc mà tỷ lễ ly hôn còn rất cao, huống hồ cái thế giới coi nam nhân như trời này? Thử nhìn xem, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện quá bình thường, thế nên cũng không thể trách nữ nhân không tín nhiệm nam nhân được.

Nàng không có tự tin, nhưng chỉ cần đụng tới chuyện tình cảm, sẽ vô cùng tự ti. Cho nên… rất tự nhiên sẽ thu mình vào vỏ ốc, không muốn miễn cưỡng đối mặt.

“Hoàng thái hậu giá lâm!” Tiếng truyền lanh lảnh của thái giám khiến Trầm Tố Nhi giật mình, suýt nữa phi từ trên nhuyễn tháp xuống. MMD, Hoàng thái hậu? Sao tự nhiên lại đến đây?

Trầm Tố Nhi vội vã chỉnh trang, đứng lên nghênh tiếp. Mới vừa đi được mấy bước. Lập tức nhìn thấy thân ảnh Hoàng thái hậu bước vào, vẫn khuôn mặt thanh nhã, hiền lành đó.

Trầm Tố Nhi nhanh chóng hành lễ. “Mẫu hậu cát tường, hài nhi xin thỉnh an.” Xưng hô lại phải đổi rồi, không được tự xưng là nô tỳ, Trầm Tố Nhi cực quẫn, mấy cái thủ tục xưng hô, cấp bậc lễ nghĩa ở cổ đại quá nhiều, làm cho nàng đến bây giờ vẫn còn chưa hiểu rõ toàn bộ. Nghĩ đến mình thân là Hoàng hậu, có lẽ giống Mộ Dung Cảnh gọi mẫu hậu, đúng không nhỉ? Thôi quên đi, cứ tùy tiện chọn một cái mà dùng.

Hoàng hậu cười cười hỏi thăm “Bình thân! Gần đây con có khỏe không?”

“Con rất khỏe. Tạ mẫu hậu quan tâm.” Lời nói ra thật khách khí, rất máy móc. Dù sao, lần gặp mặt đầu tiên cũng thế mà.

Hoàng thái hậu ân cần, một tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Trầm Tố Nhi, còn tay kia lại vỗ vỗ vào lưng nàng.

Giống như cảm thán, “Con vào cung cũng đã được một thời gian rồi, sao lại không đến thăm ai gia vậy? Có phải chán ghét lão thái bà này không?

“Không có! Tuyệt đối không có! Mẫu hậu đừng hiểu lầm.” Trầm Tố Nhi vội vàng lên tiếng thanh minh. Đổ mồ hôi! Đây có phải là khởi binh vấn tội hay không?

Lại nói, nàng mới chỉ đến Thiên Thọ cung có một lần, sau đó không qua đó nữa, tiểu Xuân thường nói đó là hành động không thích hợp, thân là Hoàng hậu cần phải đi thỉnh an nhiều hơn, để khiến Hoàng thái hậu yêu mến. Chỉ là… lúc đó nàng nghĩ, việc Hoàng thái hậu thích mình hay không thì quan cái rắm! Bản thân cứ sống tốt là được rồi! Sặc… Ý niệm này hình như cho tới lúc này vẫn còn tồn tại trong đầu.

Chỉ là có một chút xíu biến hóa, cụ thể là ở chỗ nào, nàng cũng không biết.

Hoàng thái hậu cười ôn hòa, “Trông con khẩn trương kìa. Ai gia muốn nói chuyện với con. Lúc nãy nghe chuyện của Tuyết phi, cố ý đi xem một chút, đi qua đây thuận tiện vào thăm con dạo này thế nào. Ai gia còn nghe nói, sáng hôm nay con cùng hai huynh đệ Cảnh nhi ra cung chơi, có gặp chuyện gì thú vị không? Kể cho lão thái bà này nghe một chút, được không?”

“Dạ. Mẫu hậu không hề già, còn rất trẻ, rất đẹp.” Trầm Tố Nhi lấy lòng nói. Nữ nhân mà, dù già nhưng vẫn cần đến vài câu khen ngợi cho tâm tình dễ chịu. Lại nói, Hoàng thái hậu tuy rằng đã già, thế nhưng cũng không khó để nhìn ra nhan sắc khuynh quốc khuynh thành khi còn trẻ của người.

“Sao lại nói những câu trái với lương tâm thế?” Mỉm cười trách cứ thế nhưng lại không nghe ra một điểm trách cứ nào.

“Không, không phải đâu…” Trầm Tố Nhi thấy Hoàng thái hậu này vừa bình dị gần gũi lại hiền lành, có phải là mình tự khiến mình hồi hộp hay không? Đứng lâu như thế mà vẫn chưa trấn tĩnh lại sao? Có phải cho tới bây giờ vẫn bị ảnh hưởng bởi chuyện của Mộ Dung Cảnh?

Người nào đó ơi! Ngươi thực sự là đồ bỏ đi rồi!

Hoàng thái hậu dắt tay Trầm Tố Nhi ngồi xuống nhuyễn tháp. Hai cung nữ đi theo cúi đầu, đứng một bên hầu hạ trà nước.

Hoàng thái hậu cùng Trầm Tố Nhi tùy tiện nói vài câu, khách khách khí khí đến khó coi. Hoàng thái hậu giảng giải cho Trầm Tố Nhi một vài câu, lại khéo léo chuyển sang những chuyện liên quan tới cấp bậc lễ nghĩa ở trong cung…Trầm Tố Nhi buồn chán lắm rồi, nhưng ngược lại vẫn giả bộ là đang chăm chú lắng nghe.

Trong khi giả bộ, không được nhìn loạn, nói bậy, gật bừa, biểu tình lung tung, thế nên mới có thời gian để quan sát cho rõ vị Hoàng thái hậu đang ngồi trước mặt này.

Là lão nương của Mộ Dung Cảnh cùng Sơ Tuyết. Lại nói, Mộ Dung Cảnh cùng bà trưởng thành không tương đồng, nhưng thật ra Sơ Tuyết cùng bà lại có vài phần giông giống.

Ngày nàng bị đâm Hoàng thái hậu có tới Triều Phượng cung một lần, thời gian tiếp xúc không nhiều, nàng lúc đó cũng không có tâm tình đi để ý. Căn cứ vào ấn tượng của lần gặp mặt đầu tiên, trang phục của Hoàng thái hậu lúc đó tạo cho người ta cảm giác rất uy nghiêm nhưng cũng phi thường đẹp đẽ quý giá. Hôm nay vừa thấy, thế nhưng cảm giác lại không như vậy, y phục mộc mạc, màu sắc giản đơn, ý vị lộ ra trên người trái lại khiến Trầm Tố Nhi càng ngưỡng mộ, kính trọng.

Đó là một loại thành thục lại tang thương do nhiều năm tích lũy mà thành, bộ dáng thướt tha, càng nhìn lâu càng thấy giống một tác phẩm kinh điển. Cho dù năm tháng không bỏ qua ai, nhưng vẫn như xưa, khiến kẻ khác cảm thấy rực rỡ, chói mắt không gì sánh được.

Lúc đó mới chỉ là những cảm nhận của một nữ nhân từ cái nhìn đầu tiên, còn khá bốc đồng.

Lúc này… Tiếp xúc dần dần, kỳ thực, Hoàng thái hậu cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, một đại nương mẫu mực đúng tiêu chuẩn, không kém một mệnh phụ phu nhân giàu có thời hiện đại là bao nhiêu.

Trong lòng buồn bực, trước kia thấy tiểu thuyết thường miêu tả, trong Hoàng cung có rất nhiều thuốc bổ, các nữ nhân quyền cao chức trọng thường bảo dưỡng nhan sắc rất tốt, trông phải trẻ hơn mười tuổi so với tuổi thật, quả nhiên tiểu thuyết vẫn là tiểu thuyết! Trông Hoàng thái hậu này cũng đâu còn trẻ, liếc mắt một cái đã nhìn ra đây là một lão thái rồi? Ít nhất cũng phải ngoài bốn mươi.

“Tố Nhi, đang nghĩ gì thế?”

“…Con đang nghĩ, đang nghĩ…” Hôn mê luôn, không thể nói là con đang soi người! Như vậy là quá bất kính!

“Có muốn bồi ai gia đi thăm Tuyết phi không? Nói tới hài tử đó cũng thấy có chút thương cảm. Thân thế quá bi thảm, tiến cung cũng không được mấy ngày sống yên ổn… Náo ra chuyện này, ai gia cũng có chỗ sai, không thể thay Cảnh nhi quản lý hậu cung cho tốt.”

Trầm Tố Nhi có chút chột dạ, đang tính làm tổn thương nàng đấy hả? Nàng đường đường là Hoàng hậu đó nha! Ngu ngốc tới đâu cũng biết hậu cung là do nàng quản.

Hoàn toàn chính xác, vừa mới nhậm chức Hoàng hậu được vài ngày, lập tức sinh ra lắm chuyện như vậy, một ngày yên ổn cũng không có.

Nữ tử cổ đại phải thật nhu nhược, vô dụng là lẽ đương nhiên. Vì vậy…mỗ nữ thương cảm hề hề, rụt rè, nhỏ giọng nói “Mẫu hậu, đều do hài nhi vô dụng. Từ nhỏ… Từ nhỏ đã sống trong an tĩnh, rất sợ ở chung với người khác, đặc biệt la đụng tới chuyện thích khách, trong lòng cảm thấy…. không nên tùy tiện đi ra ngoài, cũng không dám cùng chúng tỷ muội chào hỏi. Cho nên rất lâu không qua chỗ người thỉnh an, thật xin lỗi.”

Câu phía sau mới trọng yếu, nàng tất nhiên không thể quên nó. Nếu Hoàng thái hậu thật là tới khởi binh vấn tội, nàng cũng có một lý do chính đáng để thoái thác. Hơn nữa, còn muốn nàng đi thăm Tuyết phi? Trong lòng thật không ngờ tới.

Tuyết phi đó là nữ nhân của Mộ Dung Cảnh, không phải của nàng!

Sặc… Đừng hiểu lầm, giới tính của nàng hoàn toàn bình thường. Chỉ là nàng rất ít có sự đồng cảm với ai, lại càng không lan tràn nó tới một nữ nhân xa lạ, nàng ta tự tìm sống tìm chết còn muốn nàng đi quan tâm, thăm hỏi sao?

Một nữ nhân hở ra là đòi tìm sống tìm chết, đó là loại người nàng coi thường nhất!

Trầm Tố Nhi nói một phen nhưng cũng không có tránh né cùng Hoàng thái hậu đi thăm Tuyết phi. Sửa sang một chút, Trầm Tố Nhi chính là bằng mặt mà không bằng lòng đi theo Hoàng thái hậu, cùng đi tới Lưu Tiên uyển thăm Tuyết phi.

Tuyết phi bởi đã giải trừ được hiềm nghi, tội danh hạ độc Tiêu quý phi trong quá khứ cũng được rửa sạch. Vì vậy, để đền bù, Hoàng thượng ngày hôm kia đã hạ chỉ phong nàng làm quý phi, gần với Hoàng hậu, ban thưởng Lưu Tiên uyển, châu báu trang sức vô số.

Chỉ là… muốn khôi phục thân phận Hoàng hậu có chút khó khăn, dù sao tân Hậu mới lập không lâu, nếu vô cớ phế truất sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt.

Nói thông tục một chút, từ xưa đến nay, các Hoàng đế đều rất coi trọng danh tiếng của mình trong lòng dân chúng. Nếu nhân phẩm, danh tiếng không tốt thì sẽ gây ra những ảnh hưởng không tốt. Thử hỏi nếu một vị Đế Vương phẩm đức không tốt, danh tiếng cũng chẳng ra gì, thì có thể cai trị quốc gia tốt được sao? Khó lắm! Và để đạt được sự tín nhiệm của thần dân lại càng khó.

Tuyết phi vừa được phong vừa được thưởng, chẳng còn vấn đề gì nữa. Thế nhưng thân là Hoàng đế, Mộ Dung Cảnh có thể cấp cho nàng vinh quang cùng vinh hoa phú quý, nhưng lại không qua Lưu Tiên uyển một chuyến, một câu ân cần hỏi thăm cũng trở nên rất xa xỉ. Lúc này, một nữ nhân ôm một mối tình nặng sâu như biển không tránh khỏi việc suy nghĩ miên man, thế nhưng tự tử liệu có giải quyết được vấn đề hay không.

Thái giám đi vào thông truyền, Trầm Tố Nhi yên lặng đi theo Hoàng thái hậu vào phòng ngủ của Tuyết phi.

Tuyết phi tiều tụy nằm trên một chiếc giường thanh nhã, hoa mỹ, trên người đắp một chiếc chăn thêu hoa.

Khuôn mặt tuyệt mỹ, nhu mỳ trở nên thống khổ, ai thấy cũng xót xa. Ngay cả Trầm Tố Nhi khi thấy nữ nhân bị thế này, cũng không khỏi nảy sinh chút thương tiếc.

Tuyết phi nhìn thấy Hoàng thái hậu, trong mắt hiện lên một tia sáng, vội vã vùng dậy nghĩ muốn đứng lên hành lễ, “Hoàng thái hậu nương nương… Nô tỳ xin thỉnh an.”

“Miễn, miễn, không cần đa lễ.” Hoàng thái hậu vẫn ôn hòa, thiện tâm như thế.

Rốt cuộc Trầm Tố Nhi đã được mở rộng tầm mắt. Hoàng thái hậu đối với phi tử nào cũng tốt như vậy sao? Lúc nãy nàng còn tưởng rằng bản thân thuộc loại đặc biệt, hóa ra đều thế cả! Tự vui vẻ một hồi!

Dần dẫn, Trầm Tố Nhi cảm thấy mình đang bị coi thường! Tuyết phi hình như bỏ qua nàng, Hoàng thái hậu cũng có vẻ quên nàng rồi!

Thế nhưng, không vấn đề gì! Nàng mừng rỡ đứng sang một bên, không cần xã giao, cũng không cần phải nói. Chỉ là… Nghe các nàng nói chuyện phiếm rất buồn chán.

“Tuyết phi, Cảnh nhi không có tới thăm con à?”

“Hoàng thượng… rất bận ạ! Không có thời gian rảnh. Xin người đừng trách Hoàng thượng.” Hay cho một giai nhân khuynh thành còn biết quan tâm người khác. Đến lúc này mà vẫn còn suy nghĩ vì Hoàng đế vô tình kia.

Trầm Tố Nhi nghe xong cảm thấy thật giả tạo! So với nàng còn muốn phần hơn. Nếu thật sự quan tâm như vậy, còn dùng chiêu thắt cổ sao? Phí lời!

Hoàng thái hậu ngồi ở mép giường, giống như từ mẫu nhẹ nhàng khuyên nhủ “Tuyết phi, con đừng trách nó. Việc triều đình đều do một mình nó xử lý, ngay đến ta là mẫu hậu của nó, muốn gặp nó một tháng một lần còn khó khăn, chứ đừng nói tới việc cùng nó nói vài câu. Nó ngay cả Thiên Thọ cung cũng thế, còn chưa ngồi nóng chỗ đã vội đi. Chúng ta nên nhẫn nãi, thông cảm cho nó một chút, đợi nó rảnh rảnh một chút, tự nhiên sẽ qua, đừng có nghĩ quẩn nữa.”

Trầm Tố Nhi nghe thấy thế, ngược lại cũng không thấy quá buồn chán.

Hoàng thái hậu đang phát huy phẩm chất của một người mẹ nhân từ vĩ đại hay sao, giúp nhi tử của mình thu dọn cục diện rối rắm này. Chỉ là những lời bà vừa nói, sao nàng lại thấy như đang cố lôi kéo nàng vào chuyện này? Chẳng lẽ là muốn nàng học tập một chút, phải quản lý hậu cung trong tương lại như thế nào?

Giúp Hoàng đế thu dọn nợ phong lưu của hắn sao? Lại còn quản lý các nữ nhân cùng hắn XXOO, kêu các nàng đừng có gây rối?

Giỡn mặt hả! Chuyện này căn bản là không có khả năng, gả cho một người trượng phi, lại còn phải quản lý luôn nữ nhân của hắn nữa, nếu nàng không chịu qua sự giáo dục một vợ một chồng thì có lẽ sẽ ngu muội, vô tri mà làm, nhưng chuyện trước mắt… chết cũng không làm.

Trầm Tố Nhi nghĩ không sai, Hoàng thái hậu thật có ý đó.

Kế tiếp, Hoàng thái hậu dùng những lời lẽ dịu dàng khuyên bảo, Tuyết phi hai mắt đẫm lệ lộ vẻ cảm kích. Cuối cùng là đến lượt Trầm Tố Nhi lên tiếng khách sáo. Nàng nói vài câu ý bảo nghỉ ngơi cho tốt, chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng miên man suy nghĩ…

Vụng trộm nhìn biểu tình của Hoàng thái hậu, có vẻ như rất hài lòng.

Trầm Tố Nhi thở dài. Sao lại gây ấn tượng với lão thái bà thế này? Ta kháo! Có lẽ là không muốn đắc tội với người.

Lại cảm thán! Ai bảo lão thái bà vừa tới đã khiến cho nàng cảm thấy hòa nhã, dễ gần chứ!

Rời khỏi Lưu Tiên uyển, Trầm Tố Nhi cho rằng mình có thể trở về Triều Phượng cung, không ngờ Hoàng thái hậu lại lôi kéo nàng, muốn nàng cùng tới Mai viên một chuyến, xem thử bọn cung nhân chuẩn bị yến tiệc tối nay như thế nào. Nếu là chuyện quan tâm tới Sơ Tuyết, Trầm Tố Nhi tất nhiên rất đồng tình

“Tố Nhi, sau này con phải để ý thật nhiều. Chuyện nơi hậu cung, ai gia già rồi, không muốn quản nữa. Toàn bộ giao cho con, làm cho tốt, Cảnh nhi mới không lo âu buồn phiền, toàn tâm toàn ý xử lý quốc sự.”

“Dạ.” Tuy điều này rất trái với lương tâm, nhưng Trầm Tố Nhi vẫn phải gật đầu đồng ý.

Quả nhiên, nàng đoán không sai, Hoàng thái hậu đang bảo nàng học tập cho tốt.

Trầm Tố Nhi cùng Hoàng thái hậu đi tản bộ trong cung mãi cho tới hoàng hôn. Mệt quá, mệt mỏi nhưng không dám nói.

May là đụng tới Sơ Tuyết, Hoàng thái hậu cùng Sơ Tuyết mải trò chuyện đến quên cả nàng, thực sự khiến nàng cảm kích không ngớt! Ánh mắt mang theo cảm kích nhìn về phía Sơ Tuyết, vừa vặn bắt gặp nụ cười ấm áp của hắn. Chỉ là… trong lúc Sơ Tuyết cùng Hoàng thái hậu nói chuyện còn cư nhiên vô tình đề cập tới chuyện ra cung, gợi chuyện gì không gợi, cư nhiên lại gợi ra chuyện lần trước Sơ Tuyết xuất cung, mà nói đến nó cũng chẳng vấn đề gì, sao cứ hết lần này tới lần khác nhắc đến chiếc trâm Kim Bộ Diêu. Trâm cài tóc cũng chẳng sao, thế nhưng Hoàng thái hậu lại nói, đêm nay muốn nàng cài lên cho bà nhìn.

“Tố Nhi à, đêm nay con nhất định phải cài đó, để ai gia ngắm xem đẹp hay không. Nhưng ai gia nghĩ nhất định sẽ rất đẹp. Ha ha ha…” Nụ cười hiền từ, mang theo sự chờ mong, “Lần này, con đừng có cất nó đi. Đồ vật là để dùng tới nó, không thì cần tới nó làm gì?”

Giống như mẫu thân tặng hoa tai cho con gái, tặng rồi cũng muốn nhìn xem nó thế nào, đẹp hay không.

Trầm Tố Nhi không có chỗ cự tuyệt, lại không có cách để cự tuyệt.

Thấp thỏm bất an trở lại Triều Phượng cung, đã qua giờ ăn tối rồi. May là vẫn còn đồ ăn, lạnh một chút nhưng không sao, lấp cho đầy bụng là được, sau đó tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị tham gia tiệc tối. Đêm nay cố gắng trang điểm một lớp thật nhẹ, thường ngày đều để mặt mộc mà nhìn mọi người.

Theo quan niệm của nàng, trang điểm khi tham gia yến tiệc là một loại hành động thể hiện sự kính trọng và lễ phép đối với chủ nhân của bữa tiệc đó, trong cung ai nàng cũng có thể không thèm nể mặt, nhưng Sơ Tuyết thì phải khác, phải xinh đẹp mà tới dự chứ, Sơ Tuyết nhìn thấy sẽ rất vui. Vô kế khả thi, nàng thậm chí còn có một suy nghĩ ngây thơ thế này chứ, chính là Hoàng thái hậu nhìn thấy nàng xinh đẹp quá cho nên quên luôn chuyện muốn nàng cài cây trâm ban tặng cho đại hôn.(Đúng là nằm mơ… 囧!)

Đau đầu quá! Trâm cài nàng cũng có mấy cái, nhưng cái để khiến người khác nhầm lẫn với Kim Bộ Diêu lại không có một cây.

Đột nhiên linh quang chợt lóe, không có đồ thật thì tìm một cái giả là được mà, dù sao cũng là buổi tối, ai nhìn ra được nó không phải thật nào! Chỉ là đã trễ thế này, đi đâu mà tìm hàng giả bây giờ? Hu hu hu… Sao trước đây lại không biết đường chuẩn bị? Thực quá ngu ngốc rồi!

Chỉ là Trầm Tố Nhi không hiểu, bảo thạch kia làm giả không được bởi vì càng là buổi tối lại càng dễ phân biệt thật giả.

Thực sự không nghĩ ra được biện pháp nào, thậm chí nàng còn tụ tập hết thảy bọn nô tài, hoặc muốn bọn họ nghĩ cách, hoặc là nghĩ biện pháp bắt đầu chuẩn bị đồ giả đi là vừa. Lúc này, tiểu Thất Tử nhẹ nhàng chuồn ra ngoài đi mật báo, cũng vì để giúp chủ tử đang phát rầu kia. Tất nhiên, người có năng lực nhất để giải quyết chuyện của chủ tử trong Hoàng cung này, không ai khác chỉ có một người – Hoàng thượng!

Thời gian dần trôi…

Ngự thư phòng…

Mộ Dung Cảnh nghe tiểu Thất Tử bẩm báo. Sắc mặt trầm xuống, nữ nhân ngu ngốc! Đồ mẫu hậu ban tặng cũng dám làm mất?

“Người đâu.”

Trần tổng quan rất nhanh tiến vào.

Mộ Dung Cảnh phân phó, “Kim Bộ Diêu nạm mười bảo thạch, giống cái mà mẫu hậu cài trước đây, mặc kệ ngươi dùng cách nào cũng phải tìm ra một cái giống thế.”

“Hoàng thượng, việc này có chút khó khăn.” Trần Tổng quản đương nhiên biết Mộ Dung Cảnh đang nói tới bảo vật gì.

Mộ Dung Cảnh không khỏi đảo mắt tự hỏi, bình thường hắn không bao giờ lưu tâm đến đồ dùng của nữ nhân này, chỉ là nghe nàng đại họa sắp đổ xuống đầu đến nơi, mới có thể lần đầu tiên muốn dùng một chút tư quyền để giúp nàng.

Trần tổng quản cung kính trả lời, đem lai lịch của cây trâm đó nói sơ qua, “Trâm đó trên đời có ba cây, một ở chỗ Hoàng thái hậu, một ở chỗ Hoàng hậu, cây còn lại… có người nói là đã thất truyền rồi, nhưng lão nô biết nó được Tuyết phi cất giấu.”

“Tuyết phi có ư?” Một thứ trân quý như thế, sao nàng ta lại có được?

“Là gia truyền. Nghe Tuyết phi nương nương nói, đó là vật duy nhất mẫu thân của nàng lưu lại.” Trần tổng quản biết rõ ràng như thế cũng bởi trong lúc vô ý nhìn thấy Tuyết phi cài nó, nhưng cũng chỉ một lúc rồi lại giấu đi. “Lúc đó lão nô cũng tùy ý hỏi vài câu, Tuyết phi nương nương cũng hàn huyên vài lời, nói là di vật của mẫu thân.”

Mộ Dung Cảnh đăm chiêu trong giây lát, cuối cùng quyết định tự mình đi một chuyến, theo thói quen thuận miệng nói một câu “Bãi giá Lưu Tiên uyển.”

“Dạ. Bãi giá Lưu Tiên…” Trần tổng quản vừa định truyền lệnh để đám nô tài chuẩn bị, không ngờ lại bị Mộ Dung Cảnh ngắt lời.

“Thôi! Không cần tuyên, Trẫm đi một mình thôi.” Mày kiếm khẽ nhếch lên, sao lại có ý nghĩ càng ít người biết càng tốt nhỉ?

******************

Đèn hoa rực rỡ, trong cung một mảnh vui mừng.

Trầm Tố Nhi đã sớm ngồi trên liễn kiệu chạy tới Mai viên. Không có Kim Bộ Diêu, nàng nhất định phải tới sớm, tránh không làm cho người khác chú ý. Ai càng tới trễ thì càng bị soi mói, chú ý, đạo lý này nàng rất hiểu.

Chỉ là khi sắp đến Mai viên, nàng hô ngừng một tiếng!

Nếu Hoàng thái hậu phát hiện thì sao đây? Xảy ra ở hiện đại thì chẳng có vấn đề gì cả. Cùng lắm thì quan hệ mẹ chồng – con dâu trở nên “căng thẳng” một chút thôi! Nhưng ở cổ đại thì hoàn toàn không phải như vậy, một đống đạo lý chó má, một đống lễ giáo chẳng đáng xu nào.

Nàng bảo bọn kiệu phu, cung nữ, thái giám đi trước, nàng muốn đi bộ một mình nhìn ngắm một lát. Tiểu Dung cùng tiểu Xuân nói đi theo nàng nhưng nàng không cho, trước tiên cứ tống cổ bọn chúng tới Mai viên đợi một hồi xem sao đã.

Nói trắng ra là muốn yên tĩnh một mình, ngẫm nghĩ một chút đối sách. Nếu ngày hôm nay không phải tiệc sinh nhật của Sơ Tuyết, thì nàng nhất định sẽ sử dụng chiêu giả bệnh.

Tự mình khêu đèn, chậm rãi đi về phía mấy hòn giả thạch.

Nhuyễn kiệu hào nhoáng, đèn lồng soi sáng, tiền hô hậu ủng, các phi tử đã cần mẫn chạy tới Mai viên rồi.

Trầm Tố Nhi đơn độc một mình, tự động nhường đường, tránh sang một bên. Nàng lúc này, có ai ngờ tới nàng đường đường là Hoàng hậu đâu? Dù sao người trong cung gặp qua Hoàng hậu cũng không nhiều lắm, những phi tử cho dù đi ngang qua, dưới ánh trăng mịt mờ, làm sao có thể để ý đến một nữ nhân nhỏ bé đứng bên đường được?

Trầm Tố Nhi không nói gì, ngước lên nhìn trời… Làm sao bây giờ?

Qua một chỗ rẽ nữa là tới Mai viên rồi. Mặc kệ cước bộ của nàng nhiều hay ít, nhanh hay chậm, cuối cùng vẫn phải tới.

Những cỗ kiệu lướt qua bên người nàng càng ngày càng nhiều, cái nào cũng đẹp đẽ quý giá, có phải là càng có thân phân thì lại càng tới muộn hay không?

Lúc này, có hai tiểu cung nữ thắp đèn đang cầm vật gì đó đi qua bên người Trầm Tố Nhi. Trong đó có một người vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở :Chúng ta phải nhanh lên một chút, nghe nói từ khi Tuyết phi ra khỏi lãnh cung tính cách thay đổi, không dễ hầu hạ đâu…”

“Đúng vậy, nàng lại được sủng ái rồi, đêm nay Hoàng thượng còn tự mình đón nàng qua Mai viên, hai người còn ngồi chung một cỗ kiệu, sắp đến rồi đó. Chúng ta phải nhanh đến trước họ để còn chuẩn bị thỏa đáng.” Ước ao, đây là một loại vinh hạnh.

“Cái gì? Thật vậy chăng?” Kinh ngạc quá!

“Đúng mà, ta còn tận mắt chứng kiến cơ.”

“…”

Thanh âm thảo luận của hai người dần dần bay xa.

Trầm Tố Nhi không thể nói rõ trong lòng mình lúc này có tư vị gì, là buồn bực sầu não hay là rầu rĩ. So với lúc nãy, lại càng khiến nàng khó chịu!

Lúc nàng đang bị đè nén, bỗng nhiên, từ phía sau có một bàn tay túm lấy cổ tay nàng, khẽ kéo nàng về phía hắn, nhưng mà mỗ nữ lại đang ở giữa chu trình tự hỏi, thành ra không hề phòng bị mà phía sau lưng bị người ta cấp ôm vào trong ngực, đèn lồng rơi xuống mặt đất, gió lạnh thổi qua lập tức bị tắt…

Bỗng nhiên, từ phía sau có một bàn tay túm lẫy cổ tay nàng, khẽ kéo nàng về phía hắn, nhưng mà mỗ nữ lại đang ở giữa chu trình tự hỏi, thành ra không hề phòng bị mà phía sau lưng bị người ta cấp ôm vào trong ngực, đèn lồng rơi xuống mặt đất, gió lạnh thổi qua lập tức bị tắt. Mà người nọ có vẻ như không ngờ tới sẽ có chuyện như vậy, theo bản năng ôm eo của nàng lùi về phía sau mấy bước.

Ngay từ đầu là định lùi lại thôi, nhưng hình như quá đà, cho nên lùi đến tận góc tường, rồi đụng vào đó, Trầm Tố Nhi nghe được từ trong miệng người đang ôm mình khẽ kêu một tiếng, bây giờ mới phát giác không phải là đã quá muộn sao.

Có phải vừa đụng tới cái gì hay không?

Gần trong gang tấc, hương hoa mai thoang thoảng đã làm bại lộ thân phận của hắn.

Trầm Tố Nhi bất động, nói không ra tiếng. Nghi hoặc – Sao lại gặp phải Sơ Tuyết ở chỗ này?

“Đừng lên tiếng, chờ cỗ kiệu qua đã,” Sơ Tuyết nhẹ nhàng thầm thì vào tai nàng khí chất nam tử thuần khiết không giống với sự trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mộ Dung Cảnh, cũng khác với sự ôn nhu của Tư Mã Lạc, nhẹ nhàng dịu dàng như lan.

Trầm Tố Nhi rất thích cái ôm của Sơ Tuyết, rất thuần khiết, không có tạp niệm, nhưng lại không muốn ôm hắn thật chặt, mà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy, dựa vào… Tìm kiếm trong lòng một loại tình cảm ấm áp khuyết thiếu, cảm giác như bản thân không phải là một người vẫn còn sống.

Vô tình, nàng cũng vươn cánh tay phấn nộn, ôm trọn thắt lưng của Sơ Tuyết.

Sơ Tuyết ngây ngẩn cả người!

Chỉ một hành động giản đơn, chỉ một cử chỉ lơ đãng, nhưng lại cơ hồ khiến hắn kiềm chế không ngừng sự vui mừng như điên đang diễn ra trong lòng! Hai tay lại càng siết chặt, như muốn đem nàng dung nhập vào trong thân thể của hắn mới thôi…

Trầm Tố Nhi khẽ nhíu mày, hình như bản thân lại làm ra chuyện không nên làm rồi! Ngực quá bi thương, xong đời rồi…

“Kiệu của Hoàng huynh đó, đừng nhúc nhích…”

Bên tai vang lên một tiếng rì rầm thân mật lại dịu dàng, ngay cả khí tức ấm áp cũng phả vào gáy của nàng. Thật không hiểu, bên tai nàng tự nhiên tràn ra một chút cảm giác tê dại. MMD, đây là phản ứng bình thường, phản ứng rất bình thường! Là phản ứng hoàn toàn bình thường, quá bình thường của loài người.

Đối với Sơ Tuyết thì nàng là người một chút sắc tâm cũng không có, lại càng không muốn làm vấy bẩn tâm hồn cao quý trong sáng như tuyết liên của nàng. Mỗ nữ trong lòng khóc thét, Sơ Tuyết ơi, đừng mê hoặc ta nữa… Trước mắt đã có hai người khiến ta khó đối phó rồi, tuyệt đối không muốn thêm cả ngươi vào nữa đâu, như thế thì sẽ làm cho ta ngay cả chỗ để nghỉ ngơi lấy sức cũng không có nữa. Hu hu hu…

Đôi khi, nữ nhân được quá nhiều người thích cũng là một chuyện thống khổ.

Mỗ nữ rốt cuộc tự kỷ một hồi, thừa nhận sự vĩ đãi của bản thân (PS: Gió lạnh quá, muốn ói quá!!!)

Ẩn thân vào trong chỗ tối.

Hai người nhìn chằm chằm về phía trước, thở cũng không dám thở, chờ cho loan kiệu to lớn đi qua.

Ánh trăng vàng, gió lạnh thổi qua… Rèm kiệu nhẹ bay, chỉ liếc một cái đã thấy được người ngồi bên trong, khiến cho trái tim của Trầm Tố Nhi lạnh đến cực điểm…

Tuyết phi mềm mại không xương tựa ở trước ngực Mộ Dung Cảnh, sắc mặt sao lại ngọt ngào lại hạnh phúc như vậy. Niềm hạnh phúc của bọn họ lại đâm bị thương mắt của nàng.

Bỗng, Mộ Dung Cảnh ngẩng đầu nhìn ra ngoài, giống như đang quét ánh mắt về phía bọn nàng.

Chỉ trong nháy mắt, rèm lại buông xuống. Ngăn cách tất cả, cũng ngăn cách luôn cả hai thế giới.

Càng ngày càng xa, loan kiệu của Hoàng đế biến mất tại chỗ rẽ.

Trầm Tố Nhi vô lực ghé dựa lên vai của Sơ Tuyết. Khóe miệng câu ra một nụ cười như giễu như đùa.

Hắn và nàng, một Hoàng đế, một Hoàng hậu, quả thật quá đặc biệt.

Cảnh tượng vừa rồi, thật giống như…hắn đang trêu hoa ghẹo nguyệt, còn nàng đang hồng hạnh xuất tường!

Trong ngực nàng cũng như đang có một bức tường chắn, nàng không hề quên, hắn tuy rằng ôm Tuyết phi, thì nàng cũng đang ôm Sơ Tuyết, Ha ha ha! Thật quá TMD công bằng! Ai cũng không nợ ai. Thế nhưng, nàng cũng đã từng nói, trước khi hắn chưa hưu nàng, nàng sẽ không cho hắn đội nón xanh.

Vì vậy, nàng nhẹ nhàng đẩy Sơ Tuyết ra, khẽ cười hỏi “Tiểu tam, sao ngươi lại đột nhiên tới đây? Lúc này, ngươi không phải nên ở tại Mai viên sao?”

“Không thích. Kỳ thực ta chẳng thích chút nào…” Trong tiếng nói khe khẽ của Sơ Tuyết mang theo chút chán ghét, giống như phải kiềm nén cái gì đó, “Tiểu Tố Nhi, ta vẫn không thích sinh nhật, không thích yến hội. Chỉ là mẫu hậu muốn làm vậy… thì ta làm thôi.”

“Có phải ngươi mỗi lần đều giả bộ rất hài lòng?”

“Uh.”

Trầm Tố Nhi vỗ nhẹ lên vai hắn, muốn an ủi, xoa dịu hắn, “Ngu chết đi được, tiểu tam của chúng ta quá ngu. Không thích thì cứ nói thẳng ra, ngươi giả bộ vui vẻ, giả bộ hài lòng, những người bên cạnh đương nhiên sẽ tưởng ngươi rất cao hứng, tiếp tục tổ chức cho ngươi chứ sao.” Đây là đạo lý quá đơn giản.

“Thế nhưng… trông mẫu hậu rất vui vẻ. Lòng ta khó chịu…” Hắn nhẹ nhàng, chậm rãi ngồi sát vào Trầm Tố Nhi, mãi đến khi đầu hắn tựa vào vai nàng nhưng nàng lại không tránh né, khóe miệng câu ra một ý cười mang theo đầy thỏa mãn.

Trầm Tố Nhi cảm thán. Sơ Tuyết quá thiện lương, vì người thân mà luôn ủy khuất bản thân, làm chuyện mình không thích.

Giơ tay lên, nhưng lại do dự, nhưng rồi vẫn đặt tay xoa nhẹ vào lưng hắn.

Không ngờ, khiến cho thân thể hắn cứng đờ, thống khổ kêu lên một tiếng.

Nhớ tới lúc nãy, Trầm Tố Nhi cũng cảm thấy có cái gì không ổn. Vươn tay sờ vào bức tường phía sau hắn, kinh hãi không thôi, trên đó cư nhiên nhô ra một hòn đá! Nguy hiểm quá! Sao lại có loại địa phương quỷ quái như thế chứ. Khẳng định là do lúc nãy lùi lại rồi.

“Ngu ngốc! Bị thương cư nhiên còn không nói?” Chất vấn, còn mang theo một chút tức giận.

“Không sao. Nghỉ ngơi một chút sẽ ổn.” Thanh âm của Sơ Tuyết rất nhỏ, lại có chút chột dạ.

Trầm Tố Nhi cực kỳ muốn cho hắn vài cái tát, vì quan tâm nên mới quở mắng “Coi ta là tiểu hài tử lên ba hả? Hiện tại tám phần mười là bầm tím một mảng rồi. Nhanh thoa rượu thuốc vào thì vết tụ huyết sẽ tan nhanh thôi. Đừng có xem thường nó là vết thương nhỏ, nếu vết tụ huyết quá to, trong thời gian dài mà vẫn không tan, thì rất có thể nguy hiểm đến tính mạng đó. Hiểu chưa?” Không hiểu được đạo lý phải quý trọng bản thân mình đều là đồ ngu ngốc.

Tuy rằng nàng cũng là một phần tử trong cái đám ngốc đó, thế nhưng người bên cạnh mình bị thương, nàng còn chú trọng hơn so với bản thân mình bị thương.

Sơ Tuyết muốn tránh né nói đến chuyện mình bị thương, “Hoàng huynh đã tới rồi, chắc yến hội cũng bắt đầu rồi. Chúng ta đi rồi.”

Nàng khẽ nhíu mày “Hình như ngươi không có để lọt tai những điều ta vừa nói phải không?”

“Chúng ta không thể trốn tránh, cũng không thể đến muộn. Đặc biệt là nàng…” Giống như một thói quen, người đến đầu tiên luôn là nàng.

Trầm Tố Nhi lo lắng!

“Không phải thế, ta chính là đang lo lắng. Nếu không phải sinh nhật ngươi, ta chẳng thèm tới đâu.” Nhớ tới một màn trong loan kiệu vừa nãy, nói không thèm để ý cũng khó.

“Lo lắng cái gì?” Đã biết lại còn hỏi, đã thế còn phảng phất chút tiếu ý.

Nàng muốn bóp chết hắn quá ! Đã tựa vào người nàng, lại còn châm chọc, nếu không phải là hắn, nàng sao lại phải lo lắng? Thực sự là nghiệt duyên! Bất quá, nếu không bởi vì cây trâm đó bọn họ cũng không thể gần gũi được như bây giờ. “Trước tiên để ta xem vết thương trên lưng của người đã.”

“Không sao đâu, thật đấy. Chỉ là va chạm nhẹ, chờ yến hội kết thúc, tìm chút rượu thuốc thoa vào là được. Đừng làm lớn chuyện, cũng đừng nói cho ai biết. Coi như ta cầu xin nàng đó, được không?” Tiếng nói khe khẽ mang theo chút thỉnh cầu. Không muốn bởi vì vết thương nho nhỏ của hắn mà làm kinh động tới người khác… Có lẽ từ nhỏ đến lớn, rất nhiều lần mọi chuyện cứ bị quan trọng hóa lên… khiến hắn khá phản cảm.

“Được rồi! Coi như ta sợ ngươi rồi. Thế nhưng, một mình ngươi làm sao thoa thuốc?” Vấn đề này quá hiển nhiên. Vết thương ở trên lưng, thoa thuốc thế quái nào được?

Sơ Tuyết cười ngây ngô nói “Ta sẽ tự nghĩ biện pháp.”

“Cái người này, vừa nghe là biết ngay sẽ để kệ nó mà. Được rồi, chờ yến hội kết thúc, ta giúp ngươi.”

“Việc này…?” Đáp ứng hay không đây? Trong ngực rất muốn đồng ý, thế nhưng nếu để cho người khác bắt gặp thì phải làm sao đây?

“Đi thôi, còn không xuất hiện. Hoàng huynh của ngươi sẽ phái người tìm kiếm đấy.” Trầm Tố Nhi cũng không chờ Sơ Tuyết đáp lại, lôi kéo hắn đi về phái Mai viên.

Lúc nãy đèn lồng bị tắt rồi, chỉ có thể dựa vào ánh trăng mà đi. Thế nhưng có một điểm rất may vì đêm nay thiết yến tại Mai viên, cho nên trên đoạn đường gần đó, cứ cách một quãng lại có một chiếc đèn lồng hình hoa sen được thắp sáng.

Đi thêm một chút, liền thấy trên bãi đất trống trước Mai viên toàn là các cỗ kiệu. Có một vài tiểu thái giám cùng các kiệu phu đang trông coi ở đó.

Trầm Tố Nhi vừa định đi tới thì bị Sơ Tuyết túm lại, kéo sang một bên. Hai người dựa vào nhau rất gần. Gần đến nỗi dưới con mắt của người khác, hai người bọn họ đang ôm nhau. Hai người đều hiểu rằng khoảng cách giữa hai bên là bao nhiêu, chỉ là có chút giông giống kẻ trộm mà thôi.

“Kỳ thực, ta cố ý chờ nàng ở đây.”

“Có chuyện gì?”

“Cho nàng cái này…” Sơ Tuyết lấy từ trong tay áo ra một vật gì đấy, quơ quơ trước mắt nàng, đó là cây trâm Kim Bộ Diêu nạm mười hai viên bảo thạch quý giá, tinh xảo, dưới ánh trăng tỏa ra tử quang, khiến lòng người rung động, thần bí lại mỹ lệ không gì sánh bằng.

Mỗ nữ kinh ngạc, trong ánh mắt lộ đầy vẻ vui mừng. “Tiểu tam, không phải nó đã bị hỏng sao? Ngươi từ đâu có nó? He he, “cầm nhầm” của Hoàng thái hậu phải không?”

“Nàng đó, trong đầu toàn là ý tưởng xấu xa thôi. Ta xuất cung lấy nó mãi đến chạng vạng mới trở về, may mà còn kịp. Mang nó đi sửa ở ngoài cung, họ nói rằng trình tự rất phức tạp nên phải sửa trong một thời gian dài. Mấy ngày trước còn chưa xong, đêm nay đi thử thời vận, may là sư phụ ở đó đã làm xong. Thật quá may mắn!” Sơ Tuyết thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng đã tận lực đè thấp thanh âm, thế nhưng vẫn nhìn ra được trong mắt hắn lúc này đang tỏa ra một thứ ánh sáng rực rỡ như ngọc lưu ly.

Trầm Tố Nhi thật cao hứng. Trong lúc vui vẻ vẫn thầm quan sát Sơ Tuyết một chút, hắn nói là hắn vừa mới trở về? Mọi người đều cho rằng hắn tại Mai viên, hắn lại len lén xuất cung? “Ngươi chuồn ra cung thế nào hả?”

Sơ Tuyết thần bí cười “Hoàng huynh cho ta lệnh bài xuất cung, sau này có thể tùy ý ra cung.”

Hai mắt của mỗ nữ sáng rực lên! Nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị dập tắt rồi. Bởi vì Sơ Tuyết tiếc hận bổ sung một câu “Chỉ là không thể mang nàng cùng đi ra ngoài, Hoàng huynh nói như vậy.”

Ta kháo! Tưởng được vui vẻ một hồi, ai ngờ, tên Hoàng đế chết tiệt kia sao lúc nào cũng muốn đối nghịch với nàng thế nhỉ. Cả Sơ Tuyết cũng đề phòng! MMD.

Hiện tại đã có Kim Bộ Diêu, tâm tình treo ngược trên cành cây của Trầm Tố Nhi mới ổn định được một chút.

“Đừng có chần chừ nữa, chúng ta vào thôi… Không đúng, ta vào trước. Tiểu tam, người chờ một lát rồi hẵng vào.” Tất nhiên là để tránh hiềm nghi rồi, buổi tối, hai người một nam một nữ lại cùng xuất hiện, không khiến kẻ khác hoài nghi mới là lạ, đặc biệt là còn có Hoàng đế ở đó nữa, đến lúc đó mình có thể không trở thành tâm điểm được sao?

Sơ Tuyết hiểu chứ.

Trầm Tố Nhi vừa định đi, không ngờ lại bị Sơ Tuyết kéo lại, cả người lại đụng vào ngực hắn.

“Tiểu tam, sao lại kéo ta?”

Sơ Tuyết dở khóc dở cười, giơ trâm vàng trong tay mình lên, nửa trêu nửa đùa hỏi “Không định cài cái này mà đã vào à?”

“Sặc, may là có ngươi nhắc nhở.” Trầm Tố Nhi vỗ vỗ trán, cũng chẳng biết trong đầu đáng suy nghĩ cái gì nữa.

Bỗng chốc, nàng giật mình…

Sơ Tuyết thu lại ý cười, nhẹ nhàng cài châm lên búi tóc của nàng. Động tác thiêng liêng, lại mang theo sự dịu dàng nói không nên lời.

Ánh sáng màu tím rực rỡ tỏa ra từ cây trâm khiến khuôn mặt xinh đẹp của mỗ nữ lại càng thêm tuyệt trần, giống như những vầng sáng nhấp nhô trên mặt hồ lúc về đêm, nhu hòa, dịu dàng khiến kẻ khác không nỡ rời mắt, tránh không khỏi tâm trí nhộn nhạo.

“Được rồi. Thật xinh đẹp…” Sơ Tuyết khe khẽ cảm thán một câu xuất phát từ đáy lòng, trên khóe miệng xinh đẹp hiện lên nụ cười đầy thỏa mãn, dường như có một loại tình cảm đặc biệt đang lưu chuyển, trong bóng tối, mắt hắn cười, miệng hắn cười, tâm hắn cũng cười…

“Tiểu tam, thực sự là rất cảm tạ người đó!” Mỗ nữ vẫn còn chút thói quen của thế kỷ 21, không cần qua đại não kiểm chứng, nói cho rõ một chút, chính là mang theo ý nghĩ rất thuần khiết, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, tuấn mĩ của Sơ Tuyết hôn “chụt” một cái, biểu thị cảm tạ! Không hơn không kém!!!

Gây ấn tượng xong, tâm tình rất tốt bước thẳng đến chỗ rẽ, trong miệng còn khẽ nhẩm mấy câu hát dân gian, hướng đến đại môn của Mai viên.

Sơ Tuyết giật mình chết đứng tại chỗ! Rất rất lâu cũng không thấy tỉnh lại. Gương mặt ửng hồng đã bộc lộ tất cả tâm tư.

Nhưng hai người vĩnh viễn không biết, ở một nơi bí mật gần đó, có một đôi mắt sắc lạnh đang theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ…

****************

Trầm Tố Nhi vừa bước vào Mai viên, lập tức khiến mọi người chú ý, những cặp mắt kinh diễm dán chặt lên người nàng! Y phục lộng lẫy, cử chỉ trang nhã, lại càng nổi bật dưới tử quang của cây trâm, như dung hòa cùng ánh trăng, quả thật là bộ dáng thướt tha, quả thật là xinh đẹp tuyệt trần, khiến người khác nói không nên lời.

Yến hội thập phần long trọng. Trên bàn, bày ra bao nhiêu là món ăn nổi tiếng. Trên cây mai cũng được treo rất nhiều đèn lồng đo đỏ, vui mừng không thôi.

Trầm Tố Nhi chầm chậm đi đến chỗ đám phi tần.

Tự nhủ trong lòng, nàng thật không muốn gây sự chú ý, cho nên cực cố gắng đè nén âm điệu.

Hoàng thái hậu lúc này đã an tọa. Mỉm cười hiền từ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, trông cực kỳ hài lòng, Mà ngồi bên cạnh bà chính là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành – Tuyết phi. Có chút cảm thán, sức mạnh của tình yêu quả thật TMD vĩ đại, mấy canh giờ trước Tuyết phi còn là một người bệnh rất nặng, nửa sống nửa chết, lúc này đây, tuy rằng trông vẫn rất yếu đuối thế nhưng vẫn rực rỡ như thường.

Điều khiến kẻ khác muốn thổ huyết nhất là – không phải nàng vừa mới thắt cổ lúc trưa nay sao? Còn náo loạn đến tận phòng ngủ của Mộ Dung Cảnh nữa? Không phải là cái cổ còn trưa kịp treo lên mà đã bị người khác phát hiện rồi đấy chứ? Sặc! Quá mức kỳ quái rồi, nếu đã muốn chết thì phải thực hiện vào ban đêm chứ.

Trầm Tố Nhi cũng không có xoắn xuýt đến vấn đề của Tuyết phi nữa.

Mộ Dung Cảnh cũng không ở đây. Kỳ quái, hắn không phải cùng Tuyết phi tới đây à? Sao lại không thấy mặt đâu?

Lúc này, tiểu Dung cùng tiểu Xuân chạy đến đỡ nàng, đưa nàng đến chỗ ngồi.

Trước đó, Trầm Tố Nhi cũng đã hướng Hoàng thái hậu thỉnh an một phen rồi. Hoàng thái hậu vừa thấy trên tóc Trầm Tố Nhi có cài cây trâm đó, ánh mắt lộ ra sự mừng rỡ, thập phần hài lòng, tán dương “Kim Bộ Diêu này thật thích hợp với con, hài tử ngoan, sau này nhớ phải cài lên cho ai gia ngắm đó.”

“Dạ. Đa tạ mẫu hậu khen ngợi.” Chân thành thi lễ.

Trầm Tố Nhi trở lại chỗ ghế ngồi của Hoàng hậu, trên đó khắc hoa chạm rồng, trên bàn bày biện một ít mứt cùng điểm tâm, còn có rất nhiều hoa quả, chỗ trống bên cạnh chắc là của Mộ Dung Cảnh rồi.

“Tiểu thư, sao người lại không cùng Hoàng thượng tới đây?” Tiểu Dung trong lúc châm trà cho Trầm Tố Nhi, tranh thủ hỏi một câu. Giống như Trầm Tố Nhi nên cùng Hoàng thượng đến đây thì mới phải đạo.

“Cái gì? Vì sao hỏi ta như thế?” Trầm Tố Nhi có chút nghi hoăc. Nàng sao lại muốn cùng Mộ Dung Cảnh đến đây?

Tiểu Dung cũng ngẩn ra, “Người không gặp Hoàng thượng sao?”

“Không gặp.” Trong tâm của Trầm Tố Nhi nổi lên một chút bất an. Tiếp nhận chén trà từ Tiểu Dung, nhẹ nhàng nhấp một ngụm…

Tiểu Dung nhíu mày, nghi hoặc thì thào, “Hoàng thượng không phải là đi ra ngoài tìm người sao?”

“Phốc…” Mỗ nữ phun rồi!!!

Chuyện gì thế này? Mộ Dung Cảnh đi tìm nàng sao? Thế nhưng nàng vẫn luôn cùng Sơ Tuyết ở một chỗ?

Cử chỉ của Trầm Tố Nhi dẫn tới một vài cái liếc mắt.

Ngay lập tức, có thể nói là sánh ngang với vận tốc ánh sáng…

Mỗ nữ ngồi ngay ngắn, đoan trang không gì sánh bằng, khẽ cười, phẩm trà, vẻ mặt đó, cử chỉ ung dung đó, màn phun nước trà vừa rồi hình như chỉ là ảo giác mà thôi.

Sặc!!! Thật sự là ảo giác – Mọi người đều tự thôi miên bản thân như vậy…

Yến hội còn chưa chính thức bắt đầu vì nhân vật chính đã thấy xuất hiện đâu. Đám phi tần khách khí xã giao, có chút ầm ĩ như thường.

Mọi người không chú ý đến mình nữa, Trầm Tố Nhi thở dài một hơi.

Vì thế đưa tay khẽ kéo áo Tiểu Dung, ý bảo lại gần nàng hơn, nhẹ giọng hỏi “Ngươi đang nói chuyện gì thế?”

“Lúc Hoàng thượng đưa Tuyết phi đến đây, nhìn thấy em liền hỏi người đi đâu rồi, em nói người đang trên đường tới… Hoàng thượng liền đi ra khỏi Mai viên. Em cho rằng hẳn là Hoàng thượng đi tìm người… Thế thì em đoán sai rồi…” Tiểu Dung nghi hoặc, vẫn không thể tin nổi bản thân lại đoán sai.

Trầm Tố Nhi đại quẫn luôn! Không đau vì quá đau… Rất muốn đập đầu xuống bàn cho quên hết mọi chuyện!

Hắn có nhìn thấy nàng và Sơ Tuyết hay không? Nếu như thật sự nhìn thấy thì phiền phức to rồi! Đặc biệt là màn sau cùng, nàng còn hôn ai đó một cái… Hu hu hu, hành động đó ở hiện đại thì là việc quá bình thường, nhưng ở cổ đại chính là dụ dỗ, phóng đãng! Con bà nó chứ!

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến liền.

Hoàng thượng vừa tiến đến, bầu không khí lập tức trở nên khác thường. Mọi âm thanh thoáng cái im bặt, Mai viên trở nên yên tĩnh.

Quả nhiên, không thể đánh đồng khí chất của Đế Vương với người thường.

Chỉ là…Trầm Tố Nhi cảm thấy rồi! Dưới tuấn dung bình tĩnh đó chính là sóng lớn đang cuộn trào mãnh liệt.

Chạm mắt rồi, cái lúc bốn mắt nhìn nhau đó sao nàng lại có cảm giác mình bị ăn sống nuốt tươi thế nhỉ! Trời ơi là trời, nàng khẳng định bản thân lại đắc tội với hắn rồi! Nhưng mà đắc tội cái rắm ý, so với nàng hắn cũng chẳng kém cạnh, không phải là cũng cùng Tuyết phi khanh khanh ta ta sao? Lẽ nào chỉ cho phép Hoàng đế phóng hỏa, không cho phép Hoàng hậu đốt đèn?

Càng nghĩ nàng càng muốn dùng vài viên thuốc lưu thông khí huyết. Dù sao nàng cùng Sơ Tuyết rất trong sạch, sao phải chột dạ? Vớ va vớ vẩn.

“Cảnh nhi, con đã quay lại, Sơ Tuyết đâu?”

“Mẫu hậu, Sơ Tuyết sẽ tới ngay.” Mộ Dung Cảnh cung kính đáp lời mẫu hậu.

Tiến thêm vài bước, hắn rất tự nhiện đứng ở trước mặt Trầm Tố Nhi.

Vị trí của Đế Hậu, vốn là ngồi ngay cạnh nhau.

Chiếu theo cấp bậc lễ nghĩa, Trầm Tố Nhi phải đứng lên nghênh đón, chờ Hoàng thượng ngồi xuống, nàng mới có thể ngồi. Nàng không muốn chút nào! Nhưng vừa mới tiếp xúc với ánh mắt của Hoàng thái hậu, nàng bất đắc dĩ phải chỉnh trang lại bộ dáng, làm một Hoàng hậu có lễ giáo – Tạm thời nhịn vậy! Hừ!

Mộ Dung Cảnh ngồi xuống, bầu không khí trở nên quái dị!

Cung nữ định châm trà cho hắn, hắn lại nói muốn uống rượu! Đầy một chén rượu, hắn ngửa đầu uống một hơi hết sạch.

Ai mà biết được, ẩn dấu dưới tử y Minh Hoàng kia chính là cõi lòng tan nát, rất đau đớn?

Uống ba chén liền một lúc, Trầm Tố Nhi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hắn.

Bỗng, bàn tay nhỏ bé bị một bàn tay to lớn bắt được, gắt gao nắm lại thật chặt.

“Nữ nhân, đừng có tùy tiện trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu còn tái phạm… đừng trách Trẫm không khách khí.” Tiếng nói trầm thấp đầy cuốn hút nhưng lúc này lại mang theo đầy bất mãn của Mộ Dung Cảnh vang lên, tay kia vẫn cầm chén rượu không buông. Ánh mắt của hắn không nhìn nàng, mà nàng cũng chẳng phải là đồ ngốc! Những lời này là đang cảnh cáo nàng! Thế nhưng lại giống đang khoan nhượng!

Ta kháo! Ta trêu hoa ghẹo nguyệt, ngươi không phải cũng hồng hạnh xuất tường sao? Lẫn lộn đầu đuôi, con bà nó.

Trầm Tố Nhi quẫn! Trong nháy mắt, tâm cũng hư theo. Quả nhiên…! Quả nhiên…! Đen không chịu nổi, hắn thấy được. Lần này, nàng xác thực cảm thấy bản thân có chút chút đuối lý rồi! Hắn chỉ là cho Tuyết phi dựa vào người thôi, còn không thấy hắn chủ động thân thiết với nàng ta. Thế nhưng nàng… hình như… hình như cái kia… tuy rằng rất trong sạch, thế nhưng vẫn là “động khẩu” rồi!

Chỉ là nếu tình thế phát triển theo hướng đó, nàng không phản bác thì chính là ngầm thừa nhận có chuyện đó rồi! Trêu hoa ghẹo nguyệt sao? Sơ Tuyết là hoa? Tư Mã Lạc là trăng? Sặc! Cái quái gì thế này? Chuyện này quả thực ngược đời. Chỉ là bản thân không có tâm tư này, nhưng lại bị gán cho cái tội danh đó, thật khiến người ta rất khó chịu!

Cứ giả vờ không nghe thấy là được rồi, vả lại hắn cũng không chỉ đích danh, cũng chẳng nhìn nàng mà nói.

Trầm Tố Nhi trầm mặc đổi lấy bàn tay nhỏ bé ngược lại bị tàn phá rất nặng nề!

“Hoàng thượng, bàn tay bé nhỏ của nô tỳ làm từ thịt đó, không phải là cục bông, bị ngược đãi mà không biết đau.” Nàng điều chỉnh lại tâm trạng, khẽ phun ra một câu. Giống như đem những lời hắn vừa nói tự động xóa khỏi bộ nhớ, không trả lời, cũng không thèm tranh cãi.

“Thừa nhận bản thân trêu hoa ghẹo nguyệt rồi sao?” Hắn phá lệ lưu ý!

“Cái gì cơ? À, được rồi! Nô tỳ sẽ nhớ kỹ những lời của người, sau này mỗi ngày sẽ lôi ra niệm một lần, có lợi cho sức khỏe?” Tiếng nói ôn nhu, tinh tế lại thong dong, bình tĩnh, nghe thấy có cảm giác kỳ kỳ quái quái!


/111

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status