Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng
Chương 16: Đáng ghét! Phải chỉnh đốn Hoàng Thượng
/111
|
Trầm Tố Nhi thấy Mộ Dung Cảnh rời đi, thở phào một hơi.
Vừa rồi ở cạnh hắn cảm giác rất là áp bức,…… Hoài nghi, có phải mình càng ngày càng trở nên nhát gan yếu đuối hay ko? Hay là trong lòng có gì vướng bận sẽ sinh ra sợ hãi? Đúng a, đột nhiên, nàng ko muốn rời xa mấy người ở Phượng Cung, tuy bọn họ là nô tài, nhưng tâm ý của bọn họ, nàng có thể cảm nhận được. Ở hiện đại cũng ko thể có thân tình như thế, cư nhiên ở cổ đại lại có, tại sao a? Có phải ông trời đang bồi thương cho ta?
Nhìn thấy bóng lưng kia lạnh lùng biến mất trong bóng tối, nàng thả lỏng toàn thân ko hiểu sao lại thấy một chút mất mát.
Lại nhìn tới xung quanh–
Ngất! Nàng rốt cục cũng nhận ra vấn đề trước mắt.
Đây là nơi nào? Như thế nào lại ko có một cung nữ, cũng không có một tên thái giám?!
Người đâu? Toàn bộ đi đâu hết rồi?!
Nàng bước theo hướng Mộ Dung Cảnh vừa rời đi, nghĩ thầm, Phượng Cung chắc cũng là đi hướng này.
Sai lầm rồi sai lầm rồi!
Hoàng cung bốn phương tám hướng đều có đường đi, đi một đoạn ngắn cũng thấy mấy giao lộ liền.
Dần dần, nàng biết mình lạc đường rồi.
Chẳng có cách nào, nàng đi bừa lên, lung tung hết cả.
Mỗi chỗ giao lộ, nàng đứng lại, một hồi lâu, thấy kỳ quái muốn chết! Bầu trời thì tối như mực, trăng cũng lên cao đỉnh đầu, kể cả ko gặp được cung nữ hay thái giám, thì ít nhất cũng phải gặp được một thị vệ chứ?
Đi tuần tra? Như thế nào lại ko có ai thế này!
Hôn mê! Sao vẫn chẳng gặp được người nào? Chỉ cần đụng một người, dựa vào thân phận Hoàng Hậu là về được đến nơi.
Mặc dù Hoàng Hậu lạc đường thật mất thể diện, nhưng chung quy cứ đổ cho đêm tối đi lạc đi.
“Ôi chao, hoàng cung sao lại lớn như vậy chứ? Một cái phòng cho người ở thôi cũng ko thấy là sao.” Đúng rồi, sao xung quanh đều là tường a? Lúc đầu là đi bậc thang rộng, hành lang đá, sau đó thấy khoảng sân rộng, đi một lúc, thấy tường cao biến thành tường thấp, rồi lại thấy tường thấp biến thành tường cao.
Như thế nào lại ko thấy cửa lớn?
Nàng rất muốn mở mồm hét thật to! Nghĩ xong lời hô rồi lại ko dám hô.
Đi tới khi chân mỏi nhừ! Thượng đế của ta a, đại khái là hậu quả của việc đã lâu ko rèn luyện thân thể.
Hơn nữa, thân thể này vốn là yêu đuối.
Bình thường gió thổi cũng muốn bay, thật sự là, hồng nhan bạc mệnh chính là như vậy a?
Ko rèn luyện thân thể xương cốt, lúc bị bệnh nặng, còn có thể sống sót sao?
Trầm Tố Nhi cảm thấy mình đúng là ko có tư duy của người thế kỷ 21, cũng không có thân thể bộ dáng khoẻ mạnh của giai cấp tư sản, vừa mới đi bộ có tẹo mà đã ko chịu nổi, thở dài: “Người ta xuyên qua ta cũng xuyên qua, tại sao ta lại ko xuyên thành một nữ hiệp cái thế chứ? Bay qua bay lại, thật là tốt a……” Mơ mộng một hồi, oán hận một lúc rồi lại thôi, nếu thực sự xuyên qua thành nữ hiệp, nàng đại khái lại thấy ko ổn: Ôi, cứ bay qua bay lại cũng thấy phiền toái, xuyên qua đến nhà người ta làm tiểu thư, cả ngày chỉ ăn với uống, tốt hơn a……
Bất quá, Trầm Tố Nhi sau khi chán oán hận, lại mơ mộng tiếp, giá mà mình đột nhiên võ công cái thế, lập tức bay lên trên cao qua các toà nhà, hai ba bước đã thấy Phượng Cung, lại về với cái giường mĩ mạo đánh một giấc ngon lành rồi.
“Trời ạ…… Sáng nay vừa mới đụng phải thích khách! Thích khách–” Nàng chợt bịt chặt miệng, ngây ngẩn cả người!
Sợ hãi trốn trốn chỗ khuất trong tối!
Lần này ngay cả nghĩ ko cần thể diện cũng chẳng dám hô to nữa.
Bởi vì lo lắng lúc này đến ko phải thị vệ, hoặc là cung nữ thái giám, mà có khi gọi tới thích khách buổi sáng thì biết làm thế nào?
Chỗ này nguyệt hắc phong cao (*chỉ có trăng gió trong đêm*), chung quanh ko có một ai!
Không ai cứu a, chết cũng chẳng ai biết.
Ô ô…… Thật cực kỳ bi thương mà.
Sao lại xui xẻo vậy chứ?!
Cư nhiên ở hoàng cung đi lạc đường!
Đều tại cái tên đáng chết Mộ Dung Cảnh kia, như thế nào lại bỏ lại nàng một mỹ nhân kiều diễm đi một mình thế này?
Đột nhiên, hình như nghe được tiếng động kỳ quái.
Qua một hồi lâu, cũng không thấy có người……
Chung quanh rất im lặng!
Đây là không phải là quá bình thường sao?
Đúng vậy, thật bất chính thường!
Hiện tại tuy trời tối đen, nhưng cả về đêm, ít nhất cũng sẽ có người đi qua a?!
Sợ sợ…… Một người thật ko có cảm giác an toàn mà!
Đặc biệt là buổi tối, ở một chỗ xa lại, càng yên ắng lại càng làm người ta thấy sợ.
Càng ko thể đoán trước được, tiếp theo sẽ có chuyện gì phát sinh.
Việc này tất nhiên là ko liên quan đến có đến từ thế kỉ 21 hay ko, là người thì đều biết sợ hãi, đấy là điều tự nhiên, từ đáy lòng trào lên nỗi sợ hãi từ nguyên thuỷ. Cô độc, sợ hãi, giống như trong mỗi góc âm u tối tăm, bất cứ lúc nào cũng có việc đáng sợ xảy ra, không biết từ đó đi ra có phải là người ko nữa, giống như mấy con ma hồi xưa hay xem, cả người dính đầy máu, ôi sợ quá…
Từ đáy lòng trào ra một nỗi sợ hãi.
Phải chạy! Chạy mau!
Nàng trong đầu chỉ có ý định chạy trốn, ở thời điểm này, nàng sớm đã bỏ quên vẻ phong vân lãnh đạm, quên cả bình tĩnh.
Tim đập càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng trở nên cẩn thận.
Ánh mắt phòng bị xem xét chung quanh trên cao cả bức tường, bước đi càng nhanh hơn.
Ở phía xa xa hình như ko có đường, lòng nóng như lửa đốt muốn trốn chạy, lại nhìn xung quanh chỗ nào cũng giống nhau.
Điên mất, căn bản tìm ko thấy đường, không ra được!
Làm sao bây giờ? Người, sao lại ko thấy ai? Bây giờ bất kể là ai, chỉ cần là người đều khiến nàng an tâm.
Thở dốc, hai chân nhỏ này cuối cùng cũng ko chịu nổi nữa.
Bởi vì chân đau, mỗi bước đi đều thấy đau nhức, phỏng chừng là sưng vù lên rồi.
Trầm Đại tiểu thư vốn là được nuông chiều từ nhỏ, thân mình suy nhược, hơn nữa mình xuyên qua cũng chỉ suốt ngày hưởng thụ, chẳng bao giờ rèn luyện qua, một ngày bước xuống giường đi lại cũng ít nữa là.
Thời gian qua, nàng càng sợ hãi, đứng ở dưới ánh trăng, xung quang đều là bóng tối.
Tâm sinh sợ hãi đứng áp sát vào tường, lưng gắt gao dựa vào tường đá lạnh lẽo, cong người ngồi xổm xuống, tìm kiếm một chút cảm giác an toàn. Càng nghĩ tâm càng run, không khỏi ôm lấy thân mình.
Mặc dù nàng cũng là người theo thuyết vô thần, cũng không tin trên đời này có quỷ, nhưng mà– nàng đã xuyên qua! Chuyện hoang đường thế này còn tồn tại, nói trên đời có quỷ, chẳng lẽ ko tin được sao?
Rất có thể…… là có……
Nàng từ trước đều cho là mình mạnh mẽ, nhưng rốt cuộc chỉ là một nữ nhân, một nữ nhân rất bình thường cũng có cảm giác ko an toàn.
Ở hiện đại là một cán bộ thành phần tri thức bình thường, đặt ở trong đám người thì chẳng ai chú ý đến nàng.
Ở cổ đại cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, cái gì cũng ko có, hoặc là nói, ko giống với những nữ nhân ở đây biết cầm kỳ thi hoạ. Một người cũng ko biết, một người cũng không thực tâm tin tưởng, một người cũng không có để tâm sự. Bí mật trong lòng, cuối cùng cũng chỉ trong lòng mình biết, chỉ có mình hiểu được……
Cúi đầu vùi vào trong hai tay.
Sợ hãi và tịch mịch xâm nhập vào người.
Một người lúc nào cũng cố gắng kiên cường, chung quy vẫn mang cảm giác sợ hãi, kể cả ở cổ đại hay hiện đại.
Đặc biệt là xung quang đều tối đen, yên tĩnh……
Trầm Tố Nhi biết cảm giác này ko phải lần đầu tiên cảm thấy, chắc cũng phải là lần cuối cùng.
Vẻ mặt đờ đẫn, khóc cũng chỉ có thể để trong lòng.
Thôi…… Thôi!
“Sống thì sao? Mà chết thì đã làm sao? Ta việc gì phải sợ hãi thế này?!”
Người nào tâm tình sa sút thì thời gian cũng thấy dài ra.
Mặt rất nhanh đã khôi phục ban đầu, chỉ là thật sự quá mệt mỏi, ko muốn đứng dậy.
Nghĩ lại bộ dáng mình vừa rồi, như một kẻ yếu đuối, bất quá cũng may, chuyện này ko có người biết, cũng không có người thấy, cũng không sợ mất mặt, cũng không sợ bị nhạo báng. Ai cũng đều có thời điểm sợ hãi, đâu phải mỗi mình nàng? Chỉ là nàng hình như cảm thấy mình sống lại rồi, không ngờ, vẫn là vô dụng như trước mà thôi……
Thấy có chút thất vọng, thất vọng về tương lai, hoặc là nói, đối với tương lai cả đời của mình thấy thất vọng.
Nàng thật sự không có mục tiêu, cũng không có gì để hướng tới.
Đại khái chỉ có một mục tiêu duy nhất để hướng tới, chính là tương lai ăn ngon ngủ yên thật tốt, cái gì cũng không làm, nhàn nhã tự tại sống qua ngày.
Lúc này, ở trên nóc nhà, có một thân ảnh lạnh lùng nhìn thấy tất cả.
Người kia đúng là Mộ Dung Cảnh.
Khi hắn bình tĩnh lại, thấy khoé miệng có máu, trong lòng không hiểu sao lại thấy tức giận cùng ko cam lòng.
Chỉ là một nụ hôn, cư nhiên dám cự tuyệt hắn?! Còn dám làm hắn bị thương?! Đã lớn như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa có người dám làm hắn bị thương, lại càng không có nữ nhân dám cự tuyệt hắn!
Mặc dù biết rõ nàng vừa trải qua phong ba bão táp buổi sớm, cũng không dễ dàng tha thứ!
Nữ nhân đáng chết, đầu lưỡi thấy đau đớn, lần nữa nhắc nhở, hắn bị người ta chán ghét, bị người ta bỏ quên!
Vì trừng phạt nàng, hắn đuổi hết thị vệ xung quanh, cũng phái người ngăn lại thái giám cung nữ đi qua đường nàng, ko cho nàng gặp được ai cả!
Một nữ nhân ở giữa đêm khuya, khẳng định sẽ sợ hãi, sẽ lo lắng!
Mộ Dung Cảnh chính là muốn cho nàng nếm qua một chút tư vị sợ hãi! Thực ra việc này, hắn cũng là không muốn làm, chính là vừa rồi mới quyết định làm thế.
Nhưng là, ở trong cung, ở chỗ này, hắn rất muốn–
Làm cho nàng hiểu được tầm quan trọng của hắn, làm cho nàng biết được cắn bị thương hắn là sai, làm cho nàng khóc, làm cho nàng rơi nước mắt! (*bệnh hoạn!!!*)
Làm cho nàng hiểu được, hắn là ông trời của nàng, là tất cả của nàng, nàng phải lấy lòng hắn mới sống được.
Không cho phép nàng quên, lại càng không cho phép nàng ko coi trọng hắn!
Nàng nếu muốn sinh tồn ở trong cung, nếu muốn vinh hoa phú quý, thì phải lấy lòng hắn, phải trăm phương ngàn kế đi tranh sủng! Giống với những nữ nhân khác, hy vọng hắn chú ý tới, tìm mọi cách làm cho hắn vui……
Phút chốc, ánh mắt Mộ Dung Cảnh rời đi.
Bởi vì đứng ở trên cao, cho nên hắn nhìn rõ ràng người đi lại xung quanh.
Trên đường Trầm Tố Nhi đang đi, ở chỗ rẽ tiếp theo, có hai tên thị vệ đang ngăn lại một người.
Nhờ ánh trăng, hắn cũng nhìn thấy thân hình của người kia, cũng nhận ra đó là Sơ Tuyết.
Nghi hoặc trong lòng: Sơ tuyết tại sao lại xuất hiện ở đây?
Nhìn thân ảnh mờ nhạt xa xa kia, hắn tự dưng sinh ra chút lo lắng.
Chẳng lẽ Sơ Tuyết tới đây tìm người? Không đúng, hắn sao lại biết nàng ở chỗ này?
Thị vệ ko cho qua, Sơ Tuyết đang chất vấn sao? Hỏi hỏi, thị vệ kia chỉ nói đơn giản. Chính là Hoàng Thượng hạ lệnh không cho ai đi qua, nhưng Sơ Tuyết cũng thông minh? Hắn gật đầu, ko nói thêm gì, lập tức quay lại đi về.
Bất quá, hắn vừa rời khỏi tầm mắt của thị vệ, lập tức nhẹ nhàng nhảy lên tường, âm thầm tránh được thị vệ, lặng lẽ tiếp tục đi về phía trước. Chỉ chốc lát nữa, Sơ Tuyết khẳng định sẽ phát hiện ra Trầm Tố Nhi, bởi vì hướng hắn đang đi là tiến tới chỗ nàng đang ngồi.
Mộ Dung Cảnh nhíu mày, nhất thời sợ làm cho Sơ Tuyết phát hiện, nhanh chóng ẩn thân trong bóng tối.
Có thể đoán được, giây tiếp theo Sơ Tuyết sẽ phát hiện nữ nhân kia……
Hai người gặp nhau tình cảm sẽ càng tiến thêm một bước?!
Bỗng nhiên, hắn cả người như lá rụng mùa thu nhẹ nhàng bay xuống, rất nhanh đem cái người đang ngồi sợ hãi ôm vào trong lòng, tay mạnh mẽ ôm lấy eo nhỏ của nàng bằng tốc độ nhanh nhất kéo cả hai vào chỗ tối ẩn thân, dường như là ko muốn Sơ Tuyết phát hiện! (*gian xảo, ko công bằng >.
Trầm Tố Nhi hoảng sợ mở to mắt, đang định mở mồm thì phát hiện bàn tay hắn đã bịt kín mồm nàng. Theo bản năng cảm nhận được hơi thở phía sau là của nam nhân, ngực phập phồng sính chặt vào lưng nàng.
Đối phương động tác thuần thục, lực độ cũng nắm giữ vừa phải, không thô bạo nhưng lại hoàn toàn khống chế được nàng, ko cho nàng phản kháng.
Ai ai ai? Thích khách sao?!
Nhưng lại thấy ko giống, thích khách hình như là nữ, nhưng người này lại là nam!
Vừa muốn giãy dụa, bên tai lại vang lên một tiếng cảnh cáo nhỏ như muỗi bay—“Im lặng!”
Nàng cả người cứng đờ, đầu cũng tạm thời thả lỏng, tâm tư sợ hãi vừa rồi cũng bớt đi.
Thanh âm này thanh âm này, làm sao lại ko nhận ra chứ? Mộ Dung Cảnh tên hỗn đản! Dám bỏ lại nàng đi một mình, cư nhiên bây giờ mới tới?! Ân cần thăm hỏi TMMD tổ tông mười tám đời nhà hắn. Ô ô…… Lúc này chẳng quan tâm tới lý trí, mặc kệ hắn có là hoàng đế, nếu không phải đang bị che miệng, thì chắc chắn sẽ há mồm thật to chửi bới cho sướng! (*chẳng bjk chị có để ý ko, chửi tổ tông Mộ Dung Cảnh thì cũng là chửi tổ tông Sơ Tuyết hjz, khổ thân anh Tuyết*)
“Kỳ quái, chỗ này ko có gì, Hoàng huynh vì sao lại ko cho người đi qua?” Bỗng chốc, truyền tới tiếng thì thào nghi hoặc của Mộ Dung Sơ Tuyết. Thanh âm không to, thực ra là nói rất nhỏ, nhưng là giữa ban đêm im ắng, một cái lá rơi xuống còn nghe được, chứ đừng nói là tiếng người nói. (*Haha lộ rồi*)
Trầm Tố Nhi ngẩn ra.
Dường như đồng thời, Mộ Dung Cảnh thân mình cũng cứng đờ.
Sơ Tuyết đi rồi, hai người vẫn giữ nguyên tư thế từ trước.
Sau một lúc lâu, Trầm Tố Nhi thừa dịp hắn ko đề phòng, tay cũng lỏng ra một chút, há mồm cắn vào lòng ban tay hắn một phát!
Hung hăng, một chút cũng không lưu tình cắn nát tay hắn luôn!
Sự tình đã quá rõ rồi, nàng đi lâu như vậy mà ko gặp được một người nào, hoá ra là tên hỗn đản này tác quái?!
Cố tình làm khổ nàng sao?
Biết rõ là nàng lạc đường, lại vẫn tránh ở một bên nhìn à?!
Tên đáng ghét này……
Tay bị đau, Mộ Dung Cảnh lại ko nhấc ra, tay kia vẫn để ôm quanh eo nàng.
Qua một lúc, tiếng nói của hắn trong trẻo mà lạnh lùng: “Cắn đủ chưa? Ngươi ko phải là cẩu đầu thai đấy chứ?”
Một ngày cắn hắn tới hai lần.
Con mẹ ngươi mới là cẩu đầu thai! Trầm Tố Nhi muốn mắng, bất quá lại nuốt trở lại.
Tâm không sợ, nhưng vẫn nhớ tới mạng nhỏ của mình vẫn nằm trong tay người ta.
Mồ hôi chảy ròng ròng……
Vừa rồi đúng là không sợ chết, cư nhiên dám cắn hoàng đế?
Mặc dù biết hắn chơi đùa với mình, cũng biết hắn hành vi xấu xa, nàng cũng không thể nói oán hận, cái này gọi là vua bắt thần đứng, thần tuyệt đối không thể ngủ! Đạo lý chó má thời cổ đại, ở hiện đại xem qua TV cũng biết được. Bất quá, vừa rồi cũng chẳng nghĩ nhiều như vậy, cứ tưởng những người như thế ko biết chết là gì, kỳ thật đều là nhất thời xúc động làm nên mấy chuyện dễ chết như thế……
Trầm Tố Nhi đảo cặp mắt khinh bỉ!
“Nữ nhân, ta rất đáng sợ sao?”Mộ Dung Cảnh hơi long nhíu mày kiếm.
Khoảng cách gần như vậy, sự thay đổi của nàng hắn sao lại ko nhận ra?
“……”
Nàng vừa nghe thanh âm Hoàng thượng ko quá cao, lập tức thông minh bảo trì trầm mặc, nói không sợ là giả, nói đáng sợ rất có thể sẽ bị đánh chết. Nếu nói dối thì chết, mà nói thật cũng chết…… Không bằng không nói? Không nói ko phải cũng bị chết chứ? Rối rắm a.
Mộ Dung Cảnh mắt tối sầm, lạnh lùng, đẩy nàng ra lập tức đi về phía trước. (*thói quen của ông này à, cứ ôm rồi đẩy rồi đi @@*)
Ánh trăng rọi xuống kéo bóng lưng thật dài, đặc biệt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Trầm Tố Nhi ớn lạnh, vừa rồi hình như cảm giác gió lạnh thổi tới?
Nàng bất chấp chân đang đau, định đuổi theo hắn, vừa bước vài bước thiếu chút nữa thì ngã.
Có thể tưởng tượng ra, đôi chân nhỏ nhắn mềm mại này đã thê thảm cỡ nào.
Im lặng đưa ra quyết định, ngày mai nhất định phải bắt đầu rèn luyện thân thể thật tốt, bằng không tương lai ra khỏi cung làm sao để sinh tồn?
Chỉ có khoẻ mạnh là tiền ko mua được, nàng sẽ ko đi theo vết xe đổ của hồng nhan cổ đại, bạc mệnh như vậy, không sống được tới một trăm tuổi, ít nhất cũng phải chín mươi tám tuổi! (ps: Nữ nhân này lại nói lung tung rồi……)
Khi nàng thể hiện ra vẻ mặt uể oải, cả người bỗng nhiên nhẹ bẫng, cả người còn chạm vào một khuôn ngực rắn chắn (*á á ta sờ với >.
Đột nhiên, nàng cảm thấy mình thật ngu ngốc. Kịch vui này diễn kiểu gì thế này? Một nam nhân, ôm một nữ nhân, như vậy cái phần cao trào phát sinh ở chỗ chó má nào? Hơn nữa, tên này thông minh mà bỗng dưng lại dùng phương pháp ngây thơ như thế để chỉnh nàng? Hắn không biết là hành động này rất ngu ngốc sao?
Mà nàng cư nhiên lại còn nằm trong lồng ngực hắn, có phải lại càng ngu ngốc sao?! Nhàm chán chết đi được, cấp Mộ Dung Cảnh đích ấn tượng phân, tái khấu…… Không đúng, hắn vốn liền không gì phân sổ đích, đã sớm phụ N nhiều…… (*huhu ta ko hiểu, ai biết chỉ mình với*)
Đêm khuya yên tĩnh, bầu trời có mây trôi lững lờ thản nhiên, trăng rằm toả sáng xung quanh, trời đầy sao.
Ánh trăng chiếu lên người hai người bọn họ, bóng trên đất thật dài……
Mộ Dung Cảnh ôm Trầm Tố Nhi không nhanh không chậm đi thong thả.
Hắn hình như cũng ko vội vàng, mà nàng cũng không thúc giục, lý do là nàng cũng ko dám thúc giục.
Trước mắt hắn ko khi dễ nàng đã là tốt lắm rồi?
Nói nói, hình như có chút ko đúng, người bình thường không đều cho ăn kẹo xong mới đánh đòn sao?
Hắn làm sao lại đánh đòn xong mới cho ăn kẹo?
Không đúng không đúng!
Có khi là trừng phạt vẫn chưa xong, đây chỉ là nghỉ một chút……
Đang suy nghĩ, xung quanh tĩnh mịch, người nằm trong lòng hắn, tất nhiên sẽ có mộng ảo cùng si mê, ngay cả chân đang đau đớn cũng đã quên đi. (*haha mê trai*)
Âm thầm quan sát thần sắc Mộ Dung Cảnh, không tìm ra được sơ hở nào.
Nàng ko hiểu rõ lắm tình huống này, có phải là vì khoảng cách ngàn năm, cấu tạo đại não cũng khác nhau? Ý nghĩ cũng khó dò?
“Suy nghĩ cái gì thế?”Mộ Dung Cảnh nhìn xuống, ánh mắt đạm mạc quét qua người trong lồng ngực. Giọng nói rõ ràng mà lãnh đạm, ra lệnh: “Nói trẫm nghe.”
Đột nhiên, hắn nói ra phá vỡ trầm tĩnh, muốn biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì.
Trầm Tố Nhi hơi sửng sốt.
Hắn hỏi nàng, nàng phải nói gì?
Nói nàng suy nghĩ hắn có phải bạo ngược, không có việc gì lại đi chỉnh nàng, lúc này lại đối xử tốt với nàng? Không thể nói, tuyệt đối không thể nói! Nếu làm cho hắn mất thể diện lại quăng nàng xuống đất, khi đó nàng không phải là tự tìm ngược sao?
“Hoàng Thượng, ta suy nghĩ trên trời có bao nhiêu sao, suy nghĩ trăng có cách xa chúng ta lắm ko? Có thể một ngày, chúng ta có thể đi dạo trên đấy. Ta lại suy nghĩ trên mặt trăng ko biết có người ở ko, suy nghĩ……”
Mồ hôi, mấy cái việc này cứ để mấy nhà khoa học nghiên cứu đi.
“Còn gì nữa? Có nghĩ gì tới trẫm ko?” Hắn hỏi một câu.
“Oh, có…… nghĩ Hoàng thượng tóc có bao nhiêu sợ. Lông mi dài bao nhiêu, răng nanh trăng bao nhiêu, rốt cuộc có bao nhiêu đẹp trai……” Nàng càng nói càng lung tung. Vì thế, nàng cảm thấy thật mất thể diện nói chuyện rất ngây thơ, chui sâu vào trong lồng ngực hắn lười biếng xoay xoay, mắt nhắm lại – giả bộ đã ngủ. Phải làm như vậy, nàng làm theo trực giác, bởi vì nàng cảm thấy nếu làm thế hắn sẽ ko trừng phạt mình.
Không khí có chút cổ quái, Mộ Dung Cảnh dừng lại, rồi lại tiến về phía trước.
Hắn đưa nàng đến hướng Phượng Cung, mấy nô tài đã đứng trước cửa đợi rồi.
Hắn ôm nàng trực tiếp tiến vào tẩm cung, nhẹ nhàng đặt lên giường. (*ôi ước gì..*)
Động tác thật cẩn thận, làm cho tim Trầm Tố Nhi nhảy lên một nhịp.
Mộ Dung Cảnh không ở lại lâu, phân phó nô tài chăm sóc cẩn thận, ánh mắt thâm trầm nhìn Trầm Tố Nhi một cái, rồi rời đi.
Các cung nữ cũng mang nước ấm đến, cho Trầm Tố Nhi ngâm chân.
Trầm Tố Nhi còn chưa kịp thở, đã bị Tiểu Dong ra sức ném bom!
Nàng một bên xoa bóp chân cho chủ tử, một bên giống thân một bà già nói ko ngừng nghỉ, còn cười đến thần bí nhìn khuôn mặt mệt mỏi của nàng, tò mò hỏi: “Tiểu thư, Hoàng Thượng có phải thích ngươi rồi ko?”
Bạo quân kia thích nàng?! Có sao? Chuyện này so với Hoả tinh đụng địa cầu khả năng xẩy ra còn ít hơn.
Trầm Tố Nhi vừa nghe, mặc lập tức đen sì!
Bật ra ngón trỏ chỉ vào trán Tiểu Dong, cười mắng: “Tiểu thư nhà ngươi có phải đã nói rồi ko? Thà tin tưởng mặt trời ngày mai mọc đằng tây, cũng đừng tin quân vương có tình, ngốc nghếch a!”
Nàng cười ha ha, không cho là đúng. Nếu Tiểu Dong biết được Mộ Dung Cảnh hôm nay đem nàng ra chơi đùa, không biết còn có thể i nghĩ như vậy ko? Thích a, nói là đồ chơi của hắn còn hợp lý hơn.
Đúng vậy, nữ nhân trong hậu cung đều chỉ là đồ chơi của Hoàng đế, chỉ là món đồ chơi biết đi, biết nói, biết di chuyển. Lại nhớ tới đêm nay, nàng thật sự là quá uất ức, một mình lại sợ hãi như vậy……
Trầm Tố Nhi là một người rất tuỳ hứng.
Nàng cũng tự cảm thấy mình khá kiên cường, thừa nhận năng lực cũng có kha khá.
Đêm nay cũng tính là chỗ lạ, có dị thường đi, dù sao cảm xúc biến hoá rất khó nắm chặt, ví như: Một khắc trước thấy thích, ngay sau đó lại có thể chuyển thành chán ghét.
Có một câu châm ngôn: Trên đời thứ khó hiểu rõ nhất chính là bản thân mình.
Chuyện lao lực như vậy, vẫn ko nghĩ nữa là tốt nhất.
Quá mệt mỏi, nàng để hai chân trong chậu nước, thân mình ngửa ra phía sau nằm.
Nhắm mắt lại, giường mềm mại lại thoải mái, thật là muốn ngủ……
Mộ Dung Cảnh cũng thế, Tiếu quý phi cũng thế, không muốn suy nghĩ.
Nàng ko quyền ko thế, người cũng chẳng đáng phân lượng, chẳng đủ để dùng, chứ đừng nói tới quyết định hay nói hộ cho ai.
Trầm Tố Nhi vừa đặt lưng ngủ, ngủ tới sáng sớm hôm sau mới tỉnh lại.
Ko phải tự nhiên tỉnh, mà là bị bọn nô tài dựng dậy.
Cảm thán một chút, chủ tử thiện lương lại đụng phải nô tài ác liệt.
Ô ô! Nàng muốn khóc, thật lười……
“Ta hôm nay không ăn bữa sáng……” Thì thào, mắt vẫn nhắm, còn chưa ngủ đủ a.
“Không được! Ngự y bên ngoài đã chờ lâu rồi! Còn có, Hoàng Thượng đặc biệt phái tổng quản đại nhân tới xem ngài nữa.” Nếu Hoàng Hậu không ăn bữa sáng, lười biếng ko rời giường, chuyện này truyền khắp hậu cung thì thật là phiền toái.
Phẩm đức nếu không tốt, thì sẽ ko có tư cách làm mẫu nghi thiên hạ, sớm muộn gì cũng sẽ bị phế. Đương nhiên, đây chỉ là một nguyên nhân. Cũng có nguyên nhân là cuộc sống trong cung ko giống bên ngoài, ăn uống cũng có quy củ nghiêm minh, nếu ăn uống ngoài thời gian ăn cơm cố định, xem như không hợp lễ tiết, trừ trường hợp Hoàng thượng đặc biệt ban thưởng.
Ngày ngày ba bữa thời gian cố định, mưa gió không thay đổi.
Ví như: Ăn khuya, ăn vặt, điểm tâm có gì muốn ăn, phi tần dựa theo cấp bậc, cũng phân chia xứng đáng, nếu phi tần muốn ăn nhiều hơn, thì phải lặng lẽ đem tiền tới nhờ ngự phòng làm.
Còn có một quy củ, là Hoàng đế cùng Hoàng Hậu ăn gì đều có ghi chép lại, một ngày ăn nhiều hay ít, còn lại nhiều hay ít, thích ăn cái gì ghét ăn cái gì cũng ghi chép lại.
Có khi, nàng cảm thấy ăn cơm cũng là một loại trách nhiệm.
Nếu ko ăn, hoặc là ăn ít, như là một đại sự, tthì toàn bộ nô tài chăm sóc việc ăn uống của nàng sẽ bị lôi đi tra hỏi, hỏi đông hỏi tây, Hoàng Hậu có chuyện gì? Có phải khẩu vị ko tốt? Có phải thân thể không thoải mái. Trả lời tới khi người đó thấy hợp lý, không người tra ko hài lòng tức là ko làm tròn chức trách, nhẹ thì bị đánh, tnhẹ thì nhốt vào phòng kín ba ngày ba đêm, không cho ăn uống, lúc thả ra chỉ còn lại nửa cái mạng.
Ai……
Thở dài rời giường.
Buổi sáng miễn cưỡng đứng lên, giống như là đang làm việc thiện. (*thế mà tối qua còn kêu sẽ rèn luyện thân thể chậc*)
Trầm Tố Nhi bị mọi người nhìn chằm chằm thay đổi y phục, lại chậm chạp ăn sáng, cẩn thận nhìn! Nhìn chằm chằm, nàng cảm giác mắt bọn họ dán dính luôn vào người nàng, mặt giống như phòng ngừa nàng làm việc gì quái dị.
Không nói gì nhìn nóc nhà, nhân phẩm của nàng bây giờ kém vậy sao?
Vừa rồi ở cạnh hắn cảm giác rất là áp bức,…… Hoài nghi, có phải mình càng ngày càng trở nên nhát gan yếu đuối hay ko? Hay là trong lòng có gì vướng bận sẽ sinh ra sợ hãi? Đúng a, đột nhiên, nàng ko muốn rời xa mấy người ở Phượng Cung, tuy bọn họ là nô tài, nhưng tâm ý của bọn họ, nàng có thể cảm nhận được. Ở hiện đại cũng ko thể có thân tình như thế, cư nhiên ở cổ đại lại có, tại sao a? Có phải ông trời đang bồi thương cho ta?
Nhìn thấy bóng lưng kia lạnh lùng biến mất trong bóng tối, nàng thả lỏng toàn thân ko hiểu sao lại thấy một chút mất mát.
Lại nhìn tới xung quanh–
Ngất! Nàng rốt cục cũng nhận ra vấn đề trước mắt.
Đây là nơi nào? Như thế nào lại ko có một cung nữ, cũng không có một tên thái giám?!
Người đâu? Toàn bộ đi đâu hết rồi?!
Nàng bước theo hướng Mộ Dung Cảnh vừa rời đi, nghĩ thầm, Phượng Cung chắc cũng là đi hướng này.
Sai lầm rồi sai lầm rồi!
Hoàng cung bốn phương tám hướng đều có đường đi, đi một đoạn ngắn cũng thấy mấy giao lộ liền.
Dần dần, nàng biết mình lạc đường rồi.
Chẳng có cách nào, nàng đi bừa lên, lung tung hết cả.
Mỗi chỗ giao lộ, nàng đứng lại, một hồi lâu, thấy kỳ quái muốn chết! Bầu trời thì tối như mực, trăng cũng lên cao đỉnh đầu, kể cả ko gặp được cung nữ hay thái giám, thì ít nhất cũng phải gặp được một thị vệ chứ?
Đi tuần tra? Như thế nào lại ko có ai thế này!
Hôn mê! Sao vẫn chẳng gặp được người nào? Chỉ cần đụng một người, dựa vào thân phận Hoàng Hậu là về được đến nơi.
Mặc dù Hoàng Hậu lạc đường thật mất thể diện, nhưng chung quy cứ đổ cho đêm tối đi lạc đi.
“Ôi chao, hoàng cung sao lại lớn như vậy chứ? Một cái phòng cho người ở thôi cũng ko thấy là sao.” Đúng rồi, sao xung quanh đều là tường a? Lúc đầu là đi bậc thang rộng, hành lang đá, sau đó thấy khoảng sân rộng, đi một lúc, thấy tường cao biến thành tường thấp, rồi lại thấy tường thấp biến thành tường cao.
Như thế nào lại ko thấy cửa lớn?
Nàng rất muốn mở mồm hét thật to! Nghĩ xong lời hô rồi lại ko dám hô.
Đi tới khi chân mỏi nhừ! Thượng đế của ta a, đại khái là hậu quả của việc đã lâu ko rèn luyện thân thể.
Hơn nữa, thân thể này vốn là yêu đuối.
Bình thường gió thổi cũng muốn bay, thật sự là, hồng nhan bạc mệnh chính là như vậy a?
Ko rèn luyện thân thể xương cốt, lúc bị bệnh nặng, còn có thể sống sót sao?
Trầm Tố Nhi cảm thấy mình đúng là ko có tư duy của người thế kỷ 21, cũng không có thân thể bộ dáng khoẻ mạnh của giai cấp tư sản, vừa mới đi bộ có tẹo mà đã ko chịu nổi, thở dài: “Người ta xuyên qua ta cũng xuyên qua, tại sao ta lại ko xuyên thành một nữ hiệp cái thế chứ? Bay qua bay lại, thật là tốt a……” Mơ mộng một hồi, oán hận một lúc rồi lại thôi, nếu thực sự xuyên qua thành nữ hiệp, nàng đại khái lại thấy ko ổn: Ôi, cứ bay qua bay lại cũng thấy phiền toái, xuyên qua đến nhà người ta làm tiểu thư, cả ngày chỉ ăn với uống, tốt hơn a……
Bất quá, Trầm Tố Nhi sau khi chán oán hận, lại mơ mộng tiếp, giá mà mình đột nhiên võ công cái thế, lập tức bay lên trên cao qua các toà nhà, hai ba bước đã thấy Phượng Cung, lại về với cái giường mĩ mạo đánh một giấc ngon lành rồi.
“Trời ạ…… Sáng nay vừa mới đụng phải thích khách! Thích khách–” Nàng chợt bịt chặt miệng, ngây ngẩn cả người!
Sợ hãi trốn trốn chỗ khuất trong tối!
Lần này ngay cả nghĩ ko cần thể diện cũng chẳng dám hô to nữa.
Bởi vì lo lắng lúc này đến ko phải thị vệ, hoặc là cung nữ thái giám, mà có khi gọi tới thích khách buổi sáng thì biết làm thế nào?
Chỗ này nguyệt hắc phong cao (*chỉ có trăng gió trong đêm*), chung quanh ko có một ai!
Không ai cứu a, chết cũng chẳng ai biết.
Ô ô…… Thật cực kỳ bi thương mà.
Sao lại xui xẻo vậy chứ?!
Cư nhiên ở hoàng cung đi lạc đường!
Đều tại cái tên đáng chết Mộ Dung Cảnh kia, như thế nào lại bỏ lại nàng một mỹ nhân kiều diễm đi một mình thế này?
Đột nhiên, hình như nghe được tiếng động kỳ quái.
Qua một hồi lâu, cũng không thấy có người……
Chung quanh rất im lặng!
Đây là không phải là quá bình thường sao?
Đúng vậy, thật bất chính thường!
Hiện tại tuy trời tối đen, nhưng cả về đêm, ít nhất cũng sẽ có người đi qua a?!
Sợ sợ…… Một người thật ko có cảm giác an toàn mà!
Đặc biệt là buổi tối, ở một chỗ xa lại, càng yên ắng lại càng làm người ta thấy sợ.
Càng ko thể đoán trước được, tiếp theo sẽ có chuyện gì phát sinh.
Việc này tất nhiên là ko liên quan đến có đến từ thế kỉ 21 hay ko, là người thì đều biết sợ hãi, đấy là điều tự nhiên, từ đáy lòng trào lên nỗi sợ hãi từ nguyên thuỷ. Cô độc, sợ hãi, giống như trong mỗi góc âm u tối tăm, bất cứ lúc nào cũng có việc đáng sợ xảy ra, không biết từ đó đi ra có phải là người ko nữa, giống như mấy con ma hồi xưa hay xem, cả người dính đầy máu, ôi sợ quá…
Từ đáy lòng trào ra một nỗi sợ hãi.
Phải chạy! Chạy mau!
Nàng trong đầu chỉ có ý định chạy trốn, ở thời điểm này, nàng sớm đã bỏ quên vẻ phong vân lãnh đạm, quên cả bình tĩnh.
Tim đập càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng trở nên cẩn thận.
Ánh mắt phòng bị xem xét chung quanh trên cao cả bức tường, bước đi càng nhanh hơn.
Ở phía xa xa hình như ko có đường, lòng nóng như lửa đốt muốn trốn chạy, lại nhìn xung quanh chỗ nào cũng giống nhau.
Điên mất, căn bản tìm ko thấy đường, không ra được!
Làm sao bây giờ? Người, sao lại ko thấy ai? Bây giờ bất kể là ai, chỉ cần là người đều khiến nàng an tâm.
Thở dốc, hai chân nhỏ này cuối cùng cũng ko chịu nổi nữa.
Bởi vì chân đau, mỗi bước đi đều thấy đau nhức, phỏng chừng là sưng vù lên rồi.
Trầm Đại tiểu thư vốn là được nuông chiều từ nhỏ, thân mình suy nhược, hơn nữa mình xuyên qua cũng chỉ suốt ngày hưởng thụ, chẳng bao giờ rèn luyện qua, một ngày bước xuống giường đi lại cũng ít nữa là.
Thời gian qua, nàng càng sợ hãi, đứng ở dưới ánh trăng, xung quang đều là bóng tối.
Tâm sinh sợ hãi đứng áp sát vào tường, lưng gắt gao dựa vào tường đá lạnh lẽo, cong người ngồi xổm xuống, tìm kiếm một chút cảm giác an toàn. Càng nghĩ tâm càng run, không khỏi ôm lấy thân mình.
Mặc dù nàng cũng là người theo thuyết vô thần, cũng không tin trên đời này có quỷ, nhưng mà– nàng đã xuyên qua! Chuyện hoang đường thế này còn tồn tại, nói trên đời có quỷ, chẳng lẽ ko tin được sao?
Rất có thể…… là có……
Nàng từ trước đều cho là mình mạnh mẽ, nhưng rốt cuộc chỉ là một nữ nhân, một nữ nhân rất bình thường cũng có cảm giác ko an toàn.
Ở hiện đại là một cán bộ thành phần tri thức bình thường, đặt ở trong đám người thì chẳng ai chú ý đến nàng.
Ở cổ đại cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, cái gì cũng ko có, hoặc là nói, ko giống với những nữ nhân ở đây biết cầm kỳ thi hoạ. Một người cũng ko biết, một người cũng không thực tâm tin tưởng, một người cũng không có để tâm sự. Bí mật trong lòng, cuối cùng cũng chỉ trong lòng mình biết, chỉ có mình hiểu được……
Cúi đầu vùi vào trong hai tay.
Sợ hãi và tịch mịch xâm nhập vào người.
Một người lúc nào cũng cố gắng kiên cường, chung quy vẫn mang cảm giác sợ hãi, kể cả ở cổ đại hay hiện đại.
Đặc biệt là xung quang đều tối đen, yên tĩnh……
Trầm Tố Nhi biết cảm giác này ko phải lần đầu tiên cảm thấy, chắc cũng phải là lần cuối cùng.
Vẻ mặt đờ đẫn, khóc cũng chỉ có thể để trong lòng.
Thôi…… Thôi!
“Sống thì sao? Mà chết thì đã làm sao? Ta việc gì phải sợ hãi thế này?!”
Người nào tâm tình sa sút thì thời gian cũng thấy dài ra.
Mặt rất nhanh đã khôi phục ban đầu, chỉ là thật sự quá mệt mỏi, ko muốn đứng dậy.
Nghĩ lại bộ dáng mình vừa rồi, như một kẻ yếu đuối, bất quá cũng may, chuyện này ko có người biết, cũng không có người thấy, cũng không sợ mất mặt, cũng không sợ bị nhạo báng. Ai cũng đều có thời điểm sợ hãi, đâu phải mỗi mình nàng? Chỉ là nàng hình như cảm thấy mình sống lại rồi, không ngờ, vẫn là vô dụng như trước mà thôi……
Thấy có chút thất vọng, thất vọng về tương lai, hoặc là nói, đối với tương lai cả đời của mình thấy thất vọng.
Nàng thật sự không có mục tiêu, cũng không có gì để hướng tới.
Đại khái chỉ có một mục tiêu duy nhất để hướng tới, chính là tương lai ăn ngon ngủ yên thật tốt, cái gì cũng không làm, nhàn nhã tự tại sống qua ngày.
Lúc này, ở trên nóc nhà, có một thân ảnh lạnh lùng nhìn thấy tất cả.
Người kia đúng là Mộ Dung Cảnh.
Khi hắn bình tĩnh lại, thấy khoé miệng có máu, trong lòng không hiểu sao lại thấy tức giận cùng ko cam lòng.
Chỉ là một nụ hôn, cư nhiên dám cự tuyệt hắn?! Còn dám làm hắn bị thương?! Đã lớn như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa có người dám làm hắn bị thương, lại càng không có nữ nhân dám cự tuyệt hắn!
Mặc dù biết rõ nàng vừa trải qua phong ba bão táp buổi sớm, cũng không dễ dàng tha thứ!
Nữ nhân đáng chết, đầu lưỡi thấy đau đớn, lần nữa nhắc nhở, hắn bị người ta chán ghét, bị người ta bỏ quên!
Vì trừng phạt nàng, hắn đuổi hết thị vệ xung quanh, cũng phái người ngăn lại thái giám cung nữ đi qua đường nàng, ko cho nàng gặp được ai cả!
Một nữ nhân ở giữa đêm khuya, khẳng định sẽ sợ hãi, sẽ lo lắng!
Mộ Dung Cảnh chính là muốn cho nàng nếm qua một chút tư vị sợ hãi! Thực ra việc này, hắn cũng là không muốn làm, chính là vừa rồi mới quyết định làm thế.
Nhưng là, ở trong cung, ở chỗ này, hắn rất muốn–
Làm cho nàng hiểu được tầm quan trọng của hắn, làm cho nàng biết được cắn bị thương hắn là sai, làm cho nàng khóc, làm cho nàng rơi nước mắt! (*bệnh hoạn!!!*)
Làm cho nàng hiểu được, hắn là ông trời của nàng, là tất cả của nàng, nàng phải lấy lòng hắn mới sống được.
Không cho phép nàng quên, lại càng không cho phép nàng ko coi trọng hắn!
Nàng nếu muốn sinh tồn ở trong cung, nếu muốn vinh hoa phú quý, thì phải lấy lòng hắn, phải trăm phương ngàn kế đi tranh sủng! Giống với những nữ nhân khác, hy vọng hắn chú ý tới, tìm mọi cách làm cho hắn vui……
Phút chốc, ánh mắt Mộ Dung Cảnh rời đi.
Bởi vì đứng ở trên cao, cho nên hắn nhìn rõ ràng người đi lại xung quanh.
Trên đường Trầm Tố Nhi đang đi, ở chỗ rẽ tiếp theo, có hai tên thị vệ đang ngăn lại một người.
Nhờ ánh trăng, hắn cũng nhìn thấy thân hình của người kia, cũng nhận ra đó là Sơ Tuyết.
Nghi hoặc trong lòng: Sơ tuyết tại sao lại xuất hiện ở đây?
Nhìn thân ảnh mờ nhạt xa xa kia, hắn tự dưng sinh ra chút lo lắng.
Chẳng lẽ Sơ Tuyết tới đây tìm người? Không đúng, hắn sao lại biết nàng ở chỗ này?
Thị vệ ko cho qua, Sơ Tuyết đang chất vấn sao? Hỏi hỏi, thị vệ kia chỉ nói đơn giản. Chính là Hoàng Thượng hạ lệnh không cho ai đi qua, nhưng Sơ Tuyết cũng thông minh? Hắn gật đầu, ko nói thêm gì, lập tức quay lại đi về.
Bất quá, hắn vừa rời khỏi tầm mắt của thị vệ, lập tức nhẹ nhàng nhảy lên tường, âm thầm tránh được thị vệ, lặng lẽ tiếp tục đi về phía trước. Chỉ chốc lát nữa, Sơ Tuyết khẳng định sẽ phát hiện ra Trầm Tố Nhi, bởi vì hướng hắn đang đi là tiến tới chỗ nàng đang ngồi.
Mộ Dung Cảnh nhíu mày, nhất thời sợ làm cho Sơ Tuyết phát hiện, nhanh chóng ẩn thân trong bóng tối.
Có thể đoán được, giây tiếp theo Sơ Tuyết sẽ phát hiện nữ nhân kia……
Hai người gặp nhau tình cảm sẽ càng tiến thêm một bước?!
Bỗng nhiên, hắn cả người như lá rụng mùa thu nhẹ nhàng bay xuống, rất nhanh đem cái người đang ngồi sợ hãi ôm vào trong lòng, tay mạnh mẽ ôm lấy eo nhỏ của nàng bằng tốc độ nhanh nhất kéo cả hai vào chỗ tối ẩn thân, dường như là ko muốn Sơ Tuyết phát hiện! (*gian xảo, ko công bằng >.
Trầm Tố Nhi hoảng sợ mở to mắt, đang định mở mồm thì phát hiện bàn tay hắn đã bịt kín mồm nàng. Theo bản năng cảm nhận được hơi thở phía sau là của nam nhân, ngực phập phồng sính chặt vào lưng nàng.
Đối phương động tác thuần thục, lực độ cũng nắm giữ vừa phải, không thô bạo nhưng lại hoàn toàn khống chế được nàng, ko cho nàng phản kháng.
Ai ai ai? Thích khách sao?!
Nhưng lại thấy ko giống, thích khách hình như là nữ, nhưng người này lại là nam!
Vừa muốn giãy dụa, bên tai lại vang lên một tiếng cảnh cáo nhỏ như muỗi bay—“Im lặng!”
Nàng cả người cứng đờ, đầu cũng tạm thời thả lỏng, tâm tư sợ hãi vừa rồi cũng bớt đi.
Thanh âm này thanh âm này, làm sao lại ko nhận ra chứ? Mộ Dung Cảnh tên hỗn đản! Dám bỏ lại nàng đi một mình, cư nhiên bây giờ mới tới?! Ân cần thăm hỏi TMMD tổ tông mười tám đời nhà hắn. Ô ô…… Lúc này chẳng quan tâm tới lý trí, mặc kệ hắn có là hoàng đế, nếu không phải đang bị che miệng, thì chắc chắn sẽ há mồm thật to chửi bới cho sướng! (*chẳng bjk chị có để ý ko, chửi tổ tông Mộ Dung Cảnh thì cũng là chửi tổ tông Sơ Tuyết hjz, khổ thân anh Tuyết*)
“Kỳ quái, chỗ này ko có gì, Hoàng huynh vì sao lại ko cho người đi qua?” Bỗng chốc, truyền tới tiếng thì thào nghi hoặc của Mộ Dung Sơ Tuyết. Thanh âm không to, thực ra là nói rất nhỏ, nhưng là giữa ban đêm im ắng, một cái lá rơi xuống còn nghe được, chứ đừng nói là tiếng người nói. (*Haha lộ rồi*)
Trầm Tố Nhi ngẩn ra.
Dường như đồng thời, Mộ Dung Cảnh thân mình cũng cứng đờ.
Sơ Tuyết đi rồi, hai người vẫn giữ nguyên tư thế từ trước.
Sau một lúc lâu, Trầm Tố Nhi thừa dịp hắn ko đề phòng, tay cũng lỏng ra một chút, há mồm cắn vào lòng ban tay hắn một phát!
Hung hăng, một chút cũng không lưu tình cắn nát tay hắn luôn!
Sự tình đã quá rõ rồi, nàng đi lâu như vậy mà ko gặp được một người nào, hoá ra là tên hỗn đản này tác quái?!
Cố tình làm khổ nàng sao?
Biết rõ là nàng lạc đường, lại vẫn tránh ở một bên nhìn à?!
Tên đáng ghét này……
Tay bị đau, Mộ Dung Cảnh lại ko nhấc ra, tay kia vẫn để ôm quanh eo nàng.
Qua một lúc, tiếng nói của hắn trong trẻo mà lạnh lùng: “Cắn đủ chưa? Ngươi ko phải là cẩu đầu thai đấy chứ?”
Một ngày cắn hắn tới hai lần.
Con mẹ ngươi mới là cẩu đầu thai! Trầm Tố Nhi muốn mắng, bất quá lại nuốt trở lại.
Tâm không sợ, nhưng vẫn nhớ tới mạng nhỏ của mình vẫn nằm trong tay người ta.
Mồ hôi chảy ròng ròng……
Vừa rồi đúng là không sợ chết, cư nhiên dám cắn hoàng đế?
Mặc dù biết hắn chơi đùa với mình, cũng biết hắn hành vi xấu xa, nàng cũng không thể nói oán hận, cái này gọi là vua bắt thần đứng, thần tuyệt đối không thể ngủ! Đạo lý chó má thời cổ đại, ở hiện đại xem qua TV cũng biết được. Bất quá, vừa rồi cũng chẳng nghĩ nhiều như vậy, cứ tưởng những người như thế ko biết chết là gì, kỳ thật đều là nhất thời xúc động làm nên mấy chuyện dễ chết như thế……
Trầm Tố Nhi đảo cặp mắt khinh bỉ!
“Nữ nhân, ta rất đáng sợ sao?”Mộ Dung Cảnh hơi long nhíu mày kiếm.
Khoảng cách gần như vậy, sự thay đổi của nàng hắn sao lại ko nhận ra?
“……”
Nàng vừa nghe thanh âm Hoàng thượng ko quá cao, lập tức thông minh bảo trì trầm mặc, nói không sợ là giả, nói đáng sợ rất có thể sẽ bị đánh chết. Nếu nói dối thì chết, mà nói thật cũng chết…… Không bằng không nói? Không nói ko phải cũng bị chết chứ? Rối rắm a.
Mộ Dung Cảnh mắt tối sầm, lạnh lùng, đẩy nàng ra lập tức đi về phía trước. (*thói quen của ông này à, cứ ôm rồi đẩy rồi đi @@*)
Ánh trăng rọi xuống kéo bóng lưng thật dài, đặc biệt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Trầm Tố Nhi ớn lạnh, vừa rồi hình như cảm giác gió lạnh thổi tới?
Nàng bất chấp chân đang đau, định đuổi theo hắn, vừa bước vài bước thiếu chút nữa thì ngã.
Có thể tưởng tượng ra, đôi chân nhỏ nhắn mềm mại này đã thê thảm cỡ nào.
Im lặng đưa ra quyết định, ngày mai nhất định phải bắt đầu rèn luyện thân thể thật tốt, bằng không tương lai ra khỏi cung làm sao để sinh tồn?
Chỉ có khoẻ mạnh là tiền ko mua được, nàng sẽ ko đi theo vết xe đổ của hồng nhan cổ đại, bạc mệnh như vậy, không sống được tới một trăm tuổi, ít nhất cũng phải chín mươi tám tuổi! (ps: Nữ nhân này lại nói lung tung rồi……)
Khi nàng thể hiện ra vẻ mặt uể oải, cả người bỗng nhiên nhẹ bẫng, cả người còn chạm vào một khuôn ngực rắn chắn (*á á ta sờ với >.
Đột nhiên, nàng cảm thấy mình thật ngu ngốc. Kịch vui này diễn kiểu gì thế này? Một nam nhân, ôm một nữ nhân, như vậy cái phần cao trào phát sinh ở chỗ chó má nào? Hơn nữa, tên này thông minh mà bỗng dưng lại dùng phương pháp ngây thơ như thế để chỉnh nàng? Hắn không biết là hành động này rất ngu ngốc sao?
Mà nàng cư nhiên lại còn nằm trong lồng ngực hắn, có phải lại càng ngu ngốc sao?! Nhàm chán chết đi được, cấp Mộ Dung Cảnh đích ấn tượng phân, tái khấu…… Không đúng, hắn vốn liền không gì phân sổ đích, đã sớm phụ N nhiều…… (*huhu ta ko hiểu, ai biết chỉ mình với*)
Đêm khuya yên tĩnh, bầu trời có mây trôi lững lờ thản nhiên, trăng rằm toả sáng xung quanh, trời đầy sao.
Ánh trăng chiếu lên người hai người bọn họ, bóng trên đất thật dài……
Mộ Dung Cảnh ôm Trầm Tố Nhi không nhanh không chậm đi thong thả.
Hắn hình như cũng ko vội vàng, mà nàng cũng không thúc giục, lý do là nàng cũng ko dám thúc giục.
Trước mắt hắn ko khi dễ nàng đã là tốt lắm rồi?
Nói nói, hình như có chút ko đúng, người bình thường không đều cho ăn kẹo xong mới đánh đòn sao?
Hắn làm sao lại đánh đòn xong mới cho ăn kẹo?
Không đúng không đúng!
Có khi là trừng phạt vẫn chưa xong, đây chỉ là nghỉ một chút……
Đang suy nghĩ, xung quanh tĩnh mịch, người nằm trong lòng hắn, tất nhiên sẽ có mộng ảo cùng si mê, ngay cả chân đang đau đớn cũng đã quên đi. (*haha mê trai*)
Âm thầm quan sát thần sắc Mộ Dung Cảnh, không tìm ra được sơ hở nào.
Nàng ko hiểu rõ lắm tình huống này, có phải là vì khoảng cách ngàn năm, cấu tạo đại não cũng khác nhau? Ý nghĩ cũng khó dò?
“Suy nghĩ cái gì thế?”Mộ Dung Cảnh nhìn xuống, ánh mắt đạm mạc quét qua người trong lồng ngực. Giọng nói rõ ràng mà lãnh đạm, ra lệnh: “Nói trẫm nghe.”
Đột nhiên, hắn nói ra phá vỡ trầm tĩnh, muốn biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì.
Trầm Tố Nhi hơi sửng sốt.
Hắn hỏi nàng, nàng phải nói gì?
Nói nàng suy nghĩ hắn có phải bạo ngược, không có việc gì lại đi chỉnh nàng, lúc này lại đối xử tốt với nàng? Không thể nói, tuyệt đối không thể nói! Nếu làm cho hắn mất thể diện lại quăng nàng xuống đất, khi đó nàng không phải là tự tìm ngược sao?
“Hoàng Thượng, ta suy nghĩ trên trời có bao nhiêu sao, suy nghĩ trăng có cách xa chúng ta lắm ko? Có thể một ngày, chúng ta có thể đi dạo trên đấy. Ta lại suy nghĩ trên mặt trăng ko biết có người ở ko, suy nghĩ……”
Mồ hôi, mấy cái việc này cứ để mấy nhà khoa học nghiên cứu đi.
“Còn gì nữa? Có nghĩ gì tới trẫm ko?” Hắn hỏi một câu.
“Oh, có…… nghĩ Hoàng thượng tóc có bao nhiêu sợ. Lông mi dài bao nhiêu, răng nanh trăng bao nhiêu, rốt cuộc có bao nhiêu đẹp trai……” Nàng càng nói càng lung tung. Vì thế, nàng cảm thấy thật mất thể diện nói chuyện rất ngây thơ, chui sâu vào trong lồng ngực hắn lười biếng xoay xoay, mắt nhắm lại – giả bộ đã ngủ. Phải làm như vậy, nàng làm theo trực giác, bởi vì nàng cảm thấy nếu làm thế hắn sẽ ko trừng phạt mình.
Không khí có chút cổ quái, Mộ Dung Cảnh dừng lại, rồi lại tiến về phía trước.
Hắn đưa nàng đến hướng Phượng Cung, mấy nô tài đã đứng trước cửa đợi rồi.
Hắn ôm nàng trực tiếp tiến vào tẩm cung, nhẹ nhàng đặt lên giường. (*ôi ước gì..*)
Động tác thật cẩn thận, làm cho tim Trầm Tố Nhi nhảy lên một nhịp.
Mộ Dung Cảnh không ở lại lâu, phân phó nô tài chăm sóc cẩn thận, ánh mắt thâm trầm nhìn Trầm Tố Nhi một cái, rồi rời đi.
Các cung nữ cũng mang nước ấm đến, cho Trầm Tố Nhi ngâm chân.
Trầm Tố Nhi còn chưa kịp thở, đã bị Tiểu Dong ra sức ném bom!
Nàng một bên xoa bóp chân cho chủ tử, một bên giống thân một bà già nói ko ngừng nghỉ, còn cười đến thần bí nhìn khuôn mặt mệt mỏi của nàng, tò mò hỏi: “Tiểu thư, Hoàng Thượng có phải thích ngươi rồi ko?”
Bạo quân kia thích nàng?! Có sao? Chuyện này so với Hoả tinh đụng địa cầu khả năng xẩy ra còn ít hơn.
Trầm Tố Nhi vừa nghe, mặc lập tức đen sì!
Bật ra ngón trỏ chỉ vào trán Tiểu Dong, cười mắng: “Tiểu thư nhà ngươi có phải đã nói rồi ko? Thà tin tưởng mặt trời ngày mai mọc đằng tây, cũng đừng tin quân vương có tình, ngốc nghếch a!”
Nàng cười ha ha, không cho là đúng. Nếu Tiểu Dong biết được Mộ Dung Cảnh hôm nay đem nàng ra chơi đùa, không biết còn có thể i nghĩ như vậy ko? Thích a, nói là đồ chơi của hắn còn hợp lý hơn.
Đúng vậy, nữ nhân trong hậu cung đều chỉ là đồ chơi của Hoàng đế, chỉ là món đồ chơi biết đi, biết nói, biết di chuyển. Lại nhớ tới đêm nay, nàng thật sự là quá uất ức, một mình lại sợ hãi như vậy……
Trầm Tố Nhi là một người rất tuỳ hứng.
Nàng cũng tự cảm thấy mình khá kiên cường, thừa nhận năng lực cũng có kha khá.
Đêm nay cũng tính là chỗ lạ, có dị thường đi, dù sao cảm xúc biến hoá rất khó nắm chặt, ví như: Một khắc trước thấy thích, ngay sau đó lại có thể chuyển thành chán ghét.
Có một câu châm ngôn: Trên đời thứ khó hiểu rõ nhất chính là bản thân mình.
Chuyện lao lực như vậy, vẫn ko nghĩ nữa là tốt nhất.
Quá mệt mỏi, nàng để hai chân trong chậu nước, thân mình ngửa ra phía sau nằm.
Nhắm mắt lại, giường mềm mại lại thoải mái, thật là muốn ngủ……
Mộ Dung Cảnh cũng thế, Tiếu quý phi cũng thế, không muốn suy nghĩ.
Nàng ko quyền ko thế, người cũng chẳng đáng phân lượng, chẳng đủ để dùng, chứ đừng nói tới quyết định hay nói hộ cho ai.
Trầm Tố Nhi vừa đặt lưng ngủ, ngủ tới sáng sớm hôm sau mới tỉnh lại.
Ko phải tự nhiên tỉnh, mà là bị bọn nô tài dựng dậy.
Cảm thán một chút, chủ tử thiện lương lại đụng phải nô tài ác liệt.
Ô ô! Nàng muốn khóc, thật lười……
“Ta hôm nay không ăn bữa sáng……” Thì thào, mắt vẫn nhắm, còn chưa ngủ đủ a.
“Không được! Ngự y bên ngoài đã chờ lâu rồi! Còn có, Hoàng Thượng đặc biệt phái tổng quản đại nhân tới xem ngài nữa.” Nếu Hoàng Hậu không ăn bữa sáng, lười biếng ko rời giường, chuyện này truyền khắp hậu cung thì thật là phiền toái.
Phẩm đức nếu không tốt, thì sẽ ko có tư cách làm mẫu nghi thiên hạ, sớm muộn gì cũng sẽ bị phế. Đương nhiên, đây chỉ là một nguyên nhân. Cũng có nguyên nhân là cuộc sống trong cung ko giống bên ngoài, ăn uống cũng có quy củ nghiêm minh, nếu ăn uống ngoài thời gian ăn cơm cố định, xem như không hợp lễ tiết, trừ trường hợp Hoàng thượng đặc biệt ban thưởng.
Ngày ngày ba bữa thời gian cố định, mưa gió không thay đổi.
Ví như: Ăn khuya, ăn vặt, điểm tâm có gì muốn ăn, phi tần dựa theo cấp bậc, cũng phân chia xứng đáng, nếu phi tần muốn ăn nhiều hơn, thì phải lặng lẽ đem tiền tới nhờ ngự phòng làm.
Còn có một quy củ, là Hoàng đế cùng Hoàng Hậu ăn gì đều có ghi chép lại, một ngày ăn nhiều hay ít, còn lại nhiều hay ít, thích ăn cái gì ghét ăn cái gì cũng ghi chép lại.
Có khi, nàng cảm thấy ăn cơm cũng là một loại trách nhiệm.
Nếu ko ăn, hoặc là ăn ít, như là một đại sự, tthì toàn bộ nô tài chăm sóc việc ăn uống của nàng sẽ bị lôi đi tra hỏi, hỏi đông hỏi tây, Hoàng Hậu có chuyện gì? Có phải khẩu vị ko tốt? Có phải thân thể không thoải mái. Trả lời tới khi người đó thấy hợp lý, không người tra ko hài lòng tức là ko làm tròn chức trách, nhẹ thì bị đánh, tnhẹ thì nhốt vào phòng kín ba ngày ba đêm, không cho ăn uống, lúc thả ra chỉ còn lại nửa cái mạng.
Ai……
Thở dài rời giường.
Buổi sáng miễn cưỡng đứng lên, giống như là đang làm việc thiện. (*thế mà tối qua còn kêu sẽ rèn luyện thân thể chậc*)
Trầm Tố Nhi bị mọi người nhìn chằm chằm thay đổi y phục, lại chậm chạp ăn sáng, cẩn thận nhìn! Nhìn chằm chằm, nàng cảm giác mắt bọn họ dán dính luôn vào người nàng, mặt giống như phòng ngừa nàng làm việc gì quái dị.
Không nói gì nhìn nóc nhà, nhân phẩm của nàng bây giờ kém vậy sao?
/111
|