Hoàng thượng đại hôn, lấy chất nữ (cháu gái) của hoàng thái hậu Lí Tư Nhã làm hậu. Hôm sau, sắc phong sủng phi Úc Lan đi theo hắn năm năm làm hoàng quý phi.
Trăng rằm giống như vòng tròn đọng ở ngọn cây, gió đêm lành lạnh thản nhiên đưa tới dạ lai hương, chậm rãi ở trên không trung phiêu đãng.
Trên chiếc bàn cao quý làm từ gỗ cây từ đàn, bày đầy những thức ăn tinh xảo. Một hồi tiếng bước chân nặng nề truyền đến, thân ảnh màu vàng tiến vào.
Nữ tử thân mình run lên, cuống quýt cúi người. Nam tử kia chính là thản nhiên lướt qua, nhìn thấy trên bàn đồ ăn vẫn còn nguyên, thanh âm lạnh lùng nói:
“Trẫm mệt mỏi, dọn hết đi!”
Nữ tử khẽ cau mày, bụng rỗng tuếch, đáy mắt hiện lên một tia chua xót. Đợi một buổi tối suốt hai canh giờ, nhưng đồ ăn này, cuối cùng bất quá chỉ là để trang trí! (khổ thân tỉ TT^TT)
Tiếng bước chân tinh té tiến vào lại đi ra, bên trong hương đồ ăn càng lúc càng nhạt dần, nữ tử dịu dàng tiến lên, nhìn nam tử nằm nghiêng trên giường ôn nhu nói:
“Hoàng thượng, nô tì giúp người xoa bóp…” (bản dịch là vân vê/nhào nặn đó =)))
“Không cần, muốn giúp trẫm thì cởi áo ra đi!”
Nam tử chớp chớp mi, nhưng không có đứng dậy, mắt rồng sắc như kiếm đánh giá nữ tử đoan trang trước mắt. Nhìn gương mặt đẹp tuyệt trần mà lại dịu dàng, đáy mắt khoảnh khắc phảng phất hiện lên chút hoảng hốt.
Nếu nàng khong phải cháu gái người kia, không phải bị buộc phải lấy hắn, thật là tốt biết bao!
Bất quá, chính là khoảnh khắc ánh mắt hắn nhìn lên, mâu quang quét về phía cánh tay nhỏ bé run rẩy ở phía trước, cánh tay hắn đột nhiên duỗi ra, nữ tử kia liền ngã trên người hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng mê người.
“Hoàng hậu, không cần phiền phức như vậy!”
Bàn tay to đưa lên, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, quần áo trên người nữ tử kia vốn không nhiều lắm thoáng chốc cũng tiêu tan, hai mắt hắn như băng hàn hung hăng nhìn nữ tử, mị hoặc cười nói:
“Ngươi không phải muốn một tiểu hài tử sao? Được, trẫm cho ngươi…”
Đó là hắn đáp ứng điều kiện của thái hậu, cũng là thái hậu lấy cái chết cùng bức đổi lấy.
Một hoàng hậu, thêm một đứa con!
“Hoàng thượng, nô tì…”
“Hư – đừng nói – im lặng – “
Hắn hung hăng nắm cằm nàng, khiến nàng chưa nói xong đã im bặt.
Trên mặt truyền đến một cỗ đau nhức, tay hắn thực dùng lực, trên má vốn không nhiều thịt lắm bị bóp niết vào răng, đau toàn tâm, đau thực cốt.
Trong nháy mắt, một tia mặn mặn rít rít ở trong miệng tràn ra, da thịt trên má bị răng nanh đâm phải, chảy ra một mảnh đỏ sẫm.
Cảm giác mục đích của chính mình đã đạt được, lúc này hắn mới chậm rãi buông tay ra, đôi môi mê hoặc kia đã tiến gần bên tai, nỉ non nói:
“Hiện tại, trẫm liền thỏa mãn yêu cầu của ngươi, cho ngươi cơ hội…”
Thanh âm trầm thấp, dường như theo cổ họng tràn ra, âm lãnh đến cực điểm, thân thể hắn không khỏi tự ớn lạnh.
Trong nháy mắt, nàng có cảm giác đây không phải tẩm cung của nàng, mà là một cái Tu La địa ngục.
Thanh âm của hắn vừa rơi xuống, hai tay mạnh mẽ nắm lấy thân thể của hắn, một cỗ lực truyền đến, thân thể hắn chuyển động đứng lên.
“Bịch – “
Một tiếng rơi, thân thể nhỏ mảnh non mềm kia nặng nề ngã xuống trên giường lớn.
Từng khúc đau ngắt quãng truyền đến, thân mình có chăn đệm chống đỡ, nhưng đầu lại nặng nề đánh vào đầu giường, khiến trước mắt nàng kim quang lòe lòe.
Một trảo một ném, nàng cảm thấy thân mình đau nhức, thứ chất lỏng mặn sáp kia lại tràn ra nơi khóe miệng.
Khó khăn đưa tay lau ngang khóe miệng, bàn tay trắng nõn đỏ thẫm một mạt máu tươi.
Màu đỏ thắm lòe loẹt càng làm khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt giống như trong suốt, khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Hắn cũng không nhìn. Thân mình khẽ lật, nặng nề đặt ở trên thân thể nàng, khiến nàng đã bị thương càng thêm đau nhức đứng lên.
Không có đoạn mở đầu, thậm chí ngay cả hôn cũng không từng hạ xuống, chính như hắn nói, chẳng qua hắn cấp cho nàng một đứa nhỏ, một đứa nhỏ mà thôi…
Đau nhức lại lần thứ hai lan khắp toàn thân…
Nước mắt lén lút tràn đầy phòng…
Nữ tử nhắm mắt lại, gương mặt tái nhợt càng thêm trong suốt, ngũ quan tuyệt sắc lúc này nhíu chặt lại…
Đau, thật sự đau!
Hoàng thượng thần quốc, phu quân của nàng, hắn liền hận nàng như vậy sao?
Dùng sức cắn răng, cố nén không rên rỉ một tiếng, nhưng nàng ngang ngược quật cường như vậy, mềm yếu nhu nhược như vậy, khi nào mới có thể nhận được một chút thương tiếc của hắn?
“Hoàng thượng, hoàng thượng… không ổn… không ổn”
Ngay tại thời điểm nàng cảm giác chính mình sẽ đau đến chết đi, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến thanh âm hô to của thái giám, nam tử bị cắt ngang chuyện tốt, thanh âm giống như hàn băng:
“Nói…”
“Hoàng thượng… quý phi nương nương… đã xảy ra chuyện, thái y nói có thể… xảy thai…”
Ngoài cửa, thái giám run rẩy, khó khăn lắm mới nói rõ ràng được, nam tử thân mình cứng đờ, nhưng cũng nhanh nhẹn phủ thêm quần áo, giống như trận gió thổi qua, nữ tử chỉ cảm thấy phát lạnh thấu xương…
Chết lặng ngồi dậy, trên người vẫn đau thấu xương, khả trong phòng làm sao còn bóng dáng của hắn?
Đâu chỉ có bóng dáng, ngay cả hơi thở đều không còn lưu lại…
Trăng rằm giống như vòng tròn đọng ở ngọn cây, gió đêm lành lạnh thản nhiên đưa tới dạ lai hương, chậm rãi ở trên không trung phiêu đãng.
Trên chiếc bàn cao quý làm từ gỗ cây từ đàn, bày đầy những thức ăn tinh xảo. Một hồi tiếng bước chân nặng nề truyền đến, thân ảnh màu vàng tiến vào.
Nữ tử thân mình run lên, cuống quýt cúi người. Nam tử kia chính là thản nhiên lướt qua, nhìn thấy trên bàn đồ ăn vẫn còn nguyên, thanh âm lạnh lùng nói:
“Trẫm mệt mỏi, dọn hết đi!”
Nữ tử khẽ cau mày, bụng rỗng tuếch, đáy mắt hiện lên một tia chua xót. Đợi một buổi tối suốt hai canh giờ, nhưng đồ ăn này, cuối cùng bất quá chỉ là để trang trí! (khổ thân tỉ TT^TT)
Tiếng bước chân tinh té tiến vào lại đi ra, bên trong hương đồ ăn càng lúc càng nhạt dần, nữ tử dịu dàng tiến lên, nhìn nam tử nằm nghiêng trên giường ôn nhu nói:
“Hoàng thượng, nô tì giúp người xoa bóp…” (bản dịch là vân vê/nhào nặn đó =)))
“Không cần, muốn giúp trẫm thì cởi áo ra đi!”
Nam tử chớp chớp mi, nhưng không có đứng dậy, mắt rồng sắc như kiếm đánh giá nữ tử đoan trang trước mắt. Nhìn gương mặt đẹp tuyệt trần mà lại dịu dàng, đáy mắt khoảnh khắc phảng phất hiện lên chút hoảng hốt.
Nếu nàng khong phải cháu gái người kia, không phải bị buộc phải lấy hắn, thật là tốt biết bao!
Bất quá, chính là khoảnh khắc ánh mắt hắn nhìn lên, mâu quang quét về phía cánh tay nhỏ bé run rẩy ở phía trước, cánh tay hắn đột nhiên duỗi ra, nữ tử kia liền ngã trên người hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng mê người.
“Hoàng hậu, không cần phiền phức như vậy!”
Bàn tay to đưa lên, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, quần áo trên người nữ tử kia vốn không nhiều lắm thoáng chốc cũng tiêu tan, hai mắt hắn như băng hàn hung hăng nhìn nữ tử, mị hoặc cười nói:
“Ngươi không phải muốn một tiểu hài tử sao? Được, trẫm cho ngươi…”
Đó là hắn đáp ứng điều kiện của thái hậu, cũng là thái hậu lấy cái chết cùng bức đổi lấy.
Một hoàng hậu, thêm một đứa con!
“Hoàng thượng, nô tì…”
“Hư – đừng nói – im lặng – “
Hắn hung hăng nắm cằm nàng, khiến nàng chưa nói xong đã im bặt.
Trên mặt truyền đến một cỗ đau nhức, tay hắn thực dùng lực, trên má vốn không nhiều thịt lắm bị bóp niết vào răng, đau toàn tâm, đau thực cốt.
Trong nháy mắt, một tia mặn mặn rít rít ở trong miệng tràn ra, da thịt trên má bị răng nanh đâm phải, chảy ra một mảnh đỏ sẫm.
Cảm giác mục đích của chính mình đã đạt được, lúc này hắn mới chậm rãi buông tay ra, đôi môi mê hoặc kia đã tiến gần bên tai, nỉ non nói:
“Hiện tại, trẫm liền thỏa mãn yêu cầu của ngươi, cho ngươi cơ hội…”
Thanh âm trầm thấp, dường như theo cổ họng tràn ra, âm lãnh đến cực điểm, thân thể hắn không khỏi tự ớn lạnh.
Trong nháy mắt, nàng có cảm giác đây không phải tẩm cung của nàng, mà là một cái Tu La địa ngục.
Thanh âm của hắn vừa rơi xuống, hai tay mạnh mẽ nắm lấy thân thể của hắn, một cỗ lực truyền đến, thân thể hắn chuyển động đứng lên.
“Bịch – “
Một tiếng rơi, thân thể nhỏ mảnh non mềm kia nặng nề ngã xuống trên giường lớn.
Từng khúc đau ngắt quãng truyền đến, thân mình có chăn đệm chống đỡ, nhưng đầu lại nặng nề đánh vào đầu giường, khiến trước mắt nàng kim quang lòe lòe.
Một trảo một ném, nàng cảm thấy thân mình đau nhức, thứ chất lỏng mặn sáp kia lại tràn ra nơi khóe miệng.
Khó khăn đưa tay lau ngang khóe miệng, bàn tay trắng nõn đỏ thẫm một mạt máu tươi.
Màu đỏ thắm lòe loẹt càng làm khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt giống như trong suốt, khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Hắn cũng không nhìn. Thân mình khẽ lật, nặng nề đặt ở trên thân thể nàng, khiến nàng đã bị thương càng thêm đau nhức đứng lên.
Không có đoạn mở đầu, thậm chí ngay cả hôn cũng không từng hạ xuống, chính như hắn nói, chẳng qua hắn cấp cho nàng một đứa nhỏ, một đứa nhỏ mà thôi…
Đau nhức lại lần thứ hai lan khắp toàn thân…
Nước mắt lén lút tràn đầy phòng…
Nữ tử nhắm mắt lại, gương mặt tái nhợt càng thêm trong suốt, ngũ quan tuyệt sắc lúc này nhíu chặt lại…
Đau, thật sự đau!
Hoàng thượng thần quốc, phu quân của nàng, hắn liền hận nàng như vậy sao?
Dùng sức cắn răng, cố nén không rên rỉ một tiếng, nhưng nàng ngang ngược quật cường như vậy, mềm yếu nhu nhược như vậy, khi nào mới có thể nhận được một chút thương tiếc của hắn?
“Hoàng thượng, hoàng thượng… không ổn… không ổn”
Ngay tại thời điểm nàng cảm giác chính mình sẽ đau đến chết đi, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến thanh âm hô to của thái giám, nam tử bị cắt ngang chuyện tốt, thanh âm giống như hàn băng:
“Nói…”
“Hoàng thượng… quý phi nương nương… đã xảy ra chuyện, thái y nói có thể… xảy thai…”
Ngoài cửa, thái giám run rẩy, khó khăn lắm mới nói rõ ràng được, nam tử thân mình cứng đờ, nhưng cũng nhanh nhẹn phủ thêm quần áo, giống như trận gió thổi qua, nữ tử chỉ cảm thấy phát lạnh thấu xương…
Chết lặng ngồi dậy, trên người vẫn đau thấu xương, khả trong phòng làm sao còn bóng dáng của hắn?
Đâu chỉ có bóng dáng, ngay cả hơi thở đều không còn lưu lại…
/37
|