Tiểu Dật mắt đều không nháy, tiếp tục chạy về phía trước, đến bên người Quý Ngữ Hàm cũng không có dừng lại, "Thức ăn nương, thức ăn nương......"
Vù vù, thức ăn nương có phiền toái, đi tìm phụ hoàng!
Thiếu niên liếc mắt nhìn bóng lưng tiểu Dật, "Ta còn tưởng rằng hắn đang gọi nàng."
"...... Tiểu hài tử, nói chuyện không rõ ràng lắm, thật ra thì hắn là đang nói ‘ thức ăn’."
"Ngược lại thật đáng yêu, " Thiếu niên dắt tay của nàng nắm thật chặc, "Mị nhi, nàng cũng sinh cho ta đứa bé đi."
"......" Da đầu Quý Ngữ Hàm tê dại một trận, "A......"
Liếc mắt nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của nàng, thiếu niên cau mày, " Nàng không tin ta, sợ ta không làm được chuyện đã hứa với nàng sao?”
"......"
Quý Ngữ Hàm khẩn trương, giống như đã nói đến trọng điểm ?
Đoan Mộc Ly vẫn chưa tới đây...... Làm sao bây giờ, hiện tại lừa hắn, sẽ không lộ tẩy chứ?
Do dự một chút, nàng tận lực dùng giọng làm nũng nói, "Vậy ngươi lặp lại lần nữa đã hứa với ta cái gì ~"
Từ lúc "Gặp lại" đến giờ mới thấy dáng vẻ nũng nịu của nàng, thiếu niên tâm tình rất tốt, "Không phải là giúp ngươi diệt Tề Loan quốc sao?"
"......" Mồ hôi lạnh trợt xuống vèo vèo.
Tề Loan quốc...... Nếu trí nhớ nàng không lầm thì nơi này chính là Tề Loan quốc?
Xem ra giả dạng làm Tề Mị nhi quả nhiên là đúng.
Bất quá là nàng ấy còn sống...... Vẫn có người giả mạo nàng ta?
Quý Ngữ Hàm cười khan hai tiếng, "Đúng vậy a, ngươi đừng quên là được, a......"
Thiếu niên nắm chặc tay của nàng, "Mới vừa nhìn thấy nàng ở nơi này, ta còn tưởng rằng nàng không quên được hai huynh đệ kia, tiếp tục trở lại."
"...... A, sao có thể a......" Quý Ngữ Hàm tiếp tục cười khan.
Mặt con nít vẫn béo mập khả như cũ ái, nhưng sát khí trong mắt thấy vô cùng âm trầm kinh khủng, "Thật sao? Bây giờ trong lòng nàng chỉ có một mình ta?"
"Dạ tướng quân." Giọng nói ôn hòa Đoan Mộc Ly đột nhiên vang lên.
Hu hu...... Tới thật là kip thời.
Quý Ngữ Hàm ở trong lòng gạt lệ, nàng thật là bị ấn tượng đầu tiên lừa mà, người trước mắt dáng dấp rất khả ái, nhưng cảm nhận lại là một người có lòng dạ độc ác a.
Thiếu niên quay đầu, thanh âm ôn hoà, "Dạ Cẩm ra mắt hoàng thượng."
——————
Quý Ngữ Hàm cũng liền bận rộn tự thông báo "Thân phận", "Mị nhi ra mắt hoàng thượng."
"Ừ."
Nghe nàng nhận thân phận người khác, Đoan Mộc Ly thần sắc không có thay đổi gì, chỉ khẽ gật đầu một cái.
"Thì ra ngươi ở đây, hoàng huynh đang tìm ngươi."
Thật là bình tĩnh a...... Quý Ngữ Hàm bái phục.
Lấy cớ này, nàng hỏa tốc chuồn thẳng.
Mới vừa rồi Đoan Mộc Ly gọi hắn là Dạ tướng quân? Quả nhiên không phải là thân phận bình thường.
Nhưng hắn cùng Tề Mị nhi có quan hệ gì?
Trước đây từng nghe Đoan Mộc Ly nói qua, Tề Mị nhi và bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, căn bản là chưa từng rời hoàng cung.
Hơn nữa...... Một tháng, không sai biệt lắm chính là thời gian Tề Mị nhi mất tích, kỳ quái a......
Trong đầu chuyển ra một đống lớn nghi vấn, nàng nên tìm hiểu thân phận bối cảnh của người này trước,Dạ Cẩm.
Hơn nửa canh giờ sau, các loại tin đồn cũng nghe được.
Thật ra thì đây chính là một tuổi thơ không hạnh phúc, thỉnh thoảng ngây thơ như thỏ trắng, thỉnh thoảng điên cuồng như mãnh sư, thỉnh thoảng lại biến thân thành mĩ thiếu niên a......
Cửu hoàng tử Dạ Cẩm của Dạ quốc, mới vừa lên làm tướng quân, bất quá chưa từng ra chiến trường, nghe nói tướng sĩ Dạ quốc không có mấy người tin phục hắn.
Trước đó, mặc dù mọi người cũng biết cha hắn là ai, nhưng bởi vì mẫu thân hắn chỉ là một cung nữ bình thường, hoàng thượng cũng không có thừa nhận thân phận của hắn, cuộc sống của hắn thật không tốt.
Cho dù cũng là cuộc sống trong cung, nhưng hắn nửa điểm cũng chưa từng hưởng thụ được đối xử như hoàng tử, ngay cả thái giám có chút địa vị cũng dám khi dễ hắn.
Bất quá, đây đều là chuyện trước khi hắn mười lăm tuổi.
Lần đó là ngày sinh nhật mười lăm tuổi của Dạ Cẩm, bọn thái giám đánh cuộc, thua thì chạy đến trước mặt Dạ cẩm, không nói hai lời, đem mì trường thọ hắn mới vừa nấu xong hất xuống đất.
Mà Dạ Cẩm luôn luôn bị bọn họ khi dễ không có gì phản ứng, biểu hiện như một con thỏ nhỏ......
Hắn cũng không nói hai lời, chẳng qua là hắn đem người đi giết......
Từ lúc đó, mặc dù vẻ mặt hắn thoạt nhìn rất khả ái, rất trẻ con, cũng rất tốt để khi dễ, cũng không người nào dám chọc hắn nữa, hơn nữa còn ngày ngày lo lắng hắn hiện tại lớn mạnh, sẽ bắt đầu trả thù, đem bọn họ cũng từng người một giết chết.
Nhưng lo lắng không có phát sinh, cho đến thời điểm năm mới, tên thái giám trước kia ngày ngày mắng hắn đã chết.
Sau là Nguyên tiêu, lại chết một người, chính là người cùng Dạ Cẩm có thù oán.
Vù vù, thức ăn nương có phiền toái, đi tìm phụ hoàng!
Thiếu niên liếc mắt nhìn bóng lưng tiểu Dật, "Ta còn tưởng rằng hắn đang gọi nàng."
"...... Tiểu hài tử, nói chuyện không rõ ràng lắm, thật ra thì hắn là đang nói ‘ thức ăn’."
"Ngược lại thật đáng yêu, " Thiếu niên dắt tay của nàng nắm thật chặc, "Mị nhi, nàng cũng sinh cho ta đứa bé đi."
"......" Da đầu Quý Ngữ Hàm tê dại một trận, "A......"
Liếc mắt nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của nàng, thiếu niên cau mày, " Nàng không tin ta, sợ ta không làm được chuyện đã hứa với nàng sao?”
"......"
Quý Ngữ Hàm khẩn trương, giống như đã nói đến trọng điểm ?
Đoan Mộc Ly vẫn chưa tới đây...... Làm sao bây giờ, hiện tại lừa hắn, sẽ không lộ tẩy chứ?
Do dự một chút, nàng tận lực dùng giọng làm nũng nói, "Vậy ngươi lặp lại lần nữa đã hứa với ta cái gì ~"
Từ lúc "Gặp lại" đến giờ mới thấy dáng vẻ nũng nịu của nàng, thiếu niên tâm tình rất tốt, "Không phải là giúp ngươi diệt Tề Loan quốc sao?"
"......" Mồ hôi lạnh trợt xuống vèo vèo.
Tề Loan quốc...... Nếu trí nhớ nàng không lầm thì nơi này chính là Tề Loan quốc?
Xem ra giả dạng làm Tề Mị nhi quả nhiên là đúng.
Bất quá là nàng ấy còn sống...... Vẫn có người giả mạo nàng ta?
Quý Ngữ Hàm cười khan hai tiếng, "Đúng vậy a, ngươi đừng quên là được, a......"
Thiếu niên nắm chặc tay của nàng, "Mới vừa nhìn thấy nàng ở nơi này, ta còn tưởng rằng nàng không quên được hai huynh đệ kia, tiếp tục trở lại."
"...... A, sao có thể a......" Quý Ngữ Hàm tiếp tục cười khan.
Mặt con nít vẫn béo mập khả như cũ ái, nhưng sát khí trong mắt thấy vô cùng âm trầm kinh khủng, "Thật sao? Bây giờ trong lòng nàng chỉ có một mình ta?"
"Dạ tướng quân." Giọng nói ôn hòa Đoan Mộc Ly đột nhiên vang lên.
Hu hu...... Tới thật là kip thời.
Quý Ngữ Hàm ở trong lòng gạt lệ, nàng thật là bị ấn tượng đầu tiên lừa mà, người trước mắt dáng dấp rất khả ái, nhưng cảm nhận lại là một người có lòng dạ độc ác a.
Thiếu niên quay đầu, thanh âm ôn hoà, "Dạ Cẩm ra mắt hoàng thượng."
——————
Quý Ngữ Hàm cũng liền bận rộn tự thông báo "Thân phận", "Mị nhi ra mắt hoàng thượng."
"Ừ."
Nghe nàng nhận thân phận người khác, Đoan Mộc Ly thần sắc không có thay đổi gì, chỉ khẽ gật đầu một cái.
"Thì ra ngươi ở đây, hoàng huynh đang tìm ngươi."
Thật là bình tĩnh a...... Quý Ngữ Hàm bái phục.
Lấy cớ này, nàng hỏa tốc chuồn thẳng.
Mới vừa rồi Đoan Mộc Ly gọi hắn là Dạ tướng quân? Quả nhiên không phải là thân phận bình thường.
Nhưng hắn cùng Tề Mị nhi có quan hệ gì?
Trước đây từng nghe Đoan Mộc Ly nói qua, Tề Mị nhi và bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, căn bản là chưa từng rời hoàng cung.
Hơn nữa...... Một tháng, không sai biệt lắm chính là thời gian Tề Mị nhi mất tích, kỳ quái a......
Trong đầu chuyển ra một đống lớn nghi vấn, nàng nên tìm hiểu thân phận bối cảnh của người này trước,Dạ Cẩm.
Hơn nửa canh giờ sau, các loại tin đồn cũng nghe được.
Thật ra thì đây chính là một tuổi thơ không hạnh phúc, thỉnh thoảng ngây thơ như thỏ trắng, thỉnh thoảng điên cuồng như mãnh sư, thỉnh thoảng lại biến thân thành mĩ thiếu niên a......
Cửu hoàng tử Dạ Cẩm của Dạ quốc, mới vừa lên làm tướng quân, bất quá chưa từng ra chiến trường, nghe nói tướng sĩ Dạ quốc không có mấy người tin phục hắn.
Trước đó, mặc dù mọi người cũng biết cha hắn là ai, nhưng bởi vì mẫu thân hắn chỉ là một cung nữ bình thường, hoàng thượng cũng không có thừa nhận thân phận của hắn, cuộc sống của hắn thật không tốt.
Cho dù cũng là cuộc sống trong cung, nhưng hắn nửa điểm cũng chưa từng hưởng thụ được đối xử như hoàng tử, ngay cả thái giám có chút địa vị cũng dám khi dễ hắn.
Bất quá, đây đều là chuyện trước khi hắn mười lăm tuổi.
Lần đó là ngày sinh nhật mười lăm tuổi của Dạ Cẩm, bọn thái giám đánh cuộc, thua thì chạy đến trước mặt Dạ cẩm, không nói hai lời, đem mì trường thọ hắn mới vừa nấu xong hất xuống đất.
Mà Dạ Cẩm luôn luôn bị bọn họ khi dễ không có gì phản ứng, biểu hiện như một con thỏ nhỏ......
Hắn cũng không nói hai lời, chẳng qua là hắn đem người đi giết......
Từ lúc đó, mặc dù vẻ mặt hắn thoạt nhìn rất khả ái, rất trẻ con, cũng rất tốt để khi dễ, cũng không người nào dám chọc hắn nữa, hơn nữa còn ngày ngày lo lắng hắn hiện tại lớn mạnh, sẽ bắt đầu trả thù, đem bọn họ cũng từng người một giết chết.
Nhưng lo lắng không có phát sinh, cho đến thời điểm năm mới, tên thái giám trước kia ngày ngày mắng hắn đã chết.
Sau là Nguyên tiêu, lại chết một người, chính là người cùng Dạ Cẩm có thù oán.
/151
|