Quý Ngữ Hàm đột nhiên lại nói một câu khiến cho Đoan Mộc Hồng khẽ cười một tiếng, "Ngươi cho rằng ta thích ngươi?"
Thanh âm mặc dù là đang cười, nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh lẽo, làm người nghe cảm thấy sợ hãi.
"......"
Quý Ngữ Hàm đang do dự nên trả lời thế nào, tay đột nhiên bị người kéo lại, ôm vào trong ngực đầy quen thuộc.
Ách...... Đoan Mộc Ly đi ra?
Mồ hôi lạnh phút chốc rơi xuống, Quý Ngữ Hàm cảm thấy hình ảnh lập tức sẽ trở nên rất bạo lực.
Trước mắt đột nhiên thêm một người, là một người tự xưng là cừu nhân, Đoan Mộc Hồng rùng mình.
Võ công của hắn thật tiến bộ quá nhiều, cho nên đến bên cạnh mình mà mình mới phát giác.
Hai huynh đệ đã lâu không gặp mặt liếc mắt nhìn nhau, không khí nhất thời cứng đờ.
Quý Ngữ Hàm do dự, có nên mở miệng nói gì hay không.
Đoan Mộc Ly cười vỗ vai nàng, "Giao cho ta đi."
"...... Nga."
Đoan Mộc Hồng rốt cục mở miệng, "Ngươi đã sớm ở đây, là sợ ta làm khó nàng nên mới xuất hiện?"
"Đúng"
Đoan Mộc Ly cười cười, "Muốn đánh nhau, thì đi ra ngoài trước, "
Không khí nhất thời lại trở nên cứng đờ, không ai mở miệng nói chuyện, trong hành lang dài liền nghe "Phù phù", "phù phù"......
Tiếng tim đập của một mình của Quý Ngữ Hàm rất kịch liệt.
Hu hu, rõ ràng là hai người bọn họ đang giằng co, sao nàng lại khẩn trương vậy?
Ánh mắt Đoan Mộc Hồng không chút dấu vết mà quét tới Quý Ngữ Hàm được Đoan Mộc Ly bảo hộ ở phía sau, quả đấm cứng rắn nắm chặt, sau đó từ từ buông lỏng.
Thanh âm chậm rãi phá vỡ cục diện bế tắc, "Ta không nghĩ tới ngươi cũng sẽ rất bá đạo."
Một câu nói đơn giản, giọng nói nghe thế nào cũng không tốt lành, nhưng ít nhất tỏ rõ hắn tạm thời chưa định liều mạng cùng Đoan Mộc Ly, khiến cho Quý Ngữ Hàm thở phào nhẹ nhỏm
Nụ cười ôn hòa lại tràn ra, "Thật ra thì ta luôn luôn như vậy, chẳng qua là các ngươi cũng bị ta lừa."
"......" Quý Ngữ Hàm im lặng rơi lệ, trước kia sao hắn không nói với nàng những lời này vậy!
Mắt Đoan Mộc Hồng lóe sáng.
Bị hắn lừa?
Hắn luôn luôn biết Đoan Mộc Ly thích trêu đùa người khác, rõ ràng tâm tư kín đáo, hết lần này tới lần khác luôn là vẻ mặt ôn hòa.
Nhưng bá đạo......
Trước kia hắn quả thật không phát hiện Đoan Mộc Ly cũng bá đạo. Cũng có thể nói...... Chưa từng có một ai làm hắn thực sự quan tâm, quan tâm đến mức biểu lộ ra một mặt bá đạo này
Tầm mắt lần nữa rơi vào trên người Quý Ngữ Hàm, nghi treo hai năm án ở trong lòng Đoan Mộc Hồng giống như rốt cục giải khai.
Đoan Mộc Ly căn bản cũng không phải là loại "Ta sẽ yên lặng yêu ngươi".
Người hắn thích, hắn sẽ bá đạo mà đoạt đến bên cạnh mình, sau đó hảo hảo mà yêu thương cưng chìu, không để cho người mình yêu bị tổn thương dù chỉ một chút.
Nếu như năm đó Đoan Mộc Ly thật sự thích Mị nhi, đã sớm ra tay chiếm đoạt, không thể nào đợi đến lúc trước một ngày bọn họ thành thân mới muốn cưỡng ép Mị nhi.
Cho nên chuyện năm đó......
Cúi đầu, trên mặt yêu nghiệt mê người lộ ra nụ cười khổ.
Một lát sau, hắn ngẩng đầu, vẻ mặt vân đạm phong khinh giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra, "Ngươi vào đây làm gì?"
Hắn không nói, Đoan Mộc Ly cũng ăn ý không hề nói nữa, "Thụy Vương gia cùng Phi Phi bị nhốt ở trong thạch thất."
"Phi Phi?"
Đoan Mộc Hồng cười một cái, nhìn về phía Quý Ngữ Hàm, "Lần trước ở rừng cây, ta liền nhìn ra toàn bộ tâm tư của Phi Phi đều chạy đến chổ ngươi."
"......" Khụ, khụ, lời này không phải là nói với nàng, không phải là nói với nàng.
Quý Ngữ Hàm đem Đoan Mộc Ly kéo đến đối diện tầm mắt yêu nghiệt, bình tĩnh mà giả bộ ngu.
Coi như cái gì nàng cũng không biết......
Hành động của nàng khiến cho hai nam nhân đều bật cười, ánh mắt Đoan Mộc Hồng âm u.
Rất khả ái......
Nhưng cuối cùng không phải của hắn.
Tầm mắt lại rơi vào trên tay hai người từ lúc gặp mặt vẫn nắm chặt.
Coi như hắn muốn giành, làm sao mà giành được đây?
Xoay người, Đoan Mộc Hồng thu lại ý nghĩ này, thanh âm nghe bình tĩnh không chút xúc động, "Đi tìm bọn Phi Phi trước, ngươi để cho bọn họ đi vào làm cái gì?"
"Thụy Vương gia thông thạo y thuật, ta để cho hắn đi vào xem Tề Mị nhi."
"Ừ."
"Hoàng huynh." Giọng nói ôn hòa của Đoan Mộc Ly vang ở trong hành lang dài ánh sáng ảm đạm.
Đoan Mộc Hồng không trả lời.
Trong lòng còn có khúc mắt, hắn không muốn trả lời lại với câu "Hoàng huynh" này, nhưng cũng không có phản đối hắn gọi như vậy.
"Chúng ta sẽ tìm được Tiên Hạc quả."
Đoan Mộc Ly không có nói thẳng, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Nếu như hắn tìm được Tiên Hạc quả, hắn sẽ đem nó nhường cho Đoan Mộc Hồng.
Thanh âm mặc dù là đang cười, nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh lẽo, làm người nghe cảm thấy sợ hãi.
"......"
Quý Ngữ Hàm đang do dự nên trả lời thế nào, tay đột nhiên bị người kéo lại, ôm vào trong ngực đầy quen thuộc.
Ách...... Đoan Mộc Ly đi ra?
Mồ hôi lạnh phút chốc rơi xuống, Quý Ngữ Hàm cảm thấy hình ảnh lập tức sẽ trở nên rất bạo lực.
Trước mắt đột nhiên thêm một người, là một người tự xưng là cừu nhân, Đoan Mộc Hồng rùng mình.
Võ công của hắn thật tiến bộ quá nhiều, cho nên đến bên cạnh mình mà mình mới phát giác.
Hai huynh đệ đã lâu không gặp mặt liếc mắt nhìn nhau, không khí nhất thời cứng đờ.
Quý Ngữ Hàm do dự, có nên mở miệng nói gì hay không.
Đoan Mộc Ly cười vỗ vai nàng, "Giao cho ta đi."
"...... Nga."
Đoan Mộc Hồng rốt cục mở miệng, "Ngươi đã sớm ở đây, là sợ ta làm khó nàng nên mới xuất hiện?"
"Đúng"
Đoan Mộc Ly cười cười, "Muốn đánh nhau, thì đi ra ngoài trước, "
Không khí nhất thời lại trở nên cứng đờ, không ai mở miệng nói chuyện, trong hành lang dài liền nghe "Phù phù", "phù phù"......
Tiếng tim đập của một mình của Quý Ngữ Hàm rất kịch liệt.
Hu hu, rõ ràng là hai người bọn họ đang giằng co, sao nàng lại khẩn trương vậy?
Ánh mắt Đoan Mộc Hồng không chút dấu vết mà quét tới Quý Ngữ Hàm được Đoan Mộc Ly bảo hộ ở phía sau, quả đấm cứng rắn nắm chặt, sau đó từ từ buông lỏng.
Thanh âm chậm rãi phá vỡ cục diện bế tắc, "Ta không nghĩ tới ngươi cũng sẽ rất bá đạo."
Một câu nói đơn giản, giọng nói nghe thế nào cũng không tốt lành, nhưng ít nhất tỏ rõ hắn tạm thời chưa định liều mạng cùng Đoan Mộc Ly, khiến cho Quý Ngữ Hàm thở phào nhẹ nhỏm
Nụ cười ôn hòa lại tràn ra, "Thật ra thì ta luôn luôn như vậy, chẳng qua là các ngươi cũng bị ta lừa."
"......" Quý Ngữ Hàm im lặng rơi lệ, trước kia sao hắn không nói với nàng những lời này vậy!
Mắt Đoan Mộc Hồng lóe sáng.
Bị hắn lừa?
Hắn luôn luôn biết Đoan Mộc Ly thích trêu đùa người khác, rõ ràng tâm tư kín đáo, hết lần này tới lần khác luôn là vẻ mặt ôn hòa.
Nhưng bá đạo......
Trước kia hắn quả thật không phát hiện Đoan Mộc Ly cũng bá đạo. Cũng có thể nói...... Chưa từng có một ai làm hắn thực sự quan tâm, quan tâm đến mức biểu lộ ra một mặt bá đạo này
Tầm mắt lần nữa rơi vào trên người Quý Ngữ Hàm, nghi treo hai năm án ở trong lòng Đoan Mộc Hồng giống như rốt cục giải khai.
Đoan Mộc Ly căn bản cũng không phải là loại "Ta sẽ yên lặng yêu ngươi".
Người hắn thích, hắn sẽ bá đạo mà đoạt đến bên cạnh mình, sau đó hảo hảo mà yêu thương cưng chìu, không để cho người mình yêu bị tổn thương dù chỉ một chút.
Nếu như năm đó Đoan Mộc Ly thật sự thích Mị nhi, đã sớm ra tay chiếm đoạt, không thể nào đợi đến lúc trước một ngày bọn họ thành thân mới muốn cưỡng ép Mị nhi.
Cho nên chuyện năm đó......
Cúi đầu, trên mặt yêu nghiệt mê người lộ ra nụ cười khổ.
Một lát sau, hắn ngẩng đầu, vẻ mặt vân đạm phong khinh giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra, "Ngươi vào đây làm gì?"
Hắn không nói, Đoan Mộc Ly cũng ăn ý không hề nói nữa, "Thụy Vương gia cùng Phi Phi bị nhốt ở trong thạch thất."
"Phi Phi?"
Đoan Mộc Hồng cười một cái, nhìn về phía Quý Ngữ Hàm, "Lần trước ở rừng cây, ta liền nhìn ra toàn bộ tâm tư của Phi Phi đều chạy đến chổ ngươi."
"......" Khụ, khụ, lời này không phải là nói với nàng, không phải là nói với nàng.
Quý Ngữ Hàm đem Đoan Mộc Ly kéo đến đối diện tầm mắt yêu nghiệt, bình tĩnh mà giả bộ ngu.
Coi như cái gì nàng cũng không biết......
Hành động của nàng khiến cho hai nam nhân đều bật cười, ánh mắt Đoan Mộc Hồng âm u.
Rất khả ái......
Nhưng cuối cùng không phải của hắn.
Tầm mắt lại rơi vào trên tay hai người từ lúc gặp mặt vẫn nắm chặt.
Coi như hắn muốn giành, làm sao mà giành được đây?
Xoay người, Đoan Mộc Hồng thu lại ý nghĩ này, thanh âm nghe bình tĩnh không chút xúc động, "Đi tìm bọn Phi Phi trước, ngươi để cho bọn họ đi vào làm cái gì?"
"Thụy Vương gia thông thạo y thuật, ta để cho hắn đi vào xem Tề Mị nhi."
"Ừ."
"Hoàng huynh." Giọng nói ôn hòa của Đoan Mộc Ly vang ở trong hành lang dài ánh sáng ảm đạm.
Đoan Mộc Hồng không trả lời.
Trong lòng còn có khúc mắt, hắn không muốn trả lời lại với câu "Hoàng huynh" này, nhưng cũng không có phản đối hắn gọi như vậy.
"Chúng ta sẽ tìm được Tiên Hạc quả."
Đoan Mộc Ly không có nói thẳng, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Nếu như hắn tìm được Tiên Hạc quả, hắn sẽ đem nó nhường cho Đoan Mộc Hồng.
/151
|