Nhưng nàng đối mặt tình huống là ——
Nàng thật ở trong lòng Đoan Mộc Ly, nhưng không phải trên giường!
Nơi này nàng đã từng gặp qua... Là ôn tuyền sau tẩm cung.
Trong lòng Quý Ngữ Hàm lập tức phát ra một tiếng rên rĩ.
Ô, buổi sáng lãng mạn "Ngày hôm sau" của nàng.. Nàng hi vọng mặc xong quần áo!
"Tỉnh?"
Đoan Mộc Ly ở sau lưng ôm lấy nàng, để cho nàng tựa vào trước ngực mình, tay còn rất cẩn thận mà ở trên người nàng mát xa.
"Còn đau không?"
"..."
Ô... Chuyện này cũng không phải là trong tưởng tượng của nàng!
Nàng tưởng tượng hẳn là lão công thực ôn nhu hôn nàng, sau hỏi "Đã đói bụng chưa".
" Buổi sáng ngày hôm sau " của chuyện nhi đồng thật khác biệt so với chuyện người lớn, làm cho Quý Ngữ Hàm rơi lệ.
Bị triệt để hoàn toàn xem nhẹ, Đoan Mộc Ly bật cười cúi đầu hôn nàng.
"Tiểu Quả Quả, đang nghĩ cái gì?"
Nghiêm mặt, Quý Ngữ Hàm đem lời trong lòng nói cho hắn.
Đoan Mộc Ly bật cười, nhéo chóp mũi nàng, "Được, chúng ta làm thêm một lần nữa."
Nếu đây là Quả Quả mơ ước đã lâu, hắn đương nhiên phải phối hợp.
Đoan Mộc Ly nói xong liền đem nàng từ trong ôn tuyền ôm đi ra, dùng làm khăn vải giúp nàng lau khô thân thể.
Ô, "Ta tự mình lau."
Quý Ngữ Hàm mặt nóng đỏ lên, không biết hắn làm sao còn có thể bình tĩnh như vậy.
Đoan Mộc Ly trả lời lại còn hôn sâu nóng bỏng, " Quả Quả ngoan, ta đến giúp nàng."
"..." Quý Ngữ Hàm hoàn toàn choáng váng hoa mắt, khuất phục dưới mỹ nam kế...
Giúp nàng mặc quần áo, hai người nằm trên giường, lại một lần nữa.
Vì thế ——
Trong phòng ánh mặt trời chiếu xuống, một đôi phu thê mới cưới quần áo chỉnh tề ôm nhau nằm ở trên giường.
Đôi mi như cánh bướm chợt động, Quý Ngữ Hàm mở mắt ra, thẳng tắp đối diện với khuôn mặt Đoan Mộc Ly thâm tình nhìn mình.
"Chào buổi sáng, Tiểu Quả Quả."
Đoan Mộc Ly ôn nhu cúi đầu hôn nàng, còn phải nhắc nhở chính mình lướt qua rồi ngừng lại, không thể hôn sâu.
Tiểu nha đầu này muốn chính là " Buổi sáng hôm sau " Ấm áp lãng mạn.
"... Chào, chào buổi sáng."
Thanh âm của Đoan Mộc Ly muốn có chút lười biếng hơn bình thường, nghe qua rất gợi cảm không nên lời, rất là trêu chọc người.
Cho nên... Trong đầu đột nhiên hiện lên bộ dáng lão công nhà mình không mặc quần áo, mặt Quý Ngữ Hàm ầm ầm đỏ.
Hu hu... Đuổi đi nam nhân trần truồng, đuổi đi!
Nàng muốn là những suy nghĩ trong sáng thuần khiết cơ!
Nhìn ra tâm tư của nàng, Đoan Mộc Ly nhịn cười, vô cùng thân thiết xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
"Quả Quả, đã đói bụng chưa?"
"..."
Rất nhanh một câu xuất hiện trong đầu —— Là thời điểm tối hôm qua nàng cự tuyệt bị "Ăn", hắn cúi đầu nói một câu "Ta đói bụng".
Hu hu... Quý Ngữ Hàm thật muốn khóc, những suy nghĩ trẻ con trong sáng của nàng a!
Nàng đã biến thành sắc nữ!
Thân mình co rụt lại, nàng tiến vào bên trong chăn sám hối, nàng mất đi thuần khiết rồi.
Đoan Mộc Ly bật cười đem nàng ôm ra, hôn nàng một cái, "Ngoan, đừng đỏ mặt, ăn cơm trước."
Đem nàng ôm đặt trên đùi mình, cẩn thận đút nàng ăn bữa sáng, Đoan Mộc Ly thấp giọng hỏi nàng, "Còn mệt không ?"
"..." Quý Ngữ Hàm mặt đỏ lắc đầu.
Như vậy, hắn thật ôn nhu a...
Đoan Mộc Ly cười vỗ vỗ đầu nàng, "Vậy cơm nước xong chúng ta tiếp tục."
"..." Một ngụm cháo ngậm trong miệng đã quên nuốt xuống, Quý Ngữ Hàm hóa đá nhìn hắn.
Nhất định là bây giờ cả đầu nàng đều là hình ảnh giới hạn độ tuổi, mới có thể nghe được phương diện này đều nghĩ về phương diện kia, hắn hỏi tuyệt đối không phải ý tứ đó đâu mà...
Ở trong lòng tự an ủi chính mình, Quý Ngữ Hàm nuốt cháo xuống, khẩn trương hỏi hắn, "Tiếp tục cái gì?"
Đoan Mộc Ly vô cùng thân thiết hôn nàng một cái, "Đương nhiên là ăn nàng."
"... Không, không phải ăn rồi sao..."
"Mới chỉ ăn một lần."
Đoan Mộc Ly nghiêm trang nhìn nàng, "Đêm qua xem như nàng đối với ta phụ trách, bắt đầu từ bây giờ, là lúc ta nên 'Trừng phạt' nàng."
"..."
Hu hu, ôn nhu vừa rồi đều là biểu hiện giả dối! Căn bản chính là một đại sắc lang thích gạt người!
Tối hôm qua làm sao nàng có thể nghe được thổ lộ của hắn liền rơi vào cạm bẫy... Hu hu.
Phản kháng là vô dụng... Ăn qua điểm tâm, Quý Ngữ Hàm bị ôm về trên giường, nghiên cứu vấn đề "Trừng phạt"...
Bởi vì từng rời cung hai ngày, cho nên "Trừng phạt" qua đi, Đoan Mộc Ly còn phải đi xử lý chính sự bị hắn bỏ lại.
Nhưng mà... Thụy vương gia là xuất phát từ suy nghĩ cá nhân, Đoan Mộc Hồng là vì ôm trả thù, hai đối thủ không hề yếu đều muốn cướp đi Quý Ngữ Hàm.
Thời điểm này, Đoan Mộc Ly tự nhiên là sẽ không để Quả Quả một mình ở tẩm cung, nhưng hắn lại cho Quả Quả ở trên giường hảo hảo nghỉ ngơi...
Cho nên Đoan Mộc Ly xóa bỏ lệnh cấm luôn luôn không cho phép người ngoài tiếp cận tẩm cung, trực tiếp đem công sự đều chuyển đến tẩm cung để xử lý, miễn cho thời điểm phát sinh có việc, hắn không thể đuổi tới đúng lúc.
Vừa có cảm giác ngủ thoải mái xong, Quý Ngữ Hàm mặc quần áo, đẩy cửa ra liền nhìn đến Tiểu Dật di chuyển băng ghế nhỏ, cười tủm tỉm ngồi ở cửa.
"Thức ăn nương!"
Tiểu Dật vừa nhìn thấy nàng liền đứng lên, bàn tay mập mạp bắt lấy quần áo của nàng.
"..." Quý Ngữ Hàm lảo đảo một chút, chưa từ bỏ ý định cùng hắn thương lượng một lần nữa.
"Khụ, Tiểu Dật, đừng gọi ta như vậy."
"Vậy phải gọi thức ăn mẫu hậu sao?"
"... Ý của ta là nói đem hai chữ ‘Thức ăn’ bỏ đi..."
"Nhưng thêm hai chữ kia nghe mới hay."
Tay ú núc ních kéo nàng, bắt đầu làm nũng, "Thức ăn nương, nương để cho con gọi vậy đi, Thức ăn ~ "
"..."
Quý Ngữ Hàm thật sự là không thể cự tuyệt khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, đành phải yên lặng rơi lệ mà gật đầu, "Được, Tiểu Dật thích là được rồi."
Ô...
" Thức ăn nương, phụ hoàng đã cho người chuẩn bị đại hôn, qua mấy tháng, nương chính là hoàng hậu !"
"Nga." Quý Ngữ Hàm mặt có chút đỏ mà gật đầu.
Tiểu Dật rất ngạc nhiên trợn tròn ánh mắt, "Vậy các người đến lúc đó còn có thể làm đêm động phòng hoa chúc một lần nữa sao?"
"..." Quý Ngữ Hàm bị nghẹn.
"Khụ, Tiểu Dật, ngươi còn nhỏ, đừng nói bậy bạ."
"Con không nhỏ."
Tiểu Dật còn thật sự vì chính mình giải thích, " Con đều biết ngày hôm qua các người đã làm đêm động phòng hoa chúc!"
Quý Ngữ Hàm trước mắt đen lại một chút, vừa ý thức được Tiểu Dật lúc trước hỏi là "Lại một lần nữa"là sao.
"Khụ, Tiểu Dật, đừng thích nghe mọi người nói bậy, ngày hôm qua không có đêm động phòng hoa chúc gì cả."
"Vậy vì sao phụ hoàng đến một lúc liền đem nương nhốt tại trong phòng, còn để cho bọn người Thanh Long canh giữ ở hồ bờ bên kia, không cho con lại đây."
Quý Ngữ Hàm vô cùng nghiêm túc, "Kỳ thật tối hôm qua ta và phụ hoàng ngươi là đang thương lượng chính sự.
"Như vậy..."
Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Dật ngậm lại, giọng điệu rất là tiếc nuối, "Con còn tưởng rằng con lập tức có thể có tiểu muội muội đến chơi với con... Xem ra còn phải chờ một chút."
"..." Thằng nhóc sớm trưởng thành nói chuyện rất sắc bén... Hu hu.
Ủa?
Tiểu Dật nghi hoặc quay đầu, " Thức ăn nương, nghe con nói vậy, người vẫn không chịu thừa nhận ngày hôm qua người cùng với phụ hoàng đã làm đêm động phòng hoa chúc."
"..."
Quý Ngữ Hàm hoàn toàn bị thất bại.
"Tiểu Dật, chúng ta nói chuyện khác đi..." Ô.
"Được, " Tiểu Dật hưng trí bừng bừng, " Thức ăn nương, chừng nào thì người sinh tiểu đệ đệ hoặc là tiểu muội muội cho con?"
"... Tiểu Dật."
"Dạ?"
"Ngươi đi tìm người khác chơi đi..." Hu hu, nàng phải đi về khóc một lát.
——————
Vào lúc ban đêm, Đoan Mộc Ly vùi đầu vào tấu chương, Quý Ngữ Hàm bưng trà sâm, vẻ mặt nhu thuận cúi đầu đi vào.
Tiểu nha đầu này lại làm chuyện quái quỷ gì?
Đoan Mộc Ly cười nhíu hàng mày kiếm, chờ xem nàng muốn làm cái gì.
"Muốn mài mực sao?" Quý Ngữ Hàm chủ động biểu hiện cơ hội yêu cầu lập công.
"Ừm."
Cúi đầu nhìn nhìn, Quý Ngữ Hàm cầm lấy cây mài, có lẽ là mài như vậy đi...
Lúc trước mặc dù nịnh nọt, nhưng chuẩn bị không đầy đủ a.
Ở trong lòng mình sám hối một chút, Quý Ngữ Hàm cố kéo dài thời gian mài mực, lại hỏi hắn, "Muốn mát xa bả vai một chút không?"
"Ừm."
Vì thế tiếp cận đi qua, ngoan ngoãn mát xa...
Cơ bắp của Đoan Mộc Ly vô cùng rắn chắc, tuy rằng cách quần áo, nhưng vuốt vẫn là cảm giác... Không, không có cảm giác chút nào!
Thời khắc mấu chốt, Quý Ngữ Hàm cực lực thay đổi suy nghĩ.
Đúng vậy, chính là không có cảm giác, không được nghĩ nhiều!
Ở trong lòng căm giận đem sắc tâm mắng đến từng góc nhỏ, đem thuần khiết của nàng này hai ngày gần như mất tích tìm ra, Quý Ngữ Hàm yên tâm.
Hu hu, không thể tiếp tục làm sắc nữ, nàng phải tự cứu mình!
Nói đến tự cứu...
Bàn tay nhỏ bé mát xa bả vai không thành thật trượt xuống dưới, chạm đến trong lòng Đoan Mộc Ly.
Sờ sờ, sờ nữa sờ.
Đoan Mộc Ly rũ mắt xuống, nhìn cặp tay nhỏ bé đang đốt lửa kia, bật cười nhíu mày.
Hắn biết không phải Quả Quả luôn thẹn thùng vì thích chính mình có thể nhanh như vậy liền chủ động bắt đầu dụ hoặc hắn, cho nên nàng hiện tại là...
A, tìm được rồi!
Quý Ngữ Hàm ở trong lòng hoan hô, đem cái quạt trắng làm thành bản ghi chép lấy ra.
Hu hu... Nàng lúc trước chính là bị chiếu theo những tội danh không biết hắn tìm ra như thế nào để ghi trên quạt này, bị "Trừng phạt" không yên mấy hôm nay!
Bản ghi tội này là vẽ đường cho hươu chạy, giúp người xấu làm việc xấu, là suối nguồn của ội ác, là thủ phạm đuổi đi tâm hồn nhỏ bé ngây thơ của nàng!
Nàng hận bản ghi tội này!
Hôm nay, nàng sẽ thay nàng hành đạo, tiêu diệt bản ghi tội này!
Hắc hắc hắc...
Trên mặt vẫn nhu thuận cúi đầu cười như cũ, Quý Ngữ Hàm hỏi Đoan Mộc Ly, "Ta hôm nay giúp ngươi bưng trà sâm, ngoan không?"
Đoan Mộc Ly nhịn cười mà gật đầu, "Ừm."
"Vậy có thể xóa bỏ một cái tội danh hay không?" Mắt thật to vô cùng vô tội nhìn hắn.
Đoan Mộc Ly nhíu mi lại, giống như đang do dự.
"Bỏ đi, bỏ đi." Quý Ngữ Hàm cũng kéo tay áo của hắn làm nũng.
Ô, Tiểu Dật làm nũng đều có hiệu quả, nàng làm nũng hẳn cũng có chút hiệu quả.
Quả nhiên, lông mày Đoan Mộc Ly nhíu lại bỗng giãn ra, kéo nàng hôn một cái, "Ừm."
Nha! Thành công !
Quý Ngữ Hàm vui vẻ ra mặt, vèo một cái mà rút ra dao cắt hoa quả đã sớm dự chuẩn bị tốt, piu piu piu, vô cùng sung sướng vạch bỏ trên tiểu gỗ nhỏ một tội danh.
Vì thế mài, mát xa, ban ngày giúp hắn thay quần áo, lúc hắn cưỡng bức lợi dụ... Khụ, hiện tại tự nhiên là phải sửa miệng nói là nàng cam tâm tình nguyện chủ động hôn Đoan Mộc Ly một chút...
Việc này đều bị Quý Ngữ Hàm đều nghĩ ra, để hắn xóa từng tội danh.
Không biết về sau hắn có thể đổi ý hay không...
Quý Ngữ Hàm có chút lo lắng, có phải nên một lần đem tội danh đều xóa bỏ sạch sẽ?
Lúc này, Đoan Mộc Ly thực "Tri kỷ" đưa ra đề nghị ——
"Không bằng ngươi chủ động hôn ta một cái, coi như là biểu hiện lập công."
Này... Mặt Quý Ngữ Hàm bắt đầu có vẻ giống như đỏ lên
Kỳ thật căn bản không cần có vẻ, chủ động hôn hắn một cái, hoặc là bị động... Khụ, lúc không bị động sẽ bị hắn "Ăn" một lần sạch sẽ, đương nhiên là vế trước có vẻ thích hợp để tìm về tâm hồn nhỏ bé ngây thơ đã thất lạc của nàng.
Cho nên đang liên tục chủ động hôn Đoan Mộc Ly năm mươi hai cái...
Đúng, chính là năm mươi hai cái hôn!
Ô... Cho nên mới nói, nàng hận bản ghi nhớ đó thôi!
Bởi vì người được hôn vô cùng không phồi hợp... Không đúng, hơn cả phối hợp nữa cơ...
Cho nên nàng chủ động luôn làm cho hắn phản công trở về... May mắn nàng đang lúc hy vọng mãnh liệt, Đoan Mộc Ly đồng ý từ môi đối môi sửa lại là hôn mặt, nhiệm vụ này mới thuận lợi hoàn thành.
Nhưng mà... Trọng điểm ở chỗ "Nhưng mà"! Hu hu...
————
Lúc Quý Ngữ Hàm với ý nghĩ bản ghi chép đã có thể xóa bỏ hết, cảm thấy thời điểm mình đã có thể yên tâm kết thúc công việc——
Đoan Mộc Ly đem nàng kéo về trong lòng mình, cười đến vô cùng ôn nhu một tay ôm chặt nàng, "Lại theo giúp ta trong chốc lát."
Nói xong liền cầm bút chấm mực, bắt đầu viết chữ trên giấy.
"... Ngươi đang viết cái gì?" Quý Ngữ Hàm cảm giác không ổn.
Đoan Mộc Ly cười cười, "Tội danh của nàng."
Sau hắn bỏ thêm câu giải thích, "Vừa rồi bản ghi chép đó, đều ghi sâu trong đầu ta."
"... Cái kia, ngươi lại viết một lần nữa làm cái gì? Không phải đều xóa hết sao?"
Đoan Mộc Ly vỗ vỗ đầu nàng, cười nói, "Ta khi nào thì nói như vậy?"
"... Lúc ấy ngươi đã gật đầu ! Quân vô hí ngôn! Ngươi không thể nói chuyện không suy nghĩ như vậy."
Đoan Mộc Ly thực bình tĩnh cười, "Ta chỉ là nói ‘Ừm’, ta còn chưa nói xong."
"..."
"Nửa câu sau là 'Nàng nằm mơ đi."
"... Đoan Mộc Ly!" A a a...
Kháng nghị không có hiệu quả, giai cấp thống trị phong kiến sẽ không thỏa hiệp cùng giai cấp lao động của nàng...
Cho nên tại ánh mắt Quý Ngữ Hàm bi phẫn, Đoan Mộc Ly đem năm mươi hai tội danh kia nhớ lại ghi trên giấy.
Hoàn thành, hắn không buông bút, cười hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Quý Ngữ Hàm.
"Tiểu Quả Quả, nàng có ý đồ hối lộ ta, còn chưa được ta cho phép liền bản ghi chép hủy đi, lại thêm hai tội."
"..."
Trời, không có cách nào khác... Hu hu.
Quý Ngữ Hàm cố gạt mà không chảy ra giọt nước mắt nào, "Ngươi không vội xuất cung sao?"
Đoan Mộc Ly nhíu mày, tiểu nha đầu này muốn đuổi hắn đi?
"Vì sao phải xuất cung?"
"Phi Phi biết tin tức của Tiên Hạc quả, ngươi không đuổi theo đi xem sao?"
"Không đi."
Đoan Mộc Ly buông bút, để cho nàng tựa vào trong lòng mình.
"Hắn hẳn là người của hoàng huynh ta, nếu hoàng huynh muốn Tiên Hạc quả, ta sẽ không tranh giành cùng hắn."
"Nhưng Tiên Hạc quả cũng không nhất định chỉ có một quả a..."
Có một chút muốn đem hắn đuổi ra cung, nhưng mà trong lòng Quý Ngữ Hàm càng thật sự muốn hắn nhanh chóng đi tìm Tiên Hạc quả.
Tuy rằng Đoan Mộc Ly võ công rất cao, rất cao, hẳn là sẽ không gặp thời điểm cần liều mạng giống như Thái y nói...
Nàng thật ở trong lòng Đoan Mộc Ly, nhưng không phải trên giường!
Nơi này nàng đã từng gặp qua... Là ôn tuyền sau tẩm cung.
Trong lòng Quý Ngữ Hàm lập tức phát ra một tiếng rên rĩ.
Ô, buổi sáng lãng mạn "Ngày hôm sau" của nàng.. Nàng hi vọng mặc xong quần áo!
"Tỉnh?"
Đoan Mộc Ly ở sau lưng ôm lấy nàng, để cho nàng tựa vào trước ngực mình, tay còn rất cẩn thận mà ở trên người nàng mát xa.
"Còn đau không?"
"..."
Ô... Chuyện này cũng không phải là trong tưởng tượng của nàng!
Nàng tưởng tượng hẳn là lão công thực ôn nhu hôn nàng, sau hỏi "Đã đói bụng chưa".
" Buổi sáng ngày hôm sau " của chuyện nhi đồng thật khác biệt so với chuyện người lớn, làm cho Quý Ngữ Hàm rơi lệ.
Bị triệt để hoàn toàn xem nhẹ, Đoan Mộc Ly bật cười cúi đầu hôn nàng.
"Tiểu Quả Quả, đang nghĩ cái gì?"
Nghiêm mặt, Quý Ngữ Hàm đem lời trong lòng nói cho hắn.
Đoan Mộc Ly bật cười, nhéo chóp mũi nàng, "Được, chúng ta làm thêm một lần nữa."
Nếu đây là Quả Quả mơ ước đã lâu, hắn đương nhiên phải phối hợp.
Đoan Mộc Ly nói xong liền đem nàng từ trong ôn tuyền ôm đi ra, dùng làm khăn vải giúp nàng lau khô thân thể.
Ô, "Ta tự mình lau."
Quý Ngữ Hàm mặt nóng đỏ lên, không biết hắn làm sao còn có thể bình tĩnh như vậy.
Đoan Mộc Ly trả lời lại còn hôn sâu nóng bỏng, " Quả Quả ngoan, ta đến giúp nàng."
"..." Quý Ngữ Hàm hoàn toàn choáng váng hoa mắt, khuất phục dưới mỹ nam kế...
Giúp nàng mặc quần áo, hai người nằm trên giường, lại một lần nữa.
Vì thế ——
Trong phòng ánh mặt trời chiếu xuống, một đôi phu thê mới cưới quần áo chỉnh tề ôm nhau nằm ở trên giường.
Đôi mi như cánh bướm chợt động, Quý Ngữ Hàm mở mắt ra, thẳng tắp đối diện với khuôn mặt Đoan Mộc Ly thâm tình nhìn mình.
"Chào buổi sáng, Tiểu Quả Quả."
Đoan Mộc Ly ôn nhu cúi đầu hôn nàng, còn phải nhắc nhở chính mình lướt qua rồi ngừng lại, không thể hôn sâu.
Tiểu nha đầu này muốn chính là " Buổi sáng hôm sau " Ấm áp lãng mạn.
"... Chào, chào buổi sáng."
Thanh âm của Đoan Mộc Ly muốn có chút lười biếng hơn bình thường, nghe qua rất gợi cảm không nên lời, rất là trêu chọc người.
Cho nên... Trong đầu đột nhiên hiện lên bộ dáng lão công nhà mình không mặc quần áo, mặt Quý Ngữ Hàm ầm ầm đỏ.
Hu hu... Đuổi đi nam nhân trần truồng, đuổi đi!
Nàng muốn là những suy nghĩ trong sáng thuần khiết cơ!
Nhìn ra tâm tư của nàng, Đoan Mộc Ly nhịn cười, vô cùng thân thiết xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
"Quả Quả, đã đói bụng chưa?"
"..."
Rất nhanh một câu xuất hiện trong đầu —— Là thời điểm tối hôm qua nàng cự tuyệt bị "Ăn", hắn cúi đầu nói một câu "Ta đói bụng".
Hu hu... Quý Ngữ Hàm thật muốn khóc, những suy nghĩ trẻ con trong sáng của nàng a!
Nàng đã biến thành sắc nữ!
Thân mình co rụt lại, nàng tiến vào bên trong chăn sám hối, nàng mất đi thuần khiết rồi.
Đoan Mộc Ly bật cười đem nàng ôm ra, hôn nàng một cái, "Ngoan, đừng đỏ mặt, ăn cơm trước."
Đem nàng ôm đặt trên đùi mình, cẩn thận đút nàng ăn bữa sáng, Đoan Mộc Ly thấp giọng hỏi nàng, "Còn mệt không ?"
"..." Quý Ngữ Hàm mặt đỏ lắc đầu.
Như vậy, hắn thật ôn nhu a...
Đoan Mộc Ly cười vỗ vỗ đầu nàng, "Vậy cơm nước xong chúng ta tiếp tục."
"..." Một ngụm cháo ngậm trong miệng đã quên nuốt xuống, Quý Ngữ Hàm hóa đá nhìn hắn.
Nhất định là bây giờ cả đầu nàng đều là hình ảnh giới hạn độ tuổi, mới có thể nghe được phương diện này đều nghĩ về phương diện kia, hắn hỏi tuyệt đối không phải ý tứ đó đâu mà...
Ở trong lòng tự an ủi chính mình, Quý Ngữ Hàm nuốt cháo xuống, khẩn trương hỏi hắn, "Tiếp tục cái gì?"
Đoan Mộc Ly vô cùng thân thiết hôn nàng một cái, "Đương nhiên là ăn nàng."
"... Không, không phải ăn rồi sao..."
"Mới chỉ ăn một lần."
Đoan Mộc Ly nghiêm trang nhìn nàng, "Đêm qua xem như nàng đối với ta phụ trách, bắt đầu từ bây giờ, là lúc ta nên 'Trừng phạt' nàng."
"..."
Hu hu, ôn nhu vừa rồi đều là biểu hiện giả dối! Căn bản chính là một đại sắc lang thích gạt người!
Tối hôm qua làm sao nàng có thể nghe được thổ lộ của hắn liền rơi vào cạm bẫy... Hu hu.
Phản kháng là vô dụng... Ăn qua điểm tâm, Quý Ngữ Hàm bị ôm về trên giường, nghiên cứu vấn đề "Trừng phạt"...
Bởi vì từng rời cung hai ngày, cho nên "Trừng phạt" qua đi, Đoan Mộc Ly còn phải đi xử lý chính sự bị hắn bỏ lại.
Nhưng mà... Thụy vương gia là xuất phát từ suy nghĩ cá nhân, Đoan Mộc Hồng là vì ôm trả thù, hai đối thủ không hề yếu đều muốn cướp đi Quý Ngữ Hàm.
Thời điểm này, Đoan Mộc Ly tự nhiên là sẽ không để Quả Quả một mình ở tẩm cung, nhưng hắn lại cho Quả Quả ở trên giường hảo hảo nghỉ ngơi...
Cho nên Đoan Mộc Ly xóa bỏ lệnh cấm luôn luôn không cho phép người ngoài tiếp cận tẩm cung, trực tiếp đem công sự đều chuyển đến tẩm cung để xử lý, miễn cho thời điểm phát sinh có việc, hắn không thể đuổi tới đúng lúc.
Vừa có cảm giác ngủ thoải mái xong, Quý Ngữ Hàm mặc quần áo, đẩy cửa ra liền nhìn đến Tiểu Dật di chuyển băng ghế nhỏ, cười tủm tỉm ngồi ở cửa.
"Thức ăn nương!"
Tiểu Dật vừa nhìn thấy nàng liền đứng lên, bàn tay mập mạp bắt lấy quần áo của nàng.
"..." Quý Ngữ Hàm lảo đảo một chút, chưa từ bỏ ý định cùng hắn thương lượng một lần nữa.
"Khụ, Tiểu Dật, đừng gọi ta như vậy."
"Vậy phải gọi thức ăn mẫu hậu sao?"
"... Ý của ta là nói đem hai chữ ‘Thức ăn’ bỏ đi..."
"Nhưng thêm hai chữ kia nghe mới hay."
Tay ú núc ních kéo nàng, bắt đầu làm nũng, "Thức ăn nương, nương để cho con gọi vậy đi, Thức ăn ~ "
"..."
Quý Ngữ Hàm thật sự là không thể cự tuyệt khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, đành phải yên lặng rơi lệ mà gật đầu, "Được, Tiểu Dật thích là được rồi."
Ô...
" Thức ăn nương, phụ hoàng đã cho người chuẩn bị đại hôn, qua mấy tháng, nương chính là hoàng hậu !"
"Nga." Quý Ngữ Hàm mặt có chút đỏ mà gật đầu.
Tiểu Dật rất ngạc nhiên trợn tròn ánh mắt, "Vậy các người đến lúc đó còn có thể làm đêm động phòng hoa chúc một lần nữa sao?"
"..." Quý Ngữ Hàm bị nghẹn.
"Khụ, Tiểu Dật, ngươi còn nhỏ, đừng nói bậy bạ."
"Con không nhỏ."
Tiểu Dật còn thật sự vì chính mình giải thích, " Con đều biết ngày hôm qua các người đã làm đêm động phòng hoa chúc!"
Quý Ngữ Hàm trước mắt đen lại một chút, vừa ý thức được Tiểu Dật lúc trước hỏi là "Lại một lần nữa"là sao.
"Khụ, Tiểu Dật, đừng thích nghe mọi người nói bậy, ngày hôm qua không có đêm động phòng hoa chúc gì cả."
"Vậy vì sao phụ hoàng đến một lúc liền đem nương nhốt tại trong phòng, còn để cho bọn người Thanh Long canh giữ ở hồ bờ bên kia, không cho con lại đây."
Quý Ngữ Hàm vô cùng nghiêm túc, "Kỳ thật tối hôm qua ta và phụ hoàng ngươi là đang thương lượng chính sự.
"Như vậy..."
Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Dật ngậm lại, giọng điệu rất là tiếc nuối, "Con còn tưởng rằng con lập tức có thể có tiểu muội muội đến chơi với con... Xem ra còn phải chờ một chút."
"..." Thằng nhóc sớm trưởng thành nói chuyện rất sắc bén... Hu hu.
Ủa?
Tiểu Dật nghi hoặc quay đầu, " Thức ăn nương, nghe con nói vậy, người vẫn không chịu thừa nhận ngày hôm qua người cùng với phụ hoàng đã làm đêm động phòng hoa chúc."
"..."
Quý Ngữ Hàm hoàn toàn bị thất bại.
"Tiểu Dật, chúng ta nói chuyện khác đi..." Ô.
"Được, " Tiểu Dật hưng trí bừng bừng, " Thức ăn nương, chừng nào thì người sinh tiểu đệ đệ hoặc là tiểu muội muội cho con?"
"... Tiểu Dật."
"Dạ?"
"Ngươi đi tìm người khác chơi đi..." Hu hu, nàng phải đi về khóc một lát.
——————
Vào lúc ban đêm, Đoan Mộc Ly vùi đầu vào tấu chương, Quý Ngữ Hàm bưng trà sâm, vẻ mặt nhu thuận cúi đầu đi vào.
Tiểu nha đầu này lại làm chuyện quái quỷ gì?
Đoan Mộc Ly cười nhíu hàng mày kiếm, chờ xem nàng muốn làm cái gì.
"Muốn mài mực sao?" Quý Ngữ Hàm chủ động biểu hiện cơ hội yêu cầu lập công.
"Ừm."
Cúi đầu nhìn nhìn, Quý Ngữ Hàm cầm lấy cây mài, có lẽ là mài như vậy đi...
Lúc trước mặc dù nịnh nọt, nhưng chuẩn bị không đầy đủ a.
Ở trong lòng mình sám hối một chút, Quý Ngữ Hàm cố kéo dài thời gian mài mực, lại hỏi hắn, "Muốn mát xa bả vai một chút không?"
"Ừm."
Vì thế tiếp cận đi qua, ngoan ngoãn mát xa...
Cơ bắp của Đoan Mộc Ly vô cùng rắn chắc, tuy rằng cách quần áo, nhưng vuốt vẫn là cảm giác... Không, không có cảm giác chút nào!
Thời khắc mấu chốt, Quý Ngữ Hàm cực lực thay đổi suy nghĩ.
Đúng vậy, chính là không có cảm giác, không được nghĩ nhiều!
Ở trong lòng căm giận đem sắc tâm mắng đến từng góc nhỏ, đem thuần khiết của nàng này hai ngày gần như mất tích tìm ra, Quý Ngữ Hàm yên tâm.
Hu hu, không thể tiếp tục làm sắc nữ, nàng phải tự cứu mình!
Nói đến tự cứu...
Bàn tay nhỏ bé mát xa bả vai không thành thật trượt xuống dưới, chạm đến trong lòng Đoan Mộc Ly.
Sờ sờ, sờ nữa sờ.
Đoan Mộc Ly rũ mắt xuống, nhìn cặp tay nhỏ bé đang đốt lửa kia, bật cười nhíu mày.
Hắn biết không phải Quả Quả luôn thẹn thùng vì thích chính mình có thể nhanh như vậy liền chủ động bắt đầu dụ hoặc hắn, cho nên nàng hiện tại là...
A, tìm được rồi!
Quý Ngữ Hàm ở trong lòng hoan hô, đem cái quạt trắng làm thành bản ghi chép lấy ra.
Hu hu... Nàng lúc trước chính là bị chiếu theo những tội danh không biết hắn tìm ra như thế nào để ghi trên quạt này, bị "Trừng phạt" không yên mấy hôm nay!
Bản ghi tội này là vẽ đường cho hươu chạy, giúp người xấu làm việc xấu, là suối nguồn của ội ác, là thủ phạm đuổi đi tâm hồn nhỏ bé ngây thơ của nàng!
Nàng hận bản ghi tội này!
Hôm nay, nàng sẽ thay nàng hành đạo, tiêu diệt bản ghi tội này!
Hắc hắc hắc...
Trên mặt vẫn nhu thuận cúi đầu cười như cũ, Quý Ngữ Hàm hỏi Đoan Mộc Ly, "Ta hôm nay giúp ngươi bưng trà sâm, ngoan không?"
Đoan Mộc Ly nhịn cười mà gật đầu, "Ừm."
"Vậy có thể xóa bỏ một cái tội danh hay không?" Mắt thật to vô cùng vô tội nhìn hắn.
Đoan Mộc Ly nhíu mi lại, giống như đang do dự.
"Bỏ đi, bỏ đi." Quý Ngữ Hàm cũng kéo tay áo của hắn làm nũng.
Ô, Tiểu Dật làm nũng đều có hiệu quả, nàng làm nũng hẳn cũng có chút hiệu quả.
Quả nhiên, lông mày Đoan Mộc Ly nhíu lại bỗng giãn ra, kéo nàng hôn một cái, "Ừm."
Nha! Thành công !
Quý Ngữ Hàm vui vẻ ra mặt, vèo một cái mà rút ra dao cắt hoa quả đã sớm dự chuẩn bị tốt, piu piu piu, vô cùng sung sướng vạch bỏ trên tiểu gỗ nhỏ một tội danh.
Vì thế mài, mát xa, ban ngày giúp hắn thay quần áo, lúc hắn cưỡng bức lợi dụ... Khụ, hiện tại tự nhiên là phải sửa miệng nói là nàng cam tâm tình nguyện chủ động hôn Đoan Mộc Ly một chút...
Việc này đều bị Quý Ngữ Hàm đều nghĩ ra, để hắn xóa từng tội danh.
Không biết về sau hắn có thể đổi ý hay không...
Quý Ngữ Hàm có chút lo lắng, có phải nên một lần đem tội danh đều xóa bỏ sạch sẽ?
Lúc này, Đoan Mộc Ly thực "Tri kỷ" đưa ra đề nghị ——
"Không bằng ngươi chủ động hôn ta một cái, coi như là biểu hiện lập công."
Này... Mặt Quý Ngữ Hàm bắt đầu có vẻ giống như đỏ lên
Kỳ thật căn bản không cần có vẻ, chủ động hôn hắn một cái, hoặc là bị động... Khụ, lúc không bị động sẽ bị hắn "Ăn" một lần sạch sẽ, đương nhiên là vế trước có vẻ thích hợp để tìm về tâm hồn nhỏ bé ngây thơ đã thất lạc của nàng.
Cho nên đang liên tục chủ động hôn Đoan Mộc Ly năm mươi hai cái...
Đúng, chính là năm mươi hai cái hôn!
Ô... Cho nên mới nói, nàng hận bản ghi nhớ đó thôi!
Bởi vì người được hôn vô cùng không phồi hợp... Không đúng, hơn cả phối hợp nữa cơ...
Cho nên nàng chủ động luôn làm cho hắn phản công trở về... May mắn nàng đang lúc hy vọng mãnh liệt, Đoan Mộc Ly đồng ý từ môi đối môi sửa lại là hôn mặt, nhiệm vụ này mới thuận lợi hoàn thành.
Nhưng mà... Trọng điểm ở chỗ "Nhưng mà"! Hu hu...
————
Lúc Quý Ngữ Hàm với ý nghĩ bản ghi chép đã có thể xóa bỏ hết, cảm thấy thời điểm mình đã có thể yên tâm kết thúc công việc——
Đoan Mộc Ly đem nàng kéo về trong lòng mình, cười đến vô cùng ôn nhu một tay ôm chặt nàng, "Lại theo giúp ta trong chốc lát."
Nói xong liền cầm bút chấm mực, bắt đầu viết chữ trên giấy.
"... Ngươi đang viết cái gì?" Quý Ngữ Hàm cảm giác không ổn.
Đoan Mộc Ly cười cười, "Tội danh của nàng."
Sau hắn bỏ thêm câu giải thích, "Vừa rồi bản ghi chép đó, đều ghi sâu trong đầu ta."
"... Cái kia, ngươi lại viết một lần nữa làm cái gì? Không phải đều xóa hết sao?"
Đoan Mộc Ly vỗ vỗ đầu nàng, cười nói, "Ta khi nào thì nói như vậy?"
"... Lúc ấy ngươi đã gật đầu ! Quân vô hí ngôn! Ngươi không thể nói chuyện không suy nghĩ như vậy."
Đoan Mộc Ly thực bình tĩnh cười, "Ta chỉ là nói ‘Ừm’, ta còn chưa nói xong."
"..."
"Nửa câu sau là 'Nàng nằm mơ đi."
"... Đoan Mộc Ly!" A a a...
Kháng nghị không có hiệu quả, giai cấp thống trị phong kiến sẽ không thỏa hiệp cùng giai cấp lao động của nàng...
Cho nên tại ánh mắt Quý Ngữ Hàm bi phẫn, Đoan Mộc Ly đem năm mươi hai tội danh kia nhớ lại ghi trên giấy.
Hoàn thành, hắn không buông bút, cười hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Quý Ngữ Hàm.
"Tiểu Quả Quả, nàng có ý đồ hối lộ ta, còn chưa được ta cho phép liền bản ghi chép hủy đi, lại thêm hai tội."
"..."
Trời, không có cách nào khác... Hu hu.
Quý Ngữ Hàm cố gạt mà không chảy ra giọt nước mắt nào, "Ngươi không vội xuất cung sao?"
Đoan Mộc Ly nhíu mày, tiểu nha đầu này muốn đuổi hắn đi?
"Vì sao phải xuất cung?"
"Phi Phi biết tin tức của Tiên Hạc quả, ngươi không đuổi theo đi xem sao?"
"Không đi."
Đoan Mộc Ly buông bút, để cho nàng tựa vào trong lòng mình.
"Hắn hẳn là người của hoàng huynh ta, nếu hoàng huynh muốn Tiên Hạc quả, ta sẽ không tranh giành cùng hắn."
"Nhưng Tiên Hạc quả cũng không nhất định chỉ có một quả a..."
Có một chút muốn đem hắn đuổi ra cung, nhưng mà trong lòng Quý Ngữ Hàm càng thật sự muốn hắn nhanh chóng đi tìm Tiên Hạc quả.
Tuy rằng Đoan Mộc Ly võ công rất cao, rất cao, hẳn là sẽ không gặp thời điểm cần liều mạng giống như Thái y nói...
/151
|