Lại nằm vào bên trong chăn, Quý Ngữ Hàm quyết định chủ ý, lần này mặc kệ hắn nói cái gì nữa, nàng cũng không tiếp lời.
Một trận thanh âm tất tất tốt tốt.
Cũng không biết Đoan Mộc Ly là đang cởi quần áo hay là mặc quần áo, Quý Ngữ Hàm nhắm chặt mắt, không để ý tới hắn.
Một lát sau, có người nằm trên giường.
Long sàng rất lớn rất lớn, cho dù nằm cùng một chỗ, ở giữa cũng cách rất xa, cho nên Quý Ngữ Hàm cũng không lo lắng.
Chính là nàng sắp từ từ nhắm hai mắt thôi miên chính mình hãy ngủ đi, lại nghe được thanh âm rất êm tai của Đoan Mộc Ly... Không đúng, là thanh âm thật xấu xa vang lên.
"Quả Quả, cùng ta trò chuyện đi."
Không nói, không nói, nhất định không nói!
Quý Ngữ Hàm căm giận chu miệng lên, không để ý tới hắn.
Đoan Mộc Ly nghiêng thân, cười nhìn nàng cách xa một khoảng cách, thì ra tiểu nữ nhân đang giận lẩy.
“Quả Quả, ngươi sẽ chọi trách nhiệm với ta"..." Còn nói lời này dể làm người khác hiểu lầm!
Nhưng mà lần này nàng mới không bị lừa, hắn thích nói cái gì thì nói đi, nàng coi như không có nghe thấy!
"Trước kia bên trong tẩm cung chỉ có mình ta, còn có mấy bọn quỷ lại đây cùng ta nói chuyện, ngươi bây giờ gần ta nhất, bọn họ đều không được."
Đoan Mộc Ly cười cười, "Ngươi nói ngươi có nên chịu trách nhiệm hay không?"
"..." Gió lạnh từng trận, âm khí phơ phất...
Đoan Mộc Ly nói tiếp, "Trước kia mỗi lần bọn họ đi ra, ta còn phải cùng bọn hắn chào hỏi."
"..." Hu hu...
Quý Ngữ Hàm đang sợ hãi, chợt nghe đến Đoan Mộc Ly vô cùng thân thiết mở miệng, "Ngủ chưa?"
"A..."
Trực giác cho rằng hắn là đang cùng chào hỏi nói chuyện phiếm với quỷ, Quý Ngữ Hàm sợ tới mức lập tức lui đến bên cạnh hắn.
"Làm sao vậy, Tiểu Quả Quả?"
Đoan Mộc Ly vô cùng "phối hợp" giang hai cánh tay, đem người nào đó ôm vào trong lòng, vô cùng vừa lòng với hiệu quả này.
"Quỷ..." Hu hu.
"Làm gì có quỷ?"
Trong lòng ôm giai nhân, Đoan Mộc Ly cười đến cực kỳ vừa lòng, chẳng qua thanh âm vẫn hoàn toàn vô tội.
Quý Ngữ Hàm không dám mở mắt, run run nói, "Ngươi vừa rồi còn chào hỏi với bọn họ."
"Nga, ngươi nói cái kia." Đoan Mộc Ly "Bừng tỉnh hiểu ra".
"Ta chỉ là đang làm mẫu một chút cho ngươi xem ta chào hỏi bọn họ như thế nào."
Hắn nói xong khẽ vuốt tóc người trong lòng.
Ừm, cảm giác ôm như thế này thật tốt.
Đoan Mộc Ly vô cùng vừa lòng hiệu quả này.
Mặt thực nóng, nơi nóng nhất là cái mũi.
Nhưng mà Quý Ngữ Hàm thực xác định lần này không phải vì chảy máu mũi, mà là vì...
Nàng nhìn trước mắt... Hoặc là nói cơ bắp trơn nhẵn rắn chắc đã muốn cọ trên chóp mũi của nàng, sắp dán đến trên mặt nàng, đầu hôn mê choáng váng.
Nàng cái gì đều không thấy được, cái gì đều không rõ...
Nói cơ ngực là cái gì, là cái gì...
Đầu tiên là bị dọa, sau lại là choáng váng vì "Sắc", Quý Ngữ Hàm qua nửa ngày mới dần dần khôi phục ý thức bình thường, ý thức được... Nàng lại bị lừa!
"Đoan Mộc Ly! Ngươi buông ra!"
Nàng ngẩng đầu, đối với nam nhân đang cười trợn mắt nhìn.
Đoan Mộc Ly hướng với nàng nháy mắt mấy cái, đối với nàng làm một ánh mắt ‘Ta hiểu được’, "Không buông."
Suy nghĩ trong chốc lát cũng không hiểu được ánh mắt kia có ý tứ gì, Quý Ngữ Hàm lửa giận ngập trời hỏi hắn, "Mắt ngươi bị chuột rút hả?"
"Muốn ta nói rõ sao?"
"Đương nhiên!"
"Ta biết ngươi ngại thừa nhận ngươi muốn ôm ta, " Đoan Mộc Ly cười nói, "Cho nên ta đương nhiên phải phối hợp với ngươi, mặc kệ ngươi nói cái gì, ta đều không buông tay."
"..." A a a... Ngụy biện tà thuyết!
Quý Ngữ Hàm nổi giận, cố gắng muốn trong lòng từ hắn chui ra.
Luôn luôn đang cười, sắc mặt Đoan Mộc Ly thay đổi, đè nàng lại, "Tiểu Quả Quả, ngươi lại lộn xộn tiếp nữa ta sẽ nghĩ ngươi quyến rũ ta."
"..." Quý Ngữ Hàm cứng đờ, nhiệt khí từ đầu chạy đến chân, cả người đều biến thành đỏ bừng.
Nghe không hiểu, nghe không hiểu... Hu hu, kỳ thật nàng cái gì cũng đều không hiểu!
Cũng không dám lộn xộn, Quý Ngữ Hàm vô cùng bi phẫn theo hắn thương lượng.
"Ngươi biết rõ chính mình là đang nói bậy, buông!"
"Không buông."
Thật vất vả đợi cho nàng "Chủ động" yêu thương nhung nhớ, Đoan Mộc Ly đang rất cao hứng, làm sao buông tay được.
"... Không buông ngươi sẽ hối hận !"
Tuy rằng coi biểu hiện của nàng khôn g hề thay đổi... Câu nói hung dữ không thế nào có thể tin, nhưng mà lần này nàng nói thật!
Đoan Mộc Ly thật sự không tin tưởng, chỉ vuốt vuốt sợi tóc của nàng, "Quả Quả ngoan, đi ngủ sớm một chút đi."
"..."
A a a... Đêm mai hắn sẽ biết lợi hại của nàng!
Một trận thanh âm tất tất tốt tốt.
Cũng không biết Đoan Mộc Ly là đang cởi quần áo hay là mặc quần áo, Quý Ngữ Hàm nhắm chặt mắt, không để ý tới hắn.
Một lát sau, có người nằm trên giường.
Long sàng rất lớn rất lớn, cho dù nằm cùng một chỗ, ở giữa cũng cách rất xa, cho nên Quý Ngữ Hàm cũng không lo lắng.
Chính là nàng sắp từ từ nhắm hai mắt thôi miên chính mình hãy ngủ đi, lại nghe được thanh âm rất êm tai của Đoan Mộc Ly... Không đúng, là thanh âm thật xấu xa vang lên.
"Quả Quả, cùng ta trò chuyện đi."
Không nói, không nói, nhất định không nói!
Quý Ngữ Hàm căm giận chu miệng lên, không để ý tới hắn.
Đoan Mộc Ly nghiêng thân, cười nhìn nàng cách xa một khoảng cách, thì ra tiểu nữ nhân đang giận lẩy.
“Quả Quả, ngươi sẽ chọi trách nhiệm với ta"..." Còn nói lời này dể làm người khác hiểu lầm!
Nhưng mà lần này nàng mới không bị lừa, hắn thích nói cái gì thì nói đi, nàng coi như không có nghe thấy!
"Trước kia bên trong tẩm cung chỉ có mình ta, còn có mấy bọn quỷ lại đây cùng ta nói chuyện, ngươi bây giờ gần ta nhất, bọn họ đều không được."
Đoan Mộc Ly cười cười, "Ngươi nói ngươi có nên chịu trách nhiệm hay không?"
"..." Gió lạnh từng trận, âm khí phơ phất...
Đoan Mộc Ly nói tiếp, "Trước kia mỗi lần bọn họ đi ra, ta còn phải cùng bọn hắn chào hỏi."
"..." Hu hu...
Quý Ngữ Hàm đang sợ hãi, chợt nghe đến Đoan Mộc Ly vô cùng thân thiết mở miệng, "Ngủ chưa?"
"A..."
Trực giác cho rằng hắn là đang cùng chào hỏi nói chuyện phiếm với quỷ, Quý Ngữ Hàm sợ tới mức lập tức lui đến bên cạnh hắn.
"Làm sao vậy, Tiểu Quả Quả?"
Đoan Mộc Ly vô cùng "phối hợp" giang hai cánh tay, đem người nào đó ôm vào trong lòng, vô cùng vừa lòng với hiệu quả này.
"Quỷ..." Hu hu.
"Làm gì có quỷ?"
Trong lòng ôm giai nhân, Đoan Mộc Ly cười đến cực kỳ vừa lòng, chẳng qua thanh âm vẫn hoàn toàn vô tội.
Quý Ngữ Hàm không dám mở mắt, run run nói, "Ngươi vừa rồi còn chào hỏi với bọn họ."
"Nga, ngươi nói cái kia." Đoan Mộc Ly "Bừng tỉnh hiểu ra".
"Ta chỉ là đang làm mẫu một chút cho ngươi xem ta chào hỏi bọn họ như thế nào."
Hắn nói xong khẽ vuốt tóc người trong lòng.
Ừm, cảm giác ôm như thế này thật tốt.
Đoan Mộc Ly vô cùng vừa lòng hiệu quả này.
Mặt thực nóng, nơi nóng nhất là cái mũi.
Nhưng mà Quý Ngữ Hàm thực xác định lần này không phải vì chảy máu mũi, mà là vì...
Nàng nhìn trước mắt... Hoặc là nói cơ bắp trơn nhẵn rắn chắc đã muốn cọ trên chóp mũi của nàng, sắp dán đến trên mặt nàng, đầu hôn mê choáng váng.
Nàng cái gì đều không thấy được, cái gì đều không rõ...
Nói cơ ngực là cái gì, là cái gì...
Đầu tiên là bị dọa, sau lại là choáng váng vì "Sắc", Quý Ngữ Hàm qua nửa ngày mới dần dần khôi phục ý thức bình thường, ý thức được... Nàng lại bị lừa!
"Đoan Mộc Ly! Ngươi buông ra!"
Nàng ngẩng đầu, đối với nam nhân đang cười trợn mắt nhìn.
Đoan Mộc Ly hướng với nàng nháy mắt mấy cái, đối với nàng làm một ánh mắt ‘Ta hiểu được’, "Không buông."
Suy nghĩ trong chốc lát cũng không hiểu được ánh mắt kia có ý tứ gì, Quý Ngữ Hàm lửa giận ngập trời hỏi hắn, "Mắt ngươi bị chuột rút hả?"
"Muốn ta nói rõ sao?"
"Đương nhiên!"
"Ta biết ngươi ngại thừa nhận ngươi muốn ôm ta, " Đoan Mộc Ly cười nói, "Cho nên ta đương nhiên phải phối hợp với ngươi, mặc kệ ngươi nói cái gì, ta đều không buông tay."
"..." A a a... Ngụy biện tà thuyết!
Quý Ngữ Hàm nổi giận, cố gắng muốn trong lòng từ hắn chui ra.
Luôn luôn đang cười, sắc mặt Đoan Mộc Ly thay đổi, đè nàng lại, "Tiểu Quả Quả, ngươi lại lộn xộn tiếp nữa ta sẽ nghĩ ngươi quyến rũ ta."
"..." Quý Ngữ Hàm cứng đờ, nhiệt khí từ đầu chạy đến chân, cả người đều biến thành đỏ bừng.
Nghe không hiểu, nghe không hiểu... Hu hu, kỳ thật nàng cái gì cũng đều không hiểu!
Cũng không dám lộn xộn, Quý Ngữ Hàm vô cùng bi phẫn theo hắn thương lượng.
"Ngươi biết rõ chính mình là đang nói bậy, buông!"
"Không buông."
Thật vất vả đợi cho nàng "Chủ động" yêu thương nhung nhớ, Đoan Mộc Ly đang rất cao hứng, làm sao buông tay được.
"... Không buông ngươi sẽ hối hận !"
Tuy rằng coi biểu hiện của nàng khôn g hề thay đổi... Câu nói hung dữ không thế nào có thể tin, nhưng mà lần này nàng nói thật!
Đoan Mộc Ly thật sự không tin tưởng, chỉ vuốt vuốt sợi tóc của nàng, "Quả Quả ngoan, đi ngủ sớm một chút đi."
"..."
A a a... Đêm mai hắn sẽ biết lợi hại của nàng!
/151
|