Địch Quý phi nghe cô nói xong thì ngẩn ra, vẻ mặt giống như chịu phải đả kích quá lớn, kinh ngạc nhìn Tiết Tịnh Kỳ.
“Ngươi nói gì? Mặt La Nhi bị thương? Vì sao nàng lại giết ngươi chứ?” Địch Quý phi dùng khăn tay che miệng, nhịn không được kinh ngạc.
Trrong phòng chỉ có hai người, không biết lần này Địch Quý phi khóc là có ý đồ gì nữa.
Rốt cuộc là khóc cho cô nhìn, hay là thật sự đau lòng.
“Mẫu phi, con dâu không muốn nói nhiều về chuyện này, nếu mẫu phi muốn biết thì xin hãy hỏi Vương gia.” Tiết Tịnh Kỳ cúi đầu nói.
Hỏi Vương gia? Địch Quý phi đang lau nước mắt thì khựng lại, thầm cười khẩy, cuối cùng cũng tự cho bản thân là sủng phi của Ôn Vương, chuyện gì cũng đều đi hỏi Ôn Vương.
Bà đột nhiên túm chặt khăn tay, mắt đỏ lên: “Nếu việc này đã xảy ra, ta đương nhiên sẽ hỏi cho rõ, nhưng... chuyện của người và Minh Vương lại là như thế nào?”
Bây giờ lại hỏi đến Minh Vương, Tiết Tịnh Kỳ hơi nhíu mày, nhìn dáng vẻ của Địch Quý phi, trong lòng chỉ nghĩ, sao bà lại biết được chuyện này.
Đến cả Ôn Vương cũng biết chuyện giữa cô và Thích Mặc Thanh, người duy nhất nhắc đến trước mặt cô chính là Doãn Tiêu La, bây giờ còn chưa biết tung tích của nàng, rốt cuộc nàng đã nói cho Địch Quý phi từ lúc nào?
Dựa theo tính kiên nhẫn của Địch Quý phi, bà ta chắn chắn sẽ không nhịn được đến lúc này mới hỏi cô, nếu dạo gần đây mới biết được, vậy thì Doãn Tiêu La...
Tiết Tịnh Kỳ nghĩ, không lẽ sự mất tích của Doãn Tiêu La có liên quan đến Địch Quý phi?
Bình thường Địch Quý phi đều không quan tâm đ ến chuyện của cô, Minh Vương vốn còn muốn cưới cô, mọi người ai cũng biết, sẽ không có ai cố ý nhắc đến. Truyện Tiên Hiệp
Đột nhiên đang yên đang lành bà lại nhắc đến chuyện này, chỉ có một khả năng.
“Mọi người đều biết rất rõ mối quan hệ giữa Minh Vương và con dâu, từ sau khi gả cho Vương gia đến giờ, đã không còn gặp Minh Vương nữa. Sao hôm nay mẫu phi lại nhắc đến chàng?” Tiết Tịnh Kỳ hơi ấm ức nói.
Mặt Địch Quý phi hiện rõ vẻ không tin và khinh thường, nhưng nhanh chóng biến mất, sau đó lại cười nhạt.
“Cũng không có gì, thuận miệng hỏi thôi.”
Địch Quý phi nghiêng mắt nhìn chén canh Tiết Tịnh Kỳ chưa từng ăn miếng nào, ánh mắt có hơi kỳ lạ, chỉ thoáng qua trong chốc lát.
“Nếm thử canh hoa đào đi, sắp nguội rồi.” Địch Quý phi nói.
Tiết Tịnh Kỳ còn hơi khó hiểu vì sao bà lại không chịu hỏi tiếp, trong lòng còn đang thầm suy đoán, lại nghe thấy giọng của bà.
“Mau ăn đi, có phải không hợp khẩu vị không? “ Địch Quý phi khó hiểu nhướng mày.
Nghe Địch Quý phi nhắc nhở, Tiết Tịnh Kỳ mới lạnh nhạt cầm chén, dùng thìa khuấy canh.
Nhưng vừa mới đưa thìa lên miệng đã nghe thấy được một mùi hương cực kỳ quen thuộc, Tiết Tịnh Kỳ khẽ cong môi cười khẩy.
Địch Quý phi dù sao cũng là quý phi, không ngờ lại dùng thủ đoạn đê tiện như thế, còn bỏ thuốc vào trong canh hoa đào của cô.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn Địch Quý phi, đột nhien cong môi, nếu bà muốn hại cô, còn không bằng tương kế tựu kế, nói ra chuyện bà tính toán trong lòng.
Lại nghĩ thời gian trôi qua nhanh thật, lâu lắm rồi cô không sử dụng thuật thôi miên, không biết có bị lục nghề hay không.
“Mẫu phi, ta đột nhiên nhớ ra ta có một thứ ăn cùng với canh đào hoa sẽ rất ngon.” Tiết Tịnh Kỳ mỉm cười lấy một thứ từ trong lồ ng ngực ra.
Địch Quý phi hơi tò mò: “Thứ gì?”
Tiết Tịnh Kỳ dâng đến trước mặt Địch Quý phi, không ngờ là một thứ gì đó hình thoi giống như đồng hồ quả quýt, nhưng lại không đẹp bằng đồng hồ quả quýt, bề ngoài cũng không có gì lạ, nhưng hoa văn trên đó lại rất đẹp.
Nhưng nếu nhìn lâu lại thấy hơi chóng mặt, một đống hoa văn xoắn ốc chồng lên nhau, giống như đang quay vòng vòng ở trước mắt.
Địch Quý phi hơi chóng mặt che lại hai mắt, khẽ nói: “Mau lấy thứ này ra! Ta nhìn chóng mặt quá!”
Tiết Tịnh Kỳ lại không lấy ra, khẽ thủ thỉ bên tai bà: “Bây giờ bà không phải là Quý phi, không còn ở trong hoàng cung, bà và người yêu của bà đang ngồi trên một đồng cỏ rộng lớn, vạn vật đang sinh trưởng, hoa thơm chim hót, nước sông lẳng lặng chảy, xung quanh vô cùng yên lặng...”
Thấy Địch Quý phi mơ mơ màng màng như sắp ngủ, Tiết Tịnh Kỳ biết bà đã rơi vào khung cảnh mà cô miêu tả, khóe môi hình như còn đang muốn nói gì.
Thấy cơ hội đã đến, Tiết Tịnh Kỳ nhẹ nhàng nói: “Bây giờ ta hỏi cái gì, người trả lời cái đó, chờ đến khi người tỉnh lại, sẽ quên hết tất cả.”
Sắc mặt Địch Quý phi vẫn như thường, không trả lời, Tiết Tịnh Kỳ biết bà đã nghe được.
Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất.
Cô hạ giọng, nhẹ nhàng nói: “Vì sao người lại muốn bỏ thuốc vào canh hoa đào của công chúa Hòa Sắt?”
“Nữ nhân đê tiện kia làm hại La Nhi bị hủy dung, quyến rũ hoàng nhi, ta muốn nàng ta không giữ được trong sạch, biến khỏi phủ Ôn Vương.”
Địch Quý phi giống như một cái xác không hồ, không hề do dự mà mở miệng nói ra mọi chuyện.
Cho dù đã đoán được, nhưng không có chuyện gì chấn động hơn so với việc chính tai nghe thấy.
Nếu không có ngày hôm nay, Tiết Tịnh Kỳ cũng không biết được Địch Quý phi giỏi giả vờ, bình thường đối xử với cô khá tốt lại hận cô đến như thế.
“Vậy tại sao lúc trước người lại đồng ý cho công chúa Hòa Sắt gả cho Ôn Vương?” Tiết Tịnh Kỳ lại hỏi.
Địch Quý phi nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Vì muốn hoàng nhi bước lên vị trí Thái Tử, công chúa Hòa Sắt có thể nói đỡ cho hắn trước mặt Hoàng thượng.”
Tiết Tịnh Kỳ cười lạnh, không ngờ cô còn có giá trị lợi dụng lớn đến thế.
Bước lên vị trí Thái Tử? Tiết Tịnh Kỳ hoảng sợ, chân mày co giật, đừng nói là...
“Doãn Hoàng hậu đã ra khỏi lãnh cung, Thái Tử đang được Hoàng thượng cưng chiều, Ôn Vương có rất ít khả năng có thể bước lên vị trí thái Tử, người định làm như thế nào?” Tiết Tịnh Kỳ trừng to mắt hỏi.
“Thái Tử là con ma bệnh, cho dù trị hết bệnh thì cơ thể cũng sẽ rất yếu ớt, chỉ cần bỏ thuốc lần nữa là có thể làm hắn tiêu đời, đến lúc đó lại cấu kết với đại thần, đẩy hoàng nhi lên vị trí Thái Tử.” Địch Quý phi không chút tình cảm mà nói ra những lời này.
Nếu như bà tỉnh táo trong chốc lát, bà sẽ biết được rốt cuộc bà đã nói ra những lời gì, sẽ chấn động đến cỡ nào.
Quả nhiên, vị trí Thái Tử là thứ mà mọi người đều nhắm đến.
Khoan đã!
Bà vừa mới nói “lần nữa”.
Tiết Tịnh Kỳ hít sâu, nghiền ngẫm hai chữ này, cái gì gọi là “lần nữa”? Không lẽ, bệnh của Thái Tử là do Địch Quý phi hạ độc sao?
Cô hơi kinh ngạc, nhìn vào mắt Địch Quý phi, từ tốn nhỏ nhẹ nói: “Thái Tử bị bệnh tật tra tấn mười mấy năm, lúc trước là ai đã hạ độc cho hắn?”
Khi cô hỏi xong, Địch Quý phi lại khó chịu nhíu chặt mày lại, dần giãy dụa, khẽ rầm rì, cắn chặt răng không biết đang nói gì đó.
Không xong! Tiết Tịnh Kỳ hoảng sợ, thôi miên có tác dụng với tất cả mọi người, nhưng nếu người bị thôi miên gặp phải chuyện rất đau khổ, không muốn nói ra thì rất có khả năng sẽ bị mất khống chế.
Bí mật này được chôn ở nơi sâu nhất trong Địch Quý phi, bà đương nhiên sẽ không nói ra một cách dễ dàng, cho dù là dưới tình huống bị thôi miên.
Tiết Tịnh Kỳ thấy bà sắp sửa thoát khỏi sự khống chế, vội vàng đè vai bà xuống, lắc lư đồng hồ quả quýt trước mặt bà.
“Thả lỏng, thả lỏng, không cần suy nghĩ gì, không cần làm gì hết... Người vẫn đang ở trong vùng trời rộng lớn đó, đang ở cùng với người bà yêu...” Tiết Tịnh Kỳ trầm giọng nói.
Địch Quý phi vẫn nhíu mày, nhưng đã dừng hành động, cảm xúc cũng lắng xuống.
Lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa đều nhịp, là nha hoàn bên người Địch Quý phi.
“Quý phi nương nương, đồ người muốn đã đến.” Giọng cung nữ vang lên ở ngoài cửa.
Tiết Tịnh Kỳ căng thẳng, nếu lúc này bị người khác phát hiện ra dáng vẻ của Địch Quý phi, chắc chắn sẽ xem cô thành gian tế của nước Thịnh Chu, cố ý đến để hại người trong hoàng gia.
Không thể để nàng ta vào, không thể để người khác phát hiện.
Nghxi nghĩ, Tiết Tịnh Kỳ từ từ đi đến cạnh cửa, chỉ có thể trả lời như thế này.
“Mẫu phi đang ở trong phòng tìm gì đó, lát nữa ngươi hãy quay lại.”
Kỳ lạ, Địch Quý phi có gì mà tìm chứ? Hơn nữa chính Địch Quý phi bảo nàng đúng giờ này đưa đồ vật đến.
“Trắc Vương phi, nương nương bảo nô tỳ đưa đồ đến, nô tỳ không dám quay về, xin người nói với nương nương, nô tỳ ở bên ngoài chờ người.” Cung nữ ở bên ngoài trả lời.
Cung nữ thông minh linh lợi, chắc chắn là đoán được trong này đã xảy ra chuyện gì nên mới không chịu đi.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn Địch Quý phi, chỉ đành đi đến trước mặt bà.
Hít sâu nói: “Bây giờ người làm theo lời ta, nói lớn lên, bây giờ bổn cung đang bận nói chuyện với công chúa, lát nữa ngươi lại mang đồ đến sau.”
Địch Quý phi mở miệng nói không chút do dự, chỉ lặp lại lời Tiết Tịnh Kỳ vừa nói mà không hề mang theo chút cảm xúc nào.
Cung nữ ở bên ngoài hình như có hơi kinh ngạc, nhưng lại rất tin tưởng vào giọng nói của Địch Quý phi, đáp vâng rồi vội vàng rời đi.
Mãi đến khi xác định bên ngoài không có ai nữa, Tiết Tịnh Kỳ mới quay đầu lại nhìn Địch Quý phi, định hỏi thêm lần nữa.
“Thái Tử bị bệnh tật tra tấm mươi mấy năm, lúc trước là ai đã hạ độc cho hăn?”
Tuy vẫn giống như lần trước, nhưng lần này rõ ràng Địch Quý phi đã khá hơn một chút, do dự nói: “Người hạ độc là... Người hạ độc là... Ta.”
Tiết Tịnh Kỳ trợn tròn mắt nhìn Địch Quý phi, cô cũng chỉ biết một số chuyện nhỏ nhặt về sự việc năm đó mà thôi, mà chuyện này luôn là điều cấm kỵ đối với Thích Mặc Thanh, nhắc đến là lại đau lòng.
Ai ngờ, người hạ độc lại là Địch Quý phi!
“Hoàng thượng điều tra ra là Thần phi hạ độc, hơn nữa Thần phi đã bị lửa thiêu chết, sao người lại thành người hạ độc rồi? Người hạ độc Thái Tử bằng cách nào? Người kể lại rõ ràng tỉ mỉ.” Tiết Tịnh Kỳ rành mạch nói.
Địch Quý phi im lặng một lúc, đột nhiên cười ha ha.
Tiết Tịnh Kỳ hơi kinh ngạc nhìn bà, còn tưởng bà lại sắp thoát khỏi sự khống chế, vội vàng vươn tay đi lấy đồ trong lồ ng ngực.
Nhưng mới vươn tay được một nữa, Địch Quý phi đã ngừng cười, thuận thế liếc nhìn Tiết Tịnh Kỳ, vô cùng tăm tối.
“Lúc trước Thái Tử đang vô cùng nổi bật, nhà họ Doãn cũng kéo dài không suy Thái Tử vừa ra đời đã được lập làm Thái Tử, Doãn Hoàng hậu có quyền có thế, làm mưa làm gió trong hậy cung, không ai dám nói bà ta không đúng.
Nhưng mà còn có một người có tính tình nhạt nhẽo, tài hoa hơn người, lại còn xinh đẹp như hoa, làm người ta điên đảo thần hồn, bà ta chính là Thần phi. Hai người ở hậu cung đều nhận được sự sủng ái của Hoàng thượng ngang ngửa nhau.
Lúc này, nếu ta không thuận theo thì Luân Vương và Lâm Vương sẽ không sống nổi. Vì thế ta đưa Lâm Vương cho Doãn Hoàng hậu phụng dưỡng, lấy lòng bà ta, nhưng cũng không có tác dụng gì.
Doãn Hoàng hậu không thèm nhìn ta, không xem ta ra gì, ta cực kỳ tức giận, nên đã hạ độc vào rượu của Thái Tử, lại vu oan cho Thần phi, không phải đẹp cả đôi đường sao?”
“Ngươi nói gì? Mặt La Nhi bị thương? Vì sao nàng lại giết ngươi chứ?” Địch Quý phi dùng khăn tay che miệng, nhịn không được kinh ngạc.
Trrong phòng chỉ có hai người, không biết lần này Địch Quý phi khóc là có ý đồ gì nữa.
Rốt cuộc là khóc cho cô nhìn, hay là thật sự đau lòng.
“Mẫu phi, con dâu không muốn nói nhiều về chuyện này, nếu mẫu phi muốn biết thì xin hãy hỏi Vương gia.” Tiết Tịnh Kỳ cúi đầu nói.
Hỏi Vương gia? Địch Quý phi đang lau nước mắt thì khựng lại, thầm cười khẩy, cuối cùng cũng tự cho bản thân là sủng phi của Ôn Vương, chuyện gì cũng đều đi hỏi Ôn Vương.
Bà đột nhiên túm chặt khăn tay, mắt đỏ lên: “Nếu việc này đã xảy ra, ta đương nhiên sẽ hỏi cho rõ, nhưng... chuyện của người và Minh Vương lại là như thế nào?”
Bây giờ lại hỏi đến Minh Vương, Tiết Tịnh Kỳ hơi nhíu mày, nhìn dáng vẻ của Địch Quý phi, trong lòng chỉ nghĩ, sao bà lại biết được chuyện này.
Đến cả Ôn Vương cũng biết chuyện giữa cô và Thích Mặc Thanh, người duy nhất nhắc đến trước mặt cô chính là Doãn Tiêu La, bây giờ còn chưa biết tung tích của nàng, rốt cuộc nàng đã nói cho Địch Quý phi từ lúc nào?
Dựa theo tính kiên nhẫn của Địch Quý phi, bà ta chắn chắn sẽ không nhịn được đến lúc này mới hỏi cô, nếu dạo gần đây mới biết được, vậy thì Doãn Tiêu La...
Tiết Tịnh Kỳ nghĩ, không lẽ sự mất tích của Doãn Tiêu La có liên quan đến Địch Quý phi?
Bình thường Địch Quý phi đều không quan tâm đ ến chuyện của cô, Minh Vương vốn còn muốn cưới cô, mọi người ai cũng biết, sẽ không có ai cố ý nhắc đến. Truyện Tiên Hiệp
Đột nhiên đang yên đang lành bà lại nhắc đến chuyện này, chỉ có một khả năng.
“Mọi người đều biết rất rõ mối quan hệ giữa Minh Vương và con dâu, từ sau khi gả cho Vương gia đến giờ, đã không còn gặp Minh Vương nữa. Sao hôm nay mẫu phi lại nhắc đến chàng?” Tiết Tịnh Kỳ hơi ấm ức nói.
Mặt Địch Quý phi hiện rõ vẻ không tin và khinh thường, nhưng nhanh chóng biến mất, sau đó lại cười nhạt.
“Cũng không có gì, thuận miệng hỏi thôi.”
Địch Quý phi nghiêng mắt nhìn chén canh Tiết Tịnh Kỳ chưa từng ăn miếng nào, ánh mắt có hơi kỳ lạ, chỉ thoáng qua trong chốc lát.
“Nếm thử canh hoa đào đi, sắp nguội rồi.” Địch Quý phi nói.
Tiết Tịnh Kỳ còn hơi khó hiểu vì sao bà lại không chịu hỏi tiếp, trong lòng còn đang thầm suy đoán, lại nghe thấy giọng của bà.
“Mau ăn đi, có phải không hợp khẩu vị không? “ Địch Quý phi khó hiểu nhướng mày.
Nghe Địch Quý phi nhắc nhở, Tiết Tịnh Kỳ mới lạnh nhạt cầm chén, dùng thìa khuấy canh.
Nhưng vừa mới đưa thìa lên miệng đã nghe thấy được một mùi hương cực kỳ quen thuộc, Tiết Tịnh Kỳ khẽ cong môi cười khẩy.
Địch Quý phi dù sao cũng là quý phi, không ngờ lại dùng thủ đoạn đê tiện như thế, còn bỏ thuốc vào trong canh hoa đào của cô.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn Địch Quý phi, đột nhien cong môi, nếu bà muốn hại cô, còn không bằng tương kế tựu kế, nói ra chuyện bà tính toán trong lòng.
Lại nghĩ thời gian trôi qua nhanh thật, lâu lắm rồi cô không sử dụng thuật thôi miên, không biết có bị lục nghề hay không.
“Mẫu phi, ta đột nhiên nhớ ra ta có một thứ ăn cùng với canh đào hoa sẽ rất ngon.” Tiết Tịnh Kỳ mỉm cười lấy một thứ từ trong lồ ng ngực ra.
Địch Quý phi hơi tò mò: “Thứ gì?”
Tiết Tịnh Kỳ dâng đến trước mặt Địch Quý phi, không ngờ là một thứ gì đó hình thoi giống như đồng hồ quả quýt, nhưng lại không đẹp bằng đồng hồ quả quýt, bề ngoài cũng không có gì lạ, nhưng hoa văn trên đó lại rất đẹp.
Nhưng nếu nhìn lâu lại thấy hơi chóng mặt, một đống hoa văn xoắn ốc chồng lên nhau, giống như đang quay vòng vòng ở trước mắt.
Địch Quý phi hơi chóng mặt che lại hai mắt, khẽ nói: “Mau lấy thứ này ra! Ta nhìn chóng mặt quá!”
Tiết Tịnh Kỳ lại không lấy ra, khẽ thủ thỉ bên tai bà: “Bây giờ bà không phải là Quý phi, không còn ở trong hoàng cung, bà và người yêu của bà đang ngồi trên một đồng cỏ rộng lớn, vạn vật đang sinh trưởng, hoa thơm chim hót, nước sông lẳng lặng chảy, xung quanh vô cùng yên lặng...”
Thấy Địch Quý phi mơ mơ màng màng như sắp ngủ, Tiết Tịnh Kỳ biết bà đã rơi vào khung cảnh mà cô miêu tả, khóe môi hình như còn đang muốn nói gì.
Thấy cơ hội đã đến, Tiết Tịnh Kỳ nhẹ nhàng nói: “Bây giờ ta hỏi cái gì, người trả lời cái đó, chờ đến khi người tỉnh lại, sẽ quên hết tất cả.”
Sắc mặt Địch Quý phi vẫn như thường, không trả lời, Tiết Tịnh Kỳ biết bà đã nghe được.
Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất.
Cô hạ giọng, nhẹ nhàng nói: “Vì sao người lại muốn bỏ thuốc vào canh hoa đào của công chúa Hòa Sắt?”
“Nữ nhân đê tiện kia làm hại La Nhi bị hủy dung, quyến rũ hoàng nhi, ta muốn nàng ta không giữ được trong sạch, biến khỏi phủ Ôn Vương.”
Địch Quý phi giống như một cái xác không hồ, không hề do dự mà mở miệng nói ra mọi chuyện.
Cho dù đã đoán được, nhưng không có chuyện gì chấn động hơn so với việc chính tai nghe thấy.
Nếu không có ngày hôm nay, Tiết Tịnh Kỳ cũng không biết được Địch Quý phi giỏi giả vờ, bình thường đối xử với cô khá tốt lại hận cô đến như thế.
“Vậy tại sao lúc trước người lại đồng ý cho công chúa Hòa Sắt gả cho Ôn Vương?” Tiết Tịnh Kỳ lại hỏi.
Địch Quý phi nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Vì muốn hoàng nhi bước lên vị trí Thái Tử, công chúa Hòa Sắt có thể nói đỡ cho hắn trước mặt Hoàng thượng.”
Tiết Tịnh Kỳ cười lạnh, không ngờ cô còn có giá trị lợi dụng lớn đến thế.
Bước lên vị trí Thái Tử? Tiết Tịnh Kỳ hoảng sợ, chân mày co giật, đừng nói là...
“Doãn Hoàng hậu đã ra khỏi lãnh cung, Thái Tử đang được Hoàng thượng cưng chiều, Ôn Vương có rất ít khả năng có thể bước lên vị trí thái Tử, người định làm như thế nào?” Tiết Tịnh Kỳ trừng to mắt hỏi.
“Thái Tử là con ma bệnh, cho dù trị hết bệnh thì cơ thể cũng sẽ rất yếu ớt, chỉ cần bỏ thuốc lần nữa là có thể làm hắn tiêu đời, đến lúc đó lại cấu kết với đại thần, đẩy hoàng nhi lên vị trí Thái Tử.” Địch Quý phi không chút tình cảm mà nói ra những lời này.
Nếu như bà tỉnh táo trong chốc lát, bà sẽ biết được rốt cuộc bà đã nói ra những lời gì, sẽ chấn động đến cỡ nào.
Quả nhiên, vị trí Thái Tử là thứ mà mọi người đều nhắm đến.
Khoan đã!
Bà vừa mới nói “lần nữa”.
Tiết Tịnh Kỳ hít sâu, nghiền ngẫm hai chữ này, cái gì gọi là “lần nữa”? Không lẽ, bệnh của Thái Tử là do Địch Quý phi hạ độc sao?
Cô hơi kinh ngạc, nhìn vào mắt Địch Quý phi, từ tốn nhỏ nhẹ nói: “Thái Tử bị bệnh tật tra tấn mười mấy năm, lúc trước là ai đã hạ độc cho hắn?”
Khi cô hỏi xong, Địch Quý phi lại khó chịu nhíu chặt mày lại, dần giãy dụa, khẽ rầm rì, cắn chặt răng không biết đang nói gì đó.
Không xong! Tiết Tịnh Kỳ hoảng sợ, thôi miên có tác dụng với tất cả mọi người, nhưng nếu người bị thôi miên gặp phải chuyện rất đau khổ, không muốn nói ra thì rất có khả năng sẽ bị mất khống chế.
Bí mật này được chôn ở nơi sâu nhất trong Địch Quý phi, bà đương nhiên sẽ không nói ra một cách dễ dàng, cho dù là dưới tình huống bị thôi miên.
Tiết Tịnh Kỳ thấy bà sắp sửa thoát khỏi sự khống chế, vội vàng đè vai bà xuống, lắc lư đồng hồ quả quýt trước mặt bà.
“Thả lỏng, thả lỏng, không cần suy nghĩ gì, không cần làm gì hết... Người vẫn đang ở trong vùng trời rộng lớn đó, đang ở cùng với người bà yêu...” Tiết Tịnh Kỳ trầm giọng nói.
Địch Quý phi vẫn nhíu mày, nhưng đã dừng hành động, cảm xúc cũng lắng xuống.
Lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa đều nhịp, là nha hoàn bên người Địch Quý phi.
“Quý phi nương nương, đồ người muốn đã đến.” Giọng cung nữ vang lên ở ngoài cửa.
Tiết Tịnh Kỳ căng thẳng, nếu lúc này bị người khác phát hiện ra dáng vẻ của Địch Quý phi, chắc chắn sẽ xem cô thành gian tế của nước Thịnh Chu, cố ý đến để hại người trong hoàng gia.
Không thể để nàng ta vào, không thể để người khác phát hiện.
Nghxi nghĩ, Tiết Tịnh Kỳ từ từ đi đến cạnh cửa, chỉ có thể trả lời như thế này.
“Mẫu phi đang ở trong phòng tìm gì đó, lát nữa ngươi hãy quay lại.”
Kỳ lạ, Địch Quý phi có gì mà tìm chứ? Hơn nữa chính Địch Quý phi bảo nàng đúng giờ này đưa đồ vật đến.
“Trắc Vương phi, nương nương bảo nô tỳ đưa đồ đến, nô tỳ không dám quay về, xin người nói với nương nương, nô tỳ ở bên ngoài chờ người.” Cung nữ ở bên ngoài trả lời.
Cung nữ thông minh linh lợi, chắc chắn là đoán được trong này đã xảy ra chuyện gì nên mới không chịu đi.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn Địch Quý phi, chỉ đành đi đến trước mặt bà.
Hít sâu nói: “Bây giờ người làm theo lời ta, nói lớn lên, bây giờ bổn cung đang bận nói chuyện với công chúa, lát nữa ngươi lại mang đồ đến sau.”
Địch Quý phi mở miệng nói không chút do dự, chỉ lặp lại lời Tiết Tịnh Kỳ vừa nói mà không hề mang theo chút cảm xúc nào.
Cung nữ ở bên ngoài hình như có hơi kinh ngạc, nhưng lại rất tin tưởng vào giọng nói của Địch Quý phi, đáp vâng rồi vội vàng rời đi.
Mãi đến khi xác định bên ngoài không có ai nữa, Tiết Tịnh Kỳ mới quay đầu lại nhìn Địch Quý phi, định hỏi thêm lần nữa.
“Thái Tử bị bệnh tật tra tấm mươi mấy năm, lúc trước là ai đã hạ độc cho hăn?”
Tuy vẫn giống như lần trước, nhưng lần này rõ ràng Địch Quý phi đã khá hơn một chút, do dự nói: “Người hạ độc là... Người hạ độc là... Ta.”
Tiết Tịnh Kỳ trợn tròn mắt nhìn Địch Quý phi, cô cũng chỉ biết một số chuyện nhỏ nhặt về sự việc năm đó mà thôi, mà chuyện này luôn là điều cấm kỵ đối với Thích Mặc Thanh, nhắc đến là lại đau lòng.
Ai ngờ, người hạ độc lại là Địch Quý phi!
“Hoàng thượng điều tra ra là Thần phi hạ độc, hơn nữa Thần phi đã bị lửa thiêu chết, sao người lại thành người hạ độc rồi? Người hạ độc Thái Tử bằng cách nào? Người kể lại rõ ràng tỉ mỉ.” Tiết Tịnh Kỳ rành mạch nói.
Địch Quý phi im lặng một lúc, đột nhiên cười ha ha.
Tiết Tịnh Kỳ hơi kinh ngạc nhìn bà, còn tưởng bà lại sắp thoát khỏi sự khống chế, vội vàng vươn tay đi lấy đồ trong lồ ng ngực.
Nhưng mới vươn tay được một nữa, Địch Quý phi đã ngừng cười, thuận thế liếc nhìn Tiết Tịnh Kỳ, vô cùng tăm tối.
“Lúc trước Thái Tử đang vô cùng nổi bật, nhà họ Doãn cũng kéo dài không suy Thái Tử vừa ra đời đã được lập làm Thái Tử, Doãn Hoàng hậu có quyền có thế, làm mưa làm gió trong hậy cung, không ai dám nói bà ta không đúng.
Nhưng mà còn có một người có tính tình nhạt nhẽo, tài hoa hơn người, lại còn xinh đẹp như hoa, làm người ta điên đảo thần hồn, bà ta chính là Thần phi. Hai người ở hậu cung đều nhận được sự sủng ái của Hoàng thượng ngang ngửa nhau.
Lúc này, nếu ta không thuận theo thì Luân Vương và Lâm Vương sẽ không sống nổi. Vì thế ta đưa Lâm Vương cho Doãn Hoàng hậu phụng dưỡng, lấy lòng bà ta, nhưng cũng không có tác dụng gì.
Doãn Hoàng hậu không thèm nhìn ta, không xem ta ra gì, ta cực kỳ tức giận, nên đã hạ độc vào rượu của Thái Tử, lại vu oan cho Thần phi, không phải đẹp cả đôi đường sao?”
/370
|