Lãnh Tước nghiêm mặt, không nói gì.
Muốn bắt được người hạ độc lần này, chỉ sợ không dễ dàng như thế.
Cho dù đã biết là ai làm, nhưng không tìm được chứng cứ thì cũng chẳng làm được gì.
“Ai?” Thích Mặc Thanh đột nhiên lướt ánh mắt sắt bén ra phía cửa, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
Hàn Nguyệt ở bên ngoài hoảng sợ, nàng vừa mới đến trước cửa, người bên trong đã biết nàng ở đây.
“Vương gia, Hàn Nguyệt cầu kiến.” Hàn Nguyệt hít sâu.
Một giọng nói lạnh nhạt từ bên trong vọng ra: “Vào đi.”
Đẩy cửa bước vào, Thích Mặc Thanh dựa trên giường, sắc mặt lạnh như băng, cũng có chút tái nhợt, nhưng đôi mắt hẹp dài kia vẫn sắc bén như cũ.
Hàn Nguyệt hơi hoảng sợ hỏi: “Vương gia, người bị thương sao? Có nặng lắm không?”
Lãnh Tước đang dọn dẹp hòm thuốc chuẩn bị rời đi, lúc đi ngang qua bên người Hàn Nguyệt mới nói cho nàng: “Vết thương không quá nặng, chút vết thương này cũng không cản trở được người.”
Nói xong, hắn đã xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Thích Mặc Thanh lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”
Hàn Nguyệt kể lại đầu đuôi mọi chuyện xảy ra vào lúc tối, lúc nói đến Doãn Tiêu La bị rạch mặt, giọng điệu có chút kích động.
Nhưng sau khi Thích Mặc Thanh nghe xong, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi lại để nàng rơi vào tình huống nguy hiểm một mình? Nếu Doãn Tiêu La vô tình làm nàng bị thương thì phải làm sao?”
Chuyện một năm trước, bây giờ chàng nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, có thể có được Tiết Tịnh Kỳ một lần nữa, chàng luôn cảm thấy là do trời cao thương xót, không muốn thấy chàng sống như một cái xác không hồn nên mới để cô quay về bên cạnh chàng.
Sau lần đó, chàng nơm nớp lo sợ, dè dặt không muốn đặt cô vào hoàn cảnh nguy hiểm, nhưng mà vẫn...
“Chắc là ngươi cũng hiểu, ta cho ngươi đi theo bên cạnh nàng là vì bảo vệ nàng, chứ không phải để nàng rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Nếu nàng vì thế mà xảy ra bất cứ sơ suất nào, ngươi có nghĩ đến hậu quả hay không?” Giọng Thích Mặc Thanh lại càng lạnh hơn, cơ thể tỏa ra hơi thở lạnh lùng.
Hàn Nguyệt hoảng sợ, không ngờ Thích Mặc Thanh không để ý đến chuyện sống chết của Doãn Tiêu La, mà là bình an của Tiết Tịnh Kỳ, nàng âm thâm cúi đầu.
“Là lỗi của thuộc hạ, không bảo vệ tốt Công chúa, xin Vương gia trách phạt.” Hàn Nguyệt đành phải ngượng ngùng nhận lỗi.
Thích Mặc Thanh hơi híp mắt, nắm chặt nắm đấm lại, chàng chỉ cần nghĩ đến tối hôm nay Tiết Tịnh Kỳ lại phải đối mặt với lưỡi đao của Doãn Tiêu La, chàng lại cảm thấy sợ hãi.
Mỗi tối, chuyện của một năm trước luôn quanh quẩn trong đầu chàng, nếu lần này Tiết Tịnh Kỳ lại xảy ra chuyện gì, chàng thật sự sẽ nổi điên.
Cơn đau trên người không bằng cơn đau trong lòng, chàng không để ý đến vết thương trên người, từ trên giường ngồi dảy, áo đơn mỏng manh đã thấm máu, vết thương sau lưng vẫn không thể làm chàng hành động tự nhiên được.
Hàn Nguyệt thấy chàng chảy máu, hoảng sợ vội vàng khuyên nhủ: “Vương gia, người vẫn chưa khỏi hẳn, người muốn đi đâu?”
Cơn đau đớn trên cơ thể chẳng là gì đối với chàng, lúc trước chàng từng trải qua cơn đau đớn kịch liệt về cả thể xác lẫn tinh thần, vẫn chịu đựng được đấy thôi.
“Ngươi đi về đi.” Thích Mặc Thanh vừa vất vả mặc quần áo, vừa lạnh lùng nói vài chữ này.
Hàn Nguyệt còn muốn khuyên nhủ thêm, nhưng nghĩ đến thân phận của bản thân, cuối cùng vẫn nhịn xuống, nàng chỉ là một thuộc hạ nhỏ bé, có tư cách gì mà khuyên chàng?
Cuối cùng vẫn không nói gì rời đi, Thích Mặc Thanh mặc một bộ đồ đen, không quan tâm đ ến đau đớn trên cơ thể, cố gắng dùng khinh công, vượt nóc băng tường đi về phía phủ Ôn Vương.
Lúc này, chàng cực kỳ nhớ cô, muốn nhìn thấy cô.
Đi thẳng đến phủ Ôn Vương, theo mái hiên nhảy xuống Lực Nguyên Cư, đứng trước cửa là có thể nhìn thấy ánh nến đang đốt ở bên trong, cực kỳ ấm áp.
Im lặng nhảy vào trong cửa sổ, Thích Mặc Thanh bình tĩnh ôm lấy Tiết Tịnh Kỳ đang ngẩn ngơ từ sau lưng, cô đột nhiên giãy dụa, khi quay đầu lại, vừa lúc bị chàng ôm chặt vào trong lòng.
Chàng đè chặt đầu cô lên trên ngực chàng, Tiết Tịnh Kỳ không thở nổi.
“Chàng bị sao thế?” Giọng Tiết Tịnh Kỳ nghẹt lại, phả hơi thở lên ngực chàng.
Thích Mặc Thanh thở phào nhẹ nhõm, chàng thật sự đang ôm lấy cô, cảm thấy thả lỏng vô cùng, chỉ có lúc này chàng mới có thể yên tâm.
“Đừng nhúc nhích, để ta ôm một lúc.” Thích Mặc Thanh lại dán chặt cô, trầm thấp nói.
Không lẽ là chàng nghe nói chuyện Doãn Tiêu La, muốn đến xem thử cô có bị thương hay không sao?
Tiết Tịnh Kỳ từ từ cong môi cười, cảm thấy mỹ mãn duỗi tay ôm chặt lấy lưng chàng, nhưng đúng lúc này chàng lại buông cô ra.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn vào mắt chàng, khẽ “ủa” lên, ôm đủ rồi à?
“Thấy nàng không có việc gì là ta yên tâm rồi.” Thích Mặc Thanh hơi mỉm cười.
Sau đó lại đột nhiên nghiêm túc, mày kiếm nhíu chặt lại, trong ánh mắt lạnh như băng đầy vẻ nghiêm túc.
Chàng giả vờ tức giận nhìn Tiết Tịnh Kỳ: “Không có lần thứ hai, Doãn Tiêu La đã chịu quả báo của nàng, ta sẽ phái người giải quyết nàng ta. Nàng cũng nên quay về rồi đúng không?”
Câu nói cuối cùng là một câu có hơi mang theo chút dò hỏi, không phải dạng ra lệnh ngang ngược như mọi hôm, chàng lại đang hỏi ý kiến của cô, đây là một chuyện cực kỳ hiếm có.
“Ừ, đến lúc đó chúng ta sẽ đi du lịch khắp thế giới, xem hết tất cả núi non sông suối, đi khắp từ nam đến bắc...” Tiết Tịnh Kỳ nhịn không được cong môi cười cười.
Thích Mặc Thanh hơi ngẩn ra: “Đi du lịch khắp thế giới?”
Sao dạo này cô thường xuyên nói ra một vài từ ngữ không đâu vào đâu thế? Nhưng bây giờ cô trông rất bình thường, không hề uống sau, không giống như đang mê sảng.
Tiết Tịnh Kỳ vò đầu giải thích: “Có nghĩa là đi thăm thú khắp thế gian...”
Thích Mặc Thanh gật đầu, tuy mặt ngoài không tiếp tục hỏi đến cùng, nhưng trong lòng lại âm thầm nhớ kỹ những từ ngữ kỳ quái mà cô từng nói qua.
“Tốt thật...” Tiết Tịnh Kỳ cực kỳ cảm động, lần này thật sự có thể ở bên cạnh chàng đến khi tóc bạc phơ rồi.
Tuy ngoài miệng nói như thế, cô đã chạy đến trước mặt chàng, bất giác vươn tay ra ôm chàng.
Cơ thể Thích Mặc Thanh hơi cứng còng, thấy cô xông thẳng về phía chàng, rất muốn kéo cơ thể nhỏ nhắn này ôm chặt vào lòng, nhưng cuối cùng vẫn do dự một lúc, nắm lấy tay cô.
“Ta về trước, nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta nghĩ cách đón nàng về.” Thích Mặc Thanh xoa đầu tóc mềm mại của cô, nhẹ nhàng dịu dàng dặn dò.
Nhìn thấy dáng vẻ cố mà từ chối của chàng, Tiết Tịnh Kỳ nghiêng đầu nhìn chàng, đau khổ nhíu mày lại, tự hỏi vì sao chàng lại không ôm cô??
Đừng nói là vì tức giận, muốn cho cô một bài học đó nha?
Tiết Tịnh Kỳ suy nghĩ một lúc, gật đầu nghiêm túc vươn hai tay: “Ôm chàng một cái rồi hẵng đi.”
Thích Mặc Thanh ngẩn ra, hình như có hơi không yên, chàng thật sự không thể nào từ chối được việc Tiết Tịnh Kỳ nhào vào lòng.
Nhưng nếu để cô ôm sẽ lập tức phát hiện ra vết thương trên người chàng ngay, chàng không muốn cô lo.
Cuối cùng vẫn không chịu vươn tay, lại sờ mặt cô: “Ngoan, ta còn có việc bận.”
Lúc chàng quay người, Tiết Tịnh Kỳ lại giữ chặt tay chàng từ phía sau, ôm lấy chàng.
Mũi lại ngửi thấy mùi máu tươi, mùi máu nồng nặc xộc thẳng vào mũi cô, làm cô hoảng sợ không biết làm sao.
Lập tức buông chàng ra, tay nhẹ nhàng sờ lên vết thương của chàng, đúng thật là, tay đã đụng trúng một vùng sền sệt.
“Chàng bị thương!” Tiết Tịnh Kỳ lo lắng kêu to.
Có thể Thích Mặc Thanh hơi cứng đờ, không ngờ vẫn bị cô phát hiện ra, xoay người rũ mắt nói: “Chút vết thương nhỏ, không có gì quan trọng.”
Nhưng vết thương mà chàng cảm thấy không quan trọng, ở trong mắt Tiết Tịnh Kỳ lại cảm thấy đau đớn như một vết thương cực kỳ nặng.
Thì ra lúc nãy chàng không cho cô ôm chàng là vì nguyên nhân này, không muốn để nàng lo, thà tự yên lặng chịu đựng mọi đau đớn một mình.
“Ngồi xuống, để ta xem thử, ta không xem thì không yên tâm được.” Tiết Tịnh Kỳ kéo chàng ngồi xuống đệm mềm ở bên cạnh.
Thích Mặc Thanh còn đang cố gắng an ủi cô, sắc mặt cô lạnh lùng, lướt ánh mắt sắt bén đến trên người chàng: “Ta nói ngồi xuống thì ngồi xuống đi, ta là thần y, ta muốn xem thử vết thương của chàng có nặng hay không.”
Nghe giọng điệu ngang ngược của cô, Thích Mặc Thanh không khỏi bật cười, cô ở bên cạnh chàng lâu như vậy, chàng chưa bao giờ quên cô chính là một con mèo hoang có móng vuốt sắc nhọn, thông minh gian xảo.
Ngoan ngoãn ngồi xuống, để mặc nàng cởi áo ngoài ra, phần lớn da thịt để lộ trong không khí trong lòng, Thích Mặc Thanh rất hưởng thụ cảm giác cô ngồi bên cạnh, từ tốn cởi quần áo thay cho chàng, rất hưởng thụ dáng vẻ căng thẳng của cô khi lo lắng cho chàng.
Đã có người bôi thuốc lên vết thương của chàng rồi, nếu không phải vì động tác quá lớn cũng sẽ không làm vết thương bị rách chảy máu.
Chắc chắn là bị rách trên đường đến phủ Ôn Vương, Tiết Tịnh Kỳ hơi đau lòng nhìn vết thương của chàng, rõ ràng là bị người ta dùng kiếm chém bị thương, rốt cuộc là ai có khả năng làm chàng bị thương.
“Là ai làm chàng bị thương? Ai có khả năng làm chàng bị thương chứ?” Tiết Tịnh Kỳ đau lòng nhìn vết thương của chàng hỏi.
Ánh mắt Thích Mặc Thanh lại rất lạnh lùng, không muốn để cô biết quá nhiều chuyện, chỉ lắc đầu: “Không có gì, bị người khác đánh lén thôi.”
Đánh lén? Thích Mặc Thanh lại bị người khác đánh lén, Tiết Tịnh Kỳ nghi ngờ nhìn chàng, định xử lý sơ vết thương cho chàng, cũng không hỏi thêm.
Thấy thảo dược trên người chàng, Tiết Tịnh Kỳ ngửi thử, tuy bị lẫn mùi máu tươi nhưng cô vẫn dễ dàng ngửi ra được tác dụng của thuốc.
“Y thuật của Lãnh Tước đã rất giỏi rồi, những thảo dược này rất có ích cho vết thương của chàng.” Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày: “Nếu có kim và chỉ ruột dê thì tốt rồi, nếu may vết thương lại thì sẽ khỏi nhanh hơn.”
Nghe cô lầm bầm, Thích Mặc Thanh lại cười cười, hơi cưng chiều nói: “Chút vết thương này có đáng là gì đâu, làm nàng phải lo lắng rồi.
Nói xong, định mặc quần áo vào, nhưng Tiết Tịnh Kỳ lại đến gần, cản hành động của chàng lại, nhìn vết sẹo trên lưng chàng.
“Chàng có vết sẹo ở nơi này vào lúc nào thế??” Tiết Tịnh Kỳ hoảng sợ nghi ngờ hỏi.
Cô nhớ rõ lúc trước chàng không có, rõ ràng là xuất hiện trong thời gian một năm cô bỏ đi, vết thương không mới không cũ.
“Lâu rồi.” Thích Mặc Thanh cười khổ.
Tiết Tịnh Kỳ vén quần áo của chàng lên, ngón tay châm từng đốm lửa trên lưng chàng, làm chàng bất giác căng chặt cơ thế, cảm thấy trong người vô cùng nóng bỏng.
Mà Tiết Tịnh Kỳ hình như vẫn không hề hay biết, chỉ vào mấy vết sẹo trên lưng chàng: “Chỗ này cũng có, chỗ này cũng có... rốt cuộc là vì sao?”
Cô biết, nếu như chàng không cho phép thì không có ai có thể làm chàng bị thương.
Thích Mặc Thanh cắn răng, ráng nhịn xuống dục vọng trong cơ thể, nhưng đầu sỏ gây tội sau lưng chàng lại hồn nhiên không hề hay biết.
Mỗi khi cô đặt tay lên lưng chàng, luôn có thể làm chàng dấy lên từng cơn run rẩy.
Thích Mặc Thanh hít sâu, trở tay kéo cô đ è xuống dưới người.
Đột nhiên bị chàng đ è xuống dưới người, Tiết Tịnh Kỳ ngước mắt lên nhìn chàng, đột nhiên phát hiện ra rốt cuộc cô đang làm gì, lúc nãy cô lại...
“Tịnh Kỳ...” Giọng của Thích Mặc Thanh đã cực kỳ khàn, trầm giọng kêu.
Thấy chàng ý loạn tình m3, Tiết Tịnh Kỳ thầm kêu không xong, đây là phủ Ôn Vương, lỡ có người vào thì sao?
Tiết Tịnh Kỳ bình tĩnh lại, từ từ trượt ra khỏi cánh tay chàng, lại rời khỏi tầm tay của chàng.
“Ờ ừm, ta mặc quần áo vào giúp chàng.” Tiết Tịnh Kỳ vươn tay chỉnh sửa quần áo lại thay chàng.
Thích Mặc Thanh lại nghiêng sang một bên, vẻ tình dục trong mắt lập tức biến mất, thở gấp.
“Mau quay về bên cạnh ta đi, nếu còn tiếp tục như thế, ta thật sự không chịu nổi nữa.” Thích Mặc Thanh nghiến răng nghiến lợi nói.
Muốn bắt được người hạ độc lần này, chỉ sợ không dễ dàng như thế.
Cho dù đã biết là ai làm, nhưng không tìm được chứng cứ thì cũng chẳng làm được gì.
“Ai?” Thích Mặc Thanh đột nhiên lướt ánh mắt sắt bén ra phía cửa, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
Hàn Nguyệt ở bên ngoài hoảng sợ, nàng vừa mới đến trước cửa, người bên trong đã biết nàng ở đây.
“Vương gia, Hàn Nguyệt cầu kiến.” Hàn Nguyệt hít sâu.
Một giọng nói lạnh nhạt từ bên trong vọng ra: “Vào đi.”
Đẩy cửa bước vào, Thích Mặc Thanh dựa trên giường, sắc mặt lạnh như băng, cũng có chút tái nhợt, nhưng đôi mắt hẹp dài kia vẫn sắc bén như cũ.
Hàn Nguyệt hơi hoảng sợ hỏi: “Vương gia, người bị thương sao? Có nặng lắm không?”
Lãnh Tước đang dọn dẹp hòm thuốc chuẩn bị rời đi, lúc đi ngang qua bên người Hàn Nguyệt mới nói cho nàng: “Vết thương không quá nặng, chút vết thương này cũng không cản trở được người.”
Nói xong, hắn đã xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Thích Mặc Thanh lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”
Hàn Nguyệt kể lại đầu đuôi mọi chuyện xảy ra vào lúc tối, lúc nói đến Doãn Tiêu La bị rạch mặt, giọng điệu có chút kích động.
Nhưng sau khi Thích Mặc Thanh nghe xong, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi lại để nàng rơi vào tình huống nguy hiểm một mình? Nếu Doãn Tiêu La vô tình làm nàng bị thương thì phải làm sao?”
Chuyện một năm trước, bây giờ chàng nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, có thể có được Tiết Tịnh Kỳ một lần nữa, chàng luôn cảm thấy là do trời cao thương xót, không muốn thấy chàng sống như một cái xác không hồn nên mới để cô quay về bên cạnh chàng.
Sau lần đó, chàng nơm nớp lo sợ, dè dặt không muốn đặt cô vào hoàn cảnh nguy hiểm, nhưng mà vẫn...
“Chắc là ngươi cũng hiểu, ta cho ngươi đi theo bên cạnh nàng là vì bảo vệ nàng, chứ không phải để nàng rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Nếu nàng vì thế mà xảy ra bất cứ sơ suất nào, ngươi có nghĩ đến hậu quả hay không?” Giọng Thích Mặc Thanh lại càng lạnh hơn, cơ thể tỏa ra hơi thở lạnh lùng.
Hàn Nguyệt hoảng sợ, không ngờ Thích Mặc Thanh không để ý đến chuyện sống chết của Doãn Tiêu La, mà là bình an của Tiết Tịnh Kỳ, nàng âm thâm cúi đầu.
“Là lỗi của thuộc hạ, không bảo vệ tốt Công chúa, xin Vương gia trách phạt.” Hàn Nguyệt đành phải ngượng ngùng nhận lỗi.
Thích Mặc Thanh hơi híp mắt, nắm chặt nắm đấm lại, chàng chỉ cần nghĩ đến tối hôm nay Tiết Tịnh Kỳ lại phải đối mặt với lưỡi đao của Doãn Tiêu La, chàng lại cảm thấy sợ hãi.
Mỗi tối, chuyện của một năm trước luôn quanh quẩn trong đầu chàng, nếu lần này Tiết Tịnh Kỳ lại xảy ra chuyện gì, chàng thật sự sẽ nổi điên.
Cơn đau trên người không bằng cơn đau trong lòng, chàng không để ý đến vết thương trên người, từ trên giường ngồi dảy, áo đơn mỏng manh đã thấm máu, vết thương sau lưng vẫn không thể làm chàng hành động tự nhiên được.
Hàn Nguyệt thấy chàng chảy máu, hoảng sợ vội vàng khuyên nhủ: “Vương gia, người vẫn chưa khỏi hẳn, người muốn đi đâu?”
Cơn đau đớn trên cơ thể chẳng là gì đối với chàng, lúc trước chàng từng trải qua cơn đau đớn kịch liệt về cả thể xác lẫn tinh thần, vẫn chịu đựng được đấy thôi.
“Ngươi đi về đi.” Thích Mặc Thanh vừa vất vả mặc quần áo, vừa lạnh lùng nói vài chữ này.
Hàn Nguyệt còn muốn khuyên nhủ thêm, nhưng nghĩ đến thân phận của bản thân, cuối cùng vẫn nhịn xuống, nàng chỉ là một thuộc hạ nhỏ bé, có tư cách gì mà khuyên chàng?
Cuối cùng vẫn không nói gì rời đi, Thích Mặc Thanh mặc một bộ đồ đen, không quan tâm đ ến đau đớn trên cơ thể, cố gắng dùng khinh công, vượt nóc băng tường đi về phía phủ Ôn Vương.
Lúc này, chàng cực kỳ nhớ cô, muốn nhìn thấy cô.
Đi thẳng đến phủ Ôn Vương, theo mái hiên nhảy xuống Lực Nguyên Cư, đứng trước cửa là có thể nhìn thấy ánh nến đang đốt ở bên trong, cực kỳ ấm áp.
Im lặng nhảy vào trong cửa sổ, Thích Mặc Thanh bình tĩnh ôm lấy Tiết Tịnh Kỳ đang ngẩn ngơ từ sau lưng, cô đột nhiên giãy dụa, khi quay đầu lại, vừa lúc bị chàng ôm chặt vào trong lòng.
Chàng đè chặt đầu cô lên trên ngực chàng, Tiết Tịnh Kỳ không thở nổi.
“Chàng bị sao thế?” Giọng Tiết Tịnh Kỳ nghẹt lại, phả hơi thở lên ngực chàng.
Thích Mặc Thanh thở phào nhẹ nhõm, chàng thật sự đang ôm lấy cô, cảm thấy thả lỏng vô cùng, chỉ có lúc này chàng mới có thể yên tâm.
“Đừng nhúc nhích, để ta ôm một lúc.” Thích Mặc Thanh lại dán chặt cô, trầm thấp nói.
Không lẽ là chàng nghe nói chuyện Doãn Tiêu La, muốn đến xem thử cô có bị thương hay không sao?
Tiết Tịnh Kỳ từ từ cong môi cười, cảm thấy mỹ mãn duỗi tay ôm chặt lấy lưng chàng, nhưng đúng lúc này chàng lại buông cô ra.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn vào mắt chàng, khẽ “ủa” lên, ôm đủ rồi à?
“Thấy nàng không có việc gì là ta yên tâm rồi.” Thích Mặc Thanh hơi mỉm cười.
Sau đó lại đột nhiên nghiêm túc, mày kiếm nhíu chặt lại, trong ánh mắt lạnh như băng đầy vẻ nghiêm túc.
Chàng giả vờ tức giận nhìn Tiết Tịnh Kỳ: “Không có lần thứ hai, Doãn Tiêu La đã chịu quả báo của nàng, ta sẽ phái người giải quyết nàng ta. Nàng cũng nên quay về rồi đúng không?”
Câu nói cuối cùng là một câu có hơi mang theo chút dò hỏi, không phải dạng ra lệnh ngang ngược như mọi hôm, chàng lại đang hỏi ý kiến của cô, đây là một chuyện cực kỳ hiếm có.
“Ừ, đến lúc đó chúng ta sẽ đi du lịch khắp thế giới, xem hết tất cả núi non sông suối, đi khắp từ nam đến bắc...” Tiết Tịnh Kỳ nhịn không được cong môi cười cười.
Thích Mặc Thanh hơi ngẩn ra: “Đi du lịch khắp thế giới?”
Sao dạo này cô thường xuyên nói ra một vài từ ngữ không đâu vào đâu thế? Nhưng bây giờ cô trông rất bình thường, không hề uống sau, không giống như đang mê sảng.
Tiết Tịnh Kỳ vò đầu giải thích: “Có nghĩa là đi thăm thú khắp thế gian...”
Thích Mặc Thanh gật đầu, tuy mặt ngoài không tiếp tục hỏi đến cùng, nhưng trong lòng lại âm thầm nhớ kỹ những từ ngữ kỳ quái mà cô từng nói qua.
“Tốt thật...” Tiết Tịnh Kỳ cực kỳ cảm động, lần này thật sự có thể ở bên cạnh chàng đến khi tóc bạc phơ rồi.
Tuy ngoài miệng nói như thế, cô đã chạy đến trước mặt chàng, bất giác vươn tay ra ôm chàng.
Cơ thể Thích Mặc Thanh hơi cứng còng, thấy cô xông thẳng về phía chàng, rất muốn kéo cơ thể nhỏ nhắn này ôm chặt vào lòng, nhưng cuối cùng vẫn do dự một lúc, nắm lấy tay cô.
“Ta về trước, nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta nghĩ cách đón nàng về.” Thích Mặc Thanh xoa đầu tóc mềm mại của cô, nhẹ nhàng dịu dàng dặn dò.
Nhìn thấy dáng vẻ cố mà từ chối của chàng, Tiết Tịnh Kỳ nghiêng đầu nhìn chàng, đau khổ nhíu mày lại, tự hỏi vì sao chàng lại không ôm cô??
Đừng nói là vì tức giận, muốn cho cô một bài học đó nha?
Tiết Tịnh Kỳ suy nghĩ một lúc, gật đầu nghiêm túc vươn hai tay: “Ôm chàng một cái rồi hẵng đi.”
Thích Mặc Thanh ngẩn ra, hình như có hơi không yên, chàng thật sự không thể nào từ chối được việc Tiết Tịnh Kỳ nhào vào lòng.
Nhưng nếu để cô ôm sẽ lập tức phát hiện ra vết thương trên người chàng ngay, chàng không muốn cô lo.
Cuối cùng vẫn không chịu vươn tay, lại sờ mặt cô: “Ngoan, ta còn có việc bận.”
Lúc chàng quay người, Tiết Tịnh Kỳ lại giữ chặt tay chàng từ phía sau, ôm lấy chàng.
Mũi lại ngửi thấy mùi máu tươi, mùi máu nồng nặc xộc thẳng vào mũi cô, làm cô hoảng sợ không biết làm sao.
Lập tức buông chàng ra, tay nhẹ nhàng sờ lên vết thương của chàng, đúng thật là, tay đã đụng trúng một vùng sền sệt.
“Chàng bị thương!” Tiết Tịnh Kỳ lo lắng kêu to.
Có thể Thích Mặc Thanh hơi cứng đờ, không ngờ vẫn bị cô phát hiện ra, xoay người rũ mắt nói: “Chút vết thương nhỏ, không có gì quan trọng.”
Nhưng vết thương mà chàng cảm thấy không quan trọng, ở trong mắt Tiết Tịnh Kỳ lại cảm thấy đau đớn như một vết thương cực kỳ nặng.
Thì ra lúc nãy chàng không cho cô ôm chàng là vì nguyên nhân này, không muốn để nàng lo, thà tự yên lặng chịu đựng mọi đau đớn một mình.
“Ngồi xuống, để ta xem thử, ta không xem thì không yên tâm được.” Tiết Tịnh Kỳ kéo chàng ngồi xuống đệm mềm ở bên cạnh.
Thích Mặc Thanh còn đang cố gắng an ủi cô, sắc mặt cô lạnh lùng, lướt ánh mắt sắt bén đến trên người chàng: “Ta nói ngồi xuống thì ngồi xuống đi, ta là thần y, ta muốn xem thử vết thương của chàng có nặng hay không.”
Nghe giọng điệu ngang ngược của cô, Thích Mặc Thanh không khỏi bật cười, cô ở bên cạnh chàng lâu như vậy, chàng chưa bao giờ quên cô chính là một con mèo hoang có móng vuốt sắc nhọn, thông minh gian xảo.
Ngoan ngoãn ngồi xuống, để mặc nàng cởi áo ngoài ra, phần lớn da thịt để lộ trong không khí trong lòng, Thích Mặc Thanh rất hưởng thụ cảm giác cô ngồi bên cạnh, từ tốn cởi quần áo thay cho chàng, rất hưởng thụ dáng vẻ căng thẳng của cô khi lo lắng cho chàng.
Đã có người bôi thuốc lên vết thương của chàng rồi, nếu không phải vì động tác quá lớn cũng sẽ không làm vết thương bị rách chảy máu.
Chắc chắn là bị rách trên đường đến phủ Ôn Vương, Tiết Tịnh Kỳ hơi đau lòng nhìn vết thương của chàng, rõ ràng là bị người ta dùng kiếm chém bị thương, rốt cuộc là ai có khả năng làm chàng bị thương.
“Là ai làm chàng bị thương? Ai có khả năng làm chàng bị thương chứ?” Tiết Tịnh Kỳ đau lòng nhìn vết thương của chàng hỏi.
Ánh mắt Thích Mặc Thanh lại rất lạnh lùng, không muốn để cô biết quá nhiều chuyện, chỉ lắc đầu: “Không có gì, bị người khác đánh lén thôi.”
Đánh lén? Thích Mặc Thanh lại bị người khác đánh lén, Tiết Tịnh Kỳ nghi ngờ nhìn chàng, định xử lý sơ vết thương cho chàng, cũng không hỏi thêm.
Thấy thảo dược trên người chàng, Tiết Tịnh Kỳ ngửi thử, tuy bị lẫn mùi máu tươi nhưng cô vẫn dễ dàng ngửi ra được tác dụng của thuốc.
“Y thuật của Lãnh Tước đã rất giỏi rồi, những thảo dược này rất có ích cho vết thương của chàng.” Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày: “Nếu có kim và chỉ ruột dê thì tốt rồi, nếu may vết thương lại thì sẽ khỏi nhanh hơn.”
Nghe cô lầm bầm, Thích Mặc Thanh lại cười cười, hơi cưng chiều nói: “Chút vết thương này có đáng là gì đâu, làm nàng phải lo lắng rồi.
Nói xong, định mặc quần áo vào, nhưng Tiết Tịnh Kỳ lại đến gần, cản hành động của chàng lại, nhìn vết sẹo trên lưng chàng.
“Chàng có vết sẹo ở nơi này vào lúc nào thế??” Tiết Tịnh Kỳ hoảng sợ nghi ngờ hỏi.
Cô nhớ rõ lúc trước chàng không có, rõ ràng là xuất hiện trong thời gian một năm cô bỏ đi, vết thương không mới không cũ.
“Lâu rồi.” Thích Mặc Thanh cười khổ.
Tiết Tịnh Kỳ vén quần áo của chàng lên, ngón tay châm từng đốm lửa trên lưng chàng, làm chàng bất giác căng chặt cơ thế, cảm thấy trong người vô cùng nóng bỏng.
Mà Tiết Tịnh Kỳ hình như vẫn không hề hay biết, chỉ vào mấy vết sẹo trên lưng chàng: “Chỗ này cũng có, chỗ này cũng có... rốt cuộc là vì sao?”
Cô biết, nếu như chàng không cho phép thì không có ai có thể làm chàng bị thương.
Thích Mặc Thanh cắn răng, ráng nhịn xuống dục vọng trong cơ thể, nhưng đầu sỏ gây tội sau lưng chàng lại hồn nhiên không hề hay biết.
Mỗi khi cô đặt tay lên lưng chàng, luôn có thể làm chàng dấy lên từng cơn run rẩy.
Thích Mặc Thanh hít sâu, trở tay kéo cô đ è xuống dưới người.
Đột nhiên bị chàng đ è xuống dưới người, Tiết Tịnh Kỳ ngước mắt lên nhìn chàng, đột nhiên phát hiện ra rốt cuộc cô đang làm gì, lúc nãy cô lại...
“Tịnh Kỳ...” Giọng của Thích Mặc Thanh đã cực kỳ khàn, trầm giọng kêu.
Thấy chàng ý loạn tình m3, Tiết Tịnh Kỳ thầm kêu không xong, đây là phủ Ôn Vương, lỡ có người vào thì sao?
Tiết Tịnh Kỳ bình tĩnh lại, từ từ trượt ra khỏi cánh tay chàng, lại rời khỏi tầm tay của chàng.
“Ờ ừm, ta mặc quần áo vào giúp chàng.” Tiết Tịnh Kỳ vươn tay chỉnh sửa quần áo lại thay chàng.
Thích Mặc Thanh lại nghiêng sang một bên, vẻ tình dục trong mắt lập tức biến mất, thở gấp.
“Mau quay về bên cạnh ta đi, nếu còn tiếp tục như thế, ta thật sự không chịu nổi nữa.” Thích Mặc Thanh nghiến răng nghiến lợi nói.
/370
|