Tuy bên này rất ngọt ngào, nhưng trong cung của Địch Quý Phi lại tranh cãi nhốn nháo.
Khi Ôn Vương vào cung cũng đã nghĩ đến Địch Quý Phi sẽ phản đối, nhưng không ngờ bà lại phản đối quyết liệt như thế, không có chút cơ hội bàn lại nào cả.
Địch Quý Phi dùng sắc mặt khó coi nhìn Ôn Vương, có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Vũ Hạo, từ nhỏ ngươi đã là một đứa bé ngoan ngoãn, chưa bao giờ làm ta phiền lòng, ta cũng chưa từng hỏi đến sinh hoạt của ngươi, cho rằng cách suy nghĩ và kinh nghiệm của ngươi cũng đã đủ để ngươi nhìn nhận mọi chuyện một cách lý trí, nhưng bây giờ ta phát hiện ta sai rồi.” Địch Quý Phi tận tâm khuyên nhủ.
Chỉ mong Ôn Vương có thể nghe lời bà, cho dù cưới ai cũng được, nhưng công chúa Hòa Sắt thì không.
“Mẫu phi, ta biết người đang nghĩ điều gì, tuy công chúa Hòa Sắt là công chúa đến hòa thân, nhưng nàng không giống những nữ tử tầm thường, nàng có tư tưởng của riêng nàng, hơn nữa còn đủ thông minh.
Nếu có thể cưới được nàng thì sẽ giúp ích rất nhiều cho ta.”
Ôn Vương không phải vì chuyện này nên mới cưới công chúa Hòa Sắt, mà là vì hắn có thể tìm thấy được chút bóng dáng của Tiết Tịnh Kỳ trên người của công chúa Hòa Sắt.
Cho nên hắn mới liều mạng muốn cưới nàng.
Ai ngờ, Địch Quý Phi nghe vậy lại cười khẩy: “Có tư tưởng, đủ thông minh là có thể trở thành phi tử của ngươi sao? Người phải nhớ, ngươi là hoàng tử của nước Thích Diệp, tuy không so được với Thái Tử, nhưng cũng là một hoàng tử có thân phận cao quý.
Mà công chúa Hòa Sắt chỉ là một cô công chúa nho nhỏ, nàng có thể cho ngươi thứ gì chứ?”
Địa vị thân phận của nhà họ Doãn vô cùng cao quý, có tầm ảnh hưởng rất lớn trong triều đình, mà nước Thành Châu của nàng chẳng qua chỉ là một nước nhỏ bé, sớm muộn gì cũng phải thần phục dưới tay nước Thích Diệp mà thôi.
Cưới một cô công chúa của một nước nhỏ thì không có lợi, thật sự không có lợi.
“Mẫu phi nói vậy không khỏi có hơi cực đoan, tuy ta là hoàng tử nước Thích Diệp, nhưng không lẽ ta không thể thích ai đó sao? Ta nhất định phải cưới một nữ tử có giúp đỡ cho tương lai của ta sao?” Ôn Vương nhướng mày tự giễu.
“Không sai.” Địch Quý Phi đột nhiên ngắt lời, không chút do dự trả lời hắn.
Thật ra tính cách của hai người khá giống nhau, Địch Quý Phi luôn muốn được lên địa vị cao, tính tình bướng bỉnh, Ôn Vương nhất quyết muốn cưới công chúa Hòa Sắt, không sợ đối nghịch với Địch Quý Phi.
Địch Quý Phi biết rõ tính tình của con bà, bà cũng biết nếu bà không nhân nhượng một chút, sao Ôn Vương hết hy vọng được?
“Hoàng Nhi, ta biết chuyện ngươi đã quyết sẽ không dễ dàng thay đổi ý kiến, nhưng ta vẫn hy vọng ngươi cẩn thận suy xét lại chuyện này.
Doãn Hoàng hậu bị biếm vào lãnh cung, tương lai của Thái Tử còn mịt mờ, lúc này, con phải thể hiện tốt trước mặt hoàng thượng thì mới có cơ hội!”
Địch Quý Phi không muốn hắn bỏ lỡ cơ hội lần này, tận tình khuyên nhủ.
Nhưng những lời khuyên của bà lọt vào tai Ôn Vương lại biến thành những sắp xếp có chủ đích, hoàn toàn là vì thân phận địa vị tương lai của bà mà thôi.
Trong lòng Ôn Vương, lần này Địch Quý Phi hoàn toàn không để tâm đến tình cảm và hạnh phúc của hắn, hắn khinh thường cái kiểu liên hôn vì lợi ích thế này.
“Mẫu phi, nếu người đã nói như thế, ta cũng xin nói rõ với người, nếu không cưới được công chúa Hòa Sắt thì ta sẽ không tham dự vào bất cứ chuyện nào trên triều đình nữa, đối với ta mà nói triều chính cũng đã không quan trọng nữa.” Ôn Vương ngỗ nghịch cười, lạnh lùng nghiêm túc.
Địch Quý Phi lập tức ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm vào Ôn Vương, gương mặt thể hiện rõ vẻ khiếp sợ.
Hắn lại nói ra những lời như thế này? Rốt cuộc hắn có phải là con trai của bà không?
Vì một nữ nhân mà lại đi đối nghịch với bà? Còn nói ra những lời như mặc kệ việc triều đình?
Bà cực cực khổ khổ cố gắng cả đời, rốt cuộc là vì ai? Còn không phải vì muốn hắn có một tương lai tốt đẹp sao?
Bà tức giận, biến sắc, nổi giận nói: “Thích Vũ Hạo! Rốt cuộc nữ nhân kia đã cho ngươi uống bùa mê thuốc lú gì? Sao ngươi lại có suy nghĩ thế này? Ta cũng muốn xem thử rốt cuộc nữ nhân kia ghê gớm đến cỡ nào!”
Nữ nhân kia chẳng có gì ghê gớm cả, chẳng qua là cho hắn một thứ mà trước giờ hắn chưa bao giờ có được, đó là niềm vui.
Ở cùng cô, hắn cảm nhận được vui sướng, tâm trạng luôn đè nén bao nhiêu qua sẽ được giải phóng khi ở trước mặt cô.
Ở trước mặt cô không cần phải che che giấu giấu, không cần nghĩ nên nói cái gì thì tốt, hắn có thể làm hắn một cách chân thật nhất, không cần kiêng dè quá nhiều.
“Mẫu phu, ta chỉ có thể nói đến đây, chuyện gì ta đều có thể nghe theo lời người, chỉ riêng chuyện này không được.
Nhi thần sẽ đi nói với phụ hoàng, tin chắc rằng phụ hoàng cũng sẽ đồng ý.” Ánh mắt Thích Vũ Hạo vô cùng kiên định, nói xong lập tức xoay người đi mất.
Mới vừa mở cửa ra, Doãn Tiêu La ở bên ngoài lập tức đối diện với ánh mắt của hắn, hơi hoảng loạn cúi đầu xuống, giống như một đứa nhỏ phạm phải sai lầm.
“Nghe đủ rồi thì đi đi, đừng có quạt gió thổi lửa trước mặt mẫu phi.” Ôn Vương nhìn thẳng khung cảnh ở bên ngoài, chưa từng đặt ánh mắt lên trên gương mặt của Doãn Tiêu La.
truyện đam mỹ
Doãn Tiêu La nghe được từ đầu đến đuôi xem như cũng đã biết Ôn Vương tuyệt tình đến cỡ nào, nhưng chuyện này cũng không phải là không có cách giải quyết, chỉ cần tiêu diệt công chúa Hòa Sắt là có thể khiến Ôn Vương hồi tâm chuyển ý.
Cũng đơn giản như việc tiêu diệt Tiết Tịnh Kỳ hồi một năm trước vậy, không phải đến tận bây giờ hắn cũng chưa từng nhắc đến cái tên Tiết Tịnh Kỳ hay sao.
Thấy hắn xoay người, Doãn Tiêu La nắm chặt cánh tay hắn, không cho hắn rời đi.
“Ôn Vương, hôm nay ta tiến cung cũng không phải đến chỗ mẫu phi để cản người, ta đến khuyên mẫu phi, người cứ yên tâm, ta sẽ không có không biết điều mà chia rẽ người và công chúa Hòa Sắt.” Lúc này Doãn Tiêu La ung dung giống như một nữ tử hào phóng biết cách chọn lựa.
Ôn Vương đã biết rõ gương mặt thật của Doãn Tiêu La sao có thể xem lời nói của nàng là thật được, đột nhiên hất cánh tay nàng ra: “Doãn Tiêu La, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang nghĩ gì, đừng ở đây giả mù sa mưa, mau hồi phủ cho ta.”
Bị hắn hất tay mạnh như thế, Doãn Tiêu La suýt chút nữa là văng ra xa, may mà nàng ôm chặt lấy Ôn Vương không buông, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.
Nàng hơi hoảng sợ vỗ ngực, trừng mắt nhìn Ôn Vương: “Nếu người không tin ta thì cứ việc đứng bên ngoài nghe là được, nghe xem rốt cuộc ta nói gì với mẫu phi.”
Ôn Vương cười lạnh: “Ngươi tưởng ta là ngươi sao? Ta có thể làm ra mấy chuyện lén lút đó sao?”
Nói xong lập tức xoay người bỏ đi.
Thấy bóng lưng tuyệt tình dứt khoát bỏ đi của hắn, mắt Doãn Tiêu La sắp phun ra lửa, nàng đã nhân nhượng đến mức này rồi, vì sao vẫn không lấy được lòng tin của hắn chứ?
Nghiến răng nghiến lợi nhìn một lúc, mới sực nhớ ra phải đi thỉnh an Địch Quý Phi, vội vàng thu vẻ khó chịu trên mặt lại, đổi thành vẻ mặt tươi cười bước vào.
“Con thỉnh an mẫu phi.” Doãn Tiêu La thỉnh an, cung nữ bên cạnh lập tức dời ghế dựa đến cho nàng.
Địch Quý Phi đỡ trán nói nhỏ: “Mau ngồi đi, sao ngươi không vào cùng với Ôn Vương? Sẵn đó nghe xem hắn nói cái gì, càng lớn càng không nghe lời, thật là làm ta tức chết mà!”
“Mẫu phi giữ gìn sức khỏe, không thể vì việc nhỏ mà giận đến phát bệnh được, không đáng.” Doãn Tiêu La nhíu mày khuyên giải.
“Việc nhỏ?” Địch Quý Phi đột nhiên mở mắt, vẻ mặt không ngăn được lửa giận: “Ngươi biết lúc nãy hắn nói gì với ta không? Hắn nói hắn muốn cưới công chúa Hòa Sắt! Cũng không biết nữ nhân kia đã sử dụng yêu thuật hồ ly tinh gì, ngay cả ta cũng không khuyên được.”
Doãn Tiêu La nhíu mày nói theo: “Chuyện này Ôn Vương cũng đã nói với ta, ta cũng giống với mẫu phi, không thể khuyên được Ôn Vương, xem ra hắn đã quyết định muốn cưới công chúa Hòa Sắt.”
Ý định của hắn đã rõ rành rành ra đó, không cần ai phải nói nhiều, nhưng nếu không khuyên Ôn Vương được thì nên làm thế nào đây?
Địch Quý Phi vội vàng nhìn Doãn Tiêu La: “La Nhi, con có cách nào khuyên ngăn Ôn Vương không?”
Ngược lại, Doãn Tiêu La lại cười thản nhiên: “Mẫu phi, vì sao phải khuyên ngăn Ôn Vương chứ? Ta cảm thấy chuyện này cũng khá tốt.”
Khá tốt? Địch Quý Phi nghe vậy không hiểu ra sao, không rõ trong lòng Doãn Tiêu La đang nghĩ gì.
Rõ ràng Ôn Vương đang làm một việc ngu xuẩn vô cùng nghiêm trọng, sao lại nói là khá tốt?
“Sao lại nói như thế?” Địch Quý Phi khó hiểu hỏi.
Doãn Tiêu La cười đầy thần bí: “Mẫu phi, người nghĩ xem, người ngoài đều cảm thấy công chúa Hòa Sắt là một công chúa của một nước đối địch, gả cho Ôn Vương thật ra cũng chẳng giúp ích gì cho Ôn Vương cả, nhưng thật ra không phải thế, dựa vào thái độ của phụ hoàng đối với công chúa Hòa Sắt và tài năng của nàng ta, cũng đủ để chứng minh được nàng ta cũng có địa vị trong lòng phụ hoàng, nếu không phụ hoàng cũng sẽ không trì hoãn không chịu hạ thánh chỉ về việc hôn nhân của nàng.”
Địch Quý Phi sâu lo nhìn nàng, ý bảo nàng nói tiếp.
“Nếu công chúa Hòa Sắt thật sự thích Ôn Vương, muốn gả cho hắn, ta tin chắc nàng sẽ giúp đỡ cho Ôn Vương rất nhiều, có ích lợi cho tương lai sau này của Ôn Vương!” Doãn Tiêu La trầm giọng phân tích.
Nếu nhìn thái độ của Gia Thành Đế đối với cô mà nói, đúng là rất giống những gì Doãn Tiêu La nói, nhưng mà…
“Nếu công chúa Hòa Sắt không phải thật lòng muốn gả cho Ôn Vương mà chỉ muốn ở lại cạnh hắn để thử hắn, hoặc là muốn lấy được thứ gì của hắn thì phải làm sao đây?” Địch Quý Phi nêu ra thắc mắc trong lòng bà.
Doãn Tiêu La lại bình tĩnh mỉm cười nhìn bà, xóa sạch nỗi băn khoăn trong lòng bà: “Mẫu phi, có ta ở trong phủ nhìn nàng, nàng còn có thể làm ra chuyện xấu gì chứ? Nếu để ta phát hiện ra nàng muốn làm gì đó trong phủ Ôn Vương, ta chắc chắn là người đầu tiên không tha cho nàng.”
Khi nói lời này, trong mắt Doãn Tiêu La toát ra chút căm hận, nhưng nhanh chóng biến mất tăm.
Cho dù cô không tính làm gì trong phủ Ôn Vương thì Doãn Tiêu La cũng sẽ không để cho cô sống yên.
“Tuy là nói thế, nhưng trong lòng ta vẫn cứ không yên tâm…” Địch Quý Phi vươn tay xoa xoa vùng giữa mày, nhẹ nhàng lắc đầu.
Bà bị chuyện này ồn ào đến mức cảm thấy bản thân đã quá gì rồi, đã trải qua nhiều chuyện như vậy nhưng lại không quản được con trai của bà.
Doãn Tiêu La lanh tay lẹ mắt, nhanh chóng bước lại gần Địch Quý Phi, vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho bà.
“Mẫu phi, người cũng hiểu rõ tính tình của Ôn Vương, nếu người không đồng ý thì chỉ làm quan hệ giữa hai mẹ con người càng ngày càng xa.
Nếu vì nữ nhân kia mà người cùng Ôn Vương bị ly gián thì đây mới là tổn thất lớn nhất!” Doãn Tiêu La thổi gió bên tai rất đúng lúc, vừa lúc thổi trúng ngay điểm yếu.
Người quan trọng nhất vẫn là Ôn Vương, bây giờ bà chỉ có một đứa con duy nhất là Ôn Vương, người ta đều nói mẹ quý nhờ con, lời này đúng là không sai.
Bà luôn nghĩ cho Ôn Vương, cũng chỉ là hy vọng tương lai cả hai đều sống trong sung sướng, nếu không có Ôn Vương, bà có giành được nhiều vinh quang hơn nữa thì cũng có tác dụng gì chứ?
Địch Quý Phi vỗ tay nàng, đồng ý với cách nói của bà.
“Mẫu phi đúng là hiểu được đại nghĩ, nếu nói chuyện này cho Ôn Vương biết, hắn chắc chắn sẽ rất vui, cũng sẽ hiểu rõ ai mới là người thật sự quan tâm cảm xúc của hắn.” Doãn Tiêu La cười nói.
Trong lòng lại ghen ghét đến phát cuồng, vì sao lại có một nữ nhân khác đến chia sẽ Ôn Vương với nàng, vì sao nàng không thể chiếm hết toàn bộ tình yêu của Ôn Vương chứ?
Địch Quý Phi đột nhiên nhìn nàng: “La Nhi, ngươi sẽ không cảm thấy tủi thân chứ? Sau khi Ôn Vương cưới công chúa Hòa Sắt rồi, ngươi vẫn sẽ là chính phi của phủ Ôn Vương.”
Doãn Tiêu La lắc đầu: “Mẫu phi nói gì thế, chỉ cần vì Ôn Vương, bảo ta làm cái gì ta cũng đồng ý.”
/370
|