Xem ra, bệnh nghi ngờ của Gia Thành Đế quả nhiên vô cùng nghiêm trọng.
“Vương gia, vẫn là người cẩn thận, nếu không chuyện này sẽ bị bại lộ.” Lãnh Tước có chút sợ hãi, khẽ lau mồ hôi trên trán.
Khóe miệng Thích Mặc Thanh nở một nụ cười lạnh.
Bàn tay đang cầm cuốn sách kia nổi gân xanh, khuôn mặt Gia Thành Đế đột nhiên trở nên tái mét, một tay che ngực, không ngừng run rẩy.
“Hoàng thượng, người sao vậy? Đừng dọa lão nô mà!” An công công vội vàng đỡ lấy thân thể của ông ta, nhưng đột nhiên bị ông ta đẩy ra.
Đọc chương đầy đủ CHƯƠNG 309: ĐÀY VÀO LÃNH CUNG.
Những người ở phía dưới đều cúi đầu, không dám nói gì.
Đặc biệt là Doãn hoàng hậu, khuôn mặt tràn đầy sự tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, đầu vùi sâu vào mặt đất.
Không ai nhìn thấy biểu cảm của bà ra, với bà ta mà nói, lúc này, ngay cả cái chết cũng không giải quyết được vấn đề.
Gia Thành Đế dùng sức để ổn định lại cơ thể mình, từ từ đặt cuốn sách trong tay mình xuống chiếc bàn bên cạnh, hai tay không ngừng vuốt phẳng những mép bị ông ta cuộn lại kia.
“Tội ác ngập trời, không thể tha thứ....tội ác ngập trời, không thể tha thứ....” Ông ta không ngừng lặp lại hai câu này, ông ta ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong vắt, dường như muốn khóc.
An công công hầu hạ ông ta nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta, sắc mặt không ngừng thay đổi.
“Hoàng thượng, rốt cuộc người làm sao vậy?” An công công muốn đưa tay ra đỡ ông ta, Gia Thành Đế đột nhiên đẩy ông ta ra.
Trong những người ở đây chỉ có một mình Luân Vương đã xem qua cuốn sách này, nhưng biết được Doãn hoàng hậu chính là người làm ra những chuyện kia còn có Dung Tần.
Hai người bọn họ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cúi đầu, không dám nói gì.
Lúc đó, khi Luân Vương cầm được cuốn sách này, cũng vô cùng ngạc nhiên, thậm chí còn ngạc nhiên hơn cả Gia Thành Đế.
Gia Thành Đế loạng choạng đi xuống, dừng lại trước mặt Doãn hoàng hậu, cơ thể có chút mập mạp, lúc này rõ ràng nhanh nhẹn lạ thường.
Nhìn thấy đôi giày kia trước mắt, Doãn hoàng hậu từ từ ngẩng đầu lên.
“Trầm đối xử với người không tệ, tại sao ngươi lại đối xử với trẫm như vậy? Tại sao lại đối xử với người trong hậu cung của trẫm như vậy? Bọn họ đều vô tội!” Gia Thành Đế tức giận hét lên.
Dưới sự tức giận, hung hăng tát Doãn hoàng hậu một cái, tiếng tát kia lanh lảnh vang lên trong tai của mọi người.
Đột nhiên, năm dấu tay đỏ ửng xuất hiện trên mặt của Doãn hoàng hậu, cơ thể bà ta bị đánh nằm rạp xuống một bên.
“Mấy năm nay, phi tân trong hậu cung đều là do ngươi hại, mà đồng phạm của ngươi chính là tên thái giám hạ độc kia, không ngờ hắn ta và ngươi lại là thanh mai trúc mã.
Chẳng trách ngươi không nói gì, được, được, được, thật sự rất giỏi.” Gia Thành Đế nói liên tiếp ba từ được, cơ thể không ngừng run rẩy.
“Hoàng thượng.....thần thiếp biết sai rồi....hoàng thượng.” Doãn hoàng hậu mặt đầy nước mắt cúi đầu thừa nhận sai lầm.
Mũ phượng trên đầu bà ta cũng không biết tung tích, khóc đến mức cả khuôn mặt đều là nước mắt, vô cùng sợ hãi nắm chặt lấy tay áo của Gia Thành Đế.
Không ngờ lại bị ông ta vô tình đạp ra.
“Người phụ nữ độc ác này, không được phép chạm vào trẫm.”
Gia Thành Đế vô cùng tức giận, chỉ vào bà ta mắng: “Một người phụ nữ lòng dạ độc ác như rắn rết, ngày đó tại sao trẫm lại cưới ngươi làm hoàng hậu chứ? Có phải ngươi định giết chết hết những người trong hậu cung không, cuối cùng cũng giết chết trẫm?”
“Hoàng thượng, không phải, có người hãm hại thần thiếp, là ả ta, là Dung Tần cố ý hại thần thiếp, cố ý tìm người kia vu oan cho thần thiếp.” Doãn hoàng hậu lại đưa tay ra ôm lấy chân Gia Thành Đế, khóc lóc nói.
Dung Tần vô tội bị vu oan, lúc này bà ta cũng không có tâm trạng để giải thích.
Sau khi Lâm Tùng bị bắt, tất cả những chuyện mà Doãn hoàng hậu đã làm năm xưa đều bị phanh phui, bây giờ tội ác của bà ta đã bại lộ rõ ràng, bà ta cần gì nói chuyện với một người sắp bị phế truất chứ?
“Còn ngụy biện?” Gia Thành Đế tức giận hét lên, lại đá bà ta ra.
Vừa quay đầu lại, lập tức ngồi lên ghế, lồng ngực vẫn không ngừng phập phồng, tức đến mức thở dốc nhìn Doãn hoàng hậu ở phía dưới.
Lúc này chỉ cần nhìn thấy bà ta là cảm thấy sợ hãi.
Sau khi điều chỉnh lại hơi thở của mình, Gia Thành Đế nhắm mắt lại nói: “Doãn thị hoàng hậu, ngồi ở vị trí hoàng hậu nhiều năm, hậu cung hỗn loạn, không làm tròn trách nhiệm của hoàng hậu, hại người vô tội, làm nhiều việc ác, tội các ngập trời.
Hôm nay, phế truất ngôi vị hoàng hậu, bị giáng xuống làm thường dân, đày vào lãnh cung, vĩnh viễn không được ra ngoài.”
Từ cuối cùng, Gia Thành Đế dường như nghiến răng nghiến lợi nói.
Doãn hoàng hậu không ngờ kết cục lại như vậy, vội vàng lắc đầu.
“Ta là hoàng hậu, ta là hoàng hậu....người không thể phế ta, người không thể phế ta....” Doãn hoàng hậu trong lòng gấp như lửa đốt, lớn tiếng hét lên.
Dung Tần ngồi bên cạnh Gia Thành Đế, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Doãn hoàng hậu ở bên cạnh, đang định nói gì đó, chỉ thấy Doãn hoàng hậu rút một cây trâm ngọc trên đầu ra.
Ánh vàng kim của cây trâm ngọc được chạm khắc phượng hoàng lóe lên, không ngừng phát ra ánh sáng độc đáo ở trên tay Doãn hoàng hậu.
Ánh mắt của Dung Tần nhìn chằm chằm vào cây trâm ngọc ở phía dưới kia, ánh mắt không ngừng mở to, nhìn thẳng vào chiếc trâm ngọc kia.
Chiếc trâm ngọc kia đại diện cho điều gì, bà ta vô cùng rõ, không ngờ Doãn hoàng hậu còn có chiêu cuối cùng này.
“Hoàng thượng, cây trâm ngọc này là thái tổ mẫu truyền cho thần thiếp, có lẽ hoàng thượng cũng nhớ những lời thái tổ mẫu nói lúc đó, thần thiếp là hoàng hậu của nước Thích Diệp, cho dù có làm gì, hoàng thượng cũng không có quyền phế truất thần thiếp.” Doãn hoàng hậu lạnh lùng nói.
Lúc này, dường như trên người bà ta tràn đầy dũng khí.
Đương nhiên Gia Thành Đế nhận ra cây trâm ngọc này, quả thực là thứ là thái tổ mẫu truyền cho Doãn hoàng hậu, không ngờ cây trâm ngọc này của thái tổ mẫu là bảo vệ gia tộc Doãn thị mãi mãi vinh hoa phú quý.
Gia Thành Đế lạnh lùng cười, không ngờ, Doãn thị lại có một hoàng hậu như vậy, mà ông ta còn không thể phế bỏ, thật nực cười.
“Ngươi còn có mặt mũi dùng cây trâm ngọc mà thái tổ mẫu truyền cho người bắt trẫm không được phế truất ngôi vị hoàng hậu của ngươi?” Gia Thành Đế vô cùng tức giận nhìn chằm chằm vào bà ta, nghiến răng nghiến lợi nói.
Gió tuyết bên ngoài từ từ rơi xuống, cơ thể Doãn hoàng hậu lại không cảm nhận được cái lạnh, chỉ cần có thể giữ được ngôi vị hoàng hậu của bà ta, bắt bà ta làm gì cũng được.
Bà ta không thể mất đi vị trí này, bà ta còn có thái tử, bà ta phải đảm bảo cho thái tử được nên ngôi, sau khi thái tử lên ngôi bà ta chính là thái hậu.
“Đây là vinh hạnh mà thái tổ mẫu truyền cho thần thiếp, đến lúc nguy cấp đương nhiên có thể dùng đến, hoàng thượng sẽ không ngay cả mặt mũi của thái tổ mẫu cũng không xem trọng chứ?” Doãn hoàng hậu bình tĩnh lại, nhìn Gia Thành Đế, không có một chút sợ hãi.
Gia Thành Đế đột nhiên biến sắc, gật đầu nói: “Được, được, được, ngươi đã lấy thái tổ mẫu ra làm lá chắn, trẫm cũng không thể chịu được ngươi.
An Dật Tử, đầy Doãn hoàng hậu vào lãnh cũng, mãi mãi không được ra ngoài.”
Mặc dù không phế truất ngôi vị hoàng hậu, cuối cùng là bị đày vào lãnh cung, cũng nói rõ ràng cả đời này bà ta chỉ có thể ở trong lãnh cung.
Vậy thì ngôi vị hoàng hậu của bà ta phế hay không phế cũng có gì khác biệt chứ?
Doãn hoàng hậu siết chặt mặt đất: “Đa tạ hoàng thượng.”
Phong vân còn biến hóa không lường, nói gì đến lòng người.
Dung Tần bình tĩnh đi đến trước mặt Doãn hoàng hậu, nhìn khuôn mặt khóc đến mức như hoa lê dưới mưa, không khỏi châm chọc.
“Hoàng hậu nương nương, bệnh phong hàn của người vẫn chưa khỏi, không nên quỳ lâu trong gió lạnh, vẫn nên mau đi về lãnh cung của người nghỉ ngơi đi.”
Dung Tần đứng trước mặt bà ta, che miệng cười, lúc quay người lại chỉ nghe thấy người kia ở phía sau nói: “Dung Tần, ngươi đừng đắc ý quá sớm, cho dù ta bị đày vào lãnh cung, ta cũng là hoàng hậu của nước Thích Diệp, thái tử chính là con của ta.
Còn ngươi chỉ là một phi tần không có cái gì cả.”
Doãn hoàng hậu nói xong, đột nhiên lớn tiếng cười haha.
Tiếng cười chế nhạo vang lên ở trong cung, giống như tiếng chuông bạc trực tiếp đâm vào lòng Dung Tần, tất cả những chuyện này đều khiến bà ta không thể chịu được, nhưng lúc này Luân Vương ở phía dưới lại lên tiếng nói: “Dung nương nương, chúng ta mau rời khỏi đây, dù sao đây cũng không phải là nơi tốt đẹp gì.”
Lúc này Dung Tần mới từ bên cạnh Doãn hoàng hậu rời đi: “Cũng đúng, một nơi xúi quẩy như thế này, vẫn nên nhanh chóng rời đi, tránh cho sự xui xẻo quấn lấy người.”
Luân Vương? Luân Vương!
Vẻ mặt Doãn hoàng hậu hung dữ nhìn chằm chằm vào Luân Vương, vẫn luôn phân cao thấp với Dung Tần ba ta lại quên mất Luân Vương mới là người chỉ ra bà ta.
“Luân Vương, đứng lại.” Doãn hoàng hậu hét lên, hai người trước mặt dừng lại, bà ta lại nói: “Sao ngươi biết được sự tồn tại của cuốn sách kia? Sao người tìm được nó?”
Luân Vương không quay đầu lại, mặc kệ tuyết từ từ rơi xuống đầu hắn ta.
“Hoàng hậu nương nương, chỉ cần làm chuyện thẹn với lòng, có một ngày sẽ bị người khác bắt được, lần này, có thể là hoàng thượng không nghiêm trị người, mới để ta phát hiện danh sách.
Ngươi ở đây niệm phật đi, yên tĩnh nghĩ về những chuyện đã qua!” Luân Vương trầm giọng nói, rất nhanh đã cùng Dung Tần rời hỏi cung điện,
“Ngươi, Luân Vương, đứng lại...” Doãn hoàng hậu tức giận hét lên, nhưng bóng của người kia ngày càng xa.
Cả một viện tràn đầy tiếng ồn ào, cuối cùng chẳng còn lại gì.
Tất cả mọi người đều rời khỏi bà ta, không có ai ở bên bà ta, Doãn hoàng hậu xoa trán, có chút khó chịu nằm trên mặt đất, bụng đau đến mức không chịu được.
Luân Vương, hôm nay ngươi vạch trần ta, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Ta còn sống, ta sẽ hành hạ ngươi, ta chết, ta sẽ bắt ngươi cùng chết với ta!
“Công chúa, công chúa, hoàng thượng đã rời khỏi cung của hoàng hậu rồi, theo sau là Dung Tần và Luân Vương, Doãn hoàng hậu không ra khỏi cung.” Hàn Nguyệt vội vàng chạy vào, đi đến trước mặt Tiết Tịnh Kỳ thấp giọng nói.
“Sau khi hoàng thượng nhìn thấy danh sách, có phản ứng gì không?” Tiết Tịnh Kỳ đứng thẳng người dậy, đi dọc theo hành lang.
“Phản ứng của hoàng thượng rất lớn, cuối cùng còn muốn phế truất hoàng hậu.
Nhưng hoàng hậu có một cây trâm ngọc của thái tổ mẫu cho bà ta, chỉ cần nhìn thấy cây trâm ngọc thì không thể phế truất hoàng hậu.
Vì vậy hoàng thượng chỉ có thể đày bà ta vào lãnh cung, vĩnh viễn không được ra ngoài mà thôi.”
“Trâm ngọc?” Tiết Tịnh Kỳ lặp lại một lần nữa, đột nhiên bật cười: “Không ngờ thái tổ mẫu này lại vì Doãn thị hoàng hậu của bọn họ mà lưu lại một sự bảo hộ, lại bảo vệ sự vinh hoa phú quý một đời này của Doãn hoàng hậu.”
Doãn thị nhất tộc? Trong lòng Hàn Nguyệt suy nghĩ một lúc, Doãn hoàng hậu là người của nhà họ Doãn, mà con gái của nhà họ Doãn đều là người được chọn lựa làm hoàng hậu.
Thái tổ mẫu chính là muốn bảo vệ sự vinh hoa phú quý của gia tộc, mới làm như vậy.
“Vậy Doãn hoàng hậu sẽ vĩnh viễn không bị phế truất sao? Có nghĩa là tương lai bà ta vẫn còn hi vọng xuất hiện lại?” Hàn Nguyệt nghi hoặc hỏi.
“Chưa chắc, phải xem những chuyện mà Doãn hoàng hậu đã làm có chạm đến vảy ngược của Gia Thành Đế không, và Gia Thành Đế có mềm lòng với bà ta không.” Tiết Tịnh Kỳ chậm rãi nói,
“Nhưng, biểu cảm của hoàng thượng thực sự rất tức giận.” Hàn Nguyệt cau mày nói.
Tiết Tịnh Kỳ chậm rãi đi tới, ngón tay đặt tay lên tay vịn của hàng lang, chạm vào những bông tuyết lạnh lẽo, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Quay đầu lại nhìn Hàn Nguyệt, cau mày dường như đang lẩm bẩm nói với chính mình: “Vậy trong quyển sách kia rốt cuộc có những gì?”
/370
|