Mấy ngày nay bởi vì chuyện của công chúa Hòa Sắt, Gia Thành Đế đã mệt mỏi không chịu được, nước Thành Châu lại lúc nào cũng để ý đến chuyện kết thân, chỉ hận không thể ngày nào cũng gửi bồ câu đưa tin đến.
Gia Thành Đế hất tay của Doãn Hoàng hậu ra, làm bộ muốn xuống giường.
"Trẫm vẫn còn sống tốt ở trong cung, nhưng mà hai ba ngày lại truyền ra tin hạ độc, chuyện mưu hại, nàng là chủ nhân của lục cung, không chỉ không thay trẫm quản lý tốt hậu cung được, mà còn để cho những đồ vô sỉ này xông vào hoàng cung của trẫm để hạ độc?" Điều mà Gia Thành Đế không thể dễ dàng tha thứ nhất chính là quyền uy của mình bị xâm phạm.
Lúc này chuyện đã xảy ra rồi, đã vượt quá xa mức chịu đựng của ông ta rồi, hễ là người có ý đồ khiêu chiến quyền uy của ông ta, đáng phải xử tử hình.
"Hoàng thượng, thần thiếp biết tội, xin Hoàng thượng trách phạt." Doãn Hoàng hậu đột nhiên rầm một tiếng quỳ xuống, trong mắt rưng rưng, thật sự là rất đáng thương.
"Đừng có vội nhận sai, trước hết đi theo trẫm nhìn kỹ rồi hẵng nói." Gia Thành Đế mang giày, xuống giường.
Doãn Hoàng hậu lập tức giúp ông ta mặc long bào, vào lúc này, hai tay đặt ở trên người ông ta lại không tự chủ được mà run rẩy.
Gia Thành Đế nhìn ra bà ta đang sợ hãi và run rẩy, đột nhiên đưa tay nắm lấy tay bà ta, để ở trước ngực vỗ vỗ: "Đừng sợ, chuyện này nếu không có liên quan đến nàng, trẫm tuyệt đối sẽ không làm gì ảnh hưởng đến nàng đâu."
Có sự bảo đảm của Gia Thành Đế, nếu là người bình thường khẳng định sẽ thả lỏng, nhưng mà người Doãn Hoàng hậu lại càng ngày càng lạnh, vẻ hoảng sợ trên mặt càng ngày càng đậm.
Hai người lên kiệu đi ra ngoài, lúc này đã quá trưa, gió tuyết bên ngoài đã dừng lại, đám thái giám đi vô cùng thuận lợi, trên đường không có dừng lại.
Đến khi đến cung của Dung Tần, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến vài tiếng trách mắng đầy ác liệt, cùng với tiếng khóc của cung nữ, thật là một màn kịch thật cảm động mà.
Doãn Hoàng hậu cuốn khăn, che ngực của chính mình, hít sâu một hơi, nhưng trên mặt lại tái nhợt.
Động tác nhấc chân lại trở nên vô cùng khó khăn, bước chân của Gia Thành Đế kiên định và vững vàng, mà bà ta ở sau người ông ta, hơi chùn chân.
"Đã xảy ra chuyện gì? Người hạ độc ở chỗ nào? Hạ độc gì? Dung Tần, nàng nói từng cái cho trẫm nghe." Gia Thành Đế đi vào chính viện, chỉ thấy có một đám cung nữ và thái giám quỳ ở bên trong.
Dung Tần thấy ông ta đi vào, vội vàng đứng lên nhào vào lòng ông ta, dáng vẻ như đứa con gái nhỏ sợ hãi, khiến cho người thấy đều sinh lòng thương xót.
"Nàng ngồi trước đi, trẫm ở đây, có chuyện gì, trẫm sẽ làm chủ cho nàng." Gia Thành Đế an ủi vỗ vỗ vai của bà ta, sau đó ngồi xuống.
Phía dưới có thái giám bị trói gô và quỳ xuống, hai tay Doãn Hoàng hậu nắm chặt tay vịn của ghế, nhìn thái dám ở bên dưới.
"Hoàng thượng, xin ngài làm chủ cho thần thiếp! Thần thiếp vào cung mười mấy năm rồi, vẫn luôn sống cẩn thận từng li từng tí, không dám đắc tội với bất cứ ai, thế nhưng, không biết là ai muốn hại thần thiếp, vậy mà lại dùng thủ đoạn đê hèn là hạ độc như thế, thực sự rất tàn nhẫn." Dung Tần lau nước mắt trên mặt, nhìn bà ta giống như là hoa sen nở trên mặt nước khiến cho Gia Thành Đế càng nhìn càng đau lòng.
"nàng nói rõ đầu đuôi mọi chuyện đi, trong cung xảy ra chuyện như vậy, có thể nói là lòng dạ rắn rết, nếu trẫm mà tra ra là ai làm, nhất định sẽ không tha thứ, để cảnh tỉnh toàn bộ hậu cung." Sắc mặt Gia Thành Đế bỗng nhiên lạnh xuống, nghiêm mặt nói.
||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
"Đa tạ hoàng thượng." Dung Tần thi lễ, nhìn về nha hoàn Xảo Xảo ở phía dưới: "Chuyện xảy ra ngươi cũng đã nhìn thấy rõ ràng rồi, ngươi nói cho Hoàng thượng nghe đi."
Xảo Xảo sợ sệt rầm một tiếng quỳ ở trước mặt Gia Thành Đế: "Hoàng thượng, đêm qua, nương nương tỉnh lại muốn ăn canh hạt sen, nô tỳ sai đầu bếp đi làm.
Bởi vì là vào ban đêm, vì thế nên làm gì cũng không dám to tiếng, nô tỳ đi theo một vị đầu bếp vào nhà bếp, nhìn thấy hắn ta lén la lén lút ở trong phòng bếp."
Xảo Xảo vừa nói vừa chỉ về thái giám kia.
"Bởi vì là khuôn mặt xa lạ, vì thế nô tỳ hỏi thêm mấy câu, hắn ta đã chột dạ chạy đi, nô tỳ kêu to lên mới bắt được hắn ta, kết quả, lại tìm được lọ độc ở trên người hắn ta." Xảo Xảo chỉ vào những bình thuốc ở sau lưng thái giám.
Theo hướng nàng ta chỉ, quả thật là có một ít bình thuốc xanh xanh đỏ đỏ.
Gia Thành Đế híp mắt lại: "Đã là độc dược, vậy thì đi gọi thái y đến đây, xem xem rốt cuộc là thuốc gì."
An công công ở bên cạnh ông ta nhận lời, xoay người muốn đi mời thái y, nhưng vừa mới quay người lại, Doãn Hoàng hậu ở bên cạnh đột nhiên nói: "Chờ đã!"
Tầm mắt của mọi người đều nhìn về phía bà ta, đặc biệt là Gia Thành Đế, trong mắt lộ ra vẻ nghi nghờ.
Doãn Hoàng hậu siết chặt tay: "Hoàng thượng, chỉ là chuyện xấu ở trong nhà không thể truyền ra ngoài được, nếu như bây giờ đi tìm thái y đến đây, chẳng phải là đại thần trong triều sẽ biết chuyện này hết sao.
Nếu như truyền đi, chắc chắn rằng uy nghiêm của hoàng gia sẽ bị tổn hại, vẫn là không nên truyền ra thì hơn."
Vừa dứt lời, Gia Thành Đế ngồi ở kế bên, Dung Tần hốc mắt vẫn còn ửng đỏ mở miệng nói: "Lẽ nào ở trong lòng của Hoàng hậu nương nương, sống chết của thần thiếp thế nào lại không bằng bộ mặt của hoàng gia sao? Nếu như thần thiếp bởi vì chuyện này mà chết đi, sẽ làm người trong thiên hạ chỉ trích! Hoàng hậu nương nương, ngài cho rằng một mạng không có quan trọng chút nào sao?"
Dứt lời, nước mắt lại rơi ra, giơ tay lên cố gắng lau nước mắt đi.
"Ngươi..." Doãn Hoàng hậu không có miệng lưỡi bén nhọn như bà ta, cũng không biết nói gì nữa.
"Gọi thái y đến đi." Gia Thành Đế nói.
An công công lập tức nhận mệnh.
Chờ sau khi ông ta rời đi, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Gia Thành Đế nhìn thái giám ở phía dưới, đúng thật là thấy lạ mặt.
"Ngươi, là thái giám ở cung nào?" Gia Thành Đế hỏi.
Thái giám kia cắn chặt hàm răng, không nói lời nào.
Một lúc lâu sau, cũng không nghe thấy câu trả lời của hắn ta, Gia Thành Đế hơi nhíu mày, hô hấp của mọi người cũng hơi gấp gáp.
"Nô tài chết tiệt, câu hỏi của hoàng thượng, sao mà không trả lời?" Dung Tần ở bên cạnh tức giận nói.
Thái giám kia vẫn không nói lời nào, Dung Tần giải thích: "Hoàng thượng.
thần thiếp nãy cũng đã hỏi qua, hắn ta cũng cắn chặt răng, không nói câu nào, dùng rất nhiều phương pháp cũng không có cách nào cạy miệng hắn ta ra được."
Lửa giận trên mặt Gia Thành Đế càng ngày càng nhiều hơn, gật đầu một cái, cũng không nói gì.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến những tiếng bước chân hỗn loạn, vài tên thái y đi vào cùng với An công công.
Ba tên thái y này ở trong cung ít nhất đã được hơn chục năm, y thuật cao siêu kỹ càng, cũng là thái y mà Gia Thành Đế tương đối coi trọng.
Sau khi hành lễ xong, Gia Thành Đế chỉ vào mấy cái bình ở phía dưới, nói: "Các ngươi đi xem trong những bình đó là loại thuốc gì."
Một thái y lớn tuổi ở trong đó đưa tay vuốt râu của mình, cầm lấy một bình lên ngửi thử, bỗng nhiên, mạnh mẽ buông tay ra để lại chỗ cũ, liên tiếp lùi về phía sau.
Mấy thái y ở phía sau thấy thế, vội vàng tiến lên đỡ ông ta: "Lý thái y, ngài không có sao chứ?"
"Không có chuyện gì." Lý thái y nhìn về phía thái y đỡ ông ta, ra hiệu bảo bọn họ buông mình ra.
Gia Thành Đế thấy thế, không khỏi nghiêng mình về phía trước, nhìn lão thái y nãy giám định.
Thái y lần đầu tiên thì hoảng sợ, sau đó thì bình tĩnh hơn nhiều, thế nhưng mỗi khi ngửi một bình thuốc, sắc mặt lại thay đổi.
Cho đến tận cuối cùng, sắc mặt của ông ta trở nên vô cùng tái nhợt, lúc xoay người, ông ta đỡ vai của những thái y kia, chậm rãi đi đến trước mặt của Gia Thành Đế.
"Hoàng thượng, không biết những loại thuốc này từ chỗ nào ở trong cung vậy?" Sắc mặt của Lý thái y khó coi hỏi.
Sắc mặt của Gia Thành Đế âm u, nhìn vẻ mặt của Lý thái ý, lập tức biết những thuốc này không phải đồ tốt gì cả.
"Mấy cái này là thuốc gì?"
Lý thái y do dự một lúc, sau đó mới nói: "Những thuốc này đều là kịch độc đó! Cây trúc đào, đoạn trường thảo, hạc đỉnh hồng, hạt mã tiền, những thảo dược này đều là kịch độc, chỉ cần uống một chút, đều sẽ bị thủng ruột mà chết!"
Vừa dứt lời, sắc mặt của những người đang ngồi đều biến đổi, đặc biệt là Dung Tần, đã ôm bụng mình và nôn ra.
"Hoàng thượng, hoàng thượng..." Dung Tần đưa tay nắm chặt lấy tay của Hoàng thượng: "Hoàng thượng, thần thiếp không biết đã đắc tội với ai, mà lại bị người có mưu đồ ám hại như vậy, may mà Xảo Xảo phát hiện kịp thời, nếu không, nếu không thần thiếp chắc chắn sẽ không còn được gặp lại Hoàng thượng!"
Nước mắt quyến rũ mê người không ngừng chảy ra trên gò má của bà ta, dáng vẻ khóc lóc kể lể như vậy, cho dù là người có trái tim cứng rắn hơn nữa, cũng không thể thờ ơ.
"Đừng sợ, có trẫm ở đây, đồ vật dơ bẩn như thế, mau mau ném đi cho trẫm." Gia Thành Đế vỗ vỗ tay của Dung Tần, ra hiệu bà ta đừng sợ.
"Ngươi, tại sao ngươi lại phải làm như vậy? Hay là có người sai khiến ngươi làm như vậy? Mau khai ra nhanh." Gia Thành Đế tức giận chỉ vào thái giám ở phía dưới nói.
Tất cả mọi người không nói lời nào, chỉ chờ thái giám kia trả lời.
Thế nhưng, một lúc lâu trôi qua, hắn ta không hề trả lời, gió tuyết bên ngoài chậm rãi rơi xuống, trên người hắn đã chất đầy bông tuyết, ngay cả lông mày cũng trắng bệch.
Gia Thành Đế đang định nói chuyện, đột nhiên, khóe miệng của thái giám kia vậy là xuất hiện vết máu đỏ tươi.
"Hắn ta muốn cắn lưỡi tự sát, cạy miệng hắn ta nhanh lên!" An công công thấy tình thế không ổn, vội vã la lên.
Hai thị vệ phía sau ông ta lập tức tiến lên, nhanh tay nhanh mắt, ở trên người hắn ta, đẩy miệng của hắn ta ra.
"Không có ai sai ta cả, tất cả đều là do mình ta làm, giết ta đi." Thái giám kia quát một tiếng mơ hồ không rõ, vẻ mặt dữ tợn điên cuồng.
"Người đâu, đem hắn bắt lại, đưa vào thiên lao, chọn ngày thẩm vấn." Gia Thành Đế sắc mặt tái xanh, nghiến răng nghiến lợi nói.
Nếu cứ tiếp tục thẩm vấn như vậy, căn bản sẽ không có kết quả gì cả, người này đến chết cũng không muốn nói, vậy thì chỉ có thể phái người đến để thẩm vấn hắn ta.
Trên sân bỗng nhiên yên tĩnh lại, thái giám và cung nữ đang quỳ bây giờ cũng đứng lên, trên mặt mọi người đều là vẻ như trút được gánh nặng.
Chỉ có trên mặt Doãn Hoàng hậu lại có biểu hiện khác, giống như là nếu không cẩn thận sẽ vào trong ngục vậy.
"Hoàng thượng, thần thiếp rất sợ, may mà Hoàng thượng đến kịp lúc, nếu không thần thiếp nhất định sẽ bỏ mạng ở chỗ này, sẽ không còn được gặp lại Hoàng thượng nữa." Dung Tần kéo xiêm y của ông ta, lau nước mắt trên mặt.
Gia Thành Đế thấy bà ta như vậy, thấy đau đớn ở trong lòng, cũng không có vẻ mặt gì khác, chỉ là nhẹ nhàng vỗ tay bà ta.
"Để nàng sợ hãi rồi, về sau sẽ không xảy ra chuyện đó nữa đâu." Gia Thành Đế vỗ về nói.
"Thần thiếp không sợ, chỉ cần có hoàng thượng ở bên cạnh thần thiếp, nhưng mà thái giám kia thần thiếp chưa thấy bao giờ, cũng không biết là người ở cung nào, hơn nữa thần thiếp đã ít giao du với bên ngoài nhiều năm như vậy rồi, sẽ không có gây thù hằn gì với ai ở bên ngoài cả, vì sao hắn ta lại đến hạ độc thần thiếp chứ?" Dung Tần nghi ngờ, phân tích rất có đạo lý.
Gia Thành Đế nghĩ đến hành động của bà ta mấy năm qua, quả thật không có gây thù với ai cả.
Đột nhiên, ông ta nhìn về phía Doãn Hoàng hậu.
"Hoàng hậu, tất cả cung nữ và thái giám ở trong hậu cung, dù vào cung hay là rời khỏi cung, đều phải qua tay của nàng, thái giám này là người trong cung nào, giao cho nàng đi điều tra!" Gia Thành Đế nhìn Doãn Hoàng hậu, híp mắt lại giống như muốn nhìn thấu bà ta.
Doãn Hoàng hậu thi lễ, miễn cưỡng ổn định thân thể lảo đảo của mình: "Thần thiếp, tuân chỉ."
Gió tuyết bên ngoài dần lớn lên, Doãn Hoàng hậu đứng ở đó nhìn bóng người Gia Thành Đế ôm Dung Tần rời đi, đau đớn gần như sắp khóc.
/370
|