''Là ai dám đánh bị thương chất tử (cháu trai) của ta!'' Vương Cổ Triều lên tiếng đi tới đầu tiên, tiếp theo Dương Xương Thành và Liêu Tông Nghiêm cũng theo sau hắn lên lầu hai, bọn họ mang bộ dáng khí thế quan lại, không coi ai ra gì nhìn một vòng quanh khách điếm. Nhìn tiếp đến chỗ con và cháu trai bị đánh thê thảm của bọn họ, lập tức giận tái mặt.
''Là ai to gan dám đánh các ngươi bị thương thành như vậy? Chẳng lẽ các ngươi không nói ra xuất thân?'' Vương Cổ Triều tức giận nói.
''Nói, nhưng mà, thúc xem!'' Chất tử Vương Cổ Triều chỉ đến tay bị đánh trật khớp của mình, vẻ mặt thê thảm.
''Thật sự phản, người nào, là ai làm các ngươi bị thương?'' Dương Xương Thành cũng đau lòng nhìn nhi tử của mình.
Nhi tử của Dương Xương Thành, lúc này mới run rẩy chỉ vào người ngồi đưa lưng về phía bọn họ: ''Chính là tiểu tử này.'' Hắn nói bằng miệng bị đánh lệch.
''Đáng ghét!'' Lập tức Liêu Tông Nghiêm quay qua người nọ: ''Ngươi là ai? Thấy ba vị đại nhân còn không quỳ xuống dập đầu!'' Hắn thét lên.
Triệu Hắng hớp nhẹ ly rượu. Bản thân cũng không xoay lại.
''Khá lắm điêu dân (điêu: gian xảo), ngươi không sợ Bổn quan chém đầu ngươi?'' Dương Xương Thành kêu to.
Ba vị đại nhân bị chọc tức.
''Người đâu!'' Cổ Triều hét lớn, lập tức hai bên đồng loạt xông lên: ''Bắt lại cho ta, làm cho hắn quỳ gối dập đầu nhận tội trước mặt Bổn quan.....'' Vương Cổ Triều chợt câm miệng, hơn nữa choáng váng, bởi vì hắn xoay người lại, hơn nữa còn là vẻ mặt giận dữ kinh người.
''Là ai muốn ta quỳ xuống dập đầu nhận tội?''
Ba người sợ ngây người, sao..... Thế nào lại là Thái tử điện hạ? ''Rầm'', toàn bộ ba người quỳ xuống, không dám nâng đầu lên! Toàn thân run rẩy: ''Tội thần đáng chết vạn lần, xin.....Thái.....Thái tử.....thứ tội.....'' Ba người bọn họ bị dọa đến đầu lưỡi cũng cứng lại.
''Hắn..... Hắn là Thái tử điện hạ?'' Ba tên công tử nhìn phụ thân, thúc thúc của mình toàn bộ quỳ xuống không dám đứng lên, cũng sợ đến mức vội vàng quỳ xuống dập đầu. Bọn họ gặp phải tường đồng vách sắt thật sự rồi.
Triệu Hằng lạnh lùng nhìn bọn họ. Tất cả đều là một đám nô tài ngày thường ỷ thế hiếp người: ''Lúc này vẫn còn muốn Bổn cung quỳ xuống trước các ngươi sao?'' Hắn cắn răng trầm giọng.
Bọn họ vừa nghe, tức thì mồ hôi đầm đìa, lúc này sợ là không giữ được mũ cánh chuồn rồi.
''Vi.....Bọn vi thần đáng chết, xin Thái.....Thái tử định tội!'' Hàm răng Liêu Tông Nghiêm cũng không nhịn được va vào nhau.
''Hừ! Cái này nhất định là không tránh được, các ngươi có biết Bổn cung kêu các ngươi đến là có chuyện gì?'' Hắn căm ghét nói.
Tất cả bọn họ chảy mồ hôi đầm đìa: ''Nhi tử bất tài của bọn thần đắc tội Thái tử, kính xin Thái tử thứ tội.'' Dương Xương Thành mặt dày nói.
''Thứ tội? Lớn mật!'' Hắn dùng lực vỗ bàn.
''Thái tử bớt giận. Bọn thần dạy con không nghiêm, tất cả đều là lỗi vi thần.'' Liêu Tông Nghiêm vội vàng dập đầu.
''Các ngươi có biết bọn hắn phạm vào lỗi gì?''
''Vi thần không.....không biết? Kính xin Thái tử chỉ điểm.'' Thân thể Vương Cổ Triều run rẩy nói. Hiện tại trước mặt Thái tử Vương quý phi đã mất thế, nữ nhi đưa vào Đông cung cũng không được sủng ái, hắn không còn chỗ để dựa vào, lúc này bị dọa đến nắm chặt mũ cánh chuồn trên đầu không chịu buông, chỉ sợ không đảm bảo mà rớt xuống.
''Hừ! Bọn hắn không phải đắc tội ta, là nàng!'' Hắn chỉ vào Lộ Tử Nam ngồi trong góc vẫn không nói một câu.
Lúc này Vương Cổ Triều mới nhìn kỹ, là nàng? Thì ra ba tiểu tử không biết trời cao đất dày này, chính là đắc tội khắc tinh này! Vương quý phi và Vương Nhu Thủy chính là thua trong tay nàng, mà bọn họ lại đi trêu chọc nàng, lần này gây ra họa lớn rồi. Hắn lại nhịn không được run rẩy: ''Trở về bọn thần sẽ quản lý giáo dục bọn hắn thật tốt, xin Nam phu nhân tha thứ cho sự vô tri của bọn hắn.'' Hắn chỉ cầu nguyện nói như vậy, nàng sẽ mềm lòng thuyết phục Thái tử tha cho bọn họ.
Triệu Hằng biết nàng mềm lòng, không đợi nàng trả lời, hắn liền lãnh ngôn nói trước: ''Trở về quản giáo? Bổn cung nghĩ rằng không cần, chính các ngươi còn không quản giáo tốt chính mình, làm sao có thể dạy tốt con em, không bằng Bổn cung làm thay. Hôm nay kêu các ngươi tới, chính là muốn giáp mặt thông báo cho các ngươi một tiếng, tránh cho các ngươi không thấy nhi tử, chất tử sẽ lo lắng.'' Hắn thong thả lịch sự nói, kỳ thực người sáng suốt có thể nhìn ra được sát khí trong mắt hắn.
Ba người cả kinh, đều chấn động.
''Phụ thân, cứu chúng con.....'' Ba vị công tử vừa nghe Thái tử muốn mang họ đi. Mặt bọn họ như tro tàn núp sau lưng cha hoặc thúc thúc của mình, sợ tới mức muốn tiểu ra quần.
Dương Xương Thành vì cứu con yêu, chỉ đành phải nhắm mắt nói: ''Thái tử, có thể..... Cho vi thần và nhi tử bất tài thêm một..... Cơ hội nữa hay không?
''Cơ hội? Cơ hội không phải để cho bọn hắn cái loại hoàn khố đệ tử cả ngày không có việc gì, chỉ biết đùa giỡn nữ tử, làm việc sai trái, miệng nói lời xấu xa!''
''Thái tử tha mạng, bọn thảo dân không biết đắc tội ngài, ngài tha cho chúng ta không biết thì không có tội!'' Chất tử Vương Cổ Triều vội vàng cầu xin tha thứ.
''Hay cho một câu không biết thì không có tội, chẳng lẽ hôm nay nếu Bổn cung không phải là Thái tử tôn quý, là có thể tùy ý các ngươi bắt nạt làm càn!'' Hắn tức giận.
''Tiểu chất không biết nói chuyện, không phải ý này, xin Thái tử bớt giận.'' Vương Cổ Triều vội vàng dập đầu nói, cũng lôi kéo cháu của hắn liều mạng dập đầu.
''Bọn nô tài các ngươi, ỷ thế hiếp người, phải bị tội gì?''
Tất cả những người quỳ trên đất mạnh mẽ dập đầu, dập đầu đến chảy máu cũng không dám dừng lại.
''Thái tử.'' Lộ Tử Nam khẽ gọi.
''Nam Nhi.'' Hắn chạy tới bên cạnh nàng.
Mặt nàng trắng bệch nói: ''Thôi, ta không sao.'' Nàng thở dài.
''Nàng lại như vậy, rõ ràng uất ức, nhưng lại không muốn lấy lại công đạo.'' Hắn có chút tức giận nàng không so đo.
''Là sự thật, muốn đòi công đạo gì?'' Nàng khàn khàn nói nhỏ.
''Nàng -- tóm lại chuyện này nàng đừng xen vào, từ nay về sau, ta muốn diệt sạch loại ngôn luận gây tổn thương cho nàng ở trong kinh thành.''
Lúc này, đám người quỳ dưới đất da đầu run lên.
''Các ngươi là bọn khốn kiếp, ai có can đảm dám nói lại một lần nữa Nam Nhi chính là gì không?'' Hắn quay lại trừng mắt với bọn họ.
Mọi người lắc đầu, ai cũng không dám đáp lại.
''Ngươi... Ngươi nói cho ta.'' Hắn bực tức chỉ vào chất tử Vương Cổ Triều.
''Thảo dân không dám!'' Chất tử Vương Cổ Triều sợ hãi lắc đầu đến cổ cũng sắp gãy.
''Không dám? Mới vừa rồi nghe ngươi nói rất phong độ mà. Ngươi nói nghe một chút ai là yêu phụ, ai là mạng cứng đi? Người nào lại đi chơi gái không tiếc liều mạng?''
''Bốp!'' Vương Cổ Triều vừa nghe xong, lập tức xoay người liều mạng tát cháu hắn một bạt tai: ''Lời nói đại nghịch bất đạo này mà ngươi cũng dám nói, thật là đáng chết!'' Hắn giả bộ tức giận cho Triệu Hằng thấy.
Thực sự tức chết với tên khốn này, dám nguyền rủa Thái tử chết sớm, còn gì để nói nữa?
Hai vị đại nhân còn lại thấy thế, cũng rối rít quay đầu lại tát cho con họ hai bạt tai: ''Đồ khốn kiếp, đáng chết!'' Lúc nãy bọn hắn nói những lời này, đừng nói là mũ cánh chuồn khó giữ được, ngay cả mạng nhỏ cũng khó bảo toàn.
Ba vị công tử biết tai vạ đến nơi, ngay cả phụ thân, thúc thúc bọn hắn cũng không bảo vệ được bọn hắn rồi, thậm chí nhi tử Dương Xương Thành sợ đến tiểu đầy đất.
''Hiện tại các ngươi mới biết quản giáo, không phải đã quá muộn.'' Cơn tức của Triệu Hằng vẫn chưa tiêu.
Ba vị đại nhân xấu hổ lau mồ hôi liên tục: ''Thái tử.....''
''Đầu tiên bọn hắn bắt tay bắt nạt cô nương, lại mở miệng đả thương ái thiếp của ta, cuối cùng còn mở miệng mạo phạm nói điều không may, tội chồng thêm tội, tội có thể chém --''
''Xin Thái tử tha mạng!'' Tức thì bọn họ tê liệt ngã trên đất, liên tục cầu xin tha thứ.
''Hừ!'' Hắn hừ lạnh, quay sang nắm tay Lộ Tử Nam: ''Nam Nhi, những người này đắc tội với nàng, không thể dễ dàng tha thứ, nếu không tương lai bọn hắn còn không biết tung ra bao nhiêu lời đồn không thật, phá hỏng danh dự của nàng.''
''Ta.....'' Nàng biết hắn nói không sai, có lẽ giết gà dọa khỉ có thể dẹp sạch những lời nói này.
''Nam phu nhân tha mạng, chúng ta đáng chết, đắc tội ngươi, xin đại nhân đại lượng tha cho chúng ta!'' Nhi tử Liêu Tông Nghiêm kêu to.
''Đúng vậy, về sau chúng ta không dám nói lung tung nữa.'' Chất tử Vương Cổ Triều nói theo.
''Chúng ta đáng chết, nói lung tung nên vả miệng.....'' Nhi tử Dương Xương Thành càng thêm liều mạng đánh mình một bạt tai.
Tiếng cầu xin tha thứ nổi lên khắp nơi.
''Đủ rồi!'' Nàng cũng nổi giận. Vì sao trước khi phạm sai lầm, những người này đều có dáng vẻ cả vú lấp miệng em, bây giờ lại chịu nhỏ giọng cầu xin, thứ ''Quyền thế'' này khiến người vừa buồn cười vừa hận!
Nàng vừa tức giận quát lên, bọn họ lập tức câm như hến.
Nàng nhịn không được bộc phát lửa giận đang đè nén, nàng luôn luôn nhận hết chê cười, mà do chính đám người này khởi xướng, bọn hắn lấy nỗi đau của người khác làm thú vui, không có nhân tính, thường ngày ức hiếp dân chúng lại càng hung ác, lần này Thái tử mượn dịp dạy dỗ chưa chắc đã không tốt.
''Thái tử, ngài toàn quyền xử lý, Tử Nam không xen vào.''
Hắn gật đầu. Cuối cùng nàng cũng nghĩ thông rồi, hắn ôm lấy nàng: ''Các ngươi nghe cho rõ, Nam Nhi là ái thiếp Bổn cung, Bổn cung tuyệt đối không cho phép người nào nói xấu nàng, ai dám nói một câu không hay về Nam Nhi, giống như vũ nhục Bổn cung, chính là phạm thượng, mà người phạm thượng theo luật pháp Đại Tống, tội sẽ bị chém!'' Hắn tận lực dùng biện pháp mạnh làm rõ ràng tầm quan trọng của Nam Nhi đối với hắn, tin tưởng với những lời vừa rồi không có người nào dám tiếp tục không kiêng kỵ nói về Nam Nhi nữa.
Lộ Tử Nam dựa vào hắn, vốn đã ép nước mắt trở về, lại không khỏi trào ra, kích động chôn trong ngực hắn khóc nức nở. Hắn giống như ngọn núi có thể bảo vệ nàng, nếu như ông trời chịu tác thành, nàng nguyện ý mạnh dạn thử đi yêu người này, hắn cho nàng một bầu trời, nàng phải báo đáp hắn.
Hắn nhẹ nhàng ôm nàng, buông tiếng thở dài, đau lòng không thôi: ''Nam Nhi của ta.''
''Thái tử, xử trí bọn hắn thế nào?'' Tuy Tiểu Trụ Tử biết lúc này không nên quấy rầy, nhưng quỳ trên đất không chỉ có bọn Vương Cổ Triều, còn có phần đông dân chúng trong khách điếm quỳ theo, quỳ cũng không phải là một biện pháp, cho nên hắn không thể không tiến lên xin ý kiến được.
Triệu Hằng trầm ngâm quan sát sáu người đang run rẩy trên mặt đất, giống như tính toán trừng trị bọn hắn thế nào.
''Thái tử, ngài phạt bọn họ thế nào ta cũng không phản đối, nhưng điều duy nhất ta cầu xin ngài là đừng giết người.'' Lộ Tử Nam nói.
Hắn thở dài, quả thật hắn muốn giết người, nhưng biết nàng nhất định không đồng ý, cho nên mới phải phiền não phải xử trí bọn họ thế nào để đạt hiệu quả, lại không đến nổi mất mạng của bọn hắn.
''Ba vị đại nhân dạy con không nghiêm, Bổn cung thu hồi chức vị hiện tại của các ngươi mà giáng xuống hai cấp, cũng phạt các ngươi ở nhà đóng cửa suy nghĩ ba ngày, phạt viết 30 trang quy tắc dạy con, ba vị đại nhân có dị nghị gì không?'' Hắn dùng giọng điệu nghiêm nghị nói.
''Thái tử đã xử lý nhẹ rồi, sao bọn thần dám có ý kiến.'' Vương Cổ Triều chờ sốt ruột vội vàng dập đầu tạ ơn.
''Vậy còn đám tiểu nhi.....?'' Dương Xương Thành cẩn thận hỏi.
Triệu Hằng nghiêm khắc trừng mắt, tức thì toàn thân bọn hắn lạnh run.
''Bổn cung quyết định đày ba nô tài này sung quân biên cương ba năm, vĩnh viễn không được bước vào kinh thành một bước.''
Như vậy, ba người hoàn toàn không có tương lai, bọn hắn không khỏi choáng váng, ba vị đại nhân lại càng than thở không dứt, ba nhà bọn họ không có hy vọng, không người nối nghiệp, nhất định về sau gia tộc suy tàn.
"Ba tên lưu manh các ngươi, còn không mau tạ ơn Thái tử ân huệ không giết.'' Vương Cổ Triều chảy nước mắt nói.
''Tạ Thái tử long ân.....'' Ba vị công tử có thể giữ được mạng coi như là không tệ.
''Ừ, toàn bộ lui ra!'' Triệu Hằng vung tay lên.
Lập tức mọi người giống như là được đại xá, cúi thấp đầu rời đi.
Còn dư lại dân chúng vẫn đang quỳ, Triệu Hằng nói: ''Mọi người cũng đứng lên, nhưng Bổn cung còn có một câu xin ghi nhớ, Nam Nhi đã là ái thiếp của Bổn cung, đừng nên tiếp tục xuất hiện tin đồn làm hỏng danh dự của nàng, nếu không lấy mấy vị vừa rồi làm gương!'' Hắn mượn dịp nói giúp Lộ Tử Nam, hơn nữa miễn cho nàng bị tổn thương vì lời đồn hôm nay.
Mọi người hốt hoảng nói vâng, bọn họ tuyệt đối không dám nói huyên thuyên nữa, đùa không tốt sẽ chết người đấy!
Hắn vừa lòng nhìn tất cả, xoay người đi về phía Lộ Tử Nam: ''Nam Nhi, chúng ta đi thôi, nơi này sợ rằng không nên ở lâu.'' Hắn dịu dàng dìu nàng rời đi.
Mọi người thấy Thái tử yêu thương Lộ Tử Nam, ai cũng trừng mắt nhìn, chẳng lẽ Thái tử không sợ chết? Mặc dù trong miệng bọn họ không dám nói ra những lời này, nhưng trong lòng vẫn không ngừng hoài nghi.
Điểm ấy không phải Triệu Hằng không biết, nhưng cũng không thể làm gì.
*****
"Nam Nhi, ngủ sớm đi, hôm nay nàng đã mệt lắm rồi.'' Triệu Hẳng cẩn thận đưa Lộ Tử Nam về tẩm điện. Hôn trán nàng, sau đó xoay người muốn rời đi.
''Đợi chút.....'' Nàng đỏ mặt gọi hắn lại.
Hắn xoay người, khẽ mỉm cười: ''Còn có việc sao?'' Hắn cho rằng nàng mệt mỏi, không muốn quấy rầy nàng.
Nàng có chút mất tự nhiên: ''Ta muốn tâm sự với ngài một chút.''
''Tâm sự một chút?'' Hắn hết sức vui mừng, nàng chủ động lưu hắn lại, đồng ý nói chuyện với hắn nhiều hơn.
Nàng càng xấu hổ: ''Hôm nay cám ơn ngài đã làm tất cả vì Tử Nam.''
Hắn kéo nàng ngồi xuống mới mở miệng nói: ''Nam Nhi, nàng nên dũng cảm chút, đứng lên bào chữa cho mình, không nên im lặng nữa.''
''Nhưng những người đó chết đi.....'' Nàng thì thầm.
"Cần gì để tâm những chuyện vụn vặt, ta tin chắc đó không liên quan đến nàng, bọn hắn chết đều do ngoài ý muốn, ta sẽ phái người đi thăm dò, chứng minh lời ta nói.'' Hắn không tin nàng thật sự khắc phu, hắn sẽ chứng minh điều này, hơn nữa chiêu cáo thiên hạ, Nam Nhi vô tội.
''Vì sao ngài bảo vệ ta như vậy?''
''Ta đã biểu hiện rõ ràng như vậy, còn cần trả lời sao?'' Hắn nhìn nàng.
Lòng của nàng đang lưỡng lự giữa chấp nhận và không chấp nhận, nàng cần dũng khí đột phá chướng ngại sương mù.
Hắn xoay người nàng lại, nhìn thẳng nàng: ''Ta yêu nàng, nàng thuộc về ta, ta sẽ bảo vệ nàng giống như bảo vệ giang sơn này.''
''Nếu như chỉ có thể lựa chọn giữa giang sơn và ta, ngài chọn lựa thế nào?'' Nàng buồn bã hỏi. Nàng biết rất rõ, coi như hắn tin chắc nàng không phải người mang điềm xấu, nhưng Hoàng thượng cũng nghĩ như thế sao? Tất cả đại thần trong triều sẽ như thế sao? Sẽ không! Bọn họ sẽ không mang tính mạng của Thái tử ra đùa, bọn họ sẽ không cho phép hắn cưới nàng.
Hắn cau mày: ''Hai điều này không xung đột.''
''Có xung đột, ngài nên rõ ràng.'' Nàng kích động hất tay, không ngờ hắn cũng sẽ trốn tránh.
Hắn ôm chặt thân thể kích động của nàng vào ngực: ''Ta hiểu rõ tương lai của chúng ta có trở ngại, nhưng chỉ cần cố gắng vượt qua, ta tin tưởng có thể thuyết phục Phụ hoàng và các triều thần.'' Hắn không cho nàng lùi bước.
Nàng nằm trong ngực hắn ngẩn ngơ bất động: ''Ngài luôn luôn tự tin.''
Hắn cười khổ, cọ má vào tóc nàng: ''Nàng mới thật sự là nguồn nước tiếp thêm sức lực cho ta.'' Hắn hi vọng nàng hiểu điều này.
Nàng ngửa đầu: ''Ta thật khổ sở, thật mâu thuẫn, thật sợ hãi.....''
Hắn dịu dàng nâng mặt nàng: ''Đừng sợ, đừng mâu thuẫn, càng đừng khổ sở, nhìn nàng khó chịu, ta sẽ càng khó chịu hơn nàng.....'' Hắn ngậm chặt môi son của nàng.
Đầu tiên là nụ hôn dịu dàng không mang theo tính xâm lược trêu đùa, rung động nho nhỏ khiến cho người ta mơ màng khoái cảm, nàng như bùn xụi lơ trong lồng ngực tráng kiện của hắn, hai môi đan vào nhau, dục vọng mãnh liệt như biển tình nhấn chìm nàng, đầu lưỡi của hắn cẩn thận hôn mỗi một cái răng ngà của nàng, nàng cảm nhận được ham muốn hừng hực không bị khống chế chạy khắp nơi trong cơ thể nàng.
Hắn thưởng thức vị ngọt của nàng, duyên dáng như thế, nam tính của hắn đang từ từ thức tỉnh, cảnh cáo nguy hiểm vang lên trong đầu, nhưng hắn lựa chọn bỏ qua. Nàng thanh khiết như thế, ngây thơ như thế, điều này làm cho hắn càng cuồng dã hơn, nữ nhân này đã đoạt đi lý trí của hắn, càng đoạt đi yêu thương của hắn.
Ngọt ngào hấp dẫn khiến nàng lún sâu mà không thể tự thoát khỏi, hắn bắt đầu hôn tai nàng, hôn cổ nàng, nàng mềm mại rên lên, hai tay cũng thăm dò trên người hắn, nàng đếm được cảm thụ khác nhau, càng khiến người mất hồn, hô hấp của nàng bắt đầu dồn dập, nụ hôn tỉ mỉ khiến người muốn chết.
Hắn bắt đầu cảm thấy loại ngọt ngào này là một loại hành hạ đau đớn, dưới thân hắn đang bành trướng, thúc ép tâm tư của hắn, hắn càng hôn kịch liệt hơn, hắn muốn nhiều hơn.
Hai thân thể nóng lên, ngọt ngào đốt cháy lẫn nhau, hai đôi mắt nhìn nhau càng thêm quấn quýt, hắn nhẹ nhàng thăm dò vạt áo của nàng, cởi tới trên eo, vốn là da thịt trắng như tuyết, hôm nay bởi vì nhiệt tình mà nhiễm hồng cả cơ thể, hắn cẩn thận hôn, mút khẽ, thấm ướt vai nàng, chỉ cần đầu lưỡi đi qua nơi nào, lập tức nổi lên một trận xôn xao, nàng không ngừng rên rỉ ra tiếng, cảm thấy thân thể như muốn nổ tung, hắn không cách nào khắc chế tiếp tục cởi bỏ yếm của nàng, lộ ra nụ hoa. Đây là ngọc phong đẹp nhất hắn từng gặp qua, hắn hưng phấn run rẩy hôn nàng, ngậm nhẹ, khẽ cắn, cho đến khi nàng không thể chịu được lo lắng ngọ nguậy trong lòng hắn.
Đôi mắt nàng mê mang, hoàn toàn không thể kiềm nén, như muốn chết cháy trong lòng hắn, hắn xoa nhẹ xuống bụng dưới của nàng, , nơi đó bằng phẳng mà mềm mại, bỏ váy lót, nàng hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn.
''Nàng thật đẹp, còn đẹp hơn so với tưởng tượng của ta.'' Hắn khen, hắn run rẩy vuốt ve thân thể tinh khiết hoàn mĩ.
Nàng thăm dò lồng ngực hắn, không biết người ở chỗ nào, trong đầu trống rỗng, chỉ muốn được yêu.
Phái nam hắn kích động không thể tiếp tục chịu đựng, nhẫn nhịn đau nhức, hắn khẽ hỏi: ''Nam Nhi, nàng nguyện ý không?'' Hắn không muốn nàng có một chút miễn cưỡng, hoặc một chút hối hận, hắn muốn tất cả là sự kết hợp hoàn mỹ nhất.
Nàng mở ánh mắt say mê ra, nguyện ý không? Nàng rơi vào trong ranh giới mê mang lúng túng.
Hắn thấy được sự lùi bước trong ánh mắt nàng, khổ sở than thở, xoay người muốn rời đi.
Nàng kéo hắn: ''Đừng đi.''
Hắn khổ sở nhìn nàng: ''Nếu như nàng chưa chuẩn bị tiếp nhận ta, như vậy để ta đi, vậy thân thể mới có thể giảm bớt hành hạ khổ sở.''
Nàng nhìn phái nam đứng thẳng của hắn, lập tức đỏ mặt xấu hổ, thân thể đỏ lên giống như quả hồng: ''Ta nguyện ý giao thân thể cho chàng.'' (vì tỷ chấp nhận nên mình đổi xưng hô nhé) Nàng hiểu cuối cùng mình cũng không thể bên hắn lâu dài, cũng chỉ có thân thể không đáng tiền này có thể cho thôi.
Hắn mừng như điên xoay người ôm chặt nàng, bao phủ thân thể nàng, kích động hôn! Như muốn tan chảy nàng.
Nàng không chút nào giữ lại tiếp thu hắn, hắn cũng nhiệt tình đốt lửa mỗi tấc da thịt của nàng, dưới tình huống nàng không hề chống đỡ, dịu dàng đoạt lấy nàng.
Một chút đau đớn, chứng minh tấm thân xử nữ của nàng, hắn chậm rãi tiến lên, từ từ làm giảm sự khó chịu của nàng, tiếp theo như từng đợt sóng triều, khiến nàng liên tục rên rỉ, theo sự thúc đẩy của hắn, nàng kích tình không ngừng đong đưa thân thể, cuồng loạn gọi tên hắn, mồ hôi tình dục trên mặt không ngừng rơi trên người nàng.
Sau một lần chạy nước rút rốt cuộc hắn bộc phát nằm trên ngực nàng, thở dốc: ''Ta yêu như vậy, nàng cảm thấy hài lòng không?'' Hắn cười toe toét.
Nàng cũng thở gấp không dứt: "Thiếp cũng không biết giữa nam nữ lại vui sướng như vậy.'' Nàng sợ là muốn nghiện rồi.
''Đó là bởi vì yêu, có yêu mới có thể khiến cho cả hai càng thêm nhiệt tình.'' Hắn cười nói.
Nàng mỉm cười gật đầu, trước kia có lẽ không hiểu, nhưng bây giờ đã hiểu.
Hắn điểm nhẹ môi anh đào của nàng: ''Nàng đã hoàn toàn thuộc về ta, đừng có đánh chủ ý lùi bước nữa, ở lại bên cạnh ta thật tốt, ừm.''
Nàng ôm chặt hắn, rưng rưng gật đầu, mặc kệ tương lai ra sao, nàng quyết định nắm chắc thời khắc này, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng ông trời cho nàng, mất đi, kiếp này nàng sẽ không yêu nữa.
Hắn vô cùng sủng ái vỗ về nàng, rốt cuộc hắn có được nàng, mở ra được khúc mắc của nàng thật không dễ dàng, nhưng cuối cùng hắn làm được, hắn dự định từ nay về sau sẽ dùng tất cả lực lượng tới yêu nàng, cho đến khi nàng quên đi bóng ma dưới đáy lòng, mở rộng lòng mình đón nhận toàn bộ của hắn, bao gồm tình yêu của hắn, dâng hiến của hắn, cùng với thân phận mới hắn sắp cho nàng.
Hắn lại lướt qua mỗi một điểm khoái cảm trên thân thể của nàng, hai người lại vùi lấp bản thân trong biển tình, cho đến khi hạt giống của hắn bắn ra trong thân thể của nàng, kết tinh tình yêu của bọn họ.
''Là ai to gan dám đánh các ngươi bị thương thành như vậy? Chẳng lẽ các ngươi không nói ra xuất thân?'' Vương Cổ Triều tức giận nói.
''Nói, nhưng mà, thúc xem!'' Chất tử Vương Cổ Triều chỉ đến tay bị đánh trật khớp của mình, vẻ mặt thê thảm.
''Thật sự phản, người nào, là ai làm các ngươi bị thương?'' Dương Xương Thành cũng đau lòng nhìn nhi tử của mình.
Nhi tử của Dương Xương Thành, lúc này mới run rẩy chỉ vào người ngồi đưa lưng về phía bọn họ: ''Chính là tiểu tử này.'' Hắn nói bằng miệng bị đánh lệch.
''Đáng ghét!'' Lập tức Liêu Tông Nghiêm quay qua người nọ: ''Ngươi là ai? Thấy ba vị đại nhân còn không quỳ xuống dập đầu!'' Hắn thét lên.
Triệu Hắng hớp nhẹ ly rượu. Bản thân cũng không xoay lại.
''Khá lắm điêu dân (điêu: gian xảo), ngươi không sợ Bổn quan chém đầu ngươi?'' Dương Xương Thành kêu to.
Ba vị đại nhân bị chọc tức.
''Người đâu!'' Cổ Triều hét lớn, lập tức hai bên đồng loạt xông lên: ''Bắt lại cho ta, làm cho hắn quỳ gối dập đầu nhận tội trước mặt Bổn quan.....'' Vương Cổ Triều chợt câm miệng, hơn nữa choáng váng, bởi vì hắn xoay người lại, hơn nữa còn là vẻ mặt giận dữ kinh người.
''Là ai muốn ta quỳ xuống dập đầu nhận tội?''
Ba người sợ ngây người, sao..... Thế nào lại là Thái tử điện hạ? ''Rầm'', toàn bộ ba người quỳ xuống, không dám nâng đầu lên! Toàn thân run rẩy: ''Tội thần đáng chết vạn lần, xin.....Thái.....Thái tử.....thứ tội.....'' Ba người bọn họ bị dọa đến đầu lưỡi cũng cứng lại.
''Hắn..... Hắn là Thái tử điện hạ?'' Ba tên công tử nhìn phụ thân, thúc thúc của mình toàn bộ quỳ xuống không dám đứng lên, cũng sợ đến mức vội vàng quỳ xuống dập đầu. Bọn họ gặp phải tường đồng vách sắt thật sự rồi.
Triệu Hằng lạnh lùng nhìn bọn họ. Tất cả đều là một đám nô tài ngày thường ỷ thế hiếp người: ''Lúc này vẫn còn muốn Bổn cung quỳ xuống trước các ngươi sao?'' Hắn cắn răng trầm giọng.
Bọn họ vừa nghe, tức thì mồ hôi đầm đìa, lúc này sợ là không giữ được mũ cánh chuồn rồi.
''Vi.....Bọn vi thần đáng chết, xin Thái.....Thái tử định tội!'' Hàm răng Liêu Tông Nghiêm cũng không nhịn được va vào nhau.
''Hừ! Cái này nhất định là không tránh được, các ngươi có biết Bổn cung kêu các ngươi đến là có chuyện gì?'' Hắn căm ghét nói.
Tất cả bọn họ chảy mồ hôi đầm đìa: ''Nhi tử bất tài của bọn thần đắc tội Thái tử, kính xin Thái tử thứ tội.'' Dương Xương Thành mặt dày nói.
''Thứ tội? Lớn mật!'' Hắn dùng lực vỗ bàn.
''Thái tử bớt giận. Bọn thần dạy con không nghiêm, tất cả đều là lỗi vi thần.'' Liêu Tông Nghiêm vội vàng dập đầu.
''Các ngươi có biết bọn hắn phạm vào lỗi gì?''
''Vi thần không.....không biết? Kính xin Thái tử chỉ điểm.'' Thân thể Vương Cổ Triều run rẩy nói. Hiện tại trước mặt Thái tử Vương quý phi đã mất thế, nữ nhi đưa vào Đông cung cũng không được sủng ái, hắn không còn chỗ để dựa vào, lúc này bị dọa đến nắm chặt mũ cánh chuồn trên đầu không chịu buông, chỉ sợ không đảm bảo mà rớt xuống.
''Hừ! Bọn hắn không phải đắc tội ta, là nàng!'' Hắn chỉ vào Lộ Tử Nam ngồi trong góc vẫn không nói một câu.
Lúc này Vương Cổ Triều mới nhìn kỹ, là nàng? Thì ra ba tiểu tử không biết trời cao đất dày này, chính là đắc tội khắc tinh này! Vương quý phi và Vương Nhu Thủy chính là thua trong tay nàng, mà bọn họ lại đi trêu chọc nàng, lần này gây ra họa lớn rồi. Hắn lại nhịn không được run rẩy: ''Trở về bọn thần sẽ quản lý giáo dục bọn hắn thật tốt, xin Nam phu nhân tha thứ cho sự vô tri của bọn hắn.'' Hắn chỉ cầu nguyện nói như vậy, nàng sẽ mềm lòng thuyết phục Thái tử tha cho bọn họ.
Triệu Hằng biết nàng mềm lòng, không đợi nàng trả lời, hắn liền lãnh ngôn nói trước: ''Trở về quản giáo? Bổn cung nghĩ rằng không cần, chính các ngươi còn không quản giáo tốt chính mình, làm sao có thể dạy tốt con em, không bằng Bổn cung làm thay. Hôm nay kêu các ngươi tới, chính là muốn giáp mặt thông báo cho các ngươi một tiếng, tránh cho các ngươi không thấy nhi tử, chất tử sẽ lo lắng.'' Hắn thong thả lịch sự nói, kỳ thực người sáng suốt có thể nhìn ra được sát khí trong mắt hắn.
Ba người cả kinh, đều chấn động.
''Phụ thân, cứu chúng con.....'' Ba vị công tử vừa nghe Thái tử muốn mang họ đi. Mặt bọn họ như tro tàn núp sau lưng cha hoặc thúc thúc của mình, sợ tới mức muốn tiểu ra quần.
Dương Xương Thành vì cứu con yêu, chỉ đành phải nhắm mắt nói: ''Thái tử, có thể..... Cho vi thần và nhi tử bất tài thêm một..... Cơ hội nữa hay không?
''Cơ hội? Cơ hội không phải để cho bọn hắn cái loại hoàn khố đệ tử cả ngày không có việc gì, chỉ biết đùa giỡn nữ tử, làm việc sai trái, miệng nói lời xấu xa!''
''Thái tử tha mạng, bọn thảo dân không biết đắc tội ngài, ngài tha cho chúng ta không biết thì không có tội!'' Chất tử Vương Cổ Triều vội vàng cầu xin tha thứ.
''Hay cho một câu không biết thì không có tội, chẳng lẽ hôm nay nếu Bổn cung không phải là Thái tử tôn quý, là có thể tùy ý các ngươi bắt nạt làm càn!'' Hắn tức giận.
''Tiểu chất không biết nói chuyện, không phải ý này, xin Thái tử bớt giận.'' Vương Cổ Triều vội vàng dập đầu nói, cũng lôi kéo cháu của hắn liều mạng dập đầu.
''Bọn nô tài các ngươi, ỷ thế hiếp người, phải bị tội gì?''
Tất cả những người quỳ trên đất mạnh mẽ dập đầu, dập đầu đến chảy máu cũng không dám dừng lại.
''Thái tử.'' Lộ Tử Nam khẽ gọi.
''Nam Nhi.'' Hắn chạy tới bên cạnh nàng.
Mặt nàng trắng bệch nói: ''Thôi, ta không sao.'' Nàng thở dài.
''Nàng lại như vậy, rõ ràng uất ức, nhưng lại không muốn lấy lại công đạo.'' Hắn có chút tức giận nàng không so đo.
''Là sự thật, muốn đòi công đạo gì?'' Nàng khàn khàn nói nhỏ.
''Nàng -- tóm lại chuyện này nàng đừng xen vào, từ nay về sau, ta muốn diệt sạch loại ngôn luận gây tổn thương cho nàng ở trong kinh thành.''
Lúc này, đám người quỳ dưới đất da đầu run lên.
''Các ngươi là bọn khốn kiếp, ai có can đảm dám nói lại một lần nữa Nam Nhi chính là gì không?'' Hắn quay lại trừng mắt với bọn họ.
Mọi người lắc đầu, ai cũng không dám đáp lại.
''Ngươi... Ngươi nói cho ta.'' Hắn bực tức chỉ vào chất tử Vương Cổ Triều.
''Thảo dân không dám!'' Chất tử Vương Cổ Triều sợ hãi lắc đầu đến cổ cũng sắp gãy.
''Không dám? Mới vừa rồi nghe ngươi nói rất phong độ mà. Ngươi nói nghe một chút ai là yêu phụ, ai là mạng cứng đi? Người nào lại đi chơi gái không tiếc liều mạng?''
''Bốp!'' Vương Cổ Triều vừa nghe xong, lập tức xoay người liều mạng tát cháu hắn một bạt tai: ''Lời nói đại nghịch bất đạo này mà ngươi cũng dám nói, thật là đáng chết!'' Hắn giả bộ tức giận cho Triệu Hằng thấy.
Thực sự tức chết với tên khốn này, dám nguyền rủa Thái tử chết sớm, còn gì để nói nữa?
Hai vị đại nhân còn lại thấy thế, cũng rối rít quay đầu lại tát cho con họ hai bạt tai: ''Đồ khốn kiếp, đáng chết!'' Lúc nãy bọn hắn nói những lời này, đừng nói là mũ cánh chuồn khó giữ được, ngay cả mạng nhỏ cũng khó bảo toàn.
Ba vị công tử biết tai vạ đến nơi, ngay cả phụ thân, thúc thúc bọn hắn cũng không bảo vệ được bọn hắn rồi, thậm chí nhi tử Dương Xương Thành sợ đến tiểu đầy đất.
''Hiện tại các ngươi mới biết quản giáo, không phải đã quá muộn.'' Cơn tức của Triệu Hằng vẫn chưa tiêu.
Ba vị đại nhân xấu hổ lau mồ hôi liên tục: ''Thái tử.....''
''Đầu tiên bọn hắn bắt tay bắt nạt cô nương, lại mở miệng đả thương ái thiếp của ta, cuối cùng còn mở miệng mạo phạm nói điều không may, tội chồng thêm tội, tội có thể chém --''
''Xin Thái tử tha mạng!'' Tức thì bọn họ tê liệt ngã trên đất, liên tục cầu xin tha thứ.
''Hừ!'' Hắn hừ lạnh, quay sang nắm tay Lộ Tử Nam: ''Nam Nhi, những người này đắc tội với nàng, không thể dễ dàng tha thứ, nếu không tương lai bọn hắn còn không biết tung ra bao nhiêu lời đồn không thật, phá hỏng danh dự của nàng.''
''Ta.....'' Nàng biết hắn nói không sai, có lẽ giết gà dọa khỉ có thể dẹp sạch những lời nói này.
''Nam phu nhân tha mạng, chúng ta đáng chết, đắc tội ngươi, xin đại nhân đại lượng tha cho chúng ta!'' Nhi tử Liêu Tông Nghiêm kêu to.
''Đúng vậy, về sau chúng ta không dám nói lung tung nữa.'' Chất tử Vương Cổ Triều nói theo.
''Chúng ta đáng chết, nói lung tung nên vả miệng.....'' Nhi tử Dương Xương Thành càng thêm liều mạng đánh mình một bạt tai.
Tiếng cầu xin tha thứ nổi lên khắp nơi.
''Đủ rồi!'' Nàng cũng nổi giận. Vì sao trước khi phạm sai lầm, những người này đều có dáng vẻ cả vú lấp miệng em, bây giờ lại chịu nhỏ giọng cầu xin, thứ ''Quyền thế'' này khiến người vừa buồn cười vừa hận!
Nàng vừa tức giận quát lên, bọn họ lập tức câm như hến.
Nàng nhịn không được bộc phát lửa giận đang đè nén, nàng luôn luôn nhận hết chê cười, mà do chính đám người này khởi xướng, bọn hắn lấy nỗi đau của người khác làm thú vui, không có nhân tính, thường ngày ức hiếp dân chúng lại càng hung ác, lần này Thái tử mượn dịp dạy dỗ chưa chắc đã không tốt.
''Thái tử, ngài toàn quyền xử lý, Tử Nam không xen vào.''
Hắn gật đầu. Cuối cùng nàng cũng nghĩ thông rồi, hắn ôm lấy nàng: ''Các ngươi nghe cho rõ, Nam Nhi là ái thiếp Bổn cung, Bổn cung tuyệt đối không cho phép người nào nói xấu nàng, ai dám nói một câu không hay về Nam Nhi, giống như vũ nhục Bổn cung, chính là phạm thượng, mà người phạm thượng theo luật pháp Đại Tống, tội sẽ bị chém!'' Hắn tận lực dùng biện pháp mạnh làm rõ ràng tầm quan trọng của Nam Nhi đối với hắn, tin tưởng với những lời vừa rồi không có người nào dám tiếp tục không kiêng kỵ nói về Nam Nhi nữa.
Lộ Tử Nam dựa vào hắn, vốn đã ép nước mắt trở về, lại không khỏi trào ra, kích động chôn trong ngực hắn khóc nức nở. Hắn giống như ngọn núi có thể bảo vệ nàng, nếu như ông trời chịu tác thành, nàng nguyện ý mạnh dạn thử đi yêu người này, hắn cho nàng một bầu trời, nàng phải báo đáp hắn.
Hắn nhẹ nhàng ôm nàng, buông tiếng thở dài, đau lòng không thôi: ''Nam Nhi của ta.''
''Thái tử, xử trí bọn hắn thế nào?'' Tuy Tiểu Trụ Tử biết lúc này không nên quấy rầy, nhưng quỳ trên đất không chỉ có bọn Vương Cổ Triều, còn có phần đông dân chúng trong khách điếm quỳ theo, quỳ cũng không phải là một biện pháp, cho nên hắn không thể không tiến lên xin ý kiến được.
Triệu Hằng trầm ngâm quan sát sáu người đang run rẩy trên mặt đất, giống như tính toán trừng trị bọn hắn thế nào.
''Thái tử, ngài phạt bọn họ thế nào ta cũng không phản đối, nhưng điều duy nhất ta cầu xin ngài là đừng giết người.'' Lộ Tử Nam nói.
Hắn thở dài, quả thật hắn muốn giết người, nhưng biết nàng nhất định không đồng ý, cho nên mới phải phiền não phải xử trí bọn họ thế nào để đạt hiệu quả, lại không đến nổi mất mạng của bọn hắn.
''Ba vị đại nhân dạy con không nghiêm, Bổn cung thu hồi chức vị hiện tại của các ngươi mà giáng xuống hai cấp, cũng phạt các ngươi ở nhà đóng cửa suy nghĩ ba ngày, phạt viết 30 trang quy tắc dạy con, ba vị đại nhân có dị nghị gì không?'' Hắn dùng giọng điệu nghiêm nghị nói.
''Thái tử đã xử lý nhẹ rồi, sao bọn thần dám có ý kiến.'' Vương Cổ Triều chờ sốt ruột vội vàng dập đầu tạ ơn.
''Vậy còn đám tiểu nhi.....?'' Dương Xương Thành cẩn thận hỏi.
Triệu Hằng nghiêm khắc trừng mắt, tức thì toàn thân bọn hắn lạnh run.
''Bổn cung quyết định đày ba nô tài này sung quân biên cương ba năm, vĩnh viễn không được bước vào kinh thành một bước.''
Như vậy, ba người hoàn toàn không có tương lai, bọn hắn không khỏi choáng váng, ba vị đại nhân lại càng than thở không dứt, ba nhà bọn họ không có hy vọng, không người nối nghiệp, nhất định về sau gia tộc suy tàn.
"Ba tên lưu manh các ngươi, còn không mau tạ ơn Thái tử ân huệ không giết.'' Vương Cổ Triều chảy nước mắt nói.
''Tạ Thái tử long ân.....'' Ba vị công tử có thể giữ được mạng coi như là không tệ.
''Ừ, toàn bộ lui ra!'' Triệu Hằng vung tay lên.
Lập tức mọi người giống như là được đại xá, cúi thấp đầu rời đi.
Còn dư lại dân chúng vẫn đang quỳ, Triệu Hằng nói: ''Mọi người cũng đứng lên, nhưng Bổn cung còn có một câu xin ghi nhớ, Nam Nhi đã là ái thiếp của Bổn cung, đừng nên tiếp tục xuất hiện tin đồn làm hỏng danh dự của nàng, nếu không lấy mấy vị vừa rồi làm gương!'' Hắn mượn dịp nói giúp Lộ Tử Nam, hơn nữa miễn cho nàng bị tổn thương vì lời đồn hôm nay.
Mọi người hốt hoảng nói vâng, bọn họ tuyệt đối không dám nói huyên thuyên nữa, đùa không tốt sẽ chết người đấy!
Hắn vừa lòng nhìn tất cả, xoay người đi về phía Lộ Tử Nam: ''Nam Nhi, chúng ta đi thôi, nơi này sợ rằng không nên ở lâu.'' Hắn dịu dàng dìu nàng rời đi.
Mọi người thấy Thái tử yêu thương Lộ Tử Nam, ai cũng trừng mắt nhìn, chẳng lẽ Thái tử không sợ chết? Mặc dù trong miệng bọn họ không dám nói ra những lời này, nhưng trong lòng vẫn không ngừng hoài nghi.
Điểm ấy không phải Triệu Hằng không biết, nhưng cũng không thể làm gì.
*****
"Nam Nhi, ngủ sớm đi, hôm nay nàng đã mệt lắm rồi.'' Triệu Hẳng cẩn thận đưa Lộ Tử Nam về tẩm điện. Hôn trán nàng, sau đó xoay người muốn rời đi.
''Đợi chút.....'' Nàng đỏ mặt gọi hắn lại.
Hắn xoay người, khẽ mỉm cười: ''Còn có việc sao?'' Hắn cho rằng nàng mệt mỏi, không muốn quấy rầy nàng.
Nàng có chút mất tự nhiên: ''Ta muốn tâm sự với ngài một chút.''
''Tâm sự một chút?'' Hắn hết sức vui mừng, nàng chủ động lưu hắn lại, đồng ý nói chuyện với hắn nhiều hơn.
Nàng càng xấu hổ: ''Hôm nay cám ơn ngài đã làm tất cả vì Tử Nam.''
Hắn kéo nàng ngồi xuống mới mở miệng nói: ''Nam Nhi, nàng nên dũng cảm chút, đứng lên bào chữa cho mình, không nên im lặng nữa.''
''Nhưng những người đó chết đi.....'' Nàng thì thầm.
"Cần gì để tâm những chuyện vụn vặt, ta tin chắc đó không liên quan đến nàng, bọn hắn chết đều do ngoài ý muốn, ta sẽ phái người đi thăm dò, chứng minh lời ta nói.'' Hắn không tin nàng thật sự khắc phu, hắn sẽ chứng minh điều này, hơn nữa chiêu cáo thiên hạ, Nam Nhi vô tội.
''Vì sao ngài bảo vệ ta như vậy?''
''Ta đã biểu hiện rõ ràng như vậy, còn cần trả lời sao?'' Hắn nhìn nàng.
Lòng của nàng đang lưỡng lự giữa chấp nhận và không chấp nhận, nàng cần dũng khí đột phá chướng ngại sương mù.
Hắn xoay người nàng lại, nhìn thẳng nàng: ''Ta yêu nàng, nàng thuộc về ta, ta sẽ bảo vệ nàng giống như bảo vệ giang sơn này.''
''Nếu như chỉ có thể lựa chọn giữa giang sơn và ta, ngài chọn lựa thế nào?'' Nàng buồn bã hỏi. Nàng biết rất rõ, coi như hắn tin chắc nàng không phải người mang điềm xấu, nhưng Hoàng thượng cũng nghĩ như thế sao? Tất cả đại thần trong triều sẽ như thế sao? Sẽ không! Bọn họ sẽ không mang tính mạng của Thái tử ra đùa, bọn họ sẽ không cho phép hắn cưới nàng.
Hắn cau mày: ''Hai điều này không xung đột.''
''Có xung đột, ngài nên rõ ràng.'' Nàng kích động hất tay, không ngờ hắn cũng sẽ trốn tránh.
Hắn ôm chặt thân thể kích động của nàng vào ngực: ''Ta hiểu rõ tương lai của chúng ta có trở ngại, nhưng chỉ cần cố gắng vượt qua, ta tin tưởng có thể thuyết phục Phụ hoàng và các triều thần.'' Hắn không cho nàng lùi bước.
Nàng nằm trong ngực hắn ngẩn ngơ bất động: ''Ngài luôn luôn tự tin.''
Hắn cười khổ, cọ má vào tóc nàng: ''Nàng mới thật sự là nguồn nước tiếp thêm sức lực cho ta.'' Hắn hi vọng nàng hiểu điều này.
Nàng ngửa đầu: ''Ta thật khổ sở, thật mâu thuẫn, thật sợ hãi.....''
Hắn dịu dàng nâng mặt nàng: ''Đừng sợ, đừng mâu thuẫn, càng đừng khổ sở, nhìn nàng khó chịu, ta sẽ càng khó chịu hơn nàng.....'' Hắn ngậm chặt môi son của nàng.
Đầu tiên là nụ hôn dịu dàng không mang theo tính xâm lược trêu đùa, rung động nho nhỏ khiến cho người ta mơ màng khoái cảm, nàng như bùn xụi lơ trong lồng ngực tráng kiện của hắn, hai môi đan vào nhau, dục vọng mãnh liệt như biển tình nhấn chìm nàng, đầu lưỡi của hắn cẩn thận hôn mỗi một cái răng ngà của nàng, nàng cảm nhận được ham muốn hừng hực không bị khống chế chạy khắp nơi trong cơ thể nàng.
Hắn thưởng thức vị ngọt của nàng, duyên dáng như thế, nam tính của hắn đang từ từ thức tỉnh, cảnh cáo nguy hiểm vang lên trong đầu, nhưng hắn lựa chọn bỏ qua. Nàng thanh khiết như thế, ngây thơ như thế, điều này làm cho hắn càng cuồng dã hơn, nữ nhân này đã đoạt đi lý trí của hắn, càng đoạt đi yêu thương của hắn.
Ngọt ngào hấp dẫn khiến nàng lún sâu mà không thể tự thoát khỏi, hắn bắt đầu hôn tai nàng, hôn cổ nàng, nàng mềm mại rên lên, hai tay cũng thăm dò trên người hắn, nàng đếm được cảm thụ khác nhau, càng khiến người mất hồn, hô hấp của nàng bắt đầu dồn dập, nụ hôn tỉ mỉ khiến người muốn chết.
Hắn bắt đầu cảm thấy loại ngọt ngào này là một loại hành hạ đau đớn, dưới thân hắn đang bành trướng, thúc ép tâm tư của hắn, hắn càng hôn kịch liệt hơn, hắn muốn nhiều hơn.
Hai thân thể nóng lên, ngọt ngào đốt cháy lẫn nhau, hai đôi mắt nhìn nhau càng thêm quấn quýt, hắn nhẹ nhàng thăm dò vạt áo của nàng, cởi tới trên eo, vốn là da thịt trắng như tuyết, hôm nay bởi vì nhiệt tình mà nhiễm hồng cả cơ thể, hắn cẩn thận hôn, mút khẽ, thấm ướt vai nàng, chỉ cần đầu lưỡi đi qua nơi nào, lập tức nổi lên một trận xôn xao, nàng không ngừng rên rỉ ra tiếng, cảm thấy thân thể như muốn nổ tung, hắn không cách nào khắc chế tiếp tục cởi bỏ yếm của nàng, lộ ra nụ hoa. Đây là ngọc phong đẹp nhất hắn từng gặp qua, hắn hưng phấn run rẩy hôn nàng, ngậm nhẹ, khẽ cắn, cho đến khi nàng không thể chịu được lo lắng ngọ nguậy trong lòng hắn.
Đôi mắt nàng mê mang, hoàn toàn không thể kiềm nén, như muốn chết cháy trong lòng hắn, hắn xoa nhẹ xuống bụng dưới của nàng, , nơi đó bằng phẳng mà mềm mại, bỏ váy lót, nàng hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn.
''Nàng thật đẹp, còn đẹp hơn so với tưởng tượng của ta.'' Hắn khen, hắn run rẩy vuốt ve thân thể tinh khiết hoàn mĩ.
Nàng thăm dò lồng ngực hắn, không biết người ở chỗ nào, trong đầu trống rỗng, chỉ muốn được yêu.
Phái nam hắn kích động không thể tiếp tục chịu đựng, nhẫn nhịn đau nhức, hắn khẽ hỏi: ''Nam Nhi, nàng nguyện ý không?'' Hắn không muốn nàng có một chút miễn cưỡng, hoặc một chút hối hận, hắn muốn tất cả là sự kết hợp hoàn mỹ nhất.
Nàng mở ánh mắt say mê ra, nguyện ý không? Nàng rơi vào trong ranh giới mê mang lúng túng.
Hắn thấy được sự lùi bước trong ánh mắt nàng, khổ sở than thở, xoay người muốn rời đi.
Nàng kéo hắn: ''Đừng đi.''
Hắn khổ sở nhìn nàng: ''Nếu như nàng chưa chuẩn bị tiếp nhận ta, như vậy để ta đi, vậy thân thể mới có thể giảm bớt hành hạ khổ sở.''
Nàng nhìn phái nam đứng thẳng của hắn, lập tức đỏ mặt xấu hổ, thân thể đỏ lên giống như quả hồng: ''Ta nguyện ý giao thân thể cho chàng.'' (vì tỷ chấp nhận nên mình đổi xưng hô nhé) Nàng hiểu cuối cùng mình cũng không thể bên hắn lâu dài, cũng chỉ có thân thể không đáng tiền này có thể cho thôi.
Hắn mừng như điên xoay người ôm chặt nàng, bao phủ thân thể nàng, kích động hôn! Như muốn tan chảy nàng.
Nàng không chút nào giữ lại tiếp thu hắn, hắn cũng nhiệt tình đốt lửa mỗi tấc da thịt của nàng, dưới tình huống nàng không hề chống đỡ, dịu dàng đoạt lấy nàng.
Một chút đau đớn, chứng minh tấm thân xử nữ của nàng, hắn chậm rãi tiến lên, từ từ làm giảm sự khó chịu của nàng, tiếp theo như từng đợt sóng triều, khiến nàng liên tục rên rỉ, theo sự thúc đẩy của hắn, nàng kích tình không ngừng đong đưa thân thể, cuồng loạn gọi tên hắn, mồ hôi tình dục trên mặt không ngừng rơi trên người nàng.
Sau một lần chạy nước rút rốt cuộc hắn bộc phát nằm trên ngực nàng, thở dốc: ''Ta yêu như vậy, nàng cảm thấy hài lòng không?'' Hắn cười toe toét.
Nàng cũng thở gấp không dứt: "Thiếp cũng không biết giữa nam nữ lại vui sướng như vậy.'' Nàng sợ là muốn nghiện rồi.
''Đó là bởi vì yêu, có yêu mới có thể khiến cho cả hai càng thêm nhiệt tình.'' Hắn cười nói.
Nàng mỉm cười gật đầu, trước kia có lẽ không hiểu, nhưng bây giờ đã hiểu.
Hắn điểm nhẹ môi anh đào của nàng: ''Nàng đã hoàn toàn thuộc về ta, đừng có đánh chủ ý lùi bước nữa, ở lại bên cạnh ta thật tốt, ừm.''
Nàng ôm chặt hắn, rưng rưng gật đầu, mặc kệ tương lai ra sao, nàng quyết định nắm chắc thời khắc này, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng ông trời cho nàng, mất đi, kiếp này nàng sẽ không yêu nữa.
Hắn vô cùng sủng ái vỗ về nàng, rốt cuộc hắn có được nàng, mở ra được khúc mắc của nàng thật không dễ dàng, nhưng cuối cùng hắn làm được, hắn dự định từ nay về sau sẽ dùng tất cả lực lượng tới yêu nàng, cho đến khi nàng quên đi bóng ma dưới đáy lòng, mở rộng lòng mình đón nhận toàn bộ của hắn, bao gồm tình yêu của hắn, dâng hiến của hắn, cùng với thân phận mới hắn sắp cho nàng.
Hắn lại lướt qua mỗi một điểm khoái cảm trên thân thể của nàng, hai người lại vùi lấp bản thân trong biển tình, cho đến khi hạt giống của hắn bắn ra trong thân thể của nàng, kết tinh tình yêu của bọn họ.
/20
|