Hoàng Kim Đồng

Chương 77: Ngao con (2)

/1160


Khi thấy Chu Thụy cũng không có ý đi về phía khe núi, con Ngao lại tiếp tục cắn con sói đưa đi, nó chạy vào khe núi, chỉ sau nháy mắt đã biến mất nơi góc khuất.

- Đi, lên xe thôi, có lẽ nơi này là chổ ở của nó. Kỳ lạ thật, con Ngao vương này rõ ràng là người ta nuôi, sao lại đặt hang ổ ở chỗ này?

Chu Thụy và Trang Duệ đợi một lúc lâu mà không thấy con Ngao đi ra, Chu Thụy nói một câu để Trang Duệ lên xe, chuẩn bị bỏ đi.

Khi xe chuẩn bị bỏ đi, một bóng đen từ khe núi chạy ra đứng chắn trước chiếc Hummer, là con Ngao lông vàng vừa rồi, trong miệng nói ngậm theo một thứ gì đó, không phải là xác con sói đã được lột da vừa rồi.

- Hình như là chó con, Trang Duệ, anh mau xuống xe.

Lôi Lôi liếc mắt và nhận ra thứ trong miệng con Ngao là một con chó con.

Trang Duệ đi xuống xe, con chó Ngao đi đến, đầu tiên nó dùng đầu cọ xát trên người Trang Duệ, sau đó đặt con cho xuống đất, lại cắn ống quần của hắn, muốn hắn ôm lấy con chó con.

Sau khi Trang Duệ ôm lấy con chó con, con Ngao cũng không chạy về khe núi mà đi theo hướng khác, tốc độ cũng không nhanh hơn trước, hơn nữa còn liên tục quay đầu, tỏ ý Trang Duệ đi theo.

Lúc này Trang Duệ đi theo không kịp, vì vậy hắn ôm con chó quay lại xe, khi thấy hắn quay lại xe thì Lôi Lôi lập tức đạp chân ga chạy theo sau con Ngao.

Khi thấy Trang Duệ ôm một con chó nhỏ lên xe thì Tần Huyên Băng và Bách Mộng Dao lập tức đến vây quanh, ngay cả Lưu Xuyên cũng đến bên cạnh đánh giá con chó con trong lòng Trang Duệ, phải biết rằng đây là con chó mà Ngao vương đưa đến, rất có thể là con của nó.

- Vì sao đến Tây Tạng lại có nhiều chuyện lạ như vậy, con bà nó, chó Ngao lông vàng thuần chủng lại đưa đến một con chó Chow Chow*, mà nhìn bộ dạng thế này chắc cũng không sống được vài ngày nữa.

Lưu Xuyên nhìn thoáng qua con chó con thì không còn chút hứng thú, đây là một con chó con lông trắng, căn bản không phải là loại Ngao Tây Tạng trong tưởng tượng của hắn, chỉ là loại chó Chow Chow bình thường, đây là loại thường được bán trong quán thú cưng của hắn. Hơn nữa con chó này còn chưa mở mắt, đang ghé vào trong lòng Trang Duệ, bộ dạng cực kỳ ốm hiệu.

- Lưu Xuyên, cậu nhận lầm rồi, nó đâu phải là Chow Chow, cậu nhìn mặt nó đi, giống như một con sư tử con vậy.

Trang Duệ đánh giá con chó nhỏ có gương mặt đầy nếp nhăn, cảm thấy nó rất giống với con chó Ngao vàng, chẳng qua chỉ có màu sắc khác biệt mà thôi.

- Chính xác là như vậy, không tin cậu đẩy miệng nó ra xem, nhìn đầu lưỡi của nó có màu xanh hay màu hồng?

Lưu Xuyên dùng giọng tự tin nói, hắn đã chơi chó nhiều năm, cũng phải có chút kinh nghiệm.

- Màu hồng...

Trang Duệ nhìn rồi đáp.

- Chính là giống chó Chow Chow tạp chủng, không đáng giá vài đồng, hơn nữa bộ dạng như vậy sẽ không sống được bao lâu nữa.

Chó con bình thường nếu chưa mở mắt cũng sẽ rất hoạt bát, giống như con này thì thật sự đã sinh bệnh, Lưu Xuyên đã từng nuôi và bán nhiều chó, nhưng lúc này hắn cũng không có biện pháp nào khác.

- Anh Lưu Xuyên, anh cứu nó đi, con chó nhỏ rất đáng yêu.

Bách Mộng Dao cũng không đành lòng, nàng níu chặt ống tay áo của Lưu Xuyên rồi năn nỉ.

- Không phải anh không muốn cứu, chẳng qua chó con không mở mắt có tỉ lệ rất thấp, cũng không biết nó sinh bệnh gì, theo anh thì Mộc Đầu nên thả nó xuống xe.

Lưu Xuyên lắc đầu, hắn thật sự không có biện pháp.

- Cứu không được sao? Chẳng lẽ con Ngao kia biết mình có thể cứu nó nên mới giao cho mình?

Trang Duệ thật sự có chút phức tạp, hắn nhìn còn chó Ngao đang đi trước hai chiếc xe mà chợt hạ quyết tâm, có nên dùng linh khí để cứu con chó nhỏ này không.

Từ hôm qua bị thương đến nay thì Trang Duệ đã hai lần sử dụng linh khí, có lẽ đã dùng hết linh khí đã hấp thụ từ tượng gỗ tử đàn, nếu tiếp tục dùng linh khí với con chó này, nếu gặp phải chuyện gì khẩn cấp tiếp theo, chỉ sợ sẽ không thể nào tiếp tục sử dụng được nữa.

Con chó nhỏ trong lòng giống như hiểu được tâm tư của Trang Duệ, nó mở miệng phát ra âm thanh "nức nở nghẹn ngào", lại thè chiếc lưỡi hồng phấn ra liên tục liếm ta hắn, thật sự làm người ta yêu mến.

- Mặc kệ, cứu trước nói sau.

Trang Duệ hạ quyết tâm, hắn ngưng tụ linh khí trong mắt, sau đó nhìn vào con chó trong lòng.

Vì khôngn biết được bệnh tật của con chó nhỏ là gì, Trang Duệ chỉ có thể gia tăng liều lượng, phóng ra linh khí lớn gấp đôi khi chữa thương cho mình. Khi linh khí được rót vào người con chó, linh khí trong mắt hắn trở nên cực kỳ mỏng manh, chỉ còn một tầng mỏng miễn cưỡng bám vào trong mắt.

Khoảnh khắc khi linh khí tiến vào trong cơ thể con chó nhỏ, Trang Duệ chợt cảm thấy cơ thể nó có hơi run rẩy, ngay sau đó chính hắn cũng trở nên căng thẳng, hay là hắn cho vào quá nhiều linh khí và con chó này không chịu được? Nếu như vậy chẳng phải là hắn tiền mất tật mang sao?

Nhưng cũng khá tốt, bốn năm phút sau con chó nhỏ đã có cử động, hơn nữa còn là vùng vẫy đứng lên, Trang Duệ dùng hai tay nhấc nó lên xem, hắn chợt phát hiện hai mắt của nó đã mở rae, nó đang dùng cặp mắt như hai hạt nhãn để đánh giá Trang Duệ.

Khi Trang Duệ đối diện với ánh mắt của con chó nhỏ, hắn giống như có thể thấy trong ánh mắt của nó có chất chứa sự cảm kích và quyến luyến, giống như một đứa bé đang nhìn mẹ của mình. Hắn cũng thật sự có chút cảm động, hắn biết dù thế nào cũng không thể vứt bỏ con chó này, hơn nữa con chó này thật sự được người ta yêu mến, toàn thân trắng như tuyết, giống như một cục bông vậy.

- Ôi, chó cưng đã mở mắt, Trang Duệ ca ca, cho em ôm một cái được không?

Bách Mộng Dao ở bên cạnh thấy con chó nhỏ đã mở mắt, hắn hưng phấn kêu lên, sau đó vươn tay muốn ôm lấy nó. Lúc này Tần Huyên Băng ngồi ở bên cạnh nàng cũng nhìn con chó trong lòng Trang Duệ với vẻ mặt cực kỳ yêu thích.

Nhưng chú chó con rõ ràng không chịu nể mặt Bách Mộng Dao, khi Bách Mộng Dao đụng tay vào người nó, nó liều mạng chui vào trong lòng Trang Duệ, hơn nữa còn nghiêng đầu dùng chiếc miệng có hàm răng chưa mọc ra bao lâu để liều mạng cắn tay nàng, trong cặp mắt tinh khiết lại có chút hung hăng.

- Chó xấu, không cho ôm thì thôi.

Bách Mộng Dao mất mặt và tức giận ngồi xuống đối diện với Trang Duệ, nhưng ánh mắt của nàng vẫn nhìn chằm chằm vào con chó nhỏ.

- Mở mắt rồi sao? Có lẽ sẽ sống sót, Trang Duệ, trở về Bành Thành, cậu cứ ném con chó nào vào tiệm thú cưng của tôi, dù thế nào cũng mang về từ Tây Tạng, sẽ bán có lời đấy.

Lưu Xuyên thấy con chó Chow Chow đã mở mắt thì biết rõ đã qua thời điểm nguy hiểm, hắn chui ra sau chiếc xe Hummer rồi lật tới lật lui. Một lúc sau hắn quay lại, trong tay cầm theo một cái bình, càng khoa trương chính là còn có một túi sữa bột của em bé, hơn nữa còn có cả núm vú cao su.

Trang Duệ thật sự ngây người ra:

- Lưu Manh, cậu mua thứ này khi nào? Sao tôi không biết?

- Hì hì, tôi đã sớm chuẩn bị, đến đây là mua chó con, nhất định sẽ là chó chưa dứt sữa, không cẩn thận thì đưa chúng về Bành Thành sẽ chết đói mất.

Lưu Xuyên dùng giọng dương dương tự đắc để khoe khoang, sau đó hắn lấy nước đun sôi từ trong chiếc máy đun nước ở bên cạnh để pha sữa bột, động tác rất thành thạo.

- Rất tốt, rất tốt, Lưu Manh, sau này nếu cậu có con thì chính mình làm mẹ luôn là được, cũng không làm phiền Lôi Lôi.

Trang Duệ dùng giọng chọc ghẹo cười nói, Lôi Lôi đang lái xe phía trước, thiếu chút nữa nàng đã vứt bỏ tay lái để tìm đến tính sổ Trang Duệ, nhưng Lưu Xuyên lại dõng dạc,

- Tất nhiên rồi, tôi đây ngoài chuyện sinh con là không làm được, thứ gì cũng làm tốt cả.

Hai kẻ dở hơi trêu chọc nhau cười ha hả trên xe, con chó nhỏ trong lòng Trang Duệ cũng giống như cảm nhận được mọi người nói về mình, nó dùng những móng vuốt của mình để khó khăn leo lên vai Trang Duệ, ánh mắt ôn tồn, khẽ lè lưỡi liếm mặt hắn, bộ dạng cực kỳ đáng yêu.

Phụ nữ luôn cảm thấy có hứng với động vật, Tần Huyên Băng ngồi ở bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được, nàng mở miệng nói:

- Trang Duệ, có thể...Có thể cho tôi ôm nó một chút được không?

Trang Duệ nghe Tần Huyên Băng nói như vậy thì lấy con chó từ trên vai xuống, khẽ vuốt đầu nó, sau đó đưa cho Tần Huyên Băng. Tiểu tử kia giống như biết được tâm ý của chủ nhân, lần này cũng không nhe răng há miệng phản đối, chỉ là nằm trong lòng Tần Huyên Băng nhưng có chút vô tình, hai mắt nhỏ vẫn nhìn về phía Trang Duệ. Dù là như vậy thì Bách Mộng Dao vẫn cực kỳ hâm mộ, nàng nói hắn rõ ràng là bất công.

- Này, mẹ đến rồi đây.

Lưu Xuyên lúc này đã pha sữa xong, hắn cảm thấy nhiệt độ đã phù hợp, vì vậy mà cầm bình sữa đến trước mặt Tần Huyên Băng, rõ ràng muốn làm mẹ của con chó nhỏ kia.

Nhưgn lúc này con chó nhỏ rõ ràng không nể mặt Lưu Xuyên, miệng nhỏ ngậm chặt, căn bản không chịu cắn núm vú cao su.

- Để cho tôi.

Tần Huyên Băng tiếp nhận bình sữa, không ngờ con chó vẫn không chịu bú, tuy ánh mắt nhìn chằm chằm vào bình sữa nhưng mũi thì chau lại, miệng nhỏ vẫn không chịu mở ra. Nàng cũng phải chịu thua, chỉ có thể trả lại vào tay Trang Duệ.

- Đại Xuyên, phía trước có dân chăn nuôi, có rất nhiều trướng bồng.

Lôi Lôi đang lái xe chợt hô lên, di dời lực chú ý của mọi người khỏi con chó nhỏ. Lúc này chiếc xe việt dã phía trước đã dừng lại, con Ngao lông vàng cũng chợt gầm lên cực kỳ dã khí, âm thanh không cao nhưng cực kỳ có lực xuyên thấu, khi tiếng gầm của nó vang lên thì tiếng chó sủa vang lên khắp nơi, đám chó tập trung về phía con chó Ngao.

Chỉ sau vài phút ngắn ngủi thì hơn mười con có Tây Tạng có thể trạng cao lớn tụ tập đến bên cạnh con Ngao lông vàng, còn có vài con chạy đến sủa ầm lên với hai chiếc xe, tất cả đều bị con Ngao cắn cổ lôi về. Vài chục con chó Tây Tạng và một con Ngao lông vàng cùng chen chúc quay về trướng bồng.

Đây là nơi tụ tập của hơn ba mươi hộ chăn nuôi du mục, đến nay vẫn bảo lưu truyền thống của dân du mục, có khoảng năm sáu chục trướng bồng làm cho khu vực này giống như một thôn dân nhỏ. Hai chiếc xe dừng lại ở khu vực biên giới của trướng bồng, tất cả mọi người đều xuống xe, Chu Thụy cầm trong tay một khối da sói được cuộn lại, trong lực Lưu Xuyên thì ôm bảy tám chai rượu, đây là lễ vật cho chủ nhân nơi đây, là lời căn dặn của Chu Thụy.

Vừa rồi Lưu Xuyên còn định mang cả thịt chó sấy xuống nhưng bị Chu Thụy cản lại, đối với dân du mục thì chó chính là người bạn tốt, thậm chí người ta cũng không cho phép ăn thịt chó, những nhà sinh nhiều chó con nếu không nuôi nổi thì đều mang đi xa vứt bỏ, căn bản sẽ không giết ăn thịt. Nếu Lưu Xuyên mang thịt chó ra, sợ rằng dân Tạng ở đây sẽ trở mặt thành thù mất.

- A Mụ Lạp ơi, Đa Khởi của chúng ta đã quay về, A Mụ Lạp ơi...

Khi đến gần trướng bồng thì một cô gái tám chín tuổi thấy con chó Ngao lông vàng, nàng ôm lấy nó cực kỳ thân mật, trong miệng còn liên tục hô lên cái gì đó, nhưng sau khi thấy đám người Trang Duệ thì nàng chợt dừng lại, chỉ dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn những vị khách lạ.


/1160

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status