- Trước tiên ăn một chút, hôm nay vất vả cho hai người...
Thừa dịp đám thương nhân ngọc khí đi thăm dò mao liêu, Tống Quân mời Trang Duệ và Dương Hạo đi đến bên cạnh một khối đá, trải báo lên, dọn ra vài món thức ăn nhanh, còn có vài chai bia.
- Dương Vĩ, các anh có ăn không?
Trang Duệ nhìn những món thức ăn nhanh bày trên mặt đá mà có chút xấu hổ, vì chuyện của mình mà Dương Vĩ và Lão Tứ phải ở đây cả ngày.
- Được rồi, cậu ăn đi, những thứ này đều là do chúng tôi ra ngoài gọi.
Dương Vĩ liếc mắt nhìn, vừa rồi hắn ra ngoài đi dạo thì bị Tống Quân chụp được.
- À, anh Dương, anh uống nhiều một chút...
Trang Duệ giữa trưa đã uống rượu, bây giờ miệng mũi khó chịu, sau khi uống vào một chai bia thì cảm thấy thư thái hơn. Khi thấy Dương Hạo đã uống xong một chai thì hắn nhanh chóng đưa đến một chai nữa, vì nếu hôm nay không có Dương Hạo giúp đỡ, sợ rằng nửa đêm còn chưa mở xong mao liêu.
Sau khi ăn uống no say thì Trang Duệ lại đến bên cạnh khối phỉ thúy, trong lòng cảm thấy tự hào, một khối phỉ thúy lớn như vậy được sinh ra từ bàn tay mình, điều này làm cho hắn thật sự không nỡ bán đi.
Khối phỉ thúy phiêu hoa kia thật sự không có bất kỳ quy tắc phân phối nào, xanh lục và xanh nhạt đan xen vào nhau, dưới ánh sáng của ngọn đèn công suất lớn thì bừng sáng như bầu trời đêm, sáng ngời sâu sắc, thật sự làm cho người ta không tự giác được phải mê say.
- Sắc nước rất tốt, hầu như là cấp băng, chỉ cần khi làm vòng tay chú ý một chút đến sự phân bố phiêu hoa, có thể sẽ tạo ra nhiều tinh phẩm.
- Anh Hàn nói đúng, nhưng giá cả của nó chắc chắn sẽ không rẻ.
- Đúng vậy, anh Hàn là người giàu có, mấy người chúng tôi thật sự không so được, đến lúc đó mọi người ăn thịt cũng nên để cho chúng tôi chút canh.
Trang Duệ nghe những người bên cạnh nghị luận, sau đó nhìn thầy Bành đang đi về phía Tống Quân.
- Anh Tống, bây giờ đã muộn, hai khối phỉ thúy kia để ở chỗ nào?
Thầy Bành đã mở ra khối mao liêu bên kia ra được chín phần, phẩm chất của hai khối phỉ thúy ở hai mảnh mao liêu thật sự không khác gì nhau, chỉ hơn kém nhau hơn chục kg mà thôi, căn bản không có gì khác.
Tống Quân chỉ vào một chiếc xe thế chấp tài sản của ngân hàng đang dừng cách đó không xa rồi nói với Trang Duệ:
- Hôm nay sợ rằng không đấu giá được, tôi đã tìm ngân hàng gửi vào kim khố, vừa rồi tôi lại thương lượng với ban tổ chức hội chợ, ngày mai sẽ mượn dụng cụ của bọn họ để mổ phỉ thúy ra, đến lúc đó chúng ta sẽ sắp xếp một cuộc đấu giá nho nhỏ.
Trang Duệ sau khi nghe xong thì gật đầu, đây cũng là biện pháp tốt nhất, tuy bây giờ hơn mười vị thương nhân ngọc khí còn chưa bỏ đi, nhưng sau khi được hội chợ tuyên truyền thì có lẽ người mời đến càng nhiều, như vậy lợi ích cũng lên cao, bọn họ cũng nhận được nhiều lợi ích hơn.
Một giờ sau thầy Bành xem như mở ra toàn bộ khối phỉ thúy bên kia, lúc này ai cũng mệt mỏi, tên mập là người dẫn đầu, Lão Tứ làm hướng dẫn viên, vài người lái xe đến Nghiễm Châu.
Tống Quân và Trang Duệ ở lại cẩn thận đưa phỉ thúy lên xe thế chấp, lại đi theo đến tận ngân hàng.
Sau khi đến ngân hàng thì người ra mặt tiếp đãi là lãnh đạo ngân hàng, hơn nữa lại rất nịnh nọt Tống Quân, mời vài người vào phòng uống trà.
Nếu không phải vị giám đốc ngân hàng tỏ ra nịnh nọt Tống Quân, Trang Duệ thật sự quên mất thân phận của Tống Quân. Những năm nay kinh doanh chưa chắc có tiền đã làm được tất cả, nếu đổi lại là tên mập thì ngân hàng cũng không mấy quan tâm.
Sau khi làm xong thủ tục, lại từ chối lời mời của ông chủ ngân hàng, Trang Duệ quay về khách sạn, sức cùng lực kiệt.
Khi về đến khách sạn thì Trang Duệ cũng không buồn trấn an Tiểu Bạch Sư, hắn tắm rửa rồi leo lên giường ngủ say, đối với hắn thì ngày mai đấu giá sẽ càng thêm kích thích thần kinh.
Sáng sớm hôm sau Trang Duệ bị Tống Quân gọi dậy, hai người đến ngân hàng đưa hai khối phỉ thúy ra, vẫn là xe của ngân hàng áp tải đến hội trường, nhưng không phải là hội trường mở nguyên thạch, là hội trường đấu giá.
Bây giờ không có người nào ngoài vài tên bảo vệ, chỉ có Trang Duệ, Tống Quân, tên mập và vài vị chuyên gia đi theo mà thôi, dù có vài vị thương nhân ngọc khí đến sớm nhưng không được phép đi vào.
Vài chục chiếc ghế được sắp xếp trước đó đã bị dọn hơn một nửa, lúc này trên mặt đất trống có vài dụng cụ cắt laser, không những tốc độ cao còn không gây hư tổn cho phỉ thúy.
- Ông chủ, hai khối phỉ thúy này có thể cắt thành hai mươi khối, trong đó có hai khối có phẩm chất bình thường, còn lại đều là phiêu hoa cấp băng, anh xem thế nào?
Thầy Bành đã đến đây chờ từ trước, bọn họ đã tiến hành đo đạc phỉ thúy, sau hai mươi phút thì xin chỉ thị của Tống Quân.
- Được, các anh cắt đi, nhớ đều nhau một chút.
Tống Quân cũng không có ý kiến gì, cứ để cho thầy Bành cắt phỉ thúy, mà bây giờ bên ngoài có cả trăm thương nhân ngọc khí chờ đợi.
Những dụng cụ cắt phỉ thúy bằng laser này là do hội chợ đổ thạch cung cấp, chuyên dùng để phân giải những ngọc thạch quý, giá cả xa hoa, có lẽ cũng là hai triệu đô. Nếu không phải khối phỉ thúy này quá lớn, có lực ảnh hưởng mạnh, chỉ sợ cũng không dễ dàng cho mượn như vậy.
Thầy Bành vốn là một nhà điêu khắc ngọc khí, vì vậy mà xem xét phỉ thúy rất sâu, dưới thao tác của hắn thì từng khối phỉ thúy long lanh được phân giải ra, hơn nữa lát cắt hình cung, như vậy thương nhân ngọc thạch mua về cũng sẽ có thể tăng tối đa số lượng vòng tay, giảm bớt hư tổn.
Một lúc lâu sau thì hai khối phỉ thúy được chia thanh hai mươi phần, mỗi phần khoảng từ ba mươi đến bốn mươi cân. Tất nhiên nhóm Trang Duệ sẽ đem đi cân, sau đó dán nhãn lên từng khối phỉ thúy, đánh số và ghi chú rõ ràng, gồm tính chất, màu sắc, hoa văn, độ lớn, khối lượng.
Ban tổ chức không những cho mượn hội trường và dụng cụ, còn lấy ra hai mươi chiếc dĩa sứ cực lớn, phủ vải đỏ lên mặt dĩa và đặt những khối phỉ thúy kia lên trên, lại xếp đặt một hàng dài nơi đài chủ tịch, để cho các thương nhân ngọc khí lựa chọn.
Không những vậy ở hội trường còn có sắp đặt vài chiếc máy quay, Trang Duệ nhìn qua, thấy có đài truyền hình Nghiễm Châu, phóng viên nữ xinh đẹp đang kéo tên mập lại phỏng vấn, điều này làm Trang Duệ sợ hãi phải chạy vào ngồi trong góc. Mà Dương Vĩ và Lão Tứ thì có chút kích động, liên tục đứng bên cạnh tên mập.
Đến mười giờ sáng thì những thương nhân ngọc khí ở bên ngoài được bảo vệ cho vào, nhưng tình huống hôm nay lại đỡ hơn hôm qua, vì thương nhân ngọc khí có tư cách để được đi vào chỉ hơn trăm người, tính cả người bọn họ mang theo thì chỉ hơn hai trăm người.
Nửa giờ đó đám thương nhân phỉ thúy bắt đầu đi đến xem xét hai mươi khối phỉ thúy, trên mỗi khối phỉ thúy đều có dán nhãn, bọn họ xem xét vô cùng cẩn thận, ghi chép vào trong vở, có lẽ đang cân nhắc giá trị của những khối phỉ thúy.
Ngoài hai khối phỉ thúy có hơi kém hơn một chút thì tất cả đều là phiêu hoa cấp băng, mỗi khối có độ nặng như nhau, còn có phiêu hoa màu xanh bên trong, chỉ cần chế tạo thành trang sức thì sẽ kéo được nhiều khách hàng.
Trang Duệ nhìn ánh mắt có chút cuồng nhiệt của đám thương nhân ngọc khí, hắn giữ chặt tay Tống Quân khẽ hỏi:
- Anh Tống, tôi biết vòng tay phỉ thúy đáng giá, nhưng phỉ thúy của chúng ta có thể tạo ra vài trăm chiếc vòng tay, như vậy còn giá cao nữa sao?
- Như vậy thì tính là gì, cậu Trang, cậu cũng quá xem thường tài năng tiêu xài của chúng ta, đừng nói là những thứ này được phân phối trong khắp cả nước, chỉ nói về Bành Thành thì một trăm cái vòng tay giá năm sáu trăm ngàn sẽ được bán sạch, cậu có tin không? Những năm này có rất nhiều phú hào ẩn mình.
Tống Quân ngeh được vấn đề của Trang Duệ thì không cho là đúng, còn nói thêm:
- Đây còn chưa tính là phỉ thúy tốt nhất, những trang sức làm từ phỉ thúy cấp thủy tinh, dù là màu sắc hơi nhạt cũng có thể bán được với giá trên triệu. Nếu là phỉ thúy đỏ hoặc tím, chỉ sợ sẽ là cả chục triệu, những người tôi quen biết cũng thích chơi những thứ này.
Tống Quân nói làm cho Trang Duệ động tâm, chờ khi mình rảnh rỗi sẽ lấy khối phỉ thúy đỏ ra, sau đó làm vài cái vòng tay để cho Tống Quân xem xét.
Sau khi bán đi những khối phỉ thúy phiêu hoa kia, với tài sản của Trang Duệ thì sợ rằng cũng không cần bán phỉ thúy đỏ để kiếm tiền, mở ra rồi chế tạo thành trang sức cho mình cũng tốt.
- Trang Duệ, điện thoại của anh, là Huyên Băng gọi đến.
Khi Trang Duệ đang nói chuyện với Tống Quân thì Lôi Lôi đi vào hội trường, nàng thấy Trang Duệ thì vội vàng giơ điện thoại lên nói.
- Huyên Băng sao không trực tiếp điện thoại đến cho mình?
Trang Duệ nhìn điện thoại của mình, nó vẫn còn pin, vì vậy mà khẽ lầm bầm, hắn kỳ quái tiếp nhận điện thoại từ trong tay Lôi Lôi.
Thừa dịp đám thương nhân ngọc khí đi thăm dò mao liêu, Tống Quân mời Trang Duệ và Dương Hạo đi đến bên cạnh một khối đá, trải báo lên, dọn ra vài món thức ăn nhanh, còn có vài chai bia.
- Dương Vĩ, các anh có ăn không?
Trang Duệ nhìn những món thức ăn nhanh bày trên mặt đá mà có chút xấu hổ, vì chuyện của mình mà Dương Vĩ và Lão Tứ phải ở đây cả ngày.
- Được rồi, cậu ăn đi, những thứ này đều là do chúng tôi ra ngoài gọi.
Dương Vĩ liếc mắt nhìn, vừa rồi hắn ra ngoài đi dạo thì bị Tống Quân chụp được.
- À, anh Dương, anh uống nhiều một chút...
Trang Duệ giữa trưa đã uống rượu, bây giờ miệng mũi khó chịu, sau khi uống vào một chai bia thì cảm thấy thư thái hơn. Khi thấy Dương Hạo đã uống xong một chai thì hắn nhanh chóng đưa đến một chai nữa, vì nếu hôm nay không có Dương Hạo giúp đỡ, sợ rằng nửa đêm còn chưa mở xong mao liêu.
Sau khi ăn uống no say thì Trang Duệ lại đến bên cạnh khối phỉ thúy, trong lòng cảm thấy tự hào, một khối phỉ thúy lớn như vậy được sinh ra từ bàn tay mình, điều này làm cho hắn thật sự không nỡ bán đi.
Khối phỉ thúy phiêu hoa kia thật sự không có bất kỳ quy tắc phân phối nào, xanh lục và xanh nhạt đan xen vào nhau, dưới ánh sáng của ngọn đèn công suất lớn thì bừng sáng như bầu trời đêm, sáng ngời sâu sắc, thật sự làm cho người ta không tự giác được phải mê say.
- Sắc nước rất tốt, hầu như là cấp băng, chỉ cần khi làm vòng tay chú ý một chút đến sự phân bố phiêu hoa, có thể sẽ tạo ra nhiều tinh phẩm.
- Anh Hàn nói đúng, nhưng giá cả của nó chắc chắn sẽ không rẻ.
- Đúng vậy, anh Hàn là người giàu có, mấy người chúng tôi thật sự không so được, đến lúc đó mọi người ăn thịt cũng nên để cho chúng tôi chút canh.
Trang Duệ nghe những người bên cạnh nghị luận, sau đó nhìn thầy Bành đang đi về phía Tống Quân.
- Anh Tống, bây giờ đã muộn, hai khối phỉ thúy kia để ở chỗ nào?
Thầy Bành đã mở ra khối mao liêu bên kia ra được chín phần, phẩm chất của hai khối phỉ thúy ở hai mảnh mao liêu thật sự không khác gì nhau, chỉ hơn kém nhau hơn chục kg mà thôi, căn bản không có gì khác.
Tống Quân chỉ vào một chiếc xe thế chấp tài sản của ngân hàng đang dừng cách đó không xa rồi nói với Trang Duệ:
- Hôm nay sợ rằng không đấu giá được, tôi đã tìm ngân hàng gửi vào kim khố, vừa rồi tôi lại thương lượng với ban tổ chức hội chợ, ngày mai sẽ mượn dụng cụ của bọn họ để mổ phỉ thúy ra, đến lúc đó chúng ta sẽ sắp xếp một cuộc đấu giá nho nhỏ.
Trang Duệ sau khi nghe xong thì gật đầu, đây cũng là biện pháp tốt nhất, tuy bây giờ hơn mười vị thương nhân ngọc khí còn chưa bỏ đi, nhưng sau khi được hội chợ tuyên truyền thì có lẽ người mời đến càng nhiều, như vậy lợi ích cũng lên cao, bọn họ cũng nhận được nhiều lợi ích hơn.
Một giờ sau thầy Bành xem như mở ra toàn bộ khối phỉ thúy bên kia, lúc này ai cũng mệt mỏi, tên mập là người dẫn đầu, Lão Tứ làm hướng dẫn viên, vài người lái xe đến Nghiễm Châu.
Tống Quân và Trang Duệ ở lại cẩn thận đưa phỉ thúy lên xe thế chấp, lại đi theo đến tận ngân hàng.
Sau khi đến ngân hàng thì người ra mặt tiếp đãi là lãnh đạo ngân hàng, hơn nữa lại rất nịnh nọt Tống Quân, mời vài người vào phòng uống trà.
Nếu không phải vị giám đốc ngân hàng tỏ ra nịnh nọt Tống Quân, Trang Duệ thật sự quên mất thân phận của Tống Quân. Những năm nay kinh doanh chưa chắc có tiền đã làm được tất cả, nếu đổi lại là tên mập thì ngân hàng cũng không mấy quan tâm.
Sau khi làm xong thủ tục, lại từ chối lời mời của ông chủ ngân hàng, Trang Duệ quay về khách sạn, sức cùng lực kiệt.
Khi về đến khách sạn thì Trang Duệ cũng không buồn trấn an Tiểu Bạch Sư, hắn tắm rửa rồi leo lên giường ngủ say, đối với hắn thì ngày mai đấu giá sẽ càng thêm kích thích thần kinh.
Sáng sớm hôm sau Trang Duệ bị Tống Quân gọi dậy, hai người đến ngân hàng đưa hai khối phỉ thúy ra, vẫn là xe của ngân hàng áp tải đến hội trường, nhưng không phải là hội trường mở nguyên thạch, là hội trường đấu giá.
Bây giờ không có người nào ngoài vài tên bảo vệ, chỉ có Trang Duệ, Tống Quân, tên mập và vài vị chuyên gia đi theo mà thôi, dù có vài vị thương nhân ngọc khí đến sớm nhưng không được phép đi vào.
Vài chục chiếc ghế được sắp xếp trước đó đã bị dọn hơn một nửa, lúc này trên mặt đất trống có vài dụng cụ cắt laser, không những tốc độ cao còn không gây hư tổn cho phỉ thúy.
- Ông chủ, hai khối phỉ thúy này có thể cắt thành hai mươi khối, trong đó có hai khối có phẩm chất bình thường, còn lại đều là phiêu hoa cấp băng, anh xem thế nào?
Thầy Bành đã đến đây chờ từ trước, bọn họ đã tiến hành đo đạc phỉ thúy, sau hai mươi phút thì xin chỉ thị của Tống Quân.
- Được, các anh cắt đi, nhớ đều nhau một chút.
Tống Quân cũng không có ý kiến gì, cứ để cho thầy Bành cắt phỉ thúy, mà bây giờ bên ngoài có cả trăm thương nhân ngọc khí chờ đợi.
Những dụng cụ cắt phỉ thúy bằng laser này là do hội chợ đổ thạch cung cấp, chuyên dùng để phân giải những ngọc thạch quý, giá cả xa hoa, có lẽ cũng là hai triệu đô. Nếu không phải khối phỉ thúy này quá lớn, có lực ảnh hưởng mạnh, chỉ sợ cũng không dễ dàng cho mượn như vậy.
Thầy Bành vốn là một nhà điêu khắc ngọc khí, vì vậy mà xem xét phỉ thúy rất sâu, dưới thao tác của hắn thì từng khối phỉ thúy long lanh được phân giải ra, hơn nữa lát cắt hình cung, như vậy thương nhân ngọc thạch mua về cũng sẽ có thể tăng tối đa số lượng vòng tay, giảm bớt hư tổn.
Một lúc lâu sau thì hai khối phỉ thúy được chia thanh hai mươi phần, mỗi phần khoảng từ ba mươi đến bốn mươi cân. Tất nhiên nhóm Trang Duệ sẽ đem đi cân, sau đó dán nhãn lên từng khối phỉ thúy, đánh số và ghi chú rõ ràng, gồm tính chất, màu sắc, hoa văn, độ lớn, khối lượng.
Ban tổ chức không những cho mượn hội trường và dụng cụ, còn lấy ra hai mươi chiếc dĩa sứ cực lớn, phủ vải đỏ lên mặt dĩa và đặt những khối phỉ thúy kia lên trên, lại xếp đặt một hàng dài nơi đài chủ tịch, để cho các thương nhân ngọc khí lựa chọn.
Không những vậy ở hội trường còn có sắp đặt vài chiếc máy quay, Trang Duệ nhìn qua, thấy có đài truyền hình Nghiễm Châu, phóng viên nữ xinh đẹp đang kéo tên mập lại phỏng vấn, điều này làm Trang Duệ sợ hãi phải chạy vào ngồi trong góc. Mà Dương Vĩ và Lão Tứ thì có chút kích động, liên tục đứng bên cạnh tên mập.
Đến mười giờ sáng thì những thương nhân ngọc khí ở bên ngoài được bảo vệ cho vào, nhưng tình huống hôm nay lại đỡ hơn hôm qua, vì thương nhân ngọc khí có tư cách để được đi vào chỉ hơn trăm người, tính cả người bọn họ mang theo thì chỉ hơn hai trăm người.
Nửa giờ đó đám thương nhân phỉ thúy bắt đầu đi đến xem xét hai mươi khối phỉ thúy, trên mỗi khối phỉ thúy đều có dán nhãn, bọn họ xem xét vô cùng cẩn thận, ghi chép vào trong vở, có lẽ đang cân nhắc giá trị của những khối phỉ thúy.
Ngoài hai khối phỉ thúy có hơi kém hơn một chút thì tất cả đều là phiêu hoa cấp băng, mỗi khối có độ nặng như nhau, còn có phiêu hoa màu xanh bên trong, chỉ cần chế tạo thành trang sức thì sẽ kéo được nhiều khách hàng.
Trang Duệ nhìn ánh mắt có chút cuồng nhiệt của đám thương nhân ngọc khí, hắn giữ chặt tay Tống Quân khẽ hỏi:
- Anh Tống, tôi biết vòng tay phỉ thúy đáng giá, nhưng phỉ thúy của chúng ta có thể tạo ra vài trăm chiếc vòng tay, như vậy còn giá cao nữa sao?
- Như vậy thì tính là gì, cậu Trang, cậu cũng quá xem thường tài năng tiêu xài của chúng ta, đừng nói là những thứ này được phân phối trong khắp cả nước, chỉ nói về Bành Thành thì một trăm cái vòng tay giá năm sáu trăm ngàn sẽ được bán sạch, cậu có tin không? Những năm này có rất nhiều phú hào ẩn mình.
Tống Quân ngeh được vấn đề của Trang Duệ thì không cho là đúng, còn nói thêm:
- Đây còn chưa tính là phỉ thúy tốt nhất, những trang sức làm từ phỉ thúy cấp thủy tinh, dù là màu sắc hơi nhạt cũng có thể bán được với giá trên triệu. Nếu là phỉ thúy đỏ hoặc tím, chỉ sợ sẽ là cả chục triệu, những người tôi quen biết cũng thích chơi những thứ này.
Tống Quân nói làm cho Trang Duệ động tâm, chờ khi mình rảnh rỗi sẽ lấy khối phỉ thúy đỏ ra, sau đó làm vài cái vòng tay để cho Tống Quân xem xét.
Sau khi bán đi những khối phỉ thúy phiêu hoa kia, với tài sản của Trang Duệ thì sợ rằng cũng không cần bán phỉ thúy đỏ để kiếm tiền, mở ra rồi chế tạo thành trang sức cho mình cũng tốt.
- Trang Duệ, điện thoại của anh, là Huyên Băng gọi đến.
Khi Trang Duệ đang nói chuyện với Tống Quân thì Lôi Lôi đi vào hội trường, nàng thấy Trang Duệ thì vội vàng giơ điện thoại lên nói.
- Huyên Băng sao không trực tiếp điện thoại đến cho mình?
Trang Duệ nhìn điện thoại của mình, nó vẫn còn pin, vì vậy mà khẽ lầm bầm, hắn kỳ quái tiếp nhận điện thoại từ trong tay Lôi Lôi.
/1160
|