- Tôi biết rồi, anh Tống, lần này tham gia hội chợ đổ thạch Bình Châu, tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể bỏ ra năm triệu để thử tay nghề, cũng sẽ không ném tất cả tiền của vào nó...
Trang Duệ thật sự rất cảm kích với lời khuyên của Tống Quân, người khác nếu không thật lòng với anh, sẽ không bao giờ nói những lời đắc tội người như vậy.
- Được, cậu nên nắm chắc tâm lý, lúc này cũng đã muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi. Sáng mai tôi sẽ điện thoại cho cậu, sẽ đưa cậu đi xem quỷ thị.
Tống Quân gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền, sau đó dùng giọng đắc ý nói với Trang Duệ.
- Ha ha, anh Tống, tôi đã sớm đi rồi, hơn nữa còn có chút thu hoạch...
Trang Duệ nói ra sự kiện mình mua được một bộ sứ Nhữ Diêu từ quỷ thị cho Tống Quân, sau khi sửa trị những mảnh sứ vỡ kia thì hắn sẽ bán ra, vì vậy cũng không sợ người ta biết rõ.
- Cậu...Cậu nói cậu mua được những mảnh sứ của một kiện Nhữ Diêu?
Tống Quân vừa đứng lên nhưng lại vì một câu của Trang Duệ mà phải ngồi lại, vẻ mặt thật sự khó tin, sau khi có được câu trả lời thuyết phục của Trang Duệ thì hắn mới liên tục lắc đầu nói:
- Những lời vừa rồi xem như tôi chưa nói, phải là cậu có bao nhiêu tiền thì nên lấy ra để đánh cuộc, vì cậu thật sự quá may mắn rồi.
Khi đi đến thang máy, Tống Quân liên tục nhìn chằm chằm vào cổ tay trái của Trang Duệ, lại thầm nghĩ, nếu có thời gian rảnh thì mình nhất định phải kiếm một vật phẩm của Phật sống mới được, hắn thấy sự may mắn của Trang Duệ rõ ràng là đến từ chuỗi hạt thiên châu kia.
...
Nhưng có lẽ vì bị vận may của Trang Duệ kích thích, vì vậy mà sáng sớm hôm sau khi Trang Duệ còn đang ngủ mơ màng thì bị Tống Quân điện thoại đánh thức, hẹn Trang Duệ đi vài vòng ở chợ quỷ thị. Hắn nhìn đồng hồ và thấy mới ba giờ, khi không biết làm sao thì hắn vội vàng đứng lên rửa mặt, đưa Tiểu Bạch Sư đi đến cửa khách sạn để hội họp với Tống Quân.
Lần này Tống Quân không đem theo thầy Bạch, hắn tự mình đi, vì hắn thật sự là kẻ chuyên nghiệp ở phương diện đồ cổ hơn cả thầy Bành.
Trên đường Ngọc Khí cứ cách mười mét mới có một chiếc đèn đường, hơn nữa lại là đèn tiết kiệm năng lượng, vì vậy mà sau mười hai giờ thì ánh sáng rất tối. Lúc này Tống Quân và Trang Duệ xem như đến sớm, lúc này ở hai bên đường Ngọc Khí đã được bày hàng, còn có người vừa đến, đang bày quầy.
Vì ngày mai chợ đổ thạch Bình Châu sẽ khai mạc, vì vậy lúc này cũng là ngày cuối cùng của quỷ thị, những người muốn tìm được bảo vật sẽ đến tương đối sớm, vì vậy mà số người đi dạo trên đường còn nhiều hơn số quầy hàng ở đây rất nhiều.
Điều làm cho Tống Quân buồn bực chính là mình mang theo loại đèn pin cực mạnh, vừa mở ra đã bị người ta mắng, ngược thì Trang Duệ cầm đèn pin loại nhỏ thì không có vấn đề. Khi thấy tình huống như vậy thì Trang Duệ mới đưa đèn pin của mình cho Tống Quân, đối với hắn thì những món đồ cổ có chứa linh khí giống như đom đóm trên trời, chỉ cần có tồn tại sẽ khó thể nào vượt khỏi ánh mắt của hắn, vì vậy dù là đêm hay ngày cũng không gì khác nhau.
- Cậu Trang, chúng ta tách nhau ra xem, có gì dùng điện thoại liên lạc.
Đường Ngọc Khí dài hơn hai kilomet, tuy lúc này cũng không có nhiều người bày quầy, nhưng cũng có ít nhất bốn năm chục quầy hàng, vì vậy Tống Quân thích thú tách ra với Trang Duệ, tự mình đi dạo.
Đã không có đèn pin thì dưới ánh đèn u ám cũng không gia tăng kinh nghiệm gì, vì thế Trang Duệ cũng lười xem xét từng vật phẩm, hắn dứt khoát đi qua từng quầy hàng, dùng linh khí trong mắt để xem xét tất cả vật phẩm. Sau khi xem xét thì hắn thấy quá lắm là đồ sứ thời Thanh, không đáng giá vài đồng tiền, hơn nữa ông chủ còn biết giá của nó, vì vậy mà khai giá còn cao hơn cả đấu giá, Trang Duệ cũng lười trả giá, trực tiếp đi qua.
- Này, Cậu Trang, sao cậu xem nhanh như vậy?
Trang Duệ lúc bắt đầu cùng Tống Quân mỗi người đi một bên đường, chưa đến một giờ sau thì hắn đã chuyển sang bên đường bên kia, sau đó đụng phải Tống Quân ở một quầy hàng.
- Có phải là đưa đèn pin cho tôi nên cậu thấy không rõ? Vậy cậu cầm đèn pin đi, ánh mắt của tôi vẫn rất tốt.
Tống Quân thật sự có chút xấu hổ, muốn trả lại đèn pin cho Trang Duệ.
- Đừng, anh Tống, anh cứ cầm lấy, hôm nay tôi chỉ muốn cưỡi ngựa xem hoa mà thôi.
Trang Duệ không tiếp nhận đèn pin, hắn đã đi qua hơn hai mươi quầy hàng, lại không thấy bất kỳ vật phẩm nào tốt, trên cơ bản đã không còn nhiều hy vọng, hắn cảm thấy muốn lấy được một món thật sự tốt từ trong quỷ thị thì thật sự phải nhìn vào vận may.
- Tôi cũng không khách khí.
Tống Quân vừa nói vừa tiếp tục quan sát vật phẩm mình vừa lấy lên, bảy phút sau hắn đưa tay về phía chủ quầy hàng. Vì lúc này trời tối nên Trang Duệ không thấy rõ hai bàn tay của bọn họ, nhưng khi Tống Quân trả tiên, Trang Duệ thấy rõ ràng là hai xấp tiền được đưa vào trong tay ông chủ kia.
Trang Duệ chợt lắp bắp kinh hãi, ở những nơi thế này mà bỏ ra hai chục ngàn để mua đồ, nếu không phải có lợi nhuận thì sẽ là lỗ nặng. Thứ kia cũng không lớn, được Tống Quân nắm trong lòng bàn tay, Trang Duệ cũng thật sự khó thể nhìn ra, hắn nhịn không được phải hỏi:
- Anh Tống, anh mua thứ gì vậy?
- Hì hì, cậu Trang, cậu đúng là mèo thần tài, vừa mới đến thì tôi đã mua được thứ tốt, đi, không xem bây giờ, về khách sạn thôi.
Tống Quân hưng phấn kéo Trang Duệ muốn quay về khách sạn, cũng không muốn tiếp tục đi xem xét những cửa hàng khác trong chợ quỷ thị. Vì điều này cũng là quy củ mà những nhà sưu tầm phải chú ý, hễ là mua được vật phẩm tốt thì sẽ không tiếp tục xem, vì tâm tình hưng phấn sau khi mua được vật phẩm tốt sẽ ảnh hưởng đến những phán đoán tiếp theo.
- Này anh Tống, tôi còn chưa xem hết các cửa hàng, anh cũng đừng lôi kéo, tôi đi với anh không được sao?
Trang Duệ vốn định xem xét hết những quầy hàng còn lại, nhưng lúc này bị Tống Quân kéo đi, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể đi theo Tống Quân về khách sạn.
- Anh Tống, rốt cuộc là món bảo bối gì, đáng giá để anh ngạc nhiên như vậy? Tôi đây lại chẳng có thu hoạch gì cả.
Sau khi đi vào khách sạn và ngồi xuống thì Trang Duệ mở miệng hỏi, trong giọng nói có chút phàn nàn, hôm nay là ngày quỷ thị cuối cùng, qua hôm này sẽ chẳng còn nữa.
- Đừng nóng vội, tôi còn phải nhìn lại xem thế nào.
Tống Quân nói làm cho Trang Duệ thật sự thiếu chút nữa thì té ghế, trời ạ, thì ra ông chủ Tống còn chưa thấy rõ ràng nhưng đã vung tay mua lại.
Lúc này những bóng đèn lớn trong khách sạn cũng đã được tắt đi, nhưng nếu mở đèn pin ánh sáng mạnh ở đây sẽ không có người hỏi đến, vì vậy mà Tống Quân đặt vật trong tay lên bàn trà, sau đó mở đèn, chiếu ánh sáng mạnh vào vật phẩm kia.
- Đây là thứ quái quỷ gì?
Vật phẩm hiện ra trước mặt Trang Duệ có toàn thân màu đỏ, to như ngón cái, trên mặt còn dính chút bùn đất, căn bản không thể nhìn rõ nó là thứ gì.
- Cậu thì biết gì, đây gọi là ngọc thiền*(ve ngọc), hơn nữa là ngọc được chôn giấu thời Hán, rất quý giá...
Tống Quân tức giận nói.
Sau khi nghe được lời của Tống Quân thì Trang Duệ thật sự có chút lưu tâm, hắn nhìn lại cẩn thận, ngọc thiền kia dài không quá ba bốn centimet, rộng hai centimet, đầu và mắt của ve rất lớn, thân nhỏ hẹp và xếp lại, đầu ngọc thiền có một lỗ xỏ, có lẽ dùng để xỏ dây đeo.
Chất liệu của ngọc thiền kia là khá tốt, Trang Duệ thấy nó giống như bạch ngọc Tân Cương, nhưng nó lại có màu đỏ thẫm, thân ve hình thoi, hình tượng khá đơn giản, đầu và bụng có những đường rảnh khá thô, rõ ràng là chỉ được tạo nên bằng vài nét cắt đơn giản thể hiện thủ pháp ngắn gọn. Hai cánh ve đối xững với nhau, hình dạng như một lá phổi, tạo hình chỉnh thể rất hợp quy tắc.
- Anh Tống, cái này để ngậm vào miệng phải không?
Trang Duệ vuốt vuốt ngọc thiền trong tay, sau đó hỏi Tống Quân, hắn biết rõ ngọc thiền phần lớn đặt trong miệng người chết, như vậy sẽ ý nghĩa thanh cao tuyệt tục, sống lại tái sinh. Nhưng đó là những gì hắn được nghe nói đến, nhưng đây là lần đầu tiên được gặp.
Ngọc thiền cổ đại có ba loại công dụng: Một là đặt trên mũ làm trang sức cao cấ, hai là xỏ dây đeo trên người, ba là vật phẩm chôn theo người chết, đây là công dụng lớn nhất của nó, sau khi mất sẽ được cho ngậm ngọc thiền.
Từ thời kỳ đồ đá, đã qua năm ngàn năm, mọi người vẫn luôn hướng về phía con ve, là cố chấp của người cổ đại, bọn họ cho rằng ve từ ấu trùng biến thành côn trùng, sau đó sẽ lột xác, thoát thai hoán cốt, vì thế mà ý nghĩa của nó là làm người một lần nữa, đầu thai một lần nữa.
- Đúng, đây là ngọc mà người chết dùng để ngậm miệng, là ngọc tắc cửu khiếu(ngọc nhét vào chín chỗ) trong dân gian, hôm nay tôi thật sự may mắn, đây chính là ngọc thiền chính tông. Con bà nó, tiểu tử kia nhất định là đào được thứ này từ trong một ngôi mộ thời Hán.
Tống Quân rất hưng phấn, rõ ràng lại nói tục, hôm nay hắn mua được ngọc thiền, cực kỳ thỏa mãn.
Ngọc tắc cửu khiếu cũng giông như tên, là những khối ngược được nhét vào chín lỗ trên thi thể người chết, đây là những thứ rất được chú ý. Hai tay thi thể nắm ngọc gọi là ngọc ác, hai mắt cũng được đậy ngọc gọi là ngọc minh mục, mà trong miệng thì gọi là ngọc hàm.
Còn Tống Quân nói đây là ngọc thời Hán, cũng vì ngọc thiền này có phong cách nhà Hán, nói rộng rãi một chút thì lưng và bụng của ngọc hàm được khắc bằng "Hán đao", cách khắc này đã thất truyền, vì vậy gọi là Ngọc Thiền Hán Đao, vì vậy dù xét ở phương diện giá trị nghệ thuật hay công nghệ nghiên cứu thì đều là cực kỳ trân quý.
Khi Trang Duệ cầm ngọc thiền lên xem, hắn đã dùng linh khí xem xét, đây thật sự là cổ vật thời Hán, vì linh khí bên trong có màu tím sậm, chỉ là số lượng không quá nhiều, nhưng khi Trang Duệ xem xét thì thấy giống như linh khí đang chậm rãi gia tăng.
Phát hiện này làm cho Trang Duệ chợt hào hứng, nếu cảm giác của mình là thật, như vậy linh khí trong cổ vật được hình thành không khỏi liên quan đến việc tẩm bổ của nhân thể.
- Anh Tống, tiểu đệ muốn tìm một thứ để giữ lại chơi đùa, coi như anh tặng ngọc thiền cho tôi, giá cả không thành vấn đề.
Trang Duệ cũng không biết cảm giác vừa rồi có phải là ảo giác hay không, nhưng hắn cũng thật sự muốn có một vật để "bàn", ngọc thiền này có ba màu thấm, chất ngọc không tồi, miễn cưỡng có thể đạt đến yêu cầu của hắn.
Tống Quân nghe được lời của Trang Duệ và chợt ngây ra, sau đó lại dung giọng như cười như không nói:
- Ủa, cậu Trang, cậu nhìn trúng món này rồi sao?
- Sao vậy? Có chuyện gì à?
Trang Duệ thấy nụ cười của Trang Duệ có chút cổ quái, vì vậy mà không khỏi mở miệng hỏi.
- Cũng không có gì, nhưng món đồ này giá cả cũng không thấp.
- Ôi, này anh Tống, tôi cũng chưa nói là không trả tiền, vì vậy bao nhiêu thì anh cứ nói ra.
Trang Duệ có chút khó hiểu, chỉ là một món đồ thời Hán, hơn nữa thể tích lại quá nhỏ, đáng giá mấy đồng tiền?
Tống Quân nghe được lời của Trang Duệ thì bày ra vẻ mặt chính đáng và nói:
- Được rồi, để tôi nói với cậu, vài tháng trước có một người bạn của tôi mua được một Ngọc Thiền Hán Đao ở nước ngoài, nhưng dù là màu thấm hay chất ngọc cũng thua kém vật này rất nhiều, lúc đó anh ta mua với giá hai trăm ngàn, vậy cậu nói xem thứ này của tôi giá bao nhiêu thì phù hợp?
- Hai trăm ngàn? Cũng không phải rẻ...
Trang Duệ nghe thấy giá cả như vậy thì thật sự là lắp bắp kinh hãi, cũng không phải hắn không có số tiền như vậy, mà vì trước nay hắn chưa từng mua món nào có giá cao như thế. Hắn thầm tự định giá, bỏ ra hai trăm ngàn để mua thứ này về chơi có đáng không?
- Được rồi, anh Tống, người kia mua với giá hai trăm ngàn, bây giờ anh bán cho tôi với giá ba trăm ngàn, thế nào? Nếu đồng ý, khi trời sáng tôi sẽ chuyển khoản cho anh.
Trang Duệ suy nghĩ một chút rồi quyết định mua, cổ ngọc rất khó gặp, hơn nữa ngọc thiền kia còn có ba màu thấm, nếu "bàn" tốt, chỉ sợ giá trị sẽ không chỉ là ba trăm ngàn.
- Hì, cậu Trang, cậu cũng đừng vội, bạn của tôi mua với giá hai trăm ngàn đô, tôi cũng không muốn bán cho cậu với giá ba trăm ngàn, chỉ là hai trăm năm chục ngàn đô mà thôi, nếu được thì cậu có thể lấy món này đi.
Tống Quân chờ Trang Duệ mở miệng muốn mua thì chậm rãi nói, Trang Duệ lúc này mới biết vì sao biểu hiện vẻ mặt của đối phương lại phong phú như vậy, thì ra một món nhỏ lại có giá cả thật sự cao như thế.
- Thôi đi, anh Tống, anh cũng đừng chủ tâm gạt tôi, ngài cũng đừng kích tôi, tôi cũng không chơi nổi thứ này.
Trang Duệ vừa nói vừa đưa ngọc thiền lại cho Tống Quân, hắn nói giá ba trăm ngàn đã đắn đo khá lâu, bây giờ đổi lại là hai trăm năm chục ngàn đô la. Lúc này hắn không cần suy xét, trực tiếp trả lại ngọc thiền.
Thứ đồ này dù rất tốt nhưng Trang Duệ chỉ muốn thông qua nó để biết rõ linh khí bên trong thật sự có gia tăng khi mình giữ lại bên người hay không, rõ ràng là hắn bỏ ra hai trăm năm chục ngàn đô la để mua một vật phẩm thí nghiệm, điều này thật sự rất khó tiếp nhận. Nhưng hắn có cặp mắt đặc biệt, vì vậy cũng không tin sau này mình không tìm được cổ ngọc tốt hơn.
Trang Duệ thật sự rất cảm kích với lời khuyên của Tống Quân, người khác nếu không thật lòng với anh, sẽ không bao giờ nói những lời đắc tội người như vậy.
- Được, cậu nên nắm chắc tâm lý, lúc này cũng đã muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi. Sáng mai tôi sẽ điện thoại cho cậu, sẽ đưa cậu đi xem quỷ thị.
Tống Quân gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền, sau đó dùng giọng đắc ý nói với Trang Duệ.
- Ha ha, anh Tống, tôi đã sớm đi rồi, hơn nữa còn có chút thu hoạch...
Trang Duệ nói ra sự kiện mình mua được một bộ sứ Nhữ Diêu từ quỷ thị cho Tống Quân, sau khi sửa trị những mảnh sứ vỡ kia thì hắn sẽ bán ra, vì vậy cũng không sợ người ta biết rõ.
- Cậu...Cậu nói cậu mua được những mảnh sứ của một kiện Nhữ Diêu?
Tống Quân vừa đứng lên nhưng lại vì một câu của Trang Duệ mà phải ngồi lại, vẻ mặt thật sự khó tin, sau khi có được câu trả lời thuyết phục của Trang Duệ thì hắn mới liên tục lắc đầu nói:
- Những lời vừa rồi xem như tôi chưa nói, phải là cậu có bao nhiêu tiền thì nên lấy ra để đánh cuộc, vì cậu thật sự quá may mắn rồi.
Khi đi đến thang máy, Tống Quân liên tục nhìn chằm chằm vào cổ tay trái của Trang Duệ, lại thầm nghĩ, nếu có thời gian rảnh thì mình nhất định phải kiếm một vật phẩm của Phật sống mới được, hắn thấy sự may mắn của Trang Duệ rõ ràng là đến từ chuỗi hạt thiên châu kia.
...
Nhưng có lẽ vì bị vận may của Trang Duệ kích thích, vì vậy mà sáng sớm hôm sau khi Trang Duệ còn đang ngủ mơ màng thì bị Tống Quân điện thoại đánh thức, hẹn Trang Duệ đi vài vòng ở chợ quỷ thị. Hắn nhìn đồng hồ và thấy mới ba giờ, khi không biết làm sao thì hắn vội vàng đứng lên rửa mặt, đưa Tiểu Bạch Sư đi đến cửa khách sạn để hội họp với Tống Quân.
Lần này Tống Quân không đem theo thầy Bạch, hắn tự mình đi, vì hắn thật sự là kẻ chuyên nghiệp ở phương diện đồ cổ hơn cả thầy Bành.
Trên đường Ngọc Khí cứ cách mười mét mới có một chiếc đèn đường, hơn nữa lại là đèn tiết kiệm năng lượng, vì vậy mà sau mười hai giờ thì ánh sáng rất tối. Lúc này Tống Quân và Trang Duệ xem như đến sớm, lúc này ở hai bên đường Ngọc Khí đã được bày hàng, còn có người vừa đến, đang bày quầy.
Vì ngày mai chợ đổ thạch Bình Châu sẽ khai mạc, vì vậy lúc này cũng là ngày cuối cùng của quỷ thị, những người muốn tìm được bảo vật sẽ đến tương đối sớm, vì vậy mà số người đi dạo trên đường còn nhiều hơn số quầy hàng ở đây rất nhiều.
Điều làm cho Tống Quân buồn bực chính là mình mang theo loại đèn pin cực mạnh, vừa mở ra đã bị người ta mắng, ngược thì Trang Duệ cầm đèn pin loại nhỏ thì không có vấn đề. Khi thấy tình huống như vậy thì Trang Duệ mới đưa đèn pin của mình cho Tống Quân, đối với hắn thì những món đồ cổ có chứa linh khí giống như đom đóm trên trời, chỉ cần có tồn tại sẽ khó thể nào vượt khỏi ánh mắt của hắn, vì vậy dù là đêm hay ngày cũng không gì khác nhau.
- Cậu Trang, chúng ta tách nhau ra xem, có gì dùng điện thoại liên lạc.
Đường Ngọc Khí dài hơn hai kilomet, tuy lúc này cũng không có nhiều người bày quầy, nhưng cũng có ít nhất bốn năm chục quầy hàng, vì vậy Tống Quân thích thú tách ra với Trang Duệ, tự mình đi dạo.
Đã không có đèn pin thì dưới ánh đèn u ám cũng không gia tăng kinh nghiệm gì, vì thế Trang Duệ cũng lười xem xét từng vật phẩm, hắn dứt khoát đi qua từng quầy hàng, dùng linh khí trong mắt để xem xét tất cả vật phẩm. Sau khi xem xét thì hắn thấy quá lắm là đồ sứ thời Thanh, không đáng giá vài đồng tiền, hơn nữa ông chủ còn biết giá của nó, vì vậy mà khai giá còn cao hơn cả đấu giá, Trang Duệ cũng lười trả giá, trực tiếp đi qua.
- Này, Cậu Trang, sao cậu xem nhanh như vậy?
Trang Duệ lúc bắt đầu cùng Tống Quân mỗi người đi một bên đường, chưa đến một giờ sau thì hắn đã chuyển sang bên đường bên kia, sau đó đụng phải Tống Quân ở một quầy hàng.
- Có phải là đưa đèn pin cho tôi nên cậu thấy không rõ? Vậy cậu cầm đèn pin đi, ánh mắt của tôi vẫn rất tốt.
Tống Quân thật sự có chút xấu hổ, muốn trả lại đèn pin cho Trang Duệ.
- Đừng, anh Tống, anh cứ cầm lấy, hôm nay tôi chỉ muốn cưỡi ngựa xem hoa mà thôi.
Trang Duệ không tiếp nhận đèn pin, hắn đã đi qua hơn hai mươi quầy hàng, lại không thấy bất kỳ vật phẩm nào tốt, trên cơ bản đã không còn nhiều hy vọng, hắn cảm thấy muốn lấy được một món thật sự tốt từ trong quỷ thị thì thật sự phải nhìn vào vận may.
- Tôi cũng không khách khí.
Tống Quân vừa nói vừa tiếp tục quan sát vật phẩm mình vừa lấy lên, bảy phút sau hắn đưa tay về phía chủ quầy hàng. Vì lúc này trời tối nên Trang Duệ không thấy rõ hai bàn tay của bọn họ, nhưng khi Tống Quân trả tiên, Trang Duệ thấy rõ ràng là hai xấp tiền được đưa vào trong tay ông chủ kia.
Trang Duệ chợt lắp bắp kinh hãi, ở những nơi thế này mà bỏ ra hai chục ngàn để mua đồ, nếu không phải có lợi nhuận thì sẽ là lỗ nặng. Thứ kia cũng không lớn, được Tống Quân nắm trong lòng bàn tay, Trang Duệ cũng thật sự khó thể nhìn ra, hắn nhịn không được phải hỏi:
- Anh Tống, anh mua thứ gì vậy?
- Hì hì, cậu Trang, cậu đúng là mèo thần tài, vừa mới đến thì tôi đã mua được thứ tốt, đi, không xem bây giờ, về khách sạn thôi.
Tống Quân hưng phấn kéo Trang Duệ muốn quay về khách sạn, cũng không muốn tiếp tục đi xem xét những cửa hàng khác trong chợ quỷ thị. Vì điều này cũng là quy củ mà những nhà sưu tầm phải chú ý, hễ là mua được vật phẩm tốt thì sẽ không tiếp tục xem, vì tâm tình hưng phấn sau khi mua được vật phẩm tốt sẽ ảnh hưởng đến những phán đoán tiếp theo.
- Này anh Tống, tôi còn chưa xem hết các cửa hàng, anh cũng đừng lôi kéo, tôi đi với anh không được sao?
Trang Duệ vốn định xem xét hết những quầy hàng còn lại, nhưng lúc này bị Tống Quân kéo đi, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể đi theo Tống Quân về khách sạn.
- Anh Tống, rốt cuộc là món bảo bối gì, đáng giá để anh ngạc nhiên như vậy? Tôi đây lại chẳng có thu hoạch gì cả.
Sau khi đi vào khách sạn và ngồi xuống thì Trang Duệ mở miệng hỏi, trong giọng nói có chút phàn nàn, hôm nay là ngày quỷ thị cuối cùng, qua hôm này sẽ chẳng còn nữa.
- Đừng nóng vội, tôi còn phải nhìn lại xem thế nào.
Tống Quân nói làm cho Trang Duệ thật sự thiếu chút nữa thì té ghế, trời ạ, thì ra ông chủ Tống còn chưa thấy rõ ràng nhưng đã vung tay mua lại.
Lúc này những bóng đèn lớn trong khách sạn cũng đã được tắt đi, nhưng nếu mở đèn pin ánh sáng mạnh ở đây sẽ không có người hỏi đến, vì vậy mà Tống Quân đặt vật trong tay lên bàn trà, sau đó mở đèn, chiếu ánh sáng mạnh vào vật phẩm kia.
- Đây là thứ quái quỷ gì?
Vật phẩm hiện ra trước mặt Trang Duệ có toàn thân màu đỏ, to như ngón cái, trên mặt còn dính chút bùn đất, căn bản không thể nhìn rõ nó là thứ gì.
- Cậu thì biết gì, đây gọi là ngọc thiền*(ve ngọc), hơn nữa là ngọc được chôn giấu thời Hán, rất quý giá...
Tống Quân tức giận nói.
Sau khi nghe được lời của Tống Quân thì Trang Duệ thật sự có chút lưu tâm, hắn nhìn lại cẩn thận, ngọc thiền kia dài không quá ba bốn centimet, rộng hai centimet, đầu và mắt của ve rất lớn, thân nhỏ hẹp và xếp lại, đầu ngọc thiền có một lỗ xỏ, có lẽ dùng để xỏ dây đeo.
Chất liệu của ngọc thiền kia là khá tốt, Trang Duệ thấy nó giống như bạch ngọc Tân Cương, nhưng nó lại có màu đỏ thẫm, thân ve hình thoi, hình tượng khá đơn giản, đầu và bụng có những đường rảnh khá thô, rõ ràng là chỉ được tạo nên bằng vài nét cắt đơn giản thể hiện thủ pháp ngắn gọn. Hai cánh ve đối xững với nhau, hình dạng như một lá phổi, tạo hình chỉnh thể rất hợp quy tắc.
- Anh Tống, cái này để ngậm vào miệng phải không?
Trang Duệ vuốt vuốt ngọc thiền trong tay, sau đó hỏi Tống Quân, hắn biết rõ ngọc thiền phần lớn đặt trong miệng người chết, như vậy sẽ ý nghĩa thanh cao tuyệt tục, sống lại tái sinh. Nhưng đó là những gì hắn được nghe nói đến, nhưng đây là lần đầu tiên được gặp.
Ngọc thiền cổ đại có ba loại công dụng: Một là đặt trên mũ làm trang sức cao cấ, hai là xỏ dây đeo trên người, ba là vật phẩm chôn theo người chết, đây là công dụng lớn nhất của nó, sau khi mất sẽ được cho ngậm ngọc thiền.
Từ thời kỳ đồ đá, đã qua năm ngàn năm, mọi người vẫn luôn hướng về phía con ve, là cố chấp của người cổ đại, bọn họ cho rằng ve từ ấu trùng biến thành côn trùng, sau đó sẽ lột xác, thoát thai hoán cốt, vì thế mà ý nghĩa của nó là làm người một lần nữa, đầu thai một lần nữa.
- Đúng, đây là ngọc mà người chết dùng để ngậm miệng, là ngọc tắc cửu khiếu(ngọc nhét vào chín chỗ) trong dân gian, hôm nay tôi thật sự may mắn, đây chính là ngọc thiền chính tông. Con bà nó, tiểu tử kia nhất định là đào được thứ này từ trong một ngôi mộ thời Hán.
Tống Quân rất hưng phấn, rõ ràng lại nói tục, hôm nay hắn mua được ngọc thiền, cực kỳ thỏa mãn.
Ngọc tắc cửu khiếu cũng giông như tên, là những khối ngược được nhét vào chín lỗ trên thi thể người chết, đây là những thứ rất được chú ý. Hai tay thi thể nắm ngọc gọi là ngọc ác, hai mắt cũng được đậy ngọc gọi là ngọc minh mục, mà trong miệng thì gọi là ngọc hàm.
Còn Tống Quân nói đây là ngọc thời Hán, cũng vì ngọc thiền này có phong cách nhà Hán, nói rộng rãi một chút thì lưng và bụng của ngọc hàm được khắc bằng "Hán đao", cách khắc này đã thất truyền, vì vậy gọi là Ngọc Thiền Hán Đao, vì vậy dù xét ở phương diện giá trị nghệ thuật hay công nghệ nghiên cứu thì đều là cực kỳ trân quý.
Khi Trang Duệ cầm ngọc thiền lên xem, hắn đã dùng linh khí xem xét, đây thật sự là cổ vật thời Hán, vì linh khí bên trong có màu tím sậm, chỉ là số lượng không quá nhiều, nhưng khi Trang Duệ xem xét thì thấy giống như linh khí đang chậm rãi gia tăng.
Phát hiện này làm cho Trang Duệ chợt hào hứng, nếu cảm giác của mình là thật, như vậy linh khí trong cổ vật được hình thành không khỏi liên quan đến việc tẩm bổ của nhân thể.
- Anh Tống, tiểu đệ muốn tìm một thứ để giữ lại chơi đùa, coi như anh tặng ngọc thiền cho tôi, giá cả không thành vấn đề.
Trang Duệ cũng không biết cảm giác vừa rồi có phải là ảo giác hay không, nhưng hắn cũng thật sự muốn có một vật để "bàn", ngọc thiền này có ba màu thấm, chất ngọc không tồi, miễn cưỡng có thể đạt đến yêu cầu của hắn.
Tống Quân nghe được lời của Trang Duệ và chợt ngây ra, sau đó lại dung giọng như cười như không nói:
- Ủa, cậu Trang, cậu nhìn trúng món này rồi sao?
- Sao vậy? Có chuyện gì à?
Trang Duệ thấy nụ cười của Trang Duệ có chút cổ quái, vì vậy mà không khỏi mở miệng hỏi.
- Cũng không có gì, nhưng món đồ này giá cả cũng không thấp.
- Ôi, này anh Tống, tôi cũng chưa nói là không trả tiền, vì vậy bao nhiêu thì anh cứ nói ra.
Trang Duệ có chút khó hiểu, chỉ là một món đồ thời Hán, hơn nữa thể tích lại quá nhỏ, đáng giá mấy đồng tiền?
Tống Quân nghe được lời của Trang Duệ thì bày ra vẻ mặt chính đáng và nói:
- Được rồi, để tôi nói với cậu, vài tháng trước có một người bạn của tôi mua được một Ngọc Thiền Hán Đao ở nước ngoài, nhưng dù là màu thấm hay chất ngọc cũng thua kém vật này rất nhiều, lúc đó anh ta mua với giá hai trăm ngàn, vậy cậu nói xem thứ này của tôi giá bao nhiêu thì phù hợp?
- Hai trăm ngàn? Cũng không phải rẻ...
Trang Duệ nghe thấy giá cả như vậy thì thật sự là lắp bắp kinh hãi, cũng không phải hắn không có số tiền như vậy, mà vì trước nay hắn chưa từng mua món nào có giá cao như thế. Hắn thầm tự định giá, bỏ ra hai trăm ngàn để mua thứ này về chơi có đáng không?
- Được rồi, anh Tống, người kia mua với giá hai trăm ngàn, bây giờ anh bán cho tôi với giá ba trăm ngàn, thế nào? Nếu đồng ý, khi trời sáng tôi sẽ chuyển khoản cho anh.
Trang Duệ suy nghĩ một chút rồi quyết định mua, cổ ngọc rất khó gặp, hơn nữa ngọc thiền kia còn có ba màu thấm, nếu "bàn" tốt, chỉ sợ giá trị sẽ không chỉ là ba trăm ngàn.
- Hì, cậu Trang, cậu cũng đừng vội, bạn của tôi mua với giá hai trăm ngàn đô, tôi cũng không muốn bán cho cậu với giá ba trăm ngàn, chỉ là hai trăm năm chục ngàn đô mà thôi, nếu được thì cậu có thể lấy món này đi.
Tống Quân chờ Trang Duệ mở miệng muốn mua thì chậm rãi nói, Trang Duệ lúc này mới biết vì sao biểu hiện vẻ mặt của đối phương lại phong phú như vậy, thì ra một món nhỏ lại có giá cả thật sự cao như thế.
- Thôi đi, anh Tống, anh cũng đừng chủ tâm gạt tôi, ngài cũng đừng kích tôi, tôi cũng không chơi nổi thứ này.
Trang Duệ vừa nói vừa đưa ngọc thiền lại cho Tống Quân, hắn nói giá ba trăm ngàn đã đắn đo khá lâu, bây giờ đổi lại là hai trăm năm chục ngàn đô la. Lúc này hắn không cần suy xét, trực tiếp trả lại ngọc thiền.
Thứ đồ này dù rất tốt nhưng Trang Duệ chỉ muốn thông qua nó để biết rõ linh khí bên trong thật sự có gia tăng khi mình giữ lại bên người hay không, rõ ràng là hắn bỏ ra hai trăm năm chục ngàn đô la để mua một vật phẩm thí nghiệm, điều này thật sự rất khó tiếp nhận. Nhưng hắn có cặp mắt đặc biệt, vì vậy cũng không tin sau này mình không tìm được cổ ngọc tốt hơn.
/1160
|