- Trang tiên sinh người xem...
- Có phải lãnh đạo đang ở trong đó hay không?
Nhìn thấy cảnh vệ ở nhà khách, lại có một trung tá ở hiện trường, trong lòng của Trang Duệ minh bạch, chắc cậu nhỏ cũng ở đây a, không lạ khi không cho Bạch Sư đi vào.
- Trang tiên sinh, chúng ta có kỷ luật, việc này ta không thể trả lời ngài, nếu không ta an bài một nhà khách khác trong nội thành cho ngài.
Triệu chủ nhiệm biết rõ địa vị của Trang Duệ rất cao, nhưng với địa vị của vị kia, vạn nhất xảy ra chuyện, chỉ cần bất lợi cho hắn, chính phủ khu tự trị sẽ gặp nạn.
Cho nên Triệu chủ nhiệm cũng tính toán thay cho Trang Duệ, bảo bọn họ gia tăng tiếp đãi, cũng xem như không thất lễ.
- Đi, vậy thì vào trong thành phố đi!
Trang Duệ có chút dở khóc dở cười, nơi này cậu nhỏ ở lại, lại đem cháu trai của mình đuổi ra, sau khi gặp cậu nhỏ phải oán trách hắn một phen, lại nói hắn không phải không biết Bạch Sư.
Trang Duệ liếc mắt nhìn vào trong trang viên có chút không bỏ được, hoàn cảnh nơi đây yên tĩnh hơn so với thành thị náo nhiệt.
- Đi thôi, chúng ta đi thành phố Lhasa!
Thời điểm Trang Duệ quay đầu lại nhìn bọn người Lưu Giang trên xe, mấy chiếc xe cảnh sát có đèn hiệu, bỗng nhiên chạy đến trước mặt.
Chứng kiến đêm giao thừa ba xe ngăn tại cửa ra vào, một xe cảnh sát cao thấp đến xuống một cảnh sát, có chút lo lắng hô:
- Chuyện gì xảy ra? Người cảnh giới đâu? Nhanh chuyển mấy chiếc xe này đi, thủ trưởng lập tức đến rồi đấy.
Nhưng hắn vừa dứt lời trước sau tất cả bốn chiếc xe, phía đầu xe treo cờ hồng, cảnh xe được che chắn rất chặt chẽ, đoàn xe lập tức dừng lại.
Mà những cảnh sát kia lập tức gấp gáp lên, trên đường đi vốn không có vấn đề gì, ai biết gần đến nơi, lại bị chiếc xe chắn đường, chuyện này nếu ghi vào trong lỗi kiểm tra, chắc chắn chiếc mũ cánh chuồn (quan tước) của hắn sẽ bay đi.
- Tránh ra... Phiền toái, nhanh, mau đưa xe tránh ra...
Nhìn thấy loại tình hình này, Triệu chủ nhiệm cũng bị dọa sợ, lập tức sợ tới mức mặt trắng bệch, cũng bất chấp Trang Duệ, lôi kéo ba chiếc xe chắn đường, bảo bọn họ tránh ra.
- Hắc, xem ra đối xử không giống nhau a!
Nhìn thấy chiếc xe treo cờ hồng, Trang Duệ cười, tại Lhasa, xuất hành cũng phải có quy cách này, chắc hẳn chính là tiểu cậu, đúng là xảo diệu, đến muộn chút nữa là không nhìn thấy Trang Duệ rồi.
- Ai ai, đưa xe qua bên cạnh, nhìn cái gì, nói ngươi đấy!
Nhìn thầy đoán xe của Trang Duệ còn chưa muốn lách vào, vị cảnh sát kia tức giận chạy tới, kéo Trang Duệ lại.
- Được, tránh qua bên cạnh, tránh thôi!
Trang Duệ bất đắc dĩ lắc đầu, đi qua ven đường, mà cảnh sát đứng trước mặt của hắn, Trang Duệ cao hơn hắn một cái đầu, không sợ người trong xe không nhìn thấy hắn.
Quả nhiên, sau khi ba chiếc xe dịch chuyển qua, cái kia chiếc xe thời điểm chiếc xe treo cờ hồng chạy tới trước mặt hắn, đột nhiên dừng lại, cửa sổ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt Âu Dương Chấn Hoa.
- Tiểu duệ, tại sao lại không vào, ở đây làm gì thế?
Nhìn thấy Trang Duệ đứng sau lưng cảnh sát nháy mắt, Âu Dương Chấn Hoa không khỏi cười nói.
- Hắc hắc, tránh đường cho ngài, đúng rồi, Âu Dương tổng lý, bọn họ không cho Bạch Sư của ta vào!
Âu Dương Chấn Hoa thấy Trang Duệ liền dừng xe lại, người cảnh giới bên ngoài ăn cả kinh, lời nói của Trang Duệ, càng làm cho tên trung tá cảnh sát giật mình, hắn sẽ không báo cáo lại chứ?
- Hồ đồ, gia nhập hoạt động ngoại giao nghiêm túc, mang Bạch Sư theo làm gì?
Âu Dương Chấn Hoa nghiêm mặt mắng Trang Duệ một câu, nhìn về phía tên trúng tá cảnh sát đứng bên cạnh Trang Duệ, nói ra:
- Con chó đó không đả thương người, không có việc gì, cho vào đi!
- Vâng, thủ trưởng!
Trung tá vội vàng cúi chào!
Sau khi đoàn xe đi vào trong biệt thự, những cảnh sát kia bao gồm của Triệu chủ nhiệm, ánh mắt những người này nhìn về phía Trang Duệ, đều có chút không hợp, người trẻ tuổi kia rốt cuộc là ai? Nói chuyện với phó tổng lý, bộ dáng rất tùy tiện a!
Âu Dương Chấn Hoa lên tiếng, đương nhiên không có người nào ngăn cản đoàn người của Trang Duệ, mà Triệu chủ nhiệm đối với công tác tiếp đãi Trang Duệ, càng thêm chu đáo, hắn sợ Trang Duệ vẫn còn nhớ chuyện cũ.
- Triệu chủ nhiệm, ta muốn lấy hai chiếc xe đi dạo một vòng!
Thời điểm ở trên máy bay, Lưu Giang đã ồn ào, nói là muốn ôn lại thời gian ở Lhasa một chút, nếu đã tới đây rồi, đương nhiên phải đi vào.
- Không có vấn đề, Trang tiên sinh, ta đi sắp xếp.
Đặt xe còn không phải việc nhỏ? Triệu chủ nhiệm một câu liền đồng ý, đi ra ngoài một chút, không có qua mười phút, hai chiếc xe đã ở trước cửa biệt thự.
Tuy Triệu chủ nhiệm vẫn muốn đi theo, không biết có phải là nguyên nhân hắn nói chuyện với Âu Dương Chấn Hoa hay không, cảnh giới cấp cho Trang Duệ tăng lên, phía sau hai chiếc xe, còn có một xe cảnh sát đi theo.
Mặc dù có chút không quen, nhưng Trang Duệ không nói gì, người khác có hảo ý mà? Nói đi cũng nói lại, những người buôn bán cũng không phải quy củ, có những người này đi theo, tối thiểu nhất là không có chuyện gì xảy ra.
Lúc xe dừng lại giao lộ, nhìn thấy đường phố náo nhiệt, Trang Duệ không khỏi có cảm giác thăm lại chốn xưa, chuyện xảy ra năm sáu năm trước, giống như ngày hôm qua.
Một đám người vui vẻ hòa thuận, một đoàn người cũng đi dạo phố, có lẽ nguyên nhân là có hoạt động trọng yếu diễn ra, cho nên những người buôn bán hàng rong cũng thập phần quy cũ.
Dạo phố là thiên tính nữ nhân, đi chưa được nửa con phố, Trang Duệ và bọn Lưu Giang, đã treo đầy túi lớn túi nhỏ, những cái túi này là chiến lợi phẩm của Lôi Lôi và Tần Huyên Băng.
- Trang Duệ, mau đến xem, còn nhớ quán cà phê này không?
Sau khi vượt qua góc đường, đột nhiên Trang Duệ nghe tiếng la của Tần Huyên Băng, vội vàng đi nhanh tới, một quá cà phê lộ thiên, hiện ra trước mặt.
- Làm gì thế? Ta không nhớ rõ!
Trang Duệ làm bộ làm ra thần sắc mờ mịt, khi nhìn thấy sắc mặt của Tần Huyên Băng đen lại, mới tiến lên nói nhỏ vào tai Tần Huyên Băng, nói:
- Tuy nhớ rõ, ở đây có cô nương ngốc nghếch, ở chỗ này hôn một anh chàng đẹp trai!
- Tinh tướng!
Tần Huyên Băng bị Trang Duệ nói ửng đỏ, trên mặt xuất hiện nụ cười hạnh phúc, duỗi tay nắm chặt tay Trang Duệ, cùng đi vào quán cà phê.
Người trong quán cà phê không nhiều, vị lão bản người Hồng Kông, nhàn nhã ngồi trên ghế, cầm quyển sách mà đọc, sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu lên người hắn, hình thành một bộ dáng lười biếng và thập phần cân đối.
Nhìn thần sắc tuế nguyệt lưu lại trên gương mặt của lão bản, lưu lại khắc ngấn, ở đầu lông mày, xuất hiện nhiều nếp nhăn, tính toán hắn cũng hẳn là qua tuổi 50.
Thấy có khách đi vào, lão bản thả quyển sách trên tay xuống, đứng dậy, hô:
- Hai vị, uống chút gì không? Cà phê ở chỗ qua rất ngon đấy, ồ? Có phải là các vị đã từng tới đây rồi không?
Tuy Tần Huyên Băng đã kết hôn sinh con, nhưng dung mạo mỹ lệ không có cải biến, lão bản Hồng Kông liền nhận ra Trang Duệ và Tần Huyên Băng.
Trang Duệ nghe thấy liền sựng lại, trong quán cà phê mỗi ngày có nhiều nam nhân tiến vào, chẳng lẽ lão bản này có ham mê khác người, còn nhớ rõ Trang Duệ là ai?
- Có phải lãnh đạo đang ở trong đó hay không?
Nhìn thấy cảnh vệ ở nhà khách, lại có một trung tá ở hiện trường, trong lòng của Trang Duệ minh bạch, chắc cậu nhỏ cũng ở đây a, không lạ khi không cho Bạch Sư đi vào.
- Trang tiên sinh, chúng ta có kỷ luật, việc này ta không thể trả lời ngài, nếu không ta an bài một nhà khách khác trong nội thành cho ngài.
Triệu chủ nhiệm biết rõ địa vị của Trang Duệ rất cao, nhưng với địa vị của vị kia, vạn nhất xảy ra chuyện, chỉ cần bất lợi cho hắn, chính phủ khu tự trị sẽ gặp nạn.
Cho nên Triệu chủ nhiệm cũng tính toán thay cho Trang Duệ, bảo bọn họ gia tăng tiếp đãi, cũng xem như không thất lễ.
- Đi, vậy thì vào trong thành phố đi!
Trang Duệ có chút dở khóc dở cười, nơi này cậu nhỏ ở lại, lại đem cháu trai của mình đuổi ra, sau khi gặp cậu nhỏ phải oán trách hắn một phen, lại nói hắn không phải không biết Bạch Sư.
Trang Duệ liếc mắt nhìn vào trong trang viên có chút không bỏ được, hoàn cảnh nơi đây yên tĩnh hơn so với thành thị náo nhiệt.
- Đi thôi, chúng ta đi thành phố Lhasa!
Thời điểm Trang Duệ quay đầu lại nhìn bọn người Lưu Giang trên xe, mấy chiếc xe cảnh sát có đèn hiệu, bỗng nhiên chạy đến trước mặt.
Chứng kiến đêm giao thừa ba xe ngăn tại cửa ra vào, một xe cảnh sát cao thấp đến xuống một cảnh sát, có chút lo lắng hô:
- Chuyện gì xảy ra? Người cảnh giới đâu? Nhanh chuyển mấy chiếc xe này đi, thủ trưởng lập tức đến rồi đấy.
Nhưng hắn vừa dứt lời trước sau tất cả bốn chiếc xe, phía đầu xe treo cờ hồng, cảnh xe được che chắn rất chặt chẽ, đoàn xe lập tức dừng lại.
Mà những cảnh sát kia lập tức gấp gáp lên, trên đường đi vốn không có vấn đề gì, ai biết gần đến nơi, lại bị chiếc xe chắn đường, chuyện này nếu ghi vào trong lỗi kiểm tra, chắc chắn chiếc mũ cánh chuồn (quan tước) của hắn sẽ bay đi.
- Tránh ra... Phiền toái, nhanh, mau đưa xe tránh ra...
Nhìn thấy loại tình hình này, Triệu chủ nhiệm cũng bị dọa sợ, lập tức sợ tới mức mặt trắng bệch, cũng bất chấp Trang Duệ, lôi kéo ba chiếc xe chắn đường, bảo bọn họ tránh ra.
- Hắc, xem ra đối xử không giống nhau a!
Nhìn thấy chiếc xe treo cờ hồng, Trang Duệ cười, tại Lhasa, xuất hành cũng phải có quy cách này, chắc hẳn chính là tiểu cậu, đúng là xảo diệu, đến muộn chút nữa là không nhìn thấy Trang Duệ rồi.
- Ai ai, đưa xe qua bên cạnh, nhìn cái gì, nói ngươi đấy!
Nhìn thầy đoán xe của Trang Duệ còn chưa muốn lách vào, vị cảnh sát kia tức giận chạy tới, kéo Trang Duệ lại.
- Được, tránh qua bên cạnh, tránh thôi!
Trang Duệ bất đắc dĩ lắc đầu, đi qua ven đường, mà cảnh sát đứng trước mặt của hắn, Trang Duệ cao hơn hắn một cái đầu, không sợ người trong xe không nhìn thấy hắn.
Quả nhiên, sau khi ba chiếc xe dịch chuyển qua, cái kia chiếc xe thời điểm chiếc xe treo cờ hồng chạy tới trước mặt hắn, đột nhiên dừng lại, cửa sổ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt Âu Dương Chấn Hoa.
- Tiểu duệ, tại sao lại không vào, ở đây làm gì thế?
Nhìn thấy Trang Duệ đứng sau lưng cảnh sát nháy mắt, Âu Dương Chấn Hoa không khỏi cười nói.
- Hắc hắc, tránh đường cho ngài, đúng rồi, Âu Dương tổng lý, bọn họ không cho Bạch Sư của ta vào!
Âu Dương Chấn Hoa thấy Trang Duệ liền dừng xe lại, người cảnh giới bên ngoài ăn cả kinh, lời nói của Trang Duệ, càng làm cho tên trung tá cảnh sát giật mình, hắn sẽ không báo cáo lại chứ?
- Hồ đồ, gia nhập hoạt động ngoại giao nghiêm túc, mang Bạch Sư theo làm gì?
Âu Dương Chấn Hoa nghiêm mặt mắng Trang Duệ một câu, nhìn về phía tên trúng tá cảnh sát đứng bên cạnh Trang Duệ, nói ra:
- Con chó đó không đả thương người, không có việc gì, cho vào đi!
- Vâng, thủ trưởng!
Trung tá vội vàng cúi chào!
Sau khi đoàn xe đi vào trong biệt thự, những cảnh sát kia bao gồm của Triệu chủ nhiệm, ánh mắt những người này nhìn về phía Trang Duệ, đều có chút không hợp, người trẻ tuổi kia rốt cuộc là ai? Nói chuyện với phó tổng lý, bộ dáng rất tùy tiện a!
Âu Dương Chấn Hoa lên tiếng, đương nhiên không có người nào ngăn cản đoàn người của Trang Duệ, mà Triệu chủ nhiệm đối với công tác tiếp đãi Trang Duệ, càng thêm chu đáo, hắn sợ Trang Duệ vẫn còn nhớ chuyện cũ.
- Triệu chủ nhiệm, ta muốn lấy hai chiếc xe đi dạo một vòng!
Thời điểm ở trên máy bay, Lưu Giang đã ồn ào, nói là muốn ôn lại thời gian ở Lhasa một chút, nếu đã tới đây rồi, đương nhiên phải đi vào.
- Không có vấn đề, Trang tiên sinh, ta đi sắp xếp.
Đặt xe còn không phải việc nhỏ? Triệu chủ nhiệm một câu liền đồng ý, đi ra ngoài một chút, không có qua mười phút, hai chiếc xe đã ở trước cửa biệt thự.
Tuy Triệu chủ nhiệm vẫn muốn đi theo, không biết có phải là nguyên nhân hắn nói chuyện với Âu Dương Chấn Hoa hay không, cảnh giới cấp cho Trang Duệ tăng lên, phía sau hai chiếc xe, còn có một xe cảnh sát đi theo.
Mặc dù có chút không quen, nhưng Trang Duệ không nói gì, người khác có hảo ý mà? Nói đi cũng nói lại, những người buôn bán cũng không phải quy củ, có những người này đi theo, tối thiểu nhất là không có chuyện gì xảy ra.
Lúc xe dừng lại giao lộ, nhìn thấy đường phố náo nhiệt, Trang Duệ không khỏi có cảm giác thăm lại chốn xưa, chuyện xảy ra năm sáu năm trước, giống như ngày hôm qua.
Một đám người vui vẻ hòa thuận, một đoàn người cũng đi dạo phố, có lẽ nguyên nhân là có hoạt động trọng yếu diễn ra, cho nên những người buôn bán hàng rong cũng thập phần quy cũ.
Dạo phố là thiên tính nữ nhân, đi chưa được nửa con phố, Trang Duệ và bọn Lưu Giang, đã treo đầy túi lớn túi nhỏ, những cái túi này là chiến lợi phẩm của Lôi Lôi và Tần Huyên Băng.
- Trang Duệ, mau đến xem, còn nhớ quán cà phê này không?
Sau khi vượt qua góc đường, đột nhiên Trang Duệ nghe tiếng la của Tần Huyên Băng, vội vàng đi nhanh tới, một quá cà phê lộ thiên, hiện ra trước mặt.
- Làm gì thế? Ta không nhớ rõ!
Trang Duệ làm bộ làm ra thần sắc mờ mịt, khi nhìn thấy sắc mặt của Tần Huyên Băng đen lại, mới tiến lên nói nhỏ vào tai Tần Huyên Băng, nói:
- Tuy nhớ rõ, ở đây có cô nương ngốc nghếch, ở chỗ này hôn một anh chàng đẹp trai!
- Tinh tướng!
Tần Huyên Băng bị Trang Duệ nói ửng đỏ, trên mặt xuất hiện nụ cười hạnh phúc, duỗi tay nắm chặt tay Trang Duệ, cùng đi vào quán cà phê.
Người trong quán cà phê không nhiều, vị lão bản người Hồng Kông, nhàn nhã ngồi trên ghế, cầm quyển sách mà đọc, sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu lên người hắn, hình thành một bộ dáng lười biếng và thập phần cân đối.
Nhìn thần sắc tuế nguyệt lưu lại trên gương mặt của lão bản, lưu lại khắc ngấn, ở đầu lông mày, xuất hiện nhiều nếp nhăn, tính toán hắn cũng hẳn là qua tuổi 50.
Thấy có khách đi vào, lão bản thả quyển sách trên tay xuống, đứng dậy, hô:
- Hai vị, uống chút gì không? Cà phê ở chỗ qua rất ngon đấy, ồ? Có phải là các vị đã từng tới đây rồi không?
Tuy Tần Huyên Băng đã kết hôn sinh con, nhưng dung mạo mỹ lệ không có cải biến, lão bản Hồng Kông liền nhận ra Trang Duệ và Tần Huyên Băng.
Trang Duệ nghe thấy liền sựng lại, trong quán cà phê mỗi ngày có nhiều nam nhân tiến vào, chẳng lẽ lão bản này có ham mê khác người, còn nhớ rõ Trang Duệ là ai?
/1160
|