CHƯƠNG 61
Hứa Trạm nương theo bóng đêm bí mật trở về Triển phủ, quay về tiểu viện nơi Si Ảnh đang ở hiện giờ, hắn quả nhiên vẫn ngồi trên chiếc ghế dài tiếp tục làm công việc của mình, mà nhìn số thùng phân bên cạnh hắn, tựa hồ sau khi y rời đi lại có người mang thêm đến!
“Công tử, công tử!” Hứa Trạm nhẹ giọng gọi, nhưng lại phát hiện ra Si Ảnh đang ngồi ngủ gật.
“Ư…” Hô hấp của Si Ảnh vẫn vững vàng, đầu hơi gục về phía trước, bộ dáng nhìn có vẻ mệt mỏi vô cùng.
Thấy hắn như vậy, Hứa Trạm cũng không có ý quấy rầy, định dứt khoát ôm hắn vào nhà, còn số thùng phân này, cứ để cho y cùng Thương Diễn giải quyết đi!
Nói là làm, nhưng y vừa mới ôm ngang người Si Ảnh, Si Ảnh trong lòng liền lập tức hoảng sợ tỉnh dậy, “Ngươi… định làm gì?”
“Không gì cả… Chỉ là thấy ngươi rất mệt, hay là trước cứ nghỉ ngơi đi! Công việc còn lại cứ giao cho chúng ta…” Hứa Trạm mở lời đề nghị.
Si Ảnh mạnh mẽ từ trong lòng Hứa Trạm giãy ra, sau đó đi tìm một cái khăn sạch sẽ ném cho y, “Lau sạch đi, người ta rất bẩn.” Sau đó lại tiếp tục ngồi xuống ghế, “Công việc của ta thì ta tự mình làm, ngươi chỉ cần ở bên cạnh nghỉ ngơi thôi, thích ngủ thì cứ ngủ, nếu được thì trông chừng ta một chút, nếu như ta ngủ gật thì gọi ta dậy là được!” Vừa nói tay vừa cầm bàn chải lên.
“Công tử, vì sao lại không để chúng ta giúp ngươi? Vì sao cứ nhất định muốn chúng ta nói dối Vương gia chứ?” Có lẽ chính sự can đảm dám đương đầu, trong nghịch cảnh vẫn luôn lạc quan hưởng thụ cuộc sống là điều khiến cho Hứa Trạm bội phục hắn không thôi!
“Bởi vì hắn không cần phải biết, ta cũng không muốn gây thêm phiền toái cho hắn!” Si Ảnh vừa cố sức rửa sạch thùng phân vừa nói.
Hứa Trạm khó hiểu, “Vốn do chính Vương gia quyết định như thế, chứng minh rằng Vương gia rất thích công tử, có lẽ mọi việc sẽ có thể xoay chuyển cũng chưa biết chừng…”
“Miễn đi, vận khí của ta xưa nay vốn luôn không tốt, loại chuyên này bình thường sẽ không tới lượt ta!” Si Ảnh làm ra một động tác cự tuyệt nói, “Càng huống chi ngươi chắc cũng không hy vọng Vương gia nhà ngươi bị ta khiến cho thân bại danh liệt, đúng không?”
“… Ngươi là vì Vương gia nên mới nhận tội sao?” Một ý nghĩ khó tin xuất hiện trong đầu Hứa Trạm.
Si Ảnh ngừng lại trong chốc lát, sau đó lại tiếp tục cúi đầu, “A… Bây giờ nói chuyện này thì cũng đâu giải quyết được gì… Cho nên, làm người ý mà, vẫn là nên thức thời một chút, thành thật một chút mới tốt! Ta… Ụa!”
Một cơn buồn nôn thình lình kéo đến làm cho Si Ảnh vội vội vàng vàng bỏ công việc đấy, chạy vào một góc nôn mửa không ngừng.
“Khụ khụ…” Si Ảnh chỉ cảm thấy trong dạ dày cực kỳ khó chịu, giống hệt như có gì đó đang thiêu đốt vậy.
“Công tử!” Hứa Trạm vội vàng cầm tới một chén nước, “Công tử uống chút nước đi!”
“Ư…” Si Ảnh nhận lấy chén nước rồi một hơi cạn sạch, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Hô… Mấy ngày nay bị sao vậy nhỉ?” Hắn che che miệng trở lại ghế ngồi.
Hứa Trạm vẫn có chút khó hiểu, nhưng nhìn thấy một cảnh hôm nay, trong lòng y đã âm thầm hạ quyết tâm…
— Trong Hoàng cung —
“Bệ hạ, Diệu Quang đại nhân cùng Húc vương gia đã trở về!” Một tên thái giám vừa chạy vừa bẩm báo.
Tuyền để yên cho Phạm ngủ, sau đó tự mình đưa theo tiểu bánh mật đi tới hoa viên, nghe được tin này liền vui mừng ôm bảo bảo chạy tới tiền điện, lại còn bảo một tên thái giám đi thông tri cho đại ca, mấy ngày nay chuyện tình của Si Ảnh cũng đã làm cho hắn uổng phí không ít tâm tư a!
“Bệ hạ, Lẫm nhi, đã lâu không gặp!” Diệu Quang vẫn như trước, ung dung đường hoàng vừa ngồi xuống ghế vừa chào hỏi mọi người.
Ở bên cạnh Húc dường như lại có chút hờn giận gì đó, bộ dáng không được tự nhiên, “Lẫm nhi, nhị hoàng huynh!” Hắn hơi nâng khóe miệng, cười thật sự rất khó coi!
“Diệu Quang thúc thúc, tiểu thúc, đệ đệ đâu rồi?” Tiểu bánh mật để ý nhất chính là đệ đệ bé bỏng, nhưng sao tìm khắp nơi cũng không thấy a…
Húc tặng cho Diệu Quang một ánh mắt ý bảo “đều là ngươi không tốt”, thế nhưng Diệu Quang vẫn ung dung tự tại trả lời: “Lần này đến đây mục đích là để cầu phúc cho tiểu hoàng tử sắp chào đời, Ngạn nhi tuổi còn nhỏ, không tiện đi xa, lần sau có cơ hội ta sẽ đưa nó về!”
“A…” Hoàng đế bệ hạ cùng Thái tử liền cùng nhau kêu lên, “Vậy để chúng ta tới biên cảnh thăm là được rồi!”
“Ha ha… Bệ hạ lại thích nói đùa rồi, à mà lễ vật kết hôn ta tặng cho Si Ảnh cùng Vương gia bọn họ đã nhận được chưa?” Diệu Quang đột nhiên nghĩ đến liền hỏi.
“Si Ảnh thúc thúc không biết đã đi đâu rồi ý, thúc ấy còn chưa cùng đại bá thành thân mà!” Tiểu bánh mật liền than phiền cùng hắn.
Diệu Quang cùng Húc nghe vậy liền phát hiện có gì đó không đúng, đưa mắt nhìn Tuyền chứng thực, Tuyền liền tặng lại cho họ một ánh nhìn khẳng định, mà Tễ Linh Nhạc nghe tin họ về vội vội vàng vàng vào cung lại càng xác nhận chuyện này!
Tiểu bánh mật bị Tuyền lừa gạt quay về tẩm cung, chỉ còn lại bốn đại nam nhân ngoài tiền điện, thảo luận những vấn đề liên quan tới sự kiện lần này. Tễ Linh Nhạc đơn giản đem sự tình xảy ra tại buổi lâm triều hôm ấy tóm tắt kể lại một lần, sau đó cùng bọn họ tìm phương pháp giải quyết…
“… Các ngươi có tìm được đầu mối gì không?” Tâm tình Tễ Linh Nhạc hôm nay dường như rất không tốt.
“Ừm… Đại ca, ta đã thay ngươi tra xét cẩn thận về tên Trần tri phủ ấy, hắn mặc dù háo sắc tham tài, nhưng nhìn qua cũng không phải loại người dám ăn trộm quan ngân để dùng vào việc tư… Cho nên ta hoài nghi, hắn là bị người ta vu oan giá họa… Nhưng muốn giá họa cho người hà tất lại chỉ dùng có một thỏi quan ngân? Dùng càng nhiều không phải càng tốt hay sao? Thật sự là khó tưởng tượng nổi!” Húc nói theo những tin tức tình báo mà mình đã thu thập được khi ở biên cảnh.
Diệu Quang lại yên lặng một cách khác thường, hắn đột nhiên nhìn Tễ Linh Nhạc hỏi: “Vương gia, nếu như không tìm được chứng cớ, vậy ngươi định tính sao?”
“Ta…” Tễ Linh Nhạc vừa muốn trả lời, lại bị một thanh âm ngoài dự đoán của mọi người vang lên cắt ngang.
“Ba ba, ba ba!” Tiểu bánh mật lật đật chạy vào một lần nữa, trên tay cầm một tờ giấy hưng phấn vọt tới trước mặt Tuyền, “Ba ba! Con tìm được một thứ rất hay nhé!”
Tuyền cố dằn lòng định đuổi đứa con ra chỗ khác chơi, “Tiểu bánh mật, ba ba cùng các thúc thúc đang nói chuyện, có gì thì chờ lát nữa được không?”
“Không!” Tiểu bánh mật lần này lại đặc biệt bướng bỉnh, liều mạng lắc đầu nói, “Si Ảnh thúc thúc để lại bài thơ cho con, con vừa đột nhiên nghĩ ra liệu mình có thể đi theo những gì thúc thúc đã viết không mà?” Tiểu oa nhi khờ dại đoán.
“Thơ?!” Tất cả mọi người đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Tễ Linh Nhạc cũng không ngoại lệ, “Thơ ở đâu?” Biết đâu hắn để lại chút đầu mối gì đó.
“Ở đây ở đây!” Tiểu bánh mật chạy tới cẩn thận đưa tờ giấy lên trước mặt mọi người như nâng niu trân bảo.
“Thanh thiên khai nhan thăng long hồi, vũ dư sơn sắc hồn như thụy. Mạc đẳng nhật lạc cận hoàng hôn, ngân xuyên ánh sắc thủy diệc hỗn.” Tễ Linh Nhạc đọc chậm rãi, “Thơ này… có chút mâu thuẫn!”
“Đúng vậy, con cũng bảo Si Ảnh thúc thúc rồi, nhưng mà người nhất định không sửa, cho nên con đoán, có phải nó có hàm nghĩa gì không… Vậy sau con đã phát hiện ra nha!” Nó vô cùng thần bí cầm tới một cây bút lông.
Tuyền rất hợp tác mà ôm nó lên, để cho nó có thể với tới mặt bàn, tiểu bánh mật chỉ câu thứ hai và thứ ba nói: “Một và bốn thì con không đoán được, nhưng hai với ba hợp lại là một kiểu đố chữ.”
Nói rồi nó cầm lấy bút, vừa nói vừa viết: ” ‘vũ dư sơn sắc hồn như thụy’ chính là chữ ‘vũ’ ở trên, chữ ‘sơn’ nằm ngang ở dưới, đó là chữ ‘tuyết’ (1), ‘mạc đẳng nhật lạc cận hoàng hôn’, chữ ‘mạc’ ở trên, chữ ‘nhật’ ở dưới (2), ghép vào với nhau, đó là…”
“Chữ ‘mộ’!” Tuyền bừng tỉnh đại ngộ.
“Tuyết, mộ?” Tễ Linh Nhạc ghép hai chữ này lại, “Là có ý tứ gì? Còn câu một với câu bốn là ‘thanh thiên khai nhan thăng long hồi’, ‘ngân xuyên ánh sắc thủy diệc hỗn’… nghĩa là sao?”
“Tuyết mộ?!” Diệu Quang và Húc cùng lúc kêu lên.
Tuyền thả hài tử xuống, tò mò hỏi; “Sao vậy? Các ngươi biết ‘tuyết mộ’ ám chỉ điều gì sao?”
“… Hắn chắc là sẽ không có ý nghĩ giống chúng ta đâu!” Diệu Quang lập tức bác bỏ.
“Đúng vậy!” Húc cũng đồng ý, “Si Ảnh lúc ấy chưa từng vào cung, hắn làm sao có thể biết chỗ đó!”
Tuyền cúi đầu nhìn bài thơ kia, chăm chú nhìn chữ ‘ngân’ một lúc lâu, “Ta nói này, các ngươi có cảm giác Si Ảnh dường như đang muốn nói cho chúng ta biết chỗ giấu quan ngân không?”
“Sao? Vậy quan ngân là hắn trộm ư?” Húc nghi hoặc hỏi, “Đại ca không phải trước từng nói là hắn bị oan sao?”
Tễ Linh Nhạc cũng dùng ánh mắt khó tin nhìn Tuyền, “Ngươi hoài nghi hắn…”
“Không phải, chỉ là cái chữ ‘ngân’ này khiến ta có ý nghĩ kỳ quái thôi. Lúc đó Si Ảnh mới vài tuổi, chả lẽ có khả năng nghĩ ra một kế hoạch kín kẽ không chút sơ hở, không ai biết được như vậy sao?” Tuyền chỉ đơn giản là phỏng đoán.
“Cũng đúng… Mười sáu năm trước hắn mới có tám tuổi thôi… Tám tuổi…” Đột nhiên một ý nghĩ mơ hồ chợt lóe lên trong đầu Tễ Linh Nhạc, đó là… “Húc! Ngươi thay ta tra cứu lại hộ tịch, có nhớ Triển Thấm Vận là mấy tuổi thì chết không?”
“A? Mấy tuổi à…” Húc suy nghĩ một chút, “Chính là tám tuổi!”
“Tám tuổi!” Tễ Linh Nhạc nhìn bài thơ trên bàn, một vài sự kiện rời rạc đã dần dần chắp nối lại…
Hứa Trạm nương theo bóng đêm bí mật trở về Triển phủ, quay về tiểu viện nơi Si Ảnh đang ở hiện giờ, hắn quả nhiên vẫn ngồi trên chiếc ghế dài tiếp tục làm công việc của mình, mà nhìn số thùng phân bên cạnh hắn, tựa hồ sau khi y rời đi lại có người mang thêm đến!
“Công tử, công tử!” Hứa Trạm nhẹ giọng gọi, nhưng lại phát hiện ra Si Ảnh đang ngồi ngủ gật.
“Ư…” Hô hấp của Si Ảnh vẫn vững vàng, đầu hơi gục về phía trước, bộ dáng nhìn có vẻ mệt mỏi vô cùng.
Thấy hắn như vậy, Hứa Trạm cũng không có ý quấy rầy, định dứt khoát ôm hắn vào nhà, còn số thùng phân này, cứ để cho y cùng Thương Diễn giải quyết đi!
Nói là làm, nhưng y vừa mới ôm ngang người Si Ảnh, Si Ảnh trong lòng liền lập tức hoảng sợ tỉnh dậy, “Ngươi… định làm gì?”
“Không gì cả… Chỉ là thấy ngươi rất mệt, hay là trước cứ nghỉ ngơi đi! Công việc còn lại cứ giao cho chúng ta…” Hứa Trạm mở lời đề nghị.
Si Ảnh mạnh mẽ từ trong lòng Hứa Trạm giãy ra, sau đó đi tìm một cái khăn sạch sẽ ném cho y, “Lau sạch đi, người ta rất bẩn.” Sau đó lại tiếp tục ngồi xuống ghế, “Công việc của ta thì ta tự mình làm, ngươi chỉ cần ở bên cạnh nghỉ ngơi thôi, thích ngủ thì cứ ngủ, nếu được thì trông chừng ta một chút, nếu như ta ngủ gật thì gọi ta dậy là được!” Vừa nói tay vừa cầm bàn chải lên.
“Công tử, vì sao lại không để chúng ta giúp ngươi? Vì sao cứ nhất định muốn chúng ta nói dối Vương gia chứ?” Có lẽ chính sự can đảm dám đương đầu, trong nghịch cảnh vẫn luôn lạc quan hưởng thụ cuộc sống là điều khiến cho Hứa Trạm bội phục hắn không thôi!
“Bởi vì hắn không cần phải biết, ta cũng không muốn gây thêm phiền toái cho hắn!” Si Ảnh vừa cố sức rửa sạch thùng phân vừa nói.
Hứa Trạm khó hiểu, “Vốn do chính Vương gia quyết định như thế, chứng minh rằng Vương gia rất thích công tử, có lẽ mọi việc sẽ có thể xoay chuyển cũng chưa biết chừng…”
“Miễn đi, vận khí của ta xưa nay vốn luôn không tốt, loại chuyên này bình thường sẽ không tới lượt ta!” Si Ảnh làm ra một động tác cự tuyệt nói, “Càng huống chi ngươi chắc cũng không hy vọng Vương gia nhà ngươi bị ta khiến cho thân bại danh liệt, đúng không?”
“… Ngươi là vì Vương gia nên mới nhận tội sao?” Một ý nghĩ khó tin xuất hiện trong đầu Hứa Trạm.
Si Ảnh ngừng lại trong chốc lát, sau đó lại tiếp tục cúi đầu, “A… Bây giờ nói chuyện này thì cũng đâu giải quyết được gì… Cho nên, làm người ý mà, vẫn là nên thức thời một chút, thành thật một chút mới tốt! Ta… Ụa!”
Một cơn buồn nôn thình lình kéo đến làm cho Si Ảnh vội vội vàng vàng bỏ công việc đấy, chạy vào một góc nôn mửa không ngừng.
“Khụ khụ…” Si Ảnh chỉ cảm thấy trong dạ dày cực kỳ khó chịu, giống hệt như có gì đó đang thiêu đốt vậy.
“Công tử!” Hứa Trạm vội vàng cầm tới một chén nước, “Công tử uống chút nước đi!”
“Ư…” Si Ảnh nhận lấy chén nước rồi một hơi cạn sạch, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Hô… Mấy ngày nay bị sao vậy nhỉ?” Hắn che che miệng trở lại ghế ngồi.
Hứa Trạm vẫn có chút khó hiểu, nhưng nhìn thấy một cảnh hôm nay, trong lòng y đã âm thầm hạ quyết tâm…
— Trong Hoàng cung —
“Bệ hạ, Diệu Quang đại nhân cùng Húc vương gia đã trở về!” Một tên thái giám vừa chạy vừa bẩm báo.
Tuyền để yên cho Phạm ngủ, sau đó tự mình đưa theo tiểu bánh mật đi tới hoa viên, nghe được tin này liền vui mừng ôm bảo bảo chạy tới tiền điện, lại còn bảo một tên thái giám đi thông tri cho đại ca, mấy ngày nay chuyện tình của Si Ảnh cũng đã làm cho hắn uổng phí không ít tâm tư a!
“Bệ hạ, Lẫm nhi, đã lâu không gặp!” Diệu Quang vẫn như trước, ung dung đường hoàng vừa ngồi xuống ghế vừa chào hỏi mọi người.
Ở bên cạnh Húc dường như lại có chút hờn giận gì đó, bộ dáng không được tự nhiên, “Lẫm nhi, nhị hoàng huynh!” Hắn hơi nâng khóe miệng, cười thật sự rất khó coi!
“Diệu Quang thúc thúc, tiểu thúc, đệ đệ đâu rồi?” Tiểu bánh mật để ý nhất chính là đệ đệ bé bỏng, nhưng sao tìm khắp nơi cũng không thấy a…
Húc tặng cho Diệu Quang một ánh mắt ý bảo “đều là ngươi không tốt”, thế nhưng Diệu Quang vẫn ung dung tự tại trả lời: “Lần này đến đây mục đích là để cầu phúc cho tiểu hoàng tử sắp chào đời, Ngạn nhi tuổi còn nhỏ, không tiện đi xa, lần sau có cơ hội ta sẽ đưa nó về!”
“A…” Hoàng đế bệ hạ cùng Thái tử liền cùng nhau kêu lên, “Vậy để chúng ta tới biên cảnh thăm là được rồi!”
“Ha ha… Bệ hạ lại thích nói đùa rồi, à mà lễ vật kết hôn ta tặng cho Si Ảnh cùng Vương gia bọn họ đã nhận được chưa?” Diệu Quang đột nhiên nghĩ đến liền hỏi.
“Si Ảnh thúc thúc không biết đã đi đâu rồi ý, thúc ấy còn chưa cùng đại bá thành thân mà!” Tiểu bánh mật liền than phiền cùng hắn.
Diệu Quang cùng Húc nghe vậy liền phát hiện có gì đó không đúng, đưa mắt nhìn Tuyền chứng thực, Tuyền liền tặng lại cho họ một ánh nhìn khẳng định, mà Tễ Linh Nhạc nghe tin họ về vội vội vàng vàng vào cung lại càng xác nhận chuyện này!
Tiểu bánh mật bị Tuyền lừa gạt quay về tẩm cung, chỉ còn lại bốn đại nam nhân ngoài tiền điện, thảo luận những vấn đề liên quan tới sự kiện lần này. Tễ Linh Nhạc đơn giản đem sự tình xảy ra tại buổi lâm triều hôm ấy tóm tắt kể lại một lần, sau đó cùng bọn họ tìm phương pháp giải quyết…
“… Các ngươi có tìm được đầu mối gì không?” Tâm tình Tễ Linh Nhạc hôm nay dường như rất không tốt.
“Ừm… Đại ca, ta đã thay ngươi tra xét cẩn thận về tên Trần tri phủ ấy, hắn mặc dù háo sắc tham tài, nhưng nhìn qua cũng không phải loại người dám ăn trộm quan ngân để dùng vào việc tư… Cho nên ta hoài nghi, hắn là bị người ta vu oan giá họa… Nhưng muốn giá họa cho người hà tất lại chỉ dùng có một thỏi quan ngân? Dùng càng nhiều không phải càng tốt hay sao? Thật sự là khó tưởng tượng nổi!” Húc nói theo những tin tức tình báo mà mình đã thu thập được khi ở biên cảnh.
Diệu Quang lại yên lặng một cách khác thường, hắn đột nhiên nhìn Tễ Linh Nhạc hỏi: “Vương gia, nếu như không tìm được chứng cớ, vậy ngươi định tính sao?”
“Ta…” Tễ Linh Nhạc vừa muốn trả lời, lại bị một thanh âm ngoài dự đoán của mọi người vang lên cắt ngang.
“Ba ba, ba ba!” Tiểu bánh mật lật đật chạy vào một lần nữa, trên tay cầm một tờ giấy hưng phấn vọt tới trước mặt Tuyền, “Ba ba! Con tìm được một thứ rất hay nhé!”
Tuyền cố dằn lòng định đuổi đứa con ra chỗ khác chơi, “Tiểu bánh mật, ba ba cùng các thúc thúc đang nói chuyện, có gì thì chờ lát nữa được không?”
“Không!” Tiểu bánh mật lần này lại đặc biệt bướng bỉnh, liều mạng lắc đầu nói, “Si Ảnh thúc thúc để lại bài thơ cho con, con vừa đột nhiên nghĩ ra liệu mình có thể đi theo những gì thúc thúc đã viết không mà?” Tiểu oa nhi khờ dại đoán.
“Thơ?!” Tất cả mọi người đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Tễ Linh Nhạc cũng không ngoại lệ, “Thơ ở đâu?” Biết đâu hắn để lại chút đầu mối gì đó.
“Ở đây ở đây!” Tiểu bánh mật chạy tới cẩn thận đưa tờ giấy lên trước mặt mọi người như nâng niu trân bảo.
“Thanh thiên khai nhan thăng long hồi, vũ dư sơn sắc hồn như thụy. Mạc đẳng nhật lạc cận hoàng hôn, ngân xuyên ánh sắc thủy diệc hỗn.” Tễ Linh Nhạc đọc chậm rãi, “Thơ này… có chút mâu thuẫn!”
“Đúng vậy, con cũng bảo Si Ảnh thúc thúc rồi, nhưng mà người nhất định không sửa, cho nên con đoán, có phải nó có hàm nghĩa gì không… Vậy sau con đã phát hiện ra nha!” Nó vô cùng thần bí cầm tới một cây bút lông.
Tuyền rất hợp tác mà ôm nó lên, để cho nó có thể với tới mặt bàn, tiểu bánh mật chỉ câu thứ hai và thứ ba nói: “Một và bốn thì con không đoán được, nhưng hai với ba hợp lại là một kiểu đố chữ.”
Nói rồi nó cầm lấy bút, vừa nói vừa viết: ” ‘vũ dư sơn sắc hồn như thụy’ chính là chữ ‘vũ’ ở trên, chữ ‘sơn’ nằm ngang ở dưới, đó là chữ ‘tuyết’ (1), ‘mạc đẳng nhật lạc cận hoàng hôn’, chữ ‘mạc’ ở trên, chữ ‘nhật’ ở dưới (2), ghép vào với nhau, đó là…”
“Chữ ‘mộ’!” Tuyền bừng tỉnh đại ngộ.
“Tuyết, mộ?” Tễ Linh Nhạc ghép hai chữ này lại, “Là có ý tứ gì? Còn câu một với câu bốn là ‘thanh thiên khai nhan thăng long hồi’, ‘ngân xuyên ánh sắc thủy diệc hỗn’… nghĩa là sao?”
“Tuyết mộ?!” Diệu Quang và Húc cùng lúc kêu lên.
Tuyền thả hài tử xuống, tò mò hỏi; “Sao vậy? Các ngươi biết ‘tuyết mộ’ ám chỉ điều gì sao?”
“… Hắn chắc là sẽ không có ý nghĩ giống chúng ta đâu!” Diệu Quang lập tức bác bỏ.
“Đúng vậy!” Húc cũng đồng ý, “Si Ảnh lúc ấy chưa từng vào cung, hắn làm sao có thể biết chỗ đó!”
Tuyền cúi đầu nhìn bài thơ kia, chăm chú nhìn chữ ‘ngân’ một lúc lâu, “Ta nói này, các ngươi có cảm giác Si Ảnh dường như đang muốn nói cho chúng ta biết chỗ giấu quan ngân không?”
“Sao? Vậy quan ngân là hắn trộm ư?” Húc nghi hoặc hỏi, “Đại ca không phải trước từng nói là hắn bị oan sao?”
Tễ Linh Nhạc cũng dùng ánh mắt khó tin nhìn Tuyền, “Ngươi hoài nghi hắn…”
“Không phải, chỉ là cái chữ ‘ngân’ này khiến ta có ý nghĩ kỳ quái thôi. Lúc đó Si Ảnh mới vài tuổi, chả lẽ có khả năng nghĩ ra một kế hoạch kín kẽ không chút sơ hở, không ai biết được như vậy sao?” Tuyền chỉ đơn giản là phỏng đoán.
“Cũng đúng… Mười sáu năm trước hắn mới có tám tuổi thôi… Tám tuổi…” Đột nhiên một ý nghĩ mơ hồ chợt lóe lên trong đầu Tễ Linh Nhạc, đó là… “Húc! Ngươi thay ta tra cứu lại hộ tịch, có nhớ Triển Thấm Vận là mấy tuổi thì chết không?”
“A? Mấy tuổi à…” Húc suy nghĩ một chút, “Chính là tám tuổi!”
“Tám tuổi!” Tễ Linh Nhạc nhìn bài thơ trên bàn, một vài sự kiện rời rạc đã dần dần chắp nối lại…
/78
|