- Hôm nay cảm thấy thế nào?
- Không tồi
- So với thời gian trước thì sắc mặt đã ổn hơn tí rồi, cố gắng đừng xúc động, không được khóc, có nhớ không?
- Lần nào đến cũng chỉ có mấy câu này, anh không thấy nhàm à?
- Em...
Vĩ An nghiến răng tức tối và cũng như mọi lần là lấy tay gõ nhẹ vào đầu cô. Đại Ngọc hơi nghiêng đầu né, nở nụ cười.
Cô trở về nhà được hơn ba tháng rồi. Và đều đặn hai lần một tuần có bác sĩ đến khám kiểm tra, ngoài ra còn có hẳn điều dưỡng riêng hầu như ở cạnh cô suốt ngày.
Lý Khôi Vĩ thật sự là người nói được làm được, lúc đấy cô còn nghĩ anh ta lừa gạt, chỉ muốn dỗ dành mình. Nhưng sáng hôm sau, bên ngoài đã có tiếng cãi vả to cụ thể là gì thì cô không nghe rõ được. Chỉ biết ngày tiếp theo, cô được đưa về nhà. Ban đầu là về nhà bố mẹ nhưng cô lại không muốn, cô muốn trở về căn nhà riêng của chính mình.
Đương nhiên là ông Trần bà Trần không đồng ý, lại một lần nữa Lý Khôi Vĩ lại ra mặt. Không biết anh dùng cách gì để thuyết phục ba mẹ cô mà họ đã đồng ý. Miệng lưỡi thật là dẻo.
- Tịnh dưỡng cho thật tốt, với tốc độ này thì tháng sau có thể sẽ tiến hành phẫu thuật.
Đại Ngọc đứng dậy, dựa theo trí nhớ đi đến bên cạnh cửa sổ. Cô khẽ hít một hơi thật sâu, nói:
- Bây giờ chắc tuyết cũng tan rồi nhỉ?
Vĩ An đứng đằng sau cô, đáp một tiếng. Đại Ngọc nói tiếp:
- So với những ngày tháng trước, có gì thay đổi hay không?
- Quanh năm chỉ có bốn mùa, cứ vậy lặp đi lặp lại thôi. Có thay đổi thì cũng là ô nhiễm quá nhiều rồi.
- Nếu như mọi thứ vẫn như vậy, thì không cần thiết phải nhìn thấy một thứ đã hiện hữu nhiều lần rồi đúng không?
Đại Ngọc nhẹ nhàng nói, Vĩ An thở dài. Anh ta bước đến, đặt tay lên vai cô:
- Tình hình của em thật sự khả quan lên rất nhiều rồi, tỉ lệ thành công khá cao. Bây giờ em chỉ cần cố gắng chăm sóc chính mình thật tốt, mọi việc còn lại cứ để tôi lo.
Đại Ngọc lắc đầu. Cô chạm lên mắt mình, giọng điệu cũng chẳng có tí nặng nề:
- Cho dù có đảm bảo thành công thì câu trả lời vẫn vậy, mọi người không cần khuyên nữa.
Thế giới này đầy đau thương như thế, tội tình gì tôi phải chứng kiến đúng không?
......
- Tao thật sự khuyên không nổi nữa, khi nào mày trở lại?
- Xảy ra vấn đề gì rồi?
- Không có, tình hình tốt lên rồi, nếu tiếp tục thì trong vòng một tháng nữa có thể tiến hành phẫu thuật được rồi.
- Thái độ em ấy thế nào?
- Còn thế nào nữa, y hệt ngày đầu thôi, sống chết không chịu.
- ....
- Bên mày thế nào rồi? Ổn thỏa hết rồi chứ?!
- Tóm được lũ chó đó rồi, đợi tao xong sẽ quay lại ngay.
- Được, chú ý một chút
Lý Khôi Vĩ cúp máy, đặt điện thoại trên bàn, tay vừa đưa lên thì tiếng thét vang vọng cả căn phòng. Keith đứng bên cạnh, mặt không biến sắc nhìn một đám đàn ông đang nằm quằn quại giữa vũng máu.
- Lý thiếu, tiếp tục ạ?
Đôi mắt anh lướt qua lạnh thấu tim gan chẳng có tí ấm áp lại, những kẻ kia rên lên từng tiếng. Anh nhếch môi:
- Cho bọn mày một cơ hội cuối.
Một tên còn một chút ý thức sót lại, bò tới van xin anh:
- Lý thiếu...bọn tôi thật sự...không phải người của Trương gia...bọn tôi chỉ được thuê...chạy xe ngày hôm đó mà thôi...xin ngài
Anh nhìn hắn ta, một cước đạp hắn bay sang một bên. Lý Khôi Vĩ trầm giọng:
- Lũ chó chết bọn mày, lúc ra tay với một cô gái như thế chắc cũng phải biết hậu quả khi bị tao bắt được. Dù mày có là người của Trương gia, thì rơi vào tay tao chẳng khác gì mấy con chó hoang thích cắn bậy cả.
Lý Khôi Vĩ đứng lên, cả người mang theo đầy sát khí:
- Làm sạch một chút, tiếp tục săn, lũ chó hoang này có tập tính thích sống bầy đàn nên đã lạc vài con bên ngoài rồi đấy.
- Vâng.
Anh đi ra ngoài, tâm trạng đầy nặng nề. Nhưng tạm thời gạt bỏ sang một bên đã, anh phải trở lại dỗ dành con mèo nhỏ ở nhà đã.
Như mọi hôm sau khi ngâm mình trong nước ấm, Đại Ngọc ăn theo thực đơn và uống thuốc. Có điều hôm nay món ăn có hơi khác, cô hỏi:
- Hôm nay đổi đầu bếp à?
- ... Không có, không vừa miệng em sao?
- À không, ngon hơn.
Điều dưỡng của cô là một chị người gốc Việt, rất thân thiện và dịu dàng. Khoảng thời gian này, chị ấy hầu như đều kề cạnh cô, chẳng than phiền gì với tính cách bất thường của cô cả.
Chị điều dưỡng nhìn người đứng trong bếp, đưa tay che miệng cười.
Đại Ngọc ăn xong có chút lười biếng muốn lên giường nằm. Vừa vặn bây giờ đã chiều tối, cơ thể có chút mệt mỏi.
Lý Khôi Vĩ sau khi thấy cô vào trong phòng, anh để cho điều dưỡng về nhà trước còn mình thì bắt đầu dọn dẹp. Kể từ khi cô về nhà, mỗi tháng ít nhất một lần anh đều về đây, ở lại vài ngày.
Anh không trực tiếp gặp cô, bởi mỗi lần thấy anh tâm trạng Đại Ngọc rất tệ. Vĩ An cũng khuyên anh đừng để cô xúc động nếu không sức khỏe cũng tệ theo. Bởi vì anh chỉ có thể lặng lẽ ở bên cạnh, nhìn cô, nấu cho cô ăn.
Đại Ngọc thật sự bài xích anh.
Nhân lúc cô thiếp đi, anh dọn dẹp một chút rồi nấu món canh bí đỏ, cô rất thích món này.
Mùi ngọt của bí đỏ loang ra, thơm nức cả phòng.
Anh còn đang loay hoay thì nghe thấy tiếng của cô từ trong phòng vọng ra:
- Chị ơi, nấu canh bí đỏ hả?
...Thật sự mũi thính như mũi chó con vậy.
- Không tồi
- So với thời gian trước thì sắc mặt đã ổn hơn tí rồi, cố gắng đừng xúc động, không được khóc, có nhớ không?
- Lần nào đến cũng chỉ có mấy câu này, anh không thấy nhàm à?
- Em...
Vĩ An nghiến răng tức tối và cũng như mọi lần là lấy tay gõ nhẹ vào đầu cô. Đại Ngọc hơi nghiêng đầu né, nở nụ cười.
Cô trở về nhà được hơn ba tháng rồi. Và đều đặn hai lần một tuần có bác sĩ đến khám kiểm tra, ngoài ra còn có hẳn điều dưỡng riêng hầu như ở cạnh cô suốt ngày.
Lý Khôi Vĩ thật sự là người nói được làm được, lúc đấy cô còn nghĩ anh ta lừa gạt, chỉ muốn dỗ dành mình. Nhưng sáng hôm sau, bên ngoài đã có tiếng cãi vả to cụ thể là gì thì cô không nghe rõ được. Chỉ biết ngày tiếp theo, cô được đưa về nhà. Ban đầu là về nhà bố mẹ nhưng cô lại không muốn, cô muốn trở về căn nhà riêng của chính mình.
Đương nhiên là ông Trần bà Trần không đồng ý, lại một lần nữa Lý Khôi Vĩ lại ra mặt. Không biết anh dùng cách gì để thuyết phục ba mẹ cô mà họ đã đồng ý. Miệng lưỡi thật là dẻo.
- Tịnh dưỡng cho thật tốt, với tốc độ này thì tháng sau có thể sẽ tiến hành phẫu thuật.
Đại Ngọc đứng dậy, dựa theo trí nhớ đi đến bên cạnh cửa sổ. Cô khẽ hít một hơi thật sâu, nói:
- Bây giờ chắc tuyết cũng tan rồi nhỉ?
Vĩ An đứng đằng sau cô, đáp một tiếng. Đại Ngọc nói tiếp:
- So với những ngày tháng trước, có gì thay đổi hay không?
- Quanh năm chỉ có bốn mùa, cứ vậy lặp đi lặp lại thôi. Có thay đổi thì cũng là ô nhiễm quá nhiều rồi.
- Nếu như mọi thứ vẫn như vậy, thì không cần thiết phải nhìn thấy một thứ đã hiện hữu nhiều lần rồi đúng không?
Đại Ngọc nhẹ nhàng nói, Vĩ An thở dài. Anh ta bước đến, đặt tay lên vai cô:
- Tình hình của em thật sự khả quan lên rất nhiều rồi, tỉ lệ thành công khá cao. Bây giờ em chỉ cần cố gắng chăm sóc chính mình thật tốt, mọi việc còn lại cứ để tôi lo.
Đại Ngọc lắc đầu. Cô chạm lên mắt mình, giọng điệu cũng chẳng có tí nặng nề:
- Cho dù có đảm bảo thành công thì câu trả lời vẫn vậy, mọi người không cần khuyên nữa.
Thế giới này đầy đau thương như thế, tội tình gì tôi phải chứng kiến đúng không?
......
- Tao thật sự khuyên không nổi nữa, khi nào mày trở lại?
- Xảy ra vấn đề gì rồi?
- Không có, tình hình tốt lên rồi, nếu tiếp tục thì trong vòng một tháng nữa có thể tiến hành phẫu thuật được rồi.
- Thái độ em ấy thế nào?
- Còn thế nào nữa, y hệt ngày đầu thôi, sống chết không chịu.
- ....
- Bên mày thế nào rồi? Ổn thỏa hết rồi chứ?!
- Tóm được lũ chó đó rồi, đợi tao xong sẽ quay lại ngay.
- Được, chú ý một chút
Lý Khôi Vĩ cúp máy, đặt điện thoại trên bàn, tay vừa đưa lên thì tiếng thét vang vọng cả căn phòng. Keith đứng bên cạnh, mặt không biến sắc nhìn một đám đàn ông đang nằm quằn quại giữa vũng máu.
- Lý thiếu, tiếp tục ạ?
Đôi mắt anh lướt qua lạnh thấu tim gan chẳng có tí ấm áp lại, những kẻ kia rên lên từng tiếng. Anh nhếch môi:
- Cho bọn mày một cơ hội cuối.
Một tên còn một chút ý thức sót lại, bò tới van xin anh:
- Lý thiếu...bọn tôi thật sự...không phải người của Trương gia...bọn tôi chỉ được thuê...chạy xe ngày hôm đó mà thôi...xin ngài
Anh nhìn hắn ta, một cước đạp hắn bay sang một bên. Lý Khôi Vĩ trầm giọng:
- Lũ chó chết bọn mày, lúc ra tay với một cô gái như thế chắc cũng phải biết hậu quả khi bị tao bắt được. Dù mày có là người của Trương gia, thì rơi vào tay tao chẳng khác gì mấy con chó hoang thích cắn bậy cả.
Lý Khôi Vĩ đứng lên, cả người mang theo đầy sát khí:
- Làm sạch một chút, tiếp tục săn, lũ chó hoang này có tập tính thích sống bầy đàn nên đã lạc vài con bên ngoài rồi đấy.
- Vâng.
Anh đi ra ngoài, tâm trạng đầy nặng nề. Nhưng tạm thời gạt bỏ sang một bên đã, anh phải trở lại dỗ dành con mèo nhỏ ở nhà đã.
Như mọi hôm sau khi ngâm mình trong nước ấm, Đại Ngọc ăn theo thực đơn và uống thuốc. Có điều hôm nay món ăn có hơi khác, cô hỏi:
- Hôm nay đổi đầu bếp à?
- ... Không có, không vừa miệng em sao?
- À không, ngon hơn.
Điều dưỡng của cô là một chị người gốc Việt, rất thân thiện và dịu dàng. Khoảng thời gian này, chị ấy hầu như đều kề cạnh cô, chẳng than phiền gì với tính cách bất thường của cô cả.
Chị điều dưỡng nhìn người đứng trong bếp, đưa tay che miệng cười.
Đại Ngọc ăn xong có chút lười biếng muốn lên giường nằm. Vừa vặn bây giờ đã chiều tối, cơ thể có chút mệt mỏi.
Lý Khôi Vĩ sau khi thấy cô vào trong phòng, anh để cho điều dưỡng về nhà trước còn mình thì bắt đầu dọn dẹp. Kể từ khi cô về nhà, mỗi tháng ít nhất một lần anh đều về đây, ở lại vài ngày.
Anh không trực tiếp gặp cô, bởi mỗi lần thấy anh tâm trạng Đại Ngọc rất tệ. Vĩ An cũng khuyên anh đừng để cô xúc động nếu không sức khỏe cũng tệ theo. Bởi vì anh chỉ có thể lặng lẽ ở bên cạnh, nhìn cô, nấu cho cô ăn.
Đại Ngọc thật sự bài xích anh.
Nhân lúc cô thiếp đi, anh dọn dẹp một chút rồi nấu món canh bí đỏ, cô rất thích món này.
Mùi ngọt của bí đỏ loang ra, thơm nức cả phòng.
Anh còn đang loay hoay thì nghe thấy tiếng của cô từ trong phòng vọng ra:
- Chị ơi, nấu canh bí đỏ hả?
...Thật sự mũi thính như mũi chó con vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/159
|