Vương bà lão bản nức nở vài tiếng, nước mắt lập tức liền rầm lạp chảy xuống dưới. Bản lĩnh diễn trò làm cho Tô Tiểu Tiểu mặc dù khinh bỉ rất nhiều nhưng cũng không khỏi tán thưởng phát ra từ nội tâm. Vương bà khóc sướt mướt. Nếu là trẻ lại mấy chục tuổi, phỏng chừng cũng có thể xưng được với lê hoa mang vũ. Nàng buông tay Tô Tiểu Tiểu, bắt đầu từng bước, từng bước kiểm lại các hộp son bị đổ. Ánh mắt giống như vừa đánh mất bảo bối. “Tiểu cô nương, ngươi có biết đây là cái gì sao? Đây là mị hương. Hộp son mị hương này là do ta tân tân khổ khổ cầu người ta mang từ Tây Vực trở về, này một hộp son nhưng là thập phần trân quý! Toàn thân cáo thấp của ngươi có bán cũng không mua được hộp son này của ta. Mà ngươi …” Vương bà bắt đầu khóc lóc ầm ỹ, bộ dáng không biết có bao nhiêu là đau khổ: “Mà ngươi đã vậy còn quá nhẫn tâm, một nhát liền đem mị hương của ta đánh đổ. Tiểu cô nương, nhìn ngươi tuổi còn nhỏ, không nghĩ tới lại tâm ngoan như vậy. A, mạng của ta thực khổ nha …” Vương bà hô khóc kêu trời, khóc rất thê lương. Quần chúng vây xem chung quanh nhất thời ồ lên một mảnh. “Chậc chậc, thật đúng là nhìn không ra. Tiểu cô nương này thoạt nhìn trông hiền lành là thế, không nghĩ tới lại ngoan độc như vậy.” “Đúng vậy, đúng vậy. Ngay cả sinh kế của người ta đều đánh đổ.” “Ai, Vương bà dầm mưa dãi nắng bán son đã nhiều năm tại đây. Không nghĩ tới hôm nay thế nhưng lại dặp phải loại chuyện này.” “Rất đánh mất thiên lương.” “Hẳn là bắt cô nương này đi gặp quan!” “Đúng đúng đúng!” … … Những người chung quanh cơ hồ đều hướng về phía Vương bà. Tô Tiểu Tiểu nhìn, chỉ cảm thấy cuộc sống thật là càng ngày càng khó lăn lôn. Nàng bỗng nhiên nhớ tới Tiểu Nguyệt cô nương cùng Dung cô nương vừa bị người ta vây xem lúc trước. Nghĩ cũng không nghĩ rằng, hiện tại người bị vây xem là mình cùng Vương bà bán son. Kỳ thật, mọi người trên thế giới này đều có tâm tính thích xem náo. Nhưng hôm nay ngươi xem ta náo nhiệt, không chừng ngày mai người ta cũng xem một hồi náo nhiệt của ngươi. Cứ việc như vậy thật là mạc danh kỳ diệu. Tô Tiểu Tiểu âm thầm hít một hơi. Nàng cảm thấy hôm nay chính mình tuyệt đối không thể ăn lần thứ hai mệt. Lần đầu tiên là nàng nhường nhịn. Lần này, nàng tuyệt đối sẽ không nhường nhịn. Nàng lấy tay vuốt vuốt tóc mai trên trán, rồi sau đó thản nhiên nhìn Vương bà.
/458
|