Mà sắc mặt của sư phụ yên lặng đứng ở bên người Thượng Quan Thanh cũng rung động. Hắn cứ nghĩ rằng bản thân là người hiểu rõ Thanh nhi nhất. Hắn cũng cứ nghĩ rằng Thanh nhi đây là kiểu người không biết tức giận. Thậm chí là người trên mặt vĩnh viễn chỉ biết tươi cười ôn hòa. Chỉ là. . . . . . Hiện giờ không thấy Tô Tiểu Tiểu. Trên mặt hắn thế nhưng lại xuất hiện tức giận. Xưa nay hắn bình thản là thế mà lại giận dữ! Xem ra, hắn vẫn là xem thường lực ảnh hưởng của hoàng hậu này. Sư phụ buông tiếng thở dài, hắn tiến lên trước, khuyên nhủ: “Thanh nhi, Tiểu Tiểu ắt hẳn là nhất thời tức giận, không lâu sẽ quay trở lại. Ngươi không cần lo lắng. Trong Bình Thành vô cùng an toàn. Tất cả mọi người đều biết nàng là Huyền Thanh vương phi, không ai dám đối với nàng làm gì đâu.” Sắc mặt của Thượng Quan Thanh vẫn tối tăm như trước. Nghe xong lời này của sư phụ, lòng Thượng Quan Thanh cũng không có buông lỏng xuống, nhưng hắn cũng bình tĩnh lại. Mặc kệ ra sao, hiện giờ việc hắn cần phải làm là đi tìm thê tử của hắn trở về. Bất kể Tiểu Tiểu là nhất thời tức giận hay là gì, nàng đều hy vọng hắn đi tìm nàng. Bỗng nhiên, Thượng Quan Thanh tựa hồ nghĩ tới cái gì. Thần sắc hắn vậy mà lại khôi phục bình thản, hắn nói với người chung quanh: “Trước tiên các ngươi đều lui xuống đi, sư phụ, người cũng đi nghỉ tạm đi.” Mọi người thấy vương gia nhà mình sắc mặt tốt lên, đều tưởng lời nói của sư phụ vương gia có tác dụng, đều là sắc mặt vui vẻ, sau đó mới lui xuống. Sư phụ vốn là lo lắng lo lắng, nhưng mà thấy thần sắc của Thượng Quan Thanh trở lại như trước, mới hơi chút yên tâm mà trở về phòng nghỉ ngơi. Thượng Quan Thanh chờ sau khi tất cả mọi người rời đi, liền xoay người đi vào trong một cái mật thất. Hắn đốt lên một ngọn nến, hô một tiếng. “Mị Ảnh, đi ra đi.” Chỉ chốc lát, một thân ảnh màu đen đột nhiên xuất hiện. Không chờ Thượng Quan Thanh bắt đầu câu hỏi. Mị Ảnh đã tự giác mở miệng. Chỉ nghe thấy hắn nói. “Vương gia không tốt rồi, vương phi bị người ta cướp đi rồi. Người nọ võ công cực cao, ám ảnh đuổi theo hồi lâu, cũng không sao đuổi kịp.” Thượng Quan Thanh vừa nghe, sắc mặt nhất thời liền trắng bệch.
/458
|