Tô Tiểu Tiểu cười khúc khích. “Kỳ thật việc chúng ta cần làm sau khi vào phòng cũng có rất nhiều thời gian để làm.” Thượng Quan Thanh bước nhanh, đi về phía trước. “Cái này, không giống.” Tô Tiểu Tiểu thanh thản tùy ý Thượng Quan Thanh ôm nàng ở trong tòa phủ đệ to như vậy đi. Nàng chôn ở hõm vai Thượng Quan Thanh, cười đến run rẩy hết cả người. “Thanh, thật là vội vàng nhé. Chàng đã nghĩ kỹ cần trừng phạt ta như thế nào chưa?” Thượng Quan Thanh chính là “Ân hừ” một tiếng, cũng không nói thêm cái gì. Tô Tiểu Tiểu thấy thế, ngẩng đầu lên, nhìn quanh bốn phía, sau khi thấy chung quanh không có người nào, nàng lại lại chôn ở hõm vai Thượng Quan Thanh. Nhưng lần này bất đồng chính là, nàng mở ra hàm răng, chìa phấn lưỡi, ở trên cổ Thượng Quan Thanh nhẹ nhàng mà liếm một chút. Nhất thời, cước bộ Thượng Quan Thanh ngừng lại. Thân thể hắn cũng đồng thời run lên một cái. Tô Tiểu Tiểu cười đến khanh khách rung động. Nàng không ngừng cố gắng, lúc này nàng dùng hàm răng ở dưới cổ Thượng Quan Thanh để lại cái dấu răng. Hơi thở Thượng Quan Thanh trở nên nặng lên. Tô Tiểu Tiểu nở nụ cười. “Ha ha, nếu chàng không nói lời nào, vậy liền để ta trừng phạt chàng nhé nhé nhé.” Thượng Quan Thanh trừng mắt liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu trong lòng một cái, rồi sau đó bước nhanh hơn. Thậm chí còn dùng tới khinh công. Thế cho nên khi Thượng Quan Thanh ôm Tô Tiểu Tiểu bay qua nóc nhà thì bị A Nô nhìn thấy. A Nô nhìn thấy hai đạo thân ảnh bay vọt quan quấn cùng một chỗ với nhau, không khỏi che môi cười trộm. Chậc chậc. Vương phi của bọn họ cũng thật biết khiêu khích Vương gia. Người ta nói khinh công là dùng để chạy trối chết, mà Vương phí của bọn họ lại là làm cho Vương gia dùng khinh công đến triền miên … Aha ha, xem ra vương phủ rất nhanh liền sẽ náo nhiệt lên. Thời gian sau này thật sự là tốt đẹp nha. A Nô cảm thán. Mà lúc này, bên này Tô Tiểu Tiểu cùng Thượng Quan Thanh … Ngay tại lúc Tô Tiểu Tiểu vô cùng vui vẻ, Thượng Quan Thanh cũng đã chạy vội đến trong phòng. Chỉ nghe phịch một tiếng, cửa phòng bị đóng lại. Ngay sau đó, Tô Tiểu Tiểu rơi xuống chăn bông mềm mại. Tô Tiểu Tiểu duỗi lưng một cái, cười đến mị nhãn như tơ. “Thanh, đến đây.”
/458
|