Tô Tiểu Tiểu cũng không biết đã đi bao lâu rồi, nàng chỉ biết chính mình đã đi được một đoạn đường dài thật dài… Mới tới được thiên lao này. Một nơi thập phần âm u. Thị vệ cho Tô Tiểu Tiểu vào một cái phòng giam coi như sạch sẽ, là một mình một người. Tại các phòng giam xung quanh có thật nhiều người gào khóc thảm thiết, thậm chí có người còn cao giọng ca xướng, điên điên khùng khùng… Thấy vậy Tô Tiểu Tiểu kinh hãi. Nàng đi vào trong phòng giam. Sau đó tìm một chỗ có rơm rạ sạch sẽ rồi ngồi lên. Thị vệ cái gì cũng không nói, chính là liếc Tô Tiểu Tiểu một cái, rồi rời đi. Chờ cửa thiên lao đóng lại, bên trong lại càng tối sầm. Ở giữa có một cái bàn, trên bàn gỗ có đốt một ngọn nến. Trong cả phòng giam hắc ám, ánh sáng duy nhất chính là ngọn nến nhỏ bé này. Tô Tiểu Tiểu nhíu mày. Chậc chậc. Trong thiên lao này hoàn cảnh thật đúng là kém… Bỗng nhiên, một trận tiếng chít chít truyền đến, nhờ chút ánh sáng le lói của ngọn nến mà Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy rõ ràng. Dĩ nhiên lại là một con chuột thực to lớn. Tô Tiểu Tiểu rùng mình một cái, sợ hãi trong lòng dần dần tăng lên. Nàng xoa xoa hai cánh tay đã muốn lạnh run. Có chút hối hận chính mình vì cái gì mà không mặc nhiều xiêm y một chút hãy đi ra… Hiện tại xem ra… Đến lúc đó nàng còn chưa ra khỏi được thiên lao, đã bị nơi này làm cho chết cóng. Tô Tiểu Tiểu hấp hấp cái mũi. Nàng bỗng nhiên nhớ đến Thượng Quan Thanh. Thật hoài niệm Thanh ôm ấm áp… Nàng thật hối hận vì cái gì chính mình không thể sớm rời khỏi hoàng cung. Nếu không thì cũng không cần phải chịu tội này! ! ! Tô Tiểu Tiểu cắn cắn môi dưới, nàng quyết định nếu lần này có thể ra khỏi thiên lao quỷ quái này. Nàng sẽ không bao giờ có liên hệ gì với Đoan Mộc gia nữa. Thân thể này là Đoan Mộc Lang Hoàn, lần này phải tới thiên lao, đều là Tô Tiểu Tiểu nàng chịu thay. Chờ chịu vất vả xong, nàng cùng với Đoan Mộc Lang Hoàn sẽ không còn nợ nần gì nữa. Sau đấy Đoan Mộc gia như thế nào, đều không liên quan đến nàng! Vào lúc Tô Tiểu Tiểu lạnh đến răng run lập cập thì bỗng nhiên phòng giam cách vách chuyển tới một cái áo choàng màu đen. Tô nho nhỏ sửng sốt. Một thanh âm the thé truyền tới. “Vương Phi đừng sợ, ta là A Nô.”
/458
|