Vừa nghĩ như vậy xong, Tô Tiểu Tiểu lập tức ở trong lòng thầm mắng mình. Không nên suy nghĩ bậy bạ! ! ! ! Người nọ cười cười, “Có hay là không?” Tô Tiểu Tiểu mím mím môi. Cuối cùng vẫn là thành thật nói: “Có.” Hắn lại hỏi: “Tên gọi là gì?” Tô Tiểu Tiểu thật ra đã rất cố gắng. Nàng nhẫn. Đại ca… Ngươi là tới giết người hay là để làm tổng điều tra dân số nha? Hơn nữa người này điều tra không những điều tra nhân khẩu lại còn phải điều tra cả đối tượng? Rất thái quá rồi đi. Tô Tiểu Tiểu không sợ thế lực ác bá nữa! Nông nô khởi nghĩa. Tô Tiểu Tiểu nổi giận. Tô Tiểu Tiểu thực nổi giận! Nàng ngước lên, trừng mắt nhìn người đối diện. “Ta thích ai, ngươi còn quản. Này ngươi cũng muốn hỏi, ta không nói cho ngươi, ta…” Này còn chưa có nói xong… Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy đôi mắt của nhân sĩ đó. Cực độ trong suốt. Thập phần xinh đẹp. Hơn nữa… Giống như là ánh mắt của A Bạch! ! ! Chỉ là, người trước mặt cũng che cả khuôn mặt, quần áo cùng với đêm tối hòa với nhau thành y phục dạ hành, chỉ có đôi mắt là lộ ra ngoài. Mà cực độ giống với A Bạch chính là trong ánh mắt hàm chứa nhợt nhạt ý cười. “Tiểu Tiểu.” Một tiếng này cực kỳ mềm nhẹ. Hơn nữa cùng với giọng nói khi nãy có một chút bất đồng. Rất rõ ràng, là vừa mới thay đổi thanh âm. Tô Tiểu Tiểu ngây ngẩn cả người. Đồng thời, kinh hỉ ùn ùn hướng nàng ập tới, vui sướng cũng sắp đem nàng bao phủ. Nàng run rẩy tiến về lên từng trước. Rõ ràng vừa mới rồi vẫn là người làm cho nàng sợ hãi nhất, mà hiện giờ lại trở thành người nàng yêu thích nhất. Vừa mới rồi là sát khí nồng đậm, mà hiện giờ lại là nồng đậm nhu tình mật ý. Tô Tiểu Tiểu mím chặt khóe môi, nhịn xuống lệ ý, sau đó nhào vào trong ngực Hắc y nhân kia. Nàng kêu lên. “A Bạch.” Một tiếng này, nàng từng ở trong mộng gọi qua thật nhiều lần, nhưng không có ai trả lời. Mỗi khi nàng rơi lệ mà tỉnh, nhìn thấy chung quanh trống rỗng, tối đen thì lòng của nàng lại là co rút đau đớn. Đến nỗi nàng thậm chí còn nghĩ. A Bạch, rốt cuộc là đi nơi nào đâu.
/458
|