Tô Tiểu Tiểu thấy Thượng Quan Mặc cũng đáp ứng rồi, trong lòng có vài phần mừng thầm. Nói như vậy, nàng chỉ cần thoát khỏi Tố Vân cùng Ế Vân, như thế thì mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi. Oa ha ha ha ha ha ha ha ha ha. Giờ này khắc này, trong lòng Tô Tiểu Tiểu cao hứng đến muốn bay lên được. **********ha ha ha, thời tiết hôm nay nắng ráo đẹp trời đường ranh giới ********** Vì thế, Tô Tiểu Tiểu khiêm tốn xuất cung. Tô Tiểu Tiểu ngồi ở trong xe rồng, nhìn thấy hoàng cung không ngừng lùi về phía sau. Môi nàng tươi cười càng ngày càng xán lạn. Giờ này khắc này Tô Tiểu Tiểu tâm tình giống như là phạm nhân ngồi trong lao ngục đã mấy chục năm, rốt cục ở một khắc này được thả tự do vậy! Tố Vân cùng Ế Vân ở một bên, nhìn thấy nương nương nhà mình cao hứng như thế, cũng không khỏi mỉm cười. Nương nương có thể cao hứng như thế, xem ra sau này cần phải thường xuyên tới thăm Đoan Mộc phủ mới được. Đương nhiên, Tố Vân cùng Ế Vân là không thể nào biết được lý do thực sự Tô Tiểu Tiểu xuất cung không phải là tưởng niệm cha mẹ, mà là nàng tưởng niệm nam nhân a. Mà Tô Tiểu Tiểu là hoàn toàn không có khả năng sẽ nhớ nhung cha mẹ Đoan Mộc Lang Hoàn. Nàng cũng sẽ không có việc gì lại đi tưởng niệm cha mẹ người ta nha. Lại nói, nàng lại không biết cha mẹ Đoan Mộc Lang Hoàn, lớn lên hình dạng như thế nào nàng cũng có biết đâu. Đột nhiên … Tô Tiểu Tiểu nghĩ tới một vấn đề thực nghiêm trọng. Nàng nháy mắt thu liễm ý cười trên mặt. Rồi sau đó nàng yên lặng nhìn Tố Vân cùng Ế Vân, nàng cũng không sợ ăn ngay nói thật. “Tố Vân, Ế Vân, các ngươi biết đấy.” Tố Vân cùng Ế Vân thấy nương nương vẻ mặt nghiêm túc, cũng không khỏi ngồi nghiêm chỉnh lại. Các nàng cùng kêu lên hỏi: “Nương nương, chúng ta biết cái gì?” Tô Tiểu Tiểu nói: “Chuyện ta mất trí nhớ.” Tố Vân cùng Ế Vân liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại gật gật đầu. Tô Tiểu Tiểu tiếp tục nói: “Từ sau lần mất trí nhớ đó, những chuyện lúc trước, những người lúc trước, ta đều quên đến bẩy tám phần. Ta đã từng cố nghĩ lại, vậy nên mới biết có lẽ là mất trí nhớ hoàn toàn như thế.” Tố Vân cùng Ế Vân khó hiểu. Tô Tiểu Tiểu thở dài. “Bổn cung biết cái này thực không phải, chính là Bổn cung hiện giờ đối với cha mẹ ấn tượng cũng có chút mơ hồ. Nếu không phải Trung thu ngày đó đột nhiên nhớ tới, Bổn cung cơ hồ đều đã quên mình đã từng sống trong Đoan Mộc phủ.”
/458
|