Tô Tiểu Tiểu thật cẩn thận thu khế đất. Nàng nhìn cửa hàng. Trong lòng là tràn đầy vui mừng. Nàng có cửa hàng của chính mình. Oa ha ha ha. Hôm nay ra cung quả nhiên không có đến không một chuyến. Cái này có phải gọi là cả sự nghiệp và tình yêu đều được? Một bên Vân Thư gặp Tô Tiểu Tiểu mặt mày hớn hở, trên mặt có loại tình cảm vui sướng. Hắn cũng từ từ cười nói: “Tiểu Tiểu, ngươi chuẩn bị bán cái gì đâu?” Tô Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái, cười thần bí. “Chờ cửa hàng của ta khai trương, ngươi sẽ biết.” Vân Thư thấy thế, cũng không lại hỏi đi xuống. Dừng lại, hắn cười nói: “Về sau chúng ta liền xem như lân phô.”(cửa tiệm hàng xóm của nhau) Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu, theo thói quen vươn tay, nói câu: “Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.” Vừa nói xong, nàng liền sửng sốt một chút. Sau đó ngượng ngùng thu hồi tay, đại lực gõ đầu mình. “Xin lỗi, ngượng quá. Ta quá mức cao hứng, nhất thời quên nơi này …” Lời này còn chưa nói xong, Tô Tiểu Tiểu lại lại vỗ vỗ đầu mình. “Ha ha, Vân Thư ngươi coi như ta cái gì cũng chưa nói đi. Ta chỉ là quá mức cao hứng, cho nên có chút thất thường.” Vân Thư cười cười. “Không có việc gì, ta hiểu được.” Hai người cười cười, Vân Thư còn nói thêm: “Tiểu Tiểu ngươi tính khi nào khai trương?” Tô Tiểu Tiểu vừa nghe, nhấp mím môi. Đó là một vấn đề. Đó là một vấn đề thực nghiêm trọng. Đầu tiên, hoàn cảnh, vị trí của nàng hiện nay không thích hợp thường xuyên ra cung. Hơn nữa, nàng còn phải làm rất nhiều sản phẩm thì mới có thể đem ra bán. Còn nữa, cửa hàng cũng cần có người để ý đi? Nàng không có khả năng lúc nào cũng khắc khắc đều ở. Chậc chậc. Tô Tiểu Tiểu nay lại có chút phiền não rồi. Cửa hàng tuy là có, nhưng là vận hành của hàng vẫn có chút khó khăn. Tô Tiểu Tiểu trầm ngâm một lát, mới nói nói: “Chờ một thời gian nữa đã. Cửa hàng này bây giờ tạm thời không làm sinh ý, ta cần phải chuẩn bị làm kế hoạch lâu dài đã.” Vân Thư cũng nói: “Như vậy cũng tốt. Nếu là tùy tiện khai trương, cũng không nhất định có thể có được kết quả tốt. Còn không bằng tính toán tỉ mỉ tuyệt vời. Tiểu Tiểu quả thực thận trọng.” Dừng một chút, Vân Thư lại nói: “Người nhà ngươi đồng ý sao?”
/458
|