Phạm Tử Tử thấy đến khi chiếc rổ đã đầy, nàng vui vẻ vỗ vỗ tay:
- Xong rồi, mau trắng ra cho ta xuống.
Đám nô tỳ vâng vâng dạ dạ rồi lui ra, hồi hộp xem nàng nhảy xuống.
Phạm Tử Tử hừ mũi:
- Đừng xem thường ta, ta đã từng treo cây lúc nhỏ rất nhiều lần rồi.
Nàng bán vào cành cây, chân thõng xuống tìm chỗ cố định, bỗng cành cây nàng đang vụn kêu rắc một cái làm nàng giật cả mình, Phạm Tử Tử hét lên, người ngã ngửa ra sau.
Phạm Tử Tử nhắm chặt mắt, sao không thấy đau nhỉ? Hay là bàn đã xuyên không lần nữa rồi?
Nàng từ từ hé mắt, khuôn mặt cương nghị của Quách Lưu Thần ngay trước mặt khiến nàng ngẩn ra, bây giờ nàng mới để ý thì ra hắn lại đẹp như vậy.
Quách Lưu Thần hắng giọng:
- Các ngươi muốn hại chết người sao?
Đám noi tỳ tái mặt, vội dập đầu xuống đất:
- Hoàng Thượng tha tội, tiểu thư không cho chúng thần động tay vào, chúng thần không dám.
Quách Lưu Thần khẽ liếc nàng, thấy Phạm Tử Tử vẫn còn ngẩn ra nhìn hắn,
khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, sao hắn không đau lòng được chứ?
Giây phút nàng té từ trên cây xuống, hắn cảm thấy như có cái gì đó đè nặng trong lòng, nếu hắn không tới kịp, e là nàng đã bị ngã xuống, toàn thân sẽ có vết thương không nhẹ.
- Được, mỗi người năm mươi trượng.
Họ tái mặt, Phạm Tử Tử thấy thế vội can ngăn:
- Chuyện này không liên quan tới họ, là tự ta trèo lên, việc ngã cũng là ngoài chủ ý.
Thấy nàng van xin cho đám nô tỳ không đáng, Quách Lưu Thần hơi mềm lòng, hắn phẩy tay bảo họ lui ra.
Quách Lưu Thần liền nhanh chóng bế nàng vào phòng, nhẹ nhàng đặt nàng ngồi xuống giường, ôn nhu vuốt tóc nàng.
Phạm Tử Tử nhìn hắn, rồi liếc mắt sang chỗ khác.
- Tiểu Tử, đừng giận ta nữa.
Nàng cắn môi không nói, tính nàng dễ chịu, xin lỗi một chút là xong, mà bây giờ lại bị hắn chiều đến như vậy, càng cậy thế ăn hiếp hắn.
- Tiểu Tử... - Quách Lưu Thần tỳ cằm lên vai nàng, hắn khẽ phả hơi thở mát lạnh vào tai nàng.
Phạm Tử Tử rùng mình, toàn thân nàng mềm nhũn đẩy hắn ra nhưng càng bị giữ chặt hơn.
- Tử Tử...
Quách Lưu Thần thấy nàng không phản ứng, liền xoay mặt nàng đặt môi xuống.
Phạm Tử Tử bị hôn bất ngờ không biết định hình làm sao, nàng vùng vẫy muốn thoát ra khỏi vòng tay rắn chắc đó, Quách Lưu Thần không buông tha, càng hôn nàng sâu hơn.
- Buông ta... - Phạm Tử Tử hụt hơi, nàng thật muốn cắn đứt lưỡi nam nhân này a.
Hồi lâu, hơi thở của nàng đã yếu, hắn luyến tiếc rời khỏi môi nàng, tay vẫn giữ chặt lấy vùng eo thon thả của nàng.
- Ngươi... ngươi muốn ám sát ta sao? - Phạm Tử Tử hết hơi đành dựa vào lồng ngực hắn, tay muốn nâng lên cào xé mặt hắn.
Quách Lưu Thần ôn nhu mỉm cười, tay vỗ vỗ lưng nàng:
- Hết giận ta chưa?
Phạm Tử Tử chợt nhớ tới vấn đề đó, nàng bật dậy, lạnh lùng liếc hắn:
- Hoàng Thượng thứ lỗi, hôm nay ta hơi mệt, không tiếp ngươi được. - Nàng đứng im nhìn sâu vào mắt hắn không hề né tránh, Quách Lưu Thần cảm thấy như đây không phải là nàng, nàng luôn ngây ngốc khi nhìn hắn, bây giờ lại can đảm liếc hắn như vậy, cơ bản là vẫn không quen.
- Hoàng Thượng, mời người đi cho.
Quách Lưu Thần không nói, đứng dậy bước ra ngoài, ngoài mặt lạnh lùng như vậy nhưng trong tim hắn cứ như bị bóp nát, hắn đau lòng định quay lưng lại nhưng thôi, khẽ bốn với Ngọc Lam:
- Ngươi chăm sóc tiểu thư cho tốt.
- Nô tỳ đã biết, Hoàng Thượng yên tâm.
***
Sau khi Quách Lưu Thần đi, tâm tình của nàng là không tốt, không hiểu sao lúc đó nàng lại hành xử như vậy, đáng lẽ là đã chạy tới ôm hắn rồi, giống như có sức mạnh nào giữ nàng.
Phạm Tử Tử ngẫm nghĩ, ở trong cung mãi cũng chán, nàng dự định sẽ trốn ra ngoài một chuyến, mà nàng đã đọc trong tiểu thuyết, thường thì muốn trốn ra phải dẫn theo một nô tỳ để đảm bảo an toàn cho chính mình, nhưng Phạm Tử Tử quyết định sẽ không mang theo Ngọc Lam, nàng ta lâu rồi chưa được nghỉ ngơi vì những trò quậy phá của nàng, Phạm Tử tử nghĩ Ngọc Lam nên ở lại cung thì hơn.
Phạm Tử Tử gọi Ngọc Lam vào, bàn kế hoạch trốn ra ngoài với nàng.
Ngọc Lam sau khi nghe xong hốt hoảng quỳ xuống:
- Tiểu thư, người đừng dại dột, bên ngoài kinh thành rất nguy hiểm.
- Ngọc Lam, ta quyết rồi, ngươi xin vô ích thôi.
Ngọc Lam cũng chẳng dám cãi nàng, lặng lẽ theo nàng bàn bạc.
Theo kế hoạch thì Ngọc Lam sẽ giả thành Phạm Tử Tử, phòng thủ khi có người đến nàng còn thoát được. Nhọc Lam lo sợ lắc đầu từ chối, Phạm Tử Tử khuyên nhủ:
- Đừng lo, ta bảo đảm sẽ không ai biết đâu, huống hồ gì tướng mạo người giống ta như vậy, chắc chắn sẽ không ai nhận ra.
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì nữa, mau giúp ta chuẩn bị.
Ngọc Lam trong lòng lo sợ nhưng cũng nơm nớp làm theo. Phạm Tử Tử hài lòng nhìn bộ dạng mới của mình trong gương.
Làn da trắng như nhọc đã bị nàng trét tro len làm chật đen và có phần hơi bẩn, tóc búi lên cao, cài một chiếc trâm bình thường để tránh bị phát hiện, nàng thay bộ sao nông dân thường ra, cả người hoàn toàn biến thành một cục than đen thui.
Nghĩ đến đây, nàng tâm đắc tự khen, đúng là trình độ giả trang của nàng vẫn còn cao.
Nhớ năm nào trốn tiết, nàng cũng phải giả thành cô lao công vờ đi đổ rác, nàng nhớ tới bộ dạng lúc đó không nhịn được phì cười một trận sảng khoái, không ngờ đến thời đại này nàng cũng phải áp dụng phương pháp đó.
- Xong rồi, mau trắng ra cho ta xuống.
Đám nô tỳ vâng vâng dạ dạ rồi lui ra, hồi hộp xem nàng nhảy xuống.
Phạm Tử Tử hừ mũi:
- Đừng xem thường ta, ta đã từng treo cây lúc nhỏ rất nhiều lần rồi.
Nàng bán vào cành cây, chân thõng xuống tìm chỗ cố định, bỗng cành cây nàng đang vụn kêu rắc một cái làm nàng giật cả mình, Phạm Tử Tử hét lên, người ngã ngửa ra sau.
Phạm Tử Tử nhắm chặt mắt, sao không thấy đau nhỉ? Hay là bàn đã xuyên không lần nữa rồi?
Nàng từ từ hé mắt, khuôn mặt cương nghị của Quách Lưu Thần ngay trước mặt khiến nàng ngẩn ra, bây giờ nàng mới để ý thì ra hắn lại đẹp như vậy.
Quách Lưu Thần hắng giọng:
- Các ngươi muốn hại chết người sao?
Đám noi tỳ tái mặt, vội dập đầu xuống đất:
- Hoàng Thượng tha tội, tiểu thư không cho chúng thần động tay vào, chúng thần không dám.
Quách Lưu Thần khẽ liếc nàng, thấy Phạm Tử Tử vẫn còn ngẩn ra nhìn hắn,
khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, sao hắn không đau lòng được chứ?
Giây phút nàng té từ trên cây xuống, hắn cảm thấy như có cái gì đó đè nặng trong lòng, nếu hắn không tới kịp, e là nàng đã bị ngã xuống, toàn thân sẽ có vết thương không nhẹ.
- Được, mỗi người năm mươi trượng.
Họ tái mặt, Phạm Tử Tử thấy thế vội can ngăn:
- Chuyện này không liên quan tới họ, là tự ta trèo lên, việc ngã cũng là ngoài chủ ý.
Thấy nàng van xin cho đám nô tỳ không đáng, Quách Lưu Thần hơi mềm lòng, hắn phẩy tay bảo họ lui ra.
Quách Lưu Thần liền nhanh chóng bế nàng vào phòng, nhẹ nhàng đặt nàng ngồi xuống giường, ôn nhu vuốt tóc nàng.
Phạm Tử Tử nhìn hắn, rồi liếc mắt sang chỗ khác.
- Tiểu Tử, đừng giận ta nữa.
Nàng cắn môi không nói, tính nàng dễ chịu, xin lỗi một chút là xong, mà bây giờ lại bị hắn chiều đến như vậy, càng cậy thế ăn hiếp hắn.
- Tiểu Tử... - Quách Lưu Thần tỳ cằm lên vai nàng, hắn khẽ phả hơi thở mát lạnh vào tai nàng.
Phạm Tử Tử rùng mình, toàn thân nàng mềm nhũn đẩy hắn ra nhưng càng bị giữ chặt hơn.
- Tử Tử...
Quách Lưu Thần thấy nàng không phản ứng, liền xoay mặt nàng đặt môi xuống.
Phạm Tử Tử bị hôn bất ngờ không biết định hình làm sao, nàng vùng vẫy muốn thoát ra khỏi vòng tay rắn chắc đó, Quách Lưu Thần không buông tha, càng hôn nàng sâu hơn.
- Buông ta... - Phạm Tử Tử hụt hơi, nàng thật muốn cắn đứt lưỡi nam nhân này a.
Hồi lâu, hơi thở của nàng đã yếu, hắn luyến tiếc rời khỏi môi nàng, tay vẫn giữ chặt lấy vùng eo thon thả của nàng.
- Ngươi... ngươi muốn ám sát ta sao? - Phạm Tử Tử hết hơi đành dựa vào lồng ngực hắn, tay muốn nâng lên cào xé mặt hắn.
Quách Lưu Thần ôn nhu mỉm cười, tay vỗ vỗ lưng nàng:
- Hết giận ta chưa?
Phạm Tử Tử chợt nhớ tới vấn đề đó, nàng bật dậy, lạnh lùng liếc hắn:
- Hoàng Thượng thứ lỗi, hôm nay ta hơi mệt, không tiếp ngươi được. - Nàng đứng im nhìn sâu vào mắt hắn không hề né tránh, Quách Lưu Thần cảm thấy như đây không phải là nàng, nàng luôn ngây ngốc khi nhìn hắn, bây giờ lại can đảm liếc hắn như vậy, cơ bản là vẫn không quen.
- Hoàng Thượng, mời người đi cho.
Quách Lưu Thần không nói, đứng dậy bước ra ngoài, ngoài mặt lạnh lùng như vậy nhưng trong tim hắn cứ như bị bóp nát, hắn đau lòng định quay lưng lại nhưng thôi, khẽ bốn với Ngọc Lam:
- Ngươi chăm sóc tiểu thư cho tốt.
- Nô tỳ đã biết, Hoàng Thượng yên tâm.
***
Sau khi Quách Lưu Thần đi, tâm tình của nàng là không tốt, không hiểu sao lúc đó nàng lại hành xử như vậy, đáng lẽ là đã chạy tới ôm hắn rồi, giống như có sức mạnh nào giữ nàng.
Phạm Tử Tử ngẫm nghĩ, ở trong cung mãi cũng chán, nàng dự định sẽ trốn ra ngoài một chuyến, mà nàng đã đọc trong tiểu thuyết, thường thì muốn trốn ra phải dẫn theo một nô tỳ để đảm bảo an toàn cho chính mình, nhưng Phạm Tử Tử quyết định sẽ không mang theo Ngọc Lam, nàng ta lâu rồi chưa được nghỉ ngơi vì những trò quậy phá của nàng, Phạm Tử tử nghĩ Ngọc Lam nên ở lại cung thì hơn.
Phạm Tử Tử gọi Ngọc Lam vào, bàn kế hoạch trốn ra ngoài với nàng.
Ngọc Lam sau khi nghe xong hốt hoảng quỳ xuống:
- Tiểu thư, người đừng dại dột, bên ngoài kinh thành rất nguy hiểm.
- Ngọc Lam, ta quyết rồi, ngươi xin vô ích thôi.
Ngọc Lam cũng chẳng dám cãi nàng, lặng lẽ theo nàng bàn bạc.
Theo kế hoạch thì Ngọc Lam sẽ giả thành Phạm Tử Tử, phòng thủ khi có người đến nàng còn thoát được. Nhọc Lam lo sợ lắc đầu từ chối, Phạm Tử Tử khuyên nhủ:
- Đừng lo, ta bảo đảm sẽ không ai biết đâu, huống hồ gì tướng mạo người giống ta như vậy, chắc chắn sẽ không ai nhận ra.
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì nữa, mau giúp ta chuẩn bị.
Ngọc Lam trong lòng lo sợ nhưng cũng nơm nớp làm theo. Phạm Tử Tử hài lòng nhìn bộ dạng mới của mình trong gương.
Làn da trắng như nhọc đã bị nàng trét tro len làm chật đen và có phần hơi bẩn, tóc búi lên cao, cài một chiếc trâm bình thường để tránh bị phát hiện, nàng thay bộ sao nông dân thường ra, cả người hoàn toàn biến thành một cục than đen thui.
Nghĩ đến đây, nàng tâm đắc tự khen, đúng là trình độ giả trang của nàng vẫn còn cao.
Nhớ năm nào trốn tiết, nàng cũng phải giả thành cô lao công vờ đi đổ rác, nàng nhớ tới bộ dạng lúc đó không nhịn được phì cười một trận sảng khoái, không ngờ đến thời đại này nàng cũng phải áp dụng phương pháp đó.
/22
|