Quách Lưu Thần trong cung làm sổ sách đến nửa đêm, nhưng tâm trí hắn đã bay đi đâu. Trong đầu chỉ còn hình bóng Phạm Tử Tử vui đùa.
Nhớ lại nụ hôn ban sáng, hắn bất giác mỉm cười, thì ra hôn người mình yêu là như vậy.
Quách Lưu Thần uể oải đứng dậy, công việc làm hắn bận rộn tối mặt không đến thăm nàng như lời hứa. Không biết Phạm Tử Tử có giận hay không?
- Thần nhi, vẫn chưa nghỉ sao?
- Hoàng Thái hậu, người cũng vậy?
Trước mặt là một người phụ nữ, tuy lớn tuổi nhưng bà vẫn còn giữ được vẻ quyến rũ của mình, bà cười:
- Phải, ta muốn hỏi con gái của Phạm tướng quân mà con thăm.
- Người đừng lo, nàng vẫn rất khoẻ.
Hoàng Thái hậu gật đầu, chợt thấy ý cười trong mắt hắn, bà nghi hoặc hỏi:
- Đã tìm được vị nào ưng ý chưa?
- Có rồi...
- Ta muốn xem mặt. - Hoàng Thái hậu nghe thấy thế thì mừng rỡ ra mặt.
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì cả. Là ai?
- Vâng, nếu người muốn xem thì hãy đợi vài ngày nữa...
***
Quách Lưu Thần đến cung của Phạm Tử Tử thì mặt trời đã lên cao. Vậy mà hắn còn nghe tiếng nài nỉ của Ngọc Lam gọi nàng dậy.
Thấy Hoàng Thượng đến, Ngọc Lam lập tức làm lễ:
- Hoàng Thượng vạn t...
Quách Lưu Thần ra hiệu cho miễn lễ rồi bảo ra ngoài. Hắn tiến tới chiếc giường của Phạm Tử Tử, hết sức nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Tử, giờ này mà nàng còn dám ngủ?
Không có tiếng trả lời. Quách Lưu Thần nói tiếp:
- Mau dậy.
Phạm Tử Tử hơi cựa quậy, nàng đáp:
- Cút đi, ta cần ngủ... - Giọng nàng nhỏ dần - Đêm qua tên Lưu Thần đó chui vào giấc mộng đẹp khiến ta không thể ngủ được, ta muốn ngủ bù.
Quách Lưu Thần nhếch môi, thì ra là mơ đến hắn sao? Hắn ngồi xuống bên góc giường, giật phăng chiếc chăn của nàng ra.
Phạm Tử Tử thấy ánh sáng lọt vào mắt không chịu được, khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú.
Quách Lưu Thần song vẫn thấy khuôn mặt nàng rất đẹp. Cánh mũi nhỏ xinh phập phồng theo từng hơi thở, đôi môi căng mọng khép hờ khiêu gợi, nhất là cặp má phúng phính kia khiến nàng trở nên thật dễ thương.
Phạm Tử Tử chép miệng. Hắn thấy hành động đó nhịn không được hôn nàng một cái vào má.
Phạm Tử Tử vẫn chưa thức, Quách Lưu Thần có chút mất kiên nhẫn, hắn định gọi nàng thì cảm thấy không nên bởi bây giờ, thời cơ này rất hợp lí để hôn.
Hắn cúi xuống, nhưng lần này điểm hôn không phải là má mà là môi.
Hắn ngấu nghiến hôn rồi cắn môi nàng khiến Phạm Tử Tử khó chịu cựa mình nhưng lại bị bàn tay rắn chắc của hắn giữ lại.
Một hồi sau, Phạm Tử Tử đã chịu không nổi, nàng đưa tay đẩy hắn ra.
Quách Lưu Thần tuy vẫn chưa hôn đủ nhưng cũng luyến tiếc nhả ra. Ngắm nhìn cánh môi sưng mọng của nàng, hắn cảm thấy rất hài lòng.
Sự nghẹt thở làm tinh thần của Phạm Tử Tử tỉnh táo hơn, nàng trừng mắt, ngồi phốc dậy nhìn hắn:
- Ngươi làm gì thế hả? Có biết ta sắp nghẹt thở không?
Quách Lưu Thần nhìn sự nổi giận của nàng cũng không nói gì, kéo nàng ôm vào lòng:
- Ai bảo nàng không dậy.
Phạm Tử Tử bị cơn buồn ngủ khống chế, tâm tình cũng trở nên dịu hẳn, nàng tựa vào người hắn, ngáp thật dài:
- Ta buồn ngủ lắm, không muốn dậy. - Nói rồi, nàng nhắm mắt lại.
- Không được, Hoàng Thái hậu gần đến rồi. - Quách Lưu Thần cưng chiều nói.
- Hoàng Thái hậu là ai? - Phạm Tử Tử dụi dụi đầu vào lồng ngực hắn.
- Là...
Hắn chưa kịp trả lời, nàng liền chen vào:
- Là ai thì mặc kệ. Bây giờ ta muốn ngủ a... - Nói rồi, Phạm Tử Tử nhắm mắt lại.
Quách Lưu Thần thở dài, không hiểu sao mình lại phải gánh cục nợ này chứ?
Hắn nhéo nhẹ má nàng, làn da mát rượi của nàng khiến hắn như tê liệt. Quách Lưu Thần cúi xuống cắn nhẹ, cũng không có tác dụng gì.
Quách Lưu Thần chợt nảy ra một ý, hắn thổi nhè nhẹ vào tai nàng, thì thầm:
- Tiểu Tử, nàng không dậy là ta sẽ hôn...
Lập tức, mắt nàng mở ra, Phạm Tử Tử nghiến răng lườm lườm hắn:
- Ta dậy rồi.
Quách Lưu Thần cười đắc ý, nhưng sao trong lòng cảm thấy buồn man mác, nàng không thích hôn hắn sao?
Phạm Tử Tử rửa mặt, tắm rửa, thay đồ, chải tóc... tất cả đều xong. Nàng bước ra như một bông hoa kiều diễm giữa sớm mai.
Quách Lưu Thần trầm ngâm suy nghĩ, nếu Hoàng thái hậu không thích Phạm Tử Tử thì sao? Người sẽ cho hắn lấy một nữ nhân khác ư?...
Suy nghĩ mãi vẫn không để ý có người lén lút tới gần. Phạm Tử Tử đưa tay nhéo thật mạnh vào má hắn cho bõ ghét khiến hắn la lên.
- Đáng đời ngươi. - Nàng thè lưỡi làm mặt quỷ rồi hí hửng chạy ra vườn.
Phạm Tử Tử sảng khoái bước ra cửa, ngắm nhìn xung quanh, thấy có hai lão già ngồi đánh cờ tướng. Bỗng hứng thú nổi lên, ngày xưa nàng cũng là một tay chơi cờ cao thủ, nàng từng đoạt giải quốc gia, bây giờ cũng muốn thử.
- Này hai cụ, cho ta chơi với. - Phạm Tử Tử lanh chanh chạy ra.
Hai cụ già đó quay lại rồi ngạc nhiên:
- Phạm tiểu thư...
- Không cần làm lễ đâu, tránh ra cho ta chơi nữa.
Một người liền gật đầu bước ra, nhường chỗ cho Phạm Tử Tử.
***
Quách Lưu Thần thấy lâu rồi Phạm Tử Tử vẫn chưa vào, hắn xót ruột bước ra.
Thấy nàng cư nhiên vui vẻ đánh cờ với lão làm vườn. Hắn chau mày tiến tới.
- Phạm tiểu thư quả là lợi hại. Thần không thể so bì. - Lão già cười cười, tay vuốt vuốt râu.
Quách Lưu Thần thở dài, tính ham chơi của nàng lại nổi lên rồi. Làm sao giữ thể diện trước mặt Hoàng Thái hậu đây?
Lão già ngẩng đầu, thấy Hoàng Thượng uy nghiêm đứng đó, lão giật mình đứng dậy thi lễ:
- Hoàng Thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.
- Được rồi. Lui ra.
Không khí trở nên im lặng hẳn, chỉ còn nghe tiếng chim hót. Phạm Tử Tử xụ mặt, hắn dám đuổi ông lão đi, làm sao nàng chơi cờ được?
Quách Lưu Thần nhìn khuôn mặt rầu rĩ của nàng, đưa tay bế nàng lên.
- Á... Ngươi làm gì vậy? - Phạm Tử Tử hét lên rồi giữ lấy áo hắn.
- Ngồi im, ta đưa nàng đến một nơi.
Nhớ lại nụ hôn ban sáng, hắn bất giác mỉm cười, thì ra hôn người mình yêu là như vậy.
Quách Lưu Thần uể oải đứng dậy, công việc làm hắn bận rộn tối mặt không đến thăm nàng như lời hứa. Không biết Phạm Tử Tử có giận hay không?
- Thần nhi, vẫn chưa nghỉ sao?
- Hoàng Thái hậu, người cũng vậy?
Trước mặt là một người phụ nữ, tuy lớn tuổi nhưng bà vẫn còn giữ được vẻ quyến rũ của mình, bà cười:
- Phải, ta muốn hỏi con gái của Phạm tướng quân mà con thăm.
- Người đừng lo, nàng vẫn rất khoẻ.
Hoàng Thái hậu gật đầu, chợt thấy ý cười trong mắt hắn, bà nghi hoặc hỏi:
- Đã tìm được vị nào ưng ý chưa?
- Có rồi...
- Ta muốn xem mặt. - Hoàng Thái hậu nghe thấy thế thì mừng rỡ ra mặt.
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì cả. Là ai?
- Vâng, nếu người muốn xem thì hãy đợi vài ngày nữa...
***
Quách Lưu Thần đến cung của Phạm Tử Tử thì mặt trời đã lên cao. Vậy mà hắn còn nghe tiếng nài nỉ của Ngọc Lam gọi nàng dậy.
Thấy Hoàng Thượng đến, Ngọc Lam lập tức làm lễ:
- Hoàng Thượng vạn t...
Quách Lưu Thần ra hiệu cho miễn lễ rồi bảo ra ngoài. Hắn tiến tới chiếc giường của Phạm Tử Tử, hết sức nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Tử, giờ này mà nàng còn dám ngủ?
Không có tiếng trả lời. Quách Lưu Thần nói tiếp:
- Mau dậy.
Phạm Tử Tử hơi cựa quậy, nàng đáp:
- Cút đi, ta cần ngủ... - Giọng nàng nhỏ dần - Đêm qua tên Lưu Thần đó chui vào giấc mộng đẹp khiến ta không thể ngủ được, ta muốn ngủ bù.
Quách Lưu Thần nhếch môi, thì ra là mơ đến hắn sao? Hắn ngồi xuống bên góc giường, giật phăng chiếc chăn của nàng ra.
Phạm Tử Tử thấy ánh sáng lọt vào mắt không chịu được, khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú.
Quách Lưu Thần song vẫn thấy khuôn mặt nàng rất đẹp. Cánh mũi nhỏ xinh phập phồng theo từng hơi thở, đôi môi căng mọng khép hờ khiêu gợi, nhất là cặp má phúng phính kia khiến nàng trở nên thật dễ thương.
Phạm Tử Tử chép miệng. Hắn thấy hành động đó nhịn không được hôn nàng một cái vào má.
Phạm Tử Tử vẫn chưa thức, Quách Lưu Thần có chút mất kiên nhẫn, hắn định gọi nàng thì cảm thấy không nên bởi bây giờ, thời cơ này rất hợp lí để hôn.
Hắn cúi xuống, nhưng lần này điểm hôn không phải là má mà là môi.
Hắn ngấu nghiến hôn rồi cắn môi nàng khiến Phạm Tử Tử khó chịu cựa mình nhưng lại bị bàn tay rắn chắc của hắn giữ lại.
Một hồi sau, Phạm Tử Tử đã chịu không nổi, nàng đưa tay đẩy hắn ra.
Quách Lưu Thần tuy vẫn chưa hôn đủ nhưng cũng luyến tiếc nhả ra. Ngắm nhìn cánh môi sưng mọng của nàng, hắn cảm thấy rất hài lòng.
Sự nghẹt thở làm tinh thần của Phạm Tử Tử tỉnh táo hơn, nàng trừng mắt, ngồi phốc dậy nhìn hắn:
- Ngươi làm gì thế hả? Có biết ta sắp nghẹt thở không?
Quách Lưu Thần nhìn sự nổi giận của nàng cũng không nói gì, kéo nàng ôm vào lòng:
- Ai bảo nàng không dậy.
Phạm Tử Tử bị cơn buồn ngủ khống chế, tâm tình cũng trở nên dịu hẳn, nàng tựa vào người hắn, ngáp thật dài:
- Ta buồn ngủ lắm, không muốn dậy. - Nói rồi, nàng nhắm mắt lại.
- Không được, Hoàng Thái hậu gần đến rồi. - Quách Lưu Thần cưng chiều nói.
- Hoàng Thái hậu là ai? - Phạm Tử Tử dụi dụi đầu vào lồng ngực hắn.
- Là...
Hắn chưa kịp trả lời, nàng liền chen vào:
- Là ai thì mặc kệ. Bây giờ ta muốn ngủ a... - Nói rồi, Phạm Tử Tử nhắm mắt lại.
Quách Lưu Thần thở dài, không hiểu sao mình lại phải gánh cục nợ này chứ?
Hắn nhéo nhẹ má nàng, làn da mát rượi của nàng khiến hắn như tê liệt. Quách Lưu Thần cúi xuống cắn nhẹ, cũng không có tác dụng gì.
Quách Lưu Thần chợt nảy ra một ý, hắn thổi nhè nhẹ vào tai nàng, thì thầm:
- Tiểu Tử, nàng không dậy là ta sẽ hôn...
Lập tức, mắt nàng mở ra, Phạm Tử Tử nghiến răng lườm lườm hắn:
- Ta dậy rồi.
Quách Lưu Thần cười đắc ý, nhưng sao trong lòng cảm thấy buồn man mác, nàng không thích hôn hắn sao?
Phạm Tử Tử rửa mặt, tắm rửa, thay đồ, chải tóc... tất cả đều xong. Nàng bước ra như một bông hoa kiều diễm giữa sớm mai.
Quách Lưu Thần trầm ngâm suy nghĩ, nếu Hoàng thái hậu không thích Phạm Tử Tử thì sao? Người sẽ cho hắn lấy một nữ nhân khác ư?...
Suy nghĩ mãi vẫn không để ý có người lén lút tới gần. Phạm Tử Tử đưa tay nhéo thật mạnh vào má hắn cho bõ ghét khiến hắn la lên.
- Đáng đời ngươi. - Nàng thè lưỡi làm mặt quỷ rồi hí hửng chạy ra vườn.
Phạm Tử Tử sảng khoái bước ra cửa, ngắm nhìn xung quanh, thấy có hai lão già ngồi đánh cờ tướng. Bỗng hứng thú nổi lên, ngày xưa nàng cũng là một tay chơi cờ cao thủ, nàng từng đoạt giải quốc gia, bây giờ cũng muốn thử.
- Này hai cụ, cho ta chơi với. - Phạm Tử Tử lanh chanh chạy ra.
Hai cụ già đó quay lại rồi ngạc nhiên:
- Phạm tiểu thư...
- Không cần làm lễ đâu, tránh ra cho ta chơi nữa.
Một người liền gật đầu bước ra, nhường chỗ cho Phạm Tử Tử.
***
Quách Lưu Thần thấy lâu rồi Phạm Tử Tử vẫn chưa vào, hắn xót ruột bước ra.
Thấy nàng cư nhiên vui vẻ đánh cờ với lão làm vườn. Hắn chau mày tiến tới.
- Phạm tiểu thư quả là lợi hại. Thần không thể so bì. - Lão già cười cười, tay vuốt vuốt râu.
Quách Lưu Thần thở dài, tính ham chơi của nàng lại nổi lên rồi. Làm sao giữ thể diện trước mặt Hoàng Thái hậu đây?
Lão già ngẩng đầu, thấy Hoàng Thượng uy nghiêm đứng đó, lão giật mình đứng dậy thi lễ:
- Hoàng Thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.
- Được rồi. Lui ra.
Không khí trở nên im lặng hẳn, chỉ còn nghe tiếng chim hót. Phạm Tử Tử xụ mặt, hắn dám đuổi ông lão đi, làm sao nàng chơi cờ được?
Quách Lưu Thần nhìn khuôn mặt rầu rĩ của nàng, đưa tay bế nàng lên.
- Á... Ngươi làm gì vậy? - Phạm Tử Tử hét lên rồi giữ lấy áo hắn.
- Ngồi im, ta đưa nàng đến một nơi.
/22
|