Phạm Tử Tử ở trong cung đã hơn một tuần rồi mà chẳng có gì để làm. Nàng chán nản thở dài.
- Tiểu thư, người chán lắm à? - Ngọc Lam bưng khay trà mới tinh đã được cô lau rửa sạch sẽ.
- Phải nha, ở trong cung lúc nào cũng phải ở yên một chỗ. Không vui chơi được giống ở trong phủ cha ta... Hay là, lâu quá rồi không về thăm phụ thân, chúng ta cùng đi một chuyến?
Ngọc Lam khuôn mặt liền tái mét lắc đầu:
- Không được đâu tiểu thư.
- Sao lại không, ta quyết rồi, ngươi không cản được đâu.
Ngọc Lam rõ hơn ai hết, tính khí tiểu thư tương đối bướng bỉnh, khuyên điều gì cũng nhất quyết cãi lại bằng được.
- Tiểu thư à, Hoàng Thượng mà biết chắc chắn sẽ nổi giận.
Phạm Tử Tử liếc sang Ngọc Lam một cái, nàng bĩu môi:
- Hắn không có thời gian rảnh để trông chừng ta đâu, hắn còn có một hàng nữ nhân đợi cơ mà.
Nói xong, nàng vươn vai bước ra ngoài, khuôn mặt xinh đẹp khẽ nhăn lại vì ánh nắng chói chang, lông mi dài chớp chớp một cái, cái miệng nhỏ nhắn chu ra. Phạm Tử Tử phát hiện ra một điều, từ khi nàng về đây, ngày nào cũng là một nỗi mong muốn thứ gì đó xuất hiện. Chẳng lẽ nàng bị hắn làm ô nhiễm đầu óc rồi sao?
Phạm Tử Tử chạy ra khỏi cung, tay chân táy máy lung tung, hết đụng cái này lại tới cái khác.
Ở bên kia có một khóm hoa hồng rất đẹp, Phạm Tử Tử muốn hái một bông để cắm trong phòng nên đi tới, vươn tay ngắt một bông.
- Á...
Gai của hoa hồng đâm vào tay nàng, máu từ từ chảy ra. Phạm Tử Tử chùi chùi máu vào áo, nhưng nàng lại quên mất, áo mình đang mặc là áo trắng pha chút xanh nhạt, màu đỏ ở trên nhất định sẽ nổi bật.
- Lại gặp nhau rồi.
Phạm Tử Tử quay lại, nàng há hốc miệng.
- Quách Tưởng Quân, sao ngươi cứ bám theo ta mãi vậy?
Quách Tưởng Quân giật giật khoé môi:
- Ta đang dạo quanh, thấy người nên mới đến chào hỏi một chút. Không được à?
Phạm Tử Tử phồng mang trợn má:
- Đương nhiên là không, ta không thích ồn ào.
Quách Tưởng Quân bình thản nhìn nàng, đáy mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ. Lâu lắm rồi hắn mới tìm thấy người có chung sở thích như vậy. Không thích ồn ào, chỉ là yên tĩnh. Hắn thấy Hoàng Hậu này quả rất đặc biệt, hình như nàng không quan tâm đến chuyện người khác nghĩ mình như thế nào. Vẫn là vô tư, hồn nhiên.
Phạm Tử Tử thấy hắn nhìn mình lâu như vậy cũng bực bội:
- Nhìn gì hả?
Quách Tưởng Quân cười cười:
- Có lá rơi trên đầu người, để ta lấy cho.
Phạm Tử Tử nghi hoặc nhìn hắn, song lại ngoan ngoãn cúi xuống. Thực ra không hề có một chiếc lá nào cả, hắn ngắt một bông hoa cài lên đầu nàng. Trông nàng như nàng tiên xinh xắn giữa vườn hoa.
Phạm Tử Tử ngước lên, thấy hắn nhìn chằm chằm mình, khó chịu nói:
- Nhìn cái gì? Ta đã là người có chồng rồi đó.
Phút chốc đáy mắt Quách Tưởng Quân tối sầm xuống, hắn lạnh giọng đi:
- Ta xin cáo lui, triều có việc bận rồi.
Phạm Tử Tử không níu kéo, nàng phất tay rồi quay lưng bước đi.
Thời tiết lạnh như vậy mà chỉ có một người đi dạo thật là buồn. Hồi còn ở hiện đại, đã có lần nàng mong ước có ngày mình cùng người yêu nắm tay nhau dạo qua con đường mùa đông rơi đầy lá, thật lãng mạn làm sao! Nhưng bây giờ ước mơ đó đã bị dập tắt, nàng đã xuyên không, không thể nào quay lại nữa.
Phạm Tử Tử dạo bước trên con đường đầy lá rơi. Bây giờ đã là mùa thu. Thoắt cái nàng ở lại hoàng cung cũng đã sáu tháng rồi. Từ ngày nàng còn ngỡ ngàng tự hỏi Quách Lưu Thần là ai đến ngày đăng quang làm Hoàng Hậu. Thời gian đúng là nhanh như thoi đưa.
- Tử nhi.
Nghe tiếng gọi, Phạm Tử Tử quay lại, Hoàng Thái Hậu nhìn nàng cười trìu mến. Nàng đi tới nhún người xuống một cái, Hoàng Thái Hậu liền nói:
- Miễn lễ, miễn lễ. Con cùng ái khanh tâm sự một chút đi.
Phạm Tử Tử vâng lời. Hai người cùng trò chuyện vui vẻ. Tính tình Hoàng Thái Hậu tương đối dễ chịu và vui tính, Phạm Tử Tử rất thích. Nàng ngẫm nghĩ một lát liền hỏi:
- Sao chiếu mệnh của người là gì ạ?
Hoàng Thái Hậu hỏi:
- Con cũng biết cái này sao? Hôm trước ta có đi xem chiêm tinh, tên thái giám kia nói rằng của ta là Bắc Giải.
Nàng vui vẻ nói:
- Bắc Giải còn hay được gọi là Cự Giải.
Thảo nào người rất dịu dàng lại còn hiền lành nữa.
Hoàng Thái Hậu mỉm cười:
- Còn của con?
- Con là Thiên Bình ạ.
Hoàng Thái Hậu gật đầu. Phạm Tử Tử cùng người nói về những chòm sao thì sau lưng có tiếng ho khẽ, nàng quay lại. Bắt gặp ánh mắt sâu hun hút của Quách Lưu Thần, nàng ngây người một chút. Hoàng Thái Hậu cười:
- Thần nhi, ta đang cùng Tử nhi nói về sao chiếu mệnh. Con muốn hỏi gì à?
Quách Lưu Thần gật đầu.
- Được. Tử nhi, con xem, sao chiếu mệnh của Thần nhi là gì?
- Ừm... - Để xem, hắn sinh ngày bảy tháng mười một. - Thần Nông.
Hoàng Thái Hậu hơi nhếch môi:
- Còn gọi là Bọ Cạp hoặc Thiên Yết.
Phạm Tử Tử nói tiếp:
- Chòm sao này khá lạnh lùng, lại còn âm mưu kế hiểm, tính cách tàn bạo không ai sánh bằng. Tính chiếm hữu lại cao vút...
Vừa dứt lời, biết mình nói hơi quá. Nàng xấu hổ cúi đầu xuống.
- Ha ha, Tử nhi chỉ nói đùa một chút thôi mà. - Hoàng Thái Hậu giảng hoà.
Quách Lưu Thần đưa ánh mắt sắc lẻm nhìn nàng. Được lắm! Dám nói xấu ta trước mặt Hoàng Thái Hậu, để xem tối ta về xử nàng thế nào.
Phạm Tử Tử cười gượng.
Quách Lưu Thần ngồi xuống đối diện hai người. Hoàng Thái Hậu thấy tình hình có vẻ căng thẳng liền nói:
- À... Ta có việc bận rồi, hai đứa ngồi nói chuyện với nhau đi. Không cần hành lễ.
Phạm Tử Tử đưa đôi mắt cầu cứu về hướng Hoàng Thái Hậu, người cười cười rồi phất tay áo bỏ đi.
Không khí lạnh lại bao trùm hai người. Phạm Tử Tử không có việc gì làm đành ngồi ngắm cảnh xung quanh, bên ngoài trong có vẻ bình thản nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt. Nàng thổi mấy cọng tóc mình cho bay lên, đây là thú vui của nàng. Khi có việc buồn chán nàng có thể ngồi nguyên ngày để thổi tóc.
Nhưng sao hôm nay Phạm Tử Tử không thấy hứng thú gì cả, nàng đứng dậy:
- Nếu Hoàng Thượng không có gì kêu ta làm thì ta xin cáo lui.
Nàng toan bước đi thì bị hắn kéo lại ngã ập vào người hắn. Quách Lưu Thần cúi đầu xuống ngoạm lấy môi nàng, tay giữ cái đầu không yên phận của nàng.
Đến khi nàng đã hết chịu nổi, Quách Lưu Thần mới thương tình thả nàng ra, tay vỗ vỗ lưng nàng:
- Hoàng Hậu, ta chỉ muốn trừng phạt nàng thôi.
Phạm Tử Tử bĩu môi:
- Nhưng mà ta đã làm gì đâu chứ?
- Nàng còn chối, thế ai lúc nãy đã nói xấu ta với Hoàng Thái Hậu?
Phạm Tử Tử biết hắn sẽ nói thế, nàng giả vờ giận dỗi:
- Người ta chỉ là nói đúng sự thật thôi mà.
Quách Lưu Thần ngắt yêu nàng:
- Chán lắm phải không?
- Đúng nha, suốt ngày chỉ đi tới đi lui khiến ta chán muốn chết - Nàng nũng nịu nói.
Quách Lưu Thần mỉm cười, hắn vuốt tóc nàng:
- Thế nàng có muốn đi săn với ta không?
Phạm Tử Tử ngồi bật dậy, cười thật tươi:
- Muốn ạ.
- Được, nàng hãy chuẩn bị đi. Sáng sớm mai chúng ta khởi hành.
Phạm Tử Tử gật đầu, nhướng người hôn hắn một cái rồi đứng lên:
- Ngày mai gặp lại.
Nói xong liền hớn hở chạy đi. Quách Lưu Thần nhìn theo bóng lưng nàng rồi khẽ mỉm cười. Không lâu sau hắn cũng quay lại triều tiếp tục công việc đang dở.
- Tiểu thư, người chán lắm à? - Ngọc Lam bưng khay trà mới tinh đã được cô lau rửa sạch sẽ.
- Phải nha, ở trong cung lúc nào cũng phải ở yên một chỗ. Không vui chơi được giống ở trong phủ cha ta... Hay là, lâu quá rồi không về thăm phụ thân, chúng ta cùng đi một chuyến?
Ngọc Lam khuôn mặt liền tái mét lắc đầu:
- Không được đâu tiểu thư.
- Sao lại không, ta quyết rồi, ngươi không cản được đâu.
Ngọc Lam rõ hơn ai hết, tính khí tiểu thư tương đối bướng bỉnh, khuyên điều gì cũng nhất quyết cãi lại bằng được.
- Tiểu thư à, Hoàng Thượng mà biết chắc chắn sẽ nổi giận.
Phạm Tử Tử liếc sang Ngọc Lam một cái, nàng bĩu môi:
- Hắn không có thời gian rảnh để trông chừng ta đâu, hắn còn có một hàng nữ nhân đợi cơ mà.
Nói xong, nàng vươn vai bước ra ngoài, khuôn mặt xinh đẹp khẽ nhăn lại vì ánh nắng chói chang, lông mi dài chớp chớp một cái, cái miệng nhỏ nhắn chu ra. Phạm Tử Tử phát hiện ra một điều, từ khi nàng về đây, ngày nào cũng là một nỗi mong muốn thứ gì đó xuất hiện. Chẳng lẽ nàng bị hắn làm ô nhiễm đầu óc rồi sao?
Phạm Tử Tử chạy ra khỏi cung, tay chân táy máy lung tung, hết đụng cái này lại tới cái khác.
Ở bên kia có một khóm hoa hồng rất đẹp, Phạm Tử Tử muốn hái một bông để cắm trong phòng nên đi tới, vươn tay ngắt một bông.
- Á...
Gai của hoa hồng đâm vào tay nàng, máu từ từ chảy ra. Phạm Tử Tử chùi chùi máu vào áo, nhưng nàng lại quên mất, áo mình đang mặc là áo trắng pha chút xanh nhạt, màu đỏ ở trên nhất định sẽ nổi bật.
- Lại gặp nhau rồi.
Phạm Tử Tử quay lại, nàng há hốc miệng.
- Quách Tưởng Quân, sao ngươi cứ bám theo ta mãi vậy?
Quách Tưởng Quân giật giật khoé môi:
- Ta đang dạo quanh, thấy người nên mới đến chào hỏi một chút. Không được à?
Phạm Tử Tử phồng mang trợn má:
- Đương nhiên là không, ta không thích ồn ào.
Quách Tưởng Quân bình thản nhìn nàng, đáy mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ. Lâu lắm rồi hắn mới tìm thấy người có chung sở thích như vậy. Không thích ồn ào, chỉ là yên tĩnh. Hắn thấy Hoàng Hậu này quả rất đặc biệt, hình như nàng không quan tâm đến chuyện người khác nghĩ mình như thế nào. Vẫn là vô tư, hồn nhiên.
Phạm Tử Tử thấy hắn nhìn mình lâu như vậy cũng bực bội:
- Nhìn gì hả?
Quách Tưởng Quân cười cười:
- Có lá rơi trên đầu người, để ta lấy cho.
Phạm Tử Tử nghi hoặc nhìn hắn, song lại ngoan ngoãn cúi xuống. Thực ra không hề có một chiếc lá nào cả, hắn ngắt một bông hoa cài lên đầu nàng. Trông nàng như nàng tiên xinh xắn giữa vườn hoa.
Phạm Tử Tử ngước lên, thấy hắn nhìn chằm chằm mình, khó chịu nói:
- Nhìn cái gì? Ta đã là người có chồng rồi đó.
Phút chốc đáy mắt Quách Tưởng Quân tối sầm xuống, hắn lạnh giọng đi:
- Ta xin cáo lui, triều có việc bận rồi.
Phạm Tử Tử không níu kéo, nàng phất tay rồi quay lưng bước đi.
Thời tiết lạnh như vậy mà chỉ có một người đi dạo thật là buồn. Hồi còn ở hiện đại, đã có lần nàng mong ước có ngày mình cùng người yêu nắm tay nhau dạo qua con đường mùa đông rơi đầy lá, thật lãng mạn làm sao! Nhưng bây giờ ước mơ đó đã bị dập tắt, nàng đã xuyên không, không thể nào quay lại nữa.
Phạm Tử Tử dạo bước trên con đường đầy lá rơi. Bây giờ đã là mùa thu. Thoắt cái nàng ở lại hoàng cung cũng đã sáu tháng rồi. Từ ngày nàng còn ngỡ ngàng tự hỏi Quách Lưu Thần là ai đến ngày đăng quang làm Hoàng Hậu. Thời gian đúng là nhanh như thoi đưa.
- Tử nhi.
Nghe tiếng gọi, Phạm Tử Tử quay lại, Hoàng Thái Hậu nhìn nàng cười trìu mến. Nàng đi tới nhún người xuống một cái, Hoàng Thái Hậu liền nói:
- Miễn lễ, miễn lễ. Con cùng ái khanh tâm sự một chút đi.
Phạm Tử Tử vâng lời. Hai người cùng trò chuyện vui vẻ. Tính tình Hoàng Thái Hậu tương đối dễ chịu và vui tính, Phạm Tử Tử rất thích. Nàng ngẫm nghĩ một lát liền hỏi:
- Sao chiếu mệnh của người là gì ạ?
Hoàng Thái Hậu hỏi:
- Con cũng biết cái này sao? Hôm trước ta có đi xem chiêm tinh, tên thái giám kia nói rằng của ta là Bắc Giải.
Nàng vui vẻ nói:
- Bắc Giải còn hay được gọi là Cự Giải.
Thảo nào người rất dịu dàng lại còn hiền lành nữa.
Hoàng Thái Hậu mỉm cười:
- Còn của con?
- Con là Thiên Bình ạ.
Hoàng Thái Hậu gật đầu. Phạm Tử Tử cùng người nói về những chòm sao thì sau lưng có tiếng ho khẽ, nàng quay lại. Bắt gặp ánh mắt sâu hun hút của Quách Lưu Thần, nàng ngây người một chút. Hoàng Thái Hậu cười:
- Thần nhi, ta đang cùng Tử nhi nói về sao chiếu mệnh. Con muốn hỏi gì à?
Quách Lưu Thần gật đầu.
- Được. Tử nhi, con xem, sao chiếu mệnh của Thần nhi là gì?
- Ừm... - Để xem, hắn sinh ngày bảy tháng mười một. - Thần Nông.
Hoàng Thái Hậu hơi nhếch môi:
- Còn gọi là Bọ Cạp hoặc Thiên Yết.
Phạm Tử Tử nói tiếp:
- Chòm sao này khá lạnh lùng, lại còn âm mưu kế hiểm, tính cách tàn bạo không ai sánh bằng. Tính chiếm hữu lại cao vút...
Vừa dứt lời, biết mình nói hơi quá. Nàng xấu hổ cúi đầu xuống.
- Ha ha, Tử nhi chỉ nói đùa một chút thôi mà. - Hoàng Thái Hậu giảng hoà.
Quách Lưu Thần đưa ánh mắt sắc lẻm nhìn nàng. Được lắm! Dám nói xấu ta trước mặt Hoàng Thái Hậu, để xem tối ta về xử nàng thế nào.
Phạm Tử Tử cười gượng.
Quách Lưu Thần ngồi xuống đối diện hai người. Hoàng Thái Hậu thấy tình hình có vẻ căng thẳng liền nói:
- À... Ta có việc bận rồi, hai đứa ngồi nói chuyện với nhau đi. Không cần hành lễ.
Phạm Tử Tử đưa đôi mắt cầu cứu về hướng Hoàng Thái Hậu, người cười cười rồi phất tay áo bỏ đi.
Không khí lạnh lại bao trùm hai người. Phạm Tử Tử không có việc gì làm đành ngồi ngắm cảnh xung quanh, bên ngoài trong có vẻ bình thản nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt. Nàng thổi mấy cọng tóc mình cho bay lên, đây là thú vui của nàng. Khi có việc buồn chán nàng có thể ngồi nguyên ngày để thổi tóc.
Nhưng sao hôm nay Phạm Tử Tử không thấy hứng thú gì cả, nàng đứng dậy:
- Nếu Hoàng Thượng không có gì kêu ta làm thì ta xin cáo lui.
Nàng toan bước đi thì bị hắn kéo lại ngã ập vào người hắn. Quách Lưu Thần cúi đầu xuống ngoạm lấy môi nàng, tay giữ cái đầu không yên phận của nàng.
Đến khi nàng đã hết chịu nổi, Quách Lưu Thần mới thương tình thả nàng ra, tay vỗ vỗ lưng nàng:
- Hoàng Hậu, ta chỉ muốn trừng phạt nàng thôi.
Phạm Tử Tử bĩu môi:
- Nhưng mà ta đã làm gì đâu chứ?
- Nàng còn chối, thế ai lúc nãy đã nói xấu ta với Hoàng Thái Hậu?
Phạm Tử Tử biết hắn sẽ nói thế, nàng giả vờ giận dỗi:
- Người ta chỉ là nói đúng sự thật thôi mà.
Quách Lưu Thần ngắt yêu nàng:
- Chán lắm phải không?
- Đúng nha, suốt ngày chỉ đi tới đi lui khiến ta chán muốn chết - Nàng nũng nịu nói.
Quách Lưu Thần mỉm cười, hắn vuốt tóc nàng:
- Thế nàng có muốn đi săn với ta không?
Phạm Tử Tử ngồi bật dậy, cười thật tươi:
- Muốn ạ.
- Được, nàng hãy chuẩn bị đi. Sáng sớm mai chúng ta khởi hành.
Phạm Tử Tử gật đầu, nhướng người hôn hắn một cái rồi đứng lên:
- Ngày mai gặp lại.
Nói xong liền hớn hở chạy đi. Quách Lưu Thần nhìn theo bóng lưng nàng rồi khẽ mỉm cười. Không lâu sau hắn cũng quay lại triều tiếp tục công việc đang dở.
/22
|