“Không ngờ Vương gia lại là một người quan sát tốt như vậy.” Trong lòng kinh ngạc vì bị nhìn thấu, ngoài miệng Hủ Liên cũng không chịu thua.
“Nàng vì Triết Hiên như vậy, ngoại trừ báo ân, hình như còn có không ít tình cảm khác.” Điền Triết Dực buồn cười nhìn vẻ mặt đề phòng của Hủ Liên, biết chính mình đã chạm tới vấn đề của cô.
“Bản cung làm Hoàng hậu, tất nhiên sẽ phụ tá, quan tâm đến Hoàng thượng.” Hủ Liên trấn định lại, người cũng dần dần lãnh tĩnh.
Thấy Hủ Liên trong nháy mắt đã áp xuống lửa giận, đôi mắt lạnh lẽo của Điền Triết Dực lộ ra một chút tán thưởng. Quả nhiên nữ nhân trước mặt không phải tầm thường, đáng tiếc tâm của cô tất cả đều đặt trên người Điền Triết Hiên.
“Sắc trời đã không còn sớm, ta cũng cần phải trở về. Buổi tối khách tới thăm còn nhiều, ta cũng không tiện quấy rầy.” Nói xong, trước mắt Hủ Liên nhoáng lên một cái, Điền Triết Dực đã biến mất không thấy.
“Khó khăn lắm mới tỉnh táo lại nói chuyện bình thường với hắn, giờ mới biết sắc trời đã tối sao?” Đối với Vũ vương cổ quái này, Hủ Liên chỉ có thể coi hắn như bệnh nhân tâm thần phân liệt mà đối đãi.
“Hoàng hậu nương nương.” Cửa mở, một nữ quan nhỏ giọng tiến đến thông báo một tiếng. Quả nhiên đêm nay Khôn Trữ Cung khách đến không ít, Điền Triết Dực vậy mà biết rời đi đúng lúc, nếu không cô đã bị người nắm thóp.
“Tỷ tỷ, khuya như vậy còn quấy rầy tỷ, muội muội thật không phải.” Hồng Quý phi lắc lắc thân hình như rắn nước, tiêu sái bước đến. Hủ Liên cười nhạt, người ta diễn thì cô sẽ vui vẻ ngồi coi.
“Sao như vậy được, muội muội mau mau ngồi xuống đi.” Hủ Liên chỉ chỉ vị trí cách cô khá xa. Vừa vào cửa mà mùi son phấn đã làm Hủ Liên phát sợ, hiện tại cô lại có chút hả hê muốn nhìn Điền Triết Hiên bị đầu độc như thế nào.
“Tỷ tỷ, nghe nói lúc trước có thích khách muốn ám sát tỷ, muội muội nghe được rất lo lắng, cho nên muốn tới hỏi thăm xem tỷ tỷ có ổn không.” Hồng Quý phi tuy rằng vẻ mặt tỏ ra lo lắng, nhưng trong lòng lại thầm hận Hoàng hậu này sao vẫn bình an vô sự được.
“Bản cung sao lại không biết việc này, muội muội là nghe ai nói vậy?” Hủ Liên nghi hoặc nhìn Hồng Quý phi, chuyện có thích khách đương sự là cô còn không biết, Hồng Quý phi này là nghe được từ đâu?
“Muội muội cũng là vô tình nghe được, không biết có đúng hay không cho nên mới tới thăm.”Hồng Quý phi nhìn đôi mắt không hề gợn sóng sợ hãi của Hủ Liên, đột nhiên có cảm giác lạnh lưng.
“Nàng vì Triết Hiên như vậy, ngoại trừ báo ân, hình như còn có không ít tình cảm khác.” Điền Triết Dực buồn cười nhìn vẻ mặt đề phòng của Hủ Liên, biết chính mình đã chạm tới vấn đề của cô.
“Bản cung làm Hoàng hậu, tất nhiên sẽ phụ tá, quan tâm đến Hoàng thượng.” Hủ Liên trấn định lại, người cũng dần dần lãnh tĩnh.
Thấy Hủ Liên trong nháy mắt đã áp xuống lửa giận, đôi mắt lạnh lẽo của Điền Triết Dực lộ ra một chút tán thưởng. Quả nhiên nữ nhân trước mặt không phải tầm thường, đáng tiếc tâm của cô tất cả đều đặt trên người Điền Triết Hiên.
“Sắc trời đã không còn sớm, ta cũng cần phải trở về. Buổi tối khách tới thăm còn nhiều, ta cũng không tiện quấy rầy.” Nói xong, trước mắt Hủ Liên nhoáng lên một cái, Điền Triết Dực đã biến mất không thấy.
“Khó khăn lắm mới tỉnh táo lại nói chuyện bình thường với hắn, giờ mới biết sắc trời đã tối sao?” Đối với Vũ vương cổ quái này, Hủ Liên chỉ có thể coi hắn như bệnh nhân tâm thần phân liệt mà đối đãi.
“Hoàng hậu nương nương.” Cửa mở, một nữ quan nhỏ giọng tiến đến thông báo một tiếng. Quả nhiên đêm nay Khôn Trữ Cung khách đến không ít, Điền Triết Dực vậy mà biết rời đi đúng lúc, nếu không cô đã bị người nắm thóp.
“Tỷ tỷ, khuya như vậy còn quấy rầy tỷ, muội muội thật không phải.” Hồng Quý phi lắc lắc thân hình như rắn nước, tiêu sái bước đến. Hủ Liên cười nhạt, người ta diễn thì cô sẽ vui vẻ ngồi coi.
“Sao như vậy được, muội muội mau mau ngồi xuống đi.” Hủ Liên chỉ chỉ vị trí cách cô khá xa. Vừa vào cửa mà mùi son phấn đã làm Hủ Liên phát sợ, hiện tại cô lại có chút hả hê muốn nhìn Điền Triết Hiên bị đầu độc như thế nào.
“Tỷ tỷ, nghe nói lúc trước có thích khách muốn ám sát tỷ, muội muội nghe được rất lo lắng, cho nên muốn tới hỏi thăm xem tỷ tỷ có ổn không.” Hồng Quý phi tuy rằng vẻ mặt tỏ ra lo lắng, nhưng trong lòng lại thầm hận Hoàng hậu này sao vẫn bình an vô sự được.
“Bản cung sao lại không biết việc này, muội muội là nghe ai nói vậy?” Hủ Liên nghi hoặc nhìn Hồng Quý phi, chuyện có thích khách đương sự là cô còn không biết, Hồng Quý phi này là nghe được từ đâu?
“Muội muội cũng là vô tình nghe được, không biết có đúng hay không cho nên mới tới thăm.”Hồng Quý phi nhìn đôi mắt không hề gợn sóng sợ hãi của Hủ Liên, đột nhiên có cảm giác lạnh lưng.
/117
|