“Hủ Liên, nữ nhi của ta a. Sao con lại nghĩ quẩn? Quên đi, không nói chuyện này nữa, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.” Phu nhân, vẻ mặt tiều tụy, vừa nhìn thấy Hủ Liên tiến đến, lập tức yếu ớt đứng dậy xuống giường. Thấy vậy, Hủ Liên liền tiến đến đỡ lấy phu nhân, để người tùy ý ôm vào lòng.
“Nương, nữ nhi rõ ràng đã không có việc gì rồi.” Trời sinh Hủ Liên thân cô nhỉ, chưa bao giờ cảm thụ được cái gì gọi là tình thân, thình lình hiện tại bị mẫu thân ôm một cái, cô dĩ nhiên sinh có một loại cảm giác ấm áp.
“Tốt, tốt.” Phu nhân vuốt vuốt tay Hủ Liên, lau nước mắt. Hủ Liên lẳng lặng nhìn bà, sao người này lại có nhiều nước mắt đến vậy?
“Liên, nàng đã tỉnh?” Một nam nhân quần áo lộn xộn xông vào cửa, cả người đầy mùi rượu làm Hủ Liên nhíu mày, trời sinh cô ưa sạch sẽ, làm sao chịu được mùi này chứ.
Tuy không nhận ra hắn, nhưng cô cũng không để lộ ra sơ hở, chỉ là đạm nhiên nhìn hắn, đợi hắn đến gần. Thấy mẹ cô không cản, có lẽ là người này rất quen thuộc.
“Liên, là ta vô dụng, ta không có cách nào để nàng tránh được số phận phải nhập cung. Nếu lần này nàng đi trước ta, ta nhất định sẽ theo nàng.” Nam nhân kia, không biết bao lâu mới thay được một bộ quần áo, nhìn thật lôi thôi, hắn có vẻ sắp đụng tới cô, Hủ Liên theo quán tính lùi về sau một bước. “Liên…”
“Nếu biết ta phải vào cung, bây giờ còn dây dưa không ngớt, đây không phải là điều chính nhân quân tử nên làm.” Xem ra người trước mắt cùng chủ nhân trước đây của thân thể này rất thân mật, vậy Hủ Liên cô sẽ không hòa nhã với hắn.
“Nương, con có chút mệt mỏi nên về phòng nghỉ ngơi trước, người cũng nên sớm nghỉ ngơi đi.” Nói xong cô không thèm quay đầu lại, đi thẳng một nước.
“Tiểu Liên, tiểu thư làm sao vậy?” Phu nhân nhìn nữ nhi không giống bình thường, lập tức hỏi Tiểu Liên đang đứng một bên.
“Phu nhân, Tiểu thư nàng lần này sau khi tỉnh dậy tính tình đại biến, có thể do quá mức thương tâm nên mới như vậy.” Tiểu Liên run run nói, việc vừa rồi quả thực càng làm nàng tin chắc tiểu thư đã thay đổi. Nếu là trước kia, tiểu thư tuyệt đối sẽ không đổi với công tử như vậy, nhưng hiện tại tiểu thư lại…
“Liên…” Nam tử lôi thôi kia nhìn bóng người vừa rời đi, thất bại cúi đầu. “Là ta vô dụng, là ta vô dụng…”
“Nương, nữ nhi rõ ràng đã không có việc gì rồi.” Trời sinh Hủ Liên thân cô nhỉ, chưa bao giờ cảm thụ được cái gì gọi là tình thân, thình lình hiện tại bị mẫu thân ôm một cái, cô dĩ nhiên sinh có một loại cảm giác ấm áp.
“Tốt, tốt.” Phu nhân vuốt vuốt tay Hủ Liên, lau nước mắt. Hủ Liên lẳng lặng nhìn bà, sao người này lại có nhiều nước mắt đến vậy?
“Liên, nàng đã tỉnh?” Một nam nhân quần áo lộn xộn xông vào cửa, cả người đầy mùi rượu làm Hủ Liên nhíu mày, trời sinh cô ưa sạch sẽ, làm sao chịu được mùi này chứ.
Tuy không nhận ra hắn, nhưng cô cũng không để lộ ra sơ hở, chỉ là đạm nhiên nhìn hắn, đợi hắn đến gần. Thấy mẹ cô không cản, có lẽ là người này rất quen thuộc.
“Liên, là ta vô dụng, ta không có cách nào để nàng tránh được số phận phải nhập cung. Nếu lần này nàng đi trước ta, ta nhất định sẽ theo nàng.” Nam nhân kia, không biết bao lâu mới thay được một bộ quần áo, nhìn thật lôi thôi, hắn có vẻ sắp đụng tới cô, Hủ Liên theo quán tính lùi về sau một bước. “Liên…”
“Nếu biết ta phải vào cung, bây giờ còn dây dưa không ngớt, đây không phải là điều chính nhân quân tử nên làm.” Xem ra người trước mắt cùng chủ nhân trước đây của thân thể này rất thân mật, vậy Hủ Liên cô sẽ không hòa nhã với hắn.
“Nương, con có chút mệt mỏi nên về phòng nghỉ ngơi trước, người cũng nên sớm nghỉ ngơi đi.” Nói xong cô không thèm quay đầu lại, đi thẳng một nước.
“Tiểu Liên, tiểu thư làm sao vậy?” Phu nhân nhìn nữ nhi không giống bình thường, lập tức hỏi Tiểu Liên đang đứng một bên.
“Phu nhân, Tiểu thư nàng lần này sau khi tỉnh dậy tính tình đại biến, có thể do quá mức thương tâm nên mới như vậy.” Tiểu Liên run run nói, việc vừa rồi quả thực càng làm nàng tin chắc tiểu thư đã thay đổi. Nếu là trước kia, tiểu thư tuyệt đối sẽ không đổi với công tử như vậy, nhưng hiện tại tiểu thư lại…
“Liên…” Nam tử lôi thôi kia nhìn bóng người vừa rời đi, thất bại cúi đầu. “Là ta vô dụng, là ta vô dụng…”
/117
|