Đêm khuya, trên bức tường bao quanh Khôn Trữ cung ẩn nấp vài bóng đen. Bọn họ đều là sát thủ do giới quý tộc bồi dưỡng, mỗi khi người làm những quý tộc này không vừa mắt xuất hiện, bọn họ sẽ đi diệt trừ.
Mục tiêu đêm nay của họ tất nhiên là Hoàng hậu trên danh nghĩa trong Khôn Trữ Cung. Lúc nhận nhiệm vụ bọn họ cũng đã do dự, bất quá vừa nghe nói Hoàng hậu này chính là người Nam Cung gia thì tự tin cũng nhiều hơn một phần. Phải biết rằng người muốn mạng của nàng cũng không chỉ có một nhóm bọn họ. Cho nên nếu bị phát hiện cũng không tra được là ai phái tới.
Lời dụng đêm tối, mấy sát thủ đã lẻn được vào trong viện. Ngay lúc bọn họ dự định tiến vào nội viện, một luồng hơi thở âm lãnh ập đến, không đợi những sát thủ này phản ứng đã ngừng thở bỏ mình.
Từ đầu tới cuối cũng chỉ có vài giây, những sát thủ này đã ngã xuống đất, chỉ lộ ra đôi mắt với ánh nhìn trống rỗng đã mất đi mạng sống.
“Ngươi. . .” Kẻ đầu lĩnh tuy rằng cũng ngã xuống, thế nhưng trước khi chết thấy được người ra tay. Chỉ kịp nói một chữ, nhưng từ trong giọng nói có thể nghe ra được khiếp sợ, hiển nhiên không nghĩ tới còn có cao thủ như vậy ở nơi này.
“Vô danh tiểu tốt, cũng muốn đụng đến người của ta. Thân thể dơ bẩn, không được làm ô uế nơi đây.” Thanh âm lạnh lẽo nhàn nhạt nói, từ trong lòng xuất ra một bình thuốc bột nhỏ.
Dưới ánh trăng, một bóng lưng thon dài đứng đó, hắn chậm rãi rắc thuốc bột. Chỉ thấy nơi nào thuốc bột chạm đến liền chậm rãi thiêu đốt, chốc lát sau, những thi thể này đã biến thành một nhúm bột phấn.
Nam nhân không thèm nhìn đến những bột phấn trên mặt đất, trước khi đi phất một trận gió đem những bột phấn kia thổi đi vô tung vô ảnh. Tựa như những người này chưa từng xuất hiện trên thế gian.
“Những người này sao còn chưa trở về, sẽ không thất bại chứ?” Lan quý phi có chút không tín nhiệm nhìn Hồng quý phi, dù sao ả cũng sợ chuyện nếu không thành công sẽ liên lụy đến bản thân.
“Những người đó là cao thủ trong nhóm sát thủ dưới tay ta chọn ra, không phải ai cũng có tư cách trở thành những cao thủ bên người ta.” Đối với nghi vấn của Lan quý phi, Hồng quý phi tự nhiên cũng sẽ không có sắc mặt hòa nhã.
“Hồng quý phi, chúng ta hiện tại là hai châu chấu đứng trên một sợi dây*, nếu chuyện này bị phát hiện ta sợ ai cũng không trốn thoát.”
(R:giống như cùng hội cùng thuyền)
“Không cần ngươi nói ta cũng biết, ta đã có chuẩn bị hết rồi, nếu những người này bị bắt, sẽ cắn độc tự sát. Bất quá tình huống này hẳn là sẽ không xảy ra, dù sao từ lúc bắt đầu nhận nhiệm vụ đến giờ bọn họ cũng chưa từng thất bại.”
Mục tiêu đêm nay của họ tất nhiên là Hoàng hậu trên danh nghĩa trong Khôn Trữ Cung. Lúc nhận nhiệm vụ bọn họ cũng đã do dự, bất quá vừa nghe nói Hoàng hậu này chính là người Nam Cung gia thì tự tin cũng nhiều hơn một phần. Phải biết rằng người muốn mạng của nàng cũng không chỉ có một nhóm bọn họ. Cho nên nếu bị phát hiện cũng không tra được là ai phái tới.
Lời dụng đêm tối, mấy sát thủ đã lẻn được vào trong viện. Ngay lúc bọn họ dự định tiến vào nội viện, một luồng hơi thở âm lãnh ập đến, không đợi những sát thủ này phản ứng đã ngừng thở bỏ mình.
Từ đầu tới cuối cũng chỉ có vài giây, những sát thủ này đã ngã xuống đất, chỉ lộ ra đôi mắt với ánh nhìn trống rỗng đã mất đi mạng sống.
“Ngươi. . .” Kẻ đầu lĩnh tuy rằng cũng ngã xuống, thế nhưng trước khi chết thấy được người ra tay. Chỉ kịp nói một chữ, nhưng từ trong giọng nói có thể nghe ra được khiếp sợ, hiển nhiên không nghĩ tới còn có cao thủ như vậy ở nơi này.
“Vô danh tiểu tốt, cũng muốn đụng đến người của ta. Thân thể dơ bẩn, không được làm ô uế nơi đây.” Thanh âm lạnh lẽo nhàn nhạt nói, từ trong lòng xuất ra một bình thuốc bột nhỏ.
Dưới ánh trăng, một bóng lưng thon dài đứng đó, hắn chậm rãi rắc thuốc bột. Chỉ thấy nơi nào thuốc bột chạm đến liền chậm rãi thiêu đốt, chốc lát sau, những thi thể này đã biến thành một nhúm bột phấn.
Nam nhân không thèm nhìn đến những bột phấn trên mặt đất, trước khi đi phất một trận gió đem những bột phấn kia thổi đi vô tung vô ảnh. Tựa như những người này chưa từng xuất hiện trên thế gian.
“Những người này sao còn chưa trở về, sẽ không thất bại chứ?” Lan quý phi có chút không tín nhiệm nhìn Hồng quý phi, dù sao ả cũng sợ chuyện nếu không thành công sẽ liên lụy đến bản thân.
“Những người đó là cao thủ trong nhóm sát thủ dưới tay ta chọn ra, không phải ai cũng có tư cách trở thành những cao thủ bên người ta.” Đối với nghi vấn của Lan quý phi, Hồng quý phi tự nhiên cũng sẽ không có sắc mặt hòa nhã.
“Hồng quý phi, chúng ta hiện tại là hai châu chấu đứng trên một sợi dây*, nếu chuyện này bị phát hiện ta sợ ai cũng không trốn thoát.”
(R:giống như cùng hội cùng thuyền)
“Không cần ngươi nói ta cũng biết, ta đã có chuẩn bị hết rồi, nếu những người này bị bắt, sẽ cắn độc tự sát. Bất quá tình huống này hẳn là sẽ không xảy ra, dù sao từ lúc bắt đầu nhận nhiệm vụ đến giờ bọn họ cũng chưa từng thất bại.”
/117
|