Hủ Liên biết tài ăn nói của Điền Thần Chích rất tốt, nhưng không ngờ lời nói của cậu còn sực mùi hiện đại như vậy, lập tức hảo cảm đối với cậu tăng lên nhiều. Cô lắc đầu, trên mặt lộ ra tươi cười bất đắc dĩ, quả nhiên rất giống.“Còn bé đã miệng lưỡi nhanh nhẹn thế này, xem ra phụ hoàng ngươi có người kế nghiệp.”
“Hoàng hậu đại thẩm người đây là khích lệ, ta sẽ vui vẻ tiếp nhận, dù sao cũng không thể cô phụ ý tốt hiếm có của người.” Bộ dạng của hai người một lớn một nhỏ làm cho Linh Lung cũng phải che miệng cười.
“Được rồi, muội muội, hậu cung hiện tại chia làm hai phái đúng không?” Không trả lời Điền Thần Chích, nếu không đứa nhỏ này sẽ nói không ngừng.
“Đúng vậy, một phái là Hồng quý phi đứng đầu, một phái khác là Lan quý phi. Thế lực phía sau hai vị quý phi là tương đương, cho nên cũng không dám gây chuyện quá lớn, cho đến khi nương nương người vào cung mới thôi.” Xem ra Linh Lung đối với chuyện trong cung cũng rất rõ ràng, lần này hỏi nàng là đúng người rồi.
Hủ Liên lôi kéo tay nàng nói: “Muội muộicũng không cần khách khí như vậy, gọi ta tỷ tỷ là được rồi. Dù sao chúng ta cũng là tỷ muội trong hậu cung, lúc nào cũng gọi nương nương này nọ nghe có vẻ xa lạ.”
“Ta đã biết, tỷ tỷ.” Linh Lung lộ ra tươi cười ngượng ngùng, nàng xem Hoàng hậu trước mắt này cũng không phải lãnh khốc, không có tình người như thế. Có thể chỉ là vì phòng ngừa những tranh đấu thập phần dã tâm này mới có thể lấy thái độ băng lãnh như vậy đối mặt đi.
Cho dù là người vô cầu như nàng cũng bị bọn họ khi nhục qua, nếu không có quan hệ với Thái Hậu, có thể cũng không có khả năng an ổn ngốc đến bây giờ. Hậu cung là nơi ăn tươi nuốt sống, phải không ngừng hiểu được làm sao để Hoàng thượng vui, nhưng nếu bộc lộ tài năng quá thì lại bị người trong bóng tối ám toán.
Thấy Linh Lung lộ ra biểu tình hiểu rõ, Hủ Liên liền biết nàng là vì cuộc sống mờ ám trong cung mà cảm khái. Cô trấn an vỗ vỗ vai Linh Lung, thoải mái im lặng như vậy so với trăm câu hoa ngôn xảo ngữ còn tốt hơn.
“Tỷ tỷ thời gian cũng không sớm, ta còn muốn về chỗ Thái hậu bên kia bồi người.” Linh Lung đứng lên hơi cúi thấp người, trong phòng chỉ còn lại Hủ Liên cùng Điền Thần Chích vẻ mặt tươi cười quái dị.
“Đại thẩm, không ngờ người thu mua lòng người lại xuất thần nhập hóa như vậy, ta bái người làm thầy quả nhiên là một lựa chọn đúng đắn.”
“Hoàng hậu đại thẩm người đây là khích lệ, ta sẽ vui vẻ tiếp nhận, dù sao cũng không thể cô phụ ý tốt hiếm có của người.” Bộ dạng của hai người một lớn một nhỏ làm cho Linh Lung cũng phải che miệng cười.
“Được rồi, muội muội, hậu cung hiện tại chia làm hai phái đúng không?” Không trả lời Điền Thần Chích, nếu không đứa nhỏ này sẽ nói không ngừng.
“Đúng vậy, một phái là Hồng quý phi đứng đầu, một phái khác là Lan quý phi. Thế lực phía sau hai vị quý phi là tương đương, cho nên cũng không dám gây chuyện quá lớn, cho đến khi nương nương người vào cung mới thôi.” Xem ra Linh Lung đối với chuyện trong cung cũng rất rõ ràng, lần này hỏi nàng là đúng người rồi.
Hủ Liên lôi kéo tay nàng nói: “Muội muộicũng không cần khách khí như vậy, gọi ta tỷ tỷ là được rồi. Dù sao chúng ta cũng là tỷ muội trong hậu cung, lúc nào cũng gọi nương nương này nọ nghe có vẻ xa lạ.”
“Ta đã biết, tỷ tỷ.” Linh Lung lộ ra tươi cười ngượng ngùng, nàng xem Hoàng hậu trước mắt này cũng không phải lãnh khốc, không có tình người như thế. Có thể chỉ là vì phòng ngừa những tranh đấu thập phần dã tâm này mới có thể lấy thái độ băng lãnh như vậy đối mặt đi.
Cho dù là người vô cầu như nàng cũng bị bọn họ khi nhục qua, nếu không có quan hệ với Thái Hậu, có thể cũng không có khả năng an ổn ngốc đến bây giờ. Hậu cung là nơi ăn tươi nuốt sống, phải không ngừng hiểu được làm sao để Hoàng thượng vui, nhưng nếu bộc lộ tài năng quá thì lại bị người trong bóng tối ám toán.
Thấy Linh Lung lộ ra biểu tình hiểu rõ, Hủ Liên liền biết nàng là vì cuộc sống mờ ám trong cung mà cảm khái. Cô trấn an vỗ vỗ vai Linh Lung, thoải mái im lặng như vậy so với trăm câu hoa ngôn xảo ngữ còn tốt hơn.
“Tỷ tỷ thời gian cũng không sớm, ta còn muốn về chỗ Thái hậu bên kia bồi người.” Linh Lung đứng lên hơi cúi thấp người, trong phòng chỉ còn lại Hủ Liên cùng Điền Thần Chích vẻ mặt tươi cười quái dị.
“Đại thẩm, không ngờ người thu mua lòng người lại xuất thần nhập hóa như vậy, ta bái người làm thầy quả nhiên là một lựa chọn đúng đắn.”
/117
|