“Ngươi chính là Hoàng hậu?” Điền Thần Chích khập khiễng đi vòng quanh Hủ Liên nhìn đi nhìn lại.“Ngươi không đẹp bằng các phi tần khác của Phụ hoàng.”
“Còn nhỏ tuổi mà có thể lý giải nữ sắc như thế, thật không hổ là con Điền Triết Hiên.” Hủ Liên nhìn sắc mặt dò xét của Điền Thần Chích đang xoa xoa mông. “Mẹ đẻ của ngươi là vị Quý phi nào?”
“Mẫu phi của ta sinh ta khó, nên đã chết khi sinh ta.” Điền Thần Chích trên măt không có vẻ gì khổ sở đơn giản nói ra.
“Cho dù vậy, ngươi cũng không thể vì thế mà hạ thấp yêu cầu đối với bản thân. Với tư cách là Hoàng tử, sau này chính là nên dốc sức mình vì triều đình, vì nước nhà. Chẳng lẽ ngươi nghĩ sau này suốt đời ở trong cung một mình ngắm nhìn tiểu thiếp sao?” Hủ Liên cũng không vì thân thế của cậu mà hảo ngôn tương đãi*, ngược lại còn vô cùng sắc bén chất vấn.
(R: hảo ngôn tương đãi: dùng lời lẽ hòa nhã)
Điền Thần Chích lẳng lặng nhìn Hủ Liên, cuối cùng chậm rãi lộ ra khuôn mặt tươi cười. “Không cần ngươi nói ta cũng biết, bất quá ta muốn nhiều tiểu thiếp như vậy làm gì, ta cũng không phải là Phụ hoàng. Đại thẩm, ngươi cứ yên tâm đi.”
Nhìn Điền Thần Chích nói xong bỏ chạy, Hủ Liên trên mặt dần dần nở nụ cười. Lúc đầu chỉ là nhàn nhạt cười, cuối cùng đột nhiên ôm bụng cười to. “Ta không phải là Phụ hoàng, ha ha ha ha, ta không phải là Phụ hoàng…”
Hủ Liên hiếm khi cười không ngừng như lúc này, trước đây cô nổi tiếng lãnh khốc, ngoại trừ cần phải mỉm cười lấy lệ, hầu như chưa từng cười thật tình, ngày hôm nay thấy nhi tử Điền Triết Hiên nói về phụ thân cậu như vậy, thật sự rất buồn cười.
“Hoàng hậu, là chuyện gì khiến ngươi cười thoải mái như vậy?” Điền Triết Hiên ngay từ đầu vốn ở một nơi bí mật gần đó quan sát cô, vừa rồi hiển nhiên đem một màn thu hết vào mắt. Hắn không ngờ một Hủ Liên vốn không có biểu tình gì lại có thể có một dáng tươi cười mỹ lệ sáng lạn đến thế, nhất thời quên mất chính mình là đang rình coi, ma xui quỷ khiến tiến lên tiếp lời.
“Hoàng thượng không phải đã nghe thấy hết rồi sao?” Thu lại vẻ mặt tươi cười, Hủ Liên bắt đầu khôi phục lại biểu tình bình tĩnh.
“Hoàng hậu thực sự là biết cách dạy trẻ nhỏ, vừa giữ thể diện cho Hoàng nhi, vừa dạy dỗ hắn thật tốt.” Điền Triết Hiên ho khẽ vài tiếng, không ngờ Hủ Liên đã sớm phát hiện ra sự có mặt của hắn.
“Người khi còn bé cũng bị phụ thân đánh như thế thôi.” Hủ Liên thốt ra mới biết mình nói sai, trước mặt thất lễ với Điền Triết Hiên này, rõ là sai rồi.
“Còn nhỏ tuổi mà có thể lý giải nữ sắc như thế, thật không hổ là con Điền Triết Hiên.” Hủ Liên nhìn sắc mặt dò xét của Điền Thần Chích đang xoa xoa mông. “Mẹ đẻ của ngươi là vị Quý phi nào?”
“Mẫu phi của ta sinh ta khó, nên đã chết khi sinh ta.” Điền Thần Chích trên măt không có vẻ gì khổ sở đơn giản nói ra.
“Cho dù vậy, ngươi cũng không thể vì thế mà hạ thấp yêu cầu đối với bản thân. Với tư cách là Hoàng tử, sau này chính là nên dốc sức mình vì triều đình, vì nước nhà. Chẳng lẽ ngươi nghĩ sau này suốt đời ở trong cung một mình ngắm nhìn tiểu thiếp sao?” Hủ Liên cũng không vì thân thế của cậu mà hảo ngôn tương đãi*, ngược lại còn vô cùng sắc bén chất vấn.
(R: hảo ngôn tương đãi: dùng lời lẽ hòa nhã)
Điền Thần Chích lẳng lặng nhìn Hủ Liên, cuối cùng chậm rãi lộ ra khuôn mặt tươi cười. “Không cần ngươi nói ta cũng biết, bất quá ta muốn nhiều tiểu thiếp như vậy làm gì, ta cũng không phải là Phụ hoàng. Đại thẩm, ngươi cứ yên tâm đi.”
Nhìn Điền Thần Chích nói xong bỏ chạy, Hủ Liên trên mặt dần dần nở nụ cười. Lúc đầu chỉ là nhàn nhạt cười, cuối cùng đột nhiên ôm bụng cười to. “Ta không phải là Phụ hoàng, ha ha ha ha, ta không phải là Phụ hoàng…”
Hủ Liên hiếm khi cười không ngừng như lúc này, trước đây cô nổi tiếng lãnh khốc, ngoại trừ cần phải mỉm cười lấy lệ, hầu như chưa từng cười thật tình, ngày hôm nay thấy nhi tử Điền Triết Hiên nói về phụ thân cậu như vậy, thật sự rất buồn cười.
“Hoàng hậu, là chuyện gì khiến ngươi cười thoải mái như vậy?” Điền Triết Hiên ngay từ đầu vốn ở một nơi bí mật gần đó quan sát cô, vừa rồi hiển nhiên đem một màn thu hết vào mắt. Hắn không ngờ một Hủ Liên vốn không có biểu tình gì lại có thể có một dáng tươi cười mỹ lệ sáng lạn đến thế, nhất thời quên mất chính mình là đang rình coi, ma xui quỷ khiến tiến lên tiếp lời.
“Hoàng thượng không phải đã nghe thấy hết rồi sao?” Thu lại vẻ mặt tươi cười, Hủ Liên bắt đầu khôi phục lại biểu tình bình tĩnh.
“Hoàng hậu thực sự là biết cách dạy trẻ nhỏ, vừa giữ thể diện cho Hoàng nhi, vừa dạy dỗ hắn thật tốt.” Điền Triết Hiên ho khẽ vài tiếng, không ngờ Hủ Liên đã sớm phát hiện ra sự có mặt của hắn.
“Người khi còn bé cũng bị phụ thân đánh như thế thôi.” Hủ Liên thốt ra mới biết mình nói sai, trước mặt thất lễ với Điền Triết Hiên này, rõ là sai rồi.
/117
|