"Haizz......"
"Nương nương đừng thở dài nữa, bảo trọng phượng thể đi ạ." Cật Hảo vừa cầm khăn lụa bọc trứng luộc lăn chỗ bầm cho Hoàng hậu nương nương vừa khuyên nhủ, "Chắc chắn trong lòng bệ hạ có ngài mà."
"Thôi......" Tống Bảo phất tay áo không để ý chuyện này cho lắm, y chẳng hơi đâu quan tâm trong lòng Đường Cảnh Hạo có mình hay không. Kiếp trước y đã biết quá rõ rồi.
Đường Cảnh Hạo là quân vương đủ tư cách nhưng tuyệt đối không phải là phu quân đủ tư cách.
Không phải hắn khắt khe với y mà là hoàn toàn không quan tâm.
——————
Lấy kiếp trước làm ví dụ, hai người họ chưa từng tâm sự chuyện trò gì với nhau cả.
Năm y mười sáu Đường Cảnh Hạo đến nhà cầu hôn, năm sau hồng trang mười dặm gả vào phủ Thái tử.
Đường Cảnh Hạo chỉ lớn hơn y ba tuổi nhưng lại chững chạc như ông cụ non. Ngày đại hỉ, chẳng những loan phượng không cùng hót mà trái lại còn năm lần bảy lượt nhắc y giữ bổn phận hiểu quy củ, quả thật phiền phức vô cùng.
Dù sao cũng là vợ chồng son, Tống Bảo kề cận đối phương cả ngày lẫn đêm nhưng vẫn không tìm được sở thích nào của Đường Cảnh Hạo.
Ngoại trừ chính sự, hình như hắn chẳng có chút hứng thú nào với những thứ khác.
Đường Cảnh Hạo sống giản dị, không háo sắc, ăn ngon mặc đẹp có cũng được mà không có cũng chẳng sao, gặp giai nhân khuynh thành đều tỏ vẻ hờ hững. Dù kiếp trước quan hệ giữa hai người cực xấu cũng không thấy Hoàng đế mở hậu cung, sống khổ hạnh chẳng khác nào thầy tu.
Tống Bảo vẫn nhớ rõ năm xưa mình bị gã hoạ sĩ chẳng biết từ đâu ra kia dụ dỗ, một lòng muốn theo đuổi tự do bình đẳng nên ầm ĩ đòi ly hôn khiến dư luận xôn xao, cả hậu cung đều cho rằng Hoàng hậu tự tay đội cho Hoàng đế một chiếc nón xanh dày cộp.
Nỗi nhục lớn như thế ngay cả phu quân nhà bình thường cũng khó lòng chấp nhận, nhưng Đường Cảnh Hạo là chủ thiên hạ lại nói với y.
"Quay đầu là bờ, nếu ngươi biết sai biết sửa đổi thì chuyện này cho qua, ngươi vẫn có thể an tâm làm Hoàng hậu......"
Y làm sao an tâm được chứ?
Khi còn là thiếu gia nhà họ Tống, Tống Bảo như châu như bảo, thiên kiều vạn sủng, nhưng từ lúc làm chủ hậu cung này lại không hề vui vẻ. Y phải tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, bị lễ nghi phiền phức trói chặt như giẫm trên băng mỏng. Cho dù vậy, chỗ dựa duy nhất của y trong thâm cung này là phu quân lại hoàn toàn không ngó ngàng đến y.
——————
Tống Bảo dụi mắt xua đi những nỗi chua xót kia.
Đúng vậy, kết quả tìm kiếm tự do của y chính là cả nhà lưu vong, đói ăn đói mặc, lang bạt kỳ hồ.
Quả nhiên rảnh rỗi sinh nông nổi.
Kiếp này y không muốn tự do cũng chẳng cần bình đẳng, Tống Hoàng hậu vừa thoải mái dựa vào đệm lụa vàng vừa thở phào nhẹ nhõm, y chỉ cần sống an nhàn là được rồi.
Thay vì theo đuổi tự do bình đẳng, chi bằng vùi đầu gặm đùi gà còn hơn!
Ọe, nhơn nhớt thật là buồn nôn.
Hoàng hậu nôn nghén.
"Nương nương đừng thở dài nữa, bảo trọng phượng thể đi ạ." Cật Hảo vừa cầm khăn lụa bọc trứng luộc lăn chỗ bầm cho Hoàng hậu nương nương vừa khuyên nhủ, "Chắc chắn trong lòng bệ hạ có ngài mà."
"Thôi......" Tống Bảo phất tay áo không để ý chuyện này cho lắm, y chẳng hơi đâu quan tâm trong lòng Đường Cảnh Hạo có mình hay không. Kiếp trước y đã biết quá rõ rồi.
Đường Cảnh Hạo là quân vương đủ tư cách nhưng tuyệt đối không phải là phu quân đủ tư cách.
Không phải hắn khắt khe với y mà là hoàn toàn không quan tâm.
——————
Lấy kiếp trước làm ví dụ, hai người họ chưa từng tâm sự chuyện trò gì với nhau cả.
Năm y mười sáu Đường Cảnh Hạo đến nhà cầu hôn, năm sau hồng trang mười dặm gả vào phủ Thái tử.
Đường Cảnh Hạo chỉ lớn hơn y ba tuổi nhưng lại chững chạc như ông cụ non. Ngày đại hỉ, chẳng những loan phượng không cùng hót mà trái lại còn năm lần bảy lượt nhắc y giữ bổn phận hiểu quy củ, quả thật phiền phức vô cùng.
Dù sao cũng là vợ chồng son, Tống Bảo kề cận đối phương cả ngày lẫn đêm nhưng vẫn không tìm được sở thích nào của Đường Cảnh Hạo.
Ngoại trừ chính sự, hình như hắn chẳng có chút hứng thú nào với những thứ khác.
Đường Cảnh Hạo sống giản dị, không háo sắc, ăn ngon mặc đẹp có cũng được mà không có cũng chẳng sao, gặp giai nhân khuynh thành đều tỏ vẻ hờ hững. Dù kiếp trước quan hệ giữa hai người cực xấu cũng không thấy Hoàng đế mở hậu cung, sống khổ hạnh chẳng khác nào thầy tu.
Tống Bảo vẫn nhớ rõ năm xưa mình bị gã hoạ sĩ chẳng biết từ đâu ra kia dụ dỗ, một lòng muốn theo đuổi tự do bình đẳng nên ầm ĩ đòi ly hôn khiến dư luận xôn xao, cả hậu cung đều cho rằng Hoàng hậu tự tay đội cho Hoàng đế một chiếc nón xanh dày cộp.
Nỗi nhục lớn như thế ngay cả phu quân nhà bình thường cũng khó lòng chấp nhận, nhưng Đường Cảnh Hạo là chủ thiên hạ lại nói với y.
"Quay đầu là bờ, nếu ngươi biết sai biết sửa đổi thì chuyện này cho qua, ngươi vẫn có thể an tâm làm Hoàng hậu......"
Y làm sao an tâm được chứ?
Khi còn là thiếu gia nhà họ Tống, Tống Bảo như châu như bảo, thiên kiều vạn sủng, nhưng từ lúc làm chủ hậu cung này lại không hề vui vẻ. Y phải tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, bị lễ nghi phiền phức trói chặt như giẫm trên băng mỏng. Cho dù vậy, chỗ dựa duy nhất của y trong thâm cung này là phu quân lại hoàn toàn không ngó ngàng đến y.
——————
Tống Bảo dụi mắt xua đi những nỗi chua xót kia.
Đúng vậy, kết quả tìm kiếm tự do của y chính là cả nhà lưu vong, đói ăn đói mặc, lang bạt kỳ hồ.
Quả nhiên rảnh rỗi sinh nông nổi.
Kiếp này y không muốn tự do cũng chẳng cần bình đẳng, Tống Hoàng hậu vừa thoải mái dựa vào đệm lụa vàng vừa thở phào nhẹ nhõm, y chỉ cần sống an nhàn là được rồi.
Thay vì theo đuổi tự do bình đẳng, chi bằng vùi đầu gặm đùi gà còn hơn!
Ọe, nhơn nhớt thật là buồn nôn.
Hoàng hậu nôn nghén.
/81
|