-"Các người......DỪNG LẠI CHO TA, KHỐN KIẾP CÓ NGHE KHÔNG HẢ" Cô hét lên, tức giận đánh tay vào tấm kính thủy tinh làm nó bể nát, từng mảnh rơi xuống dính bết lấy từng đường máu dài của cô, thấm đẫm sàn nhà, bàn tay xinh đẹp trắng trẻo trong phút chốc bị hủy hoại đến ghê người thế này làm cho cả hai con người như dã thú hăng say đánh nhau kia mau chóng thu lại chủ tính khẩn trương chạy đến chỗ cô hắn nắm lấy bàn tay cô, xé rách một mẩu áo giúp băng lại, hơi thở hồng hộc vì mất khá nhiều sức để đánh cậu còn lại là do đau lòng đến nổi không thở được, cậu cứng miệng không biết nói gì chỉ thâm trầm đứng nhìn hắn chăm sóc cho bàn tay kia, hốc mắt đỏ lên tưởng như sẽ khóc nhưng chẳng có lấy một giọt nào cả, tay siết vào nhau, trong lòng ê ẩm đau đớn, hắn hạ mi ánh mắt thập phần hối hận, hôn lên bàn tay của cô tựa như lời xin lỗi không thể nói lên, cô lặng lẽ nhìn từng người, bất chợt thở dài, xoay người bỏ đi, hắn im lặng kô nói gì bước chân chậm chạp cố gắng đi song song với cô, cậu lại là người bị bỏ lại, bóng lưng cô độc với ánh mắt thập phân trầm thấp nhưng cũng thập phần đau khổ, cậu mỉm cười một nụ cười đau thương, vể thương bên miệng có chút đau, bây giờ chẳng có ai ở đây, cậu ngồi bệt xuống đất mếu máo ôm lấy đầu mắt lặng nhìn những sợi máu còn vươn đầy nơi mấy miếng thủy tinh nằm gọn ở đó, mái tóc vàng óng ánh có phần che lấp đi khuôn mặt
-"Có cần đau khổ như vậy không" Giọng y lạnh lùng mà ôn nhu cũng có nói, hai tay đan vào nhau đứng dựa vào thành cửa, đôi mắt đẹp đẽ nhìn người đang ngồi bệt dưới đất, thở dai bước đến
-"Tuy tôi có ghét cậu nhưng cũng không phải không thấy cảm động, mà thật là cậu từ bỏ đi, cô ấy chỉ thích Tư Kì Phong mà thôi, cậu đeo đuổi chỉ khiến cậu thêm đau khổ chuyện ba người càng rắc rối thêm i, cậu cũng nên nghĩ đến danh dự của mình đi, đường đường là một hoàng tử ai lại đi đánh nhau đến nông nỗi này, đứng dậy, làm nam nhi chí khí đi, đi thôi tôi giúp cậu băng bó vết thương, nếu không MiuLy mà thấy thì tôi không yên với cô ấy đâu" Y mỉm cười đưa tay trước mặt Onew, cậu ngẩng mặt nắm lấy tay y mà đứng dậy lặng im bước nhanh, y thở dài đi sau
-"Miuly anh trai em thật rắc rối a"
-"Thế nào, cậu có từ bỏ ý định chưa" Y nhấm nháp ngụm rượu nói, ánh mắt phức tạp nhìn cậu
-"Tôi không biết" Cậu nhẹ nhàng lắc đầu, nốc ly rượu vào miệng mình, động tác dứt khoát vô cùng như chứng tỏ một sự đau khổ đang dày vò
-"Cậu thật là, tôi nói hết lời rồi đó, Jenny chỉ thích mỗi mình Tư Kì Phong thôi, không lẽ cậu muốn làm cô ấy đau khổ, liệu sống với cậu cô ấy có hạnh phúc không có cười được không hay là chỉ suốt ngày nhìn cậu bằng con mắt oán giận, mặt lúc nào cũng nhăn nhó khó chịu, ý mà khoan hình như tính tình bã lúc nào cũng vậy mà ta, hố nặng rồi" Y nhăn mặt gãi gãi đầu
-"Tiến Vinh, có lẽ cậu nói đúng, nhưng tôi không muốn từ bỏ, tôi sẽ cố gắng thêm lần nữa, tôi sẽ thành tâm hỏi cô ấy, nếu như cô ấy nhất quyết nói không, tôi sẽ từ bỏ" Có lẽ từ đầu cậu đã thua, nhưng cậu không chấp nhận, cậu đứng bật dậy
-"Tôi đi trứoc đây, cảm ơn cậu, Tiến Vinh" Cậu lảo đảo bước đi, chưa kịp để y đáp lại đã khuất bóng ngoài cửa, y bật cười, nụ cười vô cùng châm chọc và đáng tiếc cho cậu
-"Đúng là đồ ngốc, đã thấy trước kết quả còn đắn đo chi cho mệt, bó tay" Y thở dài lắc đầu nguầy nguậy dựa lưng ra ghế mà ngắm nhìn bầu trời đầy sao đêm nay, thật đẹp, thật huyền ảo nhưng nó lại là tấm áo cô đơn của ai kia, tội nghiệp.
Buổi sáng trong lành lại đến, nhỏ nhón chân đẩy cửa sổ ra, chống cằm hít thở không khí bên ngoài, đột nhiên thắt lưng bị ai đấy ôm chặt
-"Nàng thật là sao lúc nào cũng dậy sớm thế, phải ngủ nhiều để con chúng ta khỏe chứ" Chàng cau mày trách yêu
-"Ưm thiếp không muốn làm con heo ngủ đâu" Nhỏ chu mỏ làm bộ dáng đáng yêu nhất
Reng Reng Reng
-"Alo" Nhỏ mềm mại nói, giọng nói ngọt tựa đường phèn
-"Công chúa của mẹ đấy à, hôm nay dẫn hoàng tử của con qua nhà ma ma ăn cơm đi, cha con nói đó" Giọng bà Lê Mẫn cũng ngọt không kém, đúng là mẹ nào con đấy
-"Cha...cha sao ma ma" Nhỏ ớn lạnh rùng mình nói
-"Công chúa con yên tâm đi, có mama đây làm khiêng đỡ cho con sẽ không sao đâu" Bà ấm áp nói
-"Con biết rồi" Nhỏ nhẹ nhõm mỉm cười, ánh mắt sáng quắc lên
-"Tuân, chúng ta về nhà mama và papa thiếp đi" Nhỏ nắm lấy bàn tay to, rắn chắc của chàng đung đưa
-"Cha mẹ nàng à" Chàng yêu thương vuốt tóc nhỏ
-"ÂN"
-"Đi thôi"
Chỉ nửa tiếng sau, nhỏ đã đến ngôi biệt thự khang trang của papa và mama với chút lo lắng, khuôn mặt đỏ hồng vì nắng, khoát tay chàng bước vào
-"Cô chủ, lão gia và phu nhân ở phòng ăn đợi cô" Ông An quản gia của nhà lạnh giọng lên tiếng, gương mặt không chút biểu cảm, đây chính là người thân cận bên cạnh người cha đáng sợ của cô, ông ta lúc nào cũng nghiêm túc đến phát sợ, chắc chắn từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cười, nhỏ gật đầu kéo chàng đi về phía phòng ăn
-"Mama" Nhỏ chạy đến nhào vào lòng bà Lê Mẫn, gương mặt ửng hồng tươi rói, làm nũng trong lòng bà
-"Công chúa của mẹ, để mẹ xem con nào" Bà đẩy bảo bối của mình ra, cẩn thận ngắm nhìn, nhỏ hiểu ý nâng nhẹ mép váy xoay một vòng
-"Ôi, đúng là vẫn đáng yêu như xưa" Bà không cầm lòng được cẩn thận ôm con vào lòng
-"Hai mẹ con thôi đi nào, con dù sao cũng lớn rồi, đừng coi nó như con nít nữa" Ông sắc bén nhìn chàng nhưng miệng thì nói với hai mẹ con nhỏ, giọng như thép sắc, đôi lông mày rậm nhướn lên
-"Ông này thật là, công chúa của mẹ trong mắt mẹ vẫn nhỏ bé đáng yêu như thuở nào thôi" Bà nựng nhẹ đôi gò má phúng phính của nhỏ, xoa xoa đầu nhỏ một cách đầy sủng nịnh
-"HỪ, dù sao thì chúng ta cũng sắp có cháu bồng đấy, con bé chuẩn bị làm mẹ rồi, đối xử phải như người lớn một chút chứ" Lời ô ng nói ra không biết là châm chọc hay là vui mừng nhắc nhở, biểu cảm không có lấy một thước nào cả
-"Ôi, làm sao mà tôi quên được, chúng ta sắp có cháu bồng chứ" Guơng mặt bà tươi như hoa nay còn tươi hơn
-"Được rồi, tất cả ngồi xuống đi" Ông cầm lấy tẩu thuốc bằng bạc trên miệng mình đưa cho người giúp việc bên cạnh
-"Vương Nhĩ Tuân, ta là cha của con bé nên có đôi việc muốn hỏi cháu" Ông ngước nhìn chàng ánh mắt đanh lại tỏ ý không hài lòng, hai mẹ con nàng nuốt cái ực không biết làm gì
-"Vâng xin nhạc phụ cứ nói"
-"Trong hậu cung của cháu có bao nhiêu phi tần" Ông nhíu mày hỏi
-"BỐ à/mình à" Hai người phụ nữ đồng thanh lên tiếng
-"Im nào, ta không hỏi hai người" Ông lườm bằng con mắt sắc sảo một cái quay lại chỗ chàng đợi cau trả lời
-"Có hơn 4000 phi tần" Tay chàng bất giác run rẩy nắm chặt lại thành quyền, khó khăn nói ra, mỗi lần nhắc đến chuyện này, chàng hận không thể đem cả hậu cung kia vứt bỏ mà chăm sóc một mình Lan Nhi của chàng
-"Có cần đau khổ như vậy không" Giọng y lạnh lùng mà ôn nhu cũng có nói, hai tay đan vào nhau đứng dựa vào thành cửa, đôi mắt đẹp đẽ nhìn người đang ngồi bệt dưới đất, thở dai bước đến
-"Tuy tôi có ghét cậu nhưng cũng không phải không thấy cảm động, mà thật là cậu từ bỏ đi, cô ấy chỉ thích Tư Kì Phong mà thôi, cậu đeo đuổi chỉ khiến cậu thêm đau khổ chuyện ba người càng rắc rối thêm i, cậu cũng nên nghĩ đến danh dự của mình đi, đường đường là một hoàng tử ai lại đi đánh nhau đến nông nỗi này, đứng dậy, làm nam nhi chí khí đi, đi thôi tôi giúp cậu băng bó vết thương, nếu không MiuLy mà thấy thì tôi không yên với cô ấy đâu" Y mỉm cười đưa tay trước mặt Onew, cậu ngẩng mặt nắm lấy tay y mà đứng dậy lặng im bước nhanh, y thở dài đi sau
-"Miuly anh trai em thật rắc rối a"
-"Thế nào, cậu có từ bỏ ý định chưa" Y nhấm nháp ngụm rượu nói, ánh mắt phức tạp nhìn cậu
-"Tôi không biết" Cậu nhẹ nhàng lắc đầu, nốc ly rượu vào miệng mình, động tác dứt khoát vô cùng như chứng tỏ một sự đau khổ đang dày vò
-"Cậu thật là, tôi nói hết lời rồi đó, Jenny chỉ thích mỗi mình Tư Kì Phong thôi, không lẽ cậu muốn làm cô ấy đau khổ, liệu sống với cậu cô ấy có hạnh phúc không có cười được không hay là chỉ suốt ngày nhìn cậu bằng con mắt oán giận, mặt lúc nào cũng nhăn nhó khó chịu, ý mà khoan hình như tính tình bã lúc nào cũng vậy mà ta, hố nặng rồi" Y nhăn mặt gãi gãi đầu
-"Tiến Vinh, có lẽ cậu nói đúng, nhưng tôi không muốn từ bỏ, tôi sẽ cố gắng thêm lần nữa, tôi sẽ thành tâm hỏi cô ấy, nếu như cô ấy nhất quyết nói không, tôi sẽ từ bỏ" Có lẽ từ đầu cậu đã thua, nhưng cậu không chấp nhận, cậu đứng bật dậy
-"Tôi đi trứoc đây, cảm ơn cậu, Tiến Vinh" Cậu lảo đảo bước đi, chưa kịp để y đáp lại đã khuất bóng ngoài cửa, y bật cười, nụ cười vô cùng châm chọc và đáng tiếc cho cậu
-"Đúng là đồ ngốc, đã thấy trước kết quả còn đắn đo chi cho mệt, bó tay" Y thở dài lắc đầu nguầy nguậy dựa lưng ra ghế mà ngắm nhìn bầu trời đầy sao đêm nay, thật đẹp, thật huyền ảo nhưng nó lại là tấm áo cô đơn của ai kia, tội nghiệp.
Buổi sáng trong lành lại đến, nhỏ nhón chân đẩy cửa sổ ra, chống cằm hít thở không khí bên ngoài, đột nhiên thắt lưng bị ai đấy ôm chặt
-"Nàng thật là sao lúc nào cũng dậy sớm thế, phải ngủ nhiều để con chúng ta khỏe chứ" Chàng cau mày trách yêu
-"Ưm thiếp không muốn làm con heo ngủ đâu" Nhỏ chu mỏ làm bộ dáng đáng yêu nhất
Reng Reng Reng
-"Alo" Nhỏ mềm mại nói, giọng nói ngọt tựa đường phèn
-"Công chúa của mẹ đấy à, hôm nay dẫn hoàng tử của con qua nhà ma ma ăn cơm đi, cha con nói đó" Giọng bà Lê Mẫn cũng ngọt không kém, đúng là mẹ nào con đấy
-"Cha...cha sao ma ma" Nhỏ ớn lạnh rùng mình nói
-"Công chúa con yên tâm đi, có mama đây làm khiêng đỡ cho con sẽ không sao đâu" Bà ấm áp nói
-"Con biết rồi" Nhỏ nhẹ nhõm mỉm cười, ánh mắt sáng quắc lên
-"Tuân, chúng ta về nhà mama và papa thiếp đi" Nhỏ nắm lấy bàn tay to, rắn chắc của chàng đung đưa
-"Cha mẹ nàng à" Chàng yêu thương vuốt tóc nhỏ
-"ÂN"
-"Đi thôi"
Chỉ nửa tiếng sau, nhỏ đã đến ngôi biệt thự khang trang của papa và mama với chút lo lắng, khuôn mặt đỏ hồng vì nắng, khoát tay chàng bước vào
-"Cô chủ, lão gia và phu nhân ở phòng ăn đợi cô" Ông An quản gia của nhà lạnh giọng lên tiếng, gương mặt không chút biểu cảm, đây chính là người thân cận bên cạnh người cha đáng sợ của cô, ông ta lúc nào cũng nghiêm túc đến phát sợ, chắc chắn từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cười, nhỏ gật đầu kéo chàng đi về phía phòng ăn
-"Mama" Nhỏ chạy đến nhào vào lòng bà Lê Mẫn, gương mặt ửng hồng tươi rói, làm nũng trong lòng bà
-"Công chúa của mẹ, để mẹ xem con nào" Bà đẩy bảo bối của mình ra, cẩn thận ngắm nhìn, nhỏ hiểu ý nâng nhẹ mép váy xoay một vòng
-"Ôi, đúng là vẫn đáng yêu như xưa" Bà không cầm lòng được cẩn thận ôm con vào lòng
-"Hai mẹ con thôi đi nào, con dù sao cũng lớn rồi, đừng coi nó như con nít nữa" Ông sắc bén nhìn chàng nhưng miệng thì nói với hai mẹ con nhỏ, giọng như thép sắc, đôi lông mày rậm nhướn lên
-"Ông này thật là, công chúa của mẹ trong mắt mẹ vẫn nhỏ bé đáng yêu như thuở nào thôi" Bà nựng nhẹ đôi gò má phúng phính của nhỏ, xoa xoa đầu nhỏ một cách đầy sủng nịnh
-"HỪ, dù sao thì chúng ta cũng sắp có cháu bồng đấy, con bé chuẩn bị làm mẹ rồi, đối xử phải như người lớn một chút chứ" Lời ô ng nói ra không biết là châm chọc hay là vui mừng nhắc nhở, biểu cảm không có lấy một thước nào cả
-"Ôi, làm sao mà tôi quên được, chúng ta sắp có cháu bồng chứ" Guơng mặt bà tươi như hoa nay còn tươi hơn
-"Được rồi, tất cả ngồi xuống đi" Ông cầm lấy tẩu thuốc bằng bạc trên miệng mình đưa cho người giúp việc bên cạnh
-"Vương Nhĩ Tuân, ta là cha của con bé nên có đôi việc muốn hỏi cháu" Ông ngước nhìn chàng ánh mắt đanh lại tỏ ý không hài lòng, hai mẹ con nàng nuốt cái ực không biết làm gì
-"Vâng xin nhạc phụ cứ nói"
-"Trong hậu cung của cháu có bao nhiêu phi tần" Ông nhíu mày hỏi
-"BỐ à/mình à" Hai người phụ nữ đồng thanh lên tiếng
-"Im nào, ta không hỏi hai người" Ông lườm bằng con mắt sắc sảo một cái quay lại chỗ chàng đợi cau trả lời
-"Có hơn 4000 phi tần" Tay chàng bất giác run rẩy nắm chặt lại thành quyền, khó khăn nói ra, mỗi lần nhắc đến chuyện này, chàng hận không thể đem cả hậu cung kia vứt bỏ mà chăm sóc một mình Lan Nhi của chàng
/36
|