Sống những ngày bị giam lỏng, Đỗ Hiểu Nguyệt cuối cùng đã cảm nhận được cái gì gọi là một ngày dài như một năm! Trước kia bị phạt cấm túc ít nhất còn có hai mỹ nhân và một chồng tiểu thuyết gió trăng sống qua ngày với mình; giờ thì sao, không có gì hết, ba nha đầu hình như bị cấm, hỏi gì đáp nấy mà còn dùng kiểu nói như có như không. Khi không hỏi đến thì họ liền biến thành mấy cái bóng không phát ra tiếng động. Hiểu Nguyệt đi một bước thì họ theo một bước. Sau mười lăm ngày bị nhốt, Hiểu Nguyệt không thể không thỏa hiệp, đồng ý với yêu cầu cuối cùng của Ly Lạc. Chỉ là ——
“Tại sao vẫn không cho tôi ra ngoài?” Hiểu Nguyệt trợn mắt nhìn hai Đại hán canh gác ở cửa phòng.
“Đỗ cô nương, chủ tử lệnh cho tại hạ bảo vệ Đỗ cô nương.” Hai Đại hán trả lời thận trọng.
“Mấy người…” Khóe mắt Hiểu Nguyệt giật giật, nàng vỗ nhẹ lên trán rồi liếc nhìn ba cái bóng sau lưng một cách mệt mỏi, đôi mắt nhắm hờ rồi khi mở ra đã có vẻ bình tĩnh hơn hẳn, “Chủ tử nhà các người đã ra lệnh cho các người bảo vệ tôi thì đương nhiên là tôi đi đến đâu các người sẽ theo đến đấy, mà y cũng có nói cần giữ tôi ở nguyên trong căn phòng này đâu! Hơn nữa chủ tử các người giao việc cho tôi đi làm, ngồi trong phòng chẳng giải quyết được gì. Thế nên tôi đặc biệt cho phép các người đi theo, như vậy các người vừa không vi phạm mệnh lệnh của chủ tử vừa không tính là thất trách.” Chỉ cần ra khỏi sơn trang này mình nhất định sẽ tìm cơ hội bỏ trốn!
“Việc này…” Hai Đại hán không biết nên trả lời Hiểu Nguyệt như thế nào. Chủ tử nói cần trông coi nàng nhưng lại không quy định là nhất định phải giữ nàng ở trong phòng suốt, đi theo nàng cũng là một cách trông coi nhỉ!
“Cứ làm theo lời Đỗ cô nương!” Giọng Ly Lạc truyền từ xa tới gần, cuối cùng đứng yên ở ngoài cửa với vẻ ngoài vẫn sáng như ánh nắng, chỉ có điều là ánh nắng sau giờ Ngọ tháng Sáu, “Đỗ cô nương mới đến Ly quốc chắc không quen thuộc tình hình Thương Lãng, mấy người các ngươi nhất định phải bảo vệ nàng thật tốt cho bản Vương, đừng để Đỗ cô nương không cẩn thận chạy mất!”
“Cám ơn sự chiếu cố nhiệt tình của Vương gia!” Hiểu Nguyệt gần như cắn răng nói. “Nhưng Vương gia ngài có điều người phối hợp với tôi đến không? Như thế càng có thêm người bảo vệ tôi!”
“Đỗ cô nương nói rất có lý, bản Vương sẽ suy nghĩ cẩn thận!” Ly Lạc thờ ơ xoay người, nhấc chân thong thả bước về phía tiểu viện. “Nếu cần thiết thì bản Vương thấy để đích thân bản Vương bảo vệ Đỗ cô nương càng tốt hơn!”
“Ly Lạc, huynh đứng lại cho tôi!” Hiểu Nguyệt nói lạnh lùng, trong đôi mắt bình tĩnh ánh lên tia lửa giận, chạy vọt đến trước mặt Ly Lạc, nhếch mày nhìn y, “Kể cả tôi đã đồng ý điều kiện của huynh nhưng trong đó không quy định huynh có thể hạn chế quyền tự do cá nhân của tôi! Nếu huynh không đuổi hết đám tai mắt này đi thì tôi thà ngày ngày ngủ như chết ở đây, làm một thượng khách thuần túy còn hơn. Dù sao tôi cũng chẳng có yêu cầu cao xa gì với cuộc sống, được ăn được uống được ngủ là tốt rồi!”
“Được lắm! Đó cũng là một chuyện tốt, còn giảm bớt rất nhiều phiền phức giúp bản Vương!” Ly Lạc không bị lay động, thay vào đó là đứng đợi một bên nói với ngữ điệu ì èo, thầm than thở Hiểu Nguyệt thật to gan, dám gọi thẳng tên tục của Tam hoàng tử.
Hiểu Nguyệt chầm chậm áp sát Ly Lạc và dừng ở chỗ cách y một bước chân, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng không chớp: “Rốt cuộc là huynh định làm gì?” Nàng cảm thấy hình như ngay từ giây phút đầu tiên bước vào Ly quốc đã rơi vào một âm mưu xoay vòng. “Làm thế nào huynh biết tôi sẽ xuất hiện ở Ly quốc? Người của huynh sao có thể dễ dàng tìm thấy tôi? Huynh mời tôi đến đây tóm lại là có ý gì!”
“Đỗ cô nương, nàng đột nhiên nhắc tới nhiều vấn đề như vậy bản Vương thực sự không biết trả lời từ đâu!” Ly Lạc cười nhạt, cũng không tránh ánh mắt của Hiểu Nguyệt mà còn tỏ vẻ rất thú vị, “Bản Vương còn tưởng rằng Đỗ cô nương thật sự trấn tĩnh, không hỏi gì về chuyện làm sao một cô nương như nàng lại được mời về đây cơ!”
“Ha ha, nếu không hỏi cho rõ thì chỉ sợ bị người ta bán đi còn phải giúp huynh đếm tiền nữa!” Hiểu Nguyệt cười lạnh, “Thôi vậy cứ trả lời từ vấn đề đầu tiên đi!”
“Đỗ cô nương thật đúng là thích nói đùa.” Ly Lạc tách ra, đi về phía có bóng râm, “Nói thật là chúng tôi không ngờ sẽ phát hiện chuyện Đỗ cô nương tới Ly quốc, Đỗ cô nương có còn nhớ lúc xuống thuyền nàng có đụng vào một người không?”
Có à? Hình như lúc xuống thuyền có đụng vào một đại thúc trung niên thì phải, nhưng Hiểu Nguyệt không nhớ rõ diện mạo đại thúc đó lắm. “Thế thì sao? Chẳng lẽ đó là người của huynh? Thế thì số hàng trong thuyền cũng là của huynh à? Còn nữa, người đó làm thế nào nhận ra tôi?”
“Hắn từng theo ta đến Phỉ Á một lần. Hôm bày Quốc yến hắn cũng tham dự nhưng lúc ấy Đỗ cô nương rất thờ ơ, không quan tâm gì hết, e là không thấy rõ hắn đâu.” Ly Lạc tháo gỡ nghi hoặc.
Từng đến Phỉ Á tham dự Quốc yến? Hiểu Nguyệt cố gắng hình dung lại tình cảnh hôm ấy, hình như đại thúc Ly quốc ấy chính là vị sứ giả dự Quốc yến! Nếu đúng thật là hắn thì có thể nói vị sứ giả đó đã sớm là thuộc hạ của Ly Lạc! “Sau đó thì sao?” Đỗ Hiểu Nguyệt muốn nghe Ly Lạc nói tiếp.
“Nàng nói xem? Hoàng Hậu Phỉ Á đột nhiên xuất hiện ở Ly quốc, ấy chính là một chuyện động trời!” Khóe môi Ly Lạc nhếch lên như cười như không, tuy nói lời chế nhạo nhưng Hiểu Nguyệt lại không nghe ra chút ý tứ trêu chọc nào mà ngược lại đầy ý giễu cợt.
Hóa ra là vì chuyện thân phận! “Động trời chỗ nào?” Hiểu Nguyệt cũng nửa cười nửa không, “Nếu đầu óc Lạc hoàng tử còn bình thường thì cũng không bị bệnh si ngốc của người già chứ. Lạc hoàng tử chắc hẳn vẫn nhớ rằng tôi từng nói nếu có cơ hội tôi sẽ đến Ly quốc thăm thú hồ Vọng Nguyệt trong lời đồn. Thế nên tôi chỉ đơn giản là đến Ly quốc ngắm cảnh, tuyệt đối không thể là nhân vật nằm vùng gì đó. Hơn nữa tôi chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, một mình đến Ly quốc mà còn để Lạc hoàng tử mời tới đây một cách dễ dàng như vậy, Lạc hoàng tử còn nghĩ tôi có năng lực làm mật thám à? Vậy nên rất mong Lạc hoàng tử đại lượng rộng lòng.”
“Nghe rất hợp lý nhỉ!” Ly Lạc cười khẽ, “Song Đỗ cô nương thực cho rằng bản Vương mời nàng đến đây chỉ đơn giản là bởi nghi ngờ nàng có khả năng là gian tế thôi ư? Xem ra Đỗ cô nương vẫn không hoàn toàn hiểu hết giá trị bản thân rồi!”
“Có ý gì?” Hiểu Nguyệt nhíu mày, tim đập thình thịch, dường như đã xảy ra chuyện tồi tệ nào đấy.
“Rất cảm ơn mó quà Đỗ cô nương ban tặng, bản Vương cuối cùng đã tìm ra gian tế của Phỉ Á tại Thương Lãng!” Ly Lạc định giơ tay vuốt tóc Hiểu Nguyệt nhưng bị nàng nghiêng người tránh né, Ly Lạc cũng không xấu hổ mà rút tay lại như không có việc gì. “Nói chung giá trị của Đỗ cô nương rất lớn đấy nhé!”
Gian tế ở Thương Lãng? Tìm ra được nhờ mình ư? Chẳng lẽ Tam ca đã phát hiện chuyện mình tới Ly quốc bị mất tích nên ra lệnh cho thuộc hạ ra ngoài tìm rồi bị Ly Lạc phát hiện? Nếu đúng vậy thì chuyện này sẽ ầm ĩ lắm đây, những gian tế bị địch quốc bắt được liệu còn toàn mạng không? Hiểu Nguyệt mím chặt môi, nhíu mày ngày càng sâu rồi cuối cùng vắt thành một chữ “xuyên”: “Huynh đã làm gì họ rồi?”
“Đáng bị xử lý thế nào thì xử lý thế ấy, có can đảm tới Ly quốc của ta làm loạn, bản Vương há có thể dung thứ cho bọn họ làm càn như vậy!” Ly Lạc lạnh giọng, “Xem ra nàng vẫn rất lo cho họ nhỉ!”
“Bọn họ làm loạn lúc nào chứ? Chẳng qua là từ Phỉ Á đến Ly quốc tìm tôi, có gì mà loạn?” Hiểu Nguyệt hỏi ngược, “Huống chi Ly quốc nội loạn là chuyện riêng của các người, liên quan gì tới người Phỉ Á quốc? Các người có thể coi chúng tôi như người qua đường Giáp Ất Bính Đinh.”
“Nếu bọn họ chỉ đơn thuần là từ Phỉ Á tới tìm người thì bản Vương không phải loại người không nói lý lẽ! Thế nhưng thân phận của bọn họ có khi là thương nhân Giáp giàu có một phương, có khi là hoa nương (~gái lầu xanh) trong hoa lâu ở Thương Lãng. Đỗ cô nương, bản Vương thật không hiểu nổi, người vừa mới từ Phỉ Á qua làm thế nào mà nhanh chóng có được nhiều thân phận thế?”
Ly Lạc hỏi dồn khiến Hiểu Nguyệt ý thức được việc hơn nửa tháng nay ngoài kia đã xảy ra rất nhiều chuyện, càng không ngờ được bởi mình đã tiếp xúc với nhiều tai mắt như vậy, không lẽ Tam ca không sợ sẽ bị lão Đại biết rồi trách mắng? “Cho nên, cho nên bây giờ huynh muốn đưa tôi đi rêu rao một lượt để tóm luôn một mẻ cá lớn?” Hiểu Nguyệt đã đoán ra dụng ý của y khi đột ngột đồng ý cho mình ra ngoài.
“Đỗ cô nương quả nhiên thông minh hơn người!” Ly Lạc rất tán thưởng sự thức thời của Hiểu Nguyệt, “Phỉ Á quốc cử ra một số lượng người lớn như thế để đi tìm nàng, có thể thấy được tầm quan trọng của nàng đối với Phỉ Á hoặc là đối với Hoàng Đế. Nếu tóm được nàng trong tay thì Hoàng Đế Phỉ Á liệu có khả năng nghe theo sắp xếp của bản Vương không nhỉ?”
A! Nghĩ thôi đã thấy thật hoàn mỹ! Hiểu Nguyệt cong môi cười lạnh: “Tam hoàng tử đã đề cao tôi quá rồi! Nhưng Tam hoàng tử này, ngài không thấy rằng mình làm như vậy rất ngu xuẩn sao?” Nàng cũng không biết suy cho cùng tình hình bên ngoài là như thế nào, chỉ có thể phỏng đoán mục đích Ly Lạc làm vậy, “Với hiện trạng bây giờ của Ly quốc, mục đích Tam hoàng tử làm vậy chỉ có một lý do để giải thích… đó là Tam hoàng tử muốn mượn binh Phỉ Á để bình loạn, nhưng lại lo mượn binh xong Phỉ Á không rút quân khỏi Ly quốc mà sẽ thừa dịp Ly quốc chiến loạn không kịp thở một chiêu đánh chiếm Ly quốc. Cho nên ngài muốn tìm một con tin có trọng lượng, ngài thấy tôi nói có đúng không, Tam hoàng tử?”
Ly Lạc đầu tiên là ngẩn ra rồi sau đó khẽ cười: “Đỗ cô nương đã hiểu rõ rồi thì Đỗ cô nương cứ yên tâm ngồi đây làm con tin nhé!”
“Thật không may… Tam hoàng tử, ngài bắt nhầm con tin rồi!” Hiểu Nguyệt nhẹ dời gót sen, nụ cười vẫn đọng trên môi nhưng không bằng nụ cười nơi đáy mắt, “Chẳng lẽ ngài không biết tôi là con gái ruột của Tể tướng tiền nhiệm Phỉ Á triều Đỗ Khang Vĩnh sao? Gia phụ và Đế Vương bất hòa, suýt nữa còn mưu đoạt Đế vị. Về sau không biết vì sao mà gia phụ từ quan. Nhưng mối bất hòa ấy đã gây ra sự bất mãn của Hoàng Thượng với Hoàng Hậu tôi đây. Tôi vừa tiến cung chưa được một tháng đã bị cấm túc ba tháng, sau đó còn bị đày vào nhà giam ngồi rồi lại xuất cung lưu vong – ngài cho rằng Đế Vương sẽ để ý đến một người như tôi à?”
“Đỗ cô nương, có nói dối cũng phải nhìn đối tượng là ai chứ, nàng đừng nghĩ ta là đồ ngốc chuyện gì cũng không biết!” Ly Lạc phản kích chỉ dựa vào trực giác. Đỗ Hiểu Nguyệt nói ra ba sự kiện, nhưng Ly Lạc chỉ hỏi thăm được hai chuyện, về chuyện nàng xuất cung như thế nào vẫn là một bí mật. Nhưng từ việc trước đó nàng nửa thật nửa giả có thể thấy độ đáng tin cậy trong lời nói của nàng rất đáng xem xét. Tuy nhiên vẫn không đoán ra nàng ta xuất cung thế nào, nói chung việc Hoàng Hậu xuất cung chính là một sự kiện rất trọng đại! Vì thế có thể giải thích việc Phỉ Á đi tìm Hoàng Hậu, còn tầm quan trọng của nàng có đáng để dùng làm con tin hay không thì vẫn chưa nói chắc chắn được. Liệu Hoàng Đế Phỉ Á có vì một người phụ nữ không quan trọng lắm mà từ bỏ những triển khai sắp đặt của y không?
Đỗ Hiểu Nguyệt nhìn chằm chằm Ly Lạc thấy y hơi cau mày, nàng không biết y có tin lời mình không mà trong lời khẳng định của y tựa như y hiểu rất rõ hiện trạng thực tế của nàng. Nhưng nàng thầm nghĩ Ly Lạc nhất định không biết chuyện mình xuất cung như thế nào, chắc chắn Đàm Văn Hạo sẽ không chỉ không công bố ra ngoài việc Hoàng Hậu bị bắt cóc mà còn bảo mật thật cẩn thận bởi đây có thể trở thành một lời “gièm pha” đặc biệt lớn trong Hoàng gia. Nói ra việc Hoàng Hậu của một nước bị cướp mất thật quá mất mặt Hoàng gia! “Tôi ăn ngay nói thật, lừa huynh làm gì chứ!” Hiểu Nguyệt một mặt tỏ vẻ “huynh không tin thì thôi”, “Nếu không tin huynh có thể sai thuộc hạ đến kinh thành Phỉ Á hỏi thăm mà xem, nghe thử phường trà đầu đường người ta nói chuyện đương kim Hoàng Hậu bị thất sủng cỡ nào! Nếu huynh ngại đi kinh thành xa xôi thì cứ tới ngay phường trà ở Thương Dao mà hỏi, cũng vậy cả thôi, đương kim Hoàng Hậu Phỉ Á vô năng bất tài cỡ nào ai ai cũng biết! Huynh thử nghĩ đi, Đế Vương Phỉ Á sẽ chịu sự uy hiếp bởi một người phụ nữ vừa vô dụng vừa không được sủng ái sao? Huynh cũng có thể hỏi sao những người đó lại tới tìm tôi, tôi đoán chắc là Tam ca của tôi đi tìm tôi chung quanh, Tam ca bình thường thích du ngoạn khắp nơi nên quen biết một vài nhà giàu có hay mấy cô gái đẹp ở chốn thanh lâu cũng không phải không có khả năng!”
“Nói vậy là do bản Vương nghĩ nhiều à?” Ly Lạc chợt cười lạnh, mới đang nghi ngờ mức độ thật giả trong lời nói của nàng, nhưng vừa nhắc tới gian tế nàng đã giúp họ giải vây một cách rõ rệt, có phải là càng nói càng lộ không?
“Nghĩ nhiều không thì tôi cũng không biết!” Đỗ Hiểu Nguyệt cảm thấy giọng nói của y chợt lạnh lùng hẳn, rõ ràng y không hài lòng với những lời này của mình, “Huynh là Tam hoàng tử thì huynh tự có mức độ nghĩ ngợi, những gì tôi nói chẳng qua chỉ căn cứ vào kinh nghiệm thực tiễn mà suy đoán, Tam hoàng tử có thể lấy đó để tham khảo.”
Nghe những lời thật thật giả giả của Hiểu Nguyệt, Ly Lạc lại im lặng một hồi lâu rồi mới nói: “Đỗ cô nương nói thế chỉ là muốn rời khỏi nơi này thôi đúng không?”
Hiểu Nguyệt không nói gì, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn Ly Lạc thêm một lần, đã nói toạc ra rồi còn gì, tầng ý tứ khác của y chính là mình vốn không có cách nào thoát ra được đâu! Nhưng nàng vẫn muốn tranh thủ chút quyền lợi khác cho mình: “Tam hoàng tử này, theo tôi được biết thì hiện giờ phản quân đã tấn công Hoàng cung, Hoàng huynh của ngài đã bị phản quân hại, lẽ nào Tam hoàng tử ngài không muốn báo thù cho Hoàng huynh sao?”
“Không phải nàng đã đoán được nguyên nhân ta giữ nàng lại ở đây rồi ư?” Ly Lạc cũng ngại phải nhiều lời.
Quả nhiên y muốn mượn binh tiêu diệt phản quân! “Kỳ thật Lạc hoàng tử vẫn còn một biện pháp khác có thể sử dụng, không cần đi nước cờ mượn binh này.” Hiểu Nguyệt nói một cách tràn đầy lòng tin, mặc dù không nắm rõ tình hình cụ thể của Ly quốc nhưng với tâm lý người dân Thương Lãng thì vẫn nên xem xét người của Hoàng gia hơn.
“Ồ? Đỗ cô nương có đề nghị gì?” Ly Lạc không tin Hiểu Nguyệt có thể nghĩ ra mưu kế nào hay để tìm cách đoạt quyền, kể cả nàng rất thông minh đi nữa nhưng suy cho cùng nàng vẫn chỉ là một người phụ nữ, sao có thể có sách lược tốt được?
“Biện pháp là người nghĩ ra, cũng là dựa theo tình huống mà thiết lập!” Hiểu Nguyệt khẽ nheo mắt, “Nếu Lạc hoàng tử không hạn chế tự do của tôi, để tôi thoải mái du ngoại tại Ly quốc cộng thêm bồi thường tổn thất tinh thần nhất định cho tôi, tôi thực sự có thể làm một phò tá miễn phí cho Lạc hoàng tử trong mười ngày tới! Việc lần này tôi sẽ tìm mọi cách giúp huynh giải quyết!”
“Bản Vương dựa vào đâu để tin những lời phiến diện này của nàng?” Ly Lạc hừ một tiếng lạnh lùng, Đỗ Hiểu Nguyệt này còn không biết trời cao đất rộng ư, nàng tưởng nàng là ai chứ? Dám to mồm mạnh miệng như thế. Phải biết là cả đám quân sư phò tá hợp nhau lại mà vẫn đau đầu nhức óc với chuyện phản quân lần này!
“Nếu tôi nói với huynh… chuyện tất cả những gian tế ẩn náu trong Ly quốc các người đều là theo ý kiến của tôi thì sao? Không thể không nói là họ cũng rất lợi hại, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã khiến cho Hoàng thất Ly quốc không thể không cầu nước khác đến giúp bình định nội loạn!” Hiểu Nguyệt cười một cách nịnh nọt. “Nói thật là cũng chẳng sợ huynh biết đâu, tôi chỉ muốn cho huynh thấy một điều, cả một Hoàng cung mà cũng không thể vây khốn tôi thì một sơn trang có xá gì! Lạc hoàng tử, giao dịch giữa chúng ta như thế nào đây? Có hứng thú đồng ý không?”
“Tại sao vẫn không cho tôi ra ngoài?” Hiểu Nguyệt trợn mắt nhìn hai Đại hán canh gác ở cửa phòng.
“Đỗ cô nương, chủ tử lệnh cho tại hạ bảo vệ Đỗ cô nương.” Hai Đại hán trả lời thận trọng.
“Mấy người…” Khóe mắt Hiểu Nguyệt giật giật, nàng vỗ nhẹ lên trán rồi liếc nhìn ba cái bóng sau lưng một cách mệt mỏi, đôi mắt nhắm hờ rồi khi mở ra đã có vẻ bình tĩnh hơn hẳn, “Chủ tử nhà các người đã ra lệnh cho các người bảo vệ tôi thì đương nhiên là tôi đi đến đâu các người sẽ theo đến đấy, mà y cũng có nói cần giữ tôi ở nguyên trong căn phòng này đâu! Hơn nữa chủ tử các người giao việc cho tôi đi làm, ngồi trong phòng chẳng giải quyết được gì. Thế nên tôi đặc biệt cho phép các người đi theo, như vậy các người vừa không vi phạm mệnh lệnh của chủ tử vừa không tính là thất trách.” Chỉ cần ra khỏi sơn trang này mình nhất định sẽ tìm cơ hội bỏ trốn!
“Việc này…” Hai Đại hán không biết nên trả lời Hiểu Nguyệt như thế nào. Chủ tử nói cần trông coi nàng nhưng lại không quy định là nhất định phải giữ nàng ở trong phòng suốt, đi theo nàng cũng là một cách trông coi nhỉ!
“Cứ làm theo lời Đỗ cô nương!” Giọng Ly Lạc truyền từ xa tới gần, cuối cùng đứng yên ở ngoài cửa với vẻ ngoài vẫn sáng như ánh nắng, chỉ có điều là ánh nắng sau giờ Ngọ tháng Sáu, “Đỗ cô nương mới đến Ly quốc chắc không quen thuộc tình hình Thương Lãng, mấy người các ngươi nhất định phải bảo vệ nàng thật tốt cho bản Vương, đừng để Đỗ cô nương không cẩn thận chạy mất!”
“Cám ơn sự chiếu cố nhiệt tình của Vương gia!” Hiểu Nguyệt gần như cắn răng nói. “Nhưng Vương gia ngài có điều người phối hợp với tôi đến không? Như thế càng có thêm người bảo vệ tôi!”
“Đỗ cô nương nói rất có lý, bản Vương sẽ suy nghĩ cẩn thận!” Ly Lạc thờ ơ xoay người, nhấc chân thong thả bước về phía tiểu viện. “Nếu cần thiết thì bản Vương thấy để đích thân bản Vương bảo vệ Đỗ cô nương càng tốt hơn!”
“Ly Lạc, huynh đứng lại cho tôi!” Hiểu Nguyệt nói lạnh lùng, trong đôi mắt bình tĩnh ánh lên tia lửa giận, chạy vọt đến trước mặt Ly Lạc, nhếch mày nhìn y, “Kể cả tôi đã đồng ý điều kiện của huynh nhưng trong đó không quy định huynh có thể hạn chế quyền tự do cá nhân của tôi! Nếu huynh không đuổi hết đám tai mắt này đi thì tôi thà ngày ngày ngủ như chết ở đây, làm một thượng khách thuần túy còn hơn. Dù sao tôi cũng chẳng có yêu cầu cao xa gì với cuộc sống, được ăn được uống được ngủ là tốt rồi!”
“Được lắm! Đó cũng là một chuyện tốt, còn giảm bớt rất nhiều phiền phức giúp bản Vương!” Ly Lạc không bị lay động, thay vào đó là đứng đợi một bên nói với ngữ điệu ì èo, thầm than thở Hiểu Nguyệt thật to gan, dám gọi thẳng tên tục của Tam hoàng tử.
Hiểu Nguyệt chầm chậm áp sát Ly Lạc và dừng ở chỗ cách y một bước chân, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng không chớp: “Rốt cuộc là huynh định làm gì?” Nàng cảm thấy hình như ngay từ giây phút đầu tiên bước vào Ly quốc đã rơi vào một âm mưu xoay vòng. “Làm thế nào huynh biết tôi sẽ xuất hiện ở Ly quốc? Người của huynh sao có thể dễ dàng tìm thấy tôi? Huynh mời tôi đến đây tóm lại là có ý gì!”
“Đỗ cô nương, nàng đột nhiên nhắc tới nhiều vấn đề như vậy bản Vương thực sự không biết trả lời từ đâu!” Ly Lạc cười nhạt, cũng không tránh ánh mắt của Hiểu Nguyệt mà còn tỏ vẻ rất thú vị, “Bản Vương còn tưởng rằng Đỗ cô nương thật sự trấn tĩnh, không hỏi gì về chuyện làm sao một cô nương như nàng lại được mời về đây cơ!”
“Ha ha, nếu không hỏi cho rõ thì chỉ sợ bị người ta bán đi còn phải giúp huynh đếm tiền nữa!” Hiểu Nguyệt cười lạnh, “Thôi vậy cứ trả lời từ vấn đề đầu tiên đi!”
“Đỗ cô nương thật đúng là thích nói đùa.” Ly Lạc tách ra, đi về phía có bóng râm, “Nói thật là chúng tôi không ngờ sẽ phát hiện chuyện Đỗ cô nương tới Ly quốc, Đỗ cô nương có còn nhớ lúc xuống thuyền nàng có đụng vào một người không?”
Có à? Hình như lúc xuống thuyền có đụng vào một đại thúc trung niên thì phải, nhưng Hiểu Nguyệt không nhớ rõ diện mạo đại thúc đó lắm. “Thế thì sao? Chẳng lẽ đó là người của huynh? Thế thì số hàng trong thuyền cũng là của huynh à? Còn nữa, người đó làm thế nào nhận ra tôi?”
“Hắn từng theo ta đến Phỉ Á một lần. Hôm bày Quốc yến hắn cũng tham dự nhưng lúc ấy Đỗ cô nương rất thờ ơ, không quan tâm gì hết, e là không thấy rõ hắn đâu.” Ly Lạc tháo gỡ nghi hoặc.
Từng đến Phỉ Á tham dự Quốc yến? Hiểu Nguyệt cố gắng hình dung lại tình cảnh hôm ấy, hình như đại thúc Ly quốc ấy chính là vị sứ giả dự Quốc yến! Nếu đúng thật là hắn thì có thể nói vị sứ giả đó đã sớm là thuộc hạ của Ly Lạc! “Sau đó thì sao?” Đỗ Hiểu Nguyệt muốn nghe Ly Lạc nói tiếp.
“Nàng nói xem? Hoàng Hậu Phỉ Á đột nhiên xuất hiện ở Ly quốc, ấy chính là một chuyện động trời!” Khóe môi Ly Lạc nhếch lên như cười như không, tuy nói lời chế nhạo nhưng Hiểu Nguyệt lại không nghe ra chút ý tứ trêu chọc nào mà ngược lại đầy ý giễu cợt.
Hóa ra là vì chuyện thân phận! “Động trời chỗ nào?” Hiểu Nguyệt cũng nửa cười nửa không, “Nếu đầu óc Lạc hoàng tử còn bình thường thì cũng không bị bệnh si ngốc của người già chứ. Lạc hoàng tử chắc hẳn vẫn nhớ rằng tôi từng nói nếu có cơ hội tôi sẽ đến Ly quốc thăm thú hồ Vọng Nguyệt trong lời đồn. Thế nên tôi chỉ đơn giản là đến Ly quốc ngắm cảnh, tuyệt đối không thể là nhân vật nằm vùng gì đó. Hơn nữa tôi chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, một mình đến Ly quốc mà còn để Lạc hoàng tử mời tới đây một cách dễ dàng như vậy, Lạc hoàng tử còn nghĩ tôi có năng lực làm mật thám à? Vậy nên rất mong Lạc hoàng tử đại lượng rộng lòng.”
“Nghe rất hợp lý nhỉ!” Ly Lạc cười khẽ, “Song Đỗ cô nương thực cho rằng bản Vương mời nàng đến đây chỉ đơn giản là bởi nghi ngờ nàng có khả năng là gian tế thôi ư? Xem ra Đỗ cô nương vẫn không hoàn toàn hiểu hết giá trị bản thân rồi!”
“Có ý gì?” Hiểu Nguyệt nhíu mày, tim đập thình thịch, dường như đã xảy ra chuyện tồi tệ nào đấy.
“Rất cảm ơn mó quà Đỗ cô nương ban tặng, bản Vương cuối cùng đã tìm ra gian tế của Phỉ Á tại Thương Lãng!” Ly Lạc định giơ tay vuốt tóc Hiểu Nguyệt nhưng bị nàng nghiêng người tránh né, Ly Lạc cũng không xấu hổ mà rút tay lại như không có việc gì. “Nói chung giá trị của Đỗ cô nương rất lớn đấy nhé!”
Gian tế ở Thương Lãng? Tìm ra được nhờ mình ư? Chẳng lẽ Tam ca đã phát hiện chuyện mình tới Ly quốc bị mất tích nên ra lệnh cho thuộc hạ ra ngoài tìm rồi bị Ly Lạc phát hiện? Nếu đúng vậy thì chuyện này sẽ ầm ĩ lắm đây, những gian tế bị địch quốc bắt được liệu còn toàn mạng không? Hiểu Nguyệt mím chặt môi, nhíu mày ngày càng sâu rồi cuối cùng vắt thành một chữ “xuyên”: “Huynh đã làm gì họ rồi?”
“Đáng bị xử lý thế nào thì xử lý thế ấy, có can đảm tới Ly quốc của ta làm loạn, bản Vương há có thể dung thứ cho bọn họ làm càn như vậy!” Ly Lạc lạnh giọng, “Xem ra nàng vẫn rất lo cho họ nhỉ!”
“Bọn họ làm loạn lúc nào chứ? Chẳng qua là từ Phỉ Á đến Ly quốc tìm tôi, có gì mà loạn?” Hiểu Nguyệt hỏi ngược, “Huống chi Ly quốc nội loạn là chuyện riêng của các người, liên quan gì tới người Phỉ Á quốc? Các người có thể coi chúng tôi như người qua đường Giáp Ất Bính Đinh.”
“Nếu bọn họ chỉ đơn thuần là từ Phỉ Á tới tìm người thì bản Vương không phải loại người không nói lý lẽ! Thế nhưng thân phận của bọn họ có khi là thương nhân Giáp giàu có một phương, có khi là hoa nương (~gái lầu xanh) trong hoa lâu ở Thương Lãng. Đỗ cô nương, bản Vương thật không hiểu nổi, người vừa mới từ Phỉ Á qua làm thế nào mà nhanh chóng có được nhiều thân phận thế?”
Ly Lạc hỏi dồn khiến Hiểu Nguyệt ý thức được việc hơn nửa tháng nay ngoài kia đã xảy ra rất nhiều chuyện, càng không ngờ được bởi mình đã tiếp xúc với nhiều tai mắt như vậy, không lẽ Tam ca không sợ sẽ bị lão Đại biết rồi trách mắng? “Cho nên, cho nên bây giờ huynh muốn đưa tôi đi rêu rao một lượt để tóm luôn một mẻ cá lớn?” Hiểu Nguyệt đã đoán ra dụng ý của y khi đột ngột đồng ý cho mình ra ngoài.
“Đỗ cô nương quả nhiên thông minh hơn người!” Ly Lạc rất tán thưởng sự thức thời của Hiểu Nguyệt, “Phỉ Á quốc cử ra một số lượng người lớn như thế để đi tìm nàng, có thể thấy được tầm quan trọng của nàng đối với Phỉ Á hoặc là đối với Hoàng Đế. Nếu tóm được nàng trong tay thì Hoàng Đế Phỉ Á liệu có khả năng nghe theo sắp xếp của bản Vương không nhỉ?”
A! Nghĩ thôi đã thấy thật hoàn mỹ! Hiểu Nguyệt cong môi cười lạnh: “Tam hoàng tử đã đề cao tôi quá rồi! Nhưng Tam hoàng tử này, ngài không thấy rằng mình làm như vậy rất ngu xuẩn sao?” Nàng cũng không biết suy cho cùng tình hình bên ngoài là như thế nào, chỉ có thể phỏng đoán mục đích Ly Lạc làm vậy, “Với hiện trạng bây giờ của Ly quốc, mục đích Tam hoàng tử làm vậy chỉ có một lý do để giải thích… đó là Tam hoàng tử muốn mượn binh Phỉ Á để bình loạn, nhưng lại lo mượn binh xong Phỉ Á không rút quân khỏi Ly quốc mà sẽ thừa dịp Ly quốc chiến loạn không kịp thở một chiêu đánh chiếm Ly quốc. Cho nên ngài muốn tìm một con tin có trọng lượng, ngài thấy tôi nói có đúng không, Tam hoàng tử?”
Ly Lạc đầu tiên là ngẩn ra rồi sau đó khẽ cười: “Đỗ cô nương đã hiểu rõ rồi thì Đỗ cô nương cứ yên tâm ngồi đây làm con tin nhé!”
“Thật không may… Tam hoàng tử, ngài bắt nhầm con tin rồi!” Hiểu Nguyệt nhẹ dời gót sen, nụ cười vẫn đọng trên môi nhưng không bằng nụ cười nơi đáy mắt, “Chẳng lẽ ngài không biết tôi là con gái ruột của Tể tướng tiền nhiệm Phỉ Á triều Đỗ Khang Vĩnh sao? Gia phụ và Đế Vương bất hòa, suýt nữa còn mưu đoạt Đế vị. Về sau không biết vì sao mà gia phụ từ quan. Nhưng mối bất hòa ấy đã gây ra sự bất mãn của Hoàng Thượng với Hoàng Hậu tôi đây. Tôi vừa tiến cung chưa được một tháng đã bị cấm túc ba tháng, sau đó còn bị đày vào nhà giam ngồi rồi lại xuất cung lưu vong – ngài cho rằng Đế Vương sẽ để ý đến một người như tôi à?”
“Đỗ cô nương, có nói dối cũng phải nhìn đối tượng là ai chứ, nàng đừng nghĩ ta là đồ ngốc chuyện gì cũng không biết!” Ly Lạc phản kích chỉ dựa vào trực giác. Đỗ Hiểu Nguyệt nói ra ba sự kiện, nhưng Ly Lạc chỉ hỏi thăm được hai chuyện, về chuyện nàng xuất cung như thế nào vẫn là một bí mật. Nhưng từ việc trước đó nàng nửa thật nửa giả có thể thấy độ đáng tin cậy trong lời nói của nàng rất đáng xem xét. Tuy nhiên vẫn không đoán ra nàng ta xuất cung thế nào, nói chung việc Hoàng Hậu xuất cung chính là một sự kiện rất trọng đại! Vì thế có thể giải thích việc Phỉ Á đi tìm Hoàng Hậu, còn tầm quan trọng của nàng có đáng để dùng làm con tin hay không thì vẫn chưa nói chắc chắn được. Liệu Hoàng Đế Phỉ Á có vì một người phụ nữ không quan trọng lắm mà từ bỏ những triển khai sắp đặt của y không?
Đỗ Hiểu Nguyệt nhìn chằm chằm Ly Lạc thấy y hơi cau mày, nàng không biết y có tin lời mình không mà trong lời khẳng định của y tựa như y hiểu rất rõ hiện trạng thực tế của nàng. Nhưng nàng thầm nghĩ Ly Lạc nhất định không biết chuyện mình xuất cung như thế nào, chắc chắn Đàm Văn Hạo sẽ không chỉ không công bố ra ngoài việc Hoàng Hậu bị bắt cóc mà còn bảo mật thật cẩn thận bởi đây có thể trở thành một lời “gièm pha” đặc biệt lớn trong Hoàng gia. Nói ra việc Hoàng Hậu của một nước bị cướp mất thật quá mất mặt Hoàng gia! “Tôi ăn ngay nói thật, lừa huynh làm gì chứ!” Hiểu Nguyệt một mặt tỏ vẻ “huynh không tin thì thôi”, “Nếu không tin huynh có thể sai thuộc hạ đến kinh thành Phỉ Á hỏi thăm mà xem, nghe thử phường trà đầu đường người ta nói chuyện đương kim Hoàng Hậu bị thất sủng cỡ nào! Nếu huynh ngại đi kinh thành xa xôi thì cứ tới ngay phường trà ở Thương Dao mà hỏi, cũng vậy cả thôi, đương kim Hoàng Hậu Phỉ Á vô năng bất tài cỡ nào ai ai cũng biết! Huynh thử nghĩ đi, Đế Vương Phỉ Á sẽ chịu sự uy hiếp bởi một người phụ nữ vừa vô dụng vừa không được sủng ái sao? Huynh cũng có thể hỏi sao những người đó lại tới tìm tôi, tôi đoán chắc là Tam ca của tôi đi tìm tôi chung quanh, Tam ca bình thường thích du ngoạn khắp nơi nên quen biết một vài nhà giàu có hay mấy cô gái đẹp ở chốn thanh lâu cũng không phải không có khả năng!”
“Nói vậy là do bản Vương nghĩ nhiều à?” Ly Lạc chợt cười lạnh, mới đang nghi ngờ mức độ thật giả trong lời nói của nàng, nhưng vừa nhắc tới gian tế nàng đã giúp họ giải vây một cách rõ rệt, có phải là càng nói càng lộ không?
“Nghĩ nhiều không thì tôi cũng không biết!” Đỗ Hiểu Nguyệt cảm thấy giọng nói của y chợt lạnh lùng hẳn, rõ ràng y không hài lòng với những lời này của mình, “Huynh là Tam hoàng tử thì huynh tự có mức độ nghĩ ngợi, những gì tôi nói chẳng qua chỉ căn cứ vào kinh nghiệm thực tiễn mà suy đoán, Tam hoàng tử có thể lấy đó để tham khảo.”
Nghe những lời thật thật giả giả của Hiểu Nguyệt, Ly Lạc lại im lặng một hồi lâu rồi mới nói: “Đỗ cô nương nói thế chỉ là muốn rời khỏi nơi này thôi đúng không?”
Hiểu Nguyệt không nói gì, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn Ly Lạc thêm một lần, đã nói toạc ra rồi còn gì, tầng ý tứ khác của y chính là mình vốn không có cách nào thoát ra được đâu! Nhưng nàng vẫn muốn tranh thủ chút quyền lợi khác cho mình: “Tam hoàng tử này, theo tôi được biết thì hiện giờ phản quân đã tấn công Hoàng cung, Hoàng huynh của ngài đã bị phản quân hại, lẽ nào Tam hoàng tử ngài không muốn báo thù cho Hoàng huynh sao?”
“Không phải nàng đã đoán được nguyên nhân ta giữ nàng lại ở đây rồi ư?” Ly Lạc cũng ngại phải nhiều lời.
Quả nhiên y muốn mượn binh tiêu diệt phản quân! “Kỳ thật Lạc hoàng tử vẫn còn một biện pháp khác có thể sử dụng, không cần đi nước cờ mượn binh này.” Hiểu Nguyệt nói một cách tràn đầy lòng tin, mặc dù không nắm rõ tình hình cụ thể của Ly quốc nhưng với tâm lý người dân Thương Lãng thì vẫn nên xem xét người của Hoàng gia hơn.
“Ồ? Đỗ cô nương có đề nghị gì?” Ly Lạc không tin Hiểu Nguyệt có thể nghĩ ra mưu kế nào hay để tìm cách đoạt quyền, kể cả nàng rất thông minh đi nữa nhưng suy cho cùng nàng vẫn chỉ là một người phụ nữ, sao có thể có sách lược tốt được?
“Biện pháp là người nghĩ ra, cũng là dựa theo tình huống mà thiết lập!” Hiểu Nguyệt khẽ nheo mắt, “Nếu Lạc hoàng tử không hạn chế tự do của tôi, để tôi thoải mái du ngoại tại Ly quốc cộng thêm bồi thường tổn thất tinh thần nhất định cho tôi, tôi thực sự có thể làm một phò tá miễn phí cho Lạc hoàng tử trong mười ngày tới! Việc lần này tôi sẽ tìm mọi cách giúp huynh giải quyết!”
“Bản Vương dựa vào đâu để tin những lời phiến diện này của nàng?” Ly Lạc hừ một tiếng lạnh lùng, Đỗ Hiểu Nguyệt này còn không biết trời cao đất rộng ư, nàng tưởng nàng là ai chứ? Dám to mồm mạnh miệng như thế. Phải biết là cả đám quân sư phò tá hợp nhau lại mà vẫn đau đầu nhức óc với chuyện phản quân lần này!
“Nếu tôi nói với huynh… chuyện tất cả những gian tế ẩn náu trong Ly quốc các người đều là theo ý kiến của tôi thì sao? Không thể không nói là họ cũng rất lợi hại, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã khiến cho Hoàng thất Ly quốc không thể không cầu nước khác đến giúp bình định nội loạn!” Hiểu Nguyệt cười một cách nịnh nọt. “Nói thật là cũng chẳng sợ huynh biết đâu, tôi chỉ muốn cho huynh thấy một điều, cả một Hoàng cung mà cũng không thể vây khốn tôi thì một sơn trang có xá gì! Lạc hoàng tử, giao dịch giữa chúng ta như thế nào đây? Có hứng thú đồng ý không?”
/95
|