Cấm vệ quân xông vào lãnh cung, nhìn thấy Huỳnh Mặc Viên liền tiến tới bắt lấy nàng. Nhưng còn chưa động tới nàng đã bị đánh văng ra ngoài tẩm phòng, thổ huyết rồi bất tỉnh. Đám cấm quân còn lại e dè, không dám tiến lên.
Huỳnh Mặc Viên cười khẩy:Bản Thái nữ có chân, tự mình đi!. Nói rồi, dưới ánh mắt ngờ vực cùng sợ sệt của đám người mà bước đi.
...
Trong gần 1 tháng nay, Tô Cẩn Hạo đã tập hợp tất cả các ám vệ, sát thủ ở Hàn Tinh các, đồng thời điều động số binh mã do hắn nắm giữ hổ phù. Tổng cộng cũng hơn 2 vạn quân binh. Cộng thêm hơn 3 vạn binh mã và 5 vạn bộ binh của Chiến Tự Vương gia Tô Mạt Chính tiến tới hoàng cung Thiên Nhạc quốc.
Hoàng huynh, thật sự phải huynh đệ tương tàn sao?. Tô Mạt Chính khổ sở nhìn Tô Cẩn Hạo. Bọn họ tuy có xích mích nhưng cũng là huynh đệ có chung dòng máu. Sao có thể nỡ ra tay chứ?
Tô Cẩn Hạo nhắm hờ mắt, đều đều giọng:Ta vốn không muốn thế này. Là y tự chọn lựa!. Giết phụ hoàng, hạ độc đại hoàng huynh, lại sát hại tam ca, mưu đồ soán ngôi, cướp thê tử hoàng đệ. Mọi việc đều do Tô Thế Dân chọn, giờ cũng nên gánh tội.
Ánh mắt căm hận cùng lãnh khí tỏa ra khiến tia hi vọng cuối cùng trong mắt Tô Mạt Chính tiêu biến hoàn toàn. Y rất kính trọng phụ hoàng, nên khi biết người bị ám hại bởi chính ca ca của mình, y vô cùng đau khổ nhưng cũng không do dự đưa quân cho Tô Cẩn Hạo.
Nội chiến, đã sắp bắt đầu rồi....
...
Thế nào? Đem người bắt ta tới đây, giờ không định làm gì sao?. Khẽ nhướn mày, Huỳnh Mặc Viên lười biếng nói.
Tô Thế Dân vừa cảm thấy nhẹ nhõm khi nàng không bị sao, nhưng đồng thời cũng không khỏi nghi ngờ. Là người luyện võ, y có thể nhìn rõ lớp nội lực không tầm thường tỏa ra từ người nàng. Tiếp xúc với nàng nhiều, y có thể khẳng định nàng không biết võ công, càng không có nội lực, vậy mà tại sao hiện tại.....
Mặc Viên, ngày mai là đại điển sắc phong của nàng, ta sẽ lập nàng làm hậu, cho nàng tất cả những gì nàng muốn!. Gạt chuyện này qua một bên, y nhẹ giọng thông báo.
Huỳnh Mặc Viên nâng mắt:Lập hậu? Điều ta muốn? Vậy thử nói xem, thứ ta muốn là gì?.
Tô Thế Dân nhất thời nghẹn họng, không biết trả lời ra sao. Thứ nàng muốn....không phải y thực sự không biết. Nàng muốn ở cạnh Tô Cẩn Hạo. Điều đó y biết chứ. Nhưng y vẫn tự lừa dối mình, tự lừa dối rằng nàng sẽ bị y lay chuyển. Nhưng dường như y nhầm rồi, nhầm thật rồi! Không, không được, chắc chắn nàng phải....phải động lòng với y chứ?
Nắm mạnh vai Huỳnh Mặc Viên, y như điên cuồng:Nói đi, tên đó rốt cuộc có gì tốt? Tại sao nàng lại yêu mến hắn chứ không phải ta? Tại sao chứ? Ta không đủ tốt ư?.
Nàng khó chịu, nhăn mày vận lực, lập tức độc được truyền tới tay Tô Thế Dân khiến hai bàn tay y rướm máu, cả người lại bị nội lực đánh bật ra sau.
Kinh hãi, y như không tin nhìn nàng.
Á. Các cung nữ hốt hoảng, định chạy ra thì bị y quát lớn:Các ngươi dám chạy thì đừng mong giữ lại đôi chân!. Lời uy hiếp khiến bọn họ sợ xanh mặt, run rẩy đứng lại.
N...nàng...... Khó khăn, Tô Thế Dân đứng dậy nhìn nàng, nặng nhọc...
Hoàng....hoàng thượng. Thái giám hốt hoảng chạy vào, run rẩy tới mức đánh rơi cả phất trần.
Chuyện gì?. Y tức tối quát lớn hơn khiến tên thái giám sợ hãi, hoảng loạn quỳ xuống:Hoàng...hoàng thượng, không hay, không hay rồi! Quốc Nữ cùng Đại hoàng tử của Phượng Song hoàng triều tới!.
Tô Thế Dân ngẩn người. Lập tức nhíu mày. Phượng Song hoàng triều đến đây làm gì?
Ngươi kêu người chuẩn bị tiệc thiết đãi. Trẫm chỉnh trang lại một chút rồi tới đó!.
Tên thái giám lắp bắp dạ một tiếng lớn rồi chạy bán mạng.
Huỳnh Mặc Viên tròn mắt. Phượng Song hoàng triều. Là người thân của thân thể này. Quốc Nữ lại đến đây, hẳn là...
Tô Thế Dân nhìn nàng, ánh mắt vừa buồn khổ lại vừa tức giận phân phó những cung nữ xung quanh:Các ngươi trông chừng Hoàng hậu tương lai cho trẫm. Để nàng ấy đi, thì mang đầu tới gặp trẫm!. Nói rồi hừ lạnh phất tay rời đi. Đăng bởi: admin
Huỳnh Mặc Viên cười khẩy:Bản Thái nữ có chân, tự mình đi!. Nói rồi, dưới ánh mắt ngờ vực cùng sợ sệt của đám người mà bước đi.
...
Trong gần 1 tháng nay, Tô Cẩn Hạo đã tập hợp tất cả các ám vệ, sát thủ ở Hàn Tinh các, đồng thời điều động số binh mã do hắn nắm giữ hổ phù. Tổng cộng cũng hơn 2 vạn quân binh. Cộng thêm hơn 3 vạn binh mã và 5 vạn bộ binh của Chiến Tự Vương gia Tô Mạt Chính tiến tới hoàng cung Thiên Nhạc quốc.
Hoàng huynh, thật sự phải huynh đệ tương tàn sao?. Tô Mạt Chính khổ sở nhìn Tô Cẩn Hạo. Bọn họ tuy có xích mích nhưng cũng là huynh đệ có chung dòng máu. Sao có thể nỡ ra tay chứ?
Tô Cẩn Hạo nhắm hờ mắt, đều đều giọng:Ta vốn không muốn thế này. Là y tự chọn lựa!. Giết phụ hoàng, hạ độc đại hoàng huynh, lại sát hại tam ca, mưu đồ soán ngôi, cướp thê tử hoàng đệ. Mọi việc đều do Tô Thế Dân chọn, giờ cũng nên gánh tội.
Ánh mắt căm hận cùng lãnh khí tỏa ra khiến tia hi vọng cuối cùng trong mắt Tô Mạt Chính tiêu biến hoàn toàn. Y rất kính trọng phụ hoàng, nên khi biết người bị ám hại bởi chính ca ca của mình, y vô cùng đau khổ nhưng cũng không do dự đưa quân cho Tô Cẩn Hạo.
Nội chiến, đã sắp bắt đầu rồi....
...
Thế nào? Đem người bắt ta tới đây, giờ không định làm gì sao?. Khẽ nhướn mày, Huỳnh Mặc Viên lười biếng nói.
Tô Thế Dân vừa cảm thấy nhẹ nhõm khi nàng không bị sao, nhưng đồng thời cũng không khỏi nghi ngờ. Là người luyện võ, y có thể nhìn rõ lớp nội lực không tầm thường tỏa ra từ người nàng. Tiếp xúc với nàng nhiều, y có thể khẳng định nàng không biết võ công, càng không có nội lực, vậy mà tại sao hiện tại.....
Mặc Viên, ngày mai là đại điển sắc phong của nàng, ta sẽ lập nàng làm hậu, cho nàng tất cả những gì nàng muốn!. Gạt chuyện này qua một bên, y nhẹ giọng thông báo.
Huỳnh Mặc Viên nâng mắt:Lập hậu? Điều ta muốn? Vậy thử nói xem, thứ ta muốn là gì?.
Tô Thế Dân nhất thời nghẹn họng, không biết trả lời ra sao. Thứ nàng muốn....không phải y thực sự không biết. Nàng muốn ở cạnh Tô Cẩn Hạo. Điều đó y biết chứ. Nhưng y vẫn tự lừa dối mình, tự lừa dối rằng nàng sẽ bị y lay chuyển. Nhưng dường như y nhầm rồi, nhầm thật rồi! Không, không được, chắc chắn nàng phải....phải động lòng với y chứ?
Nắm mạnh vai Huỳnh Mặc Viên, y như điên cuồng:Nói đi, tên đó rốt cuộc có gì tốt? Tại sao nàng lại yêu mến hắn chứ không phải ta? Tại sao chứ? Ta không đủ tốt ư?.
Nàng khó chịu, nhăn mày vận lực, lập tức độc được truyền tới tay Tô Thế Dân khiến hai bàn tay y rướm máu, cả người lại bị nội lực đánh bật ra sau.
Kinh hãi, y như không tin nhìn nàng.
Á. Các cung nữ hốt hoảng, định chạy ra thì bị y quát lớn:Các ngươi dám chạy thì đừng mong giữ lại đôi chân!. Lời uy hiếp khiến bọn họ sợ xanh mặt, run rẩy đứng lại.
N...nàng...... Khó khăn, Tô Thế Dân đứng dậy nhìn nàng, nặng nhọc...
Hoàng....hoàng thượng. Thái giám hốt hoảng chạy vào, run rẩy tới mức đánh rơi cả phất trần.
Chuyện gì?. Y tức tối quát lớn hơn khiến tên thái giám sợ hãi, hoảng loạn quỳ xuống:Hoàng...hoàng thượng, không hay, không hay rồi! Quốc Nữ cùng Đại hoàng tử của Phượng Song hoàng triều tới!.
Tô Thế Dân ngẩn người. Lập tức nhíu mày. Phượng Song hoàng triều đến đây làm gì?
Ngươi kêu người chuẩn bị tiệc thiết đãi. Trẫm chỉnh trang lại một chút rồi tới đó!.
Tên thái giám lắp bắp dạ một tiếng lớn rồi chạy bán mạng.
Huỳnh Mặc Viên tròn mắt. Phượng Song hoàng triều. Là người thân của thân thể này. Quốc Nữ lại đến đây, hẳn là...
Tô Thế Dân nhìn nàng, ánh mắt vừa buồn khổ lại vừa tức giận phân phó những cung nữ xung quanh:Các ngươi trông chừng Hoàng hậu tương lai cho trẫm. Để nàng ấy đi, thì mang đầu tới gặp trẫm!. Nói rồi hừ lạnh phất tay rời đi. Đăng bởi: admin
/26
|