Chiêu Dương không quan tâm đến vết thương của mình, nàng nhìn hắn lạnh lùng đáp.
- Không sao.
Chiêu Dương nói xong nàng xoay người lại rời đi, vừa xoay người nàng nhìn thấy trên nhánh cây bên cạnh hắn là một con rắn độc.
Chuyện của người ta mình không nên xen vào, nhưng vừa rồi hắn đã cứu nàng, dù nàng không cần hắn giúp.
Chiêu Dương không thích mang ơn của người khác.
Đột nhiên Chiêu Dương rút trên tóc của mình ra một cây trăm cài hình cánh hoa màu bạch, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng thẳng tay phóng cây trăm cài về phía nam nhân kia.
Thuộc hạ của hắn lập tức phòng thủ, trên tay cầm kiếm chuẩn bị xông tới tập kích Chiêu Dương.
- Tổng đà chủ cẩn....
Tên thuộc hạ bên cạnh kêu lên, nhưng lời nói của hắn không nhanh bằng cây trăm cài, do Chiêu Dương phóng ra.
Hắn chưa dứt câu cây trăm cài đã phóng thẳng vào con rắn độc lúc này đang bay trên không trung chuẩn bị tấn công nam nhân kia.
Con rắn độc bị cây trăm cài của Chiêu Dương phóng vào chỗ hiểm, lập tức rơi xuống mặt đất dưới chân hắn.
"Bịch"
Một tiếng bịch khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc, với nội công của bọn họ sao vừa rồi không phát hiện ra con rắn độc kia.
Nam nhân với vẻ mặt uy nghiêm thần sắc không thay đổi, trong lòng thưởng thức tính khí của nữ nhân này.
- Đa tạ tiểu thư đã cứu mạng.
Tên nam nhân lịch sự lên tiếng, Chiêu Dương nhìn hắn thẳn nhiên đáp.
- Vừa rồi ngươi đã cứu ta, bây giờ ta cứu lại ngươi, xem như không ai nợ ai.
Chiêu Dương nói xong không đợi tên nam nhân kia nói gì, đã xoay người rời đi.
Nhìn thấy nàng rời đi hắn không thể nào ngăn cản, ở phía sau lớn tiếng nói theo.
- Tiểu thư, tại hạ tên là Chu Tín.
Tổng Đà chủ của Hội Hồng Anh, sau này nếu tiểu thư cần giúp gì cứ đến tìm tại hạ.
Bước chân của Chiêu Dương bị hai từ Chu Tín làm cho khựng lại.
Hắn là người đã hành thích Hoàng thượng lần trước, là tổng đà chủ của Hội Hồng Anh, bọn phản tặc mà Nhậm Thái Tuấn luôn muốn tiêu diệt.
Chiêu Dương không trả lời hắn nàng tiếp tục đi về phía trước, lúc này hắn có là ai đi chăng nữa cũng không quan trọng, điều quan trọng chính là nàng phải mau chóng vào thành giúp Nhậm Thái Tuấn một tay.
Chiêu Dương đi ngang qua một gác nhỏ, nàng nhìn thấy một bộ y phục được phơi trên giá, Chiêu Dương liền lấy đi y phục đó.
Nàng để lại cho họ một miếng Ngọc bội màu xanh biếc, đáng giá liên thành.
Sau khi thay xong y phục thường dân, nàng tháp tụng cùng với một đám thương nhân đi vào trong thành.
Đi ngang qua cổng thành binh sĩ chỉ qua loa kiểm tra, một tên binh sĩ nhìn thấy Chiêu Dương liền khẩn trương.
Ánh mắt lo lắng nhìn cấp trên của mình, nhìn thấy hắn không để ý tên binh sĩ lập tức mở đường cho nàng đi vào trong thành ngay.
Hắn nhìn Chiêu Dương nháy mắt ra hiệu cho nàng nhanh chóng vào trong, Chiêu Dương hiểu ý nàng không biết hắn là người của ai, nhưng mặc kệ vào thành trước rồi hãy tính sau.
Chiêu Dương đi vào trong thành, nàng không dám trở về lại Hạ gia sợ Hoàng thượng cho người theo dõi.
Nàng đi đến quán trọ, lấy tên Tịch Dương đăng kí thuê phòng.
Trong lúc nàng vào thành nàng đã liên lạc với A Tâm, trời vừa chạn vạng thuộc hạ của tổ chức Mật Sát Lệnh đã xuất hiện trong phòng nàng.
Năm người từ ngoài cửa sổ phi thân vào trong, đứng thành một hàng thẳng trước mặt Chiêu Dương.
Một nhóm người đột nhiên xông vào phòng nàng, mùi hương quen thuộc trên người họ khiến Chiêu Dương buông xuống sự đề phòng.
- Chủ nhân!
Năm người cúi đầu, đồng thanh lên tiếng.
Chiêu Dương nhìn họ vẫy tay ý bảo không cần hành lễ.
Nàng nói thẳng vào chuyện chính.
- Các người có điều tra được gì không?
Nghe Chiêu Dương hỏi, A Tâm lên tiếng báo cáo.
- Chủ nhân, bọn thuộc hạ điều tra được, Nhậm Tướng Quân âm thầm tụ tập lại một đám binh sĩ tinh anh nhất của Nhậm Gia.
Nhậm Tướng Quân không điều động toàn quân sợ Hoàng thượng nghi ngờ.
Theo thuộc hạ suy đóan, đợi đến khi trời nửa đêm.
Nhậm Tướng Quân sẽ dẫn binh đánh vào cổng thành Đông. Nơi cẩm y vệ có sự phòng thủ lơ là nhất.
Nghe A Tâm nói vậy Chiêu Dương chợt nhíu mày, nàng ngẫm nghĩ một chút rồi lên tiếng.
- Sao các người điều tra được?
A Băng nghe Chiêu Dương hỏi vậy liền cười đắc ý.
- Chủ nhân, người chưa biết đó.
Chỉ cần là việc tổ chức Mật Sát Lệnh muốn điều tra, thì dù đó là cơ mật bọn thuộc hạ cũng tìm ra được.
Chiêu Dương không hề tỏ ra vui vẻ, nàng nhìn năm người.
- Các người đã xem thường năng lực của Nhậm Thái Tuấn.
Với trí thông minh của chàng, sẽ không để các người điều tra dễ dàng như vậy.
Năm người nhìn nhau, họ không tin vào những gì Chiêu Dương vừa nói.
Nếu như là họ, họ cũng sẽ chọn cổng thành Đông mà công đánh.
Sác xuất thắng sẽ nâng cao gấp năm lần.
Chiêu Dương đi đi lại lại trước mặt họ, vẻ mặt thận trọng khiến năm người căn thẳng trong lòng.
- Khuya nay, các người hãy cùng ta đến cổng chính.
Ta tin chắc chàng sẽ hiên ngang tiếng thẳng vào cung bằng đường chính.
A Thuỷ khó tin lên tiếng.
- Chủ nhân, người nghĩ vậy thật sao?
Theo thuộc hạ nghĩ thì đó chính là con đường chết.
Chiêu Dương nhìn họ nhếch môi cười nguy hiểm.
- Phải!
Chàng chính là tìm đường sống trong cõi chết.
Lúc này năm người mới hiểu, A Hoả suy nghĩ ra điều gì liền nói.
- Chủ nhân, người nghĩ Nhậm Tướng Quân cố tình để bọn thuộc hạ điều tra được kế hoạch của người.
Nếu chúng ta điều tra được thì người của Hoàng thượng và Thái Vũ Lan cũng điều tra ra được.
Chiêu Dương nghe A Hoả nói, cô gật đầu liên tục ý nói cho A Hoả biết hắn đã đoán đúng.
Nhưng ngay sau đó Chiêu Dương chợt nghĩ đến, nếu lỡ Nhậm Thái Tuấn thất bại thì sao?
Nàng phải tìm cách giúp hắn rút lui.
- A Tâm, A Thuỷ hai người hãy tìm cách bắt giữ hoàng hậu và phi tử của Thái Vũ Lan làm con tin.
A Tâm và A Thuỷ cúi đầu nhận lệnh, rồi lập tức rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại A Băng, A Hoả, A Vũ và Chiêu Dương, bốn người chờ đợi thời cơ chín mùi để ra tay.
Thời gian đến khuya chỉ là ba canh giờ, nhưng không biết vì sao đối với nàng lại lâu như ba tháng. Trong lòng lo lắng nàng ngồi không yên, trong lúc lòng nàng nóng như lửa đốt nàng chợt nghĩ đến.
- A Băng tìm cho ta một ít Thanh Hương Hà.
A Băng cúi đầu nhận lệnh rồi lập tức đi ra ngoài.
Một lúc sau A Băng quay trở lại, trên tay nàng cầm một gối màu vàng.
A Băng đưa gối màu vàng trên tay, cho Chiêu Dương.
- Chủ nhân, thứ người cần.
Chiêu Dương lập tức nhận lấy, nàng mở gối màu vàng ra, hiện ra trước mặt nàng là tinh bột màu trắng.
Chiêu Dương đổ tinh bột vào trong cái ly dùng để uống trà trước mặt.
Nàng rót vào một ít nước, tay thản nhiên lấy xuống cây trâm cài trên tóc của mình.
Nàng dùng cây trâm khuấy đều tinh bột cùng với nước, đến khi hỗn hợp đã hoà tan, Chiêu Dương mới hài lòng.
Nàng đem mấy cây phi tiêu của tổ chức Mật Sát Lệnh, nhún vào trong tách trà chứa đựng chất độc của Thanh Hương Hà.
Năm người đứng cung kính một bên, nhìn chủ nhân của mình đang nghiêm túc tẩm kịch độc vào binh khí.
Sau khi tất cả phi tiêu đã xong, nàng mới dùng một miếng vải tẩm kịch độc thoa lên lưỡi kiếm Truy Hồn.
Đúng vào nửa đêm, Chiêu Dương trên người mặc bộ hắc y bó sát vào đường công quyến rũ của mình, nàng dùng miếng vải màu đen che lại nửa gương mặt xinh đẹp của nàng.
Nàng mang Truy Hồn Kiếm bên hông, khom người thản nhiên nhét mấy cây phi tiêu vào đôi giày vải của mình.
Sau khi chuẩn bị xong, Chiêu Dương nhìn năm người nói.
- Chúng ta khởi hành ngay.
Bốn người không đi ra từ cửa chính của quán trọ, mà phóng tường ra ngoài.
Trong màn đêm tĩnh mịch, không biết từ đâu lại xuất hiện bốn cái bóng đen bay qua bay lại trên mái hiên nhà.
- Không sao.
Chiêu Dương nói xong nàng xoay người lại rời đi, vừa xoay người nàng nhìn thấy trên nhánh cây bên cạnh hắn là một con rắn độc.
Chuyện của người ta mình không nên xen vào, nhưng vừa rồi hắn đã cứu nàng, dù nàng không cần hắn giúp.
Chiêu Dương không thích mang ơn của người khác.
Đột nhiên Chiêu Dương rút trên tóc của mình ra một cây trăm cài hình cánh hoa màu bạch, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng thẳng tay phóng cây trăm cài về phía nam nhân kia.
Thuộc hạ của hắn lập tức phòng thủ, trên tay cầm kiếm chuẩn bị xông tới tập kích Chiêu Dương.
- Tổng đà chủ cẩn....
Tên thuộc hạ bên cạnh kêu lên, nhưng lời nói của hắn không nhanh bằng cây trăm cài, do Chiêu Dương phóng ra.
Hắn chưa dứt câu cây trăm cài đã phóng thẳng vào con rắn độc lúc này đang bay trên không trung chuẩn bị tấn công nam nhân kia.
Con rắn độc bị cây trăm cài của Chiêu Dương phóng vào chỗ hiểm, lập tức rơi xuống mặt đất dưới chân hắn.
"Bịch"
Một tiếng bịch khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc, với nội công của bọn họ sao vừa rồi không phát hiện ra con rắn độc kia.
Nam nhân với vẻ mặt uy nghiêm thần sắc không thay đổi, trong lòng thưởng thức tính khí của nữ nhân này.
- Đa tạ tiểu thư đã cứu mạng.
Tên nam nhân lịch sự lên tiếng, Chiêu Dương nhìn hắn thẳn nhiên đáp.
- Vừa rồi ngươi đã cứu ta, bây giờ ta cứu lại ngươi, xem như không ai nợ ai.
Chiêu Dương nói xong không đợi tên nam nhân kia nói gì, đã xoay người rời đi.
Nhìn thấy nàng rời đi hắn không thể nào ngăn cản, ở phía sau lớn tiếng nói theo.
- Tiểu thư, tại hạ tên là Chu Tín.
Tổng Đà chủ của Hội Hồng Anh, sau này nếu tiểu thư cần giúp gì cứ đến tìm tại hạ.
Bước chân của Chiêu Dương bị hai từ Chu Tín làm cho khựng lại.
Hắn là người đã hành thích Hoàng thượng lần trước, là tổng đà chủ của Hội Hồng Anh, bọn phản tặc mà Nhậm Thái Tuấn luôn muốn tiêu diệt.
Chiêu Dương không trả lời hắn nàng tiếp tục đi về phía trước, lúc này hắn có là ai đi chăng nữa cũng không quan trọng, điều quan trọng chính là nàng phải mau chóng vào thành giúp Nhậm Thái Tuấn một tay.
Chiêu Dương đi ngang qua một gác nhỏ, nàng nhìn thấy một bộ y phục được phơi trên giá, Chiêu Dương liền lấy đi y phục đó.
Nàng để lại cho họ một miếng Ngọc bội màu xanh biếc, đáng giá liên thành.
Sau khi thay xong y phục thường dân, nàng tháp tụng cùng với một đám thương nhân đi vào trong thành.
Đi ngang qua cổng thành binh sĩ chỉ qua loa kiểm tra, một tên binh sĩ nhìn thấy Chiêu Dương liền khẩn trương.
Ánh mắt lo lắng nhìn cấp trên của mình, nhìn thấy hắn không để ý tên binh sĩ lập tức mở đường cho nàng đi vào trong thành ngay.
Hắn nhìn Chiêu Dương nháy mắt ra hiệu cho nàng nhanh chóng vào trong, Chiêu Dương hiểu ý nàng không biết hắn là người của ai, nhưng mặc kệ vào thành trước rồi hãy tính sau.
Chiêu Dương đi vào trong thành, nàng không dám trở về lại Hạ gia sợ Hoàng thượng cho người theo dõi.
Nàng đi đến quán trọ, lấy tên Tịch Dương đăng kí thuê phòng.
Trong lúc nàng vào thành nàng đã liên lạc với A Tâm, trời vừa chạn vạng thuộc hạ của tổ chức Mật Sát Lệnh đã xuất hiện trong phòng nàng.
Năm người từ ngoài cửa sổ phi thân vào trong, đứng thành một hàng thẳng trước mặt Chiêu Dương.
Một nhóm người đột nhiên xông vào phòng nàng, mùi hương quen thuộc trên người họ khiến Chiêu Dương buông xuống sự đề phòng.
- Chủ nhân!
Năm người cúi đầu, đồng thanh lên tiếng.
Chiêu Dương nhìn họ vẫy tay ý bảo không cần hành lễ.
Nàng nói thẳng vào chuyện chính.
- Các người có điều tra được gì không?
Nghe Chiêu Dương hỏi, A Tâm lên tiếng báo cáo.
- Chủ nhân, bọn thuộc hạ điều tra được, Nhậm Tướng Quân âm thầm tụ tập lại một đám binh sĩ tinh anh nhất của Nhậm Gia.
Nhậm Tướng Quân không điều động toàn quân sợ Hoàng thượng nghi ngờ.
Theo thuộc hạ suy đóan, đợi đến khi trời nửa đêm.
Nhậm Tướng Quân sẽ dẫn binh đánh vào cổng thành Đông. Nơi cẩm y vệ có sự phòng thủ lơ là nhất.
Nghe A Tâm nói vậy Chiêu Dương chợt nhíu mày, nàng ngẫm nghĩ một chút rồi lên tiếng.
- Sao các người điều tra được?
A Băng nghe Chiêu Dương hỏi vậy liền cười đắc ý.
- Chủ nhân, người chưa biết đó.
Chỉ cần là việc tổ chức Mật Sát Lệnh muốn điều tra, thì dù đó là cơ mật bọn thuộc hạ cũng tìm ra được.
Chiêu Dương không hề tỏ ra vui vẻ, nàng nhìn năm người.
- Các người đã xem thường năng lực của Nhậm Thái Tuấn.
Với trí thông minh của chàng, sẽ không để các người điều tra dễ dàng như vậy.
Năm người nhìn nhau, họ không tin vào những gì Chiêu Dương vừa nói.
Nếu như là họ, họ cũng sẽ chọn cổng thành Đông mà công đánh.
Sác xuất thắng sẽ nâng cao gấp năm lần.
Chiêu Dương đi đi lại lại trước mặt họ, vẻ mặt thận trọng khiến năm người căn thẳng trong lòng.
- Khuya nay, các người hãy cùng ta đến cổng chính.
Ta tin chắc chàng sẽ hiên ngang tiếng thẳng vào cung bằng đường chính.
A Thuỷ khó tin lên tiếng.
- Chủ nhân, người nghĩ vậy thật sao?
Theo thuộc hạ nghĩ thì đó chính là con đường chết.
Chiêu Dương nhìn họ nhếch môi cười nguy hiểm.
- Phải!
Chàng chính là tìm đường sống trong cõi chết.
Lúc này năm người mới hiểu, A Hoả suy nghĩ ra điều gì liền nói.
- Chủ nhân, người nghĩ Nhậm Tướng Quân cố tình để bọn thuộc hạ điều tra được kế hoạch của người.
Nếu chúng ta điều tra được thì người của Hoàng thượng và Thái Vũ Lan cũng điều tra ra được.
Chiêu Dương nghe A Hoả nói, cô gật đầu liên tục ý nói cho A Hoả biết hắn đã đoán đúng.
Nhưng ngay sau đó Chiêu Dương chợt nghĩ đến, nếu lỡ Nhậm Thái Tuấn thất bại thì sao?
Nàng phải tìm cách giúp hắn rút lui.
- A Tâm, A Thuỷ hai người hãy tìm cách bắt giữ hoàng hậu và phi tử của Thái Vũ Lan làm con tin.
A Tâm và A Thuỷ cúi đầu nhận lệnh, rồi lập tức rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại A Băng, A Hoả, A Vũ và Chiêu Dương, bốn người chờ đợi thời cơ chín mùi để ra tay.
Thời gian đến khuya chỉ là ba canh giờ, nhưng không biết vì sao đối với nàng lại lâu như ba tháng. Trong lòng lo lắng nàng ngồi không yên, trong lúc lòng nàng nóng như lửa đốt nàng chợt nghĩ đến.
- A Băng tìm cho ta một ít Thanh Hương Hà.
A Băng cúi đầu nhận lệnh rồi lập tức đi ra ngoài.
Một lúc sau A Băng quay trở lại, trên tay nàng cầm một gối màu vàng.
A Băng đưa gối màu vàng trên tay, cho Chiêu Dương.
- Chủ nhân, thứ người cần.
Chiêu Dương lập tức nhận lấy, nàng mở gối màu vàng ra, hiện ra trước mặt nàng là tinh bột màu trắng.
Chiêu Dương đổ tinh bột vào trong cái ly dùng để uống trà trước mặt.
Nàng rót vào một ít nước, tay thản nhiên lấy xuống cây trâm cài trên tóc của mình.
Nàng dùng cây trâm khuấy đều tinh bột cùng với nước, đến khi hỗn hợp đã hoà tan, Chiêu Dương mới hài lòng.
Nàng đem mấy cây phi tiêu của tổ chức Mật Sát Lệnh, nhún vào trong tách trà chứa đựng chất độc của Thanh Hương Hà.
Năm người đứng cung kính một bên, nhìn chủ nhân của mình đang nghiêm túc tẩm kịch độc vào binh khí.
Sau khi tất cả phi tiêu đã xong, nàng mới dùng một miếng vải tẩm kịch độc thoa lên lưỡi kiếm Truy Hồn.
Đúng vào nửa đêm, Chiêu Dương trên người mặc bộ hắc y bó sát vào đường công quyến rũ của mình, nàng dùng miếng vải màu đen che lại nửa gương mặt xinh đẹp của nàng.
Nàng mang Truy Hồn Kiếm bên hông, khom người thản nhiên nhét mấy cây phi tiêu vào đôi giày vải của mình.
Sau khi chuẩn bị xong, Chiêu Dương nhìn năm người nói.
- Chúng ta khởi hành ngay.
Bốn người không đi ra từ cửa chính của quán trọ, mà phóng tường ra ngoài.
Trong màn đêm tĩnh mịch, không biết từ đâu lại xuất hiện bốn cái bóng đen bay qua bay lại trên mái hiên nhà.
/82
|