*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày tháng thoi đưa, rất nhanh lại tới tết trùng cửu*. Ở Đại Tề mà nói, tết trùng cửu là một ngày lễ hết sức trọng đại, theo như lệ thường ngày đó Gia Hòa đế còn phải đích thân đến Vạn Tuế sơn đăng cao lãm thắng, dĩ sướng thu chí*.
(*) 重九[trùng cửu]ngày 9 tháng 9 theo Âm lịch hàng năm. Tết Trùng Cửu hay còn gọi là tết Trùng Dương là một trong những ngày lễ truyền thống và trọng đại của người dân Trung Quốc. Con số 9 được coi là số dương, sự lặp lại hai lần số 9 nên gọi Trùng Cửu, Trùng Dương là vì vậy.
(*) 登高览胜, 以畅秋志 [đăng cao lãm thắng, dĩ sướng thu chí]: Đời Hậu Hán (25-250) có Hoàng Cảnh, người huyện Nhữ Nam, theo học đạo tiên với Phí Trường Phòng. Một hôm Trường Phòng bảo Cảnh: “Ngày mồng 9 tháng 9 tới đây, gia đình của nhà ngươi gặp phải tai nạn. Vậy đến ngày đó, ngươi nên đem cả nhà lên núi cao, tay đeo túi đỏ, đựng hột thù du (một loại tiêu), uống rượu hoa cúc, tối sẽ trở về, may ra tránh khỏi tai nạn”. Hoàng Cảnh vâng theo lời thầy. Quả thực đến tối trở về thì thấy gà vịt heo chó trong nhà bị dịch chết hết.
Vì tích trên, nên về sau hằng năm, đến ngày mồng 9 tháng 9, người ta bỏ nhà tạm lên núi, lánh nạn... Lâu đời thành tục gọi là Tết Trùng Cửu. Sau dần thay đổi tính chất, Tết Trùng Cửu lại dành riêng cho tao nhân mặc khách lên núi uống rượu làm thơ. (nguồn:Wikipedia)
Trùng dương vốn có tập tục đi chơi thưởng thu, lên cao trông về phía xa, bởi vì chỗ hoàng đế lên cao là Vạn Tuế sơn, bởi vậy Vạn Tuế sơn liền trở thành chỗ người người hướng tới. Đến ngày trùng dương Vạn Tuế sơn phải tiến hành quản chế, bình thường dân chúng tuyệt đối khó có thể tiến vào, may mà Lục Thần đã là chính quan lục phẩm, đi vào tầng lớp thống trị, bởi vậy mới có vé nhập cuộc leo lên Vạn Tuế sơn.
Hiếm khi có thời gian tốt như vậy, Lục Thần thương lượng với người nhà tết trùng cửu mang theo cả nhà leo Vạn Tuế sơn, mọi người tất nhiên vỗ tay đáp ứng. Lục Thanh Lam hiếm khi có cơ hội xuất môn, đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt.
Ngày tết trùng cửu này, tất cả người của Hầu phủ sáng sớm tập hợp nhị môn, hai nữ nhi của đại phòng đều đã xuất giá, đại nãi nãi Loan Hiểu lại hoài thai, Nhị gia Lục Văn Xương đang nghị thân, cho nên hôm nay đại phòng xuất môn toàn là nam nhân. Nhị phòng thì vợ chồng Lục Thần mang theo huynh muội Lục Văn Đình, Lục Thanh Lam, ngay cả Vinh ca nhi sáu tuổi cũng đều dẫn theo ra ngoài.
Người hai nhà đang hàn huyên ở nhị môn một lát, Lão hầu gia, Lão phu nhân mới mang theo người của tam phòng cùng đi. Lục Diệp, Tứ gia Lục Văn Tuyên, Lục Thanh Nhân, Lục Thanh Dung, ngoại trừ Triệu thị phải chiếu cố Lễ ca nhi còn đang trong tã lót, không cùng theo tới, người của tam phòng đến cũng rất đầy đủ.
Mà ở bên cạnh Lão phu nhân, đỡ nàng lại là Trương Tư Tuệ. Tiểu cô nương mặc một thân bối tử màu hồng đào thêu hồ điệp xuyên hoa, chất vải kia mới nhìn tựa hồ bình thường, nhưng tiếp xúc với ánh nắng, vậy mà loáng thoáng lóe ra vầng sáng nhàn nhạt, có vẻ hết sức quý giá. Không thể không nói, nàng ở Trường Hưng hầu phủ lăn lộn một thời gian, ngược lại điểu thương hoán pháo* rồi, bất kể là xiêm y mặc trên người, hay là đồ trang sức mang trên đầu, tất cả đều không thể giống như lúc mới đến nữa rồi.
(*) 鸟枪换炮[điểu thương hoán pháo] Súng bắn chim đổi lấy pháo. Hình dung tình huống có chuyển biến rất tốt hoặc điều kiện cải thiện rất lớn.
Lão phu nhân cảm thấy chất tôn nữ này hết sức hiếu thuận tri kỷ, so với mấy tôn nữ đều chỉ có hơn chứ không kém, cho nên cấp cho nàng không ít đồ tốt. Trương Tư Tuệ chăm chú bước đi, tư thái giống như nhược liễu phù phong, nhìn thấy cũng có chút thanh lệ động lòng người.
Lục Thanh Nhân thì mặc áo nhỏ lụa màu hồng nhạt váy mã diện* màu khói. Kỳ thật có gien của Lục gia ở đây, bộ dáng Lục Thanh Nhân cũng không đến nỗi nào, chỉ tiếc khí chất chanh chua, thái độ thô lỗ, làm giảm không ít sự tốt đẹp này của nàng ta, nàng ta còn đang nhíu chân mày. Thì ra là lúc này Lục Diệp và Triệu thị đang nghị thân cho nàng, sau khi nàng nghe nói, chủ động chạy đến trước mặt phụ mẫu, la hét muốn cha mẹ gả nàng nói đích tử của Nam An hầu Lý Ngọc. Trước đây Triệu thị từng ám chỉ với đại phu nhân Chu thị của Nam An Hầu phủ một lần, chu thị sao có thể nhìn trúng cô nương như Lục Thanh Nhân, đương nhiên là không mềm không cứng rắn đẩy trở về.
(*) 马面裙 [Mã diện váy] Còn có tên là “Mã diện điệp váy”, một loại Hán phục, trước sau có tất cả bốn lớp váy, hai lớp chồng lên nhau mặt bên gấp nếp, ở giữa váy chồng thành một lớp, tục xưng “Mã diện”. Mã diện váy bắt đầu tại Minh triều có thể sớm hơn, kéo dài tới dân quốc. Mã diện váy hoặc điệp váy phối hợp với áo. Trừ váy trước sau một khối không thêm nếp gấp bên ngoài, còn lại tất cả đều xếp gấp, hai đầu may dây buộc, làn váy rộng rãi, trên thêu hoặc dệt hoa văn.
Triệu thị cũng là người tự mình biết mình biết người, từ đó không còn nghĩ những điều này xa xỉ này nữa, sau khi nữ nhi nói ra, liền bị Triệu thị quở trách một trận, Triệu thị sợ nàng gây tai hoạ, trong khoảng thời gian này dứt khoát cấm túc nàng. Chẳng qua rốt cuộc vẫn đau lòng nữ nhi, Trùng dương đăng cao nàng nghĩ có nhiều người nhà như vậy, đoán sẽ không xảy ra sơ suất gì, mới thả nàng ra.
Lục Thanh Nhân nhân duyên không thuận, đương nhiên tâm tình cũng không khá hơn chút nào.
Mọi người tiến lên kiến lễ cho Lão hầu gia cùng Lão phu nhân, sau đó lại chào hỏi lẫn nhau một phen. Ánh mắt của Trương Tư Tuệ như có như không quét qua trên người Lục Văn Đình, Lục Văn Đình mười bốn tuổi mặc một thân cẩm bào lục sắc, càng nổi bật lên vẻ cao lớn, đứng trong một đám các huynh đệ giống như hạc giữa bầy gà, hắn đang nói gì đó cùng với hai vị ca ca Lục Văn Khải, Lục Văn Xương, nụ cười trên mặt hết sức sáng ngời rực rỡ.
Thấy vậy trái tim của Trương Tư Tuệ nhảy loạn mấy nhịp.
Trương Tư Tuệ không dám nhìn nhiều, sợ bị người khác phát hiện tâm tư của mình, dùng vẻ mặt tươi cười tiến lên chào hỏi cùng Lục Thanh Lam. “Bảo Nhi muội muội!”
Lục Thanh Lam thản nhiên nhìn nàng một cái, đáp một tiếng “Biểu tỷ”, thái độ hết sức lãnh đạm. Không thể nói ra vì sao, nàng chính là không thích vị biểu tỷ này, vô cùng không thích.
Trên mặt Trương Tư Tuệ lộ ra một chút lúng túng, trùng hợp khiến cho Lão phu nhân thấy được, lại nhanh chóng giấu đi, vẫn mặt dày mày dạn đi tới trước mặt Lục Thanh Lam nói chuyện với nàng.
Lão phu nhân thấy Lục Thanh Lam ngạo mạn vô lễ với chất tôn nữ như vậy, trong lòng không vui, nhưng cũng biết tính tình của Lục Thanh Lam, từ rtước tới nay đều không phải là bộ dáng của đại gia khuê tú, thích là thích, ghét chính là ghét, chưa bao giờ chịu ủy khuất chính mình. Nàng cũng không tiện khiển trách Lục Thanh Lam, lại càng thêm thương xót Trương Tư Tuệ.
Lục Thanh Lam câu được câu không nói chuyện cùng nàng, Trương Tư Tuệ nhìn thấy ánh mắt của Lục Văn Đình bên kia quả nhiên chuyển qua đây, trong lòng càng khẳng định một kết luận nếu muốn thu phục Lục Văn Đình phải thu phục Lục Thanh Lam đầu tiên.
Lão hầu gia khụ một tiếng, mọi người lập tức ngừng xôn xao. Tâm tình Lục Kháng hôm nay cũng không tệ, vẻ mặt thoải mái nói: “Hôm nay người đến ngược lại đông đủ. Hôm nay là cửu cửu trùng dương, thánh thượng long ân, bách quan cùng vui, cho phép chúng ta cùng trèo lên Vạn Tuế sơn, trong các ngươi có không ít người hiếm khi xuất môn một lần, ta cũng không câu nệ các ngươi, chỉ một câu, hôm nay leo núi ngoại trừ Thánh thượng, còn có hoàng tử hoàng tôn, cùng với tất cả đạt quan hiển quý của kinh sư, các ngươi phải thận trọng giữ bổn phận, không được va chạm quý nhân...”
Lục Kháng lại nói vài câu đại loại “Các phòng phải trông coi người của mình, không được chạy loạn”.
Mọi người rối rít đồng ý, lúc này Lão hầu gia mới phất tay: “Thời điểm không còn sớm, xuất phát!”
Đoàn người lúc này mới lên xe ngựa. Kỷ thị ôm Vinh ca nhi và Lục Thanh Lam ngồi một chiếc xe, Lục Thần và Lục Văn Đình cưỡi ngựa, lần này bởi vì nhiều người, ước chừng ngồi mười mấy cỗ xe ngựa. Được bọn thị vệ bảo vệ xung quanh, chậm rãi chạy thẳng tới Vạn Tuế sơn.
Vạn Tuế sơn ở đông nam Tử Cấm thành, cách hoàng cung cũng chỉ một hai dặm, dọc theo con đường này vô số xe ngựa đều tụ tập hướng về nơi đó, tất cả đều là xe ngựa của người nhà quan lại, hoàng đế hàng năm đều phải biểu hiện tư thái vui cùng dân, những đại thần này ai dám không tâng bốc?
Đi đến nửa đường vừa vặn gặp phải xe trần bát bảo của Quảng Ninh vương Phủ. Quảng Ninh vương Tiêu Ninh mặc mãng bào đai ngọc, mặt như Quan Ngọc, cực kỳ tuấn mỹ, chỉ là khóe mắt đuôi mày hàm chứa sát khí nhàn nhạt, vừa thấy chính là chủ nhân không dễ chọc. Năm đó thời điểm Gia Hòa đế lên ngôi, Tiêu Ninh mới sáu tuổi, nhưng hắn một mực chắc chắn chính tai nghe thấy phụ hoàng đã nói muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho vị hoàng huynh Gia Hòa đế này, cho nên Gia Hòa đế có thể ngồi vững ngôi vị hoàng đế, cũng có một phần công lao của hắn ở bên trong.
Bởi vậy Gia Hòa đế đối với Tiêu Ninh vô cùng ân sủng, chẳng những sớm phong hắn làm thân vương, binh quyền của tam đại doanh kinh sư cũng có một nửa đều ở trong tay của Tiêu Ninh, có thể nói là quyền cao chức trọng, tay cầm trọng quyền.
Tiêu Ninh cũng cực kỳ trung tâm với Gia Hòa đế, chẳng những chưa bao giờ trộn lẫn trong tranh đấu của các hoàng tử, hơn nữa cũng cực ít lui tới với đám đại thần. Suốt ngày một bộ vẻ mặt lãnh băng băng như người khác thiếu hắn một vạn lượng bạc.
Tiêu Ninh đã sớm nhìn thấy xe ngựa của Lục gia, liền thúc ngựa đi qua.
Người Lục gia không dám thất lễ, Lục Kháng cầm đầu, mọi người vội vàng nghênh đón. Lục Kháng chắp tay nói: “Xe ngựa quá nhiều, nơi đây không thích hợp xuống ngựa kiến lễ, kính xin Vương gia thứ tội.”
Tiêu Ninh nổi danh là Vương gia mặt lạnh, nhưng lại có chút khách khí với Lục Kháng, thần sắc hòa hoãn nói: “Lão hầu gia không cần phải khách khí!” Rồi gật đầu chào hỏi với Lục Thần: “Lục huynh!” Cũng không phải Lục Thần và hắn quan hệ tốt bao nhiêu hay là hắn thích Lục Thần bao nhiêu, sở dĩ khách khí với Lục Thần như thế, toàn bộ là xem trên mặt mũi Vương phi nhà mình.
Tiêu Ninh nổi danh ở kinh sư là sủng thê như mạng, thương yêu nữ nhi, đường đường một thân vương, bên cạnh chỉ trông coi một chính phi Mạnh thị, đừng nói là thông phòng thiếp thất, ngay cả mỹ nhân hoàng đế ban cho cũng đều hết sức kiên quyết lui trở về.
May mà Quảng Ninh vương phi không chịu thua kém, sinh cho hắn một đôi long phượng thai, bất kể nói thế nào thì coi như cũng là có hậu rồi, hoàng đế về sau cũng không quan tâm chuyện trong nhà hắn nữa.
Hoàng đế cũng mặc kệ, còn ai dám càn rỡ lộn xộn a. Bởi vậy Mạnh thị cứ như vậy thuận gió xuôi gió một đường được hắn sủng.
Xe ngựa của Vương phủ phía trước vén mành lên, tiểu quận chúa Tiêu Kỳ phất tay một cái, hô: “Bảo Nhi!” Quả thật xe ngựa quá nhiều, chen chúc lẫn nhau, không có tiện xuống xe, bằng không Tiêu Kỳ khẳng định đi tới ngồi chung một chiếc xe ngựa với Lục Thanh Lam rồi.
Lục Thanh Lam cũng vén mành lên, lộ ra nụ cười sáng lạn hướng về phía Tiêu Kỳ: “Kỳ tỷ tỷ!”
Hai tiểu cô nương cách đống người ra động tác chào hỏi, Kỷ thị và Mạnh thị dù sao lớn tuổi, không thể hoạt bát như tiểu hài tử, nhìn nhau một cái, trong mắt đều là ý cười.
Lục Thanh Lam thấy ca ca chỉ nhìn thoáng qua Tiêu Kỳ bên kia liền thu hồi ánh mắt, có chút bất mãn nói: “Ca ca, sao ngươi không chào hỏi cùng tỷ tỷ?”
Khóe miệng Lục Văn Đình co quắp, bảo hắn giống hai tiểu cô nương hô hô gọi gọi? Không bằng giết hắn đi.
Bên này Tiêu Kỳ cũng nhìn thấy Lục Văn Đình rồi, thiếu niên cao to như tiêu thương ngồi thẳng ở trên ngựa, lộ ra vẻ anh khí bừng bừng, thiếu niên ở đây nhiều như vậy, kể cả ca ca nàng Quảng Ninh vương thế tử Tiêu Thiểu Hủ, không có người nào có thể áp khí thế của hắn. Tiêu Kỳ thấy vậy không khỏi có chút mê say, vừa vặn ánh mắt nhìn của Lục Văn Đình ánh mắt nhìn tới đây, nhếch môi lộ ra một nụ cười sáng lạn với nàng, nụ cười kia rất sáng ngời, cơ hồ làm mắt nàng choáng váng. Tiêu Kỳ chỉ cảm thấy đầu ong một tiếng, bên tai khẽ nóng lên, trong nháy mắt đó Tiêu Kỳ vội vàng buông rèm xe xuống.
Ở phương diện tình cảm Lục Văn Đình có chút trì độn, nhất thời không kịp phản ứng. Thầm nghĩ vừa rồi không phải vẫn còn tốt lành đấy, mình chọc nàng tức giận chỗ nào, sao nàng soạt một cái liền buông mành xuống chứ?
Hắn không phải là loại người người bụng dạ hẹp hòi, suy nghĩ mãi mà không rõ, liền không suy nghĩ thêm nữa. Vừa lúc Tiêu Thiểu Hủ và Tưởng Tín Hồng thúc ngựa chạy nhanh qua, ba thiếu niên thường xuyên cùng nhau uống rượu đi săn, Lục Văn Đình liền nghênh đón chào hỏi cùng bọn họ.
Hôm nay Tiêu Thiểu Hủ mặc một bộ áo bào màu xanh ngọc thêu mai lan trúc ngầm, hắn thừa kế gen tốt của Tiêu Ninh và Mạnh thị, bộ dạng ngọc thụ lâm phong tuấn mỹ dị thường, khó có được là trên mặt luôn là nụ cười khiêm tốn, thật là một công tử khiêm tốn ôn nhuận như ngọc.
Tưởng Tín Hồng thì mặc một thân cẩm bào màu lam, áo choàng hạc, cưỡi trên một con ngựa cao lớn đứng chung cùng Tiêu Thiểu Hủ, nhất thời bừng sáng lên. Cũng rước lấy ánh mắt hâm mộ của không ít thiếu nữ.
Ánh mắt của hắn lại vẫn si mê đuổi theo xe ngựa của Tiêu Kỳ, vừa rồi người ấy mềm mại thoáng nhìn, hiện giờ lại trốn vào trong xe ngựa, khiến trong lòng hắn thất vọng. Ngay cả Lục Văn Đình chào hỏi hắn cũng không nghe được.
Tiêu Thiểu Hủ ho khan một tiếng: “Tưởng huynh, Lục huynh đang chào hỏi đang cùng ngươi đấy.” Từ lần trước sau khi Tiêu Thiểu Hủ nghe qua thái độ của Tiêu Kỳ hắn vẫn bị vây trong trạng thái như đi vào cõi thần tiên.
Tiêu Thiểu Hủ nhắc nhở hắn, hắn mới phản ứng, vội vàng tạ lỗi với Lục Văn Đình: “Xin lỗi Lục huynh, vừa rồi có chút thất thần.”
Lục Văn Đình bật cười lớn: “Không sao.”
Liền giới thiệu cho Tưởng Tín Hồng mấy vị huynh đệ của mình. Bên ngoài các nam nhân hội hợp cùng nhau, hộ tống xe ngựa đi về phía trước.
Một đoạn đường ngắn ngủn đến Vạn Tuế sơn, đi hơn nửa canh giờ mới đến.
Bởi vì hôm nay Gia Hòa đế muốn leo lên Vạn Tuế sơn, cho nên núi này sớm bị một doanh của quân kinh thành bao vây trùng trùng điệp điệp, mục đích không ngoài việc bảo vệ an toàn của hoàng đế.
Tiến vào địa giới của Vạn Tuế sơn, thì không thể cưỡi ngựa ngồi kiệu nữa rồi, các nam nhân xuống ngựa, các nữ nhân xuống xe, chỗ này cũng không có đất trống có thể buộc ngựa hoặc là đỗ xe ngựa, chỉ có thể để bọn hạ nhân đem ngựa hoặc là xe ngựa chạy trở về, đợi các chủ tử leo núi xong, rồi trở về đón bọn họ.
Lối đi vào núi rộn ràng, mấy tổ thị vệ, cung nữ đứng đó để kiểm tra có đeo vũ khí hay không.
Lúc này Tiêu Kỳ mang theo vài nha hoàn bà tử đi tới, cười bắt lấy tay của Lục Thanh Lam: “Bảo Nhi, chúng ta cùng nhau đi vào.” Địa vị của Vương phủ tôn kính, đương nhiên có thể vào núi trước, Trường Hưng Hầu phủ lại phải xếp hàng.
Tiêu Kỳ nói xong mới làm lễ của vãn bối với Kỷ thị, những nữ quyến khác chỉ có thể tiến lên hành lễ cho vị tiểu quận chúa này. Tiêu Kỳ đối với các nàng cũng chỉ thản nhiên. Trương Tư Tuệ thấy Lục Thanh Lam và Tiêu Kỳ thân nhau như vậy, trong mắt hiện lên một chút hâm mộ.
Lục Thanh Lam phải đi gặp Kỷ thị, Kỷ thị suy nghĩ một chút, liền gật đầu. Lúc này Vinh ca nhi mặc một thân áo bào màu lam, bộ dạng trắng trắng mập mập tròn như một cầu lăn qua, ôm lấy chân của Tiêu Kỳ reo lên: “Kỳ tỷ tỷ, ta cũng muốn đi cùng các ngươi! Ta cũng muốn đi!”
Tiêu Kỳ đưa tay nhéo nhéo mặt mập của Vinh ca nhi, Vinh ca nhi cười hì hì lấy lòng nàng. Tiêu Kỳ từ trước đến giờ rất thích Tiểu bàn tử hoạt bát sáng sủa yêu cười này, chẳng qua có đi hay không, còn phải xem ý tứ của Kỷ thị. Liền nhìn về phía Kỷ thị đợi nàng lên tiếng.
Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút, Vinh ca nhi còn nhỏ, hôm nay nhiều người như vậy, cảm thấy vẫn là để cho Kỷ thị trông hắn tương đối yên tâm hơn, vừa vặn Kỷ thị cũng nghĩ như vậy, liền nói với Vinh ca nhi: “Vinh ca nhi ngoan, Vinh ca nhi đi theo mẫu thân có được không?”
Vinh ca nhi không muốn, hắn cũng muốn sớm đi vào.
Lục Thanh Lam vuốt đầu của hắn, nói với hắn: “Vinh ca nhi đi theo nương quay về tỷ tỷ bảo phòng bếp làm ngân ti đường cho ngươi.”
“Thật ư?” Vừa nghe thấy đồ ăn, ánh mắt của tiểu cật hóa nhất thời phát sáng giống như một trăm cái bóng đèn.
Lục Thanh Lam cười nói: “Ta đã lúc nào lừa gạt ngươi chưa?”
Vinh ca nhi suy nghĩ một chút, biết điều đứng ở bên cạnh mẫu thân: “Vinh ca nhi đi theo mẫu thân, Vinh ca nhi nghe lời.”
Lục Thanh Lam liền giả làm mặt quỷ về phía Tiêu Kỳ. Hai người liền cáo biệt Kỷ thị, Kỷ thị dặn dò mấy câu, bảo Lục Thanh Lam mang theo nha hoàn, lúc này mới để hai tiểu nha đầu rời đi.
Tiêu Kỳ mang theo Lục Thanh Lam tới kiến lễ cho Tiêu Ninh cùng Mạnh thị. Tiêu Ninh đối đãi với người khác lãnh đạm, lại rất bao che, đối với tiểu khuê mật của nữ nhi ngược lại có phần ôn hòa. Hắn nói: “Người đã đông đủ chúng ta liền vào đi thôi.”
Thị vệ cung nữ đương nhiên nhận ra toàn gia Quảng Ninh vương phủ, ai dám ngăn trở, kiểm tra tượng trưng một chút liền để mọi người đi vào.
Vạn Tuế sơn nguy nga cao vút xanh ngắt rậm rạp, để tiện cho hoàng đế lên núi, công bộ tu sửa mười mấy con đường nhỏ trên núi, cũng không tính là rộng, dùng đá kê thành từng bậc từng bậc chỉnh tề.
Quảng Ninh vương phủ địa vị tôn kính, cho nên lúc tiến vào, người bên trong còn lưa thưa, ở dưới chân núi một đám đông một đám tây, hoàng đế phải đến giờ tỵ mới đến, đương nhiên không người nào dám giành lên núi trước hoàng đế.
Người của Nam An Hầu phủ tiến vào được trước Quảng Ninh Vương. Nam An hầu Lý Nghiễm mang theo toàn gia già trẻ con cháu đang ở dưới mấy gốc đại thụ nghỉ ngơi, trong đó có Lý Ngọc.
Hôm nay Lý Ngọc mặc một kiện trực chuyết màu xanh ngọc hoa tròn, tóc đen như mực dùng tử kim bạch ngọc quan cố định, bộ dạng hắn vốn xinh đẹp, cộng thêm một thân trang phục này, nếu khóe môi không có nụ cười như có như không, quả thực giống như là trích tiên trên trời hạ phàm.
Hắn nghiêng người dựa vào một gốc cây bách, hấp dẫn vô số ánh mắt của nữ tử. Lý Ngọc bị nhìn thấy phiền, nụ cười trên mặt chậm rãi lạnh xuống. Bên cạnh hắn một vị nam tử mặc áo tay hẹp* màu thạch thanh, tuấn mỹ như ngọc vươn tay ra, nghĩ muốn vỗ bờ vai của hắn, an ủi hắn.
(*) 箭袖 [tiến tụ] có nguồn gốc từ trang phục của người miền Bắc. Từ này được sản xuất vào cuối triều đại nhà Thanh và được gọi là áo tay hẹp ở thời cổ đại. Trang phục dân tộc miền bắc chủ yếu có tay áo hình mũi tên, và tay áo ở vùng lạnh chủ yếu rộng và dày. Cổ tay áo rộng dễ dàng lật lên, giúp bạn dễ dàng đi xe và làm việc, và lật tay áo xuống để giữ ấm
Bả vai Lý Ngọc trầm xuống, trốn đi. Nam tử này sờ sờ cái mũi của mình, không thèm để ý cười cười.
Hắn là huynh trưởng ruột của Lý Ngọc Lý Duyên. Lý Duyên thân là đích trưởng tôn của Hầu phủ, người cầm lái tương lai của Nam An Hầu phủ, Hầu phủ tập trung rất lớn tâm huyết và tâm tư bồi dưỡng hắn, đương nhiên sẽ không giống như Lý Ngọc vô pháp vô thiên tùy ý làm bậy. Trên thực tế danh tiếng của Lý Duyên ở kinh thành vô cùng tốt, tính tình ôn hòa khiêm tốn, đối nhân xử thế luôn nho nhã lễ độ, cùng Lý Ngọc có thể nói là hai người hoàn toàn trái ngược nhau.
Chẳng qua hai huynh đệ mặc dù tính tình trái ngược, tình cảm lại vô cùng tốt. Lý Duyên từ nhỏ rất thích cũng rất chiếu cố đệ đệ này, từ nhỏ hễ Lý Ngọc rước lấy họa, hắn luôn theo sau thu thập cục diện rối rắm, lau đít cho hắn, thậm chí thay hắn mang tiếng oan, ca ca làm được đến phân thượng này cũng coi như là không tệ rồi. Bởi vậy Lý Ngọc mặc dù ngại hắn thuyết giáo om sòm, nhưng cũng biết hắn là thật sự rất tốt với mình.
Thanh âm Lý Duyên ôn hòa nói: “Đổi lại thường ngày, ta tuyệt đối sẽ không câu thúc ngươi, chẳng qua tình hình hôm nay khác, chẳng những Thánh thượng sẽ tới, những gia tộc có có máu mặt trong kinh sư cũng đều đến, chúng ta rất có thể không cẩn thận đắc tội với người ta, minh thương dễ tránh tiểu nhân khó phòng, ta biết ngươi không thoải mái, nhưng vẫn phải nhịn một chút.”
Loại phương thức Trùng dương đăng sơn này, ý nghĩa thực chất chỉ là tượng trưng, Lý Ngọc từ trước đến giờ hết sức chán ghét tham dự, mấy năm trước cũng chưa từng tới, nhưng năm nay chẳng biết tại sao hắn vậy mà chủ động đề xuất muốn theo gia tộc cùng đi, Lão hầu gia Lý Nghiễm nghĩ là tôn nhi thông suốt, biết suy nghĩ cho gia tộc, còn hết sức cao hứng.
Lý Ngọc cau mày nghe huynh trưởng ở đó om sòm, không nhịn được nói một câu: “Những thứ này không cần ngươi dạy ta, ta đương nhiên hiểu được.”
Thái độ Lý Ngọc không tốt, Lý Duyên cũng không thật sự tức giận, hắn chỉ bất đắc dĩ lắc đầu. Tính tình này của đệ đệ, thật sự làm cho người ta không có cách nào khác.
Lúc này, đoàn người Quảng Ninh vương phủ vừa vặn đi tới, Lý Ngọc vốn đang vô cùng buồn chán liếc mắt một cái, đợi nhìn thấy tiểu cô nương tú nhã tuyệt luân xen lẫn ở trong đó, nhất thời không thể tự chủ đứng thẳng người.
Lão hầu gia Lý Nghiễm cũng phát hiện Tiêu Ninh, liền mang theo toàn gia đi qua kiến lễ, Lý Duyên quay đầu lại lôi kéo cổ tay Lý Ngọc: “Tiêu Ninh kia có thù tất báo, chúng ta phải đi hành lễ với hắn.” Đệ đệ ghét nhất là những thứ lễ nghi phiền phức này, trùng hợp Quảng Ninh vương Tiêu Ninh lại nổi danh là hay bắt bẻ hà khắc khó hầu hạ, hắn vốn tưởng rằng đệ đệ nhất định không muốn đi qua gặp Tiêu Ninh, vậy mà cái nắm tay của hắn, đệ đệ vậy mà không tránh không né, bị hắn một mực nắm cổ tay, hắn lại kéo một phát, Lý Ngọc cũng hoàn toàn không kháng cự, theo hắn đi gặp mấy người Quảng Ninh vương phủ.
Nam An Lão hầu gia năm nay năm mươi lăm tuổi, tinh thần vẫn quắc thước như cũ. Lý Nghiễm là bạn thuở nhỏ của hoàng thượng, Nam An Hầu phủ cũng nắm trọng quyền, Tiêu Ninh mặc dù quyền cao chức trọng, làm người cao ngạo, nhưng đối với Lão hầu gia vẫn có vài phần kính trọng, thấy Lý Nghiễm tới đây hành lễ cho mình, liền tiến lên hàn huyên vài câu, hiếm khi nở nụ cười.
Lý Nghiễm lại giới thiệu cho Tiêu Ninh các con của mình. Tiêu Ninh đối với đám tiểu bối cũng chỉ là gật đầu một cái, ngay cả Nam An hầu thế tử cũng không hơn chỉ nhìn một chút liền coi như thôi, duy chỉ có thời điểm giới thiệu đến Lý Ngọc hắn nhìn thoáng qua nhiều hơn, nói: “Ngươi chính là Lý Ngọc?”
Lý Ngọc bị loại ánh mắt không chỗ nào không hiểu rõ hết thảy kia của Quảng Ninh vương gia nhìn đến có chút không vui, nếu không phải rốt cuộc có vài phần cố kỵ gia tộc, đã sớm hất tay áo rời đi rồi. Bởi vậy liền trả lời một câu: “Là ta, thế nào?” Thái độ vô cùng gượng gạo.
Thân nương của Lý Ngọc Chu thị nhất thời đầu đầy mồ hôi.
“Ha ha ha!” Tiêu Ninh cười to một trận, “Được lắm, có dũng khí!” Thì ra lần trước Lý Ngọc ép Lục Thanh Lam rơi xuống nước ở Nam An hầu phủ, Tiêu Kỳ sau khi hồi phủ liền hung hăng tố cáo Lý Ngọc một trận, Tiêu Ninh cả đời trông coi một vị Vương phi và hai hài tử, xem mỗi người đều làm mệnh căn của mình, vô cùng bao che khuyết điểm, bởi vậy vẫn nhớ kỹ phải tìm cách thu thập tiểu tử này, chỉ là Lý Ngọc không lăn lộn ở quan trường, hắn vẫn không tìm được cơ hội mà thôi.
Chẳng qua nhìn thấy Lý Ngọc dám cứng rắn với mình, hắn lại cảm thấy Lý Ngọc có vài phần cốt khí, không khỏi có một chút hảo cảm với hắn. Chẳng qua hảo cảm thì hảo cảm, nên thu thập hắn thì vẫn phải thu thập, hắn đã tính toán trong lòng tìm cơ hội nào đó đánh hắn một trận trút giận cho nữ nhi.
Lý Ngọc hừ một tiếng, cảm thấy vị Vương gia đại danh đỉnh đỉnh này giả thần giả quỷ, hắn tính tình vô cùng cao ngạo, luôn ôm thái độ khinh thường đối với quyền uy, đối với Tiêu Ninh cũng là như thế. Hắn bằng lòng tới đây gặp hắn, cũng chỉ là muốn mượn cơ hội tiếp cận Lục Thanh Lam mà thôi.
Lục Thanh Lam cũng nhìn thấy Lý Ngọc. Chẳng qua cảm thụ của nàng đối với Lý Ngọc hết sức phức tạp, huống hồ ở kiếp này nàng không có ý định trêu chọc Lý Ngọc nữa, chỉ hi vọng hắn mau mau quên béng mình mới tốt.
Sau khi Lý Ngọc thối lui đến một bên, hắn liền quẳng ánh mắt về phía Lục Thanh Lam. Nhìn thấy Lục Thanh Lam chỉ là liếc mắt nhìn mình một cái, liền đưa ánh mắt dời đi, trong lòng nhất thời có chút không phải tư vị. Hắn vốn không muốn nói chuyện với Lục Thanh Lam trước mặt mọi người, tránh để cho người khác mượn cớ, làm hỏng thanh danh của Lục Thanh Lam. Chẳng qua tính tình của vị thiếu gia này, làm việc luôn liều lĩnh.
Ánh mắt của hắn liền trở nên có chút không kiêng nể gì. Tiêu Kỳ thấy vậy không khỏi giận dữ, lần trước Lý Ngọc làm hại Bảo Nhi rơi xuống nước còn chưa tìm hắn tính sổ đâu, người này ngược lại càng ngày càng táo tợn. Tiêu Kỳ bước đến trước mặt Lục Thanh Lam chặn lại ánh mắt của hắn.
Phía trước Tiêu Kỳ còn có hai vị hộ hoa sứ giả Tiêu Thiểu Hủ và Tưởng Tín Hồng, Lục Thanh Lam liền bị mọi người vây quanh ở giữa.
Lý Ngọc cũng không biết cỗ lửa giận từ nơi nào đến, đột nhiên lớn tiếng nói: “Lục Thanh Lam, ngươi đi ra cho ta, không phải ngươi còn nợ tiểu gia ta một câu tạ ơn hay sao?”
Lục Thanh Lam không khỏi đau đầu, nơi đông người, vị thiếu gia này, thật sự là quá mức rồi.
Ngày tháng thoi đưa, rất nhanh lại tới tết trùng cửu*. Ở Đại Tề mà nói, tết trùng cửu là một ngày lễ hết sức trọng đại, theo như lệ thường ngày đó Gia Hòa đế còn phải đích thân đến Vạn Tuế sơn đăng cao lãm thắng, dĩ sướng thu chí*.
(*) 重九[trùng cửu]ngày 9 tháng 9 theo Âm lịch hàng năm. Tết Trùng Cửu hay còn gọi là tết Trùng Dương là một trong những ngày lễ truyền thống và trọng đại của người dân Trung Quốc. Con số 9 được coi là số dương, sự lặp lại hai lần số 9 nên gọi Trùng Cửu, Trùng Dương là vì vậy.
(*) 登高览胜, 以畅秋志 [đăng cao lãm thắng, dĩ sướng thu chí]: Đời Hậu Hán (25-250) có Hoàng Cảnh, người huyện Nhữ Nam, theo học đạo tiên với Phí Trường Phòng. Một hôm Trường Phòng bảo Cảnh: “Ngày mồng 9 tháng 9 tới đây, gia đình của nhà ngươi gặp phải tai nạn. Vậy đến ngày đó, ngươi nên đem cả nhà lên núi cao, tay đeo túi đỏ, đựng hột thù du (một loại tiêu), uống rượu hoa cúc, tối sẽ trở về, may ra tránh khỏi tai nạn”. Hoàng Cảnh vâng theo lời thầy. Quả thực đến tối trở về thì thấy gà vịt heo chó trong nhà bị dịch chết hết.
Vì tích trên, nên về sau hằng năm, đến ngày mồng 9 tháng 9, người ta bỏ nhà tạm lên núi, lánh nạn... Lâu đời thành tục gọi là Tết Trùng Cửu. Sau dần thay đổi tính chất, Tết Trùng Cửu lại dành riêng cho tao nhân mặc khách lên núi uống rượu làm thơ. (nguồn:Wikipedia)
Trùng dương vốn có tập tục đi chơi thưởng thu, lên cao trông về phía xa, bởi vì chỗ hoàng đế lên cao là Vạn Tuế sơn, bởi vậy Vạn Tuế sơn liền trở thành chỗ người người hướng tới. Đến ngày trùng dương Vạn Tuế sơn phải tiến hành quản chế, bình thường dân chúng tuyệt đối khó có thể tiến vào, may mà Lục Thần đã là chính quan lục phẩm, đi vào tầng lớp thống trị, bởi vậy mới có vé nhập cuộc leo lên Vạn Tuế sơn.
Hiếm khi có thời gian tốt như vậy, Lục Thần thương lượng với người nhà tết trùng cửu mang theo cả nhà leo Vạn Tuế sơn, mọi người tất nhiên vỗ tay đáp ứng. Lục Thanh Lam hiếm khi có cơ hội xuất môn, đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt.
Ngày tết trùng cửu này, tất cả người của Hầu phủ sáng sớm tập hợp nhị môn, hai nữ nhi của đại phòng đều đã xuất giá, đại nãi nãi Loan Hiểu lại hoài thai, Nhị gia Lục Văn Xương đang nghị thân, cho nên hôm nay đại phòng xuất môn toàn là nam nhân. Nhị phòng thì vợ chồng Lục Thần mang theo huynh muội Lục Văn Đình, Lục Thanh Lam, ngay cả Vinh ca nhi sáu tuổi cũng đều dẫn theo ra ngoài.
Người hai nhà đang hàn huyên ở nhị môn một lát, Lão hầu gia, Lão phu nhân mới mang theo người của tam phòng cùng đi. Lục Diệp, Tứ gia Lục Văn Tuyên, Lục Thanh Nhân, Lục Thanh Dung, ngoại trừ Triệu thị phải chiếu cố Lễ ca nhi còn đang trong tã lót, không cùng theo tới, người của tam phòng đến cũng rất đầy đủ.
Mà ở bên cạnh Lão phu nhân, đỡ nàng lại là Trương Tư Tuệ. Tiểu cô nương mặc một thân bối tử màu hồng đào thêu hồ điệp xuyên hoa, chất vải kia mới nhìn tựa hồ bình thường, nhưng tiếp xúc với ánh nắng, vậy mà loáng thoáng lóe ra vầng sáng nhàn nhạt, có vẻ hết sức quý giá. Không thể không nói, nàng ở Trường Hưng hầu phủ lăn lộn một thời gian, ngược lại điểu thương hoán pháo* rồi, bất kể là xiêm y mặc trên người, hay là đồ trang sức mang trên đầu, tất cả đều không thể giống như lúc mới đến nữa rồi.
(*) 鸟枪换炮[điểu thương hoán pháo] Súng bắn chim đổi lấy pháo. Hình dung tình huống có chuyển biến rất tốt hoặc điều kiện cải thiện rất lớn.
Lão phu nhân cảm thấy chất tôn nữ này hết sức hiếu thuận tri kỷ, so với mấy tôn nữ đều chỉ có hơn chứ không kém, cho nên cấp cho nàng không ít đồ tốt. Trương Tư Tuệ chăm chú bước đi, tư thái giống như nhược liễu phù phong, nhìn thấy cũng có chút thanh lệ động lòng người.
Lục Thanh Nhân thì mặc áo nhỏ lụa màu hồng nhạt váy mã diện* màu khói. Kỳ thật có gien của Lục gia ở đây, bộ dáng Lục Thanh Nhân cũng không đến nỗi nào, chỉ tiếc khí chất chanh chua, thái độ thô lỗ, làm giảm không ít sự tốt đẹp này của nàng ta, nàng ta còn đang nhíu chân mày. Thì ra là lúc này Lục Diệp và Triệu thị đang nghị thân cho nàng, sau khi nàng nghe nói, chủ động chạy đến trước mặt phụ mẫu, la hét muốn cha mẹ gả nàng nói đích tử của Nam An hầu Lý Ngọc. Trước đây Triệu thị từng ám chỉ với đại phu nhân Chu thị của Nam An Hầu phủ một lần, chu thị sao có thể nhìn trúng cô nương như Lục Thanh Nhân, đương nhiên là không mềm không cứng rắn đẩy trở về.
(*) 马面裙 [Mã diện váy] Còn có tên là “Mã diện điệp váy”, một loại Hán phục, trước sau có tất cả bốn lớp váy, hai lớp chồng lên nhau mặt bên gấp nếp, ở giữa váy chồng thành một lớp, tục xưng “Mã diện”. Mã diện váy bắt đầu tại Minh triều có thể sớm hơn, kéo dài tới dân quốc. Mã diện váy hoặc điệp váy phối hợp với áo. Trừ váy trước sau một khối không thêm nếp gấp bên ngoài, còn lại tất cả đều xếp gấp, hai đầu may dây buộc, làn váy rộng rãi, trên thêu hoặc dệt hoa văn.
Triệu thị cũng là người tự mình biết mình biết người, từ đó không còn nghĩ những điều này xa xỉ này nữa, sau khi nữ nhi nói ra, liền bị Triệu thị quở trách một trận, Triệu thị sợ nàng gây tai hoạ, trong khoảng thời gian này dứt khoát cấm túc nàng. Chẳng qua rốt cuộc vẫn đau lòng nữ nhi, Trùng dương đăng cao nàng nghĩ có nhiều người nhà như vậy, đoán sẽ không xảy ra sơ suất gì, mới thả nàng ra.
Lục Thanh Nhân nhân duyên không thuận, đương nhiên tâm tình cũng không khá hơn chút nào.
Mọi người tiến lên kiến lễ cho Lão hầu gia cùng Lão phu nhân, sau đó lại chào hỏi lẫn nhau một phen. Ánh mắt của Trương Tư Tuệ như có như không quét qua trên người Lục Văn Đình, Lục Văn Đình mười bốn tuổi mặc một thân cẩm bào lục sắc, càng nổi bật lên vẻ cao lớn, đứng trong một đám các huynh đệ giống như hạc giữa bầy gà, hắn đang nói gì đó cùng với hai vị ca ca Lục Văn Khải, Lục Văn Xương, nụ cười trên mặt hết sức sáng ngời rực rỡ.
Thấy vậy trái tim của Trương Tư Tuệ nhảy loạn mấy nhịp.
Trương Tư Tuệ không dám nhìn nhiều, sợ bị người khác phát hiện tâm tư của mình, dùng vẻ mặt tươi cười tiến lên chào hỏi cùng Lục Thanh Lam. “Bảo Nhi muội muội!”
Lục Thanh Lam thản nhiên nhìn nàng một cái, đáp một tiếng “Biểu tỷ”, thái độ hết sức lãnh đạm. Không thể nói ra vì sao, nàng chính là không thích vị biểu tỷ này, vô cùng không thích.
Trên mặt Trương Tư Tuệ lộ ra một chút lúng túng, trùng hợp khiến cho Lão phu nhân thấy được, lại nhanh chóng giấu đi, vẫn mặt dày mày dạn đi tới trước mặt Lục Thanh Lam nói chuyện với nàng.
Lão phu nhân thấy Lục Thanh Lam ngạo mạn vô lễ với chất tôn nữ như vậy, trong lòng không vui, nhưng cũng biết tính tình của Lục Thanh Lam, từ rtước tới nay đều không phải là bộ dáng của đại gia khuê tú, thích là thích, ghét chính là ghét, chưa bao giờ chịu ủy khuất chính mình. Nàng cũng không tiện khiển trách Lục Thanh Lam, lại càng thêm thương xót Trương Tư Tuệ.
Lục Thanh Lam câu được câu không nói chuyện cùng nàng, Trương Tư Tuệ nhìn thấy ánh mắt của Lục Văn Đình bên kia quả nhiên chuyển qua đây, trong lòng càng khẳng định một kết luận nếu muốn thu phục Lục Văn Đình phải thu phục Lục Thanh Lam đầu tiên.
Lão hầu gia khụ một tiếng, mọi người lập tức ngừng xôn xao. Tâm tình Lục Kháng hôm nay cũng không tệ, vẻ mặt thoải mái nói: “Hôm nay người đến ngược lại đông đủ. Hôm nay là cửu cửu trùng dương, thánh thượng long ân, bách quan cùng vui, cho phép chúng ta cùng trèo lên Vạn Tuế sơn, trong các ngươi có không ít người hiếm khi xuất môn một lần, ta cũng không câu nệ các ngươi, chỉ một câu, hôm nay leo núi ngoại trừ Thánh thượng, còn có hoàng tử hoàng tôn, cùng với tất cả đạt quan hiển quý của kinh sư, các ngươi phải thận trọng giữ bổn phận, không được va chạm quý nhân...”
Lục Kháng lại nói vài câu đại loại “Các phòng phải trông coi người của mình, không được chạy loạn”.
Mọi người rối rít đồng ý, lúc này Lão hầu gia mới phất tay: “Thời điểm không còn sớm, xuất phát!”
Đoàn người lúc này mới lên xe ngựa. Kỷ thị ôm Vinh ca nhi và Lục Thanh Lam ngồi một chiếc xe, Lục Thần và Lục Văn Đình cưỡi ngựa, lần này bởi vì nhiều người, ước chừng ngồi mười mấy cỗ xe ngựa. Được bọn thị vệ bảo vệ xung quanh, chậm rãi chạy thẳng tới Vạn Tuế sơn.
Vạn Tuế sơn ở đông nam Tử Cấm thành, cách hoàng cung cũng chỉ một hai dặm, dọc theo con đường này vô số xe ngựa đều tụ tập hướng về nơi đó, tất cả đều là xe ngựa của người nhà quan lại, hoàng đế hàng năm đều phải biểu hiện tư thái vui cùng dân, những đại thần này ai dám không tâng bốc?
Đi đến nửa đường vừa vặn gặp phải xe trần bát bảo của Quảng Ninh vương Phủ. Quảng Ninh vương Tiêu Ninh mặc mãng bào đai ngọc, mặt như Quan Ngọc, cực kỳ tuấn mỹ, chỉ là khóe mắt đuôi mày hàm chứa sát khí nhàn nhạt, vừa thấy chính là chủ nhân không dễ chọc. Năm đó thời điểm Gia Hòa đế lên ngôi, Tiêu Ninh mới sáu tuổi, nhưng hắn một mực chắc chắn chính tai nghe thấy phụ hoàng đã nói muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho vị hoàng huynh Gia Hòa đế này, cho nên Gia Hòa đế có thể ngồi vững ngôi vị hoàng đế, cũng có một phần công lao của hắn ở bên trong.
Bởi vậy Gia Hòa đế đối với Tiêu Ninh vô cùng ân sủng, chẳng những sớm phong hắn làm thân vương, binh quyền của tam đại doanh kinh sư cũng có một nửa đều ở trong tay của Tiêu Ninh, có thể nói là quyền cao chức trọng, tay cầm trọng quyền.
Tiêu Ninh cũng cực kỳ trung tâm với Gia Hòa đế, chẳng những chưa bao giờ trộn lẫn trong tranh đấu của các hoàng tử, hơn nữa cũng cực ít lui tới với đám đại thần. Suốt ngày một bộ vẻ mặt lãnh băng băng như người khác thiếu hắn một vạn lượng bạc.
Tiêu Ninh đã sớm nhìn thấy xe ngựa của Lục gia, liền thúc ngựa đi qua.
Người Lục gia không dám thất lễ, Lục Kháng cầm đầu, mọi người vội vàng nghênh đón. Lục Kháng chắp tay nói: “Xe ngựa quá nhiều, nơi đây không thích hợp xuống ngựa kiến lễ, kính xin Vương gia thứ tội.”
Tiêu Ninh nổi danh là Vương gia mặt lạnh, nhưng lại có chút khách khí với Lục Kháng, thần sắc hòa hoãn nói: “Lão hầu gia không cần phải khách khí!” Rồi gật đầu chào hỏi với Lục Thần: “Lục huynh!” Cũng không phải Lục Thần và hắn quan hệ tốt bao nhiêu hay là hắn thích Lục Thần bao nhiêu, sở dĩ khách khí với Lục Thần như thế, toàn bộ là xem trên mặt mũi Vương phi nhà mình.
Tiêu Ninh nổi danh ở kinh sư là sủng thê như mạng, thương yêu nữ nhi, đường đường một thân vương, bên cạnh chỉ trông coi một chính phi Mạnh thị, đừng nói là thông phòng thiếp thất, ngay cả mỹ nhân hoàng đế ban cho cũng đều hết sức kiên quyết lui trở về.
May mà Quảng Ninh vương phi không chịu thua kém, sinh cho hắn một đôi long phượng thai, bất kể nói thế nào thì coi như cũng là có hậu rồi, hoàng đế về sau cũng không quan tâm chuyện trong nhà hắn nữa.
Hoàng đế cũng mặc kệ, còn ai dám càn rỡ lộn xộn a. Bởi vậy Mạnh thị cứ như vậy thuận gió xuôi gió một đường được hắn sủng.
Xe ngựa của Vương phủ phía trước vén mành lên, tiểu quận chúa Tiêu Kỳ phất tay một cái, hô: “Bảo Nhi!” Quả thật xe ngựa quá nhiều, chen chúc lẫn nhau, không có tiện xuống xe, bằng không Tiêu Kỳ khẳng định đi tới ngồi chung một chiếc xe ngựa với Lục Thanh Lam rồi.
Lục Thanh Lam cũng vén mành lên, lộ ra nụ cười sáng lạn hướng về phía Tiêu Kỳ: “Kỳ tỷ tỷ!”
Hai tiểu cô nương cách đống người ra động tác chào hỏi, Kỷ thị và Mạnh thị dù sao lớn tuổi, không thể hoạt bát như tiểu hài tử, nhìn nhau một cái, trong mắt đều là ý cười.
Lục Thanh Lam thấy ca ca chỉ nhìn thoáng qua Tiêu Kỳ bên kia liền thu hồi ánh mắt, có chút bất mãn nói: “Ca ca, sao ngươi không chào hỏi cùng tỷ tỷ?”
Khóe miệng Lục Văn Đình co quắp, bảo hắn giống hai tiểu cô nương hô hô gọi gọi? Không bằng giết hắn đi.
Bên này Tiêu Kỳ cũng nhìn thấy Lục Văn Đình rồi, thiếu niên cao to như tiêu thương ngồi thẳng ở trên ngựa, lộ ra vẻ anh khí bừng bừng, thiếu niên ở đây nhiều như vậy, kể cả ca ca nàng Quảng Ninh vương thế tử Tiêu Thiểu Hủ, không có người nào có thể áp khí thế của hắn. Tiêu Kỳ thấy vậy không khỏi có chút mê say, vừa vặn ánh mắt nhìn của Lục Văn Đình ánh mắt nhìn tới đây, nhếch môi lộ ra một nụ cười sáng lạn với nàng, nụ cười kia rất sáng ngời, cơ hồ làm mắt nàng choáng váng. Tiêu Kỳ chỉ cảm thấy đầu ong một tiếng, bên tai khẽ nóng lên, trong nháy mắt đó Tiêu Kỳ vội vàng buông rèm xe xuống.
Ở phương diện tình cảm Lục Văn Đình có chút trì độn, nhất thời không kịp phản ứng. Thầm nghĩ vừa rồi không phải vẫn còn tốt lành đấy, mình chọc nàng tức giận chỗ nào, sao nàng soạt một cái liền buông mành xuống chứ?
Hắn không phải là loại người người bụng dạ hẹp hòi, suy nghĩ mãi mà không rõ, liền không suy nghĩ thêm nữa. Vừa lúc Tiêu Thiểu Hủ và Tưởng Tín Hồng thúc ngựa chạy nhanh qua, ba thiếu niên thường xuyên cùng nhau uống rượu đi săn, Lục Văn Đình liền nghênh đón chào hỏi cùng bọn họ.
Hôm nay Tiêu Thiểu Hủ mặc một bộ áo bào màu xanh ngọc thêu mai lan trúc ngầm, hắn thừa kế gen tốt của Tiêu Ninh và Mạnh thị, bộ dạng ngọc thụ lâm phong tuấn mỹ dị thường, khó có được là trên mặt luôn là nụ cười khiêm tốn, thật là một công tử khiêm tốn ôn nhuận như ngọc.
Tưởng Tín Hồng thì mặc một thân cẩm bào màu lam, áo choàng hạc, cưỡi trên một con ngựa cao lớn đứng chung cùng Tiêu Thiểu Hủ, nhất thời bừng sáng lên. Cũng rước lấy ánh mắt hâm mộ của không ít thiếu nữ.
Ánh mắt của hắn lại vẫn si mê đuổi theo xe ngựa của Tiêu Kỳ, vừa rồi người ấy mềm mại thoáng nhìn, hiện giờ lại trốn vào trong xe ngựa, khiến trong lòng hắn thất vọng. Ngay cả Lục Văn Đình chào hỏi hắn cũng không nghe được.
Tiêu Thiểu Hủ ho khan một tiếng: “Tưởng huynh, Lục huynh đang chào hỏi đang cùng ngươi đấy.” Từ lần trước sau khi Tiêu Thiểu Hủ nghe qua thái độ của Tiêu Kỳ hắn vẫn bị vây trong trạng thái như đi vào cõi thần tiên.
Tiêu Thiểu Hủ nhắc nhở hắn, hắn mới phản ứng, vội vàng tạ lỗi với Lục Văn Đình: “Xin lỗi Lục huynh, vừa rồi có chút thất thần.”
Lục Văn Đình bật cười lớn: “Không sao.”
Liền giới thiệu cho Tưởng Tín Hồng mấy vị huynh đệ của mình. Bên ngoài các nam nhân hội hợp cùng nhau, hộ tống xe ngựa đi về phía trước.
Một đoạn đường ngắn ngủn đến Vạn Tuế sơn, đi hơn nửa canh giờ mới đến.
Bởi vì hôm nay Gia Hòa đế muốn leo lên Vạn Tuế sơn, cho nên núi này sớm bị một doanh của quân kinh thành bao vây trùng trùng điệp điệp, mục đích không ngoài việc bảo vệ an toàn của hoàng đế.
Tiến vào địa giới của Vạn Tuế sơn, thì không thể cưỡi ngựa ngồi kiệu nữa rồi, các nam nhân xuống ngựa, các nữ nhân xuống xe, chỗ này cũng không có đất trống có thể buộc ngựa hoặc là đỗ xe ngựa, chỉ có thể để bọn hạ nhân đem ngựa hoặc là xe ngựa chạy trở về, đợi các chủ tử leo núi xong, rồi trở về đón bọn họ.
Lối đi vào núi rộn ràng, mấy tổ thị vệ, cung nữ đứng đó để kiểm tra có đeo vũ khí hay không.
Lúc này Tiêu Kỳ mang theo vài nha hoàn bà tử đi tới, cười bắt lấy tay của Lục Thanh Lam: “Bảo Nhi, chúng ta cùng nhau đi vào.” Địa vị của Vương phủ tôn kính, đương nhiên có thể vào núi trước, Trường Hưng Hầu phủ lại phải xếp hàng.
Tiêu Kỳ nói xong mới làm lễ của vãn bối với Kỷ thị, những nữ quyến khác chỉ có thể tiến lên hành lễ cho vị tiểu quận chúa này. Tiêu Kỳ đối với các nàng cũng chỉ thản nhiên. Trương Tư Tuệ thấy Lục Thanh Lam và Tiêu Kỳ thân nhau như vậy, trong mắt hiện lên một chút hâm mộ.
Lục Thanh Lam phải đi gặp Kỷ thị, Kỷ thị suy nghĩ một chút, liền gật đầu. Lúc này Vinh ca nhi mặc một thân áo bào màu lam, bộ dạng trắng trắng mập mập tròn như một cầu lăn qua, ôm lấy chân của Tiêu Kỳ reo lên: “Kỳ tỷ tỷ, ta cũng muốn đi cùng các ngươi! Ta cũng muốn đi!”
Tiêu Kỳ đưa tay nhéo nhéo mặt mập của Vinh ca nhi, Vinh ca nhi cười hì hì lấy lòng nàng. Tiêu Kỳ từ trước đến giờ rất thích Tiểu bàn tử hoạt bát sáng sủa yêu cười này, chẳng qua có đi hay không, còn phải xem ý tứ của Kỷ thị. Liền nhìn về phía Kỷ thị đợi nàng lên tiếng.
Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút, Vinh ca nhi còn nhỏ, hôm nay nhiều người như vậy, cảm thấy vẫn là để cho Kỷ thị trông hắn tương đối yên tâm hơn, vừa vặn Kỷ thị cũng nghĩ như vậy, liền nói với Vinh ca nhi: “Vinh ca nhi ngoan, Vinh ca nhi đi theo mẫu thân có được không?”
Vinh ca nhi không muốn, hắn cũng muốn sớm đi vào.
Lục Thanh Lam vuốt đầu của hắn, nói với hắn: “Vinh ca nhi đi theo nương quay về tỷ tỷ bảo phòng bếp làm ngân ti đường cho ngươi.”
“Thật ư?” Vừa nghe thấy đồ ăn, ánh mắt của tiểu cật hóa nhất thời phát sáng giống như một trăm cái bóng đèn.
Lục Thanh Lam cười nói: “Ta đã lúc nào lừa gạt ngươi chưa?”
Vinh ca nhi suy nghĩ một chút, biết điều đứng ở bên cạnh mẫu thân: “Vinh ca nhi đi theo mẫu thân, Vinh ca nhi nghe lời.”
Lục Thanh Lam liền giả làm mặt quỷ về phía Tiêu Kỳ. Hai người liền cáo biệt Kỷ thị, Kỷ thị dặn dò mấy câu, bảo Lục Thanh Lam mang theo nha hoàn, lúc này mới để hai tiểu nha đầu rời đi.
Tiêu Kỳ mang theo Lục Thanh Lam tới kiến lễ cho Tiêu Ninh cùng Mạnh thị. Tiêu Ninh đối đãi với người khác lãnh đạm, lại rất bao che, đối với tiểu khuê mật của nữ nhi ngược lại có phần ôn hòa. Hắn nói: “Người đã đông đủ chúng ta liền vào đi thôi.”
Thị vệ cung nữ đương nhiên nhận ra toàn gia Quảng Ninh vương phủ, ai dám ngăn trở, kiểm tra tượng trưng một chút liền để mọi người đi vào.
Vạn Tuế sơn nguy nga cao vút xanh ngắt rậm rạp, để tiện cho hoàng đế lên núi, công bộ tu sửa mười mấy con đường nhỏ trên núi, cũng không tính là rộng, dùng đá kê thành từng bậc từng bậc chỉnh tề.
Quảng Ninh vương phủ địa vị tôn kính, cho nên lúc tiến vào, người bên trong còn lưa thưa, ở dưới chân núi một đám đông một đám tây, hoàng đế phải đến giờ tỵ mới đến, đương nhiên không người nào dám giành lên núi trước hoàng đế.
Người của Nam An Hầu phủ tiến vào được trước Quảng Ninh Vương. Nam An hầu Lý Nghiễm mang theo toàn gia già trẻ con cháu đang ở dưới mấy gốc đại thụ nghỉ ngơi, trong đó có Lý Ngọc.
Hôm nay Lý Ngọc mặc một kiện trực chuyết màu xanh ngọc hoa tròn, tóc đen như mực dùng tử kim bạch ngọc quan cố định, bộ dạng hắn vốn xinh đẹp, cộng thêm một thân trang phục này, nếu khóe môi không có nụ cười như có như không, quả thực giống như là trích tiên trên trời hạ phàm.
Hắn nghiêng người dựa vào một gốc cây bách, hấp dẫn vô số ánh mắt của nữ tử. Lý Ngọc bị nhìn thấy phiền, nụ cười trên mặt chậm rãi lạnh xuống. Bên cạnh hắn một vị nam tử mặc áo tay hẹp* màu thạch thanh, tuấn mỹ như ngọc vươn tay ra, nghĩ muốn vỗ bờ vai của hắn, an ủi hắn.
(*) 箭袖 [tiến tụ] có nguồn gốc từ trang phục của người miền Bắc. Từ này được sản xuất vào cuối triều đại nhà Thanh và được gọi là áo tay hẹp ở thời cổ đại. Trang phục dân tộc miền bắc chủ yếu có tay áo hình mũi tên, và tay áo ở vùng lạnh chủ yếu rộng và dày. Cổ tay áo rộng dễ dàng lật lên, giúp bạn dễ dàng đi xe và làm việc, và lật tay áo xuống để giữ ấm
Bả vai Lý Ngọc trầm xuống, trốn đi. Nam tử này sờ sờ cái mũi của mình, không thèm để ý cười cười.
Hắn là huynh trưởng ruột của Lý Ngọc Lý Duyên. Lý Duyên thân là đích trưởng tôn của Hầu phủ, người cầm lái tương lai của Nam An Hầu phủ, Hầu phủ tập trung rất lớn tâm huyết và tâm tư bồi dưỡng hắn, đương nhiên sẽ không giống như Lý Ngọc vô pháp vô thiên tùy ý làm bậy. Trên thực tế danh tiếng của Lý Duyên ở kinh thành vô cùng tốt, tính tình ôn hòa khiêm tốn, đối nhân xử thế luôn nho nhã lễ độ, cùng Lý Ngọc có thể nói là hai người hoàn toàn trái ngược nhau.
Chẳng qua hai huynh đệ mặc dù tính tình trái ngược, tình cảm lại vô cùng tốt. Lý Duyên từ nhỏ rất thích cũng rất chiếu cố đệ đệ này, từ nhỏ hễ Lý Ngọc rước lấy họa, hắn luôn theo sau thu thập cục diện rối rắm, lau đít cho hắn, thậm chí thay hắn mang tiếng oan, ca ca làm được đến phân thượng này cũng coi như là không tệ rồi. Bởi vậy Lý Ngọc mặc dù ngại hắn thuyết giáo om sòm, nhưng cũng biết hắn là thật sự rất tốt với mình.
Thanh âm Lý Duyên ôn hòa nói: “Đổi lại thường ngày, ta tuyệt đối sẽ không câu thúc ngươi, chẳng qua tình hình hôm nay khác, chẳng những Thánh thượng sẽ tới, những gia tộc có có máu mặt trong kinh sư cũng đều đến, chúng ta rất có thể không cẩn thận đắc tội với người ta, minh thương dễ tránh tiểu nhân khó phòng, ta biết ngươi không thoải mái, nhưng vẫn phải nhịn một chút.”
Loại phương thức Trùng dương đăng sơn này, ý nghĩa thực chất chỉ là tượng trưng, Lý Ngọc từ trước đến giờ hết sức chán ghét tham dự, mấy năm trước cũng chưa từng tới, nhưng năm nay chẳng biết tại sao hắn vậy mà chủ động đề xuất muốn theo gia tộc cùng đi, Lão hầu gia Lý Nghiễm nghĩ là tôn nhi thông suốt, biết suy nghĩ cho gia tộc, còn hết sức cao hứng.
Lý Ngọc cau mày nghe huynh trưởng ở đó om sòm, không nhịn được nói một câu: “Những thứ này không cần ngươi dạy ta, ta đương nhiên hiểu được.”
Thái độ Lý Ngọc không tốt, Lý Duyên cũng không thật sự tức giận, hắn chỉ bất đắc dĩ lắc đầu. Tính tình này của đệ đệ, thật sự làm cho người ta không có cách nào khác.
Lúc này, đoàn người Quảng Ninh vương phủ vừa vặn đi tới, Lý Ngọc vốn đang vô cùng buồn chán liếc mắt một cái, đợi nhìn thấy tiểu cô nương tú nhã tuyệt luân xen lẫn ở trong đó, nhất thời không thể tự chủ đứng thẳng người.
Lão hầu gia Lý Nghiễm cũng phát hiện Tiêu Ninh, liền mang theo toàn gia đi qua kiến lễ, Lý Duyên quay đầu lại lôi kéo cổ tay Lý Ngọc: “Tiêu Ninh kia có thù tất báo, chúng ta phải đi hành lễ với hắn.” Đệ đệ ghét nhất là những thứ lễ nghi phiền phức này, trùng hợp Quảng Ninh vương Tiêu Ninh lại nổi danh là hay bắt bẻ hà khắc khó hầu hạ, hắn vốn tưởng rằng đệ đệ nhất định không muốn đi qua gặp Tiêu Ninh, vậy mà cái nắm tay của hắn, đệ đệ vậy mà không tránh không né, bị hắn một mực nắm cổ tay, hắn lại kéo một phát, Lý Ngọc cũng hoàn toàn không kháng cự, theo hắn đi gặp mấy người Quảng Ninh vương phủ.
Nam An Lão hầu gia năm nay năm mươi lăm tuổi, tinh thần vẫn quắc thước như cũ. Lý Nghiễm là bạn thuở nhỏ của hoàng thượng, Nam An Hầu phủ cũng nắm trọng quyền, Tiêu Ninh mặc dù quyền cao chức trọng, làm người cao ngạo, nhưng đối với Lão hầu gia vẫn có vài phần kính trọng, thấy Lý Nghiễm tới đây hành lễ cho mình, liền tiến lên hàn huyên vài câu, hiếm khi nở nụ cười.
Lý Nghiễm lại giới thiệu cho Tiêu Ninh các con của mình. Tiêu Ninh đối với đám tiểu bối cũng chỉ là gật đầu một cái, ngay cả Nam An hầu thế tử cũng không hơn chỉ nhìn một chút liền coi như thôi, duy chỉ có thời điểm giới thiệu đến Lý Ngọc hắn nhìn thoáng qua nhiều hơn, nói: “Ngươi chính là Lý Ngọc?”
Lý Ngọc bị loại ánh mắt không chỗ nào không hiểu rõ hết thảy kia của Quảng Ninh vương gia nhìn đến có chút không vui, nếu không phải rốt cuộc có vài phần cố kỵ gia tộc, đã sớm hất tay áo rời đi rồi. Bởi vậy liền trả lời một câu: “Là ta, thế nào?” Thái độ vô cùng gượng gạo.
Thân nương của Lý Ngọc Chu thị nhất thời đầu đầy mồ hôi.
“Ha ha ha!” Tiêu Ninh cười to một trận, “Được lắm, có dũng khí!” Thì ra lần trước Lý Ngọc ép Lục Thanh Lam rơi xuống nước ở Nam An hầu phủ, Tiêu Kỳ sau khi hồi phủ liền hung hăng tố cáo Lý Ngọc một trận, Tiêu Ninh cả đời trông coi một vị Vương phi và hai hài tử, xem mỗi người đều làm mệnh căn của mình, vô cùng bao che khuyết điểm, bởi vậy vẫn nhớ kỹ phải tìm cách thu thập tiểu tử này, chỉ là Lý Ngọc không lăn lộn ở quan trường, hắn vẫn không tìm được cơ hội mà thôi.
Chẳng qua nhìn thấy Lý Ngọc dám cứng rắn với mình, hắn lại cảm thấy Lý Ngọc có vài phần cốt khí, không khỏi có một chút hảo cảm với hắn. Chẳng qua hảo cảm thì hảo cảm, nên thu thập hắn thì vẫn phải thu thập, hắn đã tính toán trong lòng tìm cơ hội nào đó đánh hắn một trận trút giận cho nữ nhi.
Lý Ngọc hừ một tiếng, cảm thấy vị Vương gia đại danh đỉnh đỉnh này giả thần giả quỷ, hắn tính tình vô cùng cao ngạo, luôn ôm thái độ khinh thường đối với quyền uy, đối với Tiêu Ninh cũng là như thế. Hắn bằng lòng tới đây gặp hắn, cũng chỉ là muốn mượn cơ hội tiếp cận Lục Thanh Lam mà thôi.
Lục Thanh Lam cũng nhìn thấy Lý Ngọc. Chẳng qua cảm thụ của nàng đối với Lý Ngọc hết sức phức tạp, huống hồ ở kiếp này nàng không có ý định trêu chọc Lý Ngọc nữa, chỉ hi vọng hắn mau mau quên béng mình mới tốt.
Sau khi Lý Ngọc thối lui đến một bên, hắn liền quẳng ánh mắt về phía Lục Thanh Lam. Nhìn thấy Lục Thanh Lam chỉ là liếc mắt nhìn mình một cái, liền đưa ánh mắt dời đi, trong lòng nhất thời có chút không phải tư vị. Hắn vốn không muốn nói chuyện với Lục Thanh Lam trước mặt mọi người, tránh để cho người khác mượn cớ, làm hỏng thanh danh của Lục Thanh Lam. Chẳng qua tính tình của vị thiếu gia này, làm việc luôn liều lĩnh.
Ánh mắt của hắn liền trở nên có chút không kiêng nể gì. Tiêu Kỳ thấy vậy không khỏi giận dữ, lần trước Lý Ngọc làm hại Bảo Nhi rơi xuống nước còn chưa tìm hắn tính sổ đâu, người này ngược lại càng ngày càng táo tợn. Tiêu Kỳ bước đến trước mặt Lục Thanh Lam chặn lại ánh mắt của hắn.
Phía trước Tiêu Kỳ còn có hai vị hộ hoa sứ giả Tiêu Thiểu Hủ và Tưởng Tín Hồng, Lục Thanh Lam liền bị mọi người vây quanh ở giữa.
Lý Ngọc cũng không biết cỗ lửa giận từ nơi nào đến, đột nhiên lớn tiếng nói: “Lục Thanh Lam, ngươi đi ra cho ta, không phải ngươi còn nợ tiểu gia ta một câu tạ ơn hay sao?”
Lục Thanh Lam không khỏi đau đầu, nơi đông người, vị thiếu gia này, thật sự là quá mức rồi.
/213
|