Bên này Kỷ gia cùng Lục gia thương lượng chuyện cưới gả, ở bên trong Đắc Nguyệt cung, tâm tình Tứ hoàng tử Tiêu Thiểu Huyền đang hết sức không tốt.
Lúc trước Hoàng trưởng tử cùng Nhị hoàng tử vội vàng đề cử thủ hạ của mình đảm nhiệm khảo quan thi hội, Tiền Hoàng hậu cũng quan tâm theo, liền tạm thời bỏ xuống chuyện tuyển phi cho Tứ hoàng tử.
Lúc này, kỳ thi mùa xuân đã kết thúc trần ai lạc định*, Tiền Hoàng hậu lúc này mới nhớ tới, Tứ hoàng tử đều sắp hai mươi chưa hôn phối, đang rất nước sôi lửa bỏng, không để hắn nhanh thành thân nữa có thể quá vô nhân đạo. Dựa theo lệ cũ, trước lúc đại hôn hoàng tử đều phải phong vương. Cho nên lúc này truyền xuống ý chỉ, Tứ hoàng tử tuyển phi phàm đại thần trong kinh ngũ phẩm trở lên trong nhà có đích nữ chưa hôn phối đều liệt vào đây, lại phái họa sĩ trong cung đến nhà đại thần vẽ bức họa của nữ tử, sau đó vào cung trình lên cho hoàng hậu, hoàng hậu kết hợp hỏi thăm tâm tính phẩm cách, thay Tiêu Thiểu Huyền tuyển chọn chính phi.
(*) 尘埃落定 [Trần ai lạc định]: Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.
Hoàng hậu để bày tỏ tư thái của từ mẫu, gọi Tiêu Thiểu Huyền vào Lan Thai điện Vĩnh Trữ cung, đem bức họa mà họa sĩ trình lên cho Tiêu Thiểu Huyền nhìn, nói với hắn: “Ngươi nhìn trúng người nào, cứ việc nói cho Bổn cung, Bổn cung chắc chắn sẽ thành toàn cho ngươi.”
Nói còn hay hơn hát.
Thật ra Tiêu Thiểu Huyền hiểu được, hoàng hậu hùng hổ tuyển phi, chẳng qua là muốn cho Gia Hòa đế nhìn mà thôi. Cụ thể chuyện chọn chính phi, vào ngày nàng đề nghị tuyển phi cho hắn kia, cũng đã quyết định xong rồi.
Nhị hoàng tử Tiêu Thiểu Cảnh đang cùng Hoàng trưởng tử Tiêu Thiểu Du tranh ngôi vị thái tử tối mày tối mặt. Gia Hòa đế biết rất rõ hai nhi tử hiện tại tựa như hai con gà chọi, tranh đến đỏ cả mắt, nhưng hắn chính là giả câm giả điếc, mặc kệ không hỏi.
Thời kỳ mấu chốt như vậy, bất kỳ một hoàng tử trưởng thành nào cũng là một cỗ lực lượng chính trị không thể coi thường, Tiêu Thiểu Huyền trong cuộc tranh đoạt này là đứng bên phía Nhị hoàng tử, hoàng hậu liền muốn dùng hôn sự của hắn, chọn một chính phi là người của mình có thể khống chế hắn, niết hắn trong lòng bàn tay, cột lên chiến thuyền của Tiêu Thiểu Cảnh.
Thậm chí ngay cả phi tử mà hoàng hậu tuyển cho hắn là ai hắn cũng đã thăm dò được rồi, tôn nữ của Thành An Hầu Quách Lượng, Hàm Sơn huyện chủ Quách Đoan Tú, mẫu thân nàng là thân chất nữ của Hoàng hậu nương nương, một nữ nhân ngu xuẩn đầu óc không quá nhanh nhẹn.
Cho nên Tiền Hoàng hậu hỏi, Tiêu Thiểu Huyền cung kính nói: “Nhi thần trẻ tuổi kiến thức nông cạn, cũng không hiểu những thứ này, kính xin mẫu hậu thay nhi tử xem xét.” Thân mẫu hắn phân vị thấp, vả lại sinh hạ hắn không lâu liền qua đời. Tôn Hiền Phi không có con, hoàng thượng lại để cho Tôn Hiền Phi ôm đem hắn về Đắc Nguyệt cung nuôi lớn, mẫu tộc Tôn Hiền phi vốn thế lực rất mạnh, thế nhưng về sau phụ thân của nàng, cũng chính là ngoại công trên danh nghĩa của Tiêu Thiểu Huyền chết trận, Tôn gia không có nhân tài xuất sắc nữa, gia tộc biến thành nhị lưu.
Tiêu Thiểu Huyền vì để sống yên trong cung không thể không dựa vào tử thế lực cường đại của Tiền Hoàng hậu và Nhị hoàng, nhưng rốt cuộc loại tư vị vận mệnh của mình bị người khác định đoạt không dễ chịu, hơn nữa vẫn là hôn nhân đại sự.
Trong lòng hắn khó chịu, cuối cùng vẫn khống chế được chính mình. Người ở dưới mái hiên sao có thể không cúi đầu, Hàn Tín cũng là chịu nhục trước, về sau mới thành một phen đại nghiệp như vậy. Nếu mình mưu việc lớn, lại có cái gì là không thể nhẫn nại đâu chứ!
Liền Quách Đoan Tú đi! Mình cung phụng nàng trước, đợi mình đắc thế rồi, lại thu thập nàng không muộn, khi đó nữ nhân mình thích còn không phải là phải tự biết điều chui vào ngực mình.
Nghĩ tới đây, trước mắt liền hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú xinh đẹp của Lục Thanh Lam.
Tiền Hoàng hậu nghe xong lời này, không khỏi hài lòng nở nụ cười. “Cái này là chuyện chung thân của ngươi, Vương phi lấy về nhà, phải trải qua một đời với ngươi, vẫn nên dành thời gian để ngươi gặp một lần, rồi quyết định tiếp. Rốt cuộc kín đáo đưa cho Tiêu Thiểu Huyền một ít bức họa.
Tiêu Thiểu Huyền cung kính tiếp nhận bức họa của đám quý nữ từ trên tay Tiền Hoàng hậu, lần lượt kiên nhẫn lật xem từng cái một, lật tất cả bức họa một lần, cũng không nhìn thấy Lục Thanh Lam, trong lòng hắn có chút bất mãn, Lục Thanh Lam là đích nữ Hầu phủ, hẳn là nên liệt vào.
Thời điểm Lục Thanh Lam còn là một tiểu nữ oa, Tiêu Thiểu Huyền liền chú ý tới nàng một cách khác thường, theo nàng chậm rãi lớn lên, càng làm cho hắn sinh ra vài phần tò mò và yêu thích. Từ lần sinh nhật của Tam công chúa lần trước, hắn thấy Lục Thanh Lam đã trổ mã thanh lệ thoát tục, không biết tại sao lại càng lúc nào cũng nhớ tới tiểu cô nương này.
Hắn cũng không biết là chỗ nào của Lục Thanh Lam hấp dẫn hắn, nhưng có thể khẳng định là, tuyệt không chỉ bởi vì nàng có một khuôn mặt thiên kiều bá mị. Huống chi mỏ vàng ở trong tay nàng, hắn là nhất định phải lấy được!
Tiêu Thiểu Huyền áp chế cảm xúc quay cuồng trong nội tâm, trả bức họa lại cho Tiền Hoàng hậu nói: “Nhi tử thấy hoa cả mắt, chỉ cảm thấy người nào cũng đều rất tốt, nhi tử vẫn là trộm lười, thỉnh mẫu hậu giúp nhi tử quyết định. Lại để cho mẫu hậu phí tâm, nhi tử xin cám ơn trước.”
Tiền Hoàng hậu thấy hắn nói như thế, trong lòng hết sức thoải mái: “Cũng được, ngươi đã kiên trì như thế, Bổn cung liền thay ngươi tuyển chọn một Vương phi ôn nhu hiền thục tài nghệ song toàn.”
Lúc này Tiêu Thiểu Huyền quỳ xuống: “Vậy nhi tử tạ ơn mẫu hậu.”
Tiêu Thiểu Huyền ở Lan Thai điện Vĩnh Trữ cung lá mặt lá trái cùng hoàng hậu một phen mới từ biệt đi ra ngoài, trở lại Đắc Nguyệt cung lập tức liền kêu Lý Thế đi vào.
Lý Thế này vốn là Tiền Hoàng hậu và Nhị hoàng tử an trí ở bên cạnh giám thị hắn, có quan hệ thiên ti vạn lũ* với bọn thái giám trong cung của Tiền Hoàng hậu, nhưng bọn họ lại không nghĩ tới, thủ đoạn của Tiêu Thiểu Huyền, đã sớm thu phục được Lý Thế rồi, Lý Thế hiện giờ có chút hơi hướm gián điệp hai mang.
(*)千丝万缕[thiên ti vạn lũ]: mô tả một kết nối chặt chẽ và phức tạp
Lý Thế hành lễ với Tiêu Thiểu Huyền: “Điện hạ người có gì phân phó?”
Tiêu Thiểu Huyền trầm ngâm một lát mới chậm rãi nói: “Qua năm ngày nữa, Hoàng hậu định để cho quý nữ sâm tuyển vào cung tham gia thưởng hoa yến, ngươi đi phòng sổ sách lĩnh năm trăm lượng bạc, đi hối lộ Đại ma ma bên cạnh Hoàng hậu, tìm cách thêm một nhân tuyển vào cung.”
Lý Thế kinh hãi: “Điện hạ, chuyện này quá mạo hiểm rồi.” Nếu để Hoàng hậu biết, chẳng phải là sẽ sinh ra hoài nghi với Tiêu Thiểu Huyền. Tiêu Thiểu Huyền làm việc từ trước đến giờ luôn luôn cẩn thận chặt chẽ, biểu hiện hôm nay lại có chút vội vàng xao động.
Tiêu Thiểu Huyền thản nhiên nói: “Ngươi cẩn thận chút, đừng để cho người khác bắt được nhược điểm, tìm cách để cho hoàng hậu đừng hoài nghi đến trên đầu chúng ta. Chuyện này cũng không khó xử lý. Hoàng hậu vừa rồi đưa cho ta có hơn mấy chục bức họa, nàng làm sao có thể nhớ được từng người là ai, chỉ cần ngày tuyển phi kia có thể vào cung, lúc đó ngược lại ta sẽ cầu khẩn Hoàng hậu để cho ta tự mình chọn lựa trắc phi, một khi ta chọn trúng, Hoàng hậu cũng không thể nói gì. Đến lúc đó chúng ta sẽ nghĩ cách vu oan lên đầu Đại ma ma, chỉ cần nói nàng thu bạc của Trường Hưng Hầu phủ mới giúp bọn họ làm việc. Nhi tử duy nhất của Đại ma ma nắm ở tay chúng ta, nàng không dám phản kháng.”
Mặc dù hắn nói như thế, nhưng Lý Thế vẫn cảm thấy kế hoạch này quá mức mạo hiểm, nhưng hắn biết rõ tật xấu của vị chủ tử này, chuyện một khi quyết định, không cho phép bất luận kẻ nào phản bác nghi ngờ, hắn cũng không dám khuyên, nghe được bốn chữ Trường Hưng Hầu phủ, chỉ nói: “Điện hạ là nhìn trúng cô nương nào của Trường Hưng Hầu phủ?”
Tiêu Thiểu Huyền gằn từng chữ mà nói: “Lục Thanh Lam Lục cô nương Trường Hưng Hầu phủ. Cho dù ta không thể lấy nàng làm chính phi, ta cũng vậy nhất định phải làm cho nàng trở thành trắc phi của ta.” Chỉ là mỏ vàng này, phải nắm nàng trong lòng bàn tay của mình.
Trước mặt Lý Thế hiện ra một khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng nước nghiêng thành, trong lòng tự nhủ khó trách Tứ hoàng tử phải mạo hiểm, một tiểu mỹ nhân xuất sắc như vậy, ai không yêu đâu chứ?***
Lục Thanh Lam cũng không biết mình bị người khác tính kế.
Ngày hôm đó nàng đang thiêu thùa may vá đang ở Y Lan tiểu trúc, tỷ tỷ xuất giá, nàng không tiện thêm bạc cho tỷ tỷ, liền nghĩ thêu ít hà bao túi thơm các loại đưa cho tỷ tỷ, coi như là một chút tâm ý của muội muội.
Mặc Hương hấp tấp chạy vào, nói: “Tiểu thư, người trong cung đến.”
Lục Thanh Lam mấy năm nay bởi vì làm thư đồng của Tam công chúa, trong cung ba ngày hai lượt đến chỗ nàng truyền chỉ, nàng sớm đã thành thói quen. Vừa kêu nhóm nha hoàn thu thập châm tuyến, vừa không nhanh không chậm đứng lên, phân phó Mặc Hương thay quần áo cho nàng, vừa dạy dỗ Mặc Hương: “Ta cũng nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không nên nôn nôn nóng nóng như vậy, cá tính này của ngươi a, còn phải đi theo Mặc Cúc học thêm vài năm.”
Mặc Hương vừa gật đầu thụ giáo vừa nói: “Cô nương, nô tỳ nhớ kỹ. Chẳng qua lần này tới truyền chỉ là công công của Vĩnh Trữ cung.”
“Cái gì?” Lục Thanh Lam chấn động toàn thân, “Sao ngươi không nói sớm?”
Trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một cỗ dự cảm rất xấu. Đổi lại xiêm y xong, liền vội vã đi tiền viện.
Hầu phủ nghe nói là người của trong cung Hoàng hậu tới, ngay cả Lão phu nhân cũng tự mình chạy tới, tiếp tên công công kia.
Tiếp chỉ trừ Lục Thanh Lam còn có Lục Thanh Nhân, Lục Thanh Nhân tới còn sớm hơn Lục Thanh Lam chút ít.
Thái giám kia chừng ba mươi tuổi, làn da trắng nõn, cười lên ôn hoà, thấy Lục Thanh Lam tới, lúc này tuyên chỉ: “Phụng trong cung truyền triệu, thỉnh Tứ cô nương, Lục cô nương Trường Hưng Hầu phủ vào cung thưởng cúc lĩnh yến. Khâm thử!” Đại ma ma không dám mượn danh nghĩa của hoàng hậu, chỉ hàm hồ nói một câu trong cung truyền triệu.
Hai người vội vàng nói: “Thần nữ tuân lệnh.”
Lục Thanh Nhân nghe không ra vấn đề, Lục Thanh Lam ở trong cung ngây người hơn mười năm, đối với mấy cái phương diện lễ tiết này luôn nhạy cảm, trong lòng không khỏi khẽ động.
Sau khi đứng dậy, ngữ khí của thái giám kia hòa ái nói: “Thời điểm không còn sớm, thưởng cúc yến là hôm nay, hai vị cô nương mau thay trang phục, nhanh đi theo lão nô tiến cung.”
Tiền Hoàng hậu gần đây đang bận tuyển phi cho Tiêu Thiểu Huyền, Lục Thanh Lam cũng không phải không biết. Vốn cho rằng không có chuyện gì liên quan đến mình, lúc trước Tiền Hoàng hậu để họa sĩ vẽ các cô nương gia, rõ ràng cũng không có nàng, sao bỗng nhiên lại truyền ra ý chỉ như vậy?
Lục Thanh Lam có chút sững sờ.
Lão phu nhân nói: “Còn đứng ngây đó làm gì, còn không nhanh đi thay y phục xiêm áo, xiêm y này của ngươi quá mức màu mộc mạc, đổi lại màu sắc sáng rõ chút.”
Lục Thanh Lam lên tiếng đáp ứng, trở lại Thúy Phong uyển, toàn gia nghe được tin tức kia tất cả đều tới.
Kỷ thị hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Lục Thanh Lam bấm thịt lòng bàn tay, để cho mình tỉnh táo lại, nói: “Con cũng không biết, đại khái là có liên quan đến việc tuyển phi cho Tứ hoàng tử.”
Kỷ thị và Lục Thần liếc nhau một cái nói: “Vậy phải làm sao mới phải?” Ý nghĩ của hai người giống Lục Thanh Lam, đều không muốn để cho nữ nhi gả vào Vương phủ chịu gò bó.
Lục Thần nghiêm túc nói: “Bảo Nhi, phụ thân hỏi ngươi một câu, ngươi có muốn làm Tứ hoàng phi này hay không?”
Lục Thanh Lam nói: “Nữ nhi không muốn, một ngàn lần không muốn, một vạn lần không muốn!” Trò cười, để nàng tái giá cho tên cặn bã Tiêu Thiểu Huyền kia nàng tình nguyện đụng đầu chết.
Lục Thần nói: “Vậy ngươi lại ăn mặc khiêm tốn một chút, quý nữ hôm nay tiến cung đợi tuyển đều bất phàm, ngươi chỉ cần theo khuôn phép, đương nhiên không ai chú ý ngươi. Ngươi hiểu được chứ.”
Lục Thanh Lam cũng là nghĩ như vậy, nhẹ gật đầu: “Nữ nhi hiểu được.” Liền trở về phòng thay đổi một ngoại thường màu hồng cánh sen, váy ngắn màu trắng thêu mẫu đơn, trên đầu sơ song nha kế bình thường nhất, chỉ điểm xuyết vài đóa trâm hoa ở trên búi tóc, ngoài ra không có bất kỳ đồ trang sức.
Lục Thần và Kỷ thị nhìn, đều nói: “Cũng chỉ có thể như thế.” Hôm nay đi gặp chính là Tiền Hoàng hậu, đơn giản nữa, vậy cũng có chút thất nghi, sẽ bị trị tội.
Toàn gia lo lắng đưa Lục Thanh Lam đến nhị môn.
Lúc này ở bên trong tam phòng, hai bà tức Trương thị và Triệu thị cũng đang khẩn trương thương lượng: “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành sao Hoàng hậu nương nương lại truyền hai nha đầu này.”
Trương thị do dự nói: “Chẳng lẽ là chuyện tuyển phi cho Tứ hoàng tử?” Nói tới đây, bà tức hai người liếc mắt nhìn nhau, đều có chút hưng phấn.
Chỗ Nhị phòng vừa mới được một vị con rể Thám hoa lang, tình hình hiện giờ đúng là đè tam phòng một đầu, tam phòng nếu muốn xoay người, chỉ có thể ở dựa vào hôn sự của Lục Thanh Nhân, bà tức hai người cũng không nhìn thông thấu như Lục Thần Kỷ thị, chỉ ước gì Lục Thanh Nhân gả vào phủ Tứ hoàng tử đây.
Cho dù làm trắc phi, cũng không kém a.
Lão phu nhân nói: “Mau, trau chuốt cho Nhân tỷ nhi thật tốt.”
Triệu thị cũng đứng lên, lôi kéo Lục Thanh Nhân đi tới gian phòng của nàng.
Lục Thanh Nhân cũng nghe rõ, nhất thời méo miệng: “Nương, ta không đi!”
Triệu thị kinh hãi: “Ngươi điên rồi, người khác cầu xin còn còn không được cơ hội tốt như vậy, ngươi ngược lại còn nói loại lời xúi quẩy này?”
Lục Thanh Nhân nói: “Tứ hoàng tử kia có cái gì tốt chứ, ta mới không muốn gả cho hắn.” Lục Thanh Nhân là tâm tâm niệm niệm nghĩ muốn Lý Ngọc, đương nhiên không nguyện ý nhấc lên quan hệ gì với Tiêu Thiểu Huyền.
Triệu thị thấy nữ nhi không nghe lời, trong lòng dấy lên một cổ lửa giận: “Đây là ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, ta cho ngươi biết, lần này ngươi tiến cung nếu không biểu hiện cho tốt, ta sẽ không nhận đứa con gái như ngươi!” Nếu có thể có vị con rể Vương gia, đến lúc đó còn không dẫm nhị phòng ở dưới lòng bàn chân a, Triệu thị nghĩ tới đây đã cảm thấy cả người vui sướng.
Rốt cuộc trang điểm xinh đẹp cho Lục Thanh Nhân, đưa ra cửa. Trong lòng Lục Thanh Nhân cũng nghĩ tới, đến lúc đó mình nhất định phải khiêm tốn một chút, không để cho hoàng hậu chú ý tới mình.
Nàng nào biết, Đại ma ma sợ chỉ tìm một mình Lục Thanh Lam quá mức chói mắt, mới lôi Lục Thanh Nhân góp đủ số, Hoàng hậu nương nương cho dù mù mắt, cũng không đến mức coi trọng thứ đồ vật như nàng.
Hiếm khi nghĩ giống được như Lục Thanh Lam.
Hai tỷ muội lên cùng một chiếc xe ngựa, hai người vốn là oan gia đối đầu, Lục Thanh Nhân hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, Lục Thanh Lam cũng lười chú ý nàng.
Nàng chỉ là nghĩ đến câu nói vừa rồi của thái giám truyền chỉ kia, nói nếu là ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, người nọ hẳn là mở miệng nói “Hoàng hậu nương nương quân chỉ” hoặc “Hoàng hậu nương nương khẩu dụ”, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến hắn thiếu đi câu như vậy, chẳng lẽ… chuyện này bản không phải là ý chỉ của Hoàng hậu nương nương?
Nàng đã nói mà, Hoàng hậu nương nương biết rõ quan hệ của Trường Hưng Hầu phủ với Hoàng trưởng tử, nên tránh để cô nương của Trường Hưng Hầu phủ tiến vào danh sách tuyển chọn mới đúng, nếu không vạn nhất Tiêu Thiểu Huyền chọn trúng cô nương của Trường Hưng Hầu phủ, mượn lần này đảo hướng về phía Hoàng trưởng tử, Tiền Hoàng hậu chẳng phải là lấy đá đập chân mình?
Lưng Lục Thanh Lam toát mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Trong tay nàng có mỏ vàng, Tiêu Thiểu Huyền đoạt đích lại cần một số tiền lớn, hắn muốn mua lại thôn trang kia từ trong tay của mình, mình không đồng ý…
Nàng xâu chuỗi toàn bộ, lập tức liền hiểu, đây hết thảy nhất định là Tiêu Thiểu Huyền an bài, hắn đối với mình là nhất định phải có được!
Cái tên hèn hạ này! Không ngờ nàng trọng sinh một đời, hắn còn không định bỏ qua cho nàng.
Lục Thanh Lam siết chặt quả đấm.
Một đường không nói chuyện, xe ngựa chạy đến Đông Hoa môn.
Cửa của Đông Hoa môn đã tụ tập một nhóm lớn các cô nương của các phủ, tất cả đều tuân theo ý chỉ của Tiền Hoàng hậu, đến đây “thưởng cúc lĩnh yến”, bởi vì ở cửa hoàng cung, mọi người không dám lớn tiếng xôn xao, chỉ dùng mắt tỏ ý coi như là bắt chuyện.
Lục Thanh Lam đánh giá mọi nơi, nhìn thấy nhiều người quen, Quách Đoan Tú của Thành An Hầu phủ đứng ở đầu, còn có Vũ Nguyệt của Kỳ Quốc công phủ, cũng ở trong số đó.
Vũ Nguyệt thấy Lục Thanh Lam ngay cả ăn mặc cũng hết sức khiêm tốn, nhưng ở giữa đám nữ hài lại xuất chúng giống như hạc giữa bầy gà, trong mắt tràn đầy đề phòng sâu sắc.
Đợi gần nửa canh giờ, Vĩnh Trữ cung phái Đại thái giám quản sự Trương Hưng Thân trong cung tới đón tiếp, đám đông trực tiếp được dẫn tới Vĩnh Trữ cung.
Lúc trước Hoàng trưởng tử cùng Nhị hoàng tử vội vàng đề cử thủ hạ của mình đảm nhiệm khảo quan thi hội, Tiền Hoàng hậu cũng quan tâm theo, liền tạm thời bỏ xuống chuyện tuyển phi cho Tứ hoàng tử.
Lúc này, kỳ thi mùa xuân đã kết thúc trần ai lạc định*, Tiền Hoàng hậu lúc này mới nhớ tới, Tứ hoàng tử đều sắp hai mươi chưa hôn phối, đang rất nước sôi lửa bỏng, không để hắn nhanh thành thân nữa có thể quá vô nhân đạo. Dựa theo lệ cũ, trước lúc đại hôn hoàng tử đều phải phong vương. Cho nên lúc này truyền xuống ý chỉ, Tứ hoàng tử tuyển phi phàm đại thần trong kinh ngũ phẩm trở lên trong nhà có đích nữ chưa hôn phối đều liệt vào đây, lại phái họa sĩ trong cung đến nhà đại thần vẽ bức họa của nữ tử, sau đó vào cung trình lên cho hoàng hậu, hoàng hậu kết hợp hỏi thăm tâm tính phẩm cách, thay Tiêu Thiểu Huyền tuyển chọn chính phi.
(*) 尘埃落定 [Trần ai lạc định]: Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.
Hoàng hậu để bày tỏ tư thái của từ mẫu, gọi Tiêu Thiểu Huyền vào Lan Thai điện Vĩnh Trữ cung, đem bức họa mà họa sĩ trình lên cho Tiêu Thiểu Huyền nhìn, nói với hắn: “Ngươi nhìn trúng người nào, cứ việc nói cho Bổn cung, Bổn cung chắc chắn sẽ thành toàn cho ngươi.”
Nói còn hay hơn hát.
Thật ra Tiêu Thiểu Huyền hiểu được, hoàng hậu hùng hổ tuyển phi, chẳng qua là muốn cho Gia Hòa đế nhìn mà thôi. Cụ thể chuyện chọn chính phi, vào ngày nàng đề nghị tuyển phi cho hắn kia, cũng đã quyết định xong rồi.
Nhị hoàng tử Tiêu Thiểu Cảnh đang cùng Hoàng trưởng tử Tiêu Thiểu Du tranh ngôi vị thái tử tối mày tối mặt. Gia Hòa đế biết rất rõ hai nhi tử hiện tại tựa như hai con gà chọi, tranh đến đỏ cả mắt, nhưng hắn chính là giả câm giả điếc, mặc kệ không hỏi.
Thời kỳ mấu chốt như vậy, bất kỳ một hoàng tử trưởng thành nào cũng là một cỗ lực lượng chính trị không thể coi thường, Tiêu Thiểu Huyền trong cuộc tranh đoạt này là đứng bên phía Nhị hoàng tử, hoàng hậu liền muốn dùng hôn sự của hắn, chọn một chính phi là người của mình có thể khống chế hắn, niết hắn trong lòng bàn tay, cột lên chiến thuyền của Tiêu Thiểu Cảnh.
Thậm chí ngay cả phi tử mà hoàng hậu tuyển cho hắn là ai hắn cũng đã thăm dò được rồi, tôn nữ của Thành An Hầu Quách Lượng, Hàm Sơn huyện chủ Quách Đoan Tú, mẫu thân nàng là thân chất nữ của Hoàng hậu nương nương, một nữ nhân ngu xuẩn đầu óc không quá nhanh nhẹn.
Cho nên Tiền Hoàng hậu hỏi, Tiêu Thiểu Huyền cung kính nói: “Nhi thần trẻ tuổi kiến thức nông cạn, cũng không hiểu những thứ này, kính xin mẫu hậu thay nhi tử xem xét.” Thân mẫu hắn phân vị thấp, vả lại sinh hạ hắn không lâu liền qua đời. Tôn Hiền Phi không có con, hoàng thượng lại để cho Tôn Hiền Phi ôm đem hắn về Đắc Nguyệt cung nuôi lớn, mẫu tộc Tôn Hiền phi vốn thế lực rất mạnh, thế nhưng về sau phụ thân của nàng, cũng chính là ngoại công trên danh nghĩa của Tiêu Thiểu Huyền chết trận, Tôn gia không có nhân tài xuất sắc nữa, gia tộc biến thành nhị lưu.
Tiêu Thiểu Huyền vì để sống yên trong cung không thể không dựa vào tử thế lực cường đại của Tiền Hoàng hậu và Nhị hoàng, nhưng rốt cuộc loại tư vị vận mệnh của mình bị người khác định đoạt không dễ chịu, hơn nữa vẫn là hôn nhân đại sự.
Trong lòng hắn khó chịu, cuối cùng vẫn khống chế được chính mình. Người ở dưới mái hiên sao có thể không cúi đầu, Hàn Tín cũng là chịu nhục trước, về sau mới thành một phen đại nghiệp như vậy. Nếu mình mưu việc lớn, lại có cái gì là không thể nhẫn nại đâu chứ!
Liền Quách Đoan Tú đi! Mình cung phụng nàng trước, đợi mình đắc thế rồi, lại thu thập nàng không muộn, khi đó nữ nhân mình thích còn không phải là phải tự biết điều chui vào ngực mình.
Nghĩ tới đây, trước mắt liền hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú xinh đẹp của Lục Thanh Lam.
Tiền Hoàng hậu nghe xong lời này, không khỏi hài lòng nở nụ cười. “Cái này là chuyện chung thân của ngươi, Vương phi lấy về nhà, phải trải qua một đời với ngươi, vẫn nên dành thời gian để ngươi gặp một lần, rồi quyết định tiếp. Rốt cuộc kín đáo đưa cho Tiêu Thiểu Huyền một ít bức họa.
Tiêu Thiểu Huyền cung kính tiếp nhận bức họa của đám quý nữ từ trên tay Tiền Hoàng hậu, lần lượt kiên nhẫn lật xem từng cái một, lật tất cả bức họa một lần, cũng không nhìn thấy Lục Thanh Lam, trong lòng hắn có chút bất mãn, Lục Thanh Lam là đích nữ Hầu phủ, hẳn là nên liệt vào.
Thời điểm Lục Thanh Lam còn là một tiểu nữ oa, Tiêu Thiểu Huyền liền chú ý tới nàng một cách khác thường, theo nàng chậm rãi lớn lên, càng làm cho hắn sinh ra vài phần tò mò và yêu thích. Từ lần sinh nhật của Tam công chúa lần trước, hắn thấy Lục Thanh Lam đã trổ mã thanh lệ thoát tục, không biết tại sao lại càng lúc nào cũng nhớ tới tiểu cô nương này.
Hắn cũng không biết là chỗ nào của Lục Thanh Lam hấp dẫn hắn, nhưng có thể khẳng định là, tuyệt không chỉ bởi vì nàng có một khuôn mặt thiên kiều bá mị. Huống chi mỏ vàng ở trong tay nàng, hắn là nhất định phải lấy được!
Tiêu Thiểu Huyền áp chế cảm xúc quay cuồng trong nội tâm, trả bức họa lại cho Tiền Hoàng hậu nói: “Nhi tử thấy hoa cả mắt, chỉ cảm thấy người nào cũng đều rất tốt, nhi tử vẫn là trộm lười, thỉnh mẫu hậu giúp nhi tử quyết định. Lại để cho mẫu hậu phí tâm, nhi tử xin cám ơn trước.”
Tiền Hoàng hậu thấy hắn nói như thế, trong lòng hết sức thoải mái: “Cũng được, ngươi đã kiên trì như thế, Bổn cung liền thay ngươi tuyển chọn một Vương phi ôn nhu hiền thục tài nghệ song toàn.”
Lúc này Tiêu Thiểu Huyền quỳ xuống: “Vậy nhi tử tạ ơn mẫu hậu.”
Tiêu Thiểu Huyền ở Lan Thai điện Vĩnh Trữ cung lá mặt lá trái cùng hoàng hậu một phen mới từ biệt đi ra ngoài, trở lại Đắc Nguyệt cung lập tức liền kêu Lý Thế đi vào.
Lý Thế này vốn là Tiền Hoàng hậu và Nhị hoàng tử an trí ở bên cạnh giám thị hắn, có quan hệ thiên ti vạn lũ* với bọn thái giám trong cung của Tiền Hoàng hậu, nhưng bọn họ lại không nghĩ tới, thủ đoạn của Tiêu Thiểu Huyền, đã sớm thu phục được Lý Thế rồi, Lý Thế hiện giờ có chút hơi hướm gián điệp hai mang.
(*)千丝万缕[thiên ti vạn lũ]: mô tả một kết nối chặt chẽ và phức tạp
Lý Thế hành lễ với Tiêu Thiểu Huyền: “Điện hạ người có gì phân phó?”
Tiêu Thiểu Huyền trầm ngâm một lát mới chậm rãi nói: “Qua năm ngày nữa, Hoàng hậu định để cho quý nữ sâm tuyển vào cung tham gia thưởng hoa yến, ngươi đi phòng sổ sách lĩnh năm trăm lượng bạc, đi hối lộ Đại ma ma bên cạnh Hoàng hậu, tìm cách thêm một nhân tuyển vào cung.”
Lý Thế kinh hãi: “Điện hạ, chuyện này quá mạo hiểm rồi.” Nếu để Hoàng hậu biết, chẳng phải là sẽ sinh ra hoài nghi với Tiêu Thiểu Huyền. Tiêu Thiểu Huyền làm việc từ trước đến giờ luôn luôn cẩn thận chặt chẽ, biểu hiện hôm nay lại có chút vội vàng xao động.
Tiêu Thiểu Huyền thản nhiên nói: “Ngươi cẩn thận chút, đừng để cho người khác bắt được nhược điểm, tìm cách để cho hoàng hậu đừng hoài nghi đến trên đầu chúng ta. Chuyện này cũng không khó xử lý. Hoàng hậu vừa rồi đưa cho ta có hơn mấy chục bức họa, nàng làm sao có thể nhớ được từng người là ai, chỉ cần ngày tuyển phi kia có thể vào cung, lúc đó ngược lại ta sẽ cầu khẩn Hoàng hậu để cho ta tự mình chọn lựa trắc phi, một khi ta chọn trúng, Hoàng hậu cũng không thể nói gì. Đến lúc đó chúng ta sẽ nghĩ cách vu oan lên đầu Đại ma ma, chỉ cần nói nàng thu bạc của Trường Hưng Hầu phủ mới giúp bọn họ làm việc. Nhi tử duy nhất của Đại ma ma nắm ở tay chúng ta, nàng không dám phản kháng.”
Mặc dù hắn nói như thế, nhưng Lý Thế vẫn cảm thấy kế hoạch này quá mức mạo hiểm, nhưng hắn biết rõ tật xấu của vị chủ tử này, chuyện một khi quyết định, không cho phép bất luận kẻ nào phản bác nghi ngờ, hắn cũng không dám khuyên, nghe được bốn chữ Trường Hưng Hầu phủ, chỉ nói: “Điện hạ là nhìn trúng cô nương nào của Trường Hưng Hầu phủ?”
Tiêu Thiểu Huyền gằn từng chữ mà nói: “Lục Thanh Lam Lục cô nương Trường Hưng Hầu phủ. Cho dù ta không thể lấy nàng làm chính phi, ta cũng vậy nhất định phải làm cho nàng trở thành trắc phi của ta.” Chỉ là mỏ vàng này, phải nắm nàng trong lòng bàn tay của mình.
Trước mặt Lý Thế hiện ra một khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng nước nghiêng thành, trong lòng tự nhủ khó trách Tứ hoàng tử phải mạo hiểm, một tiểu mỹ nhân xuất sắc như vậy, ai không yêu đâu chứ?***
Lục Thanh Lam cũng không biết mình bị người khác tính kế.
Ngày hôm đó nàng đang thiêu thùa may vá đang ở Y Lan tiểu trúc, tỷ tỷ xuất giá, nàng không tiện thêm bạc cho tỷ tỷ, liền nghĩ thêu ít hà bao túi thơm các loại đưa cho tỷ tỷ, coi như là một chút tâm ý của muội muội.
Mặc Hương hấp tấp chạy vào, nói: “Tiểu thư, người trong cung đến.”
Lục Thanh Lam mấy năm nay bởi vì làm thư đồng của Tam công chúa, trong cung ba ngày hai lượt đến chỗ nàng truyền chỉ, nàng sớm đã thành thói quen. Vừa kêu nhóm nha hoàn thu thập châm tuyến, vừa không nhanh không chậm đứng lên, phân phó Mặc Hương thay quần áo cho nàng, vừa dạy dỗ Mặc Hương: “Ta cũng nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không nên nôn nôn nóng nóng như vậy, cá tính này của ngươi a, còn phải đi theo Mặc Cúc học thêm vài năm.”
Mặc Hương vừa gật đầu thụ giáo vừa nói: “Cô nương, nô tỳ nhớ kỹ. Chẳng qua lần này tới truyền chỉ là công công của Vĩnh Trữ cung.”
“Cái gì?” Lục Thanh Lam chấn động toàn thân, “Sao ngươi không nói sớm?”
Trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một cỗ dự cảm rất xấu. Đổi lại xiêm y xong, liền vội vã đi tiền viện.
Hầu phủ nghe nói là người của trong cung Hoàng hậu tới, ngay cả Lão phu nhân cũng tự mình chạy tới, tiếp tên công công kia.
Tiếp chỉ trừ Lục Thanh Lam còn có Lục Thanh Nhân, Lục Thanh Nhân tới còn sớm hơn Lục Thanh Lam chút ít.
Thái giám kia chừng ba mươi tuổi, làn da trắng nõn, cười lên ôn hoà, thấy Lục Thanh Lam tới, lúc này tuyên chỉ: “Phụng trong cung truyền triệu, thỉnh Tứ cô nương, Lục cô nương Trường Hưng Hầu phủ vào cung thưởng cúc lĩnh yến. Khâm thử!” Đại ma ma không dám mượn danh nghĩa của hoàng hậu, chỉ hàm hồ nói một câu trong cung truyền triệu.
Hai người vội vàng nói: “Thần nữ tuân lệnh.”
Lục Thanh Nhân nghe không ra vấn đề, Lục Thanh Lam ở trong cung ngây người hơn mười năm, đối với mấy cái phương diện lễ tiết này luôn nhạy cảm, trong lòng không khỏi khẽ động.
Sau khi đứng dậy, ngữ khí của thái giám kia hòa ái nói: “Thời điểm không còn sớm, thưởng cúc yến là hôm nay, hai vị cô nương mau thay trang phục, nhanh đi theo lão nô tiến cung.”
Tiền Hoàng hậu gần đây đang bận tuyển phi cho Tiêu Thiểu Huyền, Lục Thanh Lam cũng không phải không biết. Vốn cho rằng không có chuyện gì liên quan đến mình, lúc trước Tiền Hoàng hậu để họa sĩ vẽ các cô nương gia, rõ ràng cũng không có nàng, sao bỗng nhiên lại truyền ra ý chỉ như vậy?
Lục Thanh Lam có chút sững sờ.
Lão phu nhân nói: “Còn đứng ngây đó làm gì, còn không nhanh đi thay y phục xiêm áo, xiêm y này của ngươi quá mức màu mộc mạc, đổi lại màu sắc sáng rõ chút.”
Lục Thanh Lam lên tiếng đáp ứng, trở lại Thúy Phong uyển, toàn gia nghe được tin tức kia tất cả đều tới.
Kỷ thị hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Lục Thanh Lam bấm thịt lòng bàn tay, để cho mình tỉnh táo lại, nói: “Con cũng không biết, đại khái là có liên quan đến việc tuyển phi cho Tứ hoàng tử.”
Kỷ thị và Lục Thần liếc nhau một cái nói: “Vậy phải làm sao mới phải?” Ý nghĩ của hai người giống Lục Thanh Lam, đều không muốn để cho nữ nhi gả vào Vương phủ chịu gò bó.
Lục Thần nghiêm túc nói: “Bảo Nhi, phụ thân hỏi ngươi một câu, ngươi có muốn làm Tứ hoàng phi này hay không?”
Lục Thanh Lam nói: “Nữ nhi không muốn, một ngàn lần không muốn, một vạn lần không muốn!” Trò cười, để nàng tái giá cho tên cặn bã Tiêu Thiểu Huyền kia nàng tình nguyện đụng đầu chết.
Lục Thần nói: “Vậy ngươi lại ăn mặc khiêm tốn một chút, quý nữ hôm nay tiến cung đợi tuyển đều bất phàm, ngươi chỉ cần theo khuôn phép, đương nhiên không ai chú ý ngươi. Ngươi hiểu được chứ.”
Lục Thanh Lam cũng là nghĩ như vậy, nhẹ gật đầu: “Nữ nhi hiểu được.” Liền trở về phòng thay đổi một ngoại thường màu hồng cánh sen, váy ngắn màu trắng thêu mẫu đơn, trên đầu sơ song nha kế bình thường nhất, chỉ điểm xuyết vài đóa trâm hoa ở trên búi tóc, ngoài ra không có bất kỳ đồ trang sức.
Lục Thần và Kỷ thị nhìn, đều nói: “Cũng chỉ có thể như thế.” Hôm nay đi gặp chính là Tiền Hoàng hậu, đơn giản nữa, vậy cũng có chút thất nghi, sẽ bị trị tội.
Toàn gia lo lắng đưa Lục Thanh Lam đến nhị môn.
Lúc này ở bên trong tam phòng, hai bà tức Trương thị và Triệu thị cũng đang khẩn trương thương lượng: “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành sao Hoàng hậu nương nương lại truyền hai nha đầu này.”
Trương thị do dự nói: “Chẳng lẽ là chuyện tuyển phi cho Tứ hoàng tử?” Nói tới đây, bà tức hai người liếc mắt nhìn nhau, đều có chút hưng phấn.
Chỗ Nhị phòng vừa mới được một vị con rể Thám hoa lang, tình hình hiện giờ đúng là đè tam phòng một đầu, tam phòng nếu muốn xoay người, chỉ có thể ở dựa vào hôn sự của Lục Thanh Nhân, bà tức hai người cũng không nhìn thông thấu như Lục Thần Kỷ thị, chỉ ước gì Lục Thanh Nhân gả vào phủ Tứ hoàng tử đây.
Cho dù làm trắc phi, cũng không kém a.
Lão phu nhân nói: “Mau, trau chuốt cho Nhân tỷ nhi thật tốt.”
Triệu thị cũng đứng lên, lôi kéo Lục Thanh Nhân đi tới gian phòng của nàng.
Lục Thanh Nhân cũng nghe rõ, nhất thời méo miệng: “Nương, ta không đi!”
Triệu thị kinh hãi: “Ngươi điên rồi, người khác cầu xin còn còn không được cơ hội tốt như vậy, ngươi ngược lại còn nói loại lời xúi quẩy này?”
Lục Thanh Nhân nói: “Tứ hoàng tử kia có cái gì tốt chứ, ta mới không muốn gả cho hắn.” Lục Thanh Nhân là tâm tâm niệm niệm nghĩ muốn Lý Ngọc, đương nhiên không nguyện ý nhấc lên quan hệ gì với Tiêu Thiểu Huyền.
Triệu thị thấy nữ nhi không nghe lời, trong lòng dấy lên một cổ lửa giận: “Đây là ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, ta cho ngươi biết, lần này ngươi tiến cung nếu không biểu hiện cho tốt, ta sẽ không nhận đứa con gái như ngươi!” Nếu có thể có vị con rể Vương gia, đến lúc đó còn không dẫm nhị phòng ở dưới lòng bàn chân a, Triệu thị nghĩ tới đây đã cảm thấy cả người vui sướng.
Rốt cuộc trang điểm xinh đẹp cho Lục Thanh Nhân, đưa ra cửa. Trong lòng Lục Thanh Nhân cũng nghĩ tới, đến lúc đó mình nhất định phải khiêm tốn một chút, không để cho hoàng hậu chú ý tới mình.
Nàng nào biết, Đại ma ma sợ chỉ tìm một mình Lục Thanh Lam quá mức chói mắt, mới lôi Lục Thanh Nhân góp đủ số, Hoàng hậu nương nương cho dù mù mắt, cũng không đến mức coi trọng thứ đồ vật như nàng.
Hiếm khi nghĩ giống được như Lục Thanh Lam.
Hai tỷ muội lên cùng một chiếc xe ngựa, hai người vốn là oan gia đối đầu, Lục Thanh Nhân hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, Lục Thanh Lam cũng lười chú ý nàng.
Nàng chỉ là nghĩ đến câu nói vừa rồi của thái giám truyền chỉ kia, nói nếu là ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, người nọ hẳn là mở miệng nói “Hoàng hậu nương nương quân chỉ” hoặc “Hoàng hậu nương nương khẩu dụ”, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến hắn thiếu đi câu như vậy, chẳng lẽ… chuyện này bản không phải là ý chỉ của Hoàng hậu nương nương?
Nàng đã nói mà, Hoàng hậu nương nương biết rõ quan hệ của Trường Hưng Hầu phủ với Hoàng trưởng tử, nên tránh để cô nương của Trường Hưng Hầu phủ tiến vào danh sách tuyển chọn mới đúng, nếu không vạn nhất Tiêu Thiểu Huyền chọn trúng cô nương của Trường Hưng Hầu phủ, mượn lần này đảo hướng về phía Hoàng trưởng tử, Tiền Hoàng hậu chẳng phải là lấy đá đập chân mình?
Lưng Lục Thanh Lam toát mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Trong tay nàng có mỏ vàng, Tiêu Thiểu Huyền đoạt đích lại cần một số tiền lớn, hắn muốn mua lại thôn trang kia từ trong tay của mình, mình không đồng ý…
Nàng xâu chuỗi toàn bộ, lập tức liền hiểu, đây hết thảy nhất định là Tiêu Thiểu Huyền an bài, hắn đối với mình là nhất định phải có được!
Cái tên hèn hạ này! Không ngờ nàng trọng sinh một đời, hắn còn không định bỏ qua cho nàng.
Lục Thanh Lam siết chặt quả đấm.
Một đường không nói chuyện, xe ngựa chạy đến Đông Hoa môn.
Cửa của Đông Hoa môn đã tụ tập một nhóm lớn các cô nương của các phủ, tất cả đều tuân theo ý chỉ của Tiền Hoàng hậu, đến đây “thưởng cúc lĩnh yến”, bởi vì ở cửa hoàng cung, mọi người không dám lớn tiếng xôn xao, chỉ dùng mắt tỏ ý coi như là bắt chuyện.
Lục Thanh Lam đánh giá mọi nơi, nhìn thấy nhiều người quen, Quách Đoan Tú của Thành An Hầu phủ đứng ở đầu, còn có Vũ Nguyệt của Kỳ Quốc công phủ, cũng ở trong số đó.
Vũ Nguyệt thấy Lục Thanh Lam ngay cả ăn mặc cũng hết sức khiêm tốn, nhưng ở giữa đám nữ hài lại xuất chúng giống như hạc giữa bầy gà, trong mắt tràn đầy đề phòng sâu sắc.
Đợi gần nửa canh giờ, Vĩnh Trữ cung phái Đại thái giám quản sự Trương Hưng Thân trong cung tới đón tiếp, đám đông trực tiếp được dẫn tới Vĩnh Trữ cung.
/213
|